Chương 367
kingbin
04/11/2013
Mà nhân nói về cái khu công nghiệp bỏ hoang kia, Vương Minh lại cảm thấy hận a, hắn tự hận bản thân mình tại sao lại không chọn thứ gì khác mà lại chọn ba quả núi ở Giang Kiều làm cái gì. Thực ra cái suy nghĩ đó mới chỉ xuất hiện trong đầu Vương Minh vào ngày hôm qua mà thôi, vốn dự tính ban đầu của Vương Minh là sau khi chiếm được Giang Kiều thì sẽ chọn một trong ba ngọn núi kia, xem ngọn núi nào có phong cảnh và không khí tốt nhất để chọn làm nơi định cư dài hạn bất quá kể từ ngày hôm qua cái dự tính tốt đẹp này của Vương Minh đã tan thành mây khỏi bởi vì ở Giang Kiều đột nhiên chui ra cái thế lực khí giả bí ẩn của Phương Đức Tân, phá hỏng tất cả kế hoạch vốn có ban đầu của Vương Minh. Mà Giang Kiều đã không chiếm được, lại còn gây thù chuốc oán với Phương Đức Tân thì Vương Minh nào dám chuyển nhà xuống Giang Kiều sống chứ.
Hắn cũng từng nghĩ đến việc chuyển ba quả núi kia làm khu nghỉ dưỡng hay khu du lịch sinh thái gì đó nhưng rất nhanh gạt bỏ đi bởi hắn nếu đầu tư tiền vào đấy thì chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ, chẳng lẽ Phương Thiên Uy lại không tìm hắn trả thù sau những gì hắn đã gây ra cho Phương Thiên Uy sao. Thế nên hiện giờ, ba quả núi đó đang ở trong tình trạng bỏ không, không biết sử dụng vào mục đích gì cho thích hợp.
Vương Minh đã từng nghĩ đến sắp tới gặp Liễu Sơn Thành thì vác cái mặt dày của hắn ra đồi Liễu Sơn Thành đổi ba ngọn núi ở Giang Kiều lấy một thứ gì đó thiết thực và có ích hơn. Bất quá suy nghĩ đi suy nghĩ lại Vương Minh thấy làm như vậy cũng không ổn lắm. Nếu hắn làm như vậy sẽ tạo ấn tượng không tốt cho mấy vị lãnh đạo của đất nước, mà Vương Minh đã xác định tương lai sẽ định cơ lâu dài ở đất nước này, nếu các vị lãnh đạo kia mà không vừa lòng với hắn thì xem chừng cuộc sống tương lai của hắn ở đất nước này sẽ được các vị lớn tuổi này đặc biệt “chiếu cố” chu đáo. Như vậy thật là không tốt a. Vì vậy Vương Minh không còn nước nào khác, chỉ có thể tự trách bản thân mình lúc đó ngu ngốc làm vụ làm ăn thua lỗ như vậy.
“Lại nói, lần này hành động thất bại anh nghĩ cái tên Nguyễn Phi Long kia chắc chắc sẽ không chịu dừng tay đâu bởi hiện giờ công ty Phi Long của hắn đã bị anh ép cho đến mức thê thảm rồi”
Vương Minh nói.
Hầu Toàn thấy Vương Minh nói đến tên Nguyễn Phi Long một cách cẩn trọng như vậy thì có chút không cho là đúng nói:
“Em nghĩ anh quá cẩn thận rồi anh Minh. Chỉ là một tên công tử ăn chơi, một kẻ phế vật của Nguyễn gia thì tạo lên được mấy sóng giá chứ. Nếu anh cần, em lập tức cho người chạy đến Nam Hải bắt tên đó về đây cho anh xử trí”
Vương Minh hoàn toàn tin tưởng Hầu Toàn nói lời này không phải là nói chơi cho có, chỉ cần lúc này hắn gật đầu một cái thì chắc chắc Hầu Toàn sẽ làm thật. Bất quá hắn sẽ không cho phép Hầu Toàn làm như vậy bởi vì dù rằng Nguyễn Phi Long là kẻ bỏ đi của Nguyễn gia nhưng dù sao hắn cũng mang họ Nguyễn, cũng được gắn mác là người của Nguyễn gia, nếu hắn động Nguyễn Phi Long thì không khác gì động Nguyễn gia, đến lúc đó Nguyễn gia sẽ tìm được cơ mà đường đường chính chính ra tay với hắn và Nguyễn Sinh.
Chắc có người cảm thấy kỳ lạ là tại sao Vương Minh gây chuyện mà Nguyễn Sinh cũng sẽ bị liên luỵ theo. Rất đơn giản là bởi vì Vương Minh hiện giờ có thân phận là con rể của Nguyễn Sinh, ai ai cũng biết đến điều này. Nguyễn gia từ trước đến nay đều rất khó chịu với Nguyễn Sinh, không chỉ vì Nguyễn Sinh là kẻ phản bội Nguyễn gia đi theo phe chính phủ mà còn vì Nguyễn Sinh chính là kẻ chặn đường Nguyễn gia xâm chiếm Đông Doanh trong suốt nhiều năm qua. Mọi khí Nguyễn gia áp dụng hành động đối với Nguyễn Sinh thì chỉ có thể âm thầm trong bóng tối bởi bọn chúng còn cố kỵ cha vợ Liễu Sơn Thành của Nguyễn Sinh thế nên lực lượng có thể vận dụng được là rất hạn chế nhưng nay khi mà cơ hội có thể trực tiếp đường đường chính chính ra tay với Nguyễn Sinh đến thì há Nguyễn gia lại có thể bỏ qua, chắc chắc bọn chúng sẽ như một con chó dại cắn mãi không chịu buông.
Đến khi đó Nguyễn gia chỉ cần làm vài thao tác chuẩn bị rồi viện cớ là Vương Minh hành động chắc chắn là có Nguyễn Sinh ở đằng sau thao túng, như vậy bọn chúng sẽ có cớ để tấn công Nguyễn Sinh một cách trực diện, còn về phần bằng chứng thì không cần phải bàn đến bởi đối với Nguyễn gia thì tạo một cái bằng chứng giả là quá dễ dàng, dễ đến mức không còn có thể dễ hơn được nữa.
Chính vì một hành động của hắn có thể liên quan đến rất nhiều người xung quanh hắn, thậm chí có khi còn làm ảnh hưởng sự tranh đấu giữa Nguyễn gia và phe chính phủ vì vậy Vương Minh từ trước đến nay không dám áp dụng mấy cái hành động mạnh đối với đám con cháu của Nguyễn gia mặc dù Vương Minh nhìn bọn chúng rất là không thuận mắt. Bằng không với khả năng ám sát của cựu để nhất sát thủ thì dù Nguyễn Phi Long, Nguyễn Hùng hay thậm chí là Nguyễn Hải Thượng có trăm mạng cũng đã bị Vương Minh giết từ lâu lắm rồi, vấn đề của Nguyễn gia có lẽ cùng được giải quyết một cách nhanh gọn chứ làm sao mà biến thành phức tạp như hiện nay.
Vương Minh cảm nhận được sự nhiệt tình của Hầu Toàn lại thấy hắn đã chính xác khôi phục hoàn toàn lại bộ dạng ngày thường thì cũng không có chút ý nghĩ gì trách mắng hắn vì lời nói ngông cuồng của hắn cả. Vương Minh cười nói:
“Được rồi, được rồi, chú có lòng anh ghi nhận bất quá chúng ta không thể động đến cái tên Nguyễn Phi Long này được bởi anh có việc cần dùng đến hắn”
Vương Minh không giết Nguyễn Phi Long không chỉ có nguyên nhân lớn là cố kỵ Nguyễn gia mà còn có một nguyên nhân nhỏ khác là hắn từ lâu đã có một kế hoạch lợi dụng tên Nguyễn Phi Long này.
Nguyễn Phi Long ở Nguyễn gia tuy rằng là phế vật, không đáng coi trọng cũng không có nắm giữ một chức vụ nào trong tập đoàn quyền lực của Nguyễn gia nhưng thứ Vương Minh coi trọng hắn chính là hắn được Nguyễn Hùng và Nguyễn Hải Thượng che chở và tín nhiệm. Thế nên từ khi nhận được tài liệu về Nguyễn Phi Long , hắn đã tự phác thảo ra một kế hoạch để lợi dụng triệt để ưu thế của Nguyễn Phi Long ở Nguyễn gia. Bất quá phương án này còn có một số chỗ chưa được hoàn hảo, Vương Minh cần phải có thời gian nghiên cứu để tìm cách giải quyết những chỗ chưa hoàn hảo này thế nên tạm thời hắn chưa thể áp dụng kế hoạch đó với Nguyễn Phi Long.
Hầu Toàn là một người thông minh, hắn biết lúc nào nên hỏi mà lúc nào không nên hỏi, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Thấy Vương Minh chỉ nói đến đây thì không nói thêm gì nữa thì hắn cũng hiểu cái vấn đề này hắn không nên đào sâu vào thêm làm gì. Đã không được thì hắn cũng không quan tâm đến nữa, Hầu Toàn liền chuyển đề tài quay về việc Nam Hải bang:
“Anh có nghĩ Nam Hải bang nhân cơ hội này tiến quân vào Đông Doanh không”
Vương Minh xoa xoa cằm trầm tư một lúc rồi gật đầu nói:
“Khả năng này là rất cao bởi hiện giờ thế cục Đông Doanh đang rất loạn, có rất nhiều thế lực bên ngoài nhìn chằm chằm vào Đông Doanh hi vọng chấm mút được chút lợi ích. Đương nhiên Nam Hải bang, kẻ luôn thèm khát Đông Doanh, làm sao mà có thể ngồi yên được chứ”
Hắn cũng từng nghĩ đến việc chuyển ba quả núi kia làm khu nghỉ dưỡng hay khu du lịch sinh thái gì đó nhưng rất nhanh gạt bỏ đi bởi hắn nếu đầu tư tiền vào đấy thì chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ, chẳng lẽ Phương Thiên Uy lại không tìm hắn trả thù sau những gì hắn đã gây ra cho Phương Thiên Uy sao. Thế nên hiện giờ, ba quả núi đó đang ở trong tình trạng bỏ không, không biết sử dụng vào mục đích gì cho thích hợp.
Vương Minh đã từng nghĩ đến sắp tới gặp Liễu Sơn Thành thì vác cái mặt dày của hắn ra đồi Liễu Sơn Thành đổi ba ngọn núi ở Giang Kiều lấy một thứ gì đó thiết thực và có ích hơn. Bất quá suy nghĩ đi suy nghĩ lại Vương Minh thấy làm như vậy cũng không ổn lắm. Nếu hắn làm như vậy sẽ tạo ấn tượng không tốt cho mấy vị lãnh đạo của đất nước, mà Vương Minh đã xác định tương lai sẽ định cơ lâu dài ở đất nước này, nếu các vị lãnh đạo kia mà không vừa lòng với hắn thì xem chừng cuộc sống tương lai của hắn ở đất nước này sẽ được các vị lớn tuổi này đặc biệt “chiếu cố” chu đáo. Như vậy thật là không tốt a. Vì vậy Vương Minh không còn nước nào khác, chỉ có thể tự trách bản thân mình lúc đó ngu ngốc làm vụ làm ăn thua lỗ như vậy.
“Lại nói, lần này hành động thất bại anh nghĩ cái tên Nguyễn Phi Long kia chắc chắc sẽ không chịu dừng tay đâu bởi hiện giờ công ty Phi Long của hắn đã bị anh ép cho đến mức thê thảm rồi”
Vương Minh nói.
Hầu Toàn thấy Vương Minh nói đến tên Nguyễn Phi Long một cách cẩn trọng như vậy thì có chút không cho là đúng nói:
“Em nghĩ anh quá cẩn thận rồi anh Minh. Chỉ là một tên công tử ăn chơi, một kẻ phế vật của Nguyễn gia thì tạo lên được mấy sóng giá chứ. Nếu anh cần, em lập tức cho người chạy đến Nam Hải bắt tên đó về đây cho anh xử trí”
Vương Minh hoàn toàn tin tưởng Hầu Toàn nói lời này không phải là nói chơi cho có, chỉ cần lúc này hắn gật đầu một cái thì chắc chắc Hầu Toàn sẽ làm thật. Bất quá hắn sẽ không cho phép Hầu Toàn làm như vậy bởi vì dù rằng Nguyễn Phi Long là kẻ bỏ đi của Nguyễn gia nhưng dù sao hắn cũng mang họ Nguyễn, cũng được gắn mác là người của Nguyễn gia, nếu hắn động Nguyễn Phi Long thì không khác gì động Nguyễn gia, đến lúc đó Nguyễn gia sẽ tìm được cơ mà đường đường chính chính ra tay với hắn và Nguyễn Sinh.
Chắc có người cảm thấy kỳ lạ là tại sao Vương Minh gây chuyện mà Nguyễn Sinh cũng sẽ bị liên luỵ theo. Rất đơn giản là bởi vì Vương Minh hiện giờ có thân phận là con rể của Nguyễn Sinh, ai ai cũng biết đến điều này. Nguyễn gia từ trước đến nay đều rất khó chịu với Nguyễn Sinh, không chỉ vì Nguyễn Sinh là kẻ phản bội Nguyễn gia đi theo phe chính phủ mà còn vì Nguyễn Sinh chính là kẻ chặn đường Nguyễn gia xâm chiếm Đông Doanh trong suốt nhiều năm qua. Mọi khí Nguyễn gia áp dụng hành động đối với Nguyễn Sinh thì chỉ có thể âm thầm trong bóng tối bởi bọn chúng còn cố kỵ cha vợ Liễu Sơn Thành của Nguyễn Sinh thế nên lực lượng có thể vận dụng được là rất hạn chế nhưng nay khi mà cơ hội có thể trực tiếp đường đường chính chính ra tay với Nguyễn Sinh đến thì há Nguyễn gia lại có thể bỏ qua, chắc chắc bọn chúng sẽ như một con chó dại cắn mãi không chịu buông.
Đến khi đó Nguyễn gia chỉ cần làm vài thao tác chuẩn bị rồi viện cớ là Vương Minh hành động chắc chắn là có Nguyễn Sinh ở đằng sau thao túng, như vậy bọn chúng sẽ có cớ để tấn công Nguyễn Sinh một cách trực diện, còn về phần bằng chứng thì không cần phải bàn đến bởi đối với Nguyễn gia thì tạo một cái bằng chứng giả là quá dễ dàng, dễ đến mức không còn có thể dễ hơn được nữa.
Chính vì một hành động của hắn có thể liên quan đến rất nhiều người xung quanh hắn, thậm chí có khi còn làm ảnh hưởng sự tranh đấu giữa Nguyễn gia và phe chính phủ vì vậy Vương Minh từ trước đến nay không dám áp dụng mấy cái hành động mạnh đối với đám con cháu của Nguyễn gia mặc dù Vương Minh nhìn bọn chúng rất là không thuận mắt. Bằng không với khả năng ám sát của cựu để nhất sát thủ thì dù Nguyễn Phi Long, Nguyễn Hùng hay thậm chí là Nguyễn Hải Thượng có trăm mạng cũng đã bị Vương Minh giết từ lâu lắm rồi, vấn đề của Nguyễn gia có lẽ cùng được giải quyết một cách nhanh gọn chứ làm sao mà biến thành phức tạp như hiện nay.
Vương Minh cảm nhận được sự nhiệt tình của Hầu Toàn lại thấy hắn đã chính xác khôi phục hoàn toàn lại bộ dạng ngày thường thì cũng không có chút ý nghĩ gì trách mắng hắn vì lời nói ngông cuồng của hắn cả. Vương Minh cười nói:
“Được rồi, được rồi, chú có lòng anh ghi nhận bất quá chúng ta không thể động đến cái tên Nguyễn Phi Long này được bởi anh có việc cần dùng đến hắn”
Vương Minh không giết Nguyễn Phi Long không chỉ có nguyên nhân lớn là cố kỵ Nguyễn gia mà còn có một nguyên nhân nhỏ khác là hắn từ lâu đã có một kế hoạch lợi dụng tên Nguyễn Phi Long này.
Nguyễn Phi Long ở Nguyễn gia tuy rằng là phế vật, không đáng coi trọng cũng không có nắm giữ một chức vụ nào trong tập đoàn quyền lực của Nguyễn gia nhưng thứ Vương Minh coi trọng hắn chính là hắn được Nguyễn Hùng và Nguyễn Hải Thượng che chở và tín nhiệm. Thế nên từ khi nhận được tài liệu về Nguyễn Phi Long , hắn đã tự phác thảo ra một kế hoạch để lợi dụng triệt để ưu thế của Nguyễn Phi Long ở Nguyễn gia. Bất quá phương án này còn có một số chỗ chưa được hoàn hảo, Vương Minh cần phải có thời gian nghiên cứu để tìm cách giải quyết những chỗ chưa hoàn hảo này thế nên tạm thời hắn chưa thể áp dụng kế hoạch đó với Nguyễn Phi Long.
Hầu Toàn là một người thông minh, hắn biết lúc nào nên hỏi mà lúc nào không nên hỏi, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Thấy Vương Minh chỉ nói đến đây thì không nói thêm gì nữa thì hắn cũng hiểu cái vấn đề này hắn không nên đào sâu vào thêm làm gì. Đã không được thì hắn cũng không quan tâm đến nữa, Hầu Toàn liền chuyển đề tài quay về việc Nam Hải bang:
“Anh có nghĩ Nam Hải bang nhân cơ hội này tiến quân vào Đông Doanh không”
Vương Minh xoa xoa cằm trầm tư một lúc rồi gật đầu nói:
“Khả năng này là rất cao bởi hiện giờ thế cục Đông Doanh đang rất loạn, có rất nhiều thế lực bên ngoài nhìn chằm chằm vào Đông Doanh hi vọng chấm mút được chút lợi ích. Đương nhiên Nam Hải bang, kẻ luôn thèm khát Đông Doanh, làm sao mà có thể ngồi yên được chứ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.