Chương 59: Lên đồn
kingbin
04/11/2013
Đã xác định không còn nguy hiểm nên cách nói của Vương Minh trở lại như bình thường. Hắn nhìn Tô Hải nói
“Vậy tiền bối gọi vãn bối đến đây chắc hẳn là có chuyện gì đó quan trọng”
Vì đã xác định được thân phận của Tô Hải nên Vương Minh cũng thay đổi luôn cách xưng hô nhưng phần nhiều hắn nhún nhường như vậy là bởi vì trong lòng hắn thật tâm khâm phực lực lượng bá đạo của Tô Hải. Chẳng phải người ta có câu kẻ mạnh mới là người được tôn trọng hay sao.
“Ừm một chuyện rất quan trọng liên quan đến ngươi”
“Liên quan đến vãn bối”
Vương Minh nhăn mày, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu hắn. Chẳng lẽ hắc ám nội khí trong cơ thể hắn có vấn đề sao. Quả nhiên suy đoán này của hắn đã trở thành hiện thực, Tô Hải nhắn mày nói
“Ta cảm thấy phương pháp tập luyện hiện giờ có chút không ổn”
“Phương pháp tập luyện? Là quyển sách kia. Nó có gì không ổn sao?” Vương Minh lo lắng nhìn Tô Hải.
“Nó không có gì sai cả bởi cái đó đã được nhiều người trong gia tộc ta nghiên cứu nhưng khi đến người ngươi lại xuất hiện vấn đề”
“Vấn đề” Vương Minh càng lúc càng lo lắng hơn
“Căn bản cơ thể ngươi không giống người bình thường nên phương pháp luyện tâp kia mặc dù có tác dụng nhưng rất hạn chế, không giúp ngươi bộc phát được toàn bộ sức mạnh thật sự của hắc ám nội khí. Trường hợp của ngươi từ ngày xưa các bậc tiên tổ đã đề cập đến, gọi là song tu, vừa là dị năng giả lại vừa là khí giả. Đây là trường hợp ngàn năm nay khó gặp.”
Dừng lại một chút, Tô Hải hớp một ngụm trà cho bớt khô cổ, tiếp tục nói:
“Nhưng mà đây cũng chính là trở ngại. Từ cổ chí kim con người chỉ có thể trở thành một trong hai loại người, hoặc là dị năng giả hoắc là khí giả, tuy rằng đã từng có dị năng giả tập luyện nội khí nhưng kết quả thu được chỉ là con số không tròn trĩnh. Lúc trước khi chúng ta va chạm với nhau ta thấy hắc ám nội khí trong cơ thể ngươi rất ổn đinh, không có bài xích nào với cơ thể ngươi nhưng mà sức mạnh của nó lại rất nhỏ so với thực tế. Qua lần giao thủ vừa rồi ta lại càng khẳng định điều này, ngươi mới chỉ phát huy được có một phần mười sức mạnh thật sự của hắc ám nội khí mà thôi”
Một phần mười. Vương Minh trợn tròn mắt, hắn tự nhận thực lực của hắn cũng đạt đến hai chữ cường đại nhưng khi nghe tin cái thực lực mà hắn cho là cường đại đó mới chỉ là một phần mười mà thôi thì Vương Minh thật sự choáng váng, đồng thời trong lòng xuất hiện một khát vọng và niềm vui mừng mãnh liệt. Điều này có nghĩa là hắn còn có thể mạnh hơn nữa.
“Vậy có cách nào để phát huy toàn bộ sức mạnh?” Vương Minh vội vàng hỏi.
“Cái này thì ta cũng không biết nữa, phải nghiên cứu lại bởi trường hợp của ngươi quá đặc biệt. Cần thời gian nghiên cứu để tìm ra một phương pháp phù hợp hơn”
“Vậy cũng được”
Vương Minh biết hiện giờ việc mình có thể làm là cố gắng luyện tập đồng thời chờ đợi vị tiền bối này tìm ra phương pháp mà thôi. Mọi thứ trên đời này không thể gượng ép quá được, ép quá thì dễ gãy, ai bảo hắn sinh ra đã là quái nhân khác người cơ chứ. Tiếp theo đó Tô Hải dặn dò Vương Minh một số phương pháp luyện khí mà hắn nghĩ rằng có tác dụng để Vương Minh tập thử sau đó liền phất tay ra hiệu tiễn khác. Vương Minh đứng dậy cúi chào ra ngoài, phải nói rằng tâm trạng của hắn hiện giờ cực kì tốt.
Nhưng cái tâm trạng này không duy trì được lâu bởi khi vừa đi đến chiếc xe thân yêu của mình, một chiếc xe mười chỗ phi đến dừng ngay trước mặt hắn. Cửa xe mở ra, mười tên bước xuống nhanh chóng lập thành một vòng vây xung quanh Vương Minh, Vương Minh nhìn bọn chúng biết ngay đám người này không phải là dạng người tốt lành gì. Thử hỏi có ai vào trường địa học lại mà đầu tóc nhuộm đủ thứ màu xanh đỏ tím vàng, trên tay thì lăm lăm gậy bóng chày và ống tuýp sắt cơ chứ. Rõ ràng là đây là một đám côn đồ. Vương Minh nhìn đám người xung quanh cười khinh bỉ, nói
“Các vị là ai?”
“Là ai không quan trọng. Bọn tao muốn mời mày đi cùng bọn tao gặp một người”
Tên đầu trọc duy nhất trong nhóm lên tiếng. Theo bộ dạng và giọng điệu của hắn thì có vẻ hắn là thủ lĩnh của đám người này. Vương Minh nhìn hắn, rồi lại nhìn thanh mã tấu trên tay đầu trọc này, không hề hoảng sợ, khuôn mặt nở nụ cười nói
“Có thể cho tao biết đó là ai không”
“Mày biết để làm gì?”
“Bởi đó là thói quen. Đối với người tao kinh trọng thì tao sẽ tự vác đến còn đối với những kẻ không quen biết muốn gặp tao ư. Tự mà lê đến đây đi.”
Lời nói đầy khinh thường cả Vương Minh khiến mười tên côn đồ đỏ mắt vì tức giận, muốn nhảy vào giáo huấn cái tên ngông cuồng tự đại quá mức này một phen mới hả lòng hả dạ. Trong đám người này thì tên đầu trọc vẫn là kẻ giữ được bình tĩnh nhất, hắn ra hiệu cho mấy tên đàn em bình tĩnh lại rồi nhìn Vương Minh nói
“Nếu đã vậy thì đừng trách chúng tao dùng biện pháp mạnh. Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phát. Các anh em lên, mời hắn vào xe.”
Thấy hiệu lệnh của đại ca mấy tên xung quanh như lang như sói xông lên về phía Vương Minh. Vương Minh không hề do dự, quyền cước bắt đầu múa may quay cuồng như một cơn lốc xoáy, đánh ra ba phương tám hướng xung quanh. Quyền cước rất nhanh và mạnh, đương nhiên đây là khu của trường học nếu dùng quá nhiều lực chắc chắn sẽ có án mạng, Vương Minh không muốn vì mấy tên rác rưởi này mà ổng phí cả một quãng thời gian trong tù nên chỉ dùng một chút lực mà thôi, có chăng chỉ là xương cốt có vài chỗ rạn nứt, không hề nguy hại đến tính mạng chút nào.
Tên đầu trọc còn chưa kịp hiểu gì thì đã thấy gần chục tên đàn em của mình đang nằm quằn quại trên đất, miệng rên rỉ đau đớn. Lúc tỉnh ra, tên đầu trọc tức giận vô cùng, đá và một tên đàn em đang nằm gần đó, quát lớn
“Một lũ vô dụng”
Giờ phút này hắn biết việc mời cái tên thanh niên thư sinh kia là điều không thể. Nếu cưỡng quá làm hắn tức giận có lẽ mình cũng sẽ giống mấy tên này là điều chắc chắn. Binh pháp ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Không nói một câu nào hắn lập tức quay người đi vào trong xe, mấy tên đàn em nằm dưới đất thấy đại ca lầm lũi bỏ vào trong cũng cố gắng dùng chút sức tàn còn lại mà lê lết vào trong xe. Khi chúng vào hết bên trong thì
Ò oe í oe…
Tiếng xe cảnh sát vang lên. Vương Minh và đám côn đồ sững sờ, không ai ngờ cảnh sát đế đây. Vương Minh liếc nhìn về phía tiếng động thì thấy lão bảo vệ trông giữ bãi xe đang dẫn một nhóm cảnh sát xông đến.
“Tất cả đứng im, không được di chuyển”
Vương Minh lắc đầu phen này phiền phức to rồi đây. Hắn tính lúc mọi người không để ý, lén đánh bài chuồn cho êm chuyện nhưng vừa mới bước được một bước thì một người cảnh sát quát lớn
“Cậu kia đứng lại, không được đi”
Vương Minh đành dừng cước bộ, xoay người lại, khuôn mặt nở nụ cười thân thiện hiền lành vô cùng, nói
“Anh cảnh sát, anh gọi tôi”
“Đúng là cậu. Cậu định đi đâu” Một người cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng
“Thì tôi thấy ở đâu không có việc của tôi thì tôi dời đi thôi”
Vương Minh trả lời. Người cảnh sát trẻ nhìn đám côn đồ thương tích đầy mình đang ở trên xe, lại nhìn Vương Minh, thấy quần áo trên người hắn xộch xêch, trên mu hai bàn tay có lưu lại một chút máu đỏ. Thấy vậy hắn liền giơ còng tay lên, tiến về phía Vương Minh nói
“Tôi nghi ngờ câu là thành viên của xã hội đen, tham gia vào cuộc ẩu đả vừa rồi, mời theo chúng tôi về trụ sở hợp tác”
Xã hội đen, Vương Minh ngớ người ra không hiểu mình là xã hội đen từ lúc nào nữa, lúc này Vương Minh đã quên mất rằng hắn còn một thân phận khác là lão đại của Hắc bang vì vậy nói hắn là xã hội đen là hoàn toàn chính xác, còn nói hắn tham giả ẩu đả gây mất trật tự xã hội thì đúng là không chính xác chút nào. Hắn chỉ là người bị hại, chính đám người kia lao đến tấn công hắn trước, hắn chỉ ra tay tự vệ, chỉ là tự vệ có chút quá tay mà thôi. Khi hắn nhận ra điều gì đó thì thấy hai tay đã bị còng lại, trong lòng hắn có chút bất mãn nhưng không lên tiếng phản đối, chỉ theo người cảnh sát trẻ lên xe đi về trụ sở cảnh sát.
Phân cục cảnh sát quận 3 cách trường đại học Tổng hợp Đông Doanh khoảng vài trăm mét. Khu vực quận 3 là một khu vực nhạy cảm, nơi không chỉ có hai trường đại học hàng đầu Đông Doanh mà còn có rất nhiều công ty và các nhà hàng, khách sạn, các tiểu khu vì vậy làm cảnh sát ở đây đòi hỏi tính chuyên nghiệp rất cao, đặc biệt là sẵn sàng hành động trong thời gian nhanh nhất. Có thể nói khối lượng công việc của các cảnh sát ở đây cao gấp vài lần so với các đồng nghiệp của họ ở các quận khác nhưng tất nhiên, ưu đãi của bọn họ cũng rất lớn.
Vương Minh bị đưa vào phân cục, lập tức bị áp giải vào trong một căn phòng thẩm vấn. Căn phòng rất tối, nguồn sáng duy nhất của căn phòng chính là cái đèn bóng vàng nhạt ở giữa phòng, phía dưới nó có một chiếc bàn. Lúc này đã có một vị cảnh sát trung niên ngồi đó đợi sẵn. Vương Minh ngồi xuống trước mặt vị cảnh sát, người này nhìn hắn một lúc rồi mới nói
“Tên?”
“Vương Minh”
“Tuổi?”
“20”
“Nghề nghiệp”
“Sinh viên năm nhất đại học Tổng hợp Đông Doanh”
“Địa chỉ nơi sinh sống?”
Vương Minh rất hợp tác khai báo thành khẩn, người cảnh sát trung niên kia hỏi một câu thì Vương Minh đáp một câu. Thái độ và giọng nói rất bình thản, không có chút gì e dè cả. Vị cảnh sát trung niên nhìn Vương Minh, gật đầu chỉnh lại gọng kính trên sống mũi rồi cúi xuống hí hoáy viết gì đó lên tờ giấy trước mặt. Một lúc sau thì dừng bút xuống, nhìn Vương Minh nói
“Tại sao cậu lại xảy ra xung đột với đám côn đồ kia”
Vương Minh nhún vai, bộ dạng vô tội nói
“Cái này tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là khi đang đứng ở xe, chuẩn bị lên xe đi về thì chúng phóng đến rồi đột nhiên nhảy ra vây lấy quanh tôi. Nói là muốn mời tôi đến nhà làm khách một chuyến. Tôi không đồng ý thể là chúng liền kéo cả lũ lên tính dùng vũ lực mời tôi lên xe chúng. Thế là tôi liều mình phản kháng lại. Đó là hành vị tự vệ hợp pháp phải không”
Vị cảnh sát trung niên không trả lời ngay câu hỏi của hắn mà tiếp tục ghi chép lên tờ giấy, một lúc sau mới đặt bút xuống, trả lời hắn
“Phải, trong trường hợp đó chính xác là tự vệ hợp pháp. Được rồi câu xem lại lại biên bản này, xem có gì sai không. Nếu không có sai sót gì thì kí vào đây”
Vừa nói ta chỉ vào khoảng trắng ở gần mép cuối tờ giấy. Vương Minh nhận tờ khai đọc một lượt từ đầu xuống dưới, không thấy sai sót gì, tất cả những gì ghi trong tờ giấy đều giống như lời khai lúc nãy của hắn. Vương Minh cầm bút lên kí vào rồi nhìn vị cảnh sát trung niên rồi hỏi
“Hiện giờ tôi có thể về được chưa”
“Chưa được, theo luật phải tạm giam 48 tiếng để điều tra”
Vị trung niên cảnh sát nhẹ rất nhanh đáp, dường như cái câu hỏi này ông ta đã gặp rất nhiều lần rồi và cái câu trả lời này cũng đã thành phản ứng của cơ thể rồi. Chỉ cần câu hỏi đó được nếu ra là y rằng chỉ cần vài giây sau là ông ta có thể trả lời ngay.
Vương Minh đành lắc đâu. Đây là qui định của pháp luật, hắn chỉ là một người công dân bình thường nên không còn cách nào khác là tuân thủ thôi. Chứ không chẳng lẽ lại một mình làm rambo đại chiến với cả đồn cảnh sát này chắc. Đúng lúc này thì từ ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng chân, tiếng nói chuyện rì rào, tiếp theo đó là những tiếng gõ cửa rầm rầm. Vị cảnh sát trung niên cau mày tỏ vẻ khá là khó chịu, ông ta không thích khi bị làm việc nhưng sự khó chịu này không thể nói ra ngoài miệng, chỉ đề trong lòng.
“Mời vào”
Cánh cửa mở ra, một tốp cảnh sát bước vào. Người cảnh sát trung niên vừa nhìn thấy người dẫn đầu đám người này thì lập tức khuôn mặt lộ vẻ sửng sốt, vội vàng đứng dậy cúi người chào
“Cục trưởng”
“Vậy tiền bối gọi vãn bối đến đây chắc hẳn là có chuyện gì đó quan trọng”
Vì đã xác định được thân phận của Tô Hải nên Vương Minh cũng thay đổi luôn cách xưng hô nhưng phần nhiều hắn nhún nhường như vậy là bởi vì trong lòng hắn thật tâm khâm phực lực lượng bá đạo của Tô Hải. Chẳng phải người ta có câu kẻ mạnh mới là người được tôn trọng hay sao.
“Ừm một chuyện rất quan trọng liên quan đến ngươi”
“Liên quan đến vãn bối”
Vương Minh nhăn mày, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu hắn. Chẳng lẽ hắc ám nội khí trong cơ thể hắn có vấn đề sao. Quả nhiên suy đoán này của hắn đã trở thành hiện thực, Tô Hải nhắn mày nói
“Ta cảm thấy phương pháp tập luyện hiện giờ có chút không ổn”
“Phương pháp tập luyện? Là quyển sách kia. Nó có gì không ổn sao?” Vương Minh lo lắng nhìn Tô Hải.
“Nó không có gì sai cả bởi cái đó đã được nhiều người trong gia tộc ta nghiên cứu nhưng khi đến người ngươi lại xuất hiện vấn đề”
“Vấn đề” Vương Minh càng lúc càng lo lắng hơn
“Căn bản cơ thể ngươi không giống người bình thường nên phương pháp luyện tâp kia mặc dù có tác dụng nhưng rất hạn chế, không giúp ngươi bộc phát được toàn bộ sức mạnh thật sự của hắc ám nội khí. Trường hợp của ngươi từ ngày xưa các bậc tiên tổ đã đề cập đến, gọi là song tu, vừa là dị năng giả lại vừa là khí giả. Đây là trường hợp ngàn năm nay khó gặp.”
Dừng lại một chút, Tô Hải hớp một ngụm trà cho bớt khô cổ, tiếp tục nói:
“Nhưng mà đây cũng chính là trở ngại. Từ cổ chí kim con người chỉ có thể trở thành một trong hai loại người, hoặc là dị năng giả hoắc là khí giả, tuy rằng đã từng có dị năng giả tập luyện nội khí nhưng kết quả thu được chỉ là con số không tròn trĩnh. Lúc trước khi chúng ta va chạm với nhau ta thấy hắc ám nội khí trong cơ thể ngươi rất ổn đinh, không có bài xích nào với cơ thể ngươi nhưng mà sức mạnh của nó lại rất nhỏ so với thực tế. Qua lần giao thủ vừa rồi ta lại càng khẳng định điều này, ngươi mới chỉ phát huy được có một phần mười sức mạnh thật sự của hắc ám nội khí mà thôi”
Một phần mười. Vương Minh trợn tròn mắt, hắn tự nhận thực lực của hắn cũng đạt đến hai chữ cường đại nhưng khi nghe tin cái thực lực mà hắn cho là cường đại đó mới chỉ là một phần mười mà thôi thì Vương Minh thật sự choáng váng, đồng thời trong lòng xuất hiện một khát vọng và niềm vui mừng mãnh liệt. Điều này có nghĩa là hắn còn có thể mạnh hơn nữa.
“Vậy có cách nào để phát huy toàn bộ sức mạnh?” Vương Minh vội vàng hỏi.
“Cái này thì ta cũng không biết nữa, phải nghiên cứu lại bởi trường hợp của ngươi quá đặc biệt. Cần thời gian nghiên cứu để tìm ra một phương pháp phù hợp hơn”
“Vậy cũng được”
Vương Minh biết hiện giờ việc mình có thể làm là cố gắng luyện tập đồng thời chờ đợi vị tiền bối này tìm ra phương pháp mà thôi. Mọi thứ trên đời này không thể gượng ép quá được, ép quá thì dễ gãy, ai bảo hắn sinh ra đã là quái nhân khác người cơ chứ. Tiếp theo đó Tô Hải dặn dò Vương Minh một số phương pháp luyện khí mà hắn nghĩ rằng có tác dụng để Vương Minh tập thử sau đó liền phất tay ra hiệu tiễn khác. Vương Minh đứng dậy cúi chào ra ngoài, phải nói rằng tâm trạng của hắn hiện giờ cực kì tốt.
Nhưng cái tâm trạng này không duy trì được lâu bởi khi vừa đi đến chiếc xe thân yêu của mình, một chiếc xe mười chỗ phi đến dừng ngay trước mặt hắn. Cửa xe mở ra, mười tên bước xuống nhanh chóng lập thành một vòng vây xung quanh Vương Minh, Vương Minh nhìn bọn chúng biết ngay đám người này không phải là dạng người tốt lành gì. Thử hỏi có ai vào trường địa học lại mà đầu tóc nhuộm đủ thứ màu xanh đỏ tím vàng, trên tay thì lăm lăm gậy bóng chày và ống tuýp sắt cơ chứ. Rõ ràng là đây là một đám côn đồ. Vương Minh nhìn đám người xung quanh cười khinh bỉ, nói
“Các vị là ai?”
“Là ai không quan trọng. Bọn tao muốn mời mày đi cùng bọn tao gặp một người”
Tên đầu trọc duy nhất trong nhóm lên tiếng. Theo bộ dạng và giọng điệu của hắn thì có vẻ hắn là thủ lĩnh của đám người này. Vương Minh nhìn hắn, rồi lại nhìn thanh mã tấu trên tay đầu trọc này, không hề hoảng sợ, khuôn mặt nở nụ cười nói
“Có thể cho tao biết đó là ai không”
“Mày biết để làm gì?”
“Bởi đó là thói quen. Đối với người tao kinh trọng thì tao sẽ tự vác đến còn đối với những kẻ không quen biết muốn gặp tao ư. Tự mà lê đến đây đi.”
Lời nói đầy khinh thường cả Vương Minh khiến mười tên côn đồ đỏ mắt vì tức giận, muốn nhảy vào giáo huấn cái tên ngông cuồng tự đại quá mức này một phen mới hả lòng hả dạ. Trong đám người này thì tên đầu trọc vẫn là kẻ giữ được bình tĩnh nhất, hắn ra hiệu cho mấy tên đàn em bình tĩnh lại rồi nhìn Vương Minh nói
“Nếu đã vậy thì đừng trách chúng tao dùng biện pháp mạnh. Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phát. Các anh em lên, mời hắn vào xe.”
Thấy hiệu lệnh của đại ca mấy tên xung quanh như lang như sói xông lên về phía Vương Minh. Vương Minh không hề do dự, quyền cước bắt đầu múa may quay cuồng như một cơn lốc xoáy, đánh ra ba phương tám hướng xung quanh. Quyền cước rất nhanh và mạnh, đương nhiên đây là khu của trường học nếu dùng quá nhiều lực chắc chắn sẽ có án mạng, Vương Minh không muốn vì mấy tên rác rưởi này mà ổng phí cả một quãng thời gian trong tù nên chỉ dùng một chút lực mà thôi, có chăng chỉ là xương cốt có vài chỗ rạn nứt, không hề nguy hại đến tính mạng chút nào.
Tên đầu trọc còn chưa kịp hiểu gì thì đã thấy gần chục tên đàn em của mình đang nằm quằn quại trên đất, miệng rên rỉ đau đớn. Lúc tỉnh ra, tên đầu trọc tức giận vô cùng, đá và một tên đàn em đang nằm gần đó, quát lớn
“Một lũ vô dụng”
Giờ phút này hắn biết việc mời cái tên thanh niên thư sinh kia là điều không thể. Nếu cưỡng quá làm hắn tức giận có lẽ mình cũng sẽ giống mấy tên này là điều chắc chắn. Binh pháp ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Không nói một câu nào hắn lập tức quay người đi vào trong xe, mấy tên đàn em nằm dưới đất thấy đại ca lầm lũi bỏ vào trong cũng cố gắng dùng chút sức tàn còn lại mà lê lết vào trong xe. Khi chúng vào hết bên trong thì
Ò oe í oe…
Tiếng xe cảnh sát vang lên. Vương Minh và đám côn đồ sững sờ, không ai ngờ cảnh sát đế đây. Vương Minh liếc nhìn về phía tiếng động thì thấy lão bảo vệ trông giữ bãi xe đang dẫn một nhóm cảnh sát xông đến.
“Tất cả đứng im, không được di chuyển”
Vương Minh lắc đầu phen này phiền phức to rồi đây. Hắn tính lúc mọi người không để ý, lén đánh bài chuồn cho êm chuyện nhưng vừa mới bước được một bước thì một người cảnh sát quát lớn
“Cậu kia đứng lại, không được đi”
Vương Minh đành dừng cước bộ, xoay người lại, khuôn mặt nở nụ cười thân thiện hiền lành vô cùng, nói
“Anh cảnh sát, anh gọi tôi”
“Đúng là cậu. Cậu định đi đâu” Một người cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng
“Thì tôi thấy ở đâu không có việc của tôi thì tôi dời đi thôi”
Vương Minh trả lời. Người cảnh sát trẻ nhìn đám côn đồ thương tích đầy mình đang ở trên xe, lại nhìn Vương Minh, thấy quần áo trên người hắn xộch xêch, trên mu hai bàn tay có lưu lại một chút máu đỏ. Thấy vậy hắn liền giơ còng tay lên, tiến về phía Vương Minh nói
“Tôi nghi ngờ câu là thành viên của xã hội đen, tham gia vào cuộc ẩu đả vừa rồi, mời theo chúng tôi về trụ sở hợp tác”
Xã hội đen, Vương Minh ngớ người ra không hiểu mình là xã hội đen từ lúc nào nữa, lúc này Vương Minh đã quên mất rằng hắn còn một thân phận khác là lão đại của Hắc bang vì vậy nói hắn là xã hội đen là hoàn toàn chính xác, còn nói hắn tham giả ẩu đả gây mất trật tự xã hội thì đúng là không chính xác chút nào. Hắn chỉ là người bị hại, chính đám người kia lao đến tấn công hắn trước, hắn chỉ ra tay tự vệ, chỉ là tự vệ có chút quá tay mà thôi. Khi hắn nhận ra điều gì đó thì thấy hai tay đã bị còng lại, trong lòng hắn có chút bất mãn nhưng không lên tiếng phản đối, chỉ theo người cảnh sát trẻ lên xe đi về trụ sở cảnh sát.
Phân cục cảnh sát quận 3 cách trường đại học Tổng hợp Đông Doanh khoảng vài trăm mét. Khu vực quận 3 là một khu vực nhạy cảm, nơi không chỉ có hai trường đại học hàng đầu Đông Doanh mà còn có rất nhiều công ty và các nhà hàng, khách sạn, các tiểu khu vì vậy làm cảnh sát ở đây đòi hỏi tính chuyên nghiệp rất cao, đặc biệt là sẵn sàng hành động trong thời gian nhanh nhất. Có thể nói khối lượng công việc của các cảnh sát ở đây cao gấp vài lần so với các đồng nghiệp của họ ở các quận khác nhưng tất nhiên, ưu đãi của bọn họ cũng rất lớn.
Vương Minh bị đưa vào phân cục, lập tức bị áp giải vào trong một căn phòng thẩm vấn. Căn phòng rất tối, nguồn sáng duy nhất của căn phòng chính là cái đèn bóng vàng nhạt ở giữa phòng, phía dưới nó có một chiếc bàn. Lúc này đã có một vị cảnh sát trung niên ngồi đó đợi sẵn. Vương Minh ngồi xuống trước mặt vị cảnh sát, người này nhìn hắn một lúc rồi mới nói
“Tên?”
“Vương Minh”
“Tuổi?”
“20”
“Nghề nghiệp”
“Sinh viên năm nhất đại học Tổng hợp Đông Doanh”
“Địa chỉ nơi sinh sống?”
Vương Minh rất hợp tác khai báo thành khẩn, người cảnh sát trung niên kia hỏi một câu thì Vương Minh đáp một câu. Thái độ và giọng nói rất bình thản, không có chút gì e dè cả. Vị cảnh sát trung niên nhìn Vương Minh, gật đầu chỉnh lại gọng kính trên sống mũi rồi cúi xuống hí hoáy viết gì đó lên tờ giấy trước mặt. Một lúc sau thì dừng bút xuống, nhìn Vương Minh nói
“Tại sao cậu lại xảy ra xung đột với đám côn đồ kia”
Vương Minh nhún vai, bộ dạng vô tội nói
“Cái này tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là khi đang đứng ở xe, chuẩn bị lên xe đi về thì chúng phóng đến rồi đột nhiên nhảy ra vây lấy quanh tôi. Nói là muốn mời tôi đến nhà làm khách một chuyến. Tôi không đồng ý thể là chúng liền kéo cả lũ lên tính dùng vũ lực mời tôi lên xe chúng. Thế là tôi liều mình phản kháng lại. Đó là hành vị tự vệ hợp pháp phải không”
Vị cảnh sát trung niên không trả lời ngay câu hỏi của hắn mà tiếp tục ghi chép lên tờ giấy, một lúc sau mới đặt bút xuống, trả lời hắn
“Phải, trong trường hợp đó chính xác là tự vệ hợp pháp. Được rồi câu xem lại lại biên bản này, xem có gì sai không. Nếu không có sai sót gì thì kí vào đây”
Vừa nói ta chỉ vào khoảng trắng ở gần mép cuối tờ giấy. Vương Minh nhận tờ khai đọc một lượt từ đầu xuống dưới, không thấy sai sót gì, tất cả những gì ghi trong tờ giấy đều giống như lời khai lúc nãy của hắn. Vương Minh cầm bút lên kí vào rồi nhìn vị cảnh sát trung niên rồi hỏi
“Hiện giờ tôi có thể về được chưa”
“Chưa được, theo luật phải tạm giam 48 tiếng để điều tra”
Vị trung niên cảnh sát nhẹ rất nhanh đáp, dường như cái câu hỏi này ông ta đã gặp rất nhiều lần rồi và cái câu trả lời này cũng đã thành phản ứng của cơ thể rồi. Chỉ cần câu hỏi đó được nếu ra là y rằng chỉ cần vài giây sau là ông ta có thể trả lời ngay.
Vương Minh đành lắc đâu. Đây là qui định của pháp luật, hắn chỉ là một người công dân bình thường nên không còn cách nào khác là tuân thủ thôi. Chứ không chẳng lẽ lại một mình làm rambo đại chiến với cả đồn cảnh sát này chắc. Đúng lúc này thì từ ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng chân, tiếng nói chuyện rì rào, tiếp theo đó là những tiếng gõ cửa rầm rầm. Vị cảnh sát trung niên cau mày tỏ vẻ khá là khó chịu, ông ta không thích khi bị làm việc nhưng sự khó chịu này không thể nói ra ngoài miệng, chỉ đề trong lòng.
“Mời vào”
Cánh cửa mở ra, một tốp cảnh sát bước vào. Người cảnh sát trung niên vừa nhìn thấy người dẫn đầu đám người này thì lập tức khuôn mặt lộ vẻ sửng sốt, vội vàng đứng dậy cúi người chào
“Cục trưởng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.