Chương 104: Liệp bang phản kích
kingbin
04/11/2013
Liễu Sơn Thành đưa trả thẻ cho Vương Minh. Lúc này ánh mắt ông ta nhìn hắn có rất nhiều thiện cảm nhưng nếu để ý kĩ thì thấy ở bên trong có ẩn chứa chút kinh sợ. Vương Minh nhìn thấy vậy, hắn cười nói
“Xem ra ông và lão Henry quan hệ rất tốt a”
“Ừm. Quan hệ giữa ta với lão ta không tệ, có mấy lần từng ngồi uống rượu với nhau. Thật không ngờ cậu lại là người của lão ta”
Vương Minh cười cười. Liễu Sơn Thành nói tiếp
“Nếu vậy thì ta cũng không giấu cậu làm gì nữa, chúng ta bây giờ nói chuyện giống như hai người đồng nghiệp hợp tác. Có thông tin gì thì phải chia sẻ với nhau đúng không”
Vương Minh biết Liễu Sơn Thành đang ám thị mình, muốn biết được những thông tin mà hắn thu thập được về Nguyễn gia Nam Hải. Vương Minh cười cười, hắn cũng không định giấu diếm làm gì liền kể tất cả những thông tin và suy luận của mình từ trước đến này trong Liễu Sơn Thành nghe. Liễu Sơn Thành chăm chú nghe, không nói xen vào một lời nào, thỉnh thoảng chỉ gật gật đầu tỏ thái độ đồng ý với lời Vương Minh nói. Liễu Sơn Thành trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói
“Hiện giờ thế lực của Nguyễn gia rất lớn, trong quân đội cũng không có ít viên chức cấp cao có quan hệ mờ ám với bọn chúng.”
Vương Minh gật đầu hắn không lấy làm gì lạ cả. Nguyễn gia đã tồn tại và phát triển ở đất nước Việt Nam này nhiều đời, vòi bạch tuộc len lỏi vào trong quân đội và chính quyền cũng không có gì là lạ cả. Vương Minh nói
“Bây giờ muốn đánh bại Nguyễn gia thì chúng ta phải tìm và diệt tất cả các cái vòi của chúng nếu sót lại dù một cái thì sẽ có ngày bọn chúng quật khởi trở lại. Lúc đó là rất nguy hiểm”
“Đúng vậy”
Liễu Sơn Thành gật đầu tán thành. Vương Minh nói tiếp
“Hiện giờ theo như cháu thấy thì chúng ta không nên trực tiếp cứng đối cứng với người của Nguyễn gia bởi theo như mấy lần giao đấu trước cháu thấy trong tay Nguyễn gia đang sở hữu một số lượng dị nhân không nhỏ, chưa kể trang bị vũ khí rất hiện đại. Nếu cứ như vậy mà quân đội trực tiếp xông vào thì cho dù chiến thắng cũng tổn thất rất nhiều”
“Đúng vậy. Đây cũng là điều mà những lão già bọn ta lo lắng nhất”
“Vì vậy cháu nghĩ thế này được không. Cháu sẽ là ngoài sáng, trực tiếp công kích Nguyễn gia còn chính phủ sẽ âm thầm bí mật trợ giúp, khi nào thời cơ thích hợp thì sẽ lộ diện từ trong bóng tối toàn lực đánh một kích tiêu diệt Nguyễn gia”
Liễu Sơn Thành nhìn Vương Minh. Vương Minh cũng không tránh né ánh mắt của ông ta, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của ông ta. Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, một lúc sau Liễu Sơn Thành nói
“Việc này ta không thể quyết định, phải bàn bạc với mấy lão già khác đã”
“Vâng. Đây là việc quan trong phải bàn bạc kĩ lưỡng”
Nói xong Vương Minh đứng dậy cáo biệt Liễu Sơn Thành rồi trở lại thành phố Đông Doanh. Ngồi chiếc xe Audi màu đen lúc đi đến đây, Vương Minh chống tay vào cửa xe, miệng nở nụ cười xảo quyệt. Hắn không ngờ chuyến đi lần này lại có thu hoạch lớn như vậy. Đúng là cục vàng từ trên trời rơi xuống
---------------o0o---------------
Hai ngày qua đi thật nhanh, Vương Minh ở thành phố Giang Kiều này cũng rất nhàn rỗi, suốt ngày không kéo Mã Cường đi nhậu thì cũng ngồi trong phòng xem tin tức, chat webcam với Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai.
“Giai Giai, Triệu Vận anh nghĩ khi các em thi xong chúng mình đi dã ngoại một chuyến đi”
Trên màn hình laptop của Vương Minh hiện lên hai khuôn mặt xinh xắn diễm lệ của Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận. Hai người Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì vô cùng cao hứng, không cần suy nghĩ lập tức đồng ý. Vương Minh cười nói
“Ok. Quyết định vậy nhé”
“À đúng rồi anh Minh, chị Thanh Thanh đang tìm anh đấy”
Nguyễn Giai Giai đột nhiên nhớ ra nói với Vương Minh. Vương Minh không khó đoán ra được tại sao cô nàng này lại tìm mình. Chắc chắn tám phần là liên quan đến cái hội võ thuật của nàng ta. Vương Minh gật đầu nói
“Anh biết rồi”
Cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Vương Minh nhíu mày có chút khó chịu rồi nói với hai người Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận
“Anh có việc , tí chat tiếp nhé”
“Vâng”
Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai nhu thuận đáp, trước khi tắt webcam Nguyễn Giai Giai không quên gửi cho Vương Minh một nụ hôn gió. Vương Minh cười cười rồi hắn mới lên tiếng
“Vào đi”
Cánh cửa mở ra, Hắc Cẩu hớt ha hớt hải chạy vào nói
“Lão đại có tin khẩn cấp”
Vương Minh nhín thấy bộ dạng của Hắc Cẩu như vậy thì nhíu mày, hắn hỏi
“Có tin gì. Từ từ nói xem nào”
“Liệp bang đã phản kích”
“Ồ thế à. Tưởng chuyện gì lớn lắm. Chắc chúng nhận được tin Tam Hổ bang, chỗ dựa của Uy Thiên bang bị diệt nên mới nhân cơ hội này phản kích thôi mà”
“Nhưng to chuyện là lần này có sự tham gia của một nhóm người Cam. Những người này đứng cùng một phía với Liệp bang”
“Cái gì?”
Vương Minh sửng sốt hét lên. Hắn nhíu mày không ngờ tên Liệp Thành này lại nhờ đến đám người Cam, hèn chi Mã Cường nói dạo gần đây có nhiều người Cam cầm hàng nóng hàng lạnh xuất hiện ở Giang Kiều. Vương Minh trầm mặc suy nghĩ. Liệp Thành giơ đây là một con chó cùng đường đã bị Phương Thiên Uy chèn ép đến không thở nổi, bần cùng bất đăc dĩ hắn mới phải nhờ đến đám buôn lậu người Cam. Đương nhiên để dám người hám lợi này đồng ý xuất thủ trợ giúp chắc chắn không hề nhỏ chút nào. Còn về tại sao Liệp Thành có thể liên lạc được với đám người này thì không cần nghĩ nhiều Vương Minh đã biết. Liệp Thành ở Giang Kiều nằm rất nhiều kho bãi tập kết hàng, lại hoạt động buôn lậu ở vùng biên giới hai nước Việt Nam và Campuchia nên quen biết đám người này cũng là điều hiển nhiên. Hắc Cẩu đứng một bên thấy Vương Minh đang suy tư không dám lên tiếng, yên lặng đứng đợi Vương Minh phân phó. Vương Minh mất một khoảng thời gian dài suy tư, hắn thấy có chút đau đầu xoa xao hai bên thái dương nói với Hắc Cẩu
“Tạm thời theo dõi, xem xét tình hình thế nào đã. Tạm thời như thế đã”
“Vâng”
Hắc Cẩu đáp rồi lui ra ngoài. Vương Minh ngả người trên giường, hắn cảm thấy mọi việc càng ngày càng phức tạp, mọi thứ lúc này dang rối tung hết cả lên, hắn không còn khả năng kiểm soát sự việc nữa. Bất giác hắn nhìn thấy gói thuốc của Nguyễn Dũng để quên trên cài bàn đầu giường, Vương Minh hơi dọ dự một chút rồi lấy một điếu ra, châm lửa hút. Đi ra ngoài ban công, nhìn ra xa xa, miệng phì phèo điếu thuốc, Vương Minh mới cảm thân tâm tình nhẹ nhàng đi đôi chút. Ném điếu thuốc xuống Vương Minh lẩm nhẩm
“Cứ để xem thế nào đã”
--------------------o0o----------------------
Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của các tay súng buôn lậu người Cam, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi Liệp Thành nhanh chóng dàng lại ưu thế, phản công mạnh mẽ trên toàn thành phố Giang Kiều. Lúc này thế trận lập tức đảo chiều, Uy Thiên bang lúc này bị dồn ép vào mất kiềm soát một phần ba đại bàn lúc trước. Thiệt hại đáng như còn nặng hơn nếu như không phải Phương Thiên Uy mạnh mẽ ra tay điều động lực lượng cảnh sát ứng phó, chèn ép đám người của Liệp bang bằng không có lẽ địa bàn của Uy Thiên bang chắc chỉ còn vẻn vẹn vài quận nhỏ.
Hộp đêm T-Bar…
Liệp Thành cùng một số anh em đang bù khú trong phòng VIP trên lầu ba của hộp đêm. Cái hộp đêm này là thành quả chiếm được tối qua của Liệp bang, nơi đây chính từng là cây hái ra tiền của Uy Thiên bang vì vậy khi chiếm được nó Liệp Thành tỏ ra vô cùng cao hứng, quyết định tối này tạm ngừng hoạt động của hộp đêm để anh em trong bang có thể ở đây vui chơi thoải mái cả để, giải tỏa áp lực tâm lí đè nặng trong thời gian qua.
“Lão đại, lần này quả thật cao minh. Đánh cho đám chó má khốn kiếp Uy Thiên bang vắt giò lên cổ mà chạy”
Liệp thành hay tay ôm eo hai cô gái bao, nghe thấy đàn em tầng bốc như vậy, công với hơi men ngà ngà khiến sự khoái chí của hắn càng tăng cao hơn. Hắn cười ha hả nói
“Đương nhiên, bằng không sao tao là lão đại của bọn mày được”
“Phải phải”
Đám đàn em xung quanh cũng hùa theo. Tên đầu trọc ngồi bên phải Liệp Thành kính hắn một trến rồi tên này nói
“Lão đại anh có dự tính gì chưa. Bao giờ chúng ta mới xóa xổ cái Uy Thiên bang kia”
“Chưa được.”
“Tại sao lại chưa được. Nếu để chúng còn sống thì đêm dài lắm mộng, chi bằng…”
Vừa nói tên này vừa phụ họa bằng một hàng động giơ tay chém xuống. Liệp Thành cười lớn rồi chỉ tay vào tên đầu trọc nói
“Người ta nói ít tóc thì ngủ, mẹ kiếp quả nhiên không sau vào đâu được. Tao nói mày ngu cũng chả sai chút nào. Mày nghĩ thời gian qua chúng ta sống khổ sống sở thì chỉ cần tiêu diệt bọn chúng là có thể trả thù được sao. Tao muốn chơi bọn chúng, khiến bọn chúng sống khổ sống sở, sống không bằng chết thì lúc đó mới cảm thấy thỏa mãn”
“Đại ca nói chí phải. Đúng là em ngu thật”
Tên đầu trọc xoa xoa cái đầu nhẵn bóng của mình, nói
“Em xin tự phạt một chén”
Nói xong tên đầu trọc dốc cạn chén rượu. Cảm đám người đang vui vẻ thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, một tên đàn em hớt ha hớt hải xông vào. Nhìn thấy tên này Liệp Thành cau mày tỏ vẻ khó chịu, hắn giọng giận dữ nói
“Có chuyện gì”
“Lão đại cảnh sát đến”
“Cái gì”
Liệp Thành bật dậy khỏi chỗ ngồi, tức giận quát. Hắn ném ly rượu trên tay xuống sàn khiến nó vỡ choang rồi phất tay ra hiệu cho tên đầu trọc, ra lệnh
“Mày xuống giải quyết cầm chân đám cảnh sát. Còn bọn mày theo tao thoát ra bằng cửa sau. Mẹ kiếp đang vui thì đứt dây đàn”
Liệp Thành buồn bực, đi theo sự dẫn đường của một tên đàn em ra ngào hộp đêm bằng cửa sau.
“Xem ra ông và lão Henry quan hệ rất tốt a”
“Ừm. Quan hệ giữa ta với lão ta không tệ, có mấy lần từng ngồi uống rượu với nhau. Thật không ngờ cậu lại là người của lão ta”
Vương Minh cười cười. Liễu Sơn Thành nói tiếp
“Nếu vậy thì ta cũng không giấu cậu làm gì nữa, chúng ta bây giờ nói chuyện giống như hai người đồng nghiệp hợp tác. Có thông tin gì thì phải chia sẻ với nhau đúng không”
Vương Minh biết Liễu Sơn Thành đang ám thị mình, muốn biết được những thông tin mà hắn thu thập được về Nguyễn gia Nam Hải. Vương Minh cười cười, hắn cũng không định giấu diếm làm gì liền kể tất cả những thông tin và suy luận của mình từ trước đến này trong Liễu Sơn Thành nghe. Liễu Sơn Thành chăm chú nghe, không nói xen vào một lời nào, thỉnh thoảng chỉ gật gật đầu tỏ thái độ đồng ý với lời Vương Minh nói. Liễu Sơn Thành trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói
“Hiện giờ thế lực của Nguyễn gia rất lớn, trong quân đội cũng không có ít viên chức cấp cao có quan hệ mờ ám với bọn chúng.”
Vương Minh gật đầu hắn không lấy làm gì lạ cả. Nguyễn gia đã tồn tại và phát triển ở đất nước Việt Nam này nhiều đời, vòi bạch tuộc len lỏi vào trong quân đội và chính quyền cũng không có gì là lạ cả. Vương Minh nói
“Bây giờ muốn đánh bại Nguyễn gia thì chúng ta phải tìm và diệt tất cả các cái vòi của chúng nếu sót lại dù một cái thì sẽ có ngày bọn chúng quật khởi trở lại. Lúc đó là rất nguy hiểm”
“Đúng vậy”
Liễu Sơn Thành gật đầu tán thành. Vương Minh nói tiếp
“Hiện giờ theo như cháu thấy thì chúng ta không nên trực tiếp cứng đối cứng với người của Nguyễn gia bởi theo như mấy lần giao đấu trước cháu thấy trong tay Nguyễn gia đang sở hữu một số lượng dị nhân không nhỏ, chưa kể trang bị vũ khí rất hiện đại. Nếu cứ như vậy mà quân đội trực tiếp xông vào thì cho dù chiến thắng cũng tổn thất rất nhiều”
“Đúng vậy. Đây cũng là điều mà những lão già bọn ta lo lắng nhất”
“Vì vậy cháu nghĩ thế này được không. Cháu sẽ là ngoài sáng, trực tiếp công kích Nguyễn gia còn chính phủ sẽ âm thầm bí mật trợ giúp, khi nào thời cơ thích hợp thì sẽ lộ diện từ trong bóng tối toàn lực đánh một kích tiêu diệt Nguyễn gia”
Liễu Sơn Thành nhìn Vương Minh. Vương Minh cũng không tránh né ánh mắt của ông ta, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của ông ta. Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, một lúc sau Liễu Sơn Thành nói
“Việc này ta không thể quyết định, phải bàn bạc với mấy lão già khác đã”
“Vâng. Đây là việc quan trong phải bàn bạc kĩ lưỡng”
Nói xong Vương Minh đứng dậy cáo biệt Liễu Sơn Thành rồi trở lại thành phố Đông Doanh. Ngồi chiếc xe Audi màu đen lúc đi đến đây, Vương Minh chống tay vào cửa xe, miệng nở nụ cười xảo quyệt. Hắn không ngờ chuyến đi lần này lại có thu hoạch lớn như vậy. Đúng là cục vàng từ trên trời rơi xuống
---------------o0o---------------
Hai ngày qua đi thật nhanh, Vương Minh ở thành phố Giang Kiều này cũng rất nhàn rỗi, suốt ngày không kéo Mã Cường đi nhậu thì cũng ngồi trong phòng xem tin tức, chat webcam với Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai.
“Giai Giai, Triệu Vận anh nghĩ khi các em thi xong chúng mình đi dã ngoại một chuyến đi”
Trên màn hình laptop của Vương Minh hiện lên hai khuôn mặt xinh xắn diễm lệ của Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận. Hai người Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì vô cùng cao hứng, không cần suy nghĩ lập tức đồng ý. Vương Minh cười nói
“Ok. Quyết định vậy nhé”
“À đúng rồi anh Minh, chị Thanh Thanh đang tìm anh đấy”
Nguyễn Giai Giai đột nhiên nhớ ra nói với Vương Minh. Vương Minh không khó đoán ra được tại sao cô nàng này lại tìm mình. Chắc chắn tám phần là liên quan đến cái hội võ thuật của nàng ta. Vương Minh gật đầu nói
“Anh biết rồi”
Cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Vương Minh nhíu mày có chút khó chịu rồi nói với hai người Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận
“Anh có việc , tí chat tiếp nhé”
“Vâng”
Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai nhu thuận đáp, trước khi tắt webcam Nguyễn Giai Giai không quên gửi cho Vương Minh một nụ hôn gió. Vương Minh cười cười rồi hắn mới lên tiếng
“Vào đi”
Cánh cửa mở ra, Hắc Cẩu hớt ha hớt hải chạy vào nói
“Lão đại có tin khẩn cấp”
Vương Minh nhín thấy bộ dạng của Hắc Cẩu như vậy thì nhíu mày, hắn hỏi
“Có tin gì. Từ từ nói xem nào”
“Liệp bang đã phản kích”
“Ồ thế à. Tưởng chuyện gì lớn lắm. Chắc chúng nhận được tin Tam Hổ bang, chỗ dựa của Uy Thiên bang bị diệt nên mới nhân cơ hội này phản kích thôi mà”
“Nhưng to chuyện là lần này có sự tham gia của một nhóm người Cam. Những người này đứng cùng một phía với Liệp bang”
“Cái gì?”
Vương Minh sửng sốt hét lên. Hắn nhíu mày không ngờ tên Liệp Thành này lại nhờ đến đám người Cam, hèn chi Mã Cường nói dạo gần đây có nhiều người Cam cầm hàng nóng hàng lạnh xuất hiện ở Giang Kiều. Vương Minh trầm mặc suy nghĩ. Liệp Thành giơ đây là một con chó cùng đường đã bị Phương Thiên Uy chèn ép đến không thở nổi, bần cùng bất đăc dĩ hắn mới phải nhờ đến đám buôn lậu người Cam. Đương nhiên để dám người hám lợi này đồng ý xuất thủ trợ giúp chắc chắn không hề nhỏ chút nào. Còn về tại sao Liệp Thành có thể liên lạc được với đám người này thì không cần nghĩ nhiều Vương Minh đã biết. Liệp Thành ở Giang Kiều nằm rất nhiều kho bãi tập kết hàng, lại hoạt động buôn lậu ở vùng biên giới hai nước Việt Nam và Campuchia nên quen biết đám người này cũng là điều hiển nhiên. Hắc Cẩu đứng một bên thấy Vương Minh đang suy tư không dám lên tiếng, yên lặng đứng đợi Vương Minh phân phó. Vương Minh mất một khoảng thời gian dài suy tư, hắn thấy có chút đau đầu xoa xao hai bên thái dương nói với Hắc Cẩu
“Tạm thời theo dõi, xem xét tình hình thế nào đã. Tạm thời như thế đã”
“Vâng”
Hắc Cẩu đáp rồi lui ra ngoài. Vương Minh ngả người trên giường, hắn cảm thấy mọi việc càng ngày càng phức tạp, mọi thứ lúc này dang rối tung hết cả lên, hắn không còn khả năng kiểm soát sự việc nữa. Bất giác hắn nhìn thấy gói thuốc của Nguyễn Dũng để quên trên cài bàn đầu giường, Vương Minh hơi dọ dự một chút rồi lấy một điếu ra, châm lửa hút. Đi ra ngoài ban công, nhìn ra xa xa, miệng phì phèo điếu thuốc, Vương Minh mới cảm thân tâm tình nhẹ nhàng đi đôi chút. Ném điếu thuốc xuống Vương Minh lẩm nhẩm
“Cứ để xem thế nào đã”
--------------------o0o----------------------
Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ của các tay súng buôn lậu người Cam, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi Liệp Thành nhanh chóng dàng lại ưu thế, phản công mạnh mẽ trên toàn thành phố Giang Kiều. Lúc này thế trận lập tức đảo chiều, Uy Thiên bang lúc này bị dồn ép vào mất kiềm soát một phần ba đại bàn lúc trước. Thiệt hại đáng như còn nặng hơn nếu như không phải Phương Thiên Uy mạnh mẽ ra tay điều động lực lượng cảnh sát ứng phó, chèn ép đám người của Liệp bang bằng không có lẽ địa bàn của Uy Thiên bang chắc chỉ còn vẻn vẹn vài quận nhỏ.
Hộp đêm T-Bar…
Liệp Thành cùng một số anh em đang bù khú trong phòng VIP trên lầu ba của hộp đêm. Cái hộp đêm này là thành quả chiếm được tối qua của Liệp bang, nơi đây chính từng là cây hái ra tiền của Uy Thiên bang vì vậy khi chiếm được nó Liệp Thành tỏ ra vô cùng cao hứng, quyết định tối này tạm ngừng hoạt động của hộp đêm để anh em trong bang có thể ở đây vui chơi thoải mái cả để, giải tỏa áp lực tâm lí đè nặng trong thời gian qua.
“Lão đại, lần này quả thật cao minh. Đánh cho đám chó má khốn kiếp Uy Thiên bang vắt giò lên cổ mà chạy”
Liệp thành hay tay ôm eo hai cô gái bao, nghe thấy đàn em tầng bốc như vậy, công với hơi men ngà ngà khiến sự khoái chí của hắn càng tăng cao hơn. Hắn cười ha hả nói
“Đương nhiên, bằng không sao tao là lão đại của bọn mày được”
“Phải phải”
Đám đàn em xung quanh cũng hùa theo. Tên đầu trọc ngồi bên phải Liệp Thành kính hắn một trến rồi tên này nói
“Lão đại anh có dự tính gì chưa. Bao giờ chúng ta mới xóa xổ cái Uy Thiên bang kia”
“Chưa được.”
“Tại sao lại chưa được. Nếu để chúng còn sống thì đêm dài lắm mộng, chi bằng…”
Vừa nói tên này vừa phụ họa bằng một hàng động giơ tay chém xuống. Liệp Thành cười lớn rồi chỉ tay vào tên đầu trọc nói
“Người ta nói ít tóc thì ngủ, mẹ kiếp quả nhiên không sau vào đâu được. Tao nói mày ngu cũng chả sai chút nào. Mày nghĩ thời gian qua chúng ta sống khổ sống sở thì chỉ cần tiêu diệt bọn chúng là có thể trả thù được sao. Tao muốn chơi bọn chúng, khiến bọn chúng sống khổ sống sở, sống không bằng chết thì lúc đó mới cảm thấy thỏa mãn”
“Đại ca nói chí phải. Đúng là em ngu thật”
Tên đầu trọc xoa xoa cái đầu nhẵn bóng của mình, nói
“Em xin tự phạt một chén”
Nói xong tên đầu trọc dốc cạn chén rượu. Cảm đám người đang vui vẻ thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, một tên đàn em hớt ha hớt hải xông vào. Nhìn thấy tên này Liệp Thành cau mày tỏ vẻ khó chịu, hắn giọng giận dữ nói
“Có chuyện gì”
“Lão đại cảnh sát đến”
“Cái gì”
Liệp Thành bật dậy khỏi chỗ ngồi, tức giận quát. Hắn ném ly rượu trên tay xuống sàn khiến nó vỡ choang rồi phất tay ra hiệu cho tên đầu trọc, ra lệnh
“Mày xuống giải quyết cầm chân đám cảnh sát. Còn bọn mày theo tao thoát ra bằng cửa sau. Mẹ kiếp đang vui thì đứt dây đàn”
Liệp Thành buồn bực, đi theo sự dẫn đường của một tên đàn em ra ngào hộp đêm bằng cửa sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.