Chương 1235: Dùng hết thủ đoạn
Tiểu Tiểu Vũ
20/03/2013
-Bọn họ đang nói gì thế?
Hà San San mờ mịt nhìn về phía Vương Giai Giai, hai người đang ngồi trên bàn đấu, hơn nữa thân phận hai người không hề nhỏ, vậy mà bọn họ lại đang ngồi tán gẫu về giác quan thứ 6.
Không chỉ Hà San San, lúc này có rất nhiều người đang cảm thấy mơ hồ.
-Mình cũng không biết, có lẽ bọn họ tán gẫu để giảm áp lực cũng không chừng!
Vương Giai Giai lộ nói ra ý nghĩ của mình, cô biết lúc này hai người đang có áp lực rất lớn, tán gẫu là phương pháp giả tỏa áp lực tốt nhất.
Ngoài Vương Giai Giai ra, có không ít người có suy nghĩ tương tự thế.
Giác quan thứ sáu, khi thần bài và Lý Dương nói tới giác quan thứ 6, Hà lão liền cảm thấy kinh ngạc, ông biết Lý Dương có giác quan thứ 6 rất thần kỳ, nhưng ông không ngờ Lý Dương lại nói về nó trong này.
Cao Ngũ, Dịch Long đang mờ mịt, thần bài hôm nay quả thật là rất khác thường.
Mọi người không biết thần bài là Lý Dương đang nói chuyện gì, cũng không biết là bọn họ đang thử nhau.
-Lý tiên sinh, ngài có cắt bài không?
Lúc này Hà Vinh càng thêm mơ hồ, hắn quyết định không thèm để ý tới những thứ này, hắn chỉ cần biết mình là người chia bài là được.
Khi nghĩ tới chuyện họ đang nói, càng nghĩ càng thấy đau đầu, không bằn dứt khoát không thèm nghĩ tới nó cho xong.
-Cắt!
Lý Dương nhìn thần bài một cái rồi gật đầu.
Ván này thần bài đã cắt bài, nếu hắn không cắt nhất định sẽ thua, hiện tại chưa tìm ra cách để đối phó, hắn không thể để mình tiếp tục thua như trước được.
Nếu thua quá nhiều thì sẽ rất khó để thắng trở lại, đối thủ của hắn không phải là người bình thường, người này chính là thần bài nha, đã là thần thì sẽ rất khó đối phó.
Lý Dương cắt bài rất nhẹ, nhưng chò dù có nhẹ hơn cũng không thể lừa gạt được lỗ tai thần bài, tai của người này có thể nói là vô cùng thính.
-Steven tiên sinh, ngài có muốn cắt bài không?
Hà Vinh nhìn thần bài rồi hỏi, lúc này hắn cũng phát hiện ra, người cuối cùng cắt bài chính là người giành chiến thắng, người bỏ ngang chính là người thua cuộc.
Phát hiện này làm cho hắn rất kinh ngạc, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, mà cũng không có thời gian để hắn suy nghĩ.
"cắt!"
Thần bài gật đầu đồng ý, động tác cắt bài của người này nhìn đẹp hơn của Lý Dương nhiều, động tác xinh đẹp như thế Lý Dương không thể làm được.
-Lý Dương tiên sinh, giác quan thứ 6 của ngài lần nào cũng linh ư?
Thần bài cắt xong lại nhìn Lý Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Dương, hay tay nắm lại để trước mũi, thân hình nghiêng tới trước chống xuống bàn.
-Đây là bí mật của tôi, không thể tiết lộ được!
Lý Dương cười lắc đầu, ánh mắt của thần bài đột nhiên mở to, y thần bí nhìn Lý Dương, trên mặt nở một nụ cười thần bí.
Dáng vẻ này của thần bài làm cho Lý Dương cảm thấy không được tự nhiên, ánh mắt này giống như đang khinh thường hắn vậy.
Lý Dương nhíu nhíu mày, sau đó cũng trừng mắt nhìn lại, ánh mắt của Lý Dương tỏ ra mình không phục, dường như hắn muốn dùng ánh mắt chiến thắng thần bài vậy.
Hai người như vậy trừng nhau làm cho Lý Dương quên luôn việc cắt bài.
Hà Vinh bắt đầu phát bài, Lý dương đột nhiên cảm thấy có gì đó trong đầu đang vọt tới,tuy ngay lập tức chấm dứt nhưng hắn vẫn cảm thấy một cơn đau đầu.
Hắn cảm thấy được sợi tơ đen đã di chuyển lên bộ não thêm không ít, đây chính là nguyên nhân tạo cho hắn cảm giác đau đớn.
Lý Dương bị đau đớn nên vô ý thức che mắt lại, phía đối diện, thần bài cũng không tự nhiên che mắt, trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi.
-Steven tiên sinh?
Lý Dương kêu lớn một tiếng, ngay khi đầu óc thanh tỉnh, hắn liền cảm thấy có chút không đúng, mới vừa rồi, dường như hắn không còn là hắn nữa.
Cảm giác này vô cùng đáng sợ, nếu không phải bị sự đau đớn thức tỉnh, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, Lý Dương liền cảm thấy không đúng, ánh mắt của thần bài vừa rồi tuy rất bình thường, nhưng ngay lúc đó hắn giống như là bị thôi mien vậy.
Chính vì phát hiện điểm này, hắn mới hét lên một tiếng như vậy.
-Lý tiên sinh, hiện tại tôi đã tin ngài có giác quan thứ 6!
Thần bài thở ra một hơi, sắc mặt hắn cũng dịu lại, vừa rồi hắn cũng không dể chịu gì.
Vừa rồi quả thật là thần bài có sữ dụng thuật thôi miên, nhưng cũng không phải loại có thể khống chế người khác, thuật thôi mien này hắn sẽ không hôc, thứ hắn học chỉ có thể làm cho người bị thôi mien mơ hồ, về phần người đó sẽ làm gì, hắn hoàn toàn không khống chế được.
Thần bài sử dụng thuật thôi miên chỉ vì muốn thử xem Lý Dương thật sự có giác quan thứ 6 hay không, lúc này, hắn thật sự đã tin Lý Dương dựa vào giác quan thứ 6 để chơi bài.
Kết quả này thật buồn cười, nhưng đây là lời giải thích duy nhất hắn tìm thấy.
"Steven tiên sinh, chuyện không thoải mái thế này hi vọng không xảy ra nữa!"
Lý Dương lạnh lùng nói, thiếu chút nữa đã bị thôi mien, khi nghĩ tới việc này hắn liền cảm thấy sợ.
-Thât xin lỗi, tôi cam đoan chuyện này sẽ không xãy ra nữa!
Thuật thôi miên vô hiệu, lại bị Lý Dương vạch trần, tất nhiên sẽ không sử dụng nữa.
Huống hồ thuật thôi mien này cũng sẽ tổn thương người sử dụng, Lý Dương tự mình thoát khỏi thôi mien càng làm cho thần bại bị tổn thương lớn hơn, hắn chắc chắn sẽ không dùng nó tự hại mình nữa.
Lúc này mọi người đều mở to mắt nhìn nhau.
Dường như thần bài và Lý Dương có tranh đấu với nhau, nhưng mà hai người tranh đấu thế nào mọi người đều không rõ, nhưng mà dường như thần bài có chýt yếu thế hơn.
Chuyện này làm cho rất nhiều người không biết tại sao, đồng thời cũng gia tăng thêm không ít sự hiếu kỳ.
Ván tiếp theo, Lý Dương không ngừng tấn công, hắn bắt đầu cạnh tranh vói thần bài, mỗi vấn bài mỗi người đều cắt bài vài lần, thậm chí có ván 2 người cắt tới 7 lá bài.
Liên tục cắt bài cũng rất nhàm chán, lúc này mọi người đều cảm thấy có chút bất mãn.
Bọn họ muốn nhìn trận quyết đấu phấn khích, không nghĩ tới chỉ có thể xem trận đấu tẻ ngắt thế này.
50 ván, 60 ván.
Lý Dương và thần bài không ngừng dò xét nhau, họ đều muốn tìm hiểu năng lực của đối phương, đáng tiếc chính là Lý Dương hay thần bài đều không thể như ý muốn.
Lý Dương thậm chí còn đưa ra ý kiến thêm âm nhạc vào, không ngờ yêu cầu này thần bài lại đáp ứng, kết quả không cần đoán cũng có thể hiểu được, âm nhạc có thể giúp ích cho thần bài, nếu không có, hắn cũng sẽ không đáp ứng.
Âm nhạc vang lên một hồi, Lý Dương càng ngày càng cảm thấy ầm ỉ nên hắn cho ngừng lại.
Đến lượt thần bài, tên này càng tuyệt hơn, trên bán đấu, hắn bắt đầu kể chuyện ma.
Không thể không nói, năng lực kể chuyện của đổ thần rất tốt, ngay cả đạo diễn cũng khâm phục, nếu thần bài không đánh bài nữa mà chuyển qua làm MC, chương trình tuyệt đối sẽ có rất nhiều kháng giả.
Nghe nói những câu chuyện ma này của thần bài kể đã dọa không ít nữ sinh đang xem chương trình này ngất đi, về phần mục đích của thần bài, hắn đang muốn phá cái gọi là giác quan thứ 6 của Lý Dương .
Điểm này Lý Dương biết, nhưng hắn không thèm để ý, năng lực đặc thù của hắn chẳng ai biết cả.
Nếu chỉ dựa vào chuyện xưa thì không thể làm gì được hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, trận đấu này đã trôi qua 2 giờ, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, lúc này đài truyền hình đang rất sốt ruột, có rất nhiều cuộc gọi đến hỏi có phải là chương trình bị gì không.
Lúc này, hai người trên bàn đấu đang tỏ ra rất nhàm chán.
Những người xem bên ngoài đang thảo luận không ngừng, thậm chí còn có người nói trạng thái của 2 người hôm nay không tốt, phát huy rất thất thường.
Nói mệt, xem mệt, Lý Dương và thần bài càng mệt.
Hai người phải ngụy trang chính mình, còn phải thử đối thủ, trận chiến tranh không khói lửa này không phải diễn ra trên ván bài mà đang diễn ra giữa 2 người bọn họ.
Hiện tại hai người đang không ngừng suy nghĩ, họ đang tìm chỗ bí ẩn của đối phương, ai tìm thấy trước người đó sẽ chiến thắng.
Mọi người mệt mỏi, Hà Vinh cũng mệt mỏi, lúc này hắn đã hủy 80 bộ bài.
Trên mặt bàn, Lý Dương vẫn còn 19 triệu thẻ, thần bài còn 21 triệu, chênh lệch của 2 người chỉ có 2 triệu mà thôi.
Nếu cứ thế này, cho dù là đánh tới trời sáng cũng không thể kết thúc được.
-Lý tiên sinh, có cần nghỉ ngơi một chút không, tôi thấy cứ như vậy cũng không có ý nghĩa gì, không bằng nghỉ ngơi một lát đi!
Hà Vinh bắt đầu phát bài, thần bài đột nhiên nói, không ngờ hắn là người chủ động đưa ra yêu cầu nghỉ ngơi.
Nếu một trận đấu diễn ra quá lâu có thể nghỉ ngơi giữa trận, nhưng mà phải được mọi người đồng ý mới được, nếu không phải tiếp tục đánh, ngay cả thời gian di WC cũng không có.
-Được, vậy nghỉ ngơi một lát!
Lý Dương do dự một chút rồi cũng gật đầu.
Từ đầu tới giờ vẫn chưa tìm được cách thắng, lúc này hắn cũng mệt muốn chết, huống hồ năng lực đặc thù của hắn vẫn còn mở, hắn cũng cần nghỉ ngơi một chút để tin thần và sức khỏe hồi phục lại.
-Hà Vinh tiên sinh, có thể tạm dừng trận đấu không?
Thần bài nhìn Hà Vinh hỏi.
-Nếu hai vị không có ý kiến, chuyện này không thành vấn đề!
Hà Vinh vội vàng gật đầu, hiện tại hắn cũng rất muốn nghỉ ngơi, trận đấu của Lý Dương và thần bài đã diễn ra 2 giờ, hắn chia bài cũng rất mệt, chia bài lại là một việc vô cùng buồn tẻ, không ngừng lấy bài, chia bài, cắt bài đã làm hắn cảm thấy rất nghẹn người, nếu cứ như vậy hắn sẽ không xong.
-Chúng tôi không có ý kiến!
Lý Dương nhìn Hà Vinh nói, Hà Vinh gọi bảo an tới phong bế ván bài lại, sau đó đứng canh, không có sự cho phép, không ai được tiến tới gần.
Lý Dương và thần bài rời bàn trở về phòng nghỉ của mình, lúc này, tiếng nghị luận bên ngoài càng thêm lớn, rất nhiều người đang đoán vì sao lại có chuyện như vậy.
Hà lão và viện trưởng Hoàng nhìn nhau, sau đó cùng lúc đứng dậy, hai người không thể tới gần bàn đấu, nhưng tới chỗ nghỉ của Lý Dương thì có thể.
Tuy rằng như thế sẽ quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của Lý Dương, nhưng lúc này hai người đang rất tò mò, bọn họ không thể không đi qua làm sáng tỏ được.
Một bên khác, Bối Tư và Hawes cũng đứng đậy đi tới phòng nghỉ, Abu do dự một chút, cuối cùng củng quyết định đi theo, những người khác nhìn nhau một chút rồi tiếp tục ngồi ở chỗ củ.
Nếu đi quá nhiều người sẽ làm cho thần bài không thể nghỉ ngơi tốt, bọn họ đều là người thông mình, bọ họ biết đám người Bối Tư và Abu đi làm cái gì, vì vậy tiếp tục ngồi yên không hỏi gì . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.