Chương 410: Ngọc Hindustan
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Ăn xong bữa tối, mấy người họ lại đi ktv một lúc rất lâu, đây cũng là một ngày vui nhất đối với Lý Dương.
Trần Lỗi và Lý Xán hôm nay uống cũng không ít, trong nhà hàng đã uống ít rượu trắng, trong quán kvt lại uống rất nhiều bia, Lý Dương uống lại càng nhiều, tuy nhiên thân thể của Lý Dương rất đặc biệt, anh có uống nhiều hơn nữa cũng chẳng sao.
Đưa Vương Giai Giai về kí túc xá xong, Lý Dương mới đưa Lưu Cương về biệt thự của Trịnh Khải Đạt, Lý Dương không có nhà ở Trịnh Châu, mỗi lần đến đây đều ở lại nhà Trịnh Khải Đạt.
Lúc về, Lý Dương mới suy nghĩ, hay là cũng mua một căn nhà ở Trịnh Châu, với tài sản hiện tại đối với Lý Dương mà nói mua một căn nhà không thành vấn đề, dù sao công ty của anh cũng ở Trịnh Châu, cho dù số lần đến công ty không nhiều, thì mỗi năm cũng phải đến mấy lần, ít nhất trước mỗi lần đấu giá, Lý Dương đều phải đến, sau chuyện ngày hôm nay, sau này không tự mình trói chặt cái sở hữu của Lý Dương thì thật không thể an tâm được.
Ngày hôm sau Lý Dương dậy rất sớm, sau khi xác định mối quan hệ với Vương Giai Giai, Lý Dương cảm thấy mình như quay trở lại cái thuở tràn đầy sức sống thanh xuân.
- Trịnh ca, anh về lúc nào vậy?
Lý Dương vừa xuống lầu, liền thấy Trịnh Khải Đạt đang ngồi nơi phòng khách, Lưu Cương cũng ngồi đó.
- Là sáng nay tôi về, cũng vừa mới đến ấy mà.
Trịnh Khải Đạt ngẩng đầu lên cười, hôm qua hắn vội vàng về Minh Dương, sau đó đến Hà Lão, kết quả giống như hắn dự đoán, cái đó quả thực là đồ giả, hơn nữa trình độ so với ba món đồ trong Cố cung cũng chẳng kém là mấy.
Đây chẳng phải là tin vui gì, điều này chứng tỏ đống đồ giả đã bắt đầu bị lưu truyền rồi, nếu như việc lưu truyền này không chịu sự khống chế, thì ảnh hưởng không nhỏ tới các công ty đấu giá.
Đồ cổ và ngọc cổ giống nhau, đồ sứ là một hạng mục lớn trong chơi đồ cổ, chiếm đến phân nửa, nếu như đồ sứ phải chịu sự công kích nào đó, thì đối với các công ty đấu giá mà nói là một đòn chí mạng.
Đặc biệt là công ty đấu giá vừa mới thành lập của bọn họ, sức kháng cự rất yếu, nếu xảy ra một vài chuyện gì thì rõ ràng không thể qua được rồi đi đến phá sản.
Lúc này, Trịnh Khải Đạt hận lũ người làm đồ giả đến tận xương tủy.
- Hà lão nói như thế nào?
Lý Dương đến bên, ngồi đối diện Trịnh Khải Đạt, nhỏ giọng hỏi.
- Hà lão nói đây là một manh mối rất quan trọng, cùng với những manh mối trước đó, những người này sẽ sớm lộ mặt thôi.
Trịnh Khải Đạt khẽ thở dài, nói tiếp:
- Hà lão nói rồi, trước mắt cái bọn này chắc chắn phải là một đội vừa có tổ chức, vừa có qui mô, có căn cứ thứ này là do Chu Ngọc Khôn làm, mà người này đang ở trong tay bọn họ, thậm chí rất có khả năng là người này đang bị họ ép buộc làm đồ giả nữa.
- Có khả năng này sao?
Lý Dương gật gật đầu, trong lòng cũng nghiêng về khả năng này, Chu Ngọc Khôn có thể làm giả được đồ sứ giả tốt như vậy sao, đủ để nói rằng tài hoa của hắn cao siêu thế nào, tuyệt đối phải là trình độ của các bậc đại sư.
Cho dù là Lý Dương hay Hà Lão, đều không có thành kiến với đồ gốm giả, đồ giả cũng là một nghệ thuật, đồ gốm giả cũng vậy cũng là một nghệ thuật.
Cho dù Chu Ngọc Khôn có bị bon họ uy hiếp, thì hắn không phải là thủ phạm chính, thậm chí có thể nói là kẻ bị hại, ít nhất thì hắn không phải chủ ý phạm tội, giết người thì có tội, nhưng con dao dùng để giết người thì không có tội.
Đạo lý tương tự như vậy, Chu Ngọc Khôn có làm đồ giả thì cũng chẳng có gì là sai, cái sai là ở chỗ đống đồ giả này lại được coi như những tác phẩm nghệ thuật thực sự rồi được đem đi bán, lấy đồ giả thế cho đồ thật, điều này là phạm tội, tin rằng bất cứ ai yêu *** đều cảm thấy oán ghét chuyện này vô cùng.
Tuy nhiên nếu như Chu Ngọc Khôn không bị uy hiếp, mà là một phần tử của tổ chức này, thì tội của hắn phải nói là lớn đấy, ít nhất cũng là trọng phạm, hơn nữa vụ án này còn liên can đến mạng người, nếu như bắt hắn lại, hắn có lẽ phải chịu bản án như cha của hắn.
- Hà lão còn nói, cậu có thể nhìn ra đó là đồ giả, thì hãy lưu ý nhiều hơn còn có những đồ vật như vậy không, ông sẽ cho người âm thầm điều tra, bất luận vụ án có được điểu tra hay không, thì đống đồ giả này cũng không nên được coi là đồ thật rồi được lưu thông trên thị trường.
- Tốt, điều này không thành vấn đề, không cần Hà lão dặn dò tôi cũng sẽ làm thôi.
Lý Dương lập tức gật gật đầu, trong lòng oán trách một tiếng, xem ra anh là cái mệnh phải lao lực rồi, không biết lần sau phải chạy tới đâu đây.
Cho dù là tới đâu, hai ngày này Lý Dương đều không cách gì rời khỏi Trịnh Châu, triển lãm Trường Sinh Bát sắp phải bắt đầu rồi, anh là chủ nhân không ở hiện trường thì nhất định sẽ bị mọi người hoài nghi, Trường Sinh Bát hiện tại là món vật quốc bảo thu hút nhiều dư luận từ phía giới chơi đồ cổ, có người thậm chí còn ví von Trường Sinh Bát là món vật bảo bối tuyệt vời nhất từ trước tới giờ.
Thêm vào đó, Lý Dương vừa mới xác định mối quan hệ với Vương Giai Giai, hiện tại có thể nói là giai đoạn ngọt ngào nhất của hai người, hiện tại anh thực sự không muốn rời khỏi Trịnh Châu.
Ăn xong bữa sáng, Trịnh Khải Đạt liền tới công ty, Lý Dương lập tức điện thoại cho Vương Giai Giai, được biết Vương Giai Giai hôm nay không đi làm, lập tức điện thoại cho cô hẹn ra ngoài.
Buổi trưa, hai người giống như đôi tình nhân ngọt ngào dắt nhau đi dạo trên con đường náo nhiệt nhất Trịnh Châu, trong khoảng khắc này, Lý Dương thậm chí quên đi việc đấu giá, quên đi việc chơi đồ cổ, cũng như quên đi việc phiền não là đồ giả, đặt hết tâm trí vào cái cảm giác hạnh phúc này.
Không để ý, hai người dạo đến tận một giờ trưa, đến lúc thấy đói bụng, mới cùng nhau bước vào quán KFC.
Ở phía xa, Lưu Cương lặng lẽ đi sau Lý Dương lắc lắc đầu, hôm nay ra ngoài, Lý Dương không để Lưu Cương đi cùng, là anh đi hẹn hò, đem theo Lưu Cương tương đồng với việc đem theo cái bóng đèn, mối quan hệ của hai người tốt hơn cũng không được, chuyện này không đáng để thương lượng.
Lưu Cương không thể kiên trì, thế nhưng vẫn âm thầm theo sau, chỉ cần Lưu Cương muốn, cho dù là ở con đường không người bọn Lý Dương cũng không nghĩ tới sự tồn tại của anh, con đường phồn hoa này thì càng không phải nói.
Do dự một lúc, Lưu Cương mới báo cáo cho Hà lão về chuyện của tối qua và hôm nay, tin rằng Hà lão nghe xong chuyện nhất định sẽ rất vui.
- Giai Giai, em muốn ăn gì, anh đi xếp hàng!
Người trong quán KFC không ít, ngồi xuống, Lý Dương hai chân đau nhức, lập tức hỏi Vương Giai Giai.
Nơi khóe miệng của Vương Giai Giai lộ ra hàm răng trắng, nhỏ giọng đáp:
- Thế nào cũng được, gì cũng được, anh thích ăn gì thì cho em cái đó!
- Được, em chờ nhé!
Lý Dương lập tức chạy đi xếp hàng, trong lúc xếp hàng Lý Dương với chỉ số cảm xúc thấp mới phản ứng, Vương Giai Giai đang nhường nhịn anh, lấy khẩu vị của anh làm chuẩn.
Nghĩ lại, Lý Dương lại lắc lắc đầu, vừa hay đồ ăn trong quán KFC cũng không có gì đặc sắc, hương vị không khác nhau nhiều, cũng chẳng có gì đặc biệt thích, tùy tiện mua về một chút cái gì là được rồi.
Hai người cùng ở đấy, dường nhe khiến khẩu vị tốt hơn, cả bàn đồ ăn đã bị bọn họ càn quét sạch sẽ. Thế nhưng lời qua lại, cái món đồ Mỹ này thực sự rất bình thường, không biết tại sao có bao nhiêu người trong nước thích chỗ này, nếu không phải muốn thưởng thức cái không khí này, thêm vào nữa ăn trong này rất tiện, thì Lý Dương cũng chẳng muốn đến đây.
- Chờ anh chút, anh nhận điện thoại!
Vừa mới ăn xong, điện thoại của Lý Dương đã đổ chuông, lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, Lý Dương chẳng nhìn đã đưa lên tai.
- Lão đại, bây giờ anh đang ở đâu?
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói sang sảng, ngay cả Vương Giai Giai ngồi cạnh cũng nghe thấy rõ ràng, cái giọng này Vương Giai Giai cũng chẳng lạ, chính là Trần Lỗi người hôm qua cùng nhau chơi vui vẻ.
- Tôi, hiện tại tôi đang ở cùng chị dâu cậu.
Lý Dương do dự một lúc, mới đáp lại bên kia điện thoại một câu, Vương Giai Giai lập tức cúi thấp đầu xuống một chút, sắc mặt ửng hồng.
- Chỉ hai ngươi bọn anh à?
- Nói thừa, anh với chị dâu chú hẹn họ lại mang theo ai đó được sao!
Lý Dương không nhịn được cười mắng một tiếng, Trần Lỗi chẳng lấy làm để ý, tiếp tục to giọng nói:
- Vậy tốt quá, tối nay hai người có thể bỏ ra chút thời gian không, hôm nay em với Linh Linh đến nhà cậu cô ấy, cậu cô ấy nghe tới anh, rất muốn gặp anh một lần, cũng không cần nhiều thời gian lắm, một giờ là đủ rồi.
- Tối nay?
Lý Dương không kìm được quay sang nhìn Vương Giai Giai, Vương Giai Giai nhẹ nhàng gật đầu với anh.
- Được rồi, vậy thì tối nay, lúc nào đây, bọn cậu ở đâu?
Vương Giai Giai không phản đối, Lý Dương lập tức đồng ý, đây cũng là cuộc gọi của Trần Lỗi, nếu là người khác, Lý Dương sẽ chẳng muốn bỏ ra một giờ.
- Lão đại, anh nói cho em anh đang ở đâu, em đến đón anh.
- Chúng ta đang ở gần quảng trường hai bảy, cậu trực tiếp đến quảng trường hai bảy là được rồi.
Lý Dương nhìn đồng hồ, rồi mới nói một câu, lúc này anh và Vương Giai Giai vừa hay mới ăn xong, buổi trưa đi dạo rất lâu, cái cảm giác mệt mỏi vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn, nhân thời gian này để nghỉ ngơi chút cũng không tồi.
- Được, lão đại bọn anh ở đó chờ em là được rồi.
Trần Lỗi nói xong câu này liền cúp máy, Lý Dương đành cất điện thoại lại.
- Hắn là một người không tồi đấy, Ngưu Linh cũng rất tốt, sau này bọn họ ở cùng nhau nhất định sẽ hạnh phúc.
Vương Giai Giai nhìn Lý Dương, nhỏ giọng nói một câu, nghĩ lại biểu hiện giữa Trần Lỗi và Ngưu Linh, Lý Dương gật đầu:
- Đúng đó, thoạt nhìn hai người đó thật không xứng đôi, nhưng thực ra lại là một đôi rất hợp, sau này chúng ta cũng sẽ vậy.
Vương Giai Giai yên lặng gật đầu, trên mặt còn có một nụ cười tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.
Trần Lỗi tới rất nhanh, cái tên này hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi thắt caravat, hơn nữa còn lái một chiếc xe có rèm che cửa đến, nhìn bộ dạng của hắn, Lý Dương không khỏi nhớ tới câu nói của Lý Xán dành cho hắn hôm qua: Nhân khuông cẩu dạng.
Lúc này Trần Lỗi, thực sự là đem đến cho Lý Dương cảm giác đó, đặc biệc là sự đường hoàng khi hắn bước xuống từ chiếc xe, cái cảm giác này càng mãnh liệt.
Ngưu Linh theo sau cũng xuống xe, Vương Giai Giai cười hi hi cũng bước tới, hai cô gái lập tức tụ lại một chỗ, không biết thì thầm với nhau điều gì.
- Lão đại, ha ha, nhờ phúc của anh, hôm nay em kiếm lớn rồi.
Trần Lỗi nhìn thấy Lý Dương, lập tức cười, hơn nữa nụ cười còn rất đắc ý, quá đáng nhất là đôi mắt của hắn, rất nồng nàn nhìn Lý Dương, nụ cười của hắn phối hợp với ánh mắt này, khiến Lý Dương có cảm giác sởn da gà.
- Anh có cái phúc gì để chú nhờ cậy, đừng có nhìn anh như thế, bằng không anh đá chú đó.
Lý Dương lui lại một bước, còn giơ chân lên, anh bị Trần Lỗi nhìn càng khó chịu.
Trần Lỗi cười to một tiếng, đi đến chiếc xe màu đen, đắc ý vỗ vỗ vào đèn của chiếc xe đẹp, nói rằng:
- Nhìn thấy chiếc xe này chưa, cậu của Linh Linh nói, nếu như hôm nay em có thể mời anh đến, chiếc xe này sẽ thuộc về em, lão đại, anh nói đi đây có phải là nhờ phúc của anh không?
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.