Chương 213: Bính Từ.
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
-Lý lão đệ, chúng ta chia làm hai tổ đi nhìn xung quanh, nhưng mà không nên đi quá xa đấy
Trịnh Khải Đạt nói với Lý Dương một tiếng rồi mang Tư Mã Lâm chui vào trong đám người, người trên con phố nhìn không thấy cuối, không biết khi nào bọn họ mới đi hết được nữa.
-Đi, chúng ta cũng đi xem thử
Lý Dương nhìn hai người rồi gật đầu nói, hiện tại Lý Dương cũng không phải là là tên khờ không biết gì năm ngoái, trong năm người người không có khả năng bị lừa nhất chính là hắn, niên đại của những món đồ vật này không thể lừa gạt hắn được.
"Tốt "
Ngô Hiểu Lỵ hưng phấn đáp lại. Hôm nay giải ra khối Băng Chủng Phỉ Thúy đã mang lại cho cô hơn trăm vạn, cô cũng không cần phải lo lắng đi vào thấy thứ tốt mà không có tiền mua nữa rồi.
Kỳ thật Ngô Hiểu Lỵ cho dù không có khối Phỉ Thúy thì vẫn đủ tiền để mua những thứ ở trong quầy hàng vỉa hè ở đây, những đồ bán torng cửa hàng vỉa hè thường không quý, hơn nữa hàng vỉa hè mà hô giá mấy chục vạn thì cũng chẳng ai mua cà.
Hai bên đường có vô số quầy hàng, cao có thấp cũng có, cao thì đặt vật phẩm trên bàn, thấp thì trực tiếp đặt trên đường, giao dịch ở nơi này cũng rất đơn giản.
Lý Dương mới đi không được vái bước thì nhìn thấy một quầy hàng bán đồ gốm thời Thanh, người bán thì đang kể chuyện thương tâm của mình cho mọi người nghe, nói cái gì mà mình bị người ta lừa gạt phải bất đắc dĩ đem đồ cổ gia truyền ra bán.
Khi nhìn kỹ những món đồ gốm này, Lý Dương nhịn không được lắc đầu rồi đi khòi, những món đồ này làm giả không tệ lắm nhưng đặc thù của công nghệ hiện đại thì hiện ra quá rõ ràng, lừa người không biết gì còn được chứ muốn lừa người hiểu biết thì không thể nào.
Đi tới phía trước một lúc, Ngô Hiểu Lỵ đột nhiên ngồi chồm hổm xuống trước một quầy hàng xem cái gì đó.
Đây là những bức tượng gốm hình người, Lý Dương nhịn không được đi tới gần nhìn một chút, những thứ này hình thức rất bình thường, cho dù là thật thì cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Sau khi dùng mắt thật nhìn Lý Dương tiếp tục dùng năng lực đặc thù nhìn thêm một lần nữa, Lý Dương không ngờ là những thứ này đều có nhiều tầng màu vàng, nói cách khác những thứ này đều là hàng thật.
Nhìn vài món, Ngô Hiểu Lỵ cuối cùng dùng giá một trăm hai mươi đồng để mua một bức tượng, bức tượng này cũng chỉ là bình thường, không coi là kiếm lời.
-Làm gì, sao lại đập phá đồ?
Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng một người la hét, mọi người xung quanh đều quay đầu lại, ở giữa đường, có hai người đang lôi kéo một người thanh niên, trên mặt đất còn có những mảnh sứ vỡ, rõ ràng là mới bị vỡ ra thôi.
-Cậu phải nói lý chứ, cậu phá hỏng đồ của tôi mà còn quay lại nói ngang nói ngược nữa à
Hai người đang kéo tên thanh niên là một già một trẻ, già thì khoảng sáu mươi tuổi, đầu đã trắng hết một nữa, người trẻ thì chỉ hơn mười tuổi, ông lão đang nắm tay tên thanh niên kia, khuôn mặt hết sức tức giận, người thiếu niên thì oán hận nhìn những người trước mặt.
-Cái gì mà nói năng ngang ngược chứ, ai thấy tôi làm hỏng đồ chứ?
Người trẻ tuổi dùng sức giãy dụa, không lâu sau thì đã giẫy thoát một già một một trẻ, nhưng mà bọn này không có đi khỏi mà đứng đó nhìn hai người.
-Tôi thấy, những món đồ sứ của ông nội tôi là bọn các người lại hỏng
Thiếu niên hét to một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, người trẻ tuổi nhìn một già một trẻ trước mặt rồi nói:
-Mày nói là được? Hai người là cùng một bọn, tao thấy là hai người chuẩn bị những mảnh sứ vỡ này để lừa gạt bọn này mà thôi
Người trẻ tuổi nói như vậy thì những người xung quanh liền lùi xa bọn này một chút, bọn họ rất chán ghét với bọn người chuyên tới phá rối như thế này.
Ánh mắt của một già một trẻ này đã có chút không đúng, trong chợ đêm như thế này mà vật phẩm buôn bán lại bị vỡ ra như thế thì sẽ chẳng có ai muốn mua.
-Đi, chúng ta đi qua xem
Lý Dương nhẹ giọng nói một câu rồi bắt đầu đi tới, ông lão tức giận tới rung người còn thiếu niên kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên động thủ.
-Tôi nói cho hai người biết đây là xã hội pháp trị, đừng thấy tôi một người mà định lừa gạt, tôi không có phá đồ của các người, nếu không thì chúng ta đi đến đồn công an đi
Người trẻ tuổi càng nói càng lớn, người trẻ tuổi chủ động đòi đi đồn côn an làm cho mọi người nhao nhao nghị luận. Chủ đề mà mọi người nghị luận là món đồ sứ bị vỡ, việc này cũng quá trùng hợp đi thôi, việc này làm cho mọi người phải suy nghĩ rất nhiều.
Nghe được mọi người nghị luận, người trẻ tuổi càng thêm dũng cảm, hắn nói:
-Các người không phải nói tôi làm hỏng đồ sao, được rồi, chúng ta đi dồn công an thảo luận việc này
-Cậu, cậu
Ông lão rung rẫy chỉ tay về phía người thanh niên, sau đó ông thỏ dài một hơi, giọng nói tràn đầy bi thương:
-Quên đi, cậu đi đi
-Đi, tôi đi sao được, chúng ta phải đi đồn công an để làm rõ việc này
Ông lão nhượng bộ làm cho người thanh niên càng thêm kiêu ngạo, mọi người không còn chỉ trích người thanh niên nữa mà đã quay sang chỉ trỏ hai người kia. Trong nhận thức của bọn họ, ông lão không muốn đi đồn công an là do chột dạ, hai người này vốn định lừa gạt không ngờ lại gặp phải người cứng rắn nên đã chịu thiệt.
-Ông lão, đi đồn công an với hắn đi, không có việc gì đâu, những thứ này của ngài đều là thật, chỉ cần xem xét một chút là biết thôi, hắn không chỉ phãi bồi tiền mà còn bị kiện tôi vu cáo nữa
Lý Dương đột nhiên đi tới, xoay người từ từ nhặt những mãnh sứ vỡ lên, Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương đều cũng đi theo phía sau hắn, Ngô Hiểu Lỵ còn kinh ngạc liếc nhìn Lý Dương một cái.
Ông lão kia sững sốt một chút rồi vội lắc đầu:
-Chịu trách nhiệm pháp luật thì đã sao, nếu hắn có tiền đền thì đã không nói những lời kia rồi
-Các người là ai, người thân cửa hai người này à?
Thấy ba người Lý Dương đi tới, người thanh niên bỗng nhiên cảnh giác, Lý Dương và Lưu Cương không giống với hai người một già một trẻ kia, vóc dáng của Lý Dương và Lưu Cương đều rất cao lớn, nếu thật sự dánh nhau thì hắn không thể nào là đối thủ của họ được.
-Người thân? Anh từng nghe người có khẩu âm khác nhau lại là người thân chưa?
Lý Dương lắc đầu cười khẽ, hắn khinh thường liếc mắt nhìn người trẻ tuổi một cái, ông lão và người thanh niên có khẩu âm là người Phật SƠn, mà hắn thì lại là khẩu âm phổ thông của Hà Nam.
Lý Dương nói vậy làm cho mọi người xung quanh đều rất nghi ngờ, khẩu âm của Lý Dương và ông lão quả thật là khác nhau, tỉ lệ là người thân quả thật là không lớn.
-Việc này ai dám khẳng định chứ, các người không muốn đi đồn công an thì quên đi, nhưng mà các người không thể nói là tôi phá đồ của các người, tôi không có thời gian để dây dưa với các người
Người trẻ tuổi dường như có ý lui lại nên nói xong liền quay người định đi.
-Khoang đã, chúng ta không đi đồn công an sao?
Lý Dương đột nhiên gọi người thanh niên kia lại rồi mang một mãnh sứ vỡ tới trước mặt ông lão rồi nhỏ giọng nói:
-Thứ này của ông là Phấn Thể Mai Bình thời Gia Khánh, tuy là của dân làm, nhưng giá trị ít nhất cũng ba vạn, ông không muốn truy cứu sao?
Ông lão nhìn mãnh vỡ trên tay Lý Dương, khuôn mặt đột nhiên hiện ra sự thương tiếc, ông run rẫy cầm mảnh sứ vỡ trên tay Lý Dương.
-Tôi biết, tiền không quan trọng, quan trọng là thứ này đã bị vỡ rồi
Lúc ông lão nó chuyện khóe mắt đã có chút hơi nước, Lý Dương đột nhiên sửng sốt, theo bản năng hắn cúi đầu nhìn mảnh sứ vỡ.
Giờ khắc này, Lý Dương có thể cảm nhận rõ ràng ông lão không phải đang tiếc tiền mà chỉ đang tiếc món đồ cổ này thôi, thứ này đối với ông dường như có tình cảm không bình thường.
-Quên đi, để cho hắn đi thôi, đồ đã vỡ, truy cứu cũng không có ích gì
Ông lão lại lắc đầu rồi nhặt lấy từng mảnh từng mảnh sứ vỡ trên tay Lý Dương rồi tiếp tục cúi xuống nhặt những mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
-Ông lão, đây không phải là vấn đề dây dưa, hắn đã làm hỏng đồ của ngài, nếu hắn thành thật nhận sai còn chưa tính, đằng này hắn còn vu cáo ông, nếu ông thả hắn đi thì tất cả mọi người đều cho rằng ông chột dạ nên không muốn truy cứu nữa
Lý Dương sửng sốt một chút rồi vội vàng khuyên nhủ ông lão một câu, không biết vì cái gì mà Lý Dương lại không muốn ông lão bị vu oan, tuy rằng Lý Dương không có xem qua nhưng hắn biết chắc là ông lão không có lừa gạt người.
Những mảnh sứ vở trên mặt đất quả thật là có từ thời Gia Khánh, tuyệt đối là một món đồ cổ, từ những mảnh vỡ cho thấy món đồ cổ này là bị người ta dùng chân đá vỡ.
Còn nữa, ông lão trước mặt này nhìn thế nào đi nữa thì cũng không giống như kẻ lừa gạt.
Lão nhân do dự một chút rồi lắc đầu chua sót nói:
-Tôi không có lừa gạt, tôi thật sự là tới đây để bán đồ
-Ông nó vậy cũng vô dụng, hãy để cho cảnh sát làm chủ để cho họ trả lại sự trong sạch cho ông
Lý Dương lập tức nói thêm một câu rồi lạnh lùng nhìn người thanh niên nói, nói :
-Đi thôi, chúng ta đi đồn công an, cái bình đồ sứ thời Gia Khánh này tùy tiện tìm một tiệm đồ cổ nào cũng có thể nhận ra, đến lúc đó xem anh nói thế nào đây
Người trẻ tuổi hoảng hốt, vừa rồi hắn đi vội vã nên đụng phải ông lão làm cái bình bị rớt, bởi vì sợ hãi nên hắn mới nói là bị lừa gạt rồi tranh thủ sự đồng tình của mọi người.
Việc vốn đang rất thuận lợi, người trẻ tuổi cũng không định kéo hai người đi đồn công an, chỉ cần bọn họ không truy cứu trách nhiệm là được, ngay khi hắn sắp thành công thì Lý Dương đột nhiên xuất hiện phá hoại mọi thứ.
-Các người là cùng một bọn, tôi không đi đồn công an
Người trẻ tuổi nói xong liền lui ra phía sau định chạy mất, chỉ tiếc là Lưu Cương từ sớm đã tập trung trên người hắn, hắn còn chưa kịp bước đi thì đã bị kéo lại, dưới mắt Lưu Cương mà hắn có thể chạy trốn thì mấy năm huấn luyện bộ đội đặc chủng của Lưu Cương coi như là không công rồi.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.