Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 409: Làm triệt để.

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



- Lão ngũ, viên ngọc của cậu từ đâu ra?

Lý Dương ngồi nơi ghế lái phụ cười ha hả quay đầu lại nhìn, chỉ tay vào cổ Trần Lỗi hỏi một câu.

Trên cổ của Trần Lỗi, có một dây chuyền Quan Âm Phỉ Thúy không tồi, Lý Dương liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một sợi dây chuyền quý, chạm trổ cũng khá tuyệt, khối ngọc khá đẹp.

- Đây là cậu của Linh Linh tặng cho tôi, nói khối ngọc này rất đẹp, tôi cũng chẳng hiểu, đúng rồi, Lão đại nghe nói về phương diện đá quí anh rất lợi hại, thử giảng giải cho tôi nghe xem nào.

Trần Lỗi hạ sợi dây chuyền trên cổ xuống, đưa cho Lý Dương, lanh canh hắn vừa nói là bạn gái của hắn Ngưu Linh, hồi đầu khi họ mới hẹn hò thì gặp phải sự phản đối của gia đinh, dưới sự kiên quyết của Ngưu Linh cuối cùng gia đình của họ cũng phải thỏa hiệp, cậu của Ngưu Linh thích nhất cô cháu tính hướng ngoại này, thấy cô tìm được ý trung nhân, nên đã tặng cho Trần Lỗi một sợi dây chuyền khá tuyệt, hi vọng sau này Trần Lỗi có thể đối xử tốt với cô một chút, gia đình cậu Ngưu Linh cũng buôn bán ngọc quí.

- Rất tuyệt đó, đây là sợi dây chuyền Phù Dung Chủng Phỉ Thúy thượng đẳng, màu xanh này có pha chút màu trắng, hình dáng rất đẹp, sợi dây chuyền như vậy nếu ở trong tiệm đá quí, ít nhất cũng phải bốn năm vạn tiền, hiện tại Phỉ thúy không ngừng lên giá, tương lai rất có khả năng sẽ còn tiếp tục tăng giá.

Lý Dương cười ha ha nhận lấy viên ngọc bội, xem xét một cách cẩn thận rồi mới từ từ nói, vài vạn tiền một khối ngọc bồi cũng không tồi đâu, lúc vừa mới học, có thể có được một khối ngọc bội vài vạn tiền, thì đã khá là đáng tự hào rồi.

- Bốn năm vạn, thật đáng giá, em lại cứ nghĩ chỉ đáng giá nghìn đồng.

Trần Lỗi sửng sốt, ở bên cạnh hắn Ngưu Linh rất không hài lòng thì thào nói:

- Cậu của em mở một cửa hàng lớn như vậy, từ hồi em còn nhỏ đã thương em nhất rồi, sao có thể tặng anh một viên ngọc tồi không ra gì được, một đồ vật chỉ vài nghìn, cậu làm sao có thể đem tặng.

- Đúng, đúng, lần sau đến nhà cậu phải cảm ơn cậu lần nữa.

Trần Lỗi lập tức nhếch mép cười, Lý Dương cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, Trần Lỗi và Ngưu Linh xem ra đang dùng võ mồm, mặc dù bên trong là thứ tình cảm tràn đầy sự ngọt ngào, trong giờ khắc này, Lý Dương thấy vô cùng hâm mộ.

Hắn lại nghĩ tới mình, hiện tại Lý Dương cũng có thể nói là đã có sự thành công trên con đường sự nghiệp, thế nhưng vấn đề tình cảm thì không mặn không nhạt, không có gì đáng để nói, Ngô Hiểu Lỵ đối tốt với hắn, hắn biết, nhưng hắn không có tình cảm với Ngô Hiểu Lỵ.

Đối với Vương Giai Giai hắn có phần ái mộ, hơn nữa hắn cũng có thể cảm nhận được Vương Giai Giai đối với hắn cũng tốt, thế nhưng Lý Dương từ trước tới giờ chưa từng tìm hiểu một cách triệt để, khiến cho hắn đến giờ vẫn một thân một mình, mỗi lần về nhà đều bị mẹ trêu ghẹo một trận muốn chết.

Rất nhanh xe đã đến cổng tòa soạn, trên đường có gặp chút tắc đường, lúc đến thì muộn mất hai phút, Lý Dương nhìn qua đã thấy Vương Giai Giai đứng một mình ở đó đưa mắt nhìn quanh.

Nhìn thấy chiếc … của Lý Dương, trên mặt của Vương Giai Giai là một nụ cười, bước nhanh về phía anh.

- Lão đại, đây là chị dâu à? Đẹp thật đó.

Sau khi Vương Giai Giai lên xe, Trần Lỗi hơi sửng sốt một chút, Ngưu Linh đã là rất đẹp rồi, thế nhưng so với Vương Giai Giai còn kém một chút, Ngưu Linh thuộc dạng con gái hoạt bát lanh lợi, Vương Giai Giai thuộc dạng con gái thuần khiết, hơn nữa còn mang cái khí chất khiến người khác không thể khinh nhờn được.

Lý Dương đang định phản bác, toàn thân cũng hơi sững lại, Vương Giai Giai thấy ngại bởi câu nói của Trần Lỗi, khuôn mặt hơi ửng hồng cúi xuống.

Ma xui quỉ khiến, lần này Lý Dương lại không phản bác lại lời của Trần Lỗi, nếu nói quan hệ của anh với Vương Giai Giai, quả thực vẫn chưa đến mức độ như Trần Lỗi nói.

- Chị dâu chị khá đấy, em là Trần Lỗi, là bạn học đại học của Lão đại, chúng em sống với nhau được bốn năm, tất cả những tật xấu của Lão đại em đều rõ, có muốn em nói chị nghe vài điều không?

Lý Dương không phản đối,Trần Lỗi càng nói càng vui, Vương Giai Giai ngồi ở ghế sau, cách Trần Lỗi là Ngưu Linh, Trần Lỗi dứt khoát đưa đầu lại, cười toe toét nói với cô một câu, nói xong còn đưa mắt nhìn Lý Dương một cái.

- Có tật gì xấu nào?



Vương Giai Giai cũng chẳng sửa đổi cách xưng hô của Trần Lỗi, còn tỏ ra tò mò hỏi lại, Lý Dương hơi chột dạ,tim đập nhanh hơn, lúc này anh giống hệt những nam sinh nhỏ tuổi, không rõ tại sao còn có chút căng thẳng.

- Hì hì, cái này cần phải nói nhỏ, không thể để Lão đại biết được, chị dâu chị yên tâm, sẽ có lúc em sẽ biên tập những tật xấu của anh ấy thành một câu chuyện cho chị xem.

Trần Lỗi cúi đầu cười gian một tiếng, Ngưu Linh không chịu nổi nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt lại ánh lên ánh mắt yêu thương.

Trần Lỗi thấy hình như tình hình có vẻ bất thường, thế nhưng đó chỉ là một cách thể hiện của tính cách lanh lợi, hoạt bát của hắn, cái điểm này cũng chính là điểm khiến Ngưu Linh thích nhất, ngồi bên cạnh Trần Lỗi, Ngưu Linh cảm nhận được cái cảm giác an toàn mà trong cuộc đời này cô chưa từng có được, vì vậy mặc dù lúc đầu gặp phải sự phản đối của gia đình, Ngưu Linh vẫn kiên quyết ở bên cạnh Trần Lỗi, cuối cùng vẫn gia đình cô là người phải thỏa hiệp.

- Tốt, lúc đó nhất định phải cho tôi biết đấy.

Vương Giai Giai hé miệng cười, liếc nhìn Lý Dương một cái, lúc đó Lý Dương căn bản không nghe thấy điều Trần Lỗi vừa nói, anh vẫn còn đang tưởng tượng thái độ của Vương Giai Giai, mặc dù Vương Giai Giai không thay đổi cách xưng hô của Trần Lỗi, đó không phải là cách cô thừa nhận mối quan hệ này sao?

- Đương nhiên, đúng rồi, em vẫn chưa biết chị dâu tên gì, rm là Trần Lỗi, lúc mới ở cùng với Lão đại, em là Lão ngũ trong phòng, đây là vợ của em Ngưu Linh.

Trần Lỗi gật gật đầu, rồi chỉ chỉ tay vào người bạn gái ngồi cạnh, Ngưu Linh chủ động quay sang gật đầu với Vương Giai Giai, tủm tỉm cười:

- Chị dâu, chị đẹp thật đấy, làn da của chị đẹp thật đó, làm thế nào để dưỡng da vậy?

Mặt của Vương Giai Giai lại ửng đỏ thêm chút nữa, không tránh khỏi liếc nhìn Lý Dương một cái, Lý Dương lúc này còn đang thẫn thờ, trong lòng Vương Giai Giai thầm mắng một câu đồ ngốc.

- Tôi là Vương Giai Giai, cũng rất hân hạnh được biết các bạn, tôi không dùng mĩ phẩm gì, lúc sinh ra đã rất trắng rồi, đây là món quà tốt nhất bố mẹ tôi dành cho tôi.

Vương Giai Giai cười khẽ gật gật đầu, trông cũng rất phóng khoáng, Lưu Cương trộm nhìn Vương Giai Giai một cái, rồi lại quay sang nhìn Lý Dương, nhếch mép cười.

Rất nhanh họ đã đến cửa một nhà hàng ăn không tồi, nhà hàng này là một nhà hàng với những món ăn bản địa khá có tiếng của Trịnh Châu, Lý Dương đã từng đến một lần, rất nhớ hương vị của nhà hàng này.

Lúc ăn, Lý Xán cùng Liễu Tuấn cũng bắt chước Trần Lỗi một lời chị dâu hai lời chị dâu, lúc mới đầu Vương Giai Giai còn hơi đỏ mặt, sau đó trở thành điềm nhiên, chỉ có điều thỉnh thoảng lại liếc trộm Lý Dương, đối với tên đầu gỗ này cô rất muốn đến làm cho rõ, sau đó hăng hăng nghiến răng cắn hắn một cái.

Cơm chiều ăn rất vui vẻ, có Ngưu Linh và Vương Giai Giai ở đó, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng quên đi sự phiền não, đặc biệt là Lý Xán, Trần Lỗi không còn dồn Lý Dương nữa, hắn bắt đầu quay sang nói những điểm yếu của mình, khiến cho Ngưu Linh cứ cười to không thôi.

Thỉnh thoảng Trần Lỗi lại đánh mắt sang Lý Xán, khiến cho hắn không muốn nói tiếp, thế nhưng ánh mắt hung dữ của hắn chẳng có tác dụng gì, Lý Xán lại không ngừng tuôn ra những nhược điểm của hắn.

Ngồi nghe Lý Xán trêu ghẹo Lão ngũ, Lý Dương bất giác nhỏ lại hồi đầu học đại học, cuộc sống đại học rất ngắn ngủi nhưng mà vui, tình cảm giữa những sinh viên đại học cũng rất chân thật, có thể có được những người bạn tốt như vậy, là hạnh phúc lớn nhất của Lý Dương.

- Lý Dương, lần này anh có thể ở lại Trịnh Châu mấy ngày?

- Vương Giai Giai đột nhiên nhỏ giọng hỏi Lý Dương một câu, Lý Dương chẳng nói gì, nếu Vương Giai Giai không chủ động, thì không khí giữa họ quả thực có phần tẻ ngắt.

- Ít nhất cũng phải một tuần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này sẽ không rời đi, hoặc là chờ đến khi giải quyết xong chuyện cuối cùng, sau này có cơ hội sẽ lưu lại lâu hơn.

Lý Dương nghĩ một lúc, mới từ từ nói, nhìn Vương Giai Giai và Lý Dương hỏi một câu:

- Đúng rồi, Cố Nhã Tĩnh sao lại không ở cùng với em?

- Nhã Tĩnh, không phải anh không muốn gặp cô ấy sao, nếu không em gọi cô ấy tới nhé.

Vương Giai Giai hơi sững sốt, lập tức hé miệng cười, còn rất thích thú quan sát Lý Dương.



Lý Dương hận không thể cho mình một cái tát, tiểu ma nữ nếu không ở đấy có lẽ sẽ tốt hơn, làm sao hắn có thể không nghĩ ra điểm này chứ.

Lúc này Lý Dương có chút lung túng, anh không biết phải đáp lại như thế nào, gọi tiểu ma nữ đến anh rõ ràng không muốn, nhưng không để tiểu ma nữ đến thì anh không biết mở lời thế nào, cảm thấy lúng túng.

Nhìn thấy sắc mặt của Lý Dương, Vương Giai Giai cắn môi cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:

- Kì thực anh có muốn cô ấy đến thì cô ấy cũng chẳng thể đến, cô ấy về Bắc Kinh gặp người yêu rồi, đối tượng mà cô muốn gặp cứ trốn tránh cô, Nhã Tĩnh muốn phát hỏa lắm rồi, rất muốn trói chặt tên này lại rồi.

- Hóa ra là về gặp người yêu rồi.

Lý Dương thờ phào nhẹ nhõm, tiều ma nữ mặc dù không ở Trịnh Châu, nhưng đối với Lý Dương mà nói đích thực là một tin tốt, không có cô ta ở đây quấy rối, Lý Dương và Vương Giai Giai ở cùng nhau có thể tự nhiên hơn chút.

- Ừ, sợ rằng không lâu sau em cũng phải về gặp người yêu.

Vương Giai Giai chau mày nói, thở dài, Lý Dương há hốc mồm nhìn Vương Giai Giai, tâm trí tự nhiên có cảm giác như bị kim châm.

Vương Giai Giai phải đi gặp họ hàng? Chuyện này đối với Lý Dương mà nói đúng là không thua gì thiên tình phi lí, nỗi đau và sự ghen tuông khiến cho Lý Dương thực sự không thể thoải mái.

- Gặp người yêu, tại sao em lại phải đi gặp người yêu, không về không sao chứ?

- Không được, mẹ cả ngày cứ thúc giục, nói em vẫn chưa có bạn trai, nên sớm có một người, để ổn định.

Vẻ mặt Vương Giai Giai đau khổ, rồi lắc lắc đầu nói:

- Ở Trịnh Châu này em không có ai theo đuổi, cũng không có bạn trai, chi bằng về Bắc Kinh tìm.

Lý Dương hơi ngạc nhiên một chút, bỗng nhiên nói:

- Như vậy, anh làm bạn trai em là được rồi.

Nói xong câu đó, tim Lý Dương lại càng thêm đập mạnh, Lý Dương chưa từng trải qua cảm giác tim đập nhanh như vậy cũng như cảm giác sợ mất điều gì, trên phương diện đồ cổ và ngọc thạch có thể nói Lý Dương dư sức đại sát bốn phương, nhưng về mặt tình cảm anh là đại biểu của sự ngu ngốc.

- Anh thực sự muốn làm bạn trai em?

Vương Giai Giai cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ, trong giờ phút này những người khác cũng chẳng nói gì, nhìn chằm chằm vào Lý Dương và Vương Giai Giai, tới giờ bọn họ mới biết, hai người đó thực không phải một đôi, thế nhưng xem cách của bọn họ, cũng sớm thành một đôi thôi.

- Muốn, tôi thực sự muốn.

Lý Dương vội vàng gật đầu, không kìm được lòng đưa tay ra cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Vương Giai Giai. Mặt Vương Giai Giai càng đỏ hơn, đầu càng cúi thấp, giọng nói cũng nhỏ như tiếng muỗn bay:

- Vậy thì tốt rồi, cho anh một cơ hội.

Giọng nói rất nhỏ, thế nhưng Lý Dương nghe rất rõ, giờ phút này Lý Dương cảm nhận được một niềm hạnh phúc to lớn vô cùng, đây là niềm hạnh phúc mà anh chưa từng cảm nhận được khi chọn đá hay là đấu giá, Lý Dương không kìm được lòng mở miệng cười một cách ngốc nghếch.

Lòng của Vương Giai Giai cũng nhẹ nhõm, cũng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, nỗi khổ trong lòng của cô suy cho cùng cũng không uổng phí, tên ngốc này cuối cùng cũng làm cho triệt để.

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook