Chương 212: Chợ đồ cổ về đêm.
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
-Cho cậu ta một bình Hồ trà và điểm tâm giống như chúng tôi
Cố lão tùy ý nói với người bồi bàn một câu, người bán hàng khom người một cái rồi rời đi, Cố lão cũng hiểu người trẻ tuổi căn bản không biết cái gì gọi là thưởng thức trà, trà gì với họ cũng như nhau cả mà thôi.
-Lý Dương, hôm nay tôi mới phát hiện ra là tôi càng ngày càng theo không kịp cậu rồi
Một lát sau, Cố lão đột nhiên thở dài, Lý Dương thì kinh ngạc nhìn Cố lão.
Lý Dương biết Cố lão đã lâu, ngày quen biết Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm thì hắn cũng quen luôn với Cố lão, nếu không phải có Trương Vĩ tới làm quen thì hắn cũng không quen được nhiều người như vậy.
Cố lão và đám người Tư Mã Lâm không giống nhau, tuổi tác của Cố lão đã lớn, rất nhiều hoạt động ông không có tham dự, hơn nữa Lý Dương và ông chênh lệch tuổi tác quá lớn nên khi gặp nhau hai người cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà không có giao tình gì.
-Cố lão, ngài đừng khách khí, tôi còn trẻ nên vẫn cần phải đi theo mọi người học hỏi
Cố lão lắc đầu cười nói:
-Cậu không cần khiêm tốn với tôi, hiện tại cậu đã mạnh hơn chứng tôi rất nhiều rồi, không bao lâu nữa khẳng định cậu sẽ nổi tiếng khắp cả nước, tương lai cậu trở thành tông sư cũng không phải là không thể xảy ra
-Tông sư ư, Cố lão lại nói đùa rồi
Lý Dương cười khổ lắc đầu, hình như những ông lão mà hắn quen biết đều muốn hắn trở thành một tông sư, Hà lão là như thế, Liễu lão cũng như vậy, Cố lão trước mắt cũng không khác.
Nhưng mà muốn trở thành tông sư nào có dễ như vậy, tình huống của hắn hắn biết rõ nhất, cái gì mà thiên phú chứ, hắn chỉ là gian lận mà thôi, dưới tình trạng như vậy mà trở thành tông sư, Lý Dương căn bản không hề có hi vọng với mình.
Tông sư, chính là tồn tại cao nhất trong một lĩnh vực, không chỉ hiện tại, mà là từ trước tới nay thậm chi là tương lai đều như vậy, Trần Vô Cực nổi danh là trạm trỗ đại sư, nhưng mà cũng chỉ là danh hiệu đại sư chứ không ai dám kêu ông là tông sư. Trong giới trạm trỗ ngọc người có danh xưng tông sư cũng chỉ có một mình Lục Tử Cương mà thôi.
-Lý Dương, tôi tin tưởng chỉ cần cậu cố gắn thì cậu có thể trở thành tông s"
Ngô Hiểu Lỵ cũng nhìn Lý Dương rồi gật đầu đồng ý.
-Anh Lý, tôi cũng tin tưởng anh
Lưu Cương cũng không khác hai người kia.
Lý Dương ngơ ngác nhìn ba người bọn họ, trong lòng đột nhiên thấy cảm động, không nói tới tương lai ra sao, chỉ cần có những người bạn chân chính trước mặt thì hắn cũng thấy đủ rồi.
-Mọi người đều ở đây à, ông chủ, cho bình trà
Trịnh Khải Đạt đột nhiên từ bên ngoài đi tới, người bán hàng mang bình trà của Lý Dương ra, Trịnh khải Đạt thấy vậy liền lấy một chén rót đầy, rồi uống sạch.
-Sau bây giờ mới về thế?
Lý Dương cười ngẩng đầu lên, hắn cũng không suy nghĩ vấn đề khi nãy nửa, trở thành tông sư ai mà không muốn, nhưng muốn trở thành tông sư thì phải có thực lực, Lý Dương không thấy mình có chổ này có tiềm lực trở thành tông sư cả.
-Chúng ta đổi bàn rồi nói sau
Tư Mã Lâm nhìn xung quanh một lát rồi kêu bồi bàn dẫn mọi người đi vào một phòng riêng, Lý Dương và bọn người Cố lão vừa rồi ngồi ngoài đại sảnh uống trà, nơi này căn bản không thích hợp để nói chuyện nên Tư Mã Lâm mới muốn đổi một chỗ khác.
-Chúng ta liên lạc với khách sạn và những công ty kia một chút để bọn họ chuẩn bị, lần đấu giá này của chúng ta họ không coi trọng không được a
Uống trà xong, Trịnh Khải Đạt đã nói chuyện lưu loát hơn, hắn từ từ giải thích với Lý Dương, Lý Dương gật gật đầu, hắn cảm thấy áp lực trên người đã tăng lên không ít.
Lý Dương hiểu Trịnh Khải Đạt sở dĩ giống trống khua chiêng tổ chức hội đấu giá là vì hắn tin tưởng tuyệt đối vào Lý Dương, tin tưởng Lý Dương sẽ có thu hoạch lớn ở lần giao dịch nguyên thạch này. Nếu như thu hoạch kém thì sẽ không có Phỉ Thúy tốt để thu hút những công ty đấu giá, như vậy lần đấu giá này của họ sẽ trở thành chuyện cười.
Buổi trà chiều còn chưa uống xong thì Trương Vĩ và Vương Hạo Dân cũng đã trở lại, hai người cũng không tốt hơn Trịbh Khải Đạt và Tư Mã Lâm khi nãy bao nhiêu. Thừa dịp những người khác nghỉ ngơi thì hai người trở lại phố ngọc, bọn họ cần phải mua một lượng nhất định nguyên thạch để có thể tiếp tục cùng Lý Dương đổ thạch.
Tám người tụ tập nói chuyện với nhau, sau khi tán gẫu xong thì mọi người cùng nhau tới khách sạn tốt nhất Phật Sơn để ăn tối, buổi tối này Trịnh Khải Đạt mời, Trương Vĩ không tranh lại hắn nên chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Tính ra thì ngoại trừ Lý Dương, Trịnh Khải Đạt là người thu được lợi ích nhiều nhất ngày hôm nay, hắn mua hai khối nguyên thạch giải một khối ra cao cấp Phỉ Thúy, khối còn lại kia vẫn chưa cắt, chỉ tiếc là khối nguyên thạch này không có gì bên trong, tất nhiên ngoại trừ Lý Dương ra thì không ai biết được việc này.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân trở về khách sạn nghỉ ngơi, Cố lão cũng đi theo hai người, Lý Dương vốn định trở về nhưng lại bị Trịnh Khải Đạt kéo lại.
-Lý lão đệ, đừng có về sớm vậy, tôi mang cậu đi tới một nơi
Trịnh Khải Đạt cười một cách thần bí, Tư Mã Lâm thì cười khổ lắc đầu, nêu có thể thì hắn thà lựa chọn đi chung với bọn Cố lão trở về khách sạn nghỉ hơn, Trịnh Khải Đạt muốn đi đâu hắn đã đoán được, với nơi đó hắn chẳng có chút hưng thú nào.
-Nơi nào?
Lý Dương nghi hoặc nhìn Trịnh Khải Đạt, hắn đột nhiên nhớ tới lời Vương Hạo Dân nói rồi chột dạ nhìn Ngô Hiểu Lỵ.
-Tới rồi sẽ biết
Trịnh Khải Đạt hắc hắc cười rồi láy xe đi.
Trên đường Lý Dương cũng đã hiểu được Trịnh Khải Đạt không phải dẫn Lý Dương tới chỗ đó, cho dù muốn dẫn hắn đi thì cũng không thể mang Ngô Hiểu Lỵ theo được, nhớ tới ý nghĩ vừa rồi của mình, Lý Dương âm thầm đỏ mặt.
Hơn hai mươi phút sau, Trịnh Khải Đạt ngừng lại ở ngã tư đường rồi hắn xuống xe đắc ý nhìn Lý Dương.
Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ kinh ngạc nhìn con đường đồ cổ trước mặt, con dường này rất sáng đèn, hai bên đường là các cửa hàng đồ cổ, trên đường còn có không ít người đi lại, thỉnh thoảng còn có người từ những cửa hàng thay phiên nhau ra vào.
-Đây là phố đồ cổ?
Lý Dương chỉ vào ngã tư đường trước măt rồi kinh ngạc hỏi, trong ấn tượng của Lý Dương thì những phố đồ cổ như thế này buổi tối luôn không có hoạt động. Bình thường thì giờ này những phố đồ cổ đều đã đóng cửa cả.
-Không phải
Trịnh Khải Đạt cười một cách thần bí rồi nói tiếp:
-Đây là chợ đêm ở Phật Sơn, từ tháng sáu tới tháng bảy hàng năm nơi này đều rất nhộn nhịp, nơi này chuyên mốn mua bán đồ cổ, chợ đêm ở Phật Sơn nổi tiếng cả nước đó
-Chợ đêm, có loại chơ đêm như thế này nữa à?
Lý Dương há hốc mồm, trong ấn tượng của Lý Dương thì chợ đêm là nơi bán thức ăn, đều không ngờ đồ cổ cũng có chợ đêm.
-Lý lão đệ, tuổi cậu vẫn còn trẻ, thời gian tiếp xúc vẫn quá ngắn
Trịnh Khải Đạt cười nói:
-Cả nước có rất nhiều nơi đều có chợ đêm chuyên bán đồ cổ, nhưng mà nổi danh nhất thì chỉ có ba nơi, đó là chợ đêm Nam Kinh, Phật Sơn và Tây An
Trịnh Khải Đạt lại nói:
-Nam Dương và Tây An đều là cố đô, có văn hóa rất sâu rộng lâu đời, bọn họ thành công tạo thành chợ đêm mua bán đồ cổ không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, về phần chợ đồ cổ Phật Sơn là do đổ thạch tạo thành
Nói tới đây, Lý Dương đã hiểu ra rất nhiều, Phật Sơn mỗi năm đều có vài lần mua bán nguyên thạch với số lượng lớn, nơi này là một điểm giao dịch nguyên thạch nổi tiếng, thương gia tới nơi này đổ thạch không ít, những người này khi đến cũng mang theo một chút đồ đến đây, dần dần mới tạo thành chợ đồ cổ như thế này.
Trên thực tế, nhiều người ham mê Phỉ Thúy đều có sở thích sưu tầm đồ cổ, nơi này mỗi năm có tới hơn mười vạn người tới đổ thạch, tất nhiên là việc buôn bán đồ cổ không thể kém được, nếu không thì cũng không thể tạo thành phố đồ cổ như thế này
Về phần vì cái gì buổi tối có nhiều người thì không cần Trịnh Khải Đạt giả thích, Lý Dương có thể tự mình hiểu được, ban ngày tất cả mọi người đều đi đổ thạch nên bọn họ chỉ rãnh vào buổi tối để đi mua đồ cổ mà thôi, cho nên nơi này mới có thể hình thành chợ đêm giao dịch đồ cổ.
Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ nhìn thoáng qua nhau, hai người đều thấy sự vui mừng trong mắt đối phương, đặc biệt là Ngô Hiểu Lỵ, trong số năm người thì cô là người thích đổ cổ nhất.
-Đi, vào xem đi
Trịnh Khải Đạt cười to một tiếng rồi dẫn đầu mọi người đi vào, Trịnh Khải Đạt và Ngô Hiểu Lỵ có hứng thú giống nhau, cả hai đều rất ham mê đồ cổ, nếu không thì hắn cũng sẽ không mở công ty đấu giá rồi.
Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ lập tức đi theo, Tư Mã Lâm cười khổ một tiếng rồi cùng với Lưu Cương đi ở phía sau hai người.
Lưu Cương cũng không để ý gì, nhiệm vụ của hắn là đi theo bảo vệ Lý Dương, chỉ có Tư Mã Lâm đáng thương thôi, hắn vốn không thích đi tới đây nhưng bị mọi người kéo tới nên dành phải đi dạo với mọi người
Quy mô của chợ đồ cổ Phật Sơn và xưởng Lưu Ly không chênh lệch nhiều lắm, những gian hàng xung quanh đều mang phong cách cổ xưa, khi ánh đèn chiếu xuống tạo thành một hình ảnh rất linh lung kỳ diệu.
-Trịnh ca, chúng ta đi đâu đây?
Khi vào phồ đồ cổ tới giờ Trịnh Khải Đạt vẫn chưa ngừng lại, Lý Dương nhịn không được hỏi một câu.
-Nơi này vẫn chưa phải là chợ đêm chân chính khi tới thì hai người sẽ biết
Trịnh Khải Đạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua những cửa hàng hai bên rồi lắc đầu nói:
-Tuy trong những cửa hàng này có thứ tốt nhưng giá cả thì không rẽ, không thể tìm được thú vui khi đào bảo, nếu tới chọ đêm mà không thể đào bảo thì còn ý nghĩa gì nữa, tôi mang hai người đi chợ đêm thật sự
Trịnh Khải Đạt giải thích như vậy Lý Dương cũng không hỏi nhiều nữa, đi theo Trịnh Khải Đạt năm sáu phút, khi chuyển qua một con phố khác, Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Trước mặt Lý Dương là một đường cái, nhưng mà hai bên đường đều là những quầy hàng vĩa hè, trên con phố có vô số người đi lại, vô cùng náo nhiệt, bên trong giống như là một cái chợ đang sôi trào, không đi tới gần thì không thể nghe được họ đang nói gì.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.