Quyển 5 - Chương 599: Sau lưng có người, đến một người đánh một người (4)
Phong Cuồng
07/12/2013
"Ách..."
Nghe lời nói hờ hững của Bùi Đông Lai, nhìn Bùi Đông Lai xách An Đằng như xác con gà thì đám lưu học sinh NB kia liền trợn tròn mắt, đứng yên như bức tượng.
Còn An Đằng bị Bùi Đông Lai túm lấy, theo bản năng thì phản kích nhưng mà lý trí nói cho hắn biết lấy thực lực của hắn thì nếu dám làm ra cái gì thì liền chịu chết.
- Mày…mày muốn làm gì?
Trong lòng hiểu được điểm này, An Đằng cố nén phẫn nộ cùng khuất nhục, khuôn mặt đỏ bừng, nói.
- Buông xã trưởng ra.
An Đằng vừa mở miệng thì đám lưu học sinh NB đó liền rống lên nhưng lại không dám đi lên.
Bọn hắn không phải không muốn, mà là không dám.
Bởi vì.
Bọn hắn đều biết thực lực của An Đằng là Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, thực lực cao hơn bọn hắn.
Hiện giờ, An Đằng ngay cả cơ hội đánh trả còn không có, huống chi là bọn hắn?
- Tao là thành viên của An Đằng gia NB…
An Đằng lại nhịn không được mở miệng, lúc này đây hắn trực tiếp nói ra gia tộc của mình, muốn để cho Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời thì tay phải Bùi Đông Lai đã vung lên.
“Bụp”
An Đằng bị Bùi Đông Lai đấm thẳng vào bụng.
- Mẹ kiếp.
Đám người NB kia thấy An Đằng bị đánh thì lại rống lên.
- Mày ưng tàn phế hay là vặn gãy đầu.
Bùi Đông Lai lại hỏi An Đằng.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì An Đằng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!
Thân là thiếu gia của một gia tộc lớn ở NB, từ nhỏ đến lớn hắn toàn đánh người ta, làm gì có chuyện người ta đánh hắn.
Hiện giờ khắn vô cùng phẫn nộ, hận không thể lập tức đem Bùi Đông Lai bầm thây vạn đoạn. Chính là cũng biết thực lực không bằng Bùi Đông Lai cho nên cắn răng.
Không thể không nói, bởi vì từ nhỏ được giáo huấn nên tâm lý của hắn rất mạnh, hắn chỉ cần vài giây là có thể áp chế lửa giận trong lòng, sau đó cố gắng muốn đem gia tộc ra để Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình:
- Ông nội tao là đại thần nội vụ NB, cha tao là….
“Bốp”
Trả lời An Đằng là một cái tát.
Lại thấy An Đằng bị Bùi Đông Lai tát thì đám người NB kia không có kêu gào lên nữa, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
- Tao không có hứng thú với tổ tông của mày.
Bùi Đông Lai đưa An Đằng tới sát mặt, nhìn khuôn mặt hắn, gằn từng chữ:
- Tao chỉ cần mày trả lời vấn đề kia.
"Ách..."
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì An Đằng không nói gì được.
Bởi vì.
Hắn hiểu được một sự thật: Bùi Đông Lai quyết tâm muốn đối phó hắn!
- Kẻ điên, mày là một kẻ điên.
Sau khi hiểu được điểm này thì An Đằng kêu lên một tiếng, tay phải vung lên nện vào đầu Bùi Đông Lai.
Thấy được hành động của An Đằng thì tay phải Bùi Đông Lai vung lên, một phát bắt được hữu quyền của An Đằng.
“Bốp”
Tiếng vang giòn truyền ra, nắm đấm của An Đằng nằm yên trong lòng bàn tay của Bùi Đông Lai.
"Răng rắc —— "
Sau đó, coi như lúc An Đằng cố gắng giãy dụa thì tay phải Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực, bóp lấy.
"Ngao! !"
Tục ngữ nói, tay đứt ruột xót, tay phải An Đằng bị bóp nát, cơn đau làm cho hắn kêu lên.
"Phanh —— "
"Răng rắc —— "
Bùi Đông Lai lại đá vào ngực An Đằng, cả người hắn liền bay ngược ra xa.
“Phốc”
Xương sườn gãy làm cho cả người An Đằng cong lại, hắn há miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, 2 mắt tỏ ra sợ hãi.
"Phanh —— "
Sau đó, cả người hắn nện vào quầy thu ngân, té ngã xuống đất.
"Hô... Hô..."
Nằm trên đất, An Đằng không ngừng run lên như một con chó chết.
Thấy một màn như vậy thì đám lưu học sinh NB có cảm giác như đang nằm mộng, bọn hắn dường như không tin sự thật đang diễn ra ở trước mắt.
"A..."
Một tiếng thét chói tai vang lên, Lý Thiến Thiến cùng với 2 em bao nuôi kia thấy được một màn như vậy thì vốn là cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sau đó thấy được bộ dạng của An Đằng thì bị hù sợ, vội vàng ré lên rồi đi lui về sau.
Tiếng ré chói tai kia đã làm cho đám lưu học sinh lấy lại tinh thần, cũng nói cho bọn hắn biết mọi chuyện trước mặt là sự thật, không phải là nằm mơ, An Đằng bị người ta đánh rồi.
Không riêng gì bọn hắn mà đám người nhân viên cùng khách nhân trong phòng cũng lấy lại tinh thần.
Nhưng mà.
Lúc này đây, bọn hắn không có vỗ tay bảo hay. Mà vô cùng kích động nhìn về phía Bùi Đông Lai.
“Reng..Reng”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì An Đằng giống như là đứa trẻ lạc đường tìm thấy được đường về nhà, hắn không để ý đến cơn đau mà rút điện thoại trong người ra.
Hắn muốn nghe điện thoại.
Hắn muốn tìm người ra mặt ngăn cẳn Bùi Đông Lai.
Bởi vì...
Lý trí nói cho hắn biết, Bùi Đông Lai dám giết hắn.
Thật sự dám.
Hả?
Lấy điện thoại ra, thấy số gọi đến thì đồng tử của An Đằng mở to ra.
Sau đó, hắn liền nghe máy.
- An Đằng thiếu gia...
- Cứu ta! Thanh Mộc thúc thúc, cứu ta! !
Điện thoại được chuyển, chủ nhân đầu bên kia mới mở miệng thì liền bị An Đằng cắt ngang.
"Ách..."
Thân là người ở trong lãnh sự quán NB ở Đông Hải thì Thanh Mộc trực tiếp bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù hắn chỉ là người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hỉa, cũng là nhân vật Đại sứ quán số 2 của NB tại TQ nhưng mà luận về thân phận và địa vị thì hắn thua xa An gia của An Đằng.
Cho nên lúc này nghe được tiếng bi tham của An Đằng thì trong lòng hắn lại không kinh hãi sao?
- An... An Đằng thiếu gia, cậu làm sao vậy?
Khiếp sợ đi qua, Thanh Mộc cả kinh từ trên ghế salon bật lên, ngữ khí lo lắng hỏi han.
- Có người muốn giết ta! Có người muốn giết ta a!
An Đằng giống như là người điên, không ngừng kêu lên.
Hắn xích lui về phía sau, dường như hắn đang dùng phương thức này để xa cách Bùi Đông Lai một chút... Tiếp tục xa một chút!
Lại nghe An Đằng nói thế thì tim Thanh Mộc xém chút nữa là ngừng đập.
Tuy rằng hắn không biết tới cùng là ai ăn gan hùm mật gấu muốn giết An Đằng, chính là... Hắn lại biết, nếu An Đằng chết ở Đông Hải thì hắn cứ đợi An gia tới hỏi tội đi.
Thanh Mộc ngừng thở, vô cùng khẩn trương, hỏi:
- Cậu đang ở đâu?
- Nhà hàng XX.
An Đằng vốn định cách xa Bùi Đông Lai một chút, kết quả phát hiện Bùi Đông Lai lại hướng hắn đi tới, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
- An Đằng thiếu gia, để đối phương nghe điện thoại, để đối phương nghe điện thoại.
Mắt thấy Bùi Đông Lai tới gần, An Đằng sợ tới mức tay phải run lên, điện thoại rớt xuống sàn nhà.
“Bịch”
- Tao đã nói chuyện với người của lãnh sự quán NB tại Đông Hải, chuyện này rất nhanh sẽ được truyền ra, nếu mày giết tao thì mày sẽ chôn cùng.
An Đằng liền điên cuồng rít gào về phía Bùi Đông Lai.
"Răng rắc —— "
Tiếng xương gãy lại vang lên, An Đằng im lại.
Đầu gối của hắn đã bị Bùi Đông Lai giậm gãy.
- Tao nói rồi, hôm nay người nào đến đây thì tao cũng không bỏ qua chuyện này.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai giẫm vào chân An Đằng, chỉ vào đám lưu học sinh, nói:
- Bọn mày tự quỳ xuống hay là tao tới giúp bọn mày?
“Bịch”
“Bịch”
“Bịch”
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Một người, hai người, ba…
Đám người kia trước sau đều quỳ xuống
Nghe lời nói hờ hững của Bùi Đông Lai, nhìn Bùi Đông Lai xách An Đằng như xác con gà thì đám lưu học sinh NB kia liền trợn tròn mắt, đứng yên như bức tượng.
Còn An Đằng bị Bùi Đông Lai túm lấy, theo bản năng thì phản kích nhưng mà lý trí nói cho hắn biết lấy thực lực của hắn thì nếu dám làm ra cái gì thì liền chịu chết.
- Mày…mày muốn làm gì?
Trong lòng hiểu được điểm này, An Đằng cố nén phẫn nộ cùng khuất nhục, khuôn mặt đỏ bừng, nói.
- Buông xã trưởng ra.
An Đằng vừa mở miệng thì đám lưu học sinh NB đó liền rống lên nhưng lại không dám đi lên.
Bọn hắn không phải không muốn, mà là không dám.
Bởi vì.
Bọn hắn đều biết thực lực của An Đằng là Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, thực lực cao hơn bọn hắn.
Hiện giờ, An Đằng ngay cả cơ hội đánh trả còn không có, huống chi là bọn hắn?
- Tao là thành viên của An Đằng gia NB…
An Đằng lại nhịn không được mở miệng, lúc này đây hắn trực tiếp nói ra gia tộc của mình, muốn để cho Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình.
Nhưng mà.
Không đợi hắn nói hết lời thì tay phải Bùi Đông Lai đã vung lên.
“Bụp”
An Đằng bị Bùi Đông Lai đấm thẳng vào bụng.
- Mẹ kiếp.
Đám người NB kia thấy An Đằng bị đánh thì lại rống lên.
- Mày ưng tàn phế hay là vặn gãy đầu.
Bùi Đông Lai lại hỏi An Đằng.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì An Đằng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!
Thân là thiếu gia của một gia tộc lớn ở NB, từ nhỏ đến lớn hắn toàn đánh người ta, làm gì có chuyện người ta đánh hắn.
Hiện giờ khắn vô cùng phẫn nộ, hận không thể lập tức đem Bùi Đông Lai bầm thây vạn đoạn. Chính là cũng biết thực lực không bằng Bùi Đông Lai cho nên cắn răng.
Không thể không nói, bởi vì từ nhỏ được giáo huấn nên tâm lý của hắn rất mạnh, hắn chỉ cần vài giây là có thể áp chế lửa giận trong lòng, sau đó cố gắng muốn đem gia tộc ra để Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình:
- Ông nội tao là đại thần nội vụ NB, cha tao là….
“Bốp”
Trả lời An Đằng là một cái tát.
Lại thấy An Đằng bị Bùi Đông Lai tát thì đám người NB kia không có kêu gào lên nữa, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
- Tao không có hứng thú với tổ tông của mày.
Bùi Đông Lai đưa An Đằng tới sát mặt, nhìn khuôn mặt hắn, gằn từng chữ:
- Tao chỉ cần mày trả lời vấn đề kia.
"Ách..."
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì An Đằng không nói gì được.
Bởi vì.
Hắn hiểu được một sự thật: Bùi Đông Lai quyết tâm muốn đối phó hắn!
- Kẻ điên, mày là một kẻ điên.
Sau khi hiểu được điểm này thì An Đằng kêu lên một tiếng, tay phải vung lên nện vào đầu Bùi Đông Lai.
Thấy được hành động của An Đằng thì tay phải Bùi Đông Lai vung lên, một phát bắt được hữu quyền của An Đằng.
“Bốp”
Tiếng vang giòn truyền ra, nắm đấm của An Đằng nằm yên trong lòng bàn tay của Bùi Đông Lai.
"Răng rắc —— "
Sau đó, coi như lúc An Đằng cố gắng giãy dụa thì tay phải Bùi Đông Lai đột nhiên phát lực, bóp lấy.
"Ngao! !"
Tục ngữ nói, tay đứt ruột xót, tay phải An Đằng bị bóp nát, cơn đau làm cho hắn kêu lên.
"Phanh —— "
"Răng rắc —— "
Bùi Đông Lai lại đá vào ngực An Đằng, cả người hắn liền bay ngược ra xa.
“Phốc”
Xương sườn gãy làm cho cả người An Đằng cong lại, hắn há miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, 2 mắt tỏ ra sợ hãi.
"Phanh —— "
Sau đó, cả người hắn nện vào quầy thu ngân, té ngã xuống đất.
"Hô... Hô..."
Nằm trên đất, An Đằng không ngừng run lên như một con chó chết.
Thấy một màn như vậy thì đám lưu học sinh NB có cảm giác như đang nằm mộng, bọn hắn dường như không tin sự thật đang diễn ra ở trước mắt.
"A..."
Một tiếng thét chói tai vang lên, Lý Thiến Thiến cùng với 2 em bao nuôi kia thấy được một màn như vậy thì vốn là cả kinh trợn mắt há hốc mồm, sau đó thấy được bộ dạng của An Đằng thì bị hù sợ, vội vàng ré lên rồi đi lui về sau.
Tiếng ré chói tai kia đã làm cho đám lưu học sinh lấy lại tinh thần, cũng nói cho bọn hắn biết mọi chuyện trước mặt là sự thật, không phải là nằm mơ, An Đằng bị người ta đánh rồi.
Không riêng gì bọn hắn mà đám người nhân viên cùng khách nhân trong phòng cũng lấy lại tinh thần.
Nhưng mà.
Lúc này đây, bọn hắn không có vỗ tay bảo hay. Mà vô cùng kích động nhìn về phía Bùi Đông Lai.
“Reng..Reng”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì An Đằng giống như là đứa trẻ lạc đường tìm thấy được đường về nhà, hắn không để ý đến cơn đau mà rút điện thoại trong người ra.
Hắn muốn nghe điện thoại.
Hắn muốn tìm người ra mặt ngăn cẳn Bùi Đông Lai.
Bởi vì...
Lý trí nói cho hắn biết, Bùi Đông Lai dám giết hắn.
Thật sự dám.
Hả?
Lấy điện thoại ra, thấy số gọi đến thì đồng tử của An Đằng mở to ra.
Sau đó, hắn liền nghe máy.
- An Đằng thiếu gia...
- Cứu ta! Thanh Mộc thúc thúc, cứu ta! !
Điện thoại được chuyển, chủ nhân đầu bên kia mới mở miệng thì liền bị An Đằng cắt ngang.
"Ách..."
Thân là người ở trong lãnh sự quán NB ở Đông Hải thì Thanh Mộc trực tiếp bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Mặc dù hắn chỉ là người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hỉa, cũng là nhân vật Đại sứ quán số 2 của NB tại TQ nhưng mà luận về thân phận và địa vị thì hắn thua xa An gia của An Đằng.
Cho nên lúc này nghe được tiếng bi tham của An Đằng thì trong lòng hắn lại không kinh hãi sao?
- An... An Đằng thiếu gia, cậu làm sao vậy?
Khiếp sợ đi qua, Thanh Mộc cả kinh từ trên ghế salon bật lên, ngữ khí lo lắng hỏi han.
- Có người muốn giết ta! Có người muốn giết ta a!
An Đằng giống như là người điên, không ngừng kêu lên.
Hắn xích lui về phía sau, dường như hắn đang dùng phương thức này để xa cách Bùi Đông Lai một chút... Tiếp tục xa một chút!
Lại nghe An Đằng nói thế thì tim Thanh Mộc xém chút nữa là ngừng đập.
Tuy rằng hắn không biết tới cùng là ai ăn gan hùm mật gấu muốn giết An Đằng, chính là... Hắn lại biết, nếu An Đằng chết ở Đông Hải thì hắn cứ đợi An gia tới hỏi tội đi.
Thanh Mộc ngừng thở, vô cùng khẩn trương, hỏi:
- Cậu đang ở đâu?
- Nhà hàng XX.
An Đằng vốn định cách xa Bùi Đông Lai một chút, kết quả phát hiện Bùi Đông Lai lại hướng hắn đi tới, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
- An Đằng thiếu gia, để đối phương nghe điện thoại, để đối phương nghe điện thoại.
Mắt thấy Bùi Đông Lai tới gần, An Đằng sợ tới mức tay phải run lên, điện thoại rớt xuống sàn nhà.
“Bịch”
- Tao đã nói chuyện với người của lãnh sự quán NB tại Đông Hải, chuyện này rất nhanh sẽ được truyền ra, nếu mày giết tao thì mày sẽ chôn cùng.
An Đằng liền điên cuồng rít gào về phía Bùi Đông Lai.
"Răng rắc —— "
Tiếng xương gãy lại vang lên, An Đằng im lại.
Đầu gối của hắn đã bị Bùi Đông Lai giậm gãy.
- Tao nói rồi, hôm nay người nào đến đây thì tao cũng không bỏ qua chuyện này.
Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai giẫm vào chân An Đằng, chỉ vào đám lưu học sinh, nói:
- Bọn mày tự quỳ xuống hay là tao tới giúp bọn mày?
“Bịch”
“Bịch”
“Bịch”
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Một người, hai người, ba…
Đám người kia trước sau đều quỳ xuống
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.