Chương 103: Bất ngờ (2)
kingbin
04/11/2013
Vương Minh đến quảng trường, đứng ở chỗ vòi phun nước nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa. Vương Minh không khỏi nghĩ đến mình năm xưa, hắn thở dài có chút thất thần. Đúng lúc này di động của hắn vang lên
“Là Mr.Boss tiên sinh phải không?”
“Đúng vậy. Các ngươi đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang đỗ xe ở trước cửa hàng bách hóa bên cạnh quảng trường”
Vương Minh nhìn khắp quảng trường thì thấy duy nhất có một bách hóa đó là bách hóa Việt An, trước cổng bác hóa có một con Audi màu đen đang đỗ. Vương Minh liền hỏi
“Có phải là chiếc Audi màu đen không?”
“Phải”
Người trong điện thoại xác nhận. Vương Minh không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy rồi đi về phía chiếc xe. Người trong xe thấy một người thanh niên rất bình thường tiến đến phía mình. Một người thân hình to lớn, vận âu phục bó sát người, đẹo một cặp kính râm lớn bước xuống xe nhìn Vương Minh vô cùng cảnh giác. Vương Minh thấy thế liền rút thiếp mời từ trong túi ra ném cho tên vệ sĩ này, rồi nói
“Tôi là Mr.Boss”
Người vệ sĩ nhìn tấm danh thiếp trên tay, sau khi xác nhận là đồ thật thì tiến lên mở cửa xe ghế ngồi phía sau, dáng người khom lại cung kính nói
“Thật thất lễ. Mời Mr.Boss tiên sinh lên xe, ông chủ của tôi đang đợi ngài”
Vương Minh gật đầu, hắn bước lên xe. Dãy ghế phía sau của chiếc Audi này đã được cải tạo lại, lắp thêm một số thiết bị giải trí khác như một cái tivi màn hình phẳng nhỏ, một cái tủ lanh,… Vương Minh mở tụ lạnh ra tự tiện lấy cho mình một lon coca ngồi uống hết sức tự nhiên, mặc dù bị tên vệ sĩ ngồi ở ghế tay lái phụ nhìn chằm chằm qua gương chiếu hậu nhưng Vương Minh chả cảm thấy có chút thoải mái gì cả. Cửa kính của xe Audi này được làm bằng loại đặc biệt, ngồi từ bên trong không thể nhìn ra được bên ngoài. Điều này càng làm cho Vương Minh cảm thấy tò mò về địa phương thần bí mà mình sắp tới. Đối với một người sở hữu cặp mắt nhìn xuyên thấu như Vương Minh thì loại kính này chả là gì cả, vừa ngồi uống coca, hắn vừa dùng dị năng nhìn ra cảnh vật bên ngoài, ghi nhớ lại lộ trình mà chiếc xe này đã đi. Có vẻ như là tên lái xe rất tự tin vào độ an toàn của chiếc xe này nên không lái lòng vòng mà trực tiếp lái đến Viện dưỡng lão số 0. Khi chiếc xe dừng lại thì Vương Minh không xuống xe mà hắn ngồi cố ghi nhớ lại lộ trình vào trong đầu rồi đợi khi tên vệ sĩ ngồi ở tay lái phụ mở của xe thì Vương Minh mới xuống.
Xuất hiện trước mặt Vương Minh là một căn biệt thự nằm xen lẫn trong một rừng cây u tối. Nếu như không phải là lúc này dùng dị nặng theo dõi quãng đường đi, xác nhận nơi này là một địa phương gần Đông Doanh thì Vương Minh cứ ghĩ mình bị đưa đến một nơi rừng rú khỉ ho cò gáy nào đó gần biên giới nữa cơ. Vương Minh đi theo hai người vệ sĩ vào trong căn biệt thư, hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh, thưởng ngoạn khung cảnh. Đi xuyên qua các hành lang của biệt thự, Vương Minh đi ra khu vường phía sau. Lúc này Vương Minh nhìn thấy một cái ao cá lớn, ở giữa ao có một cái lán lá, bên trong lán có một người đang ngồi buông cần câu cá. Vương Minh đi trên chiếc cầu khỉ đặc trưng của miền nam Việt Nam đến căn chòi lá. Một tên vệ sĩ ra hiệu cho Vương Minh đứng chờ, tên còn lại thì tiến đến cung kính nói
“Ông chủ, người đã tới”
Vương Minh từ xa nhìn chăm chú quan sát người này. Người này là một ông già tuổi ước chừng cũng khoảng độ 60 có hơn, râu tóc bạc phơ. Trên người mặc bộ quần áo quân đội nhưng không có quân hàm nên Vương Minh không thể xác định được chức vị của ông ta nhưng hắn cảm nhận thấy được khí thế hừng hực và một sự uy nghiêm đạo mạo trên người ông ta thì có thể đoán được rằng người này thân phận không hề đơn giả chút nào. Chắc chắn trong quân đội là người hô mưa gọi gió.
“Đã đến rồi ư. Ừm, mời vào đi”
Ông già cất giọng, giọng nói rất danh thép giống như cấp trên đang ra lệnh cho cấp dưới. Lúc này hai tên vệ sĩ đứng hai bên ở cửa ra bộ dạng mời Vương Minh vào. Vương Minh gật đầu tiến đến ngồi bên cạnh ông ta. Hắn tự tiện lấy một cái cần câu ở bên cạnh, quăng lưỡi. Ông già nhìn hắn rồi cũng không có biểu hiện gì khó chịu, vẫn bình thản tiếp tục câu cá. Vương Minh biết ông già này định chơi trò kiên nhân với hắn nên hắn cũng sẽ chơi với ông ta đến cùng. Hai người ngồi im không nói một lời cho đến khi màn đêm bắt đầu bao trùm lên khắp nơi trong biệt thự. Ông già lúc này mới thu lưỡi câu, nhìn Vương Minh với ánh mắt sáng quắc như cái đèn pha. Nhìn thấy ánh mắt này Vương Minh thầm cười trộm, muốn dùng ánh mắt tạo áp lực cho hắn thì quá coi thường hắn rồi. Vương Minh vẫn bình thản, quay ra mắt đối mắt với ông già. Ông già nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Vương Minh có chút bất cờ, một lúc sau ông ta mới cất giong nói
“Chàng trai, cậu thật sự là ông chủ của Hắc bang”
“Không phải tôi thì còn là ai nữa”
Vương Minh cười lớn rồi nói tiếp
“Tôi đã đến rồi. Ông có chuyện gì thì nói luôn đi, thời gian hiện giờ của tôi không có nhiều”
Hắn cảm thấy ở đây đã quá chán rồi, không muốn chơi trò đi đường vòng với ông già này nữa, trực tiếp hỏi thăng vấn đề luôn. Ông già không chú phản cảm thậm chí còn gật gật đầu, có vẻ như ông ta khá thích cách nói chuyện thẳng thắn không kiêng nể ai của Vương Minh. Ông ta nói
“Tên ta là Liễu Sơn Thành, chắc cậu đã nghe thấy tên ta”
Vương Minh lắc đầu. Hắn đã cố lục lại trí nhớ nhưng chưa hề nghe thấy cái tên như thế này xuất hiện trong tiềm thức mặc dù hắn vẫn đinh ninh là hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải. Liễu Sơn Thành cũng không có gì khó chịu khi Vương Minh không biết ông, ông ta tiếp tục nói
“Nguyễn Sinh là con rể ta, Nguyễn Giai Giai là cháu ngoại ra”
“A”
Vương Minh thất kinh kêu lên một tiếng. Giờ hắn đã nhớ ra cái ông già này là ai. Liễu Sơn Thành, người phụ trách quân đội quân khu phía Nam của quân đội nhân dân Việt Nam, là một trong ba tướng lĩnh quân đội cấp cao nhất. Hắn đã từng thấy cái tên này khi đọc về lí lịch của Nguyễn Sinh nhưng những tư liệu về ông ta cũng khá ít nên Vương Minh không để ý lắm. Giờ đã biết thân phận của đối phương, lại nghĩ về quan hệ của hắn và Nguyễn Giai Giai hiện nay thì Vương Minh thấy biểu hiện lúc nãy của hắn quả thật quá thất lễ, vội vàng sửa lại thái độ vào giọng nói.
“Hóa ra là Liễu tướng quân, cháu đã thất lễ rồi. Xin Liễu tướng quân đừng trách tội”
“Không sao cả. Mà ta cũng không để ý đâu. Tiểu tử ta lần này gọi cậu đến đây trước là để nói tiếng cảm ơn vì đã ba lần cứu đứa cháu gái yêu quí của ta. Thứ hai là bàn với cậu một số việc. Nhưng trước hết chúng ta ăn chút gì đã, vừa ăn vừa bàn công việc mới có hứng thú”
Vương Minh gật đầu không phản đối. Liễu Sơn Thành quay về phía sau ra hiệu cho hai vệ sĩ chuẩn bị một bàn thức ăn. Một tên vệ sĩ quay người đi xuống nhà bếp chuẩn bị những thứ mà ông chủ đã phân phó. Một lúc sau hắn trở lại với một cái mâm thức ăn thơm phức và vô cùng tinh xảo. Liễu Sơn Thành rót hai chén rượu tráng rồi đưa cho Vương Minh một chén. Vương Minh vội vàng giơ hai tay lên tiếp chén rượu, hắn cụng chén với Liễu Sơn Thành rồi uống một hơi cạn sạch rồi mới nói
“Ông à… Mà cháu có thể gọi tướng quân là ông chứ?”
“Tất nhiên. Gọi thế nào cũng được, đó chỉ là một cách xưng hô thôi. Miễn là cảm thấy thoải mái thì cứ gọi”
“Vâng. Ông à, về phần Giai Giai việc cháu cứu Giai Giai thì là điều cháu cần làm bởi dù nói thế nào đi nữa, nàng cũng là người yêu của cháu, cháu không có trách nhiệm với nàng thì còn ai có trách nhiệm cơ chứ”
Liễu Sơn Thành nghe thấy Vương Minh nói là người yêu của cháu ngoại mình thì đang giơ chén lên miệng bỗng dừng lại, nhìn Vương Minh rồi lúc sau mới tiếp tục hành động. Ông ta cười lớn nói
“Tiểu tử được lắm. Ừ, cũng có chút khí phách đó. Đàn ông nam nhi tên đời phải đã nói là phải làm, nhất là đối với người phụ nữ mình yêu thì phải có trách nhiệm. Tiểu tử về điểm này ta thấy cậu rất giống ta hồi trẻ đó. Ta rất thích… Bất quá muốn là cháu rể của ta không phải dễ dàng đâu”
Nói xong Liễu Sơn Thành cười ha hả vô cùng khoái chí. Vương Minh cũng cười phụ họa rồi tiện tay cầm chai rượu tráng rót đây hai chén, nói
“Ông à, cháu kính ông một chén”
“Được”
Liễu Sơn Thành cầm chén rượu của mình lên uống cạn, Vương Minh cũng uống cạn chén của mình. Đợi lúc Vương Minh hạ chén xuống, Liễu Sơn Thành tươi cười nhìn Vương Minh nói
“Có phải cậu cảm thấy bất ngờ không biết làm thế nào ta phát hiện ra thân phận của cậu phải không?”
Vương Minh gật đầu rồi lại lắc đầu. Liễu Sơn Thành thấy vậy thì hỏi
“Tại sao lại gật rồi lắc”
“Bởi cháu đã biết câu trả lời rồi nên cũng không muốn làm phiền ông giải thích”
“Ồ thế sao. Nói cho ta nghe xem nào”
“Ông biết được thân phận của cháu là từ chú Nguyễn Sinh phải không”
Liễu Sơn Thành không đồng ý mà cũng không phản đối. Quả thật một số tin tức thì thấy từ chỗ Nguyễn Sinh còn đa phần là do ông ta phái đặc công đi điều tra. Thông tin mà Nguyễn Sinh cung cấp cho ông ta chỉ giúp ông ta sáng tỏ hơn mà thôi. Vì vậy Liễu Sơn Thành mới có thái độ như vậy, Vương Minh tự rót cho mình một chén, gắp môt miệng thịt rắn bỏ vào trong miệng, nhai xong hắn mới nói tiếp
“Và ông gọi cháu đến đây chắc là vì việc của Nguyễn gia Nam Hải?”
Liễu Sơn Thành có chút giật mình vì tư duy nhạy bén của Vương Minh nhưng với bản lĩnh dưỡng dung của mình thì tuy trong lòng có chút động nhưng khuôn mặt vẫn bảo trì vè bình thản ban đầu. Vương Minh nói tiếp
“Chắc là ông đã phái người đi điều tra xem tại sao cháu lại muốn diệt Nguyễn gia Nam Hải nhưng không có kết quả phải không?”
Lần này Liễu Sơn Thành gật đầu. Đây là điều ông ta khó hiểu nhất. Theo như những thông tin tình báo mà ông ta thu thập được thì ông ta hoàn toàn thấy là Vương Minh và Nguyễn gia Nam Hải hoàn toàn không có chút gì dính dáng đến nhau cả. Vậy vì lí do gì mà Vương Minh phải tiêu diệt Nguyễn gia? Vương Minh mỉm cười, hắn không nói gì mà lấy từ trong ví ra một tấm thẻ, đặt tấm thẻ lên trên mặt sàn gỗ hắn cười nói
“Ông cứ xem tấm thẻ này rồi sẽ rõ tại sao”
Liễu Sơn Thành liếc mắt nhìn xuống tấm thẻ ở trên mặt sàn. Không nhìn thì thôi vừa nhìn thì mắt Liễu Sơn Thành trợn tròn lên, vẻ kinh ngạc không thể che giấu được nữa, lộ ra hết ở trên khuôn mặt ông ta. Ông ta cầm tấm thẻ lên, lật qua lật lại xem xét một cách rõ ràng, rồi ông ta đặt tấm thẻ nhìn chằm chằm đánh giá Vương Minh một cách cẩn thận. Trả lại thẻ cho Vương Minh, Liễu Sơn Thành nói
“Hèn chi hèn chi…”
Để tăng độ tin tưởng của Liễu Sơn Thành, Vương Minh rút điện thoại gọi một cuộc điện thoại đường dài. Đầu bên kia bắt máy, giọng của Henry vang lên
“Vương Minh, có việc gì mà hôm nay tự dưng lại gọi điện cho ta vậy”
“À. Có người muốn nói chuyện với ông”
Nói xong Vương Minh đưa máy cho Liễu Sơn Thành. Liễu Sơn Thành thấy kì quái nhưng vẫn nhận máy. Một lúc sau thì khuôn mặt ông ta nở nụ cười, nói chuyện với Henry rất vui vẻ.
“Là Mr.Boss tiên sinh phải không?”
“Đúng vậy. Các ngươi đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang đỗ xe ở trước cửa hàng bách hóa bên cạnh quảng trường”
Vương Minh nhìn khắp quảng trường thì thấy duy nhất có một bách hóa đó là bách hóa Việt An, trước cổng bác hóa có một con Audi màu đen đang đỗ. Vương Minh liền hỏi
“Có phải là chiếc Audi màu đen không?”
“Phải”
Người trong điện thoại xác nhận. Vương Minh không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy rồi đi về phía chiếc xe. Người trong xe thấy một người thanh niên rất bình thường tiến đến phía mình. Một người thân hình to lớn, vận âu phục bó sát người, đẹo một cặp kính râm lớn bước xuống xe nhìn Vương Minh vô cùng cảnh giác. Vương Minh thấy thế liền rút thiếp mời từ trong túi ra ném cho tên vệ sĩ này, rồi nói
“Tôi là Mr.Boss”
Người vệ sĩ nhìn tấm danh thiếp trên tay, sau khi xác nhận là đồ thật thì tiến lên mở cửa xe ghế ngồi phía sau, dáng người khom lại cung kính nói
“Thật thất lễ. Mời Mr.Boss tiên sinh lên xe, ông chủ của tôi đang đợi ngài”
Vương Minh gật đầu, hắn bước lên xe. Dãy ghế phía sau của chiếc Audi này đã được cải tạo lại, lắp thêm một số thiết bị giải trí khác như một cái tivi màn hình phẳng nhỏ, một cái tủ lanh,… Vương Minh mở tụ lạnh ra tự tiện lấy cho mình một lon coca ngồi uống hết sức tự nhiên, mặc dù bị tên vệ sĩ ngồi ở ghế tay lái phụ nhìn chằm chằm qua gương chiếu hậu nhưng Vương Minh chả cảm thấy có chút thoải mái gì cả. Cửa kính của xe Audi này được làm bằng loại đặc biệt, ngồi từ bên trong không thể nhìn ra được bên ngoài. Điều này càng làm cho Vương Minh cảm thấy tò mò về địa phương thần bí mà mình sắp tới. Đối với một người sở hữu cặp mắt nhìn xuyên thấu như Vương Minh thì loại kính này chả là gì cả, vừa ngồi uống coca, hắn vừa dùng dị năng nhìn ra cảnh vật bên ngoài, ghi nhớ lại lộ trình mà chiếc xe này đã đi. Có vẻ như là tên lái xe rất tự tin vào độ an toàn của chiếc xe này nên không lái lòng vòng mà trực tiếp lái đến Viện dưỡng lão số 0. Khi chiếc xe dừng lại thì Vương Minh không xuống xe mà hắn ngồi cố ghi nhớ lại lộ trình vào trong đầu rồi đợi khi tên vệ sĩ ngồi ở tay lái phụ mở của xe thì Vương Minh mới xuống.
Xuất hiện trước mặt Vương Minh là một căn biệt thự nằm xen lẫn trong một rừng cây u tối. Nếu như không phải là lúc này dùng dị nặng theo dõi quãng đường đi, xác nhận nơi này là một địa phương gần Đông Doanh thì Vương Minh cứ ghĩ mình bị đưa đến một nơi rừng rú khỉ ho cò gáy nào đó gần biên giới nữa cơ. Vương Minh đi theo hai người vệ sĩ vào trong căn biệt thư, hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh, thưởng ngoạn khung cảnh. Đi xuyên qua các hành lang của biệt thự, Vương Minh đi ra khu vường phía sau. Lúc này Vương Minh nhìn thấy một cái ao cá lớn, ở giữa ao có một cái lán lá, bên trong lán có một người đang ngồi buông cần câu cá. Vương Minh đi trên chiếc cầu khỉ đặc trưng của miền nam Việt Nam đến căn chòi lá. Một tên vệ sĩ ra hiệu cho Vương Minh đứng chờ, tên còn lại thì tiến đến cung kính nói
“Ông chủ, người đã tới”
Vương Minh từ xa nhìn chăm chú quan sát người này. Người này là một ông già tuổi ước chừng cũng khoảng độ 60 có hơn, râu tóc bạc phơ. Trên người mặc bộ quần áo quân đội nhưng không có quân hàm nên Vương Minh không thể xác định được chức vị của ông ta nhưng hắn cảm nhận thấy được khí thế hừng hực và một sự uy nghiêm đạo mạo trên người ông ta thì có thể đoán được rằng người này thân phận không hề đơn giả chút nào. Chắc chắn trong quân đội là người hô mưa gọi gió.
“Đã đến rồi ư. Ừm, mời vào đi”
Ông già cất giọng, giọng nói rất danh thép giống như cấp trên đang ra lệnh cho cấp dưới. Lúc này hai tên vệ sĩ đứng hai bên ở cửa ra bộ dạng mời Vương Minh vào. Vương Minh gật đầu tiến đến ngồi bên cạnh ông ta. Hắn tự tiện lấy một cái cần câu ở bên cạnh, quăng lưỡi. Ông già nhìn hắn rồi cũng không có biểu hiện gì khó chịu, vẫn bình thản tiếp tục câu cá. Vương Minh biết ông già này định chơi trò kiên nhân với hắn nên hắn cũng sẽ chơi với ông ta đến cùng. Hai người ngồi im không nói một lời cho đến khi màn đêm bắt đầu bao trùm lên khắp nơi trong biệt thự. Ông già lúc này mới thu lưỡi câu, nhìn Vương Minh với ánh mắt sáng quắc như cái đèn pha. Nhìn thấy ánh mắt này Vương Minh thầm cười trộm, muốn dùng ánh mắt tạo áp lực cho hắn thì quá coi thường hắn rồi. Vương Minh vẫn bình thản, quay ra mắt đối mắt với ông già. Ông già nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Vương Minh có chút bất cờ, một lúc sau ông ta mới cất giong nói
“Chàng trai, cậu thật sự là ông chủ của Hắc bang”
“Không phải tôi thì còn là ai nữa”
Vương Minh cười lớn rồi nói tiếp
“Tôi đã đến rồi. Ông có chuyện gì thì nói luôn đi, thời gian hiện giờ của tôi không có nhiều”
Hắn cảm thấy ở đây đã quá chán rồi, không muốn chơi trò đi đường vòng với ông già này nữa, trực tiếp hỏi thăng vấn đề luôn. Ông già không chú phản cảm thậm chí còn gật gật đầu, có vẻ như ông ta khá thích cách nói chuyện thẳng thắn không kiêng nể ai của Vương Minh. Ông ta nói
“Tên ta là Liễu Sơn Thành, chắc cậu đã nghe thấy tên ta”
Vương Minh lắc đầu. Hắn đã cố lục lại trí nhớ nhưng chưa hề nghe thấy cái tên như thế này xuất hiện trong tiềm thức mặc dù hắn vẫn đinh ninh là hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải. Liễu Sơn Thành cũng không có gì khó chịu khi Vương Minh không biết ông, ông ta tiếp tục nói
“Nguyễn Sinh là con rể ta, Nguyễn Giai Giai là cháu ngoại ra”
“A”
Vương Minh thất kinh kêu lên một tiếng. Giờ hắn đã nhớ ra cái ông già này là ai. Liễu Sơn Thành, người phụ trách quân đội quân khu phía Nam của quân đội nhân dân Việt Nam, là một trong ba tướng lĩnh quân đội cấp cao nhất. Hắn đã từng thấy cái tên này khi đọc về lí lịch của Nguyễn Sinh nhưng những tư liệu về ông ta cũng khá ít nên Vương Minh không để ý lắm. Giờ đã biết thân phận của đối phương, lại nghĩ về quan hệ của hắn và Nguyễn Giai Giai hiện nay thì Vương Minh thấy biểu hiện lúc nãy của hắn quả thật quá thất lễ, vội vàng sửa lại thái độ vào giọng nói.
“Hóa ra là Liễu tướng quân, cháu đã thất lễ rồi. Xin Liễu tướng quân đừng trách tội”
“Không sao cả. Mà ta cũng không để ý đâu. Tiểu tử ta lần này gọi cậu đến đây trước là để nói tiếng cảm ơn vì đã ba lần cứu đứa cháu gái yêu quí của ta. Thứ hai là bàn với cậu một số việc. Nhưng trước hết chúng ta ăn chút gì đã, vừa ăn vừa bàn công việc mới có hứng thú”
Vương Minh gật đầu không phản đối. Liễu Sơn Thành quay về phía sau ra hiệu cho hai vệ sĩ chuẩn bị một bàn thức ăn. Một tên vệ sĩ quay người đi xuống nhà bếp chuẩn bị những thứ mà ông chủ đã phân phó. Một lúc sau hắn trở lại với một cái mâm thức ăn thơm phức và vô cùng tinh xảo. Liễu Sơn Thành rót hai chén rượu tráng rồi đưa cho Vương Minh một chén. Vương Minh vội vàng giơ hai tay lên tiếp chén rượu, hắn cụng chén với Liễu Sơn Thành rồi uống một hơi cạn sạch rồi mới nói
“Ông à… Mà cháu có thể gọi tướng quân là ông chứ?”
“Tất nhiên. Gọi thế nào cũng được, đó chỉ là một cách xưng hô thôi. Miễn là cảm thấy thoải mái thì cứ gọi”
“Vâng. Ông à, về phần Giai Giai việc cháu cứu Giai Giai thì là điều cháu cần làm bởi dù nói thế nào đi nữa, nàng cũng là người yêu của cháu, cháu không có trách nhiệm với nàng thì còn ai có trách nhiệm cơ chứ”
Liễu Sơn Thành nghe thấy Vương Minh nói là người yêu của cháu ngoại mình thì đang giơ chén lên miệng bỗng dừng lại, nhìn Vương Minh rồi lúc sau mới tiếp tục hành động. Ông ta cười lớn nói
“Tiểu tử được lắm. Ừ, cũng có chút khí phách đó. Đàn ông nam nhi tên đời phải đã nói là phải làm, nhất là đối với người phụ nữ mình yêu thì phải có trách nhiệm. Tiểu tử về điểm này ta thấy cậu rất giống ta hồi trẻ đó. Ta rất thích… Bất quá muốn là cháu rể của ta không phải dễ dàng đâu”
Nói xong Liễu Sơn Thành cười ha hả vô cùng khoái chí. Vương Minh cũng cười phụ họa rồi tiện tay cầm chai rượu tráng rót đây hai chén, nói
“Ông à, cháu kính ông một chén”
“Được”
Liễu Sơn Thành cầm chén rượu của mình lên uống cạn, Vương Minh cũng uống cạn chén của mình. Đợi lúc Vương Minh hạ chén xuống, Liễu Sơn Thành tươi cười nhìn Vương Minh nói
“Có phải cậu cảm thấy bất ngờ không biết làm thế nào ta phát hiện ra thân phận của cậu phải không?”
Vương Minh gật đầu rồi lại lắc đầu. Liễu Sơn Thành thấy vậy thì hỏi
“Tại sao lại gật rồi lắc”
“Bởi cháu đã biết câu trả lời rồi nên cũng không muốn làm phiền ông giải thích”
“Ồ thế sao. Nói cho ta nghe xem nào”
“Ông biết được thân phận của cháu là từ chú Nguyễn Sinh phải không”
Liễu Sơn Thành không đồng ý mà cũng không phản đối. Quả thật một số tin tức thì thấy từ chỗ Nguyễn Sinh còn đa phần là do ông ta phái đặc công đi điều tra. Thông tin mà Nguyễn Sinh cung cấp cho ông ta chỉ giúp ông ta sáng tỏ hơn mà thôi. Vì vậy Liễu Sơn Thành mới có thái độ như vậy, Vương Minh tự rót cho mình một chén, gắp môt miệng thịt rắn bỏ vào trong miệng, nhai xong hắn mới nói tiếp
“Và ông gọi cháu đến đây chắc là vì việc của Nguyễn gia Nam Hải?”
Liễu Sơn Thành có chút giật mình vì tư duy nhạy bén của Vương Minh nhưng với bản lĩnh dưỡng dung của mình thì tuy trong lòng có chút động nhưng khuôn mặt vẫn bảo trì vè bình thản ban đầu. Vương Minh nói tiếp
“Chắc là ông đã phái người đi điều tra xem tại sao cháu lại muốn diệt Nguyễn gia Nam Hải nhưng không có kết quả phải không?”
Lần này Liễu Sơn Thành gật đầu. Đây là điều ông ta khó hiểu nhất. Theo như những thông tin tình báo mà ông ta thu thập được thì ông ta hoàn toàn thấy là Vương Minh và Nguyễn gia Nam Hải hoàn toàn không có chút gì dính dáng đến nhau cả. Vậy vì lí do gì mà Vương Minh phải tiêu diệt Nguyễn gia? Vương Minh mỉm cười, hắn không nói gì mà lấy từ trong ví ra một tấm thẻ, đặt tấm thẻ lên trên mặt sàn gỗ hắn cười nói
“Ông cứ xem tấm thẻ này rồi sẽ rõ tại sao”
Liễu Sơn Thành liếc mắt nhìn xuống tấm thẻ ở trên mặt sàn. Không nhìn thì thôi vừa nhìn thì mắt Liễu Sơn Thành trợn tròn lên, vẻ kinh ngạc không thể che giấu được nữa, lộ ra hết ở trên khuôn mặt ông ta. Ông ta cầm tấm thẻ lên, lật qua lật lại xem xét một cách rõ ràng, rồi ông ta đặt tấm thẻ nhìn chằm chằm đánh giá Vương Minh một cách cẩn thận. Trả lại thẻ cho Vương Minh, Liễu Sơn Thành nói
“Hèn chi hèn chi…”
Để tăng độ tin tưởng của Liễu Sơn Thành, Vương Minh rút điện thoại gọi một cuộc điện thoại đường dài. Đầu bên kia bắt máy, giọng của Henry vang lên
“Vương Minh, có việc gì mà hôm nay tự dưng lại gọi điện cho ta vậy”
“À. Có người muốn nói chuyện với ông”
Nói xong Vương Minh đưa máy cho Liễu Sơn Thành. Liễu Sơn Thành thấy kì quái nhưng vẫn nhận máy. Một lúc sau thì khuôn mặt ông ta nở nụ cười, nói chuyện với Henry rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.