Quyển 5 - Chương 601: Sau lưng có người, đến một người đánh một người (6)
Phong Cuồng
17/12/2013
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
- Nếu có chiến tranh thì tôi nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận..
Nghe được lời nói như đinh đóng cột của Bùi Đông Lai, cảm nhận vẻ kiên quyết trong giọng nói của Bùi Đông Lai thì Triệu Kiến Tân không biết nói gì.
Dường như hắn cũng biết sự tình phát sinh đến lức này, lấy tính khí của Bùi Đông Lai sẽ không thay đổi quyết định.
Nhưng mà.
Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Bùi Đông Lai không nghĩ đến hậu quả sao?
- Mày xác định muốn làm bùng nổ chiến tranh?
Thanh Mộc nghe Bùi Đông Lai nói thế thì hỏi, nhưng mà hắn không tin Bùi Đông Lai sẽ dám làm như thế.
- Quỳ, hay là không quỳ?
Bùi Đông Lai bước lên một bước, hỏi.
"Ách..."
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế thì đám lãnh sự quán NB lấy Thanh Mộc cầm đầu không hẹn mà cùng há to miệng, sau đó Thanh Mộc không nhịn được mà mắng:
- Tên điên, mày là một kẻ điên, mày sẽ trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình, tao thề.
"Ba!"
Bùi Đông Lai bước lên một bước nữa.
Mắt thấy Bùi Đông Lai muốn động thủ thì Thanh Mộc nhìn sang Triệu Kiến Tân, hô to:
- Triệu... Triệu cục trưởng. Nếu ông không quý quốc ngập chìm trong chiến hỏa thì tốt nhất ông hãy ngăn cản hắn lại.
- Thanh Mộc Tiên Sinh, thứ cho tôi bất lực.
Triệu Kiến Tân nghe vậy, chân mày nhíu lại, tức giận nhìn Thanh Mộc một cái, nếu hắn có thể ngăn Bùi Đông Lai thì cần Thanh Mộc nhắc sao?
- Ông..
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì cả người Thanh Mộc chấn động, sau đó hắn đã thay Bùi Đông Lai đứng gần mình thì liền nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, lạnh lùng nói:
- Hỗn đản chiết tiệt, tao cho mày biết, mày muốn tao quỳ, không có khả năng.
“Bốp”
Trả lời Thanh Mộc là một cước, Bùi Đông Lai không nói 2 lời, đá vào mắt cá chân của Thanh Mộc.
“Rắc”
Một cước đá ra, mắt cá chân của Thanh Mộc liền gãy, mất đi trọng tâm, ngã quỵ xuống.
Bùi Đông Lai thấy thế lại tung ra một cước, đạp vào cẳng chân của Thanh Mộc.
"Răng rắc —— "
Coi như lúc Thanh Mộc sắp té ngã thì tiếng xương gãy lại vang lên, cả người Thanh Mộc đột nhiên thẳng lên, 2 đầu gội chạm xuống đất, như là tù binh.
"Tê ~ "
Cơn đau làm cho cả người Thanh Mộc run lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy khuất nhục như thế này.
- Đến phiên bọn mày.
Sau khi xử lý xong Thanh Mộc thì Bùi Đông Lai nhìn về phía đám thủ hạ của hắn, giọng nói không thể nghi ngờ.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, nhìn Thanh Mộc đang quỳ ở dưới đất thì đám thủ hạ kia trừng to mắt, trong óc trống rỗng, ánh mắt tỏ ra sợ hãi.
“Bịch”
Sợ hãi rất nhiều, một tên trong đó bởi vì tâm lý quá yếu nên 2 chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống.
- Chết….Chết tiệt.
Thấy như thế thì Thanh Mộc tức giận đến khàn giọng mắng to.
“Bịch”
“Bịch”
“Bịch”
…
Sau đó, đám thành viên lãnh sự quá kia trước sau quỳ xuống.
- Bọn..Bọn mày.
Mắt thấy thủ hạ của mình liên tiếp quỳ xuống thì Thanh Mộc vô cùng tức giận, cố gắng muốn mở miệng mắng nhưng không đợi mắng xong thì bởi vì quá tức giận nên hắn đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Ách..."
Cùng lúc đó, đám lưu học sinh NB thấy được một màn mày liền chấn động, bọn hắn một đám há to mồm, thân mình hoàn toàn cứng ngắc giống như pho tượng.
Trong lúc nhất thời, cả nhà hàng liền trở nên im lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, chuyện kế tiếp giao cho tôi xử lý đi?
Vài giây sau, Triệu Kiến Tân cười khổ mở miệng.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu.
Cùng lúc đó, vẻ mặt An Đằng trắng bệch mở to mắt, thấy được cảnh tượng trước mắt thì hắn cho rằng bản thân mình gặp ảo giác cho nên hắn nhắm mặt lại, lắc lắc đầu.
Sau đó.
Hắn mở to mắt, cố gắng nhìn kỹ.
Nhưng mà, hắn thấy được đám Thanh Mộc đang quỳ ở dưới mặt đất.
- Chu Thiến, chúng ta đi.
Bùi Đông Lai quay đầu lại nhìn Chu Thiến, mở miệng nói.
- Được…được.
Chu Thiến theo bản năng gật gật đầu. Đứng dậy, đi theo Bùi Đông Lai rời đi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
An Đằng mở miệng hỏi một tên đồng bạn bên cạnh.
- Tên TQ kia đánh gãy chân của Thanh Mộc tiên sinh, khiến Thanh Mộc tiên sinh quỳ xuống.
Một tên đồng bạn bên cạnh tỏ ra sợ hãi, trả lời:
- Sau đó, những thủ hạ của Thanh Mộc tiên sinh chủ động quỳ xuống…
- Cái…cái gì?
Nghe được tên đồng bạn nói như thế thì An Đằng đơ như cây cơ.
Hắn... Hắn chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?
Hắn tới cùng muốn làm gì? ?
Trong lòng An Đằng liền hiện lên 2 nghi vấn, hắn nhìn về phía Bùi Đông Lai nhưng phát hiện Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến đã rời khỏi.
Giống như xác minh suy đoán của An Đằng, một tên đồng bạn bên cảnh nói:
- Hắn còn nói, nếu có chiến tranh thì hắn nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận..
“Bịch”
An Đằng nghe vậy thì ngã xuống, lại hôn mê.
Cùng lúc đó, vài tên nhân viên lãnh sự quán lấy lại tinh thần, đứng lên, còn đám lưu học sinh kia vẫn còn quỳ như cũ.
- Đưa ngươi bị thương đến bệnh viện, người nào không bị thương thì đưa về lãnh sự quán.
Mắt thấy Bùi Đông Lai rời đi, Triệu Kiến Tân không chú ý đến vẻ mặt tức giận của đám nhân viên lãnh sự quán kia mà làm ra an bài.
- Vâng, Triệu cục trưởng?
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì đám cảnh sát liền lĩnh mệnh.
- Triệu cục trưởng, ông và tên điên kia sẽ trả giá vì hành vi ngày hôm nay. Đồng thời, quý quốc cũng lâm vào chiến tranh, thừa nhận lửa giận của nước tôi.
Một tên nhân viên lãnh sư quán liền như là nông dân xoay người làm chủ nhân, kêu gào lên, sau đó hắn không đợi Triệu Kiến Tân đáp lời, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi đến cho mặt trên của mình để báo lại chuyện này.
Bởi vì... Hắn biết, sự tình phát triển đến loại tình trạng này, đã không phải là hắn có thể xử lý cùng khống chế, hắn chỉ cần cam đoan không có người chết là tốt rồi, chuyện còn lại chỉ có thể giao cho mặt trên xử lý.
…
Sau khi mang theo Chu Thiến ra khỏi nhà hàng, thì Bùi Đông Lai liền đi vào chiếc Audi A4L rồi lái đi.
Trong xe, Chu Thiến ngồi ở vị trí phụ lái, vẻ mặt nàng tỏ ra không tin tưởng, trong lòng thầm hỏi: Rốt cuộc Bùi Đông Lai là người như thế nào?
“Tít…Tít”
Trả lời Chu Thiến chính là 2 tiếng vang nhỏ vang lên.
Hả?
Nghe vậy thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, vừa lái xe vừa lấy một chiếc điện thoại khác ở trong túi áo ra.
Cái điện thoại này là Long Vương Diệp Cô Thành đưa cho hắn, dùng để liên lạc.
- Tại sao phải làm vậy?
Rất nhanh, điện thoại liền truyền ra giọng nói của Diệp Cô Thành, nhìn như là chất vấn nhưng lại càng giống với nghi vấn. Hắn không tin Bùi Đông Lai không nhìn ra hậu quả khi làm việc này.
- Qua tử từng nói với tôi: Trên đời này có một số việc cần phải có người đi làm.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Từng, bởi vì câu nói này mà cho dù Qua tử biết thực lực của tôi không bằng Đằng Dã nhưng vẫn đưa tôi lên lôi đài, tôi cửu tử nhất sinh, may mắn còn sống.
- Hiện giờ, không nói đến chuyện ân oán cá nhân, hội Tam Hợp như hổ rình mồi, tôi nguyên làm một thanh lợi kiếm chặt đứt toàn bộ bọn chúng.
Biên Dịch: Goncopius
- Nếu có chiến tranh thì tôi nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận..
Nghe được lời nói như đinh đóng cột của Bùi Đông Lai, cảm nhận vẻ kiên quyết trong giọng nói của Bùi Đông Lai thì Triệu Kiến Tân không biết nói gì.
Dường như hắn cũng biết sự tình phát sinh đến lức này, lấy tính khí của Bùi Đông Lai sẽ không thay đổi quyết định.
Nhưng mà.
Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Bùi Đông Lai không nghĩ đến hậu quả sao?
- Mày xác định muốn làm bùng nổ chiến tranh?
Thanh Mộc nghe Bùi Đông Lai nói thế thì hỏi, nhưng mà hắn không tin Bùi Đông Lai sẽ dám làm như thế.
- Quỳ, hay là không quỳ?
Bùi Đông Lai bước lên một bước, hỏi.
"Ách..."
Lại nghe Bùi Đông Lai nói thế thì đám lãnh sự quán NB lấy Thanh Mộc cầm đầu không hẹn mà cùng há to miệng, sau đó Thanh Mộc không nhịn được mà mắng:
- Tên điên, mày là một kẻ điên, mày sẽ trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình, tao thề.
"Ba!"
Bùi Đông Lai bước lên một bước nữa.
Mắt thấy Bùi Đông Lai muốn động thủ thì Thanh Mộc nhìn sang Triệu Kiến Tân, hô to:
- Triệu... Triệu cục trưởng. Nếu ông không quý quốc ngập chìm trong chiến hỏa thì tốt nhất ông hãy ngăn cản hắn lại.
- Thanh Mộc Tiên Sinh, thứ cho tôi bất lực.
Triệu Kiến Tân nghe vậy, chân mày nhíu lại, tức giận nhìn Thanh Mộc một cái, nếu hắn có thể ngăn Bùi Đông Lai thì cần Thanh Mộc nhắc sao?
- Ông..
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì cả người Thanh Mộc chấn động, sau đó hắn đã thay Bùi Đông Lai đứng gần mình thì liền nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, lạnh lùng nói:
- Hỗn đản chiết tiệt, tao cho mày biết, mày muốn tao quỳ, không có khả năng.
“Bốp”
Trả lời Thanh Mộc là một cước, Bùi Đông Lai không nói 2 lời, đá vào mắt cá chân của Thanh Mộc.
“Rắc”
Một cước đá ra, mắt cá chân của Thanh Mộc liền gãy, mất đi trọng tâm, ngã quỵ xuống.
Bùi Đông Lai thấy thế lại tung ra một cước, đạp vào cẳng chân của Thanh Mộc.
"Răng rắc —— "
Coi như lúc Thanh Mộc sắp té ngã thì tiếng xương gãy lại vang lên, cả người Thanh Mộc đột nhiên thẳng lên, 2 đầu gội chạm xuống đất, như là tù binh.
"Tê ~ "
Cơn đau làm cho cả người Thanh Mộc run lên, chưa bao giờ hắn cảm thấy khuất nhục như thế này.
- Đến phiên bọn mày.
Sau khi xử lý xong Thanh Mộc thì Bùi Đông Lai nhìn về phía đám thủ hạ của hắn, giọng nói không thể nghi ngờ.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, nhìn Thanh Mộc đang quỳ ở dưới đất thì đám thủ hạ kia trừng to mắt, trong óc trống rỗng, ánh mắt tỏ ra sợ hãi.
“Bịch”
Sợ hãi rất nhiều, một tên trong đó bởi vì tâm lý quá yếu nên 2 chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống.
- Chết….Chết tiệt.
Thấy như thế thì Thanh Mộc tức giận đến khàn giọng mắng to.
“Bịch”
“Bịch”
“Bịch”
…
Sau đó, đám thành viên lãnh sự quá kia trước sau quỳ xuống.
- Bọn..Bọn mày.
Mắt thấy thủ hạ của mình liên tiếp quỳ xuống thì Thanh Mộc vô cùng tức giận, cố gắng muốn mở miệng mắng nhưng không đợi mắng xong thì bởi vì quá tức giận nên hắn đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Ách..."
Cùng lúc đó, đám lưu học sinh NB thấy được một màn mày liền chấn động, bọn hắn một đám há to mồm, thân mình hoàn toàn cứng ngắc giống như pho tượng.
Trong lúc nhất thời, cả nhà hàng liền trở nên im lặng, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai.
- Bùi tiên sinh, chuyện kế tiếp giao cho tôi xử lý đi?
Vài giây sau, Triệu Kiến Tân cười khổ mở miệng.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu.
Cùng lúc đó, vẻ mặt An Đằng trắng bệch mở to mắt, thấy được cảnh tượng trước mắt thì hắn cho rằng bản thân mình gặp ảo giác cho nên hắn nhắm mặt lại, lắc lắc đầu.
Sau đó.
Hắn mở to mắt, cố gắng nhìn kỹ.
Nhưng mà, hắn thấy được đám Thanh Mộc đang quỳ ở dưới mặt đất.
- Chu Thiến, chúng ta đi.
Bùi Đông Lai quay đầu lại nhìn Chu Thiến, mở miệng nói.
- Được…được.
Chu Thiến theo bản năng gật gật đầu. Đứng dậy, đi theo Bùi Đông Lai rời đi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
An Đằng mở miệng hỏi một tên đồng bạn bên cạnh.
- Tên TQ kia đánh gãy chân của Thanh Mộc tiên sinh, khiến Thanh Mộc tiên sinh quỳ xuống.
Một tên đồng bạn bên cạnh tỏ ra sợ hãi, trả lời:
- Sau đó, những thủ hạ của Thanh Mộc tiên sinh chủ động quỳ xuống…
- Cái…cái gì?
Nghe được tên đồng bạn nói như thế thì An Đằng đơ như cây cơ.
Hắn... Hắn chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?
Hắn tới cùng muốn làm gì? ?
Trong lòng An Đằng liền hiện lên 2 nghi vấn, hắn nhìn về phía Bùi Đông Lai nhưng phát hiện Bùi Đông Lai cùng Chu Thiến đã rời khỏi.
Giống như xác minh suy đoán của An Đằng, một tên đồng bạn bên cảnh nói:
- Hắn còn nói, nếu có chiến tranh thì hắn nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận..
“Bịch”
An Đằng nghe vậy thì ngã xuống, lại hôn mê.
Cùng lúc đó, vài tên nhân viên lãnh sự quán lấy lại tinh thần, đứng lên, còn đám lưu học sinh kia vẫn còn quỳ như cũ.
- Đưa ngươi bị thương đến bệnh viện, người nào không bị thương thì đưa về lãnh sự quán.
Mắt thấy Bùi Đông Lai rời đi, Triệu Kiến Tân không chú ý đến vẻ mặt tức giận của đám nhân viên lãnh sự quán kia mà làm ra an bài.
- Vâng, Triệu cục trưởng?
Nghe được Triệu Kiến Tân nói thế thì đám cảnh sát liền lĩnh mệnh.
- Triệu cục trưởng, ông và tên điên kia sẽ trả giá vì hành vi ngày hôm nay. Đồng thời, quý quốc cũng lâm vào chiến tranh, thừa nhận lửa giận của nước tôi.
Một tên nhân viên lãnh sư quán liền như là nông dân xoay người làm chủ nhân, kêu gào lên, sau đó hắn không đợi Triệu Kiến Tân đáp lời, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại, gọi đến cho mặt trên của mình để báo lại chuyện này.
Bởi vì... Hắn biết, sự tình phát triển đến loại tình trạng này, đã không phải là hắn có thể xử lý cùng khống chế, hắn chỉ cần cam đoan không có người chết là tốt rồi, chuyện còn lại chỉ có thể giao cho mặt trên xử lý.
…
Sau khi mang theo Chu Thiến ra khỏi nhà hàng, thì Bùi Đông Lai liền đi vào chiếc Audi A4L rồi lái đi.
Trong xe, Chu Thiến ngồi ở vị trí phụ lái, vẻ mặt nàng tỏ ra không tin tưởng, trong lòng thầm hỏi: Rốt cuộc Bùi Đông Lai là người như thế nào?
“Tít…Tít”
Trả lời Chu Thiến chính là 2 tiếng vang nhỏ vang lên.
Hả?
Nghe vậy thì trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, vừa lái xe vừa lấy một chiếc điện thoại khác ở trong túi áo ra.
Cái điện thoại này là Long Vương Diệp Cô Thành đưa cho hắn, dùng để liên lạc.
- Tại sao phải làm vậy?
Rất nhanh, điện thoại liền truyền ra giọng nói của Diệp Cô Thành, nhìn như là chất vấn nhưng lại càng giống với nghi vấn. Hắn không tin Bùi Đông Lai không nhìn ra hậu quả khi làm việc này.
- Qua tử từng nói với tôi: Trên đời này có một số việc cần phải có người đi làm.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Từng, bởi vì câu nói này mà cho dù Qua tử biết thực lực của tôi không bằng Đằng Dã nhưng vẫn đưa tôi lên lôi đài, tôi cửu tử nhất sinh, may mắn còn sống.
- Hiện giờ, không nói đến chuyện ân oán cá nhân, hội Tam Hợp như hổ rình mồi, tôi nguyên làm một thanh lợi kiếm chặt đứt toàn bộ bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.