Quyển 5 - Chương 598: Sau lưng có người, đến một người đánh một người (3)
Phong Cuồng
05/12/2013
- Cút hết cho tao.
Đi vào nhà hàng, hơn 10 tên lưu học sinh NB đều tỏ ra hung hăng càn quấy, chẳng những đuổi bảo vệ sang một bên mà con ngăn quản lý nhà hàng đi tới.
Quản lý thấy thế thì sắc mặt biến đổi, nhưng thấy đối phương người đông thế mạnh nên cuối cùng là biệt khuất đứng sang một bên, không dám ngăn cản.
Quản lý còn không dám ngăn cản huống hồ là đám người phụ vị, bọn hắn liền né qua một bên, mà những người khách nhân dùng cơm trong nhà hàng thì nhìn về phía Bùi Đông Lai, một số thanh niên thấy nhiều người NB xuất hiện thì đi đến phía sau Bùi Đông Lai, muốn cùng Bùi Đông Lai kề vai chiến đấu.
- Quỷ Bản! Thái Nhất! Thu Sơn!
Rất nhanh, tên đi trước thấy được 3 người Thu Sơn đang nằm dưới đất, hắn vốn là ngẩn ra, sau đó nhìn vào Bùi Đông Lai, lập tức phẫn nộ quát:
- Hỗn đản, là mày động tay?
- Tránh ra.
Lời của hắn vừa nói ra thì một giọng nói khác lại vang lên.
“Ực”
Mấy tên du học sinh NB nghe vậy thì vội vàng không nói 2 lời, sôi nổi tản ra, một tên thanh niên anh tuấn có khí độ bất phàm xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Ngoài ra, phía sau tên thanh niên này còn có 2 người, chợt nhìn thì giống như bảo tiêu nhưng nhìn kỹ thì đó chính là 2 tên chó săn.
Hả?
Thấy được Bùi Đông Lai thì tên thanh niên anh tuấn kia hơi ngẩn ra, tỏ ra kinh ngạc.
- Tao vốn rất hiếu kỳ là tên gia hỏa nào làm trọng thương 3 người Thu Sơn, hắc, thật không ngờ lại là mày.
Kinh ngạc đi qua, tên thanh niên anh tuấn kia nở ra nụ cười lạnh, ánh mắt tỏ ra hài hước nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Nghe được tên thanh niên kia nói thế thì đám lưu học sinh NB tỏ ra nghi ngờ, chẳng lẽ xã trưởng biết hắn?
Không riêng gì hắn mà đám người trong nhà hàng lại tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ tên thanh niên mới tới này lại quen biết Bùi Đông Lai, đồng thời bọn hắn cũng tò mò Bùi Đông Lai rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì cũng hơi kinh ngạc, hắn dừng bước lại, híp mắt, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên kia, kết quả không phát hiện được bản thân đã gặp đối phương ở đâu, nghĩ lại, mơ hồ đoán được cái gì
- Mày không cần nhìn tao, bởi vì mày không biết tao, mà tao nhận thức ngươi. Chính xác ra là tao biết mày.
Thanh niên anh tuấn kia không để ý ánh mắt kinh ngạc chung quanh, hắn nhìn vào Bùi Đông Lai, hài hước cười nói:
- Mà là Bùi Đông Lai, ở bên ngoài là chủ tịch tập đoàn Đông Hải, cùng thành viên của đại đội đặc chủng quân khu Giang Lăng, là vương giả thế giới ngầm TQ, đúng không?
"Ách..."
Lại nghe được tên thanh niên anh tuấn kia nói vậy thì thì trừ Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Lúc nãy Bùi Đông Lai nghe được tên thanh niên anh tuấn nói biết mình thì liền âm thầm đoán thân phận của đối phương không đơn giản, hiện giờ càng thêm khẳng định điểm này. Một người NB lại có thể hiểu biết hắn đến như vậy, thân phận tuyệt đối không giống bình thường.
Sau đó, thấy Bùi Đông Lai không có hé răng, thanh niên anh tuấn tiếp tục cười nói:
- Tao không những biết những chuyện này còn biết vụ án sống mái ở Giang Lăng và vụ án giết người ở núi Đại Hưng An có quan hệ rất lớn với mfy, trong đó vụ án sống mái ở Giang Lăng là do một tay mày thực hiện, chôn vùi con đường làm quan của tên gia hỏa gọi là Diệp Tranh Vanh. Mà vụ án giết người ở núi Đại Hưng An thì mày mượn dao giết người thủ tiêu Thôi gia HQ, giết chết Diệp Tranh Vanh. May mắn chính là, may mắn chính là mày chính là những vị đại nhân vật kia đã trở thành con cờ trong bàn cờ của mày, bọn hắn bị mày lợi dụng, đả kích Diệp gia, đúng không?
Nếu như nói lời lúc nãy của tên thanh niên anh tuấn làm cho mọi người kinh ngạc thì những lời nói luc này đã trực tiếp làm bọn hắn sợ ngây người.
Tuy rằng bọn hắn không biết Diệp gia, Thôi gia HQ biểu cái gì, nhưng bọn hắn lại biết được vụ án sống mái ở Giang Lăng và vụ án giết người ở núi Đại Hưng An.
Mà hiện giờ bọn hắn nghe rằng Bùi Đông Lai có liên quan đến 2 vụ án này, hơn nữa một vụ án là do Bùi Đông Lai làm, thậm chí Bùi Đông Lai còn giết người, điều nầy có thể không làm cho bọn họ kinh ngạc sao?
- Xem ra gia tộc của mày ở NB cũng có thế lực.
Ánh mắt Bùi Đông Lai, híp lại thành một đường nhỏ nhìn chằm chằm vào tên thanh niên anh tuấn kia.
- Đương nhiên, nếu không thì làm sao tao biết được những chuyện này?
Nghe được Bùi Đông Lai nói đến gia tộc mình thì tên thanh niên anh tuấn kia nở ra nụ cười đắc ý, sau đó khiêu khích hỏi:
- Bây giờ đang là thời kỳ mẫn cảm của mày, tao rất tò mò là tại sao mày lại còn dám làm như thế?
- Tao không tò mò.
Bùi Đông Lai nhìn vào tên thanh niên anh tuấn kia, thản nhiên nói:
- Bởi vì trên thế giới này không bao giờ thiếu những kẻ cuồng vọng, tự đại.
- Cuồng vọng, tự đại?
Tên thanh niên anh tuấn kia nghe vậy thì hoàn toàn không để ý đến sống chết 3 người Thu Sơn, mà nhìn vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt hài hước:
- Nhìn qua thì mày còn muốn làm rõ chuyện này, nếu đã như vậy thì tao sẽ bỏ một chút thời gian mà giải thích cho mày.
- Lúc nãy tao nói rồi, bởi vì vận may của mày mà sau khi vụ án ở núi Đại Hưng An xảy ra thì mày chẳng những chịu lửa giận của Diệp gia, ngược lại một số thằng quan to của nước mày lợi dụng chuyện này để đả kích Diệp gia, khiến Diệp gia trọng thương.
tên thanh niên anh tuấn kia nói đến đây, tỏ ra hứng thú nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Mày vốn có thù với Diệp gia, hiện giờ Diệp lại vì mày mà bị thương nặng, mày nói Diệp gia có muốn mày chết không?
- Đáp án là có, Diệp gia nằm mơ cũng muốn xử lý mày, chẳng qua mày gặp vận may kít chó nên bọn hắn mới không có cơ hội.
Tên thanh niên anh tuấn kia tự hỏi tự đáp:
- Bất quá, hiện tại cơ hội đã xuất hiện, mày nên biết căng thẳng giữa 2 nước hiện giờ.
- Tại thời kì mẫn cảm này nếu như mày ra tay đánh bạn của tao thành bộ dạng như thế, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì mày nói có khơi mào chiến tranh giữa 2 nước không?
Nói tới đây, tên thanh niên anh tuấn kia kia lạnh lùng, hàn ý trong mắt hiện ra:
- Nếu như không muốn bùng nổ chiến tranh thì chỉ có một cách, đó chính là mày sẽ trở thành vật hy sinh để làm chuyện này lắng xuống.
“Ách”
Mọi người trong nhà hàng nghe được hành động vừa rồi của Bùi Đông Lai rất có thể sẽ khơi lên chiến tranh thì cả kinh không nhẹ.
- Mje nó, mày hù ai đó?
- Mja nó, chiến tranh thì sao?
- Mày tưởng bọn tao sợ à?
Sau đó, vài tên thanh niên đứng ở phía sau Bùi Đông Lai mở miệng hét lên.
- Xã trưởng, Thu Sơn quân đã hôn mê, có cần đưa đi bệnh viện không.
Cùng lúc đó mấy tên đi theo An Đằng đi tới đám người Thu Sơn, rồi nâng bọn ahwns lên, trong đó thương thế của Quỷ Bản không nghiêm trọng còn có thể đứng, mà Thu Sơn thì vẫn hôn mê.
- Tính mạng bọn hắn không có nguy hiểm, tạm thời không cần đưa đi bệnh viện.
An Đằng liền bác bỏ đề nghị, cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Hiện tại việc chúng ta nên làm là báo thù cho 3 người bọn họ.
- Tao rất hiếu kỳ, trừng phạt trong miệng mày là cái gì?
Lại nghe An Đằng nói thế thì Bùi Đông Lai nhịn cười không được.
- Quỳ xuống, lạy nhận say, tự chặt 1 tay, tao sẽ bỏ qua chuyện này.
Mắt thấy Bùi Đông Lai có thể tươi cười thì sắc mặt An Đằng trở nên vô cùng âm trầm:
- Nếu không thì mày biết sẽ xảy ra chuyện gì?
- Mày cho rằng tao sẽ trở thành vật hy sinh sao?
Bùi Đông Lai cười hỏi.
An Đằng cau mày nói:
- Cho dù là kết quả nào thì mày cũng không thể chịu được.
- Nếu tao đoán không sai thì mày xuất thân từ gia tộc chính giới ở NB.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Mày nói, nếu tao đánh tàn phế mày thì có phải là khả năng phát sinh chiến tranh hoặc là khả năng tao làm vật hy sinh sẽ lớn hơn không?
- Tao nói rồi, hậu quả này mày không thể lãnh nổi, tốt nhất là mày không nên thử.
Vẻ mặt An Đằng càng trở nên âm lãnh.
Bùi Đông Lai khinh thường cười:
- Là mà hiếp sao?
- Mày có thể coi đó là uy hiếp.
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ ngông cuồng như thế nên 2 mắt An Đằng tức giận như là muốn phun ra lửa.
- Tao không thích có người tỏ ra cuồng vọng tự đại ở trước mặt tao, càng không thích bị người khác uy hiếp.
Giọng nói Bùi Đông Lai đột nhiên chuyển lạnh:
- Những thứ này, mày đều đã làm.
- Xem ra mày cho rằng tao đang hù mày, sự thật sẽ chứng minh hết thảy.
An Đằng vô cùng tức giận nhưng nghĩ đến thân thủ khủng bố của Bùi Đông Lai thì hắn không lựa chọn cùng xung đột chính diện với Bùi Đông Lai mà cố nén giận, nói:
- Chúng ta đi.
"Ách..."
Nghe An Đằng nói thế thì đám người NB cả kinh không nhẹ.
Kinh ngạc là bởi vì bọn hắn biết được thân phận của An Đằng, không nghĩ lúc này An Đằng lại không dám làm gì.
- Xã trưởng…
So với bọn hắn thì 2 tên bị Bùi Đông Lai làm bị thương hận không thể đem Bùi Đông Lai bầm thây vạn đoạn, lúc này thấy An Đằng quyết định phải rời khỏi, lập tức nóng nảy.
Nhưng mà.
Không đợi bọn hắn nói hết câu thì Bùi Đông Lai đã lên tiếng:
- Mày quên câu trước của tao rồi thì phải?
- Câu gì?
Chân mày An Đằng nhíu lại, nếu không phải kiêng kị thân thủ của Bùi Đông Lai thì làm sao hắn lại có thể dẫn người rời đi được?
Giọng nói Bùi Đông Lai hoàn toàn lạnh xuống:
- Từng có nhiều người uy hiếp ta, kết quả bọn hắn không tàn phế thì cũng đã chết.
- Mày muốn làm gì?
Trong lòng An Đằng chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, tựa hồ không tin Bùi Đông Lai dám động thủ đối với hắn.
Không tin?
Bùi Đông Lai vừa động, giống như u linh xuất hiện trước người An Đằng, xách lấy cổ An Đằng:
- Mày nói, tao nên đánh mày trở nên tàn phế hay là vặt đầu mày xuống?
Đi vào nhà hàng, hơn 10 tên lưu học sinh NB đều tỏ ra hung hăng càn quấy, chẳng những đuổi bảo vệ sang một bên mà con ngăn quản lý nhà hàng đi tới.
Quản lý thấy thế thì sắc mặt biến đổi, nhưng thấy đối phương người đông thế mạnh nên cuối cùng là biệt khuất đứng sang một bên, không dám ngăn cản.
Quản lý còn không dám ngăn cản huống hồ là đám người phụ vị, bọn hắn liền né qua một bên, mà những người khách nhân dùng cơm trong nhà hàng thì nhìn về phía Bùi Đông Lai, một số thanh niên thấy nhiều người NB xuất hiện thì đi đến phía sau Bùi Đông Lai, muốn cùng Bùi Đông Lai kề vai chiến đấu.
- Quỷ Bản! Thái Nhất! Thu Sơn!
Rất nhanh, tên đi trước thấy được 3 người Thu Sơn đang nằm dưới đất, hắn vốn là ngẩn ra, sau đó nhìn vào Bùi Đông Lai, lập tức phẫn nộ quát:
- Hỗn đản, là mày động tay?
- Tránh ra.
Lời của hắn vừa nói ra thì một giọng nói khác lại vang lên.
“Ực”
Mấy tên du học sinh NB nghe vậy thì vội vàng không nói 2 lời, sôi nổi tản ra, một tên thanh niên anh tuấn có khí độ bất phàm xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Ngoài ra, phía sau tên thanh niên này còn có 2 người, chợt nhìn thì giống như bảo tiêu nhưng nhìn kỹ thì đó chính là 2 tên chó săn.
Hả?
Thấy được Bùi Đông Lai thì tên thanh niên anh tuấn kia hơi ngẩn ra, tỏ ra kinh ngạc.
- Tao vốn rất hiếu kỳ là tên gia hỏa nào làm trọng thương 3 người Thu Sơn, hắc, thật không ngờ lại là mày.
Kinh ngạc đi qua, tên thanh niên anh tuấn kia nở ra nụ cười lạnh, ánh mắt tỏ ra hài hước nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Nghe được tên thanh niên kia nói thế thì đám lưu học sinh NB tỏ ra nghi ngờ, chẳng lẽ xã trưởng biết hắn?
Không riêng gì hắn mà đám người trong nhà hàng lại tỏ ra kinh ngạc, hiển nhiên bọn hắn cũng không ngờ tên thanh niên mới tới này lại quen biết Bùi Đông Lai, đồng thời bọn hắn cũng tò mò Bùi Đông Lai rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì cũng hơi kinh ngạc, hắn dừng bước lại, híp mắt, nhìn chằm chằm vào tên thanh niên kia, kết quả không phát hiện được bản thân đã gặp đối phương ở đâu, nghĩ lại, mơ hồ đoán được cái gì
- Mày không cần nhìn tao, bởi vì mày không biết tao, mà tao nhận thức ngươi. Chính xác ra là tao biết mày.
Thanh niên anh tuấn kia không để ý ánh mắt kinh ngạc chung quanh, hắn nhìn vào Bùi Đông Lai, hài hước cười nói:
- Mà là Bùi Đông Lai, ở bên ngoài là chủ tịch tập đoàn Đông Hải, cùng thành viên của đại đội đặc chủng quân khu Giang Lăng, là vương giả thế giới ngầm TQ, đúng không?
"Ách..."
Lại nghe được tên thanh niên anh tuấn kia nói vậy thì thì trừ Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người có mặt ở đây đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Lúc nãy Bùi Đông Lai nghe được tên thanh niên anh tuấn nói biết mình thì liền âm thầm đoán thân phận của đối phương không đơn giản, hiện giờ càng thêm khẳng định điểm này. Một người NB lại có thể hiểu biết hắn đến như vậy, thân phận tuyệt đối không giống bình thường.
Sau đó, thấy Bùi Đông Lai không có hé răng, thanh niên anh tuấn tiếp tục cười nói:
- Tao không những biết những chuyện này còn biết vụ án sống mái ở Giang Lăng và vụ án giết người ở núi Đại Hưng An có quan hệ rất lớn với mfy, trong đó vụ án sống mái ở Giang Lăng là do một tay mày thực hiện, chôn vùi con đường làm quan của tên gia hỏa gọi là Diệp Tranh Vanh. Mà vụ án giết người ở núi Đại Hưng An thì mày mượn dao giết người thủ tiêu Thôi gia HQ, giết chết Diệp Tranh Vanh. May mắn chính là, may mắn chính là mày chính là những vị đại nhân vật kia đã trở thành con cờ trong bàn cờ của mày, bọn hắn bị mày lợi dụng, đả kích Diệp gia, đúng không?
Nếu như nói lời lúc nãy của tên thanh niên anh tuấn làm cho mọi người kinh ngạc thì những lời nói luc này đã trực tiếp làm bọn hắn sợ ngây người.
Tuy rằng bọn hắn không biết Diệp gia, Thôi gia HQ biểu cái gì, nhưng bọn hắn lại biết được vụ án sống mái ở Giang Lăng và vụ án giết người ở núi Đại Hưng An.
Mà hiện giờ bọn hắn nghe rằng Bùi Đông Lai có liên quan đến 2 vụ án này, hơn nữa một vụ án là do Bùi Đông Lai làm, thậm chí Bùi Đông Lai còn giết người, điều nầy có thể không làm cho bọn họ kinh ngạc sao?
- Xem ra gia tộc của mày ở NB cũng có thế lực.
Ánh mắt Bùi Đông Lai, híp lại thành một đường nhỏ nhìn chằm chằm vào tên thanh niên anh tuấn kia.
- Đương nhiên, nếu không thì làm sao tao biết được những chuyện này?
Nghe được Bùi Đông Lai nói đến gia tộc mình thì tên thanh niên anh tuấn kia nở ra nụ cười đắc ý, sau đó khiêu khích hỏi:
- Bây giờ đang là thời kỳ mẫn cảm của mày, tao rất tò mò là tại sao mày lại còn dám làm như thế?
- Tao không tò mò.
Bùi Đông Lai nhìn vào tên thanh niên anh tuấn kia, thản nhiên nói:
- Bởi vì trên thế giới này không bao giờ thiếu những kẻ cuồng vọng, tự đại.
- Cuồng vọng, tự đại?
Tên thanh niên anh tuấn kia nghe vậy thì hoàn toàn không để ý đến sống chết 3 người Thu Sơn, mà nhìn vào Bùi Đông Lai, vẻ mặt hài hước:
- Nhìn qua thì mày còn muốn làm rõ chuyện này, nếu đã như vậy thì tao sẽ bỏ một chút thời gian mà giải thích cho mày.
- Lúc nãy tao nói rồi, bởi vì vận may của mày mà sau khi vụ án ở núi Đại Hưng An xảy ra thì mày chẳng những chịu lửa giận của Diệp gia, ngược lại một số thằng quan to của nước mày lợi dụng chuyện này để đả kích Diệp gia, khiến Diệp gia trọng thương.
tên thanh niên anh tuấn kia nói đến đây, tỏ ra hứng thú nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Mày vốn có thù với Diệp gia, hiện giờ Diệp lại vì mày mà bị thương nặng, mày nói Diệp gia có muốn mày chết không?
- Đáp án là có, Diệp gia nằm mơ cũng muốn xử lý mày, chẳng qua mày gặp vận may kít chó nên bọn hắn mới không có cơ hội.
Tên thanh niên anh tuấn kia tự hỏi tự đáp:
- Bất quá, hiện tại cơ hội đã xuất hiện, mày nên biết căng thẳng giữa 2 nước hiện giờ.
- Tại thời kì mẫn cảm này nếu như mày ra tay đánh bạn của tao thành bộ dạng như thế, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì mày nói có khơi mào chiến tranh giữa 2 nước không?
Nói tới đây, tên thanh niên anh tuấn kia kia lạnh lùng, hàn ý trong mắt hiện ra:
- Nếu như không muốn bùng nổ chiến tranh thì chỉ có một cách, đó chính là mày sẽ trở thành vật hy sinh để làm chuyện này lắng xuống.
“Ách”
Mọi người trong nhà hàng nghe được hành động vừa rồi của Bùi Đông Lai rất có thể sẽ khơi lên chiến tranh thì cả kinh không nhẹ.
- Mje nó, mày hù ai đó?
- Mja nó, chiến tranh thì sao?
- Mày tưởng bọn tao sợ à?
Sau đó, vài tên thanh niên đứng ở phía sau Bùi Đông Lai mở miệng hét lên.
- Xã trưởng, Thu Sơn quân đã hôn mê, có cần đưa đi bệnh viện không.
Cùng lúc đó mấy tên đi theo An Đằng đi tới đám người Thu Sơn, rồi nâng bọn ahwns lên, trong đó thương thế của Quỷ Bản không nghiêm trọng còn có thể đứng, mà Thu Sơn thì vẫn hôn mê.
- Tính mạng bọn hắn không có nguy hiểm, tạm thời không cần đưa đi bệnh viện.
An Đằng liền bác bỏ đề nghị, cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai:
- Hiện tại việc chúng ta nên làm là báo thù cho 3 người bọn họ.
- Tao rất hiếu kỳ, trừng phạt trong miệng mày là cái gì?
Lại nghe An Đằng nói thế thì Bùi Đông Lai nhịn cười không được.
- Quỳ xuống, lạy nhận say, tự chặt 1 tay, tao sẽ bỏ qua chuyện này.
Mắt thấy Bùi Đông Lai có thể tươi cười thì sắc mặt An Đằng trở nên vô cùng âm trầm:
- Nếu không thì mày biết sẽ xảy ra chuyện gì?
- Mày cho rằng tao sẽ trở thành vật hy sinh sao?
Bùi Đông Lai cười hỏi.
An Đằng cau mày nói:
- Cho dù là kết quả nào thì mày cũng không thể chịu được.
- Nếu tao đoán không sai thì mày xuất thân từ gia tộc chính giới ở NB.
Bùi Đông Lai cười cười:
- Mày nói, nếu tao đánh tàn phế mày thì có phải là khả năng phát sinh chiến tranh hoặc là khả năng tao làm vật hy sinh sẽ lớn hơn không?
- Tao nói rồi, hậu quả này mày không thể lãnh nổi, tốt nhất là mày không nên thử.
Vẻ mặt An Đằng càng trở nên âm lãnh.
Bùi Đông Lai khinh thường cười:
- Là mà hiếp sao?
- Mày có thể coi đó là uy hiếp.
Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ ngông cuồng như thế nên 2 mắt An Đằng tức giận như là muốn phun ra lửa.
- Tao không thích có người tỏ ra cuồng vọng tự đại ở trước mặt tao, càng không thích bị người khác uy hiếp.
Giọng nói Bùi Đông Lai đột nhiên chuyển lạnh:
- Những thứ này, mày đều đã làm.
- Xem ra mày cho rằng tao đang hù mày, sự thật sẽ chứng minh hết thảy.
An Đằng vô cùng tức giận nhưng nghĩ đến thân thủ khủng bố của Bùi Đông Lai thì hắn không lựa chọn cùng xung đột chính diện với Bùi Đông Lai mà cố nén giận, nói:
- Chúng ta đi.
"Ách..."
Nghe An Đằng nói thế thì đám người NB cả kinh không nhẹ.
Kinh ngạc là bởi vì bọn hắn biết được thân phận của An Đằng, không nghĩ lúc này An Đằng lại không dám làm gì.
- Xã trưởng…
So với bọn hắn thì 2 tên bị Bùi Đông Lai làm bị thương hận không thể đem Bùi Đông Lai bầm thây vạn đoạn, lúc này thấy An Đằng quyết định phải rời khỏi, lập tức nóng nảy.
Nhưng mà.
Không đợi bọn hắn nói hết câu thì Bùi Đông Lai đã lên tiếng:
- Mày quên câu trước của tao rồi thì phải?
- Câu gì?
Chân mày An Đằng nhíu lại, nếu không phải kiêng kị thân thủ của Bùi Đông Lai thì làm sao hắn lại có thể dẫn người rời đi được?
Giọng nói Bùi Đông Lai hoàn toàn lạnh xuống:
- Từng có nhiều người uy hiếp ta, kết quả bọn hắn không tàn phế thì cũng đã chết.
- Mày muốn làm gì?
Trong lòng An Đằng chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, tựa hồ không tin Bùi Đông Lai dám động thủ đối với hắn.
Không tin?
Bùi Đông Lai vừa động, giống như u linh xuất hiện trước người An Đằng, xách lấy cổ An Đằng:
- Mày nói, tao nên đánh mày trở nên tàn phế hay là vặt đầu mày xuống?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.