Chương 366
kingbin
04/11/2013
Dưới sự đe doạ cùng thủ đoạn của mình, Vương Minh rất nhanh chóng thu được những tin tức cần thiết từ miệng của mười tên kia. Việc thẩm vấn đã kết thúc, Vương Minh cũng không muốn ở lại dưới căn hầm này làm gì, phần phó mấy đàn em canh gác ở ngoài vào trong xử lý chữa thương cho mười cái tên kia xong, Vương Minh đi ra khỏi tầng hầm.
Đứng ở đại sảnh, Vương Minh nhìn đồng hồ ở quầy lễ tân, hiện giờ mới vừa đúng hai giờ chiều, còn cách một tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Thế nên Vương Minh cũng không vội vã, đi về phía thang máy, đi thẳng lên phòng làm việc của Hầu Toàn tại tầng cao nhất của công ty.
Hầu Toàn thấy Vương Minh bước vào thì bỏ tài liệu trên tay xuống, đợi Vương Minh ngồi xuống ghế ở đối diện hắn thì chủ động hỏi:
“Có moi được tin tức gì hữu ích không anh”
Vương Minh gật đầu.
“Cũng kiếm được một chút tin tức hữu ích”
“Là tin tức gì?”
“Bọn chúng là người của Nam Hải bang”
“Cái gì, Nam Hải bang”
Vừa nghe được ba chữ “Nam Hải bang” thốt ra từ miệng của Vương Minh, Hầu Toàn hơi ngẩn người trong một giây rồi lập tức như thể cái ghế dưới mông có cục than nóng, lập tức bật dậy thất kinh hô lên.
Vương Minh cũng không trách Hầu Toàn lại có biểu hiện mạnh như vậy. Đương nhiên phải nói trước ở đây là Hầu Toàn giật mình như vậy là không phải là bị cái tên Nam Hải bang làm cho sợ hãi mà thực chất, Hầu Toàn sợ hãi cái thế lực đứng sau Nam Hải bang, đệ nhất gia tộc của Việt Nam Nguyễn gia Nam Hải.
Nam Hải bang tuy rằng mang tiếng là bang hội thuộc tốp đầu của giới hắc đạo nhưng thực lực thật sự thì chỉ mới hơn bang hội hạng trung, tiệm cận đến những bang hội tốp đầu mà thôi. Bằng không tại sao suốt mấy năm qua, Nam Hải bang rất nhiều lần nhăm nhe xâm chiếm Đông Doanh nhưng mỗi lần cuối cùng đều bị Hắc Long bang của Nguyễn Sinh đánh cho phải quay trở về Nam Hải. Thế nên về một mặt nào đó, nếu nói Nam Hải bang dựa hơi Nguyễn gia để có được cái danh hiệu bang hội tốp đầu thì cũng không phải là sai.
Bất quá nếu nghĩ rằng Nam Hải bang chỉ “có tiếng mà không có miếng” thì hoàn toàn sai lầm. Tuy rằng thực lực của Nam Hải bang không sánh được với những bang hội tốp đu trong giới hắc đạo Việt Nam bất quá dù sao Nam Hải bang cũng là tay chân, là mặt mũi của Nguyễn gia thế nên Nam Hải cũng có được ưu thế không nhỏ để bù đắp sự chênh lệch này bằng không thì làm sao Nam Hải bang có thể như hiện nay, xưng hùng xưng bá khắp hắc đạo Việt Nam thậm chí còn vươn chiếc vòi bạch tuộc của mình ra các nước khác trong khu vực.
Hầu Toàn lúc này trong đầu có vỗ số dòng ý nghĩ hỗn loạn liên tục chạy trong đầu. Tuy rằng từ lúc đầu theo Vương Minh, từ những lời nói ám chỉ trong lúc nói chuyện cùng một số hành động của Vương Minh, đặc biệt là thành lập Hắc quân thì hắn ẩn ẩn dự đoán được sẽ có ngày Vương Minh cùng Nguyễn gia chiến đấu một phen vì vậy từ lâu cũng đã tự chuẩn bị tinh thần. Bất quá Hầu Toàn trong lòng đều cầu khẩn hi vọng cái ngày này đến muộn một một chút, mà tốt nhất thì đừng đến. Hầu Toàn nghĩ như vậy cũng không phải kỳ quái, dù sao Nguyễn gia đã cắm rễ ở đất nước này rất lâu rồi, sự hùng mạnh của nó đã gần như ăn sâu và bám rễ vào những người dân bình thường ở đất nước này thế nên đã tạo nên một cỗ sợ hãi vô hình trong lòng những người dân. Đồng thời hắn cũng suy nghĩ cho lợi ích của Vương Minh, mặc dù Vương Minh thế lực hiện nay không nhỏ nhưng nếu so với một Nguyễn gia đã có trăm năm phát triển thì vẫn quá nhỏ bé, không chịu nổi một đòn của Nguyễn gia.
Vương Minh thấy Hầu Toàn đứng thất thần như người mất hồn suốt vài phút thì có chút không kiên nhẫn, nhăn mày khó chịu nói.
“Hầu Toàn, chú bình tĩnh lại đi nào”
“A”
Hầu Toàn kêu lên một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế làm việc, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, những biểu hiện trên khuôn mặt thể hiện ra nội tâm đang đầy lo lắng và bất an của hắn.
“Chú không cần phải lo nghĩ quá nhiều đâu. Bởi vì từ trong miệng của mười tên kia thì anh biết được người phái bọn chúng đến là tên Nguyễn Phi Long, bọn chúng muốn tìm cơ hội để bắt cóc Triệu Vận và Giai Giai để uy hiếp anh ký vào cái bản hợp đồng chết tiệt mà tên Nguyễn Phi Long đưa đến công ty Vương thị lúc trước”
“Phù… Thế thì em yên tâm rồi, anh không nói sớm làm em sợ muốn chết”
Hầu Toàn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như không phải Nguyễn gia chú ý đến bọn hắn thì tốt rồi, dù sao hiện giờ thế lực của bọn hắn còn quá yếu, nếu chịu sử đả kích từ Nguyễn gia thì không chỉ không chống đỡ được mà e rằng cả gốc rễ cũng sẽ bị diệt sạch sẽ, lúc đó muốn xây dựng lại cũng rất khó khăn. Nhưng hắn vẫn còn có chút bất an nói:
“Bất quá nếu như tên Nguyễn Phi Long chỉ là một con tốt thăm dò thì sao?”
“Chú lại suy nghĩ quá nhiều rồi”
Vương Minh lắc đầu cười khổ nói. Quả thật hắn thường thức Hầu Toàn ở cái tính cẩn thận, mọi việc đều suy nghĩ chu đáo bất quá có đôi khi vì suy nghĩ quá mức chu đáo và kỹ càng sẽ khiến cho Hầu Toàn làm cho một sự việc đơn giản trở lên phức tạp hơn bình thường. Vương Minh nói:
“Chú nghĩ xem, từ trước đến nay Hắc bang của chúng ta đã cùng với Nguyễn gia ngoại trừ cái vụ khi chúng ta chiếm quận 13, thành lập Hắc bang có tiêu diệt cái tổ chức buôn ma tuý của Nguyễn gia thì chưa hề có bất cứ hành động gì gây hấn với Nguyễn gia cả. Nếu như vì trả đũa chúng ta vì cái tổ chức ma tuý đó thì chắc Nguyễn gia đã tiêu diệt chúng ta từ rất lâu rồi chứ không phải để chúng ta phát triển đến như ngày nay”
Hầu Toàn gật gật đầu:
“Anh nói rất đúng. Nếu vì vụ đó thì chắc Nguyễn gia đã tiến hành trả thù từ rất lâu rồi”
Vương Minh lại nói tiếp:
“Có một điều chú nên nhớ hoàn cảnh của Nguyễn gia hiện giờ. Nguyễn gia hiện giờ đang chịu sự giám sát gắt gao của chính phủ, cả hai phe hiện giờ đang trong trạng thái đình chiến nghỉ ngơi, quan sát đối phương, chỉ cần một phe hơi có động tĩnh thì chắc chắc phen kia sẽ hành động. Mà chú quên mất là Hắc bang về một phần nào đó cũng được chính phủ bảo hộ sao, liệu Nguyễn gia có dám khinh suất mà vì động đến chúng ta hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Một người cẩn thận như Nguyễn Hải Thượng chắc chắc sẽ không vì một Hắc bang nhỏ bé như chúng ta mà phá vỡ cái trạng thái nghỉ ngơi quý giá như hiện giờ”
Hầu Toàn lúc này đã bị Vương Minh hoàn toàn thuyết phục rồi thế nên cũng an tâm hơn rất nhiều.
Vương Minh thấy Hầu Toàn đã khôi phục lại bộ dạng tự tin cùng cơ trí linh mẫn như ngày thường thì rất vừa lòng. Thực ra hắn cũng chưa nói cho Hầu Toàn biết về cái vụ hắn tấn công vào cái khu công nghiệp lần trước, phá vỡ phòng thí nghiệm thuốc siêu nhân của Nguyễn gia bởi hắn lo sợ Hầu Toàn sẽ lại lo lắng bất an đồng thời việc này dù sao cũng dính dáng đến quân đội, tốt nhất là không nên tiết lộ ra ngoài. Bất quá nguyên nhân quan trong nhất là hắn tin tưởng việc đó với việc lần này không hề liên quan đến nhau. Bởi Vương Minh lần đó hắn làm việc rất kín kẽ, mọi dấu vết đã được quân đội xoá sạch sẽ. Nếu như có chút gì đó liên quan giữa vụ việc này và hắn chính là việc hắn góp vốn cùng với anh trai của Phan Hoàng, Phan Thiên Bình, vô tình chọn trúng cái khu công nghiệp bỏ hoang kia, nơi Nguyễn gia đặt phòng thí nghiệm bí mật, làm nơi đầu tư mà thôi. Hắn tin tưởng chắc chắc Nguyễn gia sẽ không dựa vào điều này mà tra ra hắn là một trong những kẻ tham gia phá hoại cái phòng nghiên cứu ngầm bí mật kia.
Đứng ở đại sảnh, Vương Minh nhìn đồng hồ ở quầy lễ tân, hiện giờ mới vừa đúng hai giờ chiều, còn cách một tiếng nữa mới đến giờ hẹn. Thế nên Vương Minh cũng không vội vã, đi về phía thang máy, đi thẳng lên phòng làm việc của Hầu Toàn tại tầng cao nhất của công ty.
Hầu Toàn thấy Vương Minh bước vào thì bỏ tài liệu trên tay xuống, đợi Vương Minh ngồi xuống ghế ở đối diện hắn thì chủ động hỏi:
“Có moi được tin tức gì hữu ích không anh”
Vương Minh gật đầu.
“Cũng kiếm được một chút tin tức hữu ích”
“Là tin tức gì?”
“Bọn chúng là người của Nam Hải bang”
“Cái gì, Nam Hải bang”
Vừa nghe được ba chữ “Nam Hải bang” thốt ra từ miệng của Vương Minh, Hầu Toàn hơi ngẩn người trong một giây rồi lập tức như thể cái ghế dưới mông có cục than nóng, lập tức bật dậy thất kinh hô lên.
Vương Minh cũng không trách Hầu Toàn lại có biểu hiện mạnh như vậy. Đương nhiên phải nói trước ở đây là Hầu Toàn giật mình như vậy là không phải là bị cái tên Nam Hải bang làm cho sợ hãi mà thực chất, Hầu Toàn sợ hãi cái thế lực đứng sau Nam Hải bang, đệ nhất gia tộc của Việt Nam Nguyễn gia Nam Hải.
Nam Hải bang tuy rằng mang tiếng là bang hội thuộc tốp đầu của giới hắc đạo nhưng thực lực thật sự thì chỉ mới hơn bang hội hạng trung, tiệm cận đến những bang hội tốp đầu mà thôi. Bằng không tại sao suốt mấy năm qua, Nam Hải bang rất nhiều lần nhăm nhe xâm chiếm Đông Doanh nhưng mỗi lần cuối cùng đều bị Hắc Long bang của Nguyễn Sinh đánh cho phải quay trở về Nam Hải. Thế nên về một mặt nào đó, nếu nói Nam Hải bang dựa hơi Nguyễn gia để có được cái danh hiệu bang hội tốp đầu thì cũng không phải là sai.
Bất quá nếu nghĩ rằng Nam Hải bang chỉ “có tiếng mà không có miếng” thì hoàn toàn sai lầm. Tuy rằng thực lực của Nam Hải bang không sánh được với những bang hội tốp đu trong giới hắc đạo Việt Nam bất quá dù sao Nam Hải bang cũng là tay chân, là mặt mũi của Nguyễn gia thế nên Nam Hải cũng có được ưu thế không nhỏ để bù đắp sự chênh lệch này bằng không thì làm sao Nam Hải bang có thể như hiện nay, xưng hùng xưng bá khắp hắc đạo Việt Nam thậm chí còn vươn chiếc vòi bạch tuộc của mình ra các nước khác trong khu vực.
Hầu Toàn lúc này trong đầu có vỗ số dòng ý nghĩ hỗn loạn liên tục chạy trong đầu. Tuy rằng từ lúc đầu theo Vương Minh, từ những lời nói ám chỉ trong lúc nói chuyện cùng một số hành động của Vương Minh, đặc biệt là thành lập Hắc quân thì hắn ẩn ẩn dự đoán được sẽ có ngày Vương Minh cùng Nguyễn gia chiến đấu một phen vì vậy từ lâu cũng đã tự chuẩn bị tinh thần. Bất quá Hầu Toàn trong lòng đều cầu khẩn hi vọng cái ngày này đến muộn một một chút, mà tốt nhất thì đừng đến. Hầu Toàn nghĩ như vậy cũng không phải kỳ quái, dù sao Nguyễn gia đã cắm rễ ở đất nước này rất lâu rồi, sự hùng mạnh của nó đã gần như ăn sâu và bám rễ vào những người dân bình thường ở đất nước này thế nên đã tạo nên một cỗ sợ hãi vô hình trong lòng những người dân. Đồng thời hắn cũng suy nghĩ cho lợi ích của Vương Minh, mặc dù Vương Minh thế lực hiện nay không nhỏ nhưng nếu so với một Nguyễn gia đã có trăm năm phát triển thì vẫn quá nhỏ bé, không chịu nổi một đòn của Nguyễn gia.
Vương Minh thấy Hầu Toàn đứng thất thần như người mất hồn suốt vài phút thì có chút không kiên nhẫn, nhăn mày khó chịu nói.
“Hầu Toàn, chú bình tĩnh lại đi nào”
“A”
Hầu Toàn kêu lên một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế làm việc, đôi lông mày nhíu chặt lại với nhau, những biểu hiện trên khuôn mặt thể hiện ra nội tâm đang đầy lo lắng và bất an của hắn.
“Chú không cần phải lo nghĩ quá nhiều đâu. Bởi vì từ trong miệng của mười tên kia thì anh biết được người phái bọn chúng đến là tên Nguyễn Phi Long, bọn chúng muốn tìm cơ hội để bắt cóc Triệu Vận và Giai Giai để uy hiếp anh ký vào cái bản hợp đồng chết tiệt mà tên Nguyễn Phi Long đưa đến công ty Vương thị lúc trước”
“Phù… Thế thì em yên tâm rồi, anh không nói sớm làm em sợ muốn chết”
Hầu Toàn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu như không phải Nguyễn gia chú ý đến bọn hắn thì tốt rồi, dù sao hiện giờ thế lực của bọn hắn còn quá yếu, nếu chịu sử đả kích từ Nguyễn gia thì không chỉ không chống đỡ được mà e rằng cả gốc rễ cũng sẽ bị diệt sạch sẽ, lúc đó muốn xây dựng lại cũng rất khó khăn. Nhưng hắn vẫn còn có chút bất an nói:
“Bất quá nếu như tên Nguyễn Phi Long chỉ là một con tốt thăm dò thì sao?”
“Chú lại suy nghĩ quá nhiều rồi”
Vương Minh lắc đầu cười khổ nói. Quả thật hắn thường thức Hầu Toàn ở cái tính cẩn thận, mọi việc đều suy nghĩ chu đáo bất quá có đôi khi vì suy nghĩ quá mức chu đáo và kỹ càng sẽ khiến cho Hầu Toàn làm cho một sự việc đơn giản trở lên phức tạp hơn bình thường. Vương Minh nói:
“Chú nghĩ xem, từ trước đến nay Hắc bang của chúng ta đã cùng với Nguyễn gia ngoại trừ cái vụ khi chúng ta chiếm quận 13, thành lập Hắc bang có tiêu diệt cái tổ chức buôn ma tuý của Nguyễn gia thì chưa hề có bất cứ hành động gì gây hấn với Nguyễn gia cả. Nếu như vì trả đũa chúng ta vì cái tổ chức ma tuý đó thì chắc Nguyễn gia đã tiêu diệt chúng ta từ rất lâu rồi chứ không phải để chúng ta phát triển đến như ngày nay”
Hầu Toàn gật gật đầu:
“Anh nói rất đúng. Nếu vì vụ đó thì chắc Nguyễn gia đã tiến hành trả thù từ rất lâu rồi”
Vương Minh lại nói tiếp:
“Có một điều chú nên nhớ hoàn cảnh của Nguyễn gia hiện giờ. Nguyễn gia hiện giờ đang chịu sự giám sát gắt gao của chính phủ, cả hai phe hiện giờ đang trong trạng thái đình chiến nghỉ ngơi, quan sát đối phương, chỉ cần một phe hơi có động tĩnh thì chắc chắc phen kia sẽ hành động. Mà chú quên mất là Hắc bang về một phần nào đó cũng được chính phủ bảo hộ sao, liệu Nguyễn gia có dám khinh suất mà vì động đến chúng ta hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Một người cẩn thận như Nguyễn Hải Thượng chắc chắc sẽ không vì một Hắc bang nhỏ bé như chúng ta mà phá vỡ cái trạng thái nghỉ ngơi quý giá như hiện giờ”
Hầu Toàn lúc này đã bị Vương Minh hoàn toàn thuyết phục rồi thế nên cũng an tâm hơn rất nhiều.
Vương Minh thấy Hầu Toàn đã khôi phục lại bộ dạng tự tin cùng cơ trí linh mẫn như ngày thường thì rất vừa lòng. Thực ra hắn cũng chưa nói cho Hầu Toàn biết về cái vụ hắn tấn công vào cái khu công nghiệp lần trước, phá vỡ phòng thí nghiệm thuốc siêu nhân của Nguyễn gia bởi hắn lo sợ Hầu Toàn sẽ lại lo lắng bất an đồng thời việc này dù sao cũng dính dáng đến quân đội, tốt nhất là không nên tiết lộ ra ngoài. Bất quá nguyên nhân quan trong nhất là hắn tin tưởng việc đó với việc lần này không hề liên quan đến nhau. Bởi Vương Minh lần đó hắn làm việc rất kín kẽ, mọi dấu vết đã được quân đội xoá sạch sẽ. Nếu như có chút gì đó liên quan giữa vụ việc này và hắn chính là việc hắn góp vốn cùng với anh trai của Phan Hoàng, Phan Thiên Bình, vô tình chọn trúng cái khu công nghiệp bỏ hoang kia, nơi Nguyễn gia đặt phòng thí nghiệm bí mật, làm nơi đầu tư mà thôi. Hắn tin tưởng chắc chắc Nguyễn gia sẽ không dựa vào điều này mà tra ra hắn là một trong những kẻ tham gia phá hoại cái phòng nghiên cứu ngầm bí mật kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.