Chương 60: Lá thư trên phi tiêu
kingbin
04/11/2013
Vương Minh cũng quay lại về phía sau. Đứng trước hắn là một nhóm cảnh sát, dẫn đầu nhóm này là một người đàn ông khoảng 43, 44 tuổi, thân hình to béo như cái thùng phi, khuôn mặt nhìn có vẻ phúc hậu, nhất là cái nụ cười luôn thường trực trên miệng kia tạo cho người đối diện một cảm giác người đàn ông này rất là hiền hòa. Trầm cục trưởng phất tay ra hiệu cho người cảnh sát trung niên rồi quay về phía Tần lạc, giọng rất nhún nhường, quan tâm.
“Vương tiên sinh, có gì mạo phạm xin ngài thứ lỗi”
“Cục trưởng ngài khách khí rồi”
Vương Minh mắc dù không biết tại sao tên cục trưởng này tự dưng lại chạy đến đây nhưng bây giờ hắn đang ở trên địa bàn của người ta, tốt nhất là tỏ ra nhún nhặn lễ phép một chút. Lùi một bước cũng chả thiệt gì cả. Trầm cục trưởng bắt tay Vương Minh rồi dùng cặp mắt tinh quang của mình nhìn Vương Minh một lượt thì đầu đến chân, xác định không có chút thương tật nào cả thì mới thở phào nhẹ nhõm, nói
“Thật xin lỗi, do thuộc hạ làm việc không cẩn thận, đã làm ngài tốn thời gian đến đây. Thay mặt lực lượng cảnh sát tôi thành thật xin lỗi ngài”
Nói rồi cúi người 90 độ trước Vương Minh. Thấy hành động này của cục trưởng, Vương Minh càng lúc càng khó hiểu. Hắn vội vàng dùng tay nâng thân hình to béo của cục trưởng lên, giọng khách khí nói
“Không có việc gì cả. Đây là trình tự pháp luật, tôi là một công dân lương thiện tất nhiên là phải tuân thủ pháp luật rồi”
“Đúng vậy, đúng vậy” Trầm cục trưởng gật đầu lia lịa tán thành.
“Vậy Trầm cục trưởng đến dây có việc gì”
Vương Minh không muốn dây dưa với cái ông cục trưởng béo phì này nữa, hắn trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề. Hiện giờ hắn đang có rất nhiều việc đợi hắn giải quyết ngoài kia, hắn không muốn lãng phí thêm bất cứ dù chỉ là một phút ở lại trong cái cục cảnh sát bé tí này nữa. Trầm đội trưởng là một kẻ khôn khéo, từ câu hỏi của Vương Minh biết hắn có việc đang hỏi nên nhanh chóng ném hết mấy câu tâng bốc chuẩn bị trước khi bước vào phòng đi, trực tiếp nói vào vấn đề luôn:
“Là thế này. Lần này đến đây, thứ nhất là để xin lỗi Vương tiên sinh, thứ hai là chúng tôi muốn thông báo cho ngài biết là chúng tôi đã tìm hiểu rõ chân tướng vụ án. Sau đây tôi sẽ nói sơ qua với ngài”
Trầm cục trưởng dừng hại, e hèm vài tiếng, bộ dạng giống như đang chuẩn bị phát biểu một bài diễn văn lớn trước hàng vạn người, lấy vẻ uy nghi hết sức có thể.
“Qua đấu tranh khai thác và bằng nhiều phương pháp nghiệp vụ, cục cảnh sát quận 3 chúng tôi đã xác định được đám người ngày hôm nay gây rối tại bãi đỗ xe của trường đại học Tổng hợp Đông Doanh do Mã Tấu cầm đầu. Trong quá trình điều tra đã xác được bọn chúng còn một số tội danh nghiêm trọng khác nên tạm thời chúng tôi đang tạm giam để tiếp tục điều tra, thu thập thêm chứng cứ trước khi đưa ra khởi tổ trước tòa án. Còn về phần Vương tiên sinh, hành vi của ngài hoàn toàn là tự vê hợp pháp, không trái với pháp luật.”
“Vậy tức là tôi có thể đi được rồi chứ?”
Vương Minh cắt ngang lời của Trầm cục trưởng. Hắn biết nếu cứ để tên cục trưởng béo ị này tiếp tục bài diễn thuyết của mình có lẽ hắn ngủ quên tại đây đến tận sáng hôm sau mất. Trầm cục trưởng tỏ ra có chút khó chịu vì bị cắt lời nhưng là một kẻ lão luyện, đã lăn lộn trong thể chế nhiều năm đương nhiên công phu che dấu tâm trạng đã tu thành chánh quả, sự khó chịu đó chỉ thoáng xuất hiện trong tích tắc lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười hào nhã như lúc đầu.
“Tất nhiên rồi. Còn không mau mở còng cho Vương tiên sinh”
Trầm cục trưởng quay về phía mấy viên cảnh sát phía sau quát. Một viên cảnh sát trung niên vội vàng chạy đến cầm chìa khóa tháo còng tay Vương Minh ra. Vương Minh xoa xoa cổ tay, mặc dù sau khi trải qua lần lột xác hai năm trước, cái loại cảm giác đau do còng tay siết chặt này đối với Vương Minh đã không còn tính là gì nhưng do tên cảnh sát chết dẫm lúc trước còng tay hắn siết chặt quá nên cũng hằn một vết còng lờ mờ trên cổ tay. Vương Minh nói
“Cảm ơn. Vậy chúng ta đi ra ngoài chứ”
“Tất nhiên. Để tôi dẫn dường cho tiên sinh” Trầm cục trưởng sốt sắng vô cùng
“Làm phiền Trầm cục trưởng quá”
“Không phiền, không phiền chút nào đây là trách nhiệm của chúng tôi. Biết sai mà sửa đó mới là cảnh sát gương mẫu”
“Phải phải. Trầm cục trưởng nói rất đúng. Biết sai phải sửa”
Trầm cục trưởng cùng với Vương Minh nói cười vui vẻ trông như hai ngươi bạn thân đi ra bên ngoài cục công an quận 3. Ở bên ngoài lúc này đã có một chiếc xe cảnh sát chờ sẵn ở đó, Vương Minh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên xe. Trước khi đi, Trầm cục trưởng bắt tay Vương Minh lần cuối, nói
“Gửi lời chào của tôi đến Nguyễn tiên sinh”
Vương Minh ngớ người ra một lúc rồi cũng hiêu ra chuyện gì. Bắt tay Trầm cục trưởng, giọng khách sáo nói
“Nhất định, nhất định”
Vương Minh ngồi vào xe. Việc đầu tiên hắn bảo viên cảnh sát lái xe chở hắn về trường bởi xe của hắn còn đang nằm trong bãi xe. Sau khi chiếc xe khởi động, hắn liền lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm một dãy số. Đợi một lúc, đầu bên kia bắt máy, một giọng con gái ngọt lịm đầy quyến rũ vang lên
“Alo”
“Giai Giai à, anh Vương Minh đây” Vương Minh hòa nhã nói
“Á, anh Minh anh được thả rồi à”
“Ừ. Cảm ơn em”
Vương Minh chân thành nói. Lúc đầu hắn không hiểu tại sao Trầm cục trưởng lại khách sáo với mình như vậy nhưng nghe câu nói trước khi chia tay của Trầm cục trưởng thì Vương Minh đã hiểu ra đại nhân vật nào giúp mình rồi. Thử hỏi ở cả thành phố Đông Doanh này có mấy người họ Nguyễn lại quyền lực đến mức khiến cục trưởng cục cảnh sát của một trong ba quận khét tiếng nhất Đông Doanh này phải khách khí đến như vậy. Trừ Nguyễn Sinh, một trong tam đại phú hào đầy quyền lực của thành phố này ra thì còn ai khác nữa chứ. Nhưng mà Vương Minh và Nguyễn Sinh chưa hề gặp mặt nhau lần nào, hà cớ gì Nguyễn Sinh phải ra mặt giúp hắn cơ chứ. Vì vậy chỉ có một điểm sáng tỏ duy nhất chính là cô nàng Nguyễn Giai Giai đã gọi điện cho cha nàng nhờ giúp đỡ.
“Anh khách khí với em làm gì. Chúng ta quan hệ đặc biệt mà, em không giúp anh thì giúp ai nữa”
Nói rồi từ trong điện thoại vang lên tiếng cười khúc khích của nàng. Vương Minh nghe lời nói này thì không hiểu sao lòng hắn nhấp nhổm không yên được. Lời nói này có phải là quá sức mập mờ hay không? Chẳng lẽ nàng ta đã… Vương Minh lắc đầu bỏ ngay cái ý tưởng này ra khỏi đẩu, hắn tự tin vào năng lực của mình đủ để khiến cái đó không thể nào lộ ra được.
“À mà tại sao em biết anh bị bắt?”
“Chị Thanh Thanh đúng lúc đi ra bãi lấy xe thì thấy cảnh sát bắt anh lên xe nên gọi điện báo cho em”
Vương Minh im lặng đồng thời cảm thấy kì quái. Nếu trí nhớ của hắn không có vấn đề thì hắn nhớ rằng quan hệ giữa mình với cái cô nàng bạo chúa Trần Thanh Thanh không hề tốt đẹp là gì, gặp nhau ít nhất cũng mặt nặng mày nhẹ, không đánh nhau đã là may mắn lằm rồi. Vậy vì cớ gì mà cô nàng bạo chúa này lại gọi điện giúp mình chứ. Đây là điều khiến hắn băn khoăn nhất, cứ nghĩ đến vấn đề này là Vương Minh lại cảm thấy trí thông minh của mình dừng như không đủ dùng. Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi đến lúc xe dừng lại cũng không biết. Người cảnh sát lái xe thấy Vương Minh cứ ngồi trầm tư như người mất hồn trên xe một lúc lâu thì sốt ruột nên gọi hắn, lúc này Vương Minh mới tỉnh lại. Nhận ra mình đã dừng lại tại bãi đỗ xe của trường, cười gượng xin lỗi, hắn ra khỏi xe cảnh sát đi về phía xe mình. Vừa leo lên chiếc Toyota của mình thì di động vang lên. Là Triệu Vận gọi đến, Vương Minh không chần chừ vôi bắt máy
“Vận Vận, tìm anh có việc gì vậy”
“Anh Minh, anh đang ở đâu?”
Giọng nói trong trẻo của Triệu Vận vang lên. Vương Minh rất thích nghe giọng nói của nàng bởi mỗi lần nghe nàng nói là tâm hồn hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, không hề có chút áp lực nào trong lời nói cả. Vương Minh đáp
“Anh đang ở bãi xe trường”
“Ừm. Tối nay anh có về ăn cơm không?
“Có. Lâu lắm rồi anh không thưởng thức các món ăn của em, anh nhớ quá”
“Vâng. Anh nhớ về sớm, em đợi anh”
Triệu Vận thẹn thùng nói. Vương Minh tính tiếp tục trêu nàng ta một lúc nữa nhưng vừ mới nói ra câu đầu tiên đã khiến Triệu Vận thẹn đỏ mặt, vội vàng dập điện thoại. Vương Minh đóng diện thoai cười cười rồi lập tức phóng xe về căn hộ của mình. Vừa bước chân vào nhà, một mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào cái mũi của hắn, kích thích cái bao tử khổng lồ của Vương Minh. Không chần chừ Vương Minh liền xốc thẳng vào phòng bếp, trên bàn đang bày la liệt một đống cao lương mĩ vị vô cùng bắt măt, lại nhìn về phía về bếp, Vương Minh hởi ngẩn người ra.
Triệu Vận khoác trên người một bộ quần áo ở nhà màu hồng ôm sát vóc người đầy đặn của mình, tuy rằng nàng hơi gầy mọt chút nhưng trông vẫn vạn phần quyến rũ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lom thì lõm. Khuôn mặt của nàng khi chăm chú nấu nướng trông càng thu hút hơn bình thường. Vương Minh chỉ có thể thốt lên đây chính là vưu vật của tạo hóa a. Nàng đang đeo một chiếc tạp dề màu hồng có thêu hình mèo Hello Kitty trông càng tăng lên vẻ dáng yêu của nàng. Trông bộ dạng của Triệu Vận lúc này làm Vương Minh liên tưởng đến một người vợ hiền đang ở trong bếp nấu một bàn thước ăn thịnh soạn đợi chồng về, một cảm giác ấm áp dâng trào lên trong lòng hắn.
Vương Minh tiến đến nhẹ nhàng như một con mèo, không một tiếng động vòng hai tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn cuản nàng rồi đặt một nụ hôn lên cái cổ thiên nga trắng ngần của nàng. Triệu Vận do thường xuyên bị Vương Minh tập kích bấp ngờ nên không còn xa lạ cái trò này của hắn nữa, chỉ là khi hắn hôn lên cổ nàng thì người nàng khẽ run nhẹ. Triệu Vận quay về phía sau, giọng ôn nhu nói
“Anh đã về”
“Ừm. Em gọi là anh về luôn”
“Cơm sắp xong rồi. Anh đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm”
Vương Minh nghe nàng nói vậy cũng không nói thêm gì nữa chỉ tặng một nụ hôn lên đôi má đang hồng hồng của nàng rồi đi vào trong phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm là một trong thú vui lớn nhất của con người. Làn nước nóng ôm trọn lấy cơ thể con người khiến cả người tiết ra nhiều mồ hôi hơn, cùng với đó là một cảm giác dễ chịu và nhẹ nhóm giống như vừa trút đi được vô số gánh nặng. Ngoài ra theo một nghiên cứu khoa học thì việc ngâm mình trong bồn nước nóng còn giúp máu trong cơ thể tuần hoàn dễ dàng hơn giúp phòng chống một số bệnh như mất ngủ, đau đầu,… thậm chí còn giúp làm đẹp làn da. Đây là lí do mà tạo sao chị em phụ nữ đều thích ngâm mình hàng giờ trong bồn nước như vậy.
Vương Minh cũng thích ngâm mình trong nước nóng nhưng tất nhiên là chỉ để thư giãn đầu óc mà thôi. Hôm nay có quá nhiều việc khiến hắn phải suy nghĩ. Về việc thành lập công ty với tên công tử Phan Hoàng, về cuộc nói chuyện với ông thầy chủ nhiệm Tô Hải, về thái độ mập mờ của Nguyễn Giai Giai,… Quá nhiều việc khó nghĩ khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung ra. Ngả đầu dựa vào thành bồn tắm, Vương Minh nhìn lên trần nhà bằng đá hoa. Hắn không biết đây có phải là con đường đúng đắn đi đến cuộc sống trong mơ của mình hay không nữa. Hắn không biết liệu con đường mình đã chọn có phải là con đường đúng hay không. Lại nghĩ đến cuộc sống chém chém giết giết đầy máu tanh năm xưa, Vương Minh cảm thấy cuộc sống thời đó quả thật là buồn tẻ đến cùng cực nhưng hắn không hề chán ghét quãng thời gian đó bởi trong quãng thời gian đó, hắn đã học được rất nhiều thứ mà có lẽ đối với một người bình thường phải học mất cả một đời người. Chính quảng thời gian đó đã giúp hắn trưởng thành vượt bậc, giúp hắn có cái nhìn toàn cảnh về thế giới này, về cái xã hội mà mình đang sống.
“Anh Minh, xong chưa. Cơm xong rồi đấy”
Triệu Vận đứng ngoài cửa nhỏ nhẹ gọi, Vương Minh nghe thấy tiếng nàng thì mới thu lại dòng suy tư, đáp lại
“Ừm. Đợi anh một lát, anh xong ngay bây giờ”
Vương Minh lắc lắc đầu, bước ra khỏi bồn tắm. Lấy khăn tắm lau khô người, mắc quần áo vào. Đang đi đến cửa không hiểu sau hắn có cảm giác đang có một cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hắn quay đầu ra nhìn về phía cửa sổ thì giật mình tí nữa không giữ vừng được thăng bằng nữa. Khi hắn đang sững sờ thì một vật đen phá vỡ cửa kính, từ bên ngoài bay thẳng cắm vào nền đá hoa dưới chân Vương Minh. Đó là một chiếc phi tiêu, bên trên nó còn đeo một là thư. Lúc này cái cảm giác đó cũng đã biến mất, Vương Minh thở dài lắc đầu rồi cúi xuống gỡ lá thư cầm lên đọc.
“Vương tiên sinh, có gì mạo phạm xin ngài thứ lỗi”
“Cục trưởng ngài khách khí rồi”
Vương Minh mắc dù không biết tại sao tên cục trưởng này tự dưng lại chạy đến đây nhưng bây giờ hắn đang ở trên địa bàn của người ta, tốt nhất là tỏ ra nhún nhặn lễ phép một chút. Lùi một bước cũng chả thiệt gì cả. Trầm cục trưởng bắt tay Vương Minh rồi dùng cặp mắt tinh quang của mình nhìn Vương Minh một lượt thì đầu đến chân, xác định không có chút thương tật nào cả thì mới thở phào nhẹ nhõm, nói
“Thật xin lỗi, do thuộc hạ làm việc không cẩn thận, đã làm ngài tốn thời gian đến đây. Thay mặt lực lượng cảnh sát tôi thành thật xin lỗi ngài”
Nói rồi cúi người 90 độ trước Vương Minh. Thấy hành động này của cục trưởng, Vương Minh càng lúc càng khó hiểu. Hắn vội vàng dùng tay nâng thân hình to béo của cục trưởng lên, giọng khách khí nói
“Không có việc gì cả. Đây là trình tự pháp luật, tôi là một công dân lương thiện tất nhiên là phải tuân thủ pháp luật rồi”
“Đúng vậy, đúng vậy” Trầm cục trưởng gật đầu lia lịa tán thành.
“Vậy Trầm cục trưởng đến dây có việc gì”
Vương Minh không muốn dây dưa với cái ông cục trưởng béo phì này nữa, hắn trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề. Hiện giờ hắn đang có rất nhiều việc đợi hắn giải quyết ngoài kia, hắn không muốn lãng phí thêm bất cứ dù chỉ là một phút ở lại trong cái cục cảnh sát bé tí này nữa. Trầm đội trưởng là một kẻ khôn khéo, từ câu hỏi của Vương Minh biết hắn có việc đang hỏi nên nhanh chóng ném hết mấy câu tâng bốc chuẩn bị trước khi bước vào phòng đi, trực tiếp nói vào vấn đề luôn:
“Là thế này. Lần này đến đây, thứ nhất là để xin lỗi Vương tiên sinh, thứ hai là chúng tôi muốn thông báo cho ngài biết là chúng tôi đã tìm hiểu rõ chân tướng vụ án. Sau đây tôi sẽ nói sơ qua với ngài”
Trầm cục trưởng dừng hại, e hèm vài tiếng, bộ dạng giống như đang chuẩn bị phát biểu một bài diễn văn lớn trước hàng vạn người, lấy vẻ uy nghi hết sức có thể.
“Qua đấu tranh khai thác và bằng nhiều phương pháp nghiệp vụ, cục cảnh sát quận 3 chúng tôi đã xác định được đám người ngày hôm nay gây rối tại bãi đỗ xe của trường đại học Tổng hợp Đông Doanh do Mã Tấu cầm đầu. Trong quá trình điều tra đã xác được bọn chúng còn một số tội danh nghiêm trọng khác nên tạm thời chúng tôi đang tạm giam để tiếp tục điều tra, thu thập thêm chứng cứ trước khi đưa ra khởi tổ trước tòa án. Còn về phần Vương tiên sinh, hành vi của ngài hoàn toàn là tự vê hợp pháp, không trái với pháp luật.”
“Vậy tức là tôi có thể đi được rồi chứ?”
Vương Minh cắt ngang lời của Trầm cục trưởng. Hắn biết nếu cứ để tên cục trưởng béo ị này tiếp tục bài diễn thuyết của mình có lẽ hắn ngủ quên tại đây đến tận sáng hôm sau mất. Trầm cục trưởng tỏ ra có chút khó chịu vì bị cắt lời nhưng là một kẻ lão luyện, đã lăn lộn trong thể chế nhiều năm đương nhiên công phu che dấu tâm trạng đã tu thành chánh quả, sự khó chịu đó chỉ thoáng xuất hiện trong tích tắc lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười hào nhã như lúc đầu.
“Tất nhiên rồi. Còn không mau mở còng cho Vương tiên sinh”
Trầm cục trưởng quay về phía mấy viên cảnh sát phía sau quát. Một viên cảnh sát trung niên vội vàng chạy đến cầm chìa khóa tháo còng tay Vương Minh ra. Vương Minh xoa xoa cổ tay, mặc dù sau khi trải qua lần lột xác hai năm trước, cái loại cảm giác đau do còng tay siết chặt này đối với Vương Minh đã không còn tính là gì nhưng do tên cảnh sát chết dẫm lúc trước còng tay hắn siết chặt quá nên cũng hằn một vết còng lờ mờ trên cổ tay. Vương Minh nói
“Cảm ơn. Vậy chúng ta đi ra ngoài chứ”
“Tất nhiên. Để tôi dẫn dường cho tiên sinh” Trầm cục trưởng sốt sắng vô cùng
“Làm phiền Trầm cục trưởng quá”
“Không phiền, không phiền chút nào đây là trách nhiệm của chúng tôi. Biết sai mà sửa đó mới là cảnh sát gương mẫu”
“Phải phải. Trầm cục trưởng nói rất đúng. Biết sai phải sửa”
Trầm cục trưởng cùng với Vương Minh nói cười vui vẻ trông như hai ngươi bạn thân đi ra bên ngoài cục công an quận 3. Ở bên ngoài lúc này đã có một chiếc xe cảnh sát chờ sẵn ở đó, Vương Minh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên xe. Trước khi đi, Trầm cục trưởng bắt tay Vương Minh lần cuối, nói
“Gửi lời chào của tôi đến Nguyễn tiên sinh”
Vương Minh ngớ người ra một lúc rồi cũng hiêu ra chuyện gì. Bắt tay Trầm cục trưởng, giọng khách sáo nói
“Nhất định, nhất định”
Vương Minh ngồi vào xe. Việc đầu tiên hắn bảo viên cảnh sát lái xe chở hắn về trường bởi xe của hắn còn đang nằm trong bãi xe. Sau khi chiếc xe khởi động, hắn liền lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, bấm một dãy số. Đợi một lúc, đầu bên kia bắt máy, một giọng con gái ngọt lịm đầy quyến rũ vang lên
“Alo”
“Giai Giai à, anh Vương Minh đây” Vương Minh hòa nhã nói
“Á, anh Minh anh được thả rồi à”
“Ừ. Cảm ơn em”
Vương Minh chân thành nói. Lúc đầu hắn không hiểu tại sao Trầm cục trưởng lại khách sáo với mình như vậy nhưng nghe câu nói trước khi chia tay của Trầm cục trưởng thì Vương Minh đã hiểu ra đại nhân vật nào giúp mình rồi. Thử hỏi ở cả thành phố Đông Doanh này có mấy người họ Nguyễn lại quyền lực đến mức khiến cục trưởng cục cảnh sát của một trong ba quận khét tiếng nhất Đông Doanh này phải khách khí đến như vậy. Trừ Nguyễn Sinh, một trong tam đại phú hào đầy quyền lực của thành phố này ra thì còn ai khác nữa chứ. Nhưng mà Vương Minh và Nguyễn Sinh chưa hề gặp mặt nhau lần nào, hà cớ gì Nguyễn Sinh phải ra mặt giúp hắn cơ chứ. Vì vậy chỉ có một điểm sáng tỏ duy nhất chính là cô nàng Nguyễn Giai Giai đã gọi điện cho cha nàng nhờ giúp đỡ.
“Anh khách khí với em làm gì. Chúng ta quan hệ đặc biệt mà, em không giúp anh thì giúp ai nữa”
Nói rồi từ trong điện thoại vang lên tiếng cười khúc khích của nàng. Vương Minh nghe lời nói này thì không hiểu sao lòng hắn nhấp nhổm không yên được. Lời nói này có phải là quá sức mập mờ hay không? Chẳng lẽ nàng ta đã… Vương Minh lắc đầu bỏ ngay cái ý tưởng này ra khỏi đẩu, hắn tự tin vào năng lực của mình đủ để khiến cái đó không thể nào lộ ra được.
“À mà tại sao em biết anh bị bắt?”
“Chị Thanh Thanh đúng lúc đi ra bãi lấy xe thì thấy cảnh sát bắt anh lên xe nên gọi điện báo cho em”
Vương Minh im lặng đồng thời cảm thấy kì quái. Nếu trí nhớ của hắn không có vấn đề thì hắn nhớ rằng quan hệ giữa mình với cái cô nàng bạo chúa Trần Thanh Thanh không hề tốt đẹp là gì, gặp nhau ít nhất cũng mặt nặng mày nhẹ, không đánh nhau đã là may mắn lằm rồi. Vậy vì cớ gì mà cô nàng bạo chúa này lại gọi điện giúp mình chứ. Đây là điều khiến hắn băn khoăn nhất, cứ nghĩ đến vấn đề này là Vương Minh lại cảm thấy trí thông minh của mình dừng như không đủ dùng. Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi đến lúc xe dừng lại cũng không biết. Người cảnh sát lái xe thấy Vương Minh cứ ngồi trầm tư như người mất hồn trên xe một lúc lâu thì sốt ruột nên gọi hắn, lúc này Vương Minh mới tỉnh lại. Nhận ra mình đã dừng lại tại bãi đỗ xe của trường, cười gượng xin lỗi, hắn ra khỏi xe cảnh sát đi về phía xe mình. Vừa leo lên chiếc Toyota của mình thì di động vang lên. Là Triệu Vận gọi đến, Vương Minh không chần chừ vôi bắt máy
“Vận Vận, tìm anh có việc gì vậy”
“Anh Minh, anh đang ở đâu?”
Giọng nói trong trẻo của Triệu Vận vang lên. Vương Minh rất thích nghe giọng nói của nàng bởi mỗi lần nghe nàng nói là tâm hồn hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, không hề có chút áp lực nào trong lời nói cả. Vương Minh đáp
“Anh đang ở bãi xe trường”
“Ừm. Tối nay anh có về ăn cơm không?
“Có. Lâu lắm rồi anh không thưởng thức các món ăn của em, anh nhớ quá”
“Vâng. Anh nhớ về sớm, em đợi anh”
Triệu Vận thẹn thùng nói. Vương Minh tính tiếp tục trêu nàng ta một lúc nữa nhưng vừ mới nói ra câu đầu tiên đã khiến Triệu Vận thẹn đỏ mặt, vội vàng dập điện thoại. Vương Minh đóng diện thoai cười cười rồi lập tức phóng xe về căn hộ của mình. Vừa bước chân vào nhà, một mùi thức ăn thơm phức xộc thẳng vào cái mũi của hắn, kích thích cái bao tử khổng lồ của Vương Minh. Không chần chừ Vương Minh liền xốc thẳng vào phòng bếp, trên bàn đang bày la liệt một đống cao lương mĩ vị vô cùng bắt măt, lại nhìn về phía về bếp, Vương Minh hởi ngẩn người ra.
Triệu Vận khoác trên người một bộ quần áo ở nhà màu hồng ôm sát vóc người đầy đặn của mình, tuy rằng nàng hơi gầy mọt chút nhưng trông vẫn vạn phần quyến rũ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lom thì lõm. Khuôn mặt của nàng khi chăm chú nấu nướng trông càng thu hút hơn bình thường. Vương Minh chỉ có thể thốt lên đây chính là vưu vật của tạo hóa a. Nàng đang đeo một chiếc tạp dề màu hồng có thêu hình mèo Hello Kitty trông càng tăng lên vẻ dáng yêu của nàng. Trông bộ dạng của Triệu Vận lúc này làm Vương Minh liên tưởng đến một người vợ hiền đang ở trong bếp nấu một bàn thước ăn thịnh soạn đợi chồng về, một cảm giác ấm áp dâng trào lên trong lòng hắn.
Vương Minh tiến đến nhẹ nhàng như một con mèo, không một tiếng động vòng hai tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn cuản nàng rồi đặt một nụ hôn lên cái cổ thiên nga trắng ngần của nàng. Triệu Vận do thường xuyên bị Vương Minh tập kích bấp ngờ nên không còn xa lạ cái trò này của hắn nữa, chỉ là khi hắn hôn lên cổ nàng thì người nàng khẽ run nhẹ. Triệu Vận quay về phía sau, giọng ôn nhu nói
“Anh đã về”
“Ừm. Em gọi là anh về luôn”
“Cơm sắp xong rồi. Anh đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm”
Vương Minh nghe nàng nói vậy cũng không nói thêm gì nữa chỉ tặng một nụ hôn lên đôi má đang hồng hồng của nàng rồi đi vào trong phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm là một trong thú vui lớn nhất của con người. Làn nước nóng ôm trọn lấy cơ thể con người khiến cả người tiết ra nhiều mồ hôi hơn, cùng với đó là một cảm giác dễ chịu và nhẹ nhóm giống như vừa trút đi được vô số gánh nặng. Ngoài ra theo một nghiên cứu khoa học thì việc ngâm mình trong bồn nước nóng còn giúp máu trong cơ thể tuần hoàn dễ dàng hơn giúp phòng chống một số bệnh như mất ngủ, đau đầu,… thậm chí còn giúp làm đẹp làn da. Đây là lí do mà tạo sao chị em phụ nữ đều thích ngâm mình hàng giờ trong bồn nước như vậy.
Vương Minh cũng thích ngâm mình trong nước nóng nhưng tất nhiên là chỉ để thư giãn đầu óc mà thôi. Hôm nay có quá nhiều việc khiến hắn phải suy nghĩ. Về việc thành lập công ty với tên công tử Phan Hoàng, về cuộc nói chuyện với ông thầy chủ nhiệm Tô Hải, về thái độ mập mờ của Nguyễn Giai Giai,… Quá nhiều việc khó nghĩ khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung ra. Ngả đầu dựa vào thành bồn tắm, Vương Minh nhìn lên trần nhà bằng đá hoa. Hắn không biết đây có phải là con đường đúng đắn đi đến cuộc sống trong mơ của mình hay không nữa. Hắn không biết liệu con đường mình đã chọn có phải là con đường đúng hay không. Lại nghĩ đến cuộc sống chém chém giết giết đầy máu tanh năm xưa, Vương Minh cảm thấy cuộc sống thời đó quả thật là buồn tẻ đến cùng cực nhưng hắn không hề chán ghét quãng thời gian đó bởi trong quãng thời gian đó, hắn đã học được rất nhiều thứ mà có lẽ đối với một người bình thường phải học mất cả một đời người. Chính quảng thời gian đó đã giúp hắn trưởng thành vượt bậc, giúp hắn có cái nhìn toàn cảnh về thế giới này, về cái xã hội mà mình đang sống.
“Anh Minh, xong chưa. Cơm xong rồi đấy”
Triệu Vận đứng ngoài cửa nhỏ nhẹ gọi, Vương Minh nghe thấy tiếng nàng thì mới thu lại dòng suy tư, đáp lại
“Ừm. Đợi anh một lát, anh xong ngay bây giờ”
Vương Minh lắc lắc đầu, bước ra khỏi bồn tắm. Lấy khăn tắm lau khô người, mắc quần áo vào. Đang đi đến cửa không hiểu sau hắn có cảm giác đang có một cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Hắn quay đầu ra nhìn về phía cửa sổ thì giật mình tí nữa không giữ vừng được thăng bằng nữa. Khi hắn đang sững sờ thì một vật đen phá vỡ cửa kính, từ bên ngoài bay thẳng cắm vào nền đá hoa dưới chân Vương Minh. Đó là một chiếc phi tiêu, bên trên nó còn đeo một là thư. Lúc này cái cảm giác đó cũng đã biến mất, Vương Minh thở dài lắc đầu rồi cúi xuống gỡ lá thư cầm lên đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.