Quyển 5 - Chương 602: Con bài chưa lật cùng chiến tranh
Phong Cuồng
17/12/2013
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
- Đây không giống như phong cách của cậu.
Bên tai vang lên câu trả lời của Bùi Đông Lai, Diệp Cô Thành trầm ngâm một lát, mở miệng lần nữa, giọng nói tỏ ra vô cùng nghi hoặc:
- Cha cậu là một anh hùng nhưng cậu không phải. Cậu có biệt Diệp gia, hội Tam Hợp sẽ không bỏ qua cho cậu, mượn cơ hội lần này để phản kích cậu, đây cũng chính là nói ân oán cá nhân của cậu. Vốn dĩ lấy hiểu biết của ta đối với cậu thì ta biết cậu là một kẻ không xảo trá, cậu muốn điều gì cũng không nên lấy lý do này để che lấp.
Hả?
Lời nói của Diệp Cô Thành khiến Bùi Đông Lai cả kinh.
Bởi vì.
Lấy tính khí trước đây của hắn thì hắn sẽ không để lợi ích quốc gia trước, mà là coi trọng lợi ích của bản thân.
Mà hôm nay, hắn vung tay với tên người NB kia cũng đã nghĩ đến quốc gia, thậm chí là như lời nói của Diệp Cô Thành vừa rồi.
Đây cũng chính là nói tâm tình của hắn đã biến hóa.
Chẳng…Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của Tiêu Phi?
Nghĩ đến bản thân trước đây khi gặp một số chuyện gì cũng chịu ảnh hưởng của Tiêu Phi thì Bùi Đông Lai thầm hỏi, sau đó hắn cảm thấy khả năng này rất lớn.
Trong lòng hiểu được điểm này, Bùi Đông Lai toát ra vài phần kích động, trong trí nhớ của hắn, mỗi khi hắn bị ảnh hưởng của Tiêu Phi thì điều đó nói lên linh hồn của Tiêu Phi lại sắp dung hợp với hắn.
- Nếu ta đoán không sai, cậu dám làm như thế, hơn nữa lại tự tin nhừ vậy là bởi vì trong tay cậu còn nắm còn bài là Tịch gia, đúng không?
Mắt thấy Bùi Đông Lai không lên tiếng, Diệp Cô Thành mở miệng lần nữa.
Tuy rằng gia chủ của Tịch gia là Tịch Nhân Đình dựa theo lời nhắc nhở của Bùi Vũ Phu nhắn tin kia cho Diệp Cô Thành, không có bại lộ tung tích của Tịch gia nhưng mà sau khi vụ án núi Đại Hưng An đi qua, Bùi Đông Lai lâm vào tuyệt cảnh, vào thời điểm mấu chốt Tịch gia lại xuất hiện, điều này đã khiến Diệp Cô Thành nảy sinh nghi ngờ với Tịch gia.
Trong ký ức của hắn, tuy rằng Tịch gia và Bạch gia qua lại rất gần nhưng mà 2 gia tộc này là 2 gia tộc buôn bán, chỉ theo đuổi một chữ “ Lợi”.
Mà lúc Bùi Đông Lai nắm trong tay bằng chứng chứng minh Diệp Cô Thành cấu kết với thế lực cảnh ngoại, thêm vào đó là hành vi ngu xuẩn của Diệp Cấm thì bằng vào Tần gia, Tiêu gia cùng Bạch gia cũng đủ để cho Diệp gia một kích trí mệnh, Tịch gia không cần phải cuốn vào trong đó. Tịch gia làm như vậy chỉ là dệt hoa trên gấm, lại hoàn toàn đắc tội Diệp gia, điều này không phù hợp với tác phong” Lợi” của Tịch gia.
Sau đó là chuyện Tịch Hồ gia nhập Đông Hạ hội, hơn nữa Ám Vệ Tịch gia lại xuất hiện ở biệt thự Bùi Đông Lai mấy ngày đây để giúp Bùi Đông Lai luyện võ, điều này đã làm cho Diệp Cô Thành hoài nghi.
Hiện giờ, Bùi Đông Lai biết rõ chuyện này sẽ tạo thành hậu quả lớn nhưng mà không thèm để ý, trực tiếp đã để cho Diệp Cô Thành đoán được, trong tứ đại gia tộc ở quốc nội thì muốn đối phó với thế lực cảnh ngoại chỉ có một mình Tịch gia.
Nghe Diệp Cô Thành nói thế, trong lòng Bùi Đông Lai chấn động, không có hé răng.
Một mặt, đúng như lời Diệp Cô Thành nói, Tịch gia chính là con bài tẩy trong tay hắn, hắn không muốn cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện này.
Mặt khác, tuy rằng hắn kính trọng Diệp Cô Thành nhưng dù sao Diệp Cô Thành cũng là người Diệp gia, hắn không tin Diệp Cô Thành sẽ trơ mắt nhìn hắn vặn gãy Diệp gia.
- Tuy rằng ta không biết vì sao Tịch gia lại giúp cậu nhưng ta hy vọng cậu hiểu được, Tịch gia là một gia tộc buôn bán, mà hội Tam Hợp là hắc bang lớn nhất ở thế giới ngầm NB, có quan hệ chặt chẽ với quân phương, chịnh giới, tài phiệt ở NB.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Diệp Cô Thành nhịn không được nhắc nhở nói:
- Như vậy, nếu như Tịch gia giúp cậu đối phó với hội Tam Hợp sẽ vô cùng ngy hiểm, thậm chí cậu sẽ làm cho gia tộc hắn rơi xuống, cậu cho rằng Tịch gia sẽ liều lĩnh giúp cậu sao?
Bùi Đông Lai lại trầm mặc.
- Vũ Phu nói, trên đời này có một số chuyện cần có người đi làm, nhưng mà ta hy vọng cậu hiểu dược, vô luận là vặn ngã Diệp gia hay tiêu diệt hội Tam Hợp thì đây là những chuyện cậu không thể làm được.
Khi nói chuyện, vẻ mặt Diệp Cô Thành dao động:
- Cậu là con của Vãn Tình là cháu ngoại của ta, mà Vũ Phu cũng từng dặn ta để cậu sống, cho nên ta không hy vọng cậu đi tìm chỗ chết.
- Nhưng mà, vô luận là Diệp gia hay những thế lực ngoại quốc nằm mơ cũng đều muốn tôi chết.
Bùi Đông Lai gằn từng chữ:
- Sự việc đã phát sinh đến mức này, người NB tuyệt đối sẽ lấy chiến tranh để uy hiếp, để tôi làm vật hy sinh, ngài cho rằng Diệp gia sẽ bỏ qua cơ hội lần này? Hoặc là nói người NB sẽ bỏ qua cho tôi sao?
- Ta sẽ không để Diệp Thạch nhúng tay vào chuyện này.
Vẻ mặt Diệp Cô Thành vô cùng kiên định:
- Còn về phần chiến tranh thì cậu không cần phải lo lắng.
- Cậu, cảm ơn ngài.
Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp, cắn chặt răng, làm ra một quyết định quan trọng:
- Nể mặt của ngài, chỉ cần Diệp gia không nhúng tay vào chuyện này thì ân oán 2 nhà Bùi – Diệp sau này sẽ xóa bỏ. Còn về phần phương diện NB thì ngài không cần lo, nếu như tôi đã chủ động phóng ra thì tự nhiên sẽ nắm chắc.
"Bá!"
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, cảm nhận vẻ tự tin trong giọng nói Bùi Đông Lai thì sắc mặt Diệp Cô Thành biến đổi.
Hắn thật sự muốn biết, phần tự tin kia của Bùi Đông Lai là ở đâu.
Tuy rằng hắn đoán được Tịch gia sẽ giúp đỡ Bùi Đông Lai, nhưng không biết được tổ huấn của Tịch gia.
Đồng dạng, tuy rằng hắn nhìn ra được khả năng tác chiến đơn độc của Bùi Đông Lai rất giống như Tiêu Phi nhưng hắn lại không biết Bùi Đông Lai dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi.
Mà những điều đó khiến Bùi Đông Lai vô cùng tự tin.
….
Cũng lúc đó, người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hải là Thạch Thái Nguyên nhận được điện thoại, biết được mọi chuyện đã xảy ra.
“Hô”
Sau khi cúp điện thoại thì Thạch Thái Nguyên thở ra một hơi.
Sau đó, hắn liền gọi điện cho đại thần nội vụ NB là An Bồi Tình Hải.
Lấy thân phận của hắn thì không có tư cách nói chuyện với An Bồi Tình Hải nhưng mà ở hắn xem ra thương thế của An Đằng rất nghiêm trọng, vì thế hắn cần phải nói lại cho An Bồi Tình Hải, nếu không thì nếu sau này An gia truy cứu thì hắn sẽ bị trừng trị.
- Chào ngài, tôi là Thạch Thái Nguyên là người phụ trách lãnh sự quán NB tại TQ, tôi có chuyện muốn hội báo với An Bồi Tình Hải tình nhân.
Điện thoại được chuyển, người nghe máy chính là trợ lý của An Bồi Tình Hải, Thạch Thái Nguyên thấy vậy thì liền giới thiệu rồi nói nguyên nhân mình gọi đến.
- Chào ngài, Thạch Thái Nguyên quân, xin ngài chờ một ltas.
Tên trợ lý kia khách khí nói một câu rồi đi gọi An Bồi Tình Hải.
- Thạch Thái Nguyên quân, muộn rồi mà ông gọi cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Thật xin lỗi An Bồi Tình Hải đại nhân, đã muộn rồi mà còn làm phiền ngài.
Thạch Thái Nguyên cẩn thận nói lời xin lỗi, sau đó mới hội báo một cách chi tiết:
- 1h trước, cháu của ngài là An Đằng cùng với hơn 10 lưu học sinh của chúng ta đã xảy ra xung đột với người TQ ở Đông Hải, đối phương chẳng những làm đám người An Đằng bị thương mà còn bắt bọn họ quỳ xuống…
- Cái gì?
An Bồi Tình Hải nghe vậy, không đợi Thạch Thái Nguyên nói xong liền cắt ngang, giọng nói vô cùng giận dữ:
- An Đằng cùng hơn 10 lưu học sinh của chúng ta bị đánh? Hơn nữa còn quỳ xuống nhận sai sao?
- Vâng, đại nhân.
Thạch Thái Nguyên thật cẩn thận nói:
- Ngoài ra, người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hải là Thanh Mộc đã gọi điện báo cảnh sát TQ, dẫn người cùng cảnh sát đến hiện trường, nhưng kết quả là cũng giống như đám người An Đằng.
- Mẹ kiếp.
Lại nghe được Thạch Thái Nguyên hội báo, An Bồi Tình Hải giận tím mặt, tức giận đến thiếu chút nữa đập bỏ điện thoại, theo sau... Hắn cố nén tức giận, gằn từng tiếng hỏi:
- Có xảy ra án mạng không?
- Tạm thời không có.
Thạch Thái Nguyên chi tiết đá:
- Bất quá An Đằng cùng với một lưu học sinh khác thương thế hơi nghiêm trọng, Thanh Mộc thì bị đánh gãy một chân.
- Đám cảnh sát TQ đâu? Tại sao bọn hắn không ngăn cản?
Giọng nói đáng sợ của An Bồi Tình Hải vang lên.
- Dựa vào tin tức thì lúc này cảnh sát Đông Hải cũng có mặt ở hiện trường nhưng mà không có ai ra tay ngăn cản chuyện này.
- Ông tiếp tục nhìn vào chuyện này, nhất định phải đảm bảo an toàn người của chúng ta.
Vài giây sau, An Bồi Tình Hải mở miệng lần nữa, ngữ khí không thể nghi ngờ.
- Vâng, đại nhân.
"Ba!"
Nghe Thạch Thái Nguyên trả lời thuyết phục, An Bồi Tình Hải trực tiếp cúp điện thoại.
- Xem ra người TQ muốn bùng nổ chiến tranh rồi, tốt, tốt lắm.
Trong thư phòng, trên mặt An Bồi Tình Hải nở ra nụ cười dữ tợn, giọng nói trầm thấp đáng sợ làm cho lòng người ớn lạnh.
Biên Dịch: Goncopius
- Đây không giống như phong cách của cậu.
Bên tai vang lên câu trả lời của Bùi Đông Lai, Diệp Cô Thành trầm ngâm một lát, mở miệng lần nữa, giọng nói tỏ ra vô cùng nghi hoặc:
- Cha cậu là một anh hùng nhưng cậu không phải. Cậu có biệt Diệp gia, hội Tam Hợp sẽ không bỏ qua cho cậu, mượn cơ hội lần này để phản kích cậu, đây cũng chính là nói ân oán cá nhân của cậu. Vốn dĩ lấy hiểu biết của ta đối với cậu thì ta biết cậu là một kẻ không xảo trá, cậu muốn điều gì cũng không nên lấy lý do này để che lấp.
Hả?
Lời nói của Diệp Cô Thành khiến Bùi Đông Lai cả kinh.
Bởi vì.
Lấy tính khí trước đây của hắn thì hắn sẽ không để lợi ích quốc gia trước, mà là coi trọng lợi ích của bản thân.
Mà hôm nay, hắn vung tay với tên người NB kia cũng đã nghĩ đến quốc gia, thậm chí là như lời nói của Diệp Cô Thành vừa rồi.
Đây cũng chính là nói tâm tình của hắn đã biến hóa.
Chẳng…Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của Tiêu Phi?
Nghĩ đến bản thân trước đây khi gặp một số chuyện gì cũng chịu ảnh hưởng của Tiêu Phi thì Bùi Đông Lai thầm hỏi, sau đó hắn cảm thấy khả năng này rất lớn.
Trong lòng hiểu được điểm này, Bùi Đông Lai toát ra vài phần kích động, trong trí nhớ của hắn, mỗi khi hắn bị ảnh hưởng của Tiêu Phi thì điều đó nói lên linh hồn của Tiêu Phi lại sắp dung hợp với hắn.
- Nếu ta đoán không sai, cậu dám làm như thế, hơn nữa lại tự tin nhừ vậy là bởi vì trong tay cậu còn nắm còn bài là Tịch gia, đúng không?
Mắt thấy Bùi Đông Lai không lên tiếng, Diệp Cô Thành mở miệng lần nữa.
Tuy rằng gia chủ của Tịch gia là Tịch Nhân Đình dựa theo lời nhắc nhở của Bùi Vũ Phu nhắn tin kia cho Diệp Cô Thành, không có bại lộ tung tích của Tịch gia nhưng mà sau khi vụ án núi Đại Hưng An đi qua, Bùi Đông Lai lâm vào tuyệt cảnh, vào thời điểm mấu chốt Tịch gia lại xuất hiện, điều này đã khiến Diệp Cô Thành nảy sinh nghi ngờ với Tịch gia.
Trong ký ức của hắn, tuy rằng Tịch gia và Bạch gia qua lại rất gần nhưng mà 2 gia tộc này là 2 gia tộc buôn bán, chỉ theo đuổi một chữ “ Lợi”.
Mà lúc Bùi Đông Lai nắm trong tay bằng chứng chứng minh Diệp Cô Thành cấu kết với thế lực cảnh ngoại, thêm vào đó là hành vi ngu xuẩn của Diệp Cấm thì bằng vào Tần gia, Tiêu gia cùng Bạch gia cũng đủ để cho Diệp gia một kích trí mệnh, Tịch gia không cần phải cuốn vào trong đó. Tịch gia làm như vậy chỉ là dệt hoa trên gấm, lại hoàn toàn đắc tội Diệp gia, điều này không phù hợp với tác phong” Lợi” của Tịch gia.
Sau đó là chuyện Tịch Hồ gia nhập Đông Hạ hội, hơn nữa Ám Vệ Tịch gia lại xuất hiện ở biệt thự Bùi Đông Lai mấy ngày đây để giúp Bùi Đông Lai luyện võ, điều này đã làm cho Diệp Cô Thành hoài nghi.
Hiện giờ, Bùi Đông Lai biết rõ chuyện này sẽ tạo thành hậu quả lớn nhưng mà không thèm để ý, trực tiếp đã để cho Diệp Cô Thành đoán được, trong tứ đại gia tộc ở quốc nội thì muốn đối phó với thế lực cảnh ngoại chỉ có một mình Tịch gia.
Nghe Diệp Cô Thành nói thế, trong lòng Bùi Đông Lai chấn động, không có hé răng.
Một mặt, đúng như lời Diệp Cô Thành nói, Tịch gia chính là con bài tẩy trong tay hắn, hắn không muốn cho bất kỳ kẻ nào biết chuyện này.
Mặt khác, tuy rằng hắn kính trọng Diệp Cô Thành nhưng dù sao Diệp Cô Thành cũng là người Diệp gia, hắn không tin Diệp Cô Thành sẽ trơ mắt nhìn hắn vặn gãy Diệp gia.
- Tuy rằng ta không biết vì sao Tịch gia lại giúp cậu nhưng ta hy vọng cậu hiểu được, Tịch gia là một gia tộc buôn bán, mà hội Tam Hợp là hắc bang lớn nhất ở thế giới ngầm NB, có quan hệ chặt chẽ với quân phương, chịnh giới, tài phiệt ở NB.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Diệp Cô Thành nhịn không được nhắc nhở nói:
- Như vậy, nếu như Tịch gia giúp cậu đối phó với hội Tam Hợp sẽ vô cùng ngy hiểm, thậm chí cậu sẽ làm cho gia tộc hắn rơi xuống, cậu cho rằng Tịch gia sẽ liều lĩnh giúp cậu sao?
Bùi Đông Lai lại trầm mặc.
- Vũ Phu nói, trên đời này có một số chuyện cần có người đi làm, nhưng mà ta hy vọng cậu hiểu dược, vô luận là vặn ngã Diệp gia hay tiêu diệt hội Tam Hợp thì đây là những chuyện cậu không thể làm được.
Khi nói chuyện, vẻ mặt Diệp Cô Thành dao động:
- Cậu là con của Vãn Tình là cháu ngoại của ta, mà Vũ Phu cũng từng dặn ta để cậu sống, cho nên ta không hy vọng cậu đi tìm chỗ chết.
- Nhưng mà, vô luận là Diệp gia hay những thế lực ngoại quốc nằm mơ cũng đều muốn tôi chết.
Bùi Đông Lai gằn từng chữ:
- Sự việc đã phát sinh đến mức này, người NB tuyệt đối sẽ lấy chiến tranh để uy hiếp, để tôi làm vật hy sinh, ngài cho rằng Diệp gia sẽ bỏ qua cơ hội lần này? Hoặc là nói người NB sẽ bỏ qua cho tôi sao?
- Ta sẽ không để Diệp Thạch nhúng tay vào chuyện này.
Vẻ mặt Diệp Cô Thành vô cùng kiên định:
- Còn về phần chiến tranh thì cậu không cần phải lo lắng.
- Cậu, cảm ơn ngài.
Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì trong lòng Bùi Đông Lai ấm áp, cắn chặt răng, làm ra một quyết định quan trọng:
- Nể mặt của ngài, chỉ cần Diệp gia không nhúng tay vào chuyện này thì ân oán 2 nhà Bùi – Diệp sau này sẽ xóa bỏ. Còn về phần phương diện NB thì ngài không cần lo, nếu như tôi đã chủ động phóng ra thì tự nhiên sẽ nắm chắc.
"Bá!"
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, cảm nhận vẻ tự tin trong giọng nói Bùi Đông Lai thì sắc mặt Diệp Cô Thành biến đổi.
Hắn thật sự muốn biết, phần tự tin kia của Bùi Đông Lai là ở đâu.
Tuy rằng hắn đoán được Tịch gia sẽ giúp đỡ Bùi Đông Lai, nhưng không biết được tổ huấn của Tịch gia.
Đồng dạng, tuy rằng hắn nhìn ra được khả năng tác chiến đơn độc của Bùi Đông Lai rất giống như Tiêu Phi nhưng hắn lại không biết Bùi Đông Lai dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi.
Mà những điều đó khiến Bùi Đông Lai vô cùng tự tin.
….
Cũng lúc đó, người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hải là Thạch Thái Nguyên nhận được điện thoại, biết được mọi chuyện đã xảy ra.
“Hô”
Sau khi cúp điện thoại thì Thạch Thái Nguyên thở ra một hơi.
Sau đó, hắn liền gọi điện cho đại thần nội vụ NB là An Bồi Tình Hải.
Lấy thân phận của hắn thì không có tư cách nói chuyện với An Bồi Tình Hải nhưng mà ở hắn xem ra thương thế của An Đằng rất nghiêm trọng, vì thế hắn cần phải nói lại cho An Bồi Tình Hải, nếu không thì nếu sau này An gia truy cứu thì hắn sẽ bị trừng trị.
- Chào ngài, tôi là Thạch Thái Nguyên là người phụ trách lãnh sự quán NB tại TQ, tôi có chuyện muốn hội báo với An Bồi Tình Hải tình nhân.
Điện thoại được chuyển, người nghe máy chính là trợ lý của An Bồi Tình Hải, Thạch Thái Nguyên thấy vậy thì liền giới thiệu rồi nói nguyên nhân mình gọi đến.
- Chào ngài, Thạch Thái Nguyên quân, xin ngài chờ một ltas.
Tên trợ lý kia khách khí nói một câu rồi đi gọi An Bồi Tình Hải.
- Thạch Thái Nguyên quân, muộn rồi mà ông gọi cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Thật xin lỗi An Bồi Tình Hải đại nhân, đã muộn rồi mà còn làm phiền ngài.
Thạch Thái Nguyên cẩn thận nói lời xin lỗi, sau đó mới hội báo một cách chi tiết:
- 1h trước, cháu của ngài là An Đằng cùng với hơn 10 lưu học sinh của chúng ta đã xảy ra xung đột với người TQ ở Đông Hải, đối phương chẳng những làm đám người An Đằng bị thương mà còn bắt bọn họ quỳ xuống…
- Cái gì?
An Bồi Tình Hải nghe vậy, không đợi Thạch Thái Nguyên nói xong liền cắt ngang, giọng nói vô cùng giận dữ:
- An Đằng cùng hơn 10 lưu học sinh của chúng ta bị đánh? Hơn nữa còn quỳ xuống nhận sai sao?
- Vâng, đại nhân.
Thạch Thái Nguyên thật cẩn thận nói:
- Ngoài ra, người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hải là Thanh Mộc đã gọi điện báo cảnh sát TQ, dẫn người cùng cảnh sát đến hiện trường, nhưng kết quả là cũng giống như đám người An Đằng.
- Mẹ kiếp.
Lại nghe được Thạch Thái Nguyên hội báo, An Bồi Tình Hải giận tím mặt, tức giận đến thiếu chút nữa đập bỏ điện thoại, theo sau... Hắn cố nén tức giận, gằn từng tiếng hỏi:
- Có xảy ra án mạng không?
- Tạm thời không có.
Thạch Thái Nguyên chi tiết đá:
- Bất quá An Đằng cùng với một lưu học sinh khác thương thế hơi nghiêm trọng, Thanh Mộc thì bị đánh gãy một chân.
- Đám cảnh sát TQ đâu? Tại sao bọn hắn không ngăn cản?
Giọng nói đáng sợ của An Bồi Tình Hải vang lên.
- Dựa vào tin tức thì lúc này cảnh sát Đông Hải cũng có mặt ở hiện trường nhưng mà không có ai ra tay ngăn cản chuyện này.
- Ông tiếp tục nhìn vào chuyện này, nhất định phải đảm bảo an toàn người của chúng ta.
Vài giây sau, An Bồi Tình Hải mở miệng lần nữa, ngữ khí không thể nghi ngờ.
- Vâng, đại nhân.
"Ba!"
Nghe Thạch Thái Nguyên trả lời thuyết phục, An Bồi Tình Hải trực tiếp cúp điện thoại.
- Xem ra người TQ muốn bùng nổ chiến tranh rồi, tốt, tốt lắm.
Trong thư phòng, trên mặt An Bồi Tình Hải nở ra nụ cười dữ tợn, giọng nói trầm thấp đáng sợ làm cho lòng người ớn lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.