Chương 213: Đinh Thế Hùng chết (2)
kingbin
04/11/2013
Đối với Đinh Thế Hùng, mấy ngày nay quả thật là hết sức khổ sở a. Từ khi nói chuyện với chú của hắn ở khách sạn, không biết ma xui quỉ khiến như thế nào lại đồng ý với cái ý kiến quái dị điên khủng kia của chú hắn mà đi thuê sát thủ trừ khử Vương Minh.
Cái tên Dịch Thế Hùng này mặc dù tự cho mình có đảm lượng, gan to cũng đánh không ít người đến tàn phế nhưng chưa giết một người nào bao giờ vì vậy lần này tuy không phải là hắn trực tiếp ra tay nhưng cũng là gián tiếp vì vậy tâm trạng cực kì khó chịu, không yên. Hắn lo sợ việc này nếu chẳng may lộ ra thì lúc đó tai họa sẽ ngập đầu, vì vậy suốt từ đó đến nay hắn ăn không ngon ngủ không yên suốt ngày chủ ru rú trong nhà, hàng ngày đều gọi điện hỏi thăm tin tức. Trong bộ dáng lúc này của hắn phải nói là cực kì thảm hại, chỉ trong nội chưa đén nửa tháng mà đã sụt đến mấy cân, da thịt nhợt nhạt, hai mắt lõm sâu trông giống như mắt cú vọ, tóc tai bù xù, râu ria mọc lởm chơm trên mặt nào có chút hình tượng gì của một bạch mã hoàng tử trong một của bao nữ sinh viên nữa chứ.
“Chú à, có tin tức gì chưa?”
Vẫn như mọi ngày gần đâu cứ đến tối Dịch Thế Hùng lại vào phòng khóa cửa cẩn thận rồi lấy điện thoại gọi cho chú rể hắn, nhân vật số hai của Nhị bang, Trần Vĩnh Phú.
Ở đầu bên kia Trần Vĩnh Phú cũng rất bực mình bởi thằng cháu bên vợ này ngày nào cũng gọi điện chỉ hỏi mỗi vấn đề này khiến hắn mấy ngày tết nghỉ ngơi với gia đình cũng không được yên ổn. Buồn bực nhưng không làm gì được, muốn mắng Dịch Thế Hùng nhưng cũng có chút không nỡ vì vậy lại tiếp tục câu nói mà dạo gần đâu hắn nói nhiều thành quen miệng rồi
“Bình tĩnh nào Thế Hùng, mọi việc sẽ ổn thôi”
“Cháu làm sao bình tĩnh được. Nhỡ may… nhỡ may…”
“Không có cái nhỡ may đó đâu. Cháu biết người nhận nhiệm vụ này là ai không? Là tổ chức sát thủ số một thế giới đó. Cháu nghĩ xem nếu làm việc mà bị lộ thì làm sao xưng tụng là số một được”
Dịch Thế Hùng trâm ngâm nghĩ, điều này quả thật là có đạo lí không làm ăn ngon lành há lại được xưng tụng là số một. Nghĩ đến điều này thì quả tạ trong lòng hắn được nhẹ bớt đi vài chục cân, Dịch Thế Hùng thở phào nói
“Nếu vậy thì cháu yên tâm rồi”
Tuy nghe thằng cháu nói là yên tâm nhưng Trần Vĩnh Phú vẫn thấy không ổn liền nói thêm
“Mà cháu yên tâm, sát thủ là một đặc trưng nghề nghiệp là dù chết cũng không tiết lộ thân phận của người thuê. Vì vậy dù có ai điều tra cũng không thể tra ra được chúng ta đâu”
“Chú nói thật chứ?”
Dịch Thế Hùng nghe xong lời này hai mắt trở lên có thần hẳn, sắc mặt không còn lo lắng nữa mà trở lên cực kì hưng phấn. Có lẽ đây là tin tốt nhất mà hắn nghe được trong suốt thời gian qua.
Trần Vĩnh Phú ở đầu bên kia nghe thằng cháu trai nói ra câu không tin tưởng mình thì cảm thất rất mất mặt mũi, đập bàn mắng
“Thằng cháu vô dụng này, lời chú mày mà mày vẫn không tin ư”
“Không… không… cháu… cháu…”
Dịch Thế Hùng bị dọa đến giật mình, mồi hôi lạnh chảy trên trán, lắp bắp nói mãi không lên lời
“Hừ, đúng là phế vật mà”
Trần Vĩnh Phú “hừ” lạnh một tiếng, ném một câu khinh miệt sau đó cúp máy.
Dịch Thế Hùng đang định giải thích thì bên trong điện thoại đã truyền đến những tiếng tút… tút… nhạt nhẽo vô vị. Dịch Thế Hùng lắc lắc đầu cười khổ. Tuy vậy qua cuộc nói chuyện này mà tâm tình của hắn được cởi mở ra rất nhiều, đúng vậy dù nhiệm vụ này có thất bịa nhưng liệu có tra ra được hắn là người thuê hay không. Mà cho dù tên Vương Minh chó chết kia có nghi ngờ nhưng không có bằng chứng liệu làm gì được hắn. Sợ cái quái gì chứ.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lí, lòng tự tin trong tăng lên như ngồi hỏa tiễn. Hắn tự lấy một ly rượu thưởng cho mình, hắn quyết định hôm nay phải xả hơi phóng túng một phen coi như là để phát tiết những buồn bực khó chịu trong những ngày qua. Nghĩ đến đấy thăng nhỏ của hắn cũng tự động dựng thẳng đứng như là góp thêm một phiếu đống ý cho ý kiến này. Trên dưới đều tán thành, Dịch Thế Hùng lấy điện thoại bấm số
“Lương Minh, mày tìm ngay cho anh mấy con hàng ngon ngon đến đây. Còn zin thì càng tốt”
Lương Minh chính là tên đàn em tâm phúc của Dịch Thế Hùng, cũng chính là cái tên lần trước đã bán đứng đại ca mình cho Vương Minh. Dạo gần đây tên này rất thành thật, có lẽ vì có bóng ma trong lòng nên hắn cũng không dám làm bừa, Dịch Thế Hùng nói một là làm một không dám làm hai, cũng không dám dở mấy trở thủ đoạn thông minh vặt vãnh. Có thể nói đối với Lương Minh đoạn thời gian này là đoạn thời gian hắn tu tâm dưỡng tính nhất từ lúc sinh ra cho đến nay.
“Vâng đại ca. Em sẽ sắp xếp ngay, mười phút nữa sẽ có”
“Ừ nhanh lên. Nhớ là ngon ngon vào nhớ”
“Vâng đại ca yên tâm. Lương Minh em làm việc gì chả hoàn hảo”
Ở đầu dây bên kia Lương Minh vỗ ngực lớn tiếng đảm bảo
“Hừ, nổ vừa vừa thôi mày, phắn đi cho tao”
Tuy lời nói là trách móc nhưng trên môi Dịch Thế Hùng nở nụ cười tươi rói. Cúp điện thoại, hắn cảm thấy cơ thể có chút nhớp nháp khó chịu. Nguyên lai hắn lúc nãy bị Trần Vĩnh Phú dọa cho một trận khiến cả người đổ mồ hôi lạnh bây giờ mới để ý thấy. Bước chân thong thả vừa đi vừa cởi dần quần áo trên người, hắn đang nghĩ đến tí nữa mình sẽ thực hành nhưng động tác nào trong đầu, càng nghĩ thằng nhỏ ở bên dưới càng cứng lên, khóe miệng nụ cười càng lúc càng dâm dật trông giống một tên dê cụ, không còn tí nào phong độ thân sĩ lịch lãm hàng ngày nữa.
“Oa tắm nước nóng thật thoải mái”
Dịch Thế Hùng hông quấn khăn tấm, người ở trần đi ra từ phòng tắm ở bên cạnh phòng khách. Tắm táp một hồi bằng nước nóng, gột rửa hết toàn bộ mồ hôi bẩn thỉu bám trên người, gân cốt cơ bắp giãn ra khiến Dịch Thế Hùng hết sức là khoan khoái.
Đang cao hứng đi ra ngoài phòng khách đột nhiên hắn cứng đờ người như hóa đá, hắn không thể tin vào mắt mình bởi ngồi trên bộ ghế salon sang trọng của hắn lúc này là một kẻ mà hiện giờ hắn sợ hãi đồng thời cũng không muốn gặp nhất. Nhìn thấy đối phương ngồi vắt chân đung đưa, bộ dạng nhà nhã như ở nhà mình, ánh mắt kẻ này nhìn hắn thanh lợi kiếm băng lãnh sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Dịch Thế Hùng. Bất tri bất giác cơ thể Dịch Thế Hùng run lên, chân theo bản năng khi sợ hãi của con người mà lùi về sau vài bước, hắn miệng lắp ba lắp bắp nói
“Vương… Vương Minh…”
“Dịch Thế Hùng, không thể ngờ a, căn hộ của mày lại xa hoa như thế này.”
Vương Minh làm bộ như không thấy biểu hiện sợ hãi của Dịch Thế Hùng, mắt liếc liếc xung quanh phòng khách miệng chép chép tán thưởng. Lúc điều tra Dịch Thế Hùng, Vương Minh cũng nắm được một số địa chỉ nơi ở mà Dịch Thế Hùng hay lui đến nhưng mà hành động hôm nay là xuất phát đột ngột nên muốn biết chính xác Dịch Thế Hùng đang ở đầu phải mất thời gian điều tra. Vì vậy không cầm suy nghĩ nhiều, Vương Minh lại áp dụng kế sách cũ rích nhưng hiệu quả mọi lúc mọi nơi. Hắn đến địa bản của Dịch Thế Hùng, quơ một tên đàn em trong nhóm người cao tầng đánh một trận rồi sau đó hỏi được Dịch Thế Hùng đang ở trong căn hộ này liền lập tức đi đến.
Lúc đầu đến nơi tưởng sẽ có khó khăn nào ngờ khu chưng cư này mặc dù xa hoa nhưng điều kiện bảo vệ lại quá kém. Bất quá trên hành lang đi đến Vương Minh cũng phát hiện có camera theo dõi, không muốn lưu lại chút manh mối nào vệ sự xuất hiện của mình tại nơi này nên hắn chọn một cách dễ dàng nhất. Đó là leo tường. Tuy rằng căn hộ của Dịch Thế Hùng khá cao, nằm tại tầng mười nhưng đối với một sát thủ được huấn luyện đầy đủ, kinh nghiệm thực chiến đầy mình lại cộng với hắc ám nội khí thần khí hỗ trợ, mười tầng này đối với Vương Minh còn dễ hơn cả ăn bánh
Vương Minh liếc liếc mắt xung quanh đột nhiên ánh mắt hắn chú ý đến một vật ở bên dưới bàn kính. Là một lọ thuốc nước ngoài. Hắn cầm lên thử, vừa nhìn thấy hắn cười ha hả ném cho Dịch Thế Hùng nói
“Thật không ngờ nha… thật không ngờ… Dịch hội trưởng của chúng ta lại là yếu sinh lý… chậc chậc… nếu bao nhiêu nữ sinh viên nghe được tin này chắc dậm chân đấm ngực tiếc hận mất”
Dịch Thế Hùng bị lời chế giễu này của Vương Minh làm cho mặt đỏ bừng. Hắn căn bản không phải là yêu sinh lý mà chỉ là “hơi hơi” yếu một chút thôi, mà hôm nay quyết định phóng túng xả stress một phen nên định làm một hồi nhất lòng quần vài phượng, vì vậy cần có một chút thuốc tăng lực. Nào ngờ bây giờ bị Vương Minh bắt được, nói kháy khiến Dịch Thế Hùng thẹn quá hóa giận, dường như quên mất nỗi sự hãi trong lòng, hắn mặt đỏ bừng, đôi mắt như muốn phun lửa gầm lên
“Vương Minh mày đừng quá đáng. Có tin tao gọi bảo vệ lên đây xách mày vào đồn làm bài bữa cơm không?”
“Thật sao. Ôi sợ quá”
Vương Minh làm bộ sợ sệt, run sợ rồi một lúc sau hừ lạnh nói
“Tao không thèm đùa với loại người như mày nữa. Được rồi chúng ta ta nói sang chuyện chính ngồi đi”
Vương Minh nói với giọng rất trầm, khi nói hắn lại điều đồng hắc ám nội khí thi triển “Uy”, điều này khiến giọng nói của hắn lúc này giống như một quân vương đang ra mệnh lệnh cho thần dân không thể không làm theo
Dịch Thế Hùng trước “Uy” của Vương Minh bị dọa cho tí nữa vỡ mật đột tử tại chỗ, hắn run run sợ hãi ngồi xuống đối diện với Vương Minh nhưng đầu hắn thủy chung cúi gằm nhìn xuống chân, tránh cho ánh mắt của hắn tiếp xúc với cái ánh mắt đáng sợ của Vương Minh.
Cái tên Dịch Thế Hùng này mặc dù tự cho mình có đảm lượng, gan to cũng đánh không ít người đến tàn phế nhưng chưa giết một người nào bao giờ vì vậy lần này tuy không phải là hắn trực tiếp ra tay nhưng cũng là gián tiếp vì vậy tâm trạng cực kì khó chịu, không yên. Hắn lo sợ việc này nếu chẳng may lộ ra thì lúc đó tai họa sẽ ngập đầu, vì vậy suốt từ đó đến nay hắn ăn không ngon ngủ không yên suốt ngày chủ ru rú trong nhà, hàng ngày đều gọi điện hỏi thăm tin tức. Trong bộ dáng lúc này của hắn phải nói là cực kì thảm hại, chỉ trong nội chưa đén nửa tháng mà đã sụt đến mấy cân, da thịt nhợt nhạt, hai mắt lõm sâu trông giống như mắt cú vọ, tóc tai bù xù, râu ria mọc lởm chơm trên mặt nào có chút hình tượng gì của một bạch mã hoàng tử trong một của bao nữ sinh viên nữa chứ.
“Chú à, có tin tức gì chưa?”
Vẫn như mọi ngày gần đâu cứ đến tối Dịch Thế Hùng lại vào phòng khóa cửa cẩn thận rồi lấy điện thoại gọi cho chú rể hắn, nhân vật số hai của Nhị bang, Trần Vĩnh Phú.
Ở đầu bên kia Trần Vĩnh Phú cũng rất bực mình bởi thằng cháu bên vợ này ngày nào cũng gọi điện chỉ hỏi mỗi vấn đề này khiến hắn mấy ngày tết nghỉ ngơi với gia đình cũng không được yên ổn. Buồn bực nhưng không làm gì được, muốn mắng Dịch Thế Hùng nhưng cũng có chút không nỡ vì vậy lại tiếp tục câu nói mà dạo gần đâu hắn nói nhiều thành quen miệng rồi
“Bình tĩnh nào Thế Hùng, mọi việc sẽ ổn thôi”
“Cháu làm sao bình tĩnh được. Nhỡ may… nhỡ may…”
“Không có cái nhỡ may đó đâu. Cháu biết người nhận nhiệm vụ này là ai không? Là tổ chức sát thủ số một thế giới đó. Cháu nghĩ xem nếu làm việc mà bị lộ thì làm sao xưng tụng là số một được”
Dịch Thế Hùng trâm ngâm nghĩ, điều này quả thật là có đạo lí không làm ăn ngon lành há lại được xưng tụng là số một. Nghĩ đến điều này thì quả tạ trong lòng hắn được nhẹ bớt đi vài chục cân, Dịch Thế Hùng thở phào nói
“Nếu vậy thì cháu yên tâm rồi”
Tuy nghe thằng cháu nói là yên tâm nhưng Trần Vĩnh Phú vẫn thấy không ổn liền nói thêm
“Mà cháu yên tâm, sát thủ là một đặc trưng nghề nghiệp là dù chết cũng không tiết lộ thân phận của người thuê. Vì vậy dù có ai điều tra cũng không thể tra ra được chúng ta đâu”
“Chú nói thật chứ?”
Dịch Thế Hùng nghe xong lời này hai mắt trở lên có thần hẳn, sắc mặt không còn lo lắng nữa mà trở lên cực kì hưng phấn. Có lẽ đây là tin tốt nhất mà hắn nghe được trong suốt thời gian qua.
Trần Vĩnh Phú ở đầu bên kia nghe thằng cháu trai nói ra câu không tin tưởng mình thì cảm thất rất mất mặt mũi, đập bàn mắng
“Thằng cháu vô dụng này, lời chú mày mà mày vẫn không tin ư”
“Không… không… cháu… cháu…”
Dịch Thế Hùng bị dọa đến giật mình, mồi hôi lạnh chảy trên trán, lắp bắp nói mãi không lên lời
“Hừ, đúng là phế vật mà”
Trần Vĩnh Phú “hừ” lạnh một tiếng, ném một câu khinh miệt sau đó cúp máy.
Dịch Thế Hùng đang định giải thích thì bên trong điện thoại đã truyền đến những tiếng tút… tút… nhạt nhẽo vô vị. Dịch Thế Hùng lắc lắc đầu cười khổ. Tuy vậy qua cuộc nói chuyện này mà tâm tình của hắn được cởi mở ra rất nhiều, đúng vậy dù nhiệm vụ này có thất bịa nhưng liệu có tra ra được hắn là người thuê hay không. Mà cho dù tên Vương Minh chó chết kia có nghi ngờ nhưng không có bằng chứng liệu làm gì được hắn. Sợ cái quái gì chứ.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lí, lòng tự tin trong tăng lên như ngồi hỏa tiễn. Hắn tự lấy một ly rượu thưởng cho mình, hắn quyết định hôm nay phải xả hơi phóng túng một phen coi như là để phát tiết những buồn bực khó chịu trong những ngày qua. Nghĩ đến đấy thăng nhỏ của hắn cũng tự động dựng thẳng đứng như là góp thêm một phiếu đống ý cho ý kiến này. Trên dưới đều tán thành, Dịch Thế Hùng lấy điện thoại bấm số
“Lương Minh, mày tìm ngay cho anh mấy con hàng ngon ngon đến đây. Còn zin thì càng tốt”
Lương Minh chính là tên đàn em tâm phúc của Dịch Thế Hùng, cũng chính là cái tên lần trước đã bán đứng đại ca mình cho Vương Minh. Dạo gần đây tên này rất thành thật, có lẽ vì có bóng ma trong lòng nên hắn cũng không dám làm bừa, Dịch Thế Hùng nói một là làm một không dám làm hai, cũng không dám dở mấy trở thủ đoạn thông minh vặt vãnh. Có thể nói đối với Lương Minh đoạn thời gian này là đoạn thời gian hắn tu tâm dưỡng tính nhất từ lúc sinh ra cho đến nay.
“Vâng đại ca. Em sẽ sắp xếp ngay, mười phút nữa sẽ có”
“Ừ nhanh lên. Nhớ là ngon ngon vào nhớ”
“Vâng đại ca yên tâm. Lương Minh em làm việc gì chả hoàn hảo”
Ở đầu dây bên kia Lương Minh vỗ ngực lớn tiếng đảm bảo
“Hừ, nổ vừa vừa thôi mày, phắn đi cho tao”
Tuy lời nói là trách móc nhưng trên môi Dịch Thế Hùng nở nụ cười tươi rói. Cúp điện thoại, hắn cảm thấy cơ thể có chút nhớp nháp khó chịu. Nguyên lai hắn lúc nãy bị Trần Vĩnh Phú dọa cho một trận khiến cả người đổ mồ hôi lạnh bây giờ mới để ý thấy. Bước chân thong thả vừa đi vừa cởi dần quần áo trên người, hắn đang nghĩ đến tí nữa mình sẽ thực hành nhưng động tác nào trong đầu, càng nghĩ thằng nhỏ ở bên dưới càng cứng lên, khóe miệng nụ cười càng lúc càng dâm dật trông giống một tên dê cụ, không còn tí nào phong độ thân sĩ lịch lãm hàng ngày nữa.
“Oa tắm nước nóng thật thoải mái”
Dịch Thế Hùng hông quấn khăn tấm, người ở trần đi ra từ phòng tắm ở bên cạnh phòng khách. Tắm táp một hồi bằng nước nóng, gột rửa hết toàn bộ mồ hôi bẩn thỉu bám trên người, gân cốt cơ bắp giãn ra khiến Dịch Thế Hùng hết sức là khoan khoái.
Đang cao hứng đi ra ngoài phòng khách đột nhiên hắn cứng đờ người như hóa đá, hắn không thể tin vào mắt mình bởi ngồi trên bộ ghế salon sang trọng của hắn lúc này là một kẻ mà hiện giờ hắn sợ hãi đồng thời cũng không muốn gặp nhất. Nhìn thấy đối phương ngồi vắt chân đung đưa, bộ dạng nhà nhã như ở nhà mình, ánh mắt kẻ này nhìn hắn thanh lợi kiếm băng lãnh sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Dịch Thế Hùng. Bất tri bất giác cơ thể Dịch Thế Hùng run lên, chân theo bản năng khi sợ hãi của con người mà lùi về sau vài bước, hắn miệng lắp ba lắp bắp nói
“Vương… Vương Minh…”
“Dịch Thế Hùng, không thể ngờ a, căn hộ của mày lại xa hoa như thế này.”
Vương Minh làm bộ như không thấy biểu hiện sợ hãi của Dịch Thế Hùng, mắt liếc liếc xung quanh phòng khách miệng chép chép tán thưởng. Lúc điều tra Dịch Thế Hùng, Vương Minh cũng nắm được một số địa chỉ nơi ở mà Dịch Thế Hùng hay lui đến nhưng mà hành động hôm nay là xuất phát đột ngột nên muốn biết chính xác Dịch Thế Hùng đang ở đầu phải mất thời gian điều tra. Vì vậy không cầm suy nghĩ nhiều, Vương Minh lại áp dụng kế sách cũ rích nhưng hiệu quả mọi lúc mọi nơi. Hắn đến địa bản của Dịch Thế Hùng, quơ một tên đàn em trong nhóm người cao tầng đánh một trận rồi sau đó hỏi được Dịch Thế Hùng đang ở trong căn hộ này liền lập tức đi đến.
Lúc đầu đến nơi tưởng sẽ có khó khăn nào ngờ khu chưng cư này mặc dù xa hoa nhưng điều kiện bảo vệ lại quá kém. Bất quá trên hành lang đi đến Vương Minh cũng phát hiện có camera theo dõi, không muốn lưu lại chút manh mối nào vệ sự xuất hiện của mình tại nơi này nên hắn chọn một cách dễ dàng nhất. Đó là leo tường. Tuy rằng căn hộ của Dịch Thế Hùng khá cao, nằm tại tầng mười nhưng đối với một sát thủ được huấn luyện đầy đủ, kinh nghiệm thực chiến đầy mình lại cộng với hắc ám nội khí thần khí hỗ trợ, mười tầng này đối với Vương Minh còn dễ hơn cả ăn bánh
Vương Minh liếc liếc mắt xung quanh đột nhiên ánh mắt hắn chú ý đến một vật ở bên dưới bàn kính. Là một lọ thuốc nước ngoài. Hắn cầm lên thử, vừa nhìn thấy hắn cười ha hả ném cho Dịch Thế Hùng nói
“Thật không ngờ nha… thật không ngờ… Dịch hội trưởng của chúng ta lại là yếu sinh lý… chậc chậc… nếu bao nhiêu nữ sinh viên nghe được tin này chắc dậm chân đấm ngực tiếc hận mất”
Dịch Thế Hùng bị lời chế giễu này của Vương Minh làm cho mặt đỏ bừng. Hắn căn bản không phải là yêu sinh lý mà chỉ là “hơi hơi” yếu một chút thôi, mà hôm nay quyết định phóng túng xả stress một phen nên định làm một hồi nhất lòng quần vài phượng, vì vậy cần có một chút thuốc tăng lực. Nào ngờ bây giờ bị Vương Minh bắt được, nói kháy khiến Dịch Thế Hùng thẹn quá hóa giận, dường như quên mất nỗi sự hãi trong lòng, hắn mặt đỏ bừng, đôi mắt như muốn phun lửa gầm lên
“Vương Minh mày đừng quá đáng. Có tin tao gọi bảo vệ lên đây xách mày vào đồn làm bài bữa cơm không?”
“Thật sao. Ôi sợ quá”
Vương Minh làm bộ sợ sệt, run sợ rồi một lúc sau hừ lạnh nói
“Tao không thèm đùa với loại người như mày nữa. Được rồi chúng ta ta nói sang chuyện chính ngồi đi”
Vương Minh nói với giọng rất trầm, khi nói hắn lại điều đồng hắc ám nội khí thi triển “Uy”, điều này khiến giọng nói của hắn lúc này giống như một quân vương đang ra mệnh lệnh cho thần dân không thể không làm theo
Dịch Thế Hùng trước “Uy” của Vương Minh bị dọa cho tí nữa vỡ mật đột tử tại chỗ, hắn run run sợ hãi ngồi xuống đối diện với Vương Minh nhưng đầu hắn thủy chung cúi gằm nhìn xuống chân, tránh cho ánh mắt của hắn tiếp xúc với cái ánh mắt đáng sợ của Vương Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.