Chương 131: Trần Thanh Thanh quái dị
kingbin
04/11/2013
Nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Trần Thanh Thanh là một biệt thự nằm ở ngoại ô của thành phố Đông Doanh. Thực ra nói đây là biệt thự thì không thật chính xác lắm bởi chủ nhân nơi này đã cải tạo nơi đây thành một cái câu lạc bộ, nơi chuyên dành cho các đám công tử tiểu thư giới thượng lưu tụ tập. Vì vậy mà không hề ngạc nhiên khi mà trong bãi đỗ xe của câu lạc bộ này là một dàn siêu xe đủ khiến tất cả mọi người nhìn vào phải trợn trợn tròn mắt.
“Câu lạc bộ 3K”
Vương Minh nhìn biển tên câu lạc bộ lẩm nhẩm. Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh biết hắn chưa từng vào những nơi như thế này bao giờ nên ở giải thích
“Đây là nơi tụ tập của những người trong tầng lớp thượng lưu, mọi người đến đây chủ yếu là để gặp gỡ làm quen, nói trắng ra là làm công tác ngoại giao thăm dò tin tức”
“Ồ hóa ra là vây”
Vương Minh gật gật đầu. Thực ra loại hình xã giao này Vương Minh không phải là chưa gặp bao giờ. Ở châu Âu thì các loại bữa tiệc xã giao diễn ra rất nhiều, ngày nào cũng có cả. Mà Vương Minh năm xưa cũng được Vương Tung Sơn đưa đến những nơi này để làm quen nên cũng gọi là không quá xa lạ.
“Mà em hay đến đây không?”
Vương Minh hỏi Nguyễn Giai Giai. Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói
“Em mới chỉ đến đây một lần với chị Thanh Thanh”
“Ồ ra thế. Này em có biết ai là chủ nơi này không?”
Vương Minh rất tò mò về điều này bởi muốn làm được một cái câu lạc bộ kiểu như thế này thì chủ nhân không chỉ cần có tài lực cực lớn mà thế lực cũng phải vô cùng khủng bố thì mới thu hút được sự chú ý của đám công tử đại tiểu thư thương lưu đến đây. Nguyễn Giai Giai lại lắc đầu nói
“Em cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết chủ nhân nơi này là một người phụ nữ trẻ rất có thế lực lớn. Năm ngoái đột nhiên người này xuất hiện ở Đông Doanh rồi lập ra cái câu lạc bộ này. Chỉ trừ duy nhất ngày khai trương ra thì chủ nhân câu lạc bộ này chưa hề xuất hiện thêm một lần nào trước mặt mọi người cả”
Vương Minh gật gật đầu. Hắn hỏi như thế bởi hắn vừa nhìn đám bảo vệ và phục vụ ở đây cảm thấy rất không bình thường. Đám người này nhìn dáng người, dáng đi đều rất nhẹ nhàng nhưng có lực và uy nghi, trông hơi hơi giống với người trong quân đội. Vì vậy Vương Minh mới có chút tò mò đoán về thân phận chủ nhân nơi này.
“Nào chúng mình vào đi”
Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh đứng ngây ra như phỗng thì kéo kéo tay hắn. Vương Minh tỉnh lại cười hì hì với nàng rồi bước vào trong.
Cánh cửa mở ra vào mở ra, xuất hiện trước mặt Vương Minh là một đại sảnh cực lớn được xây theo kiểu kiến trúc Hy lạp cổ đặc trưng. Trong sảnh lúc này đang có vô số người, nam thì mặc tây phục bảnh bao, giày da, tóc vuốt keo chải chuốt bóng mượt còn nữ thì mặc váy dạ hội, trên người đeo vô số đồ trang sức sáng lập lánh đẹp mắt vô cùng. Vương Minh lúc này mới để ý là quần áo của mình và Nguyễn Giai Giai ở đây phải nói là quá mức nổi bật a. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã đoán, hai người vừa bước vào thì lập tức thu hút mọi ánh mắt của những người đứng trong cái sảnh này. Điều này khiến hắn khó chịu, hắn vận hắc ám nội khí vào trong cổ họng hống lên
“Nhìn cái gì, thích ăn đòn à”
Giọng nói của Vương Minh có chưa nội khí nên lập tức như tiếng vọng trong động, lưu lại dư âm văng vẳng trong tai mỗi người. Một số kẻ có thần kinh yếu vị tiếng nói như sư tử hống của Vương Minh dọa cho đến nỗi tâm thần bất định, tây chân hoảng loạn làm rơi mất mấy cái ly rượu đang cầm trên tay. Đám người đứng trong sảnh này toàn là một đám được ăn sung mặc sướng từ bé, nào đã trải qua một chút khó khăn gì, mà những hạng người bọn chúng kết giao toàn là một đám văn nhãn lịch sư kiếm đâu ra một kẻ vừa thô lỗ vừa đáng sợ như Vương Minh chứ. Vì tiếng hét của Vương Minh cả một cái đại sảnh đầy người đột nhiên im lặng đến đáng sợ.
“Mọi người làm sao vậy?”
Lúc này một âm thanh vang lên từ trên lầu. Vương Minh ngước lên thì ánh mắt nhìn thấy người vừa xuất hiện thì ánh mắt có chút cổ quái và quái dị. Còn Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh thì tươi cười, vẫy vẫy tay gọi
“Chị Thanh Thanh”
Phải. Người xuất hiện ở trên lầu không ai khác chính là nữ bạo chứa Trần Thanh Thanh. Nhưng mà hôm nay nàng ta lại ăn mặc khác hoàn toàn so với bình thường. Trần Thanh Thanh mặc trên người một bộ váy dạ phục màu hống nhạt hở vai. Dáng người của nàng do được luyện võ nên đã vô cùng săn chắc và cân đối, nay lại được bộ váy đẹp kia ôm sát khiến cho cái eo kia cái bô ngực kia càng hiện rõ độ mê người hơn trước. Ở phía trên, nàng ta trang điểm nhẹ nhẹ khiến khuôn mặt phơn phớt hống rất mị lực, còn mái tôc dài thướt tha hay buông thõng hàng ngày thì nay được búi cao lên đầy nghe thuật. Tổng qui trung lại thì trông Trần Thanh Thanh lúc này rất hiền dịu và đoan trang không hề thấy một điểm nào giống với nữ bạo chúa Trần Thanh Thanh hàng ngày. Chính vì vậy mà Vương Minh thấy không quen.
Trần Thanh Thanh ở trên lầu quay về phía gọi thì thấy Vương Minh và Nguyễn Giai Giai đáng đứng ở ngoài cửa. Nhìn thấy Vương Minh thì nàng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân tại sao đại sảnh đang sôi nổi đột nhiên lại trầm lắng như thế này. Trần Thanh Thanh vội vàng chạy xuống đi đến bên cạnh Nguyễn Giai Giai, mặt hớn hở nắm tay Nguyễn Giai Giai nói
“Giai Giai, em đến rồi à”
“Vâng. Chúc mừng sinh nhật chị”
Nguyễn Giai Giai mỉm cười hòa nhã rồi đưa gói quà về phía Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh nhận quà, khuôn mặt có chút hờn dỗi nói
“Quan hệ giữa hai chị em ta như thế nào chứ. Cần gì phải quà với cáp cho phiền phức”
“Hì hì”
Nguyễn Giai Giai cười. Lúc này ánh mắt của Trần Thanh Thanh di chuyển sang Vương Minh ở bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt quái dị của hắn đang xăm xoi mình từ đầu đến trấn. Cái đôi mắt sáng rực đó nhìn nàng khiến nàng không được tự nhiên bởi cứ thấy ánh mắt đó là Trần Thanh Thanh cảm thấy cả cơ thể mình như bị lột truồng ra, bất giác khuôn mặt có chút nóng lên. Trần Thanh Thanh ngắt
“Nhìn cái gì?”
Vương Minh lúc này mới thu lại ánh mắt, thản nhiên nói
“Bởi trông cô lạ quá nên nhìn thôi”
“Bộ hôm nay tôi có gì khác mọi hôm sao”
“Phải. Hôm nay cô rất khác khiến tôi có cảm giác nhìn không quen”
“Ồ vậy khác ở đâu”
Trần Thanh Thanh nghe thấy vậy thì trong lòng cũng có chút gì đó vui vui nhưng nghe những lời tiếp theo khiến nàng muốn điên tiết.
“Bình thường thì cứ trông như một con đàn ông vây mà bây giờ lại ăn mặc trang điểm như thục nữ, đúng là trông rất dị dợm”
Mấy người đứng xung quanh nghe thấy lời bình phẩm của Vương Minh thì cảm thấy mắc cười vô cùng nhưng vì ngại mặt mũi của Trần Thanh Thanh nên chỉ dám che miệng cười khúc khích, không dám phát ra tiếng nào cả.
Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh thì kéo kéo vạt áo của Vương Minh nhắc nhở. Nàng quả thật hết cách với vị hôn phu này, ăn nói cứ thẳng tưng không thèm nể mặt mũi của ai cả. Bất quá nàng cũng không thể phủ nhận là lời nói của Vương Minh có chút gì sai cả. Bình thường ai ai cũng nhìn thấy Trần Thanh Thanh ăn mặc, hành xử và nói năng trả khác gì con trai cả vậy mà bây giờ ăn mặc và nói năng không khác gì một thục nữ, đến Nguyễn Giai Giai cũng cảm thấy có chút kì quái không quen nữa là.
Trần Thanh Thanh nghe thấy lời Vương Minh thì mặt lúc đầu trắng bệch rồi lại chuyển sang đỏ ửng, có lẽ vừa vì ngượng lại vừa tức giận nhưng nàng nhớ lại lời mẹ dặn trước khi buổi sinh nhật nên đành cô gắng nén giận, miệng lẩm nhẩm
“Mình là thục nữ, mình là thục nữ”
Trần Thanh Thanh tưởng những lời lẩm nhẩm này không ai nghe thấy nhưng với thính lực của Vương Minh thì khác, hắn nghe thấy rõ ràng từng chữ một. Vì vậy càng cười to hơn, cười đến nỗi cả cơ thể run run lên. Trần Thanh Thanh thấy vậy thì lẩm nhẩm càng lúc càng nhanh hơn, đôi mắt xinh đẹp trợn lên trừng mắt nhìn Vương Minh. Nguyễn Giai Giai lúc này thấy đùa thế là đủ rồi, nàng tiến về phái Vương Minh nhắc nhở:
“Đủ rồi đó anh. Hôm nay là sinh nhật chi Thanh Thanh. Cũng phải để chị ý chút mặt mũi chứ”
“Ừ. Anh xin lỗi chỉ là thấy bộ dạng cô ta lúc này thì anh không thể nào nhịn cười được thôi”
Vương Minh cười một lúc nữa rồi mới thôi. Hắn đẩy Nguyễn Giai Giai về phía Trần Thanh Thanh nói
“Em đi cùng cô ta đi. Thay anh nói xin lỗi nhé”
“Vâng. Anh đừng có làm loạn nữa nhé”
“Ừm. Anh hứa sẽ không làm loạn nữa”
“Vâng. Thế em đi với chị Thanh Thanh đây”
Nguyễn Giai Giai nói xong thì chạy đếm bên cạnh Trần Thanh Thanh ôm lấy cánh tay nàng ta rồi kéo đi. Trần Thanh Thanh khi đi còn quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn Vương Minh. Lúc này nàng ước gì ánh mắt có thể giết người, lập tức giết chết cái tên đàn ông đáng ghét thối tha kia.
Vương Minh nhe răng cười đáp trả lại ánh mắt của nàng rồi xoay người đi đến chỗ bày thức ăn, tự lấy cho mình một chút đồ uống hoa quả sau đó lặng lặng đi vào một góc của đại sảnh, đứng đó đó vừa uống cốc nước hoa quả lại vừa lướt mắt đảo một vòng xem đám người đứng ở đại sảnh này.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Trần Thanh Thanh và vì việc pha trò cười của Vương Minh luc nãy mà không khí nặng nề ban đầu đã biến mất, từng túm ngườ dự tiệc lại tiếp tục tụm năm tụm bày chém gió đủ thú chuyện trên giời dưới đất. Đại sảnh lại trở lại tình trạng ồn ào náo nhiệt nhu lúc trước khi Vương Minh bước vào.
“Này anh bạn”
Đột nhiên có một bàn tay vỗ vào vai trái của Vương Minh khiến hắn giật mình suýt làm đổ nước hoa quả ra ngoài.
“Câu lạc bộ 3K”
Vương Minh nhìn biển tên câu lạc bộ lẩm nhẩm. Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh biết hắn chưa từng vào những nơi như thế này bao giờ nên ở giải thích
“Đây là nơi tụ tập của những người trong tầng lớp thượng lưu, mọi người đến đây chủ yếu là để gặp gỡ làm quen, nói trắng ra là làm công tác ngoại giao thăm dò tin tức”
“Ồ hóa ra là vây”
Vương Minh gật gật đầu. Thực ra loại hình xã giao này Vương Minh không phải là chưa gặp bao giờ. Ở châu Âu thì các loại bữa tiệc xã giao diễn ra rất nhiều, ngày nào cũng có cả. Mà Vương Minh năm xưa cũng được Vương Tung Sơn đưa đến những nơi này để làm quen nên cũng gọi là không quá xa lạ.
“Mà em hay đến đây không?”
Vương Minh hỏi Nguyễn Giai Giai. Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói
“Em mới chỉ đến đây một lần với chị Thanh Thanh”
“Ồ ra thế. Này em có biết ai là chủ nơi này không?”
Vương Minh rất tò mò về điều này bởi muốn làm được một cái câu lạc bộ kiểu như thế này thì chủ nhân không chỉ cần có tài lực cực lớn mà thế lực cũng phải vô cùng khủng bố thì mới thu hút được sự chú ý của đám công tử đại tiểu thư thương lưu đến đây. Nguyễn Giai Giai lại lắc đầu nói
“Em cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết chủ nhân nơi này là một người phụ nữ trẻ rất có thế lực lớn. Năm ngoái đột nhiên người này xuất hiện ở Đông Doanh rồi lập ra cái câu lạc bộ này. Chỉ trừ duy nhất ngày khai trương ra thì chủ nhân câu lạc bộ này chưa hề xuất hiện thêm một lần nào trước mặt mọi người cả”
Vương Minh gật gật đầu. Hắn hỏi như thế bởi hắn vừa nhìn đám bảo vệ và phục vụ ở đây cảm thấy rất không bình thường. Đám người này nhìn dáng người, dáng đi đều rất nhẹ nhàng nhưng có lực và uy nghi, trông hơi hơi giống với người trong quân đội. Vì vậy Vương Minh mới có chút tò mò đoán về thân phận chủ nhân nơi này.
“Nào chúng mình vào đi”
Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh đứng ngây ra như phỗng thì kéo kéo tay hắn. Vương Minh tỉnh lại cười hì hì với nàng rồi bước vào trong.
Cánh cửa mở ra vào mở ra, xuất hiện trước mặt Vương Minh là một đại sảnh cực lớn được xây theo kiểu kiến trúc Hy lạp cổ đặc trưng. Trong sảnh lúc này đang có vô số người, nam thì mặc tây phục bảnh bao, giày da, tóc vuốt keo chải chuốt bóng mượt còn nữ thì mặc váy dạ hội, trên người đeo vô số đồ trang sức sáng lập lánh đẹp mắt vô cùng. Vương Minh lúc này mới để ý là quần áo của mình và Nguyễn Giai Giai ở đây phải nói là quá mức nổi bật a. Quả nhiên đúng như Vương Minh đã đoán, hai người vừa bước vào thì lập tức thu hút mọi ánh mắt của những người đứng trong cái sảnh này. Điều này khiến hắn khó chịu, hắn vận hắc ám nội khí vào trong cổ họng hống lên
“Nhìn cái gì, thích ăn đòn à”
Giọng nói của Vương Minh có chưa nội khí nên lập tức như tiếng vọng trong động, lưu lại dư âm văng vẳng trong tai mỗi người. Một số kẻ có thần kinh yếu vị tiếng nói như sư tử hống của Vương Minh dọa cho đến nỗi tâm thần bất định, tây chân hoảng loạn làm rơi mất mấy cái ly rượu đang cầm trên tay. Đám người đứng trong sảnh này toàn là một đám được ăn sung mặc sướng từ bé, nào đã trải qua một chút khó khăn gì, mà những hạng người bọn chúng kết giao toàn là một đám văn nhãn lịch sư kiếm đâu ra một kẻ vừa thô lỗ vừa đáng sợ như Vương Minh chứ. Vì tiếng hét của Vương Minh cả một cái đại sảnh đầy người đột nhiên im lặng đến đáng sợ.
“Mọi người làm sao vậy?”
Lúc này một âm thanh vang lên từ trên lầu. Vương Minh ngước lên thì ánh mắt nhìn thấy người vừa xuất hiện thì ánh mắt có chút cổ quái và quái dị. Còn Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh thì tươi cười, vẫy vẫy tay gọi
“Chị Thanh Thanh”
Phải. Người xuất hiện ở trên lầu không ai khác chính là nữ bạo chứa Trần Thanh Thanh. Nhưng mà hôm nay nàng ta lại ăn mặc khác hoàn toàn so với bình thường. Trần Thanh Thanh mặc trên người một bộ váy dạ phục màu hống nhạt hở vai. Dáng người của nàng do được luyện võ nên đã vô cùng săn chắc và cân đối, nay lại được bộ váy đẹp kia ôm sát khiến cho cái eo kia cái bô ngực kia càng hiện rõ độ mê người hơn trước. Ở phía trên, nàng ta trang điểm nhẹ nhẹ khiến khuôn mặt phơn phớt hống rất mị lực, còn mái tôc dài thướt tha hay buông thõng hàng ngày thì nay được búi cao lên đầy nghe thuật. Tổng qui trung lại thì trông Trần Thanh Thanh lúc này rất hiền dịu và đoan trang không hề thấy một điểm nào giống với nữ bạo chúa Trần Thanh Thanh hàng ngày. Chính vì vậy mà Vương Minh thấy không quen.
Trần Thanh Thanh ở trên lầu quay về phía gọi thì thấy Vương Minh và Nguyễn Giai Giai đáng đứng ở ngoài cửa. Nhìn thấy Vương Minh thì nàng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân tại sao đại sảnh đang sôi nổi đột nhiên lại trầm lắng như thế này. Trần Thanh Thanh vội vàng chạy xuống đi đến bên cạnh Nguyễn Giai Giai, mặt hớn hở nắm tay Nguyễn Giai Giai nói
“Giai Giai, em đến rồi à”
“Vâng. Chúc mừng sinh nhật chị”
Nguyễn Giai Giai mỉm cười hòa nhã rồi đưa gói quà về phía Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh nhận quà, khuôn mặt có chút hờn dỗi nói
“Quan hệ giữa hai chị em ta như thế nào chứ. Cần gì phải quà với cáp cho phiền phức”
“Hì hì”
Nguyễn Giai Giai cười. Lúc này ánh mắt của Trần Thanh Thanh di chuyển sang Vương Minh ở bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt quái dị của hắn đang xăm xoi mình từ đầu đến trấn. Cái đôi mắt sáng rực đó nhìn nàng khiến nàng không được tự nhiên bởi cứ thấy ánh mắt đó là Trần Thanh Thanh cảm thấy cả cơ thể mình như bị lột truồng ra, bất giác khuôn mặt có chút nóng lên. Trần Thanh Thanh ngắt
“Nhìn cái gì?”
Vương Minh lúc này mới thu lại ánh mắt, thản nhiên nói
“Bởi trông cô lạ quá nên nhìn thôi”
“Bộ hôm nay tôi có gì khác mọi hôm sao”
“Phải. Hôm nay cô rất khác khiến tôi có cảm giác nhìn không quen”
“Ồ vậy khác ở đâu”
Trần Thanh Thanh nghe thấy vậy thì trong lòng cũng có chút gì đó vui vui nhưng nghe những lời tiếp theo khiến nàng muốn điên tiết.
“Bình thường thì cứ trông như một con đàn ông vây mà bây giờ lại ăn mặc trang điểm như thục nữ, đúng là trông rất dị dợm”
Mấy người đứng xung quanh nghe thấy lời bình phẩm của Vương Minh thì cảm thấy mắc cười vô cùng nhưng vì ngại mặt mũi của Trần Thanh Thanh nên chỉ dám che miệng cười khúc khích, không dám phát ra tiếng nào cả.
Nguyễn Giai Giai ở bên cạnh thì kéo kéo vạt áo của Vương Minh nhắc nhở. Nàng quả thật hết cách với vị hôn phu này, ăn nói cứ thẳng tưng không thèm nể mặt mũi của ai cả. Bất quá nàng cũng không thể phủ nhận là lời nói của Vương Minh có chút gì sai cả. Bình thường ai ai cũng nhìn thấy Trần Thanh Thanh ăn mặc, hành xử và nói năng trả khác gì con trai cả vậy mà bây giờ ăn mặc và nói năng không khác gì một thục nữ, đến Nguyễn Giai Giai cũng cảm thấy có chút kì quái không quen nữa là.
Trần Thanh Thanh nghe thấy lời Vương Minh thì mặt lúc đầu trắng bệch rồi lại chuyển sang đỏ ửng, có lẽ vừa vì ngượng lại vừa tức giận nhưng nàng nhớ lại lời mẹ dặn trước khi buổi sinh nhật nên đành cô gắng nén giận, miệng lẩm nhẩm
“Mình là thục nữ, mình là thục nữ”
Trần Thanh Thanh tưởng những lời lẩm nhẩm này không ai nghe thấy nhưng với thính lực của Vương Minh thì khác, hắn nghe thấy rõ ràng từng chữ một. Vì vậy càng cười to hơn, cười đến nỗi cả cơ thể run run lên. Trần Thanh Thanh thấy vậy thì lẩm nhẩm càng lúc càng nhanh hơn, đôi mắt xinh đẹp trợn lên trừng mắt nhìn Vương Minh. Nguyễn Giai Giai lúc này thấy đùa thế là đủ rồi, nàng tiến về phái Vương Minh nhắc nhở:
“Đủ rồi đó anh. Hôm nay là sinh nhật chi Thanh Thanh. Cũng phải để chị ý chút mặt mũi chứ”
“Ừ. Anh xin lỗi chỉ là thấy bộ dạng cô ta lúc này thì anh không thể nào nhịn cười được thôi”
Vương Minh cười một lúc nữa rồi mới thôi. Hắn đẩy Nguyễn Giai Giai về phía Trần Thanh Thanh nói
“Em đi cùng cô ta đi. Thay anh nói xin lỗi nhé”
“Vâng. Anh đừng có làm loạn nữa nhé”
“Ừm. Anh hứa sẽ không làm loạn nữa”
“Vâng. Thế em đi với chị Thanh Thanh đây”
Nguyễn Giai Giai nói xong thì chạy đếm bên cạnh Trần Thanh Thanh ôm lấy cánh tay nàng ta rồi kéo đi. Trần Thanh Thanh khi đi còn quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn Vương Minh. Lúc này nàng ước gì ánh mắt có thể giết người, lập tức giết chết cái tên đàn ông đáng ghét thối tha kia.
Vương Minh nhe răng cười đáp trả lại ánh mắt của nàng rồi xoay người đi đến chỗ bày thức ăn, tự lấy cho mình một chút đồ uống hoa quả sau đó lặng lặng đi vào một góc của đại sảnh, đứng đó đó vừa uống cốc nước hoa quả lại vừa lướt mắt đảo một vòng xem đám người đứng ở đại sảnh này.
Có lẽ vì sự xuất hiện của Trần Thanh Thanh và vì việc pha trò cười của Vương Minh luc nãy mà không khí nặng nề ban đầu đã biến mất, từng túm ngườ dự tiệc lại tiếp tục tụm năm tụm bày chém gió đủ thú chuyện trên giời dưới đất. Đại sảnh lại trở lại tình trạng ồn ào náo nhiệt nhu lúc trước khi Vương Minh bước vào.
“Này anh bạn”
Đột nhiên có một bàn tay vỗ vào vai trái của Vương Minh khiến hắn giật mình suýt làm đổ nước hoa quả ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.