Chương 212: Đinh Thế Hùng chết (1)
kingbin
04/11/2013
Vương Minh nói
“Mã Đống anh có gì định nói với em phải không?”
“Phải”
Mã Đống mặt âm trầm, nặng nề gật đầu. Hắn chưa vội nói gì thêm mà móc từ túi ra một gói thuốc đưa cho Vương Minh.
“Làm điếu”
Vương Minh cũng không biết khách sáo làm gì cả, không cần quản quy định của phòng bệnh là cấm hút thuốc trong phòng, trực tiếp rút một điếu trong gói ra sau đó châm lửa cho mình và Mã Đống. Hai người im lặng phì phèo điếu thuốc đến khi hai điếu thuốc sắp cháy hết thì Mã Đống mới nói
“Chú tính như thế nào?”
“Tính thế nào?”
Vương Minh ầm trầm, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh người, lúc này trong lòng hắn sát cơ đã động nhưng một lúc sau thì lại biến mất hắn thở dài nói
“Thôi coi như lần này vì ân tỉnh năm xưa mà bỏ qua. Nếu còn lần sau thì…”
“Ừ. Chú xử lí thế cũng tốt”
Mã Đống thở dài nói, hắn với Vương Minh sống với nhau cũng gần chục năm hắn hiểu Vương Minh là một kẻ ra tay không một chút do dự với kẻ thù lại thấy lúc nãy sát khí nồng nặc đến dọa người từ người Vương Minh tỏa ra càng chứng tỏ điều này, hắn biết để làm ra được cái quyết định chắc chắn phải dằn lòng làm trái lương tâm. Mã Đống nói
“Anh sẽ phái vài người đến bảo vệ”
Vương Minh lắc đầu từ chối
“Không cần. Em đã thuê mười vệ sĩ cấp S từ công ty Tài Bảo đồng thời sắp tới em định lấy 30 người trong Hắc quân về bảo vệ nơi ở và hai người Triệu Vận Nguyễn Giai Giai. Anh nghĩ sao?”
“Cũng tốt. Hi vọng đám người kia đừng có làm gì quá phận nữa”
“Haiz. Cũng chỉ hi vọng là như vậy. Nếu không đừng trách em không nể tình xưa”
Vương Minh nghiến răng nói, bàn tay nắm chặt bóp nát đầu lọc thuốc ra trong lòng bàn tay, ánh mắt tràn ngập huyết tinh như huyết quỉ đáng sợ vô cùng. Đồng thời lúc này hắc ám trong cơ thể hắn như cộng hưởng cùng tâm trạng của Vương Minh mà điên cuồng chạy dọc theo các lộ tuyến trong kinh mạch càng làm tăng thêm vẻ chết chóc, lạnh lẽo trên người hắn. Nói Vương Minh lúc này là ác ma còn là nhẹ phải nói là một đại đại ác ma, một siêu cấp ác ma.
“Được rồi. Anh về trước chuẩn bị chút tin tình báo, phòng trường hợp chú cần dùng đến”
Mã Đống đứng dậy nặng nề nói
Vương Minh thu hồi khí tức trên người vào trong, nhìn vào ánh mắt có chút ảm đạm của Mã Đống thở dài, nói
“Cảm ơn anh”
Mã Đống cố nặn nụ cười nhưng nụ cười này rất tiêu điều, ngượng ép trong còn khó coi hơn cả mếu
“Anh em, cần gì phải khách khí. Thôi anh đi về”
Mã Đống đi ra khỏi phòng. Vương Minh nhìn bóng dáng lẻ loi có chút buồn buồn của Mã Đống thì lại thở dài một cái. Hắn biết tình cảm của Mã Đống đối với tổ chức sát thủ Vương gia còn sâu đậm vô cùng, nếu năm xưa không phải vì sự việc đó thì Mã Đống chắc có lẽ cả đời sẽ không rời đi. Vậy mà bây giờ phải giúp Vương Minh mà cắn răng cùng tổ chức mình quí trọng đối đầu. Quả thật là một người tình nghĩa, hết mình vì anh em. Vương Minh cảm thấy cõi đời này việc mình quen một người anh em chân chính như Mã Đống vừa là một điều may mắn vừa lại một điều hạnh phúc. Vì vậy Vương Minh càng lúc càng cảm thấy quí trọng loại tình cảm này giữa hai người hơn trước.
--------------------------o0o---------------------------------
Nằm việc thêm ba ngày, bỏ mặc sự khuyên can của hai người Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận Vương Minh liền lập tức làm thủ tục xuất việc trở về. Thực sự hắn cũng muốn ở lại lắm, bởi lâu lắm hắn mới có thời gian nghỉ ngơi bình lại lặng như thế này, vừa nghỉ ngơi an nhàn lại có mỹ nữ bầu bạn hầu hạ bên cạnh, cuộc sống thần tiên như vậy ai mà chả thích huống chì là Vương Minh.
Nhưng mà khổ nỗi mấy tay bác sĩ trong viện này không để hắn an nhàn như tưởng tượng. Từ sau vị việc tốc độ phục hồi siêu cấp biến thái, suốt ngày bất kể ngày hay đêm cũng có một toán bác sĩ lôi hắn đến phòng kiểm tra, lại đồng thời có vô số máy móc theo dõi với cả một mới dậy dợ chằng chịt như mạng nhện luôn thường trực trên người suốt ngày đêm làm hắn khó chịu đến cực kiểm. Đến ngày thứ ba thì sự nhẫn nại cuối cùng cũng cạn kiệt, hắn mạnh mẽ đề nghị ép hai nàng lập tức làm cho hắn thủ tục xuất việc. Hai nàng muốn khuyên can nhưng thấy thái độ cứng rắn của Vương Minh liền bỏ ý đinh mà làm thủ tục cho hắn.
Vì căn hộ đã bị nổ tung nên không thể quay trở lại đấy nữa, hiện hiện giờ Triệu Vận và Lê Linh đang tạm trú ở nhà của Nguyễn Giai Giai nhưng Vương Minh không thể đến đó bởi ở đó còn có vợ chồng Nguyễn Sinh và Liễu Mai, có cho ăn gan gấu hắn cũng chả dám. Hai người Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai cũng hiểu nỗi khó xử này của hắn nên trước đó đã chuẩn bị sẵn đầu đủ. Hai người chọn một khách sạn năm sao có tiếng cách khu biệt thự của Nguyễn Giai Giai không xa, thuê một phòng V.I.P ở đây.
Vương Minh vào phòng, nhìn khắp một lượt thì cực hài lòng. Quả không hổ danh phòng V.I.P của khách sạn năm sao có khách, sang thiết bị sang trong và cực đắt tiền, gần như mọi thứ đều có nói không ngoa căn phòng này cũng chả thua kém mấy căn hộ cao cấp là bao. Đi vào phòng ngủ nhìn thấy chiếc giường rộng đủ năm người ngủ hai mắt của Vương Minh sáng lên như sao, hắn tiến lên hai tay ôm hai người đẹp vào lòng thủ thỉ vào tai của hai nàng
“Giường lớn như thế này, một mình anh ngủ cô đơn lắm hay làm chúng ta cùng…”
Hai nàng nghe xong đỏ mặt tía tai, cảm thấy ma chưởng của Vương Minh đang chuẩn bị không nghiêm chỉnh lập tức hai nàng giãy dũa chạy ra xa. Nguyễn Giai Giai làm mặt quỷ đáng yêu nói
“Hừ. Anh nghĩ hay quá nhỉ. Từ nay em tuyên bố cấm túc cho đến khi về nhà mới”
Nói xong nàng không đợi Vương Minh phản ứng vội vàng kéo tay Triệu Vận chạy ra khỏi phòng bỏ lại một mình Vương Minh ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì cả. Vương Minh cảm thấy kì quặc có phản lần đầu tiên ba người làm cái trò 3P này đâu cớ chứ, việc gì phải ngượng ngùng mà quan trọng nhất hắn không nhớ được dạo gần đây mình có đắc tội gì với bà vợ này mà đến nỗi phải cấm dục như vậy.
Thực sự lí do cũng rất đơn giản, có lẽ đơn giản đến mức Vương Minh có biết cũng phải dở khóc dở cười bởi căn bản hắn nguyên là người bị hại a. Số là trong lúc hắn hôm mê, vào một buổi trưa nọ ba người đẹp Thư Vân, Thư Kiều và Trương Tuyết Hàn đến thăm hắn. Đúng lúc Nguyễn Giai Giai cũng đến thì thấy Trương Tuyết Hàn đang có một số hành động quá mức thân mật với Vương Minh khiến nàng cực nóng mặt, lại nhìn thấy kẻ mà nàng không ưa chút nào là Thư Kiều ở đây thì nàng lại càng khó chịu. Tuy khó chịu là vậy nhưng nàng không thể phát tác vì vậy kẻ phải gánh chịu chính là Vương Minh tội nghiệp đang nằm bất tỉnh ở giường kia.
Nguyễn Giai Giai nghĩ rằng Trương Tuyết Hàn tuổi còn nhỏ như vậy, nhìn chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nào biết yêu đương là gì. Vậy mà nàng ta lúc này lại có một số hành động thân mật như đôi tình lữ với Vương Minh như hôn trán , vuốt tóc,… mà nghĩ lại tính cách hơi có chút háo sắc của ông chồng tương lai của mình thì lập tức Nguyễn Giai Giai quy kết rằng Vương Minh thấy cô bé này xinh đẹp lên giở trò tán tỉnh ve vãn tính là bà vợ ba. Lại nhìn sang Thư Kiều, nàng ta biết Thư Kiều không hề thích Vương Minh, thậm chí ấn tượng của Thư Kiều với Vương Minh phải nói là tệ không thể tệ hơn được nữa, điều này nàng cực kì dám chắc vậy mà sao giờ nàng ta lại đến thăm Vương Minh, quả thật kì lạ. Nguyễn Giai Giai lập tức nghĩ đến chắc chắn giữa hai người có gì đó mờ ám. Nàng lập tức nâng cao cảnh giác đồng thời càng giận Vương Minh. Thế đó, cái tai họa vô đơn chí đột nhiên rơi xuống đầu, nếu Vương Minh mà biết chắc chắn kêu oán thấu trời, phải nói là thiên cổ hàm oan a.
Đương nhiên Vương Minh chắc chắn sẽ chăng bảo giờ biết việc này bởi có lẽ sẽ chẳng ai nói cho hắn cả nên hiện giờ hắn chỉ có cắn răng cam chịu mà thôi. Vương Minh chán nản ngồi trên ghế salon nhập từ ý ở phòng khách. Cầm điều khiển lướt quá hơn trăm kênh trên tivi mà chả có gì xem cả.
“Ôi chán quá, không có việc gì để làm cả”
Vương Minh tắt tivi ném điều khiển lên ghê, dựa người ra sau nhìn lên trần phía trên thở dài. Đang vắt tay lên trán đột nhiên hắn nhớ ra một việc, vỗ mạnh vào đầu mình rồi lắc đầu cười có chút tự giễu
“Mịa có việc quan trọng thế mà quên mất. Đúng là mình càng ngày càng đãng trí quá”
Nghĩ là làm, Vương Minh lập tức đứng dậy xuống lấy xe phóng đi rời khác sạn.
“Mã Đống anh có gì định nói với em phải không?”
“Phải”
Mã Đống mặt âm trầm, nặng nề gật đầu. Hắn chưa vội nói gì thêm mà móc từ túi ra một gói thuốc đưa cho Vương Minh.
“Làm điếu”
Vương Minh cũng không biết khách sáo làm gì cả, không cần quản quy định của phòng bệnh là cấm hút thuốc trong phòng, trực tiếp rút một điếu trong gói ra sau đó châm lửa cho mình và Mã Đống. Hai người im lặng phì phèo điếu thuốc đến khi hai điếu thuốc sắp cháy hết thì Mã Đống mới nói
“Chú tính như thế nào?”
“Tính thế nào?”
Vương Minh ầm trầm, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh người, lúc này trong lòng hắn sát cơ đã động nhưng một lúc sau thì lại biến mất hắn thở dài nói
“Thôi coi như lần này vì ân tỉnh năm xưa mà bỏ qua. Nếu còn lần sau thì…”
“Ừ. Chú xử lí thế cũng tốt”
Mã Đống thở dài nói, hắn với Vương Minh sống với nhau cũng gần chục năm hắn hiểu Vương Minh là một kẻ ra tay không một chút do dự với kẻ thù lại thấy lúc nãy sát khí nồng nặc đến dọa người từ người Vương Minh tỏa ra càng chứng tỏ điều này, hắn biết để làm ra được cái quyết định chắc chắn phải dằn lòng làm trái lương tâm. Mã Đống nói
“Anh sẽ phái vài người đến bảo vệ”
Vương Minh lắc đầu từ chối
“Không cần. Em đã thuê mười vệ sĩ cấp S từ công ty Tài Bảo đồng thời sắp tới em định lấy 30 người trong Hắc quân về bảo vệ nơi ở và hai người Triệu Vận Nguyễn Giai Giai. Anh nghĩ sao?”
“Cũng tốt. Hi vọng đám người kia đừng có làm gì quá phận nữa”
“Haiz. Cũng chỉ hi vọng là như vậy. Nếu không đừng trách em không nể tình xưa”
Vương Minh nghiến răng nói, bàn tay nắm chặt bóp nát đầu lọc thuốc ra trong lòng bàn tay, ánh mắt tràn ngập huyết tinh như huyết quỉ đáng sợ vô cùng. Đồng thời lúc này hắc ám trong cơ thể hắn như cộng hưởng cùng tâm trạng của Vương Minh mà điên cuồng chạy dọc theo các lộ tuyến trong kinh mạch càng làm tăng thêm vẻ chết chóc, lạnh lẽo trên người hắn. Nói Vương Minh lúc này là ác ma còn là nhẹ phải nói là một đại đại ác ma, một siêu cấp ác ma.
“Được rồi. Anh về trước chuẩn bị chút tin tình báo, phòng trường hợp chú cần dùng đến”
Mã Đống đứng dậy nặng nề nói
Vương Minh thu hồi khí tức trên người vào trong, nhìn vào ánh mắt có chút ảm đạm của Mã Đống thở dài, nói
“Cảm ơn anh”
Mã Đống cố nặn nụ cười nhưng nụ cười này rất tiêu điều, ngượng ép trong còn khó coi hơn cả mếu
“Anh em, cần gì phải khách khí. Thôi anh đi về”
Mã Đống đi ra khỏi phòng. Vương Minh nhìn bóng dáng lẻ loi có chút buồn buồn của Mã Đống thì lại thở dài một cái. Hắn biết tình cảm của Mã Đống đối với tổ chức sát thủ Vương gia còn sâu đậm vô cùng, nếu năm xưa không phải vì sự việc đó thì Mã Đống chắc có lẽ cả đời sẽ không rời đi. Vậy mà bây giờ phải giúp Vương Minh mà cắn răng cùng tổ chức mình quí trọng đối đầu. Quả thật là một người tình nghĩa, hết mình vì anh em. Vương Minh cảm thấy cõi đời này việc mình quen một người anh em chân chính như Mã Đống vừa là một điều may mắn vừa lại một điều hạnh phúc. Vì vậy Vương Minh càng lúc càng cảm thấy quí trọng loại tình cảm này giữa hai người hơn trước.
--------------------------o0o---------------------------------
Nằm việc thêm ba ngày, bỏ mặc sự khuyên can của hai người Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận Vương Minh liền lập tức làm thủ tục xuất việc trở về. Thực sự hắn cũng muốn ở lại lắm, bởi lâu lắm hắn mới có thời gian nghỉ ngơi bình lại lặng như thế này, vừa nghỉ ngơi an nhàn lại có mỹ nữ bầu bạn hầu hạ bên cạnh, cuộc sống thần tiên như vậy ai mà chả thích huống chì là Vương Minh.
Nhưng mà khổ nỗi mấy tay bác sĩ trong viện này không để hắn an nhàn như tưởng tượng. Từ sau vị việc tốc độ phục hồi siêu cấp biến thái, suốt ngày bất kể ngày hay đêm cũng có một toán bác sĩ lôi hắn đến phòng kiểm tra, lại đồng thời có vô số máy móc theo dõi với cả một mới dậy dợ chằng chịt như mạng nhện luôn thường trực trên người suốt ngày đêm làm hắn khó chịu đến cực kiểm. Đến ngày thứ ba thì sự nhẫn nại cuối cùng cũng cạn kiệt, hắn mạnh mẽ đề nghị ép hai nàng lập tức làm cho hắn thủ tục xuất việc. Hai nàng muốn khuyên can nhưng thấy thái độ cứng rắn của Vương Minh liền bỏ ý đinh mà làm thủ tục cho hắn.
Vì căn hộ đã bị nổ tung nên không thể quay trở lại đấy nữa, hiện hiện giờ Triệu Vận và Lê Linh đang tạm trú ở nhà của Nguyễn Giai Giai nhưng Vương Minh không thể đến đó bởi ở đó còn có vợ chồng Nguyễn Sinh và Liễu Mai, có cho ăn gan gấu hắn cũng chả dám. Hai người Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai cũng hiểu nỗi khó xử này của hắn nên trước đó đã chuẩn bị sẵn đầu đủ. Hai người chọn một khách sạn năm sao có tiếng cách khu biệt thự của Nguyễn Giai Giai không xa, thuê một phòng V.I.P ở đây.
Vương Minh vào phòng, nhìn khắp một lượt thì cực hài lòng. Quả không hổ danh phòng V.I.P của khách sạn năm sao có khách, sang thiết bị sang trong và cực đắt tiền, gần như mọi thứ đều có nói không ngoa căn phòng này cũng chả thua kém mấy căn hộ cao cấp là bao. Đi vào phòng ngủ nhìn thấy chiếc giường rộng đủ năm người ngủ hai mắt của Vương Minh sáng lên như sao, hắn tiến lên hai tay ôm hai người đẹp vào lòng thủ thỉ vào tai của hai nàng
“Giường lớn như thế này, một mình anh ngủ cô đơn lắm hay làm chúng ta cùng…”
Hai nàng nghe xong đỏ mặt tía tai, cảm thấy ma chưởng của Vương Minh đang chuẩn bị không nghiêm chỉnh lập tức hai nàng giãy dũa chạy ra xa. Nguyễn Giai Giai làm mặt quỷ đáng yêu nói
“Hừ. Anh nghĩ hay quá nhỉ. Từ nay em tuyên bố cấm túc cho đến khi về nhà mới”
Nói xong nàng không đợi Vương Minh phản ứng vội vàng kéo tay Triệu Vận chạy ra khỏi phòng bỏ lại một mình Vương Minh ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì cả. Vương Minh cảm thấy kì quặc có phản lần đầu tiên ba người làm cái trò 3P này đâu cớ chứ, việc gì phải ngượng ngùng mà quan trọng nhất hắn không nhớ được dạo gần đây mình có đắc tội gì với bà vợ này mà đến nỗi phải cấm dục như vậy.
Thực sự lí do cũng rất đơn giản, có lẽ đơn giản đến mức Vương Minh có biết cũng phải dở khóc dở cười bởi căn bản hắn nguyên là người bị hại a. Số là trong lúc hắn hôm mê, vào một buổi trưa nọ ba người đẹp Thư Vân, Thư Kiều và Trương Tuyết Hàn đến thăm hắn. Đúng lúc Nguyễn Giai Giai cũng đến thì thấy Trương Tuyết Hàn đang có một số hành động quá mức thân mật với Vương Minh khiến nàng cực nóng mặt, lại nhìn thấy kẻ mà nàng không ưa chút nào là Thư Kiều ở đây thì nàng lại càng khó chịu. Tuy khó chịu là vậy nhưng nàng không thể phát tác vì vậy kẻ phải gánh chịu chính là Vương Minh tội nghiệp đang nằm bất tỉnh ở giường kia.
Nguyễn Giai Giai nghĩ rằng Trương Tuyết Hàn tuổi còn nhỏ như vậy, nhìn chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi nào biết yêu đương là gì. Vậy mà nàng ta lúc này lại có một số hành động thân mật như đôi tình lữ với Vương Minh như hôn trán , vuốt tóc,… mà nghĩ lại tính cách hơi có chút háo sắc của ông chồng tương lai của mình thì lập tức Nguyễn Giai Giai quy kết rằng Vương Minh thấy cô bé này xinh đẹp lên giở trò tán tỉnh ve vãn tính là bà vợ ba. Lại nhìn sang Thư Kiều, nàng ta biết Thư Kiều không hề thích Vương Minh, thậm chí ấn tượng của Thư Kiều với Vương Minh phải nói là tệ không thể tệ hơn được nữa, điều này nàng cực kì dám chắc vậy mà sao giờ nàng ta lại đến thăm Vương Minh, quả thật kì lạ. Nguyễn Giai Giai lập tức nghĩ đến chắc chắn giữa hai người có gì đó mờ ám. Nàng lập tức nâng cao cảnh giác đồng thời càng giận Vương Minh. Thế đó, cái tai họa vô đơn chí đột nhiên rơi xuống đầu, nếu Vương Minh mà biết chắc chắn kêu oán thấu trời, phải nói là thiên cổ hàm oan a.
Đương nhiên Vương Minh chắc chắn sẽ chăng bảo giờ biết việc này bởi có lẽ sẽ chẳng ai nói cho hắn cả nên hiện giờ hắn chỉ có cắn răng cam chịu mà thôi. Vương Minh chán nản ngồi trên ghế salon nhập từ ý ở phòng khách. Cầm điều khiển lướt quá hơn trăm kênh trên tivi mà chả có gì xem cả.
“Ôi chán quá, không có việc gì để làm cả”
Vương Minh tắt tivi ném điều khiển lên ghê, dựa người ra sau nhìn lên trần phía trên thở dài. Đang vắt tay lên trán đột nhiên hắn nhớ ra một việc, vỗ mạnh vào đầu mình rồi lắc đầu cười có chút tự giễu
“Mịa có việc quan trọng thế mà quên mất. Đúng là mình càng ngày càng đãng trí quá”
Nghĩ là làm, Vương Minh lập tức đứng dậy xuống lấy xe phóng đi rời khác sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.