Chương 188: Ý định chuyển nhà
kingbin
04/11/2013
Vương Minh mở hai mắt nhìn ra ngoài trời thì không biết mặt trời đã lên từ lúc nào. Hắn cảm thấy lúc này thật sự là thoải mái, cái loại thoải mái này có lẽ gần tháng nay hắn đã không được hưởng thụ qua. Đúng vậy suốt gần tháng qua đây là lần đầu tiên hắn được phát tiết hoàn toàn. Suốt thời gian trước hắn luôn trong tình trạng nửa vời bởi từ sau khi thân mật với Nguyễn Giai Giai ở Hoa Huệ thôn xong, không chỉ hắc ám nội khí trong cơ thể hắn tăng trưởng mà cả dục tính và tinh lực cũng tăng mạnh, nếu chỉ có mỗi mình Triệu Vận thì chỉ khiến hắn vơi được một nửa lửa dục mà thôi. Thử nghĩ xem cái cảm giác mà dục hỏa bừng bừng nhưng mà không có nơi để phát tiết, phải nói đây là một cảm giác dày vò thống khổ hơn cái chết nữa.
Nhưng trời cao luôn thương người, cuối cùng cũng ban cho hắn một cái ân huệ trời biển. Hay tay ôm hai thân thể trần truồng trắng nõn động lòng người, mỗi bàn tay đang nắm một loại bưởi khẽ khẽ xao bóp lại nhìn hai người đẹp đang ngủ trong lòng nhưng da thịt hồng hồng mê người, nụ cười thảo mãn treo trên chiếc miệng anh đào xinh xắn thì Vương Minh cảm thấy có chút tự hào, thử hòi trên đời có bao nhiêu nam nhân có thể cùng lúc khiến cho cả hai nữ nhân của mình thảo mãn đến nỗi ngất lịm đi vì sung sướng chứ.
"Ưm…"
Có lẽ bì cảm giác ngứa ngáy ở ngực do bị Vương Minh trêu đùa nên hai nàng người khẽ động rồi không hẹn mà cùng mở mắt một lúc. Hai người nhìn nhau một lúc lâu rồi mặt càng đỏ bừng hơn. Triệu Vận vốn là người da mặt cực mỏng nên khi nhìn thấy Nguyễn Giai Giai lại nhớ đến cảnh hoang đường hôm qua của ba người không nhịn được mà thẹn thùng dúi sâu mặt vào lòng Vương Minh. Nguyễn Giai Giai thì cũng thẹn lắm nhưng mà nàng vốn là cô gái lớn mật, đồng thời gần tháng lăn lộn trong thương trường cũng khiến nàng lớn mật hơn trước. Nàng lớn mất cười hì hì rồi nháy mắt với Triệu Vận nói
"Triệu Vận à, em việc gì phải xấu hổ như vậy. Chị nhớ là đêm qua ai âm thanh to nhất nhỉ, còn còn liên lục nói muốn nữa"
"Chị Giai Giai…"
Triệu Vận cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng hơn, nàng hận không thể lập tức lao đến khâu cái miệng của Nguyễn Giai Giai lại để nàng ta bớt nói ra những lời lẽ xấu hổ như vậy.
"Ha ha"
Nguyễn Giai Giai thấy Triệu Vận mặt càng lúc càng đỏ, cơ hồ có thể sáng ngang với quả cà chua thì càng cười lớn.
Vương Minh nhìn hai nàng trêu nhau mà cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp, khóe miệng không khỏi xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, hắn dùng sức ôm cả hai nàng vào trong lòng giọng cảm khái nói
"Hai em thật tốt với anh"
Hai nàng nằm trong lồng ngực rắn chắc của Vương Minh, mũi ngửi mùi hương nam nhân nồng dâm quen thuộc nhưng vẫn đầu nam tính quyến rũ, tai nghe từng tiếng tim đập của Vương Minh mà yên lặng không nói gì. Một lúc sau vẫn là Nguyễn Giai Giai chủ động ngước lên nhìn Vương Minh với ánh mắt đầu nhu tình khiến lòng Vương Minh như muốn hóa lỏng, nàng nở nụ cười nói
"Anh ngốc thế. Anh là chồng hai bọn em, bọn em không tốt với anh thì tốt với ai nữa"
Vương Minh không nói gì chỉ cúi xuống hôn vào đôi môi dỏng mọng ngọt lịm của hai người coi như là thay lời muốn nói. Rời khỏi môi của Triệu Vận, Vương Minh không nói gì mà hai nàng có lẽ vì dư vị dục tiên dục tử hôm qua vẫn chưa tiêu tan nên có chút mệt mỏi, cũng không chủ động nói gì cả mà chỉ yên lặng nằm trong lồng ngực của Vương Minh mà hưởng thụ cái dư vị hạnh phúc hiện giờ.
"Đúng rồi Giai Giai anh có chuyện hỏi em"
Vương Minh một lúc sau lên tiếng.
"Có phải anh muốn em dọn hẳn về ở chung với anh đúng không?"
Nguyễn Giai Giai không trả lời mà hỏi lại.
Vương Minh bị nàng nói trung thì á khẩu không nói được gì chỉ nhe răng cười hì hì
"Em biết mà"
Nguyễn Giai Giai khúc khích che miệng cười rồi nàng nói
"Thực ra em cũng có ý này từ trước, cha mẹ em vừa nghe em nói ra thì lập tức đồng ý ngay nhưng hai người muốn em sau tết mới chuyển sang bên này"
"Thế thì tốt quá… ha ha"
Vương Minh nghe thấy vậy thì trong lòng cực kì cao hứng. Vốn hắn nghĩ loại chuyện như thế này nếu muốn thuyết phục hai vợ chồng Nguyễn Sinh thì có chút khó khăn bởi dù sao con của hai người cũng là tiểu thư nhà giàu có tiền có thế từ bé luôn được hai người nâng niu chiều chuộng há lại dễ dàng để nàng dọn ra ngoài ở như vậy. Nào ngờ mọi thứ lại không như Vương Minh nghĩ, hai người lại dễ dàng thoải mái đồng ý ngay.
"Chắc chắn trong này có chuyện"
Vương Minh lảm bẩm
"Anh nói gì vậy?"
Nguyễn Giai Giai thấy miệng Vương Minh mấp máy nhưng không nghe thấy tiếng hắn nói thì tò mò hỏi
Vương Minh lắc đầu nói
"Anh đang tính có lẽ chúng ta phải chuyển nhà thôi. Nhân khẩu tăng thêm thì có vẻ như căn hộ này trở lên có chút chật trội rồi"
"Ưm, em cũng nghĩ vậy"
Triệu Vận cuối cùng cũng lên tiếng, suốt từ đầu đến cuối nàng chỉ im lặng nghe hai người Vương Minh và Nguyễn Giai Giai nói chuyện nhưng nàng không xen vào bởi nàng biết hai người đang nói chuyện riêng mình im lặng là tốt nhất. Bất quá khi Vương Minh nói đến chuyện chuyển nhà, đây không phải việc riêng nữa mà là việc chung của cả gia đình, là người thấm tư tưởng vợ hiền chuẩn mực thì Triệu Vận thấy mình cũng phải lên tiếng góp chút ý kiến của bản thân.
"Vâng. Em cũng nghĩ vậy. Anh xem chúng ta nên mua một căn hộ hay là một căn biệt thự?"
Vương Minh trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói
"Có lẽ là mua biệt thự đi"
Nguyễn Giai Giai nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì híp mắt, ngón tay thon nắm lấy phần thịt mềm ở eo của Vương Minh nhéo một cái thật đâu.
Mặc dù Vương Minh do thân thể có chứa đoạn gen đặc biệt nên da thịt cực kì cứng cáp, dù cho nàng ta véo đến gãy ngón tay cũng chả gãi ngứa cho hắn nhưng Vương Minh không ngu gì mà lộ điều này ra, mặt hắn giả bộ nhăn lại như khỉ ăn ớt, hắn mặt mếu máo hỏi
"Em làm gì vậy Giai Giai"
"Hừ tưởng em không biết anh nghĩ gì sao"
Nàng ta vừa nói ra Vương Minh đã nghe ra vị chau bên trong, trong lòng hắn âm thầm cười khổ. Nguyễn Giai Giai nói
"Anh chắc là muốn mua biệt thự cho nó rộng rãi để chuẩn bị nạp thêm vài nhân khẩu nữa vào nhà đúng không"
"Đâu anh nào dám chứ. Em nghĩ oan cho anh rồi"
Vương Minh vội vàng nói sau đó hắn ưỡn ngực vỗ mạnh đầu tự tin nói
"Em phải tin tưởng vào nhân phẩm của anh chứ. Anh là người đàn ông gương mâu số một hành tinh, yêu vợ thương con vô cùng và quan trọng nhất là cực kì nghe lời vợ"
"Hừ anh đừng tưởng em không biết tính bọn đàn ông các anh. Mẹ em từ xưa đã nói trên đời không có đàn ông nào là đàn ông tốt cả, chỉ là háo sắc ít hay háo sắc nhiều mà thôi. Nhìn chồng em là em biết anh thuộc loại đại sắc lang cáo già rồi, nếu không quản giáo nghiêm thì em không nghĩ con số nhân khẩu trong nhà không chỉ dừng lại ở hai bọn em đâu. Phải không Triệu Vận "
"Hì hì"
Triệu Vận không nói gì chỉ che miệng cười nhưng hành động này của nàng cũng ngầm biểu hiện đồng ý với lời nói của Nguyễn Giai Giai
Vương Minh nhìn hai nàng mà muốn khóc hắn không ngờ hình tượng của mình trong mắt hai bà vợ lại như thế. Hắn xoa xoa mặt mình tự hỏi tướng mạo hắn cũng không có gì chỉ có một chút tuấn tú mà thôi nào có làm gì đến mức độ như Nguyễn Giai Giai nói chứ.
Nguyễn Giai Giai nhìn nét mặt khổ như ăn mướp đắng của Vương Minh thì trong lòng mở cờ. Nàng biết nàng phải ngay lập tức thể hiện ra uy của bà chủ nhà bởi nàng biết ông chồng này của mình tuy không phải tính là loại quá háo sắc nhưng không hiểu sao từ trên người hắn lại có một thứ khí thế vô hình rất có lực sát thương với người khác giới, mà chính nàng cũng là một nạn nhân trong đó, một khi bị thứ cảm giác này hãm xuống thì càng ngày càng lún sây như vực thẳm không đấy vậy. Vì vậy để chuẩn bị trước cho tương lại nàng phải lập tức xác lập vị trí bà chủ nhà để duy trì vĩnh viên địa vị của nàng trong lòng Vương Minh.
"À đúng rồi anh nhắm căn biệt thự nào chưa?"
Nguyễn Giai Giai cũng là một người am hiểu lòng người, nàng biết mọi thứ cũng có giới hạn, việc gì nên dừng thì phải dừng vì vậy cũng không nói nhiều thêm ở vấn đề này mà lập tức chuyển sang chủ đề khác
Vương Minh sờ sờ mũi khó hiểu. Rõ ràng lúc nãy nàng phản đói hắn mua biệt thự sao bây giờ lại hỏi hắn đã nhắm đến căn biệt thự nào chưa. Vương Minh nhìn vào mắt của Nguyễn Giai Giai không thấy có chút gì gian xảo lộ ra bên trong ánh mắt, hắn chần chừ một lát rồi nói
"Anh cũng chưa xem bởi chưa có thời gian"
"Vậy chiều nay ba chúng ta cùng đi xem mấy khu biệt thự gần trường đi. Mấy khu đó tuy đặt nhưng lại gần trường mà cũng gần công ty của em và cha nữa"
Vương Minh cười khổ lắc đầu từ chối nói
"E rằng không được rồi. Chiều nay ở Giang Kiều có chút việc, anh phải xuống đó giải quyết sợ rằng phải mất khoảng ba bốn ngày mới trở về"
"Vậy thì… thôi vậy"
Nguyễn Giai Giai thở dài có chút tiếc nối. Nàng rất muốn cùng Vương Minh đi xem nhà nhưng mà nàng biết hắn thân có nhiều việc trọng đại không có thời gian rảnh đi với nàng vì vậy nàng lập tức buông bỏ ý định này khỏi đầu.
Nhưng trời cao luôn thương người, cuối cùng cũng ban cho hắn một cái ân huệ trời biển. Hay tay ôm hai thân thể trần truồng trắng nõn động lòng người, mỗi bàn tay đang nắm một loại bưởi khẽ khẽ xao bóp lại nhìn hai người đẹp đang ngủ trong lòng nhưng da thịt hồng hồng mê người, nụ cười thảo mãn treo trên chiếc miệng anh đào xinh xắn thì Vương Minh cảm thấy có chút tự hào, thử hòi trên đời có bao nhiêu nam nhân có thể cùng lúc khiến cho cả hai nữ nhân của mình thảo mãn đến nỗi ngất lịm đi vì sung sướng chứ.
"Ưm…"
Có lẽ bì cảm giác ngứa ngáy ở ngực do bị Vương Minh trêu đùa nên hai nàng người khẽ động rồi không hẹn mà cùng mở mắt một lúc. Hai người nhìn nhau một lúc lâu rồi mặt càng đỏ bừng hơn. Triệu Vận vốn là người da mặt cực mỏng nên khi nhìn thấy Nguyễn Giai Giai lại nhớ đến cảnh hoang đường hôm qua của ba người không nhịn được mà thẹn thùng dúi sâu mặt vào lòng Vương Minh. Nguyễn Giai Giai thì cũng thẹn lắm nhưng mà nàng vốn là cô gái lớn mật, đồng thời gần tháng lăn lộn trong thương trường cũng khiến nàng lớn mật hơn trước. Nàng lớn mất cười hì hì rồi nháy mắt với Triệu Vận nói
"Triệu Vận à, em việc gì phải xấu hổ như vậy. Chị nhớ là đêm qua ai âm thanh to nhất nhỉ, còn còn liên lục nói muốn nữa"
"Chị Giai Giai…"
Triệu Vận cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng hơn, nàng hận không thể lập tức lao đến khâu cái miệng của Nguyễn Giai Giai lại để nàng ta bớt nói ra những lời lẽ xấu hổ như vậy.
"Ha ha"
Nguyễn Giai Giai thấy Triệu Vận mặt càng lúc càng đỏ, cơ hồ có thể sáng ngang với quả cà chua thì càng cười lớn.
Vương Minh nhìn hai nàng trêu nhau mà cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp, khóe miệng không khỏi xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, hắn dùng sức ôm cả hai nàng vào trong lòng giọng cảm khái nói
"Hai em thật tốt với anh"
Hai nàng nằm trong lồng ngực rắn chắc của Vương Minh, mũi ngửi mùi hương nam nhân nồng dâm quen thuộc nhưng vẫn đầu nam tính quyến rũ, tai nghe từng tiếng tim đập của Vương Minh mà yên lặng không nói gì. Một lúc sau vẫn là Nguyễn Giai Giai chủ động ngước lên nhìn Vương Minh với ánh mắt đầu nhu tình khiến lòng Vương Minh như muốn hóa lỏng, nàng nở nụ cười nói
"Anh ngốc thế. Anh là chồng hai bọn em, bọn em không tốt với anh thì tốt với ai nữa"
Vương Minh không nói gì chỉ cúi xuống hôn vào đôi môi dỏng mọng ngọt lịm của hai người coi như là thay lời muốn nói. Rời khỏi môi của Triệu Vận, Vương Minh không nói gì mà hai nàng có lẽ vì dư vị dục tiên dục tử hôm qua vẫn chưa tiêu tan nên có chút mệt mỏi, cũng không chủ động nói gì cả mà chỉ yên lặng nằm trong lồng ngực của Vương Minh mà hưởng thụ cái dư vị hạnh phúc hiện giờ.
"Đúng rồi Giai Giai anh có chuyện hỏi em"
Vương Minh một lúc sau lên tiếng.
"Có phải anh muốn em dọn hẳn về ở chung với anh đúng không?"
Nguyễn Giai Giai không trả lời mà hỏi lại.
Vương Minh bị nàng nói trung thì á khẩu không nói được gì chỉ nhe răng cười hì hì
"Em biết mà"
Nguyễn Giai Giai khúc khích che miệng cười rồi nàng nói
"Thực ra em cũng có ý này từ trước, cha mẹ em vừa nghe em nói ra thì lập tức đồng ý ngay nhưng hai người muốn em sau tết mới chuyển sang bên này"
"Thế thì tốt quá… ha ha"
Vương Minh nghe thấy vậy thì trong lòng cực kì cao hứng. Vốn hắn nghĩ loại chuyện như thế này nếu muốn thuyết phục hai vợ chồng Nguyễn Sinh thì có chút khó khăn bởi dù sao con của hai người cũng là tiểu thư nhà giàu có tiền có thế từ bé luôn được hai người nâng niu chiều chuộng há lại dễ dàng để nàng dọn ra ngoài ở như vậy. Nào ngờ mọi thứ lại không như Vương Minh nghĩ, hai người lại dễ dàng thoải mái đồng ý ngay.
"Chắc chắn trong này có chuyện"
Vương Minh lảm bẩm
"Anh nói gì vậy?"
Nguyễn Giai Giai thấy miệng Vương Minh mấp máy nhưng không nghe thấy tiếng hắn nói thì tò mò hỏi
Vương Minh lắc đầu nói
"Anh đang tính có lẽ chúng ta phải chuyển nhà thôi. Nhân khẩu tăng thêm thì có vẻ như căn hộ này trở lên có chút chật trội rồi"
"Ưm, em cũng nghĩ vậy"
Triệu Vận cuối cùng cũng lên tiếng, suốt từ đầu đến cuối nàng chỉ im lặng nghe hai người Vương Minh và Nguyễn Giai Giai nói chuyện nhưng nàng không xen vào bởi nàng biết hai người đang nói chuyện riêng mình im lặng là tốt nhất. Bất quá khi Vương Minh nói đến chuyện chuyển nhà, đây không phải việc riêng nữa mà là việc chung của cả gia đình, là người thấm tư tưởng vợ hiền chuẩn mực thì Triệu Vận thấy mình cũng phải lên tiếng góp chút ý kiến của bản thân.
"Vâng. Em cũng nghĩ vậy. Anh xem chúng ta nên mua một căn hộ hay là một căn biệt thự?"
Vương Minh trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói
"Có lẽ là mua biệt thự đi"
Nguyễn Giai Giai nghe thấy Vương Minh nói như vậy thì híp mắt, ngón tay thon nắm lấy phần thịt mềm ở eo của Vương Minh nhéo một cái thật đâu.
Mặc dù Vương Minh do thân thể có chứa đoạn gen đặc biệt nên da thịt cực kì cứng cáp, dù cho nàng ta véo đến gãy ngón tay cũng chả gãi ngứa cho hắn nhưng Vương Minh không ngu gì mà lộ điều này ra, mặt hắn giả bộ nhăn lại như khỉ ăn ớt, hắn mặt mếu máo hỏi
"Em làm gì vậy Giai Giai"
"Hừ tưởng em không biết anh nghĩ gì sao"
Nàng ta vừa nói ra Vương Minh đã nghe ra vị chau bên trong, trong lòng hắn âm thầm cười khổ. Nguyễn Giai Giai nói
"Anh chắc là muốn mua biệt thự cho nó rộng rãi để chuẩn bị nạp thêm vài nhân khẩu nữa vào nhà đúng không"
"Đâu anh nào dám chứ. Em nghĩ oan cho anh rồi"
Vương Minh vội vàng nói sau đó hắn ưỡn ngực vỗ mạnh đầu tự tin nói
"Em phải tin tưởng vào nhân phẩm của anh chứ. Anh là người đàn ông gương mâu số một hành tinh, yêu vợ thương con vô cùng và quan trọng nhất là cực kì nghe lời vợ"
"Hừ anh đừng tưởng em không biết tính bọn đàn ông các anh. Mẹ em từ xưa đã nói trên đời không có đàn ông nào là đàn ông tốt cả, chỉ là háo sắc ít hay háo sắc nhiều mà thôi. Nhìn chồng em là em biết anh thuộc loại đại sắc lang cáo già rồi, nếu không quản giáo nghiêm thì em không nghĩ con số nhân khẩu trong nhà không chỉ dừng lại ở hai bọn em đâu. Phải không Triệu Vận "
"Hì hì"
Triệu Vận không nói gì chỉ che miệng cười nhưng hành động này của nàng cũng ngầm biểu hiện đồng ý với lời nói của Nguyễn Giai Giai
Vương Minh nhìn hai nàng mà muốn khóc hắn không ngờ hình tượng của mình trong mắt hai bà vợ lại như thế. Hắn xoa xoa mặt mình tự hỏi tướng mạo hắn cũng không có gì chỉ có một chút tuấn tú mà thôi nào có làm gì đến mức độ như Nguyễn Giai Giai nói chứ.
Nguyễn Giai Giai nhìn nét mặt khổ như ăn mướp đắng của Vương Minh thì trong lòng mở cờ. Nàng biết nàng phải ngay lập tức thể hiện ra uy của bà chủ nhà bởi nàng biết ông chồng này của mình tuy không phải tính là loại quá háo sắc nhưng không hiểu sao từ trên người hắn lại có một thứ khí thế vô hình rất có lực sát thương với người khác giới, mà chính nàng cũng là một nạn nhân trong đó, một khi bị thứ cảm giác này hãm xuống thì càng ngày càng lún sây như vực thẳm không đấy vậy. Vì vậy để chuẩn bị trước cho tương lại nàng phải lập tức xác lập vị trí bà chủ nhà để duy trì vĩnh viên địa vị của nàng trong lòng Vương Minh.
"À đúng rồi anh nhắm căn biệt thự nào chưa?"
Nguyễn Giai Giai cũng là một người am hiểu lòng người, nàng biết mọi thứ cũng có giới hạn, việc gì nên dừng thì phải dừng vì vậy cũng không nói nhiều thêm ở vấn đề này mà lập tức chuyển sang chủ đề khác
Vương Minh sờ sờ mũi khó hiểu. Rõ ràng lúc nãy nàng phản đói hắn mua biệt thự sao bây giờ lại hỏi hắn đã nhắm đến căn biệt thự nào chưa. Vương Minh nhìn vào mắt của Nguyễn Giai Giai không thấy có chút gì gian xảo lộ ra bên trong ánh mắt, hắn chần chừ một lát rồi nói
"Anh cũng chưa xem bởi chưa có thời gian"
"Vậy chiều nay ba chúng ta cùng đi xem mấy khu biệt thự gần trường đi. Mấy khu đó tuy đặt nhưng lại gần trường mà cũng gần công ty của em và cha nữa"
Vương Minh cười khổ lắc đầu từ chối nói
"E rằng không được rồi. Chiều nay ở Giang Kiều có chút việc, anh phải xuống đó giải quyết sợ rằng phải mất khoảng ba bốn ngày mới trở về"
"Vậy thì… thôi vậy"
Nguyễn Giai Giai thở dài có chút tiếc nối. Nàng rất muốn cùng Vương Minh đi xem nhà nhưng mà nàng biết hắn thân có nhiều việc trọng đại không có thời gian rảnh đi với nàng vì vậy nàng lập tức buông bỏ ý định này khỏi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.