Chương 1234: Giác quan thứ sáu thần kỳ
Tiểu Tiểu Vũ
20/03/2013
Hà Vinh ngây ngô nhìn Lý Dương, một lúc sau mới kịp phản ứng.
Hà Vinh có thể thề với trời, đây là việc kỳ quái nhất mà anh gặp từ lúc sinh ra, một trận bài bất đắc dĩ nhất, anh sắp bị hai người trên bàn bài làm cho phát điên rồi.
Hít một hơi sâu, Hà Vinh lại bắt đầu tẩy bài.
Ván bài vẫn tiếp tục, anh người chia bài vẫn phải nỗ lực, đến khi ván bài kết thúc, mà lúc này Hà Vinh căn bản không biết ván bài này khi nào mới có thể kết thúc, người thắng cuộc sẽ là ai.
Chỉ sợ điểm này rất cả mọi người đều mơ hồ.
- Lý Dương có phải áp lực quá lớn?
Hà San San ngồi bên cạnh lão gia tử, kéo tay Vương Giai Giai rất kinh ngạc hỏi một câu.
Câu nói này của cô kỳ thực vẫn còn một ý khác, Lý Dương có phải bị áp lực đè nặng không, thần kinh thất thường rồi nếu không tại sao lại điên rồi hát bài như thế.
Rất nhiều người nghĩ như vậy không chỉ Hà San San ngay cả lão gia tử ban nãy cũng nghĩ như vậy.
- Tôi không biết, anh ấy chưa bao giờ như vậy.
Trong mắt Vương Giai Giai đầy vẻ lo lắng, bảo bối này là tốt, đặt cược lần này là rất thu hút mọi người nhưng những thứ này đối với cô không quan trọng bằng Lý Dương.
Cô lúc này chỉ muốn Lý Dương có thể trở thành như bình thường, trong lòng cô thực sự rất lo lắng.
- Ông nội có thể tạm dừng ván bài này không?
Hà San San lập tức quay đầu lại trong mắt cô cũng có chút lo lắng.
Hà San San bình thường thích cãi nhau với Lý Dương hoặc chiếm lấy xe của anh nhưng cô cũng là một cô gái tốt, sớm coi Lý Dương như người của mình, coi như người nhà, lo lắng lúc này là thật lòng.
Vương Giai Giai cũng quay lại nhìn lão gia tử đầy kỳ vọng.
- Không được, chúng không có quyền này.
Lão gia tử nhẹ nhàng lắc đầu, ông cũng muốn tạm dừng ván bài, để hỏi xem rốt cuộc như thế nào, nhưng quyền dừng ván bài chỉ có hội ủy viên trọng tài, và hai người trên bàn bài mới có quyền.
Những người xung quanh không cho phép bất kỳ sự việc gì phát sinh từ bàn bài, đây là quy tắc của sòng bạc.
Ở đây cho dù là lão gia tử cũng phải tuân thủ quy tắc này, sức ảnh hưởng của ván bài này thực sự rất lớn.
Hà Vinh cuối cùng cũng tẩy bài xong thần bài chọn cắt bài.
Nhìn thấy động tác thần bài cắt bài sắc mặt Lý Dương cứng đờ, bài hát ban nãy anh hát coi như uổng công rồi, nhìn thấy bài thần bài cắt anh biết ban nãy mình làm vô ích.
Sau khi cắt bài lá bài có lợi cho thần bài.
Thần bài vẫn cười gật đầu với Lý Dương, giống như khen anh hát không tồi.
- Tôi cũng cắt bài.
Sắc mặt Lý Dương có chút cứng nhắc, lập tức cắt bài để có lợi cho mình, thần bài cắt bài lần nữa…lúc này thần bài không chiếm ưu thế, trên bàn bài bất kỳ việc gì có lợi cho anh anh đều không thể bỏ qua.
Cho dù là đế chú 100 nghìn.
Cắt bài lần này cũng để Lý Dương xác định việc hát hò không có tác dụng gì với thần bài.
- Tôi không cắt rồi.
Khi Hà Vinh nhìn mình Lý Dương lắc đầu, đối với Lý Dương mà nói bây giờ việc quan trọng nhất là tìm cách gây rối năng lực của thần bài, cứ cùng thần bài cắt bài thì không thể tìm ra cách.
Anh phải để Hà Vinh không ngừng chia bài, không ngừng phán đoán.
Cắt lần này Hà Vinh đều không rõ, sau khi chia minh bài thấy Lý Dương lại chịu thua anh không có ý ngạc nhiên, lần nào có người theo trú rồi sợ anh mới ngạc nhiên.
- Stephen tiên sinh, nghe nói anh có một nửa huyết thống của người Hoa đúng không?
Khi Hà Vinh tẩy bài, Lý Dương trực tiếp hỏi Stephen tiên sinh một câu, hát không được Lý Dương làm phiền bằng cách nói chuyện, dù sao anh dùng hình ảnh lập thể nhìn bài khi tẩy bài không cần chú ý cũng đc.
- Đúng, mẹ của tôi là người Hoa.
Thần bài khẽ gật đầu, điều này anh chưa bao giờ phủ nhận, thần bài có quốc tịch hai nước Anh Mỹ, trong đó mẹ anh là người Hoa nước Anh.
- Nói như vậy chúng ta cũng coi như nửa đồng hương rồi, lần trước đáng nhẽ phải mời anh uống mấy chén mới phải.
Lý Dương lập tức nói tiếp lời của thần bài, nói to, khi nói còn cảm thán không ngớt hình như vô cùng tiếc việc không uống rượu vì nửa đồng hương.
Lão gia tử, viện trưởng Hoàng mặt lại chùng xuống.
Không hiểu gì, mẹ của thần bài chỉ là hoa kiều từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài thần bài thì không cần phải nói Lý Dương nhận đồng hương thực không biết nghĩ thế nào.
Nhưng cũng tốt, nhân đồng hương còn tốt hơn so với việc hát điên cuồng.
- Tôi nghĩ sẽ có cơ hội.
Thần bài cười, lúc này Hà Vinh cũng tẩy bài xong mời anh cắt bài.
Khi cắt bài Lý Dương nhìn anh chằm chằm mà thần bài cũng đang nhìn Lý Dương, những nơi trên người Lý Dương có thể nhìn thấy đều bị anh quan sát kỹ, thậm chí mỗi động tác nhỏ của ngón tay của Lý Dương anh cũng phân tích kỹ.
Đáng tiếc là đến bây giờ anh vẫn không phát hiện được gì.
Thần bài thua cắt bài lần này vì mặt bài vốn không có lợi cho anh.
Lý Dương cau mày chọn cắt bài theo, sau đó thần bài lại cắt bài lần nữa, động tác của anh cũng chứng minh Lý Dương muốn nói chuyện để lơ là năng lực của thần bài nhưng thất bại rồi.
Hát không được, nói chuyện cũng không được, việc gây rối xem chừng không có tác dụng, anh phải tìm cách khác.
Trong lòng Lý Dương suy nghĩ rất nhanh, xem có cách nào tốt nhất để làm phiền thần bài nhưng lúc này ván bài vẫn chưa dừng.
Mấy ván tiếp theo thần bài mỗi lần đều tranh một chút, sau khi Lý Dương cắt mấy lần toàn là thua, một lúc thần bài đã nhiều hơn số xèng của Lý Dương trên một triệu.
Số xèng này so với tổng số 20 triệu của mỗi người thì không nhiều nhưng cũng hơn một chút.
Huống hồ trong mắt những người không hiểu dường như Lý Dương không dám đối mặt với thần bài, mỗi lần thua cuộc nếu cứ tiếp tục như vậy người thua cũng nhất định là Lý Dương.
Cho dù chỉ thắng hạ chú, sau 200 ván thần bài cũng thắng.
Điều này cũng làm Bass, Hawes thở phào nhẹ nhõm, tất cả những đại gia tìm thần bài làm người đại diện cũng bắt đầu nở nụ cười, thần bài chiếm ưu thế là tốt, ban nãy hai người nói chuyện làm họ lo lắng không ít.
Mỗi người đều cho rằng thần bài bị rơi vào tình thế xấu rồi.
Ngược lại Lý Xán, Chu Văn lúc này lại đều không hiểu, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt đều cau mày, Từ lão, Phương lão nắm chặt tay họ đều sợ Lý Dương thua trận này.
Nếu ván này thua tất cả những điều Lý Dương làm ở Macao đều uổng phí, còn mất đi không ít thần khí quốc bảo chân chính.
May mắn duy nhất chính là “Minh Thanh thượng hà đồ” và Trục Nhật kiếm giữ được lại nhưng hai bảo bối này không thể so với 10 bảo bối mà Lý Dương mất đi.
Thời gian chầm chậm trôi đi, một lát đã qua 10 ván bài.
Mười ván bài này làm trong lòng Lý Dương có chút lo lắng, anh bắt đầu đang cạnh tranh cùng thần bài cắt bài nếu không chỉ thua đế chú, sợ cuối cùng cũng thua hết mất.
Nhưng nhằm vào thính lực của thần bài Lý Dương lại không tìm ra cách gì hay.
Trong mười ván bài này anh lại thử mấy cách cuối cùng vẫn là thất bại.
Tai của thần bài có thể nói mẫn cảm hơn nhiều tai của người bình thường, bất kỳ âm thanh nào dù nhỏ đều có thể nghe thấy, còn có thể nghe rõ, chỉ dựa vào tạp âm bình thường căn bản không thể đánh lạc được anh.
Thần bài cũng hiểu Lý Dương vẫn đang làm phép thử điều này lam trong lòng anh có chút lo lắng.
Thính lực của anh rất khó đánh lạc hướng nhưng cũng không phải là tuyệt đối chỉ có điều điều kiện phải cao một chút.
Muốn phá được thính lực của anh phải cần tạp âm thật cao mới có thể làm được, còn là âm thanh sắc nhọn, nghe âm thanh loại này thính lực mẫn cảm mới bị đánh mất.
Có điều là âm thanh này người bình thường căn bản không chịu được bất kỳ người nào nghe thấy âm thanh này đều thấy rất khó chịu, nghe được 10 giây đã phát điên, nếu nghe nửa phút có thể ngất.
Âm thanh như vậy tự nhiên không thể xuất hiện ở sòng bạc cho then thần bài chỉ là sốt ruột không phải lo lắng quá.
Gần 40 ván bài rồi, mỗi lần đều là thua, bây giờ Lý Dương ít số xèng hơn thần tài hơn 2 triệu, Lý Dương có hơn 18 triệu, thần bài lại có hơn 21 triệu.
Khoảng cách số xèng không lớn, bình thường thắng thua 1 ván bài có thể hai người chỉ chia bài trong tình huống không theo chú khoảng cách này mới lớn một chút.
Những người ủng hộ Lý Dương lúc này tỏ ra càng lo lắng hơn.
Điểm này trên diễn đàn trong nước lộ rõ nhất, rất nhiều diễn đàn có người cổ vũ Lý Dương, bất luận thế nào đều phải thắng mang bảo bối về, bất luận thế nào đều không thể thua trận bài này.
Họ cũng biết sự cổ vũ này Lý Dương không thể nhìn thấy nhưng họ vẫn làm như vậy, đây là điều duy nhấ họ có thể biểu lộ tình cảm của mình.
- Lý tiên sinh, giác quan thứ sáu của anh chắc rất tốt đúng không?
Khi Hà Vinh tẩy bài, thần bài đột nhiên hỏi một câu, thời gian lâu như vậy thần bài đang quan sát Lý Dương, thậm chí giác quan thứ 5 của Lý Dương cũng được anh quan sát kỹ.
Nhưng tất cả điều này không có được thứ anh cần tìm, anh mới nhớ ra giác quan thứ 6 thần bí khó lường kia.
- Giác quan thứ 6 của tôi thực sự rất mạnh.
Lý Dương suy nghĩ trong lòng, biểu lộ không thay đổi gì khẽ gật đầu.
Giác quan thứ sáu là một cảm giác không rõ ràng khó nói, trước anh cũng dùng lý do này để ứng phó với lão gia tử, nếu thaanfbaif cũng đem sức chú ý tập trung vào mặt này thì càng tốt, như vậy có thể triệt để che giấu năng lực đặc thù của anh.
- Giác quan thứ sáu tôi cũng có nhưng không tốt, nói thật rất ngưỡng mộ anh.
Thần bài cũng gật đầu theo, đây là anh thử hỏi một chút, anh cũng không trả lời thực sự tin tưởng Lý Dương, nhưng lúc này điều này lại làm anh tìm ra đáp án tốt nhất.
Chỉ là một câu trả lời anh cũng có chút bất ngờ, giác quan thứ 6 vốn không thể nói rõ cho dù Lý Dương thực sự có giác quan thứ sáu thần kuf anh cũng không biết dùng cách gì để ứng phó.
Tóm lại anh không thể theo cách cổ của Trung Quốc, hoặc mang chữ thập giá, đương nhiên những điều này thần bài cũng chỉ nghĩ chứ không thể làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.