Chương 700: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi(6)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Lương lão bên cạnh củng sững sờ, ông vừa rồi vừa nói qua là Khổng lão chỉ xem chứ không làm gì, kết quả là Khổng lão lại ra giá định mua lại, điều này làm cho thể diện của Lương lão mất sạch.
-Tiền bối, thực xin lỗi, Dạ Quang Bôi này tôi rất thích nên tôi không định chuyển nhượng!
Lý Dương có chút căng thẳng, lập tức nói một câu, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười. Cái chén này hắn không có gì lo lắng ca,3 chỉ cần hắn không muốn bán thì không ai có thể cướp thứ này từ tay hắn cả.
-Lão Khổng, ông làm sao vậy? Tiểu Lý là học trò của Hà lão đó!
Lương lão nhỏ giọng nói một câu, trên mặt ông có chút bất mãn, lúc này ông tưởng rằng Khổng lão muốn giúp con gái mình mua lại thứ này.
Loại ý nghĩ này không phải chỉ có một mình Lương lão mà những vị chuyên gia khác cũng có.
-Tôi biết, nhưng tôi thật sự thích cái chén này, tôi không phải làm vì ai cả!
Khổng lão quay đầu lại cười cười, sau đó nhìn Lý Dương, tiếp tục nói:-Tiểu Lý, tôi mua nó không phải vì con gái tôi, như vậy đi, tôi mua một trăm vạn một cái, hai cái 200 vạn, thế nào?
-Ba!
Khổng Huyên bên cạnh lôi kéo tay Khổng lão, cái chén này có giá nhiều lắm cũng chỉ 60 vạn, Khổng lão ra giá 200 vạn chẳng phải là giúp Lý Dương kiếm tiền hai sao.
-Không có việc gì, nha đầu!
Khổng lão lắc lắc đầu nhìn con gái rồi quay đầu lại nhìn Lý Dương.
-Tiền bối, quân tử không đoạt vật của người khác, thứ này tôi cũng rất thích, nghìn vàn cũng không thể đổi được!
Lý Dương lại lắc đầu, nếu không phải bên trong cái chén có thứ khác thì hắn có thể chuyển nhượng lại, với 200 vạn hắn có thể mua được vài cái Dạ Quang Bôi rồi.
Đã biết bên trong có vật khác nên chỉ có thằng ngốc mới đem nó đi đổi.
-Nghìn vàng không đổi, nói rất đúng!
Chu lão đột nhiên kêu lên một tiếng, Khổng lão khi còn trẻ vẫn ở trong nước, sau khi cải cách thì mới di dân qua Thailand.
Khi còn trẻ Khổng lão và Chu lão từng làm việc chung với nhau, quan hệ của hai người không hòa hợp lắm, hơn nữa còn phát sinh mâu thuẩn.
Dùng cách nói hiện đại thì đó chính là oan gia, khó trách ông lại ủng hộ Lý Dương, những người khác đều không nói gì.
-Tiểu Lý, năm trăm vạn, thế nào?
Khổng lão cũng không để ý mà tiếp tục nhìn Lý Dương, nói.
-Năm nghìn vạn tôi cũng không bán!
Sắc mặt Lý Dương có chút cứng ngắc, hắn kính đối phương, cho nên vẫn nói chuyện một cách từ tốn, nhưng khi hắn đã nói không bán mà đối phương vẫn ra giá, khó tránh khỏi làm cho hắn có chút hoài nghi.
Nói không vì con gái thì tại sao lại dùng giá cao như vậy để mua, Lý Dương nếu không phải có Hà lão, có phải là sẽ trực tiếp dủng biện pháp mạnh hay không?
-Năm nghìn vạn (50 triệu) không được, tôi cho cậu một ức (100 triệu)
Khổng lão lại nói một câu, những người xung quanh đều ngơ ngác nhìn Khổng lão.
Lý Dương, Vương Giai Giai, thậm chí Lương lão sững sờ, cho dù là Khổng Huyên cũng ngây người nhìn cha mình.
Một trăm triệu?
Rất nhiều người đều nghi ngờ mình có phả nghe nhầm hay không, đồ cổ có giá 100 triệu rất nhiều, nhưng cái chén trước mặt này không thể nào có giá đó, 100 triệu để mua cái chén này chính là việc vớ vẫn.
-Ông trời ơi, Lý lão đệ, đáp ứng hắn, đáp ứng hắn, tên này quả thật là coi tiền như rác, chỉ cần hắn ra giá 100 triệu thì cứ bán cho hắn đi!
Bạch Minh kêu to trong lòng, trong lòng hắn đây là một cơ hội kiếm lời rất tốt, nếu cái chén này là của hắn thì hắn khẳng định sẽ bán nó.
-Lão Khổng, đừng nói giỡn vậy chứ!
Lương lão vội vàng ho khan một tiếng, thân phận của Lý Dương không giống bình thường, nếu Lý Dương thật sự đáp ứng thì 100 triệu này Khổng lão phải lấy ra, nếu không thì sau này đừng nghĩ trở lại đại lục nữa.
Chuyện này nếu không làm tốt, đến lúc đó Hà lão giúp Lý Dương trúc giận cũng không ai có thể nói gì, cho dù thế nào thì lý Dương cũng là bên có lý, nơi này lại có nhiều người làm chứng như vậy.
-Tôi không có nói giỡn, tôi nói thật, tiểu Lý, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ trả 100 triệu, chúng ta lập tức giao dịch!"
Khổng lão lắc lắc đầu rồi nghiêm túc quay đầu lại nhìn Lý Dương.
-Ba, ba đừng như vậy, lần này là con không đúng, ba không cần giúp con như vậy!
Khổng Huyên vội vàng kéo Khổng lão lại, đôi mắt cô còn có chút ướt át, trong mắt cô Khổng lão vì cô mới làm như vậy, cho dù là bỏ ra tiền tỉ Khổng lão cũng nhất định phải mua cho bằng được.
Khổng gia ở Thailand cũng là đại gia tộc, tài sản tuy không thể so với lương lão nhưng cũng có một tỉ NDT. Có điều lấy ra 100 triệu không phả là chuyện dễ dàng gì, rất nhiều người đều anh xem tôi, tôi xem anh, nghi ngờ có phải là Khổng lão đã điên rồi hay không.
Vương Giai Giai, Lưu Cương đều nhìn Lý Dương, trong lòng có chút lo lắng.
Bành vũ thì hoàng toàn choáng váng, hai người đều là người không đơn giản, không có ai trong số hai người hắn có thể đắc tội được.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Dương, một ít người còn hâm mộ nhìn hắn. Chỉ cần hắn gật đầu liền có thể có được 100 triệu, những chuyên gia này có rất nhiều vật sưu tầm có giá trên nghìn vạn nhưng không có ai có thể lấy ra 100 triệu cả, số tiền này đối với những vị chuyên gia ở đây cũng là một con số không nhỏ.
-Khổng lão, thực xin lỗi, tôi rất thích cái chén này nên sẽ không bán nó!
Lý Dương lại lắc đầu, những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn, đối mặt với 100 triệu mà có thể từ chối, trên đời này không có bao hiêu người có thể làm được như thế đâu.
Bạch Minh há to miệng, ngây người nhìn Lý Dương, trong lòng hắn hô to bội phục, Lý Dương không hổ là Lý Dương, 100 triệu cũng không thể hấp dẫn được hắn.
Ngoại trừ Bạch Minh, những người khác đều có ý nghĩ như vậy. Trong mắt mọi người đây thuần túy là đấu nhau, dùng 100 triệu để mua hai cái chén trị giá 60 vạn, nói không phải đấu nhau thì chẳng ai tin cả.
Khổng lão nhìn Lý Dương, lại đột nhiên nói:-Tiểu Lý, ở nhà tôi có rất nhiều vật sưu tầm, có rất nhiều đồ đồng cổ và Nguyên Thanh Hoa nguyên vẹn, đồ sứ ở 5 lò nung lớn tôi cũng có vài món, ngọc tinh phẩm tời Hán tôi cũng có hơn 10 món, nếu cậu đồng ý tôi có thể dùng hết mọi thứ để đổi với cậu!
Trong phòng nghĩ nhất thời yên tĩnh, mọi người đều đang sững sờ.
Mấy món đồ sứ và đồ đồng kia, chỉ cần phẩm chất tốt và đầy đủ thì đều là bảo bối trị giá vài nghìn vạn, cộng thêm Nguyên Tahnh Hoa thì giá trị đã hơn 100 triệu, hơn nữa còn chưa nói tới ngọc cổ thời Hán.
Cổ ngọc thời Hán và thời Đường là tốt nhất, có điều ngọc thời Đường có rất nhiều loại là phỏng chế theo thời Há, tinh phẩm ngọc thời Hán rất khó gặp được. Khổng lão có tạo nghệ rất cao trên phương diện cổ ngọc, ngọc thời Hán mà ông sưu tầm khẳng định là không kém, hơn 10 khối ngọc này có giá trị khẳng định là không ít.
Hiện tại mọi người cũng không biết nói cái gì cho phải, cho dù là vì con gái trúc giận thì cũng không thể nào làm như thế cả?
-Ba, ba làm sao vậy?
Khổng Huyên vội vàng kêu một tiếng, mấy thứ mà Khổng lão nói cô rất rõ ràng, mấy thứ này nếu thật sự đem bán đấu giá thi giá có được ít nhất cũng là 200 triệu, hiện tại lấy nhiều bảo bối như vậy để đi đổi 2 cái chén có giá 60 vạn, ngoại trừ dùng từ ‘Điên’ ra thì không còn từ nào khác để hình dung cả.
-Con gái, đừng nói gì cả!
Khổng lão vỗ vỗ tay Khổng Huyên rồi quay đầu lại nhìn Lý Dương.
Mọi người cũng đều nhìn Lý Dương, chỉ cần Lý Dương đáp ứng thì những bảo bối khó gặp này sẽ thuộc về hắn, khi nghĩ tới đây mọi người đều có chút đố kỵ. Vận may của Lý Dương quả thật là quá tốt đi chứ.
Có điều có vài người nhìn ra manh mối, Chu lão, Lương lão là người như thế.
Chu lão và Khổng lão có oán, có điều ông lại hiểu rất rõ Khổng lão, Khổng lão không phải là người dễ xúc động, ông làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Lương lão cũng đồng dạng, Khổng lão và ông đã có giao tình mấy chục năm.
Khổng lão dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở Thailand tự thành lập một khoảng trời riêng cho mình, tất cả đều dựa vào năng lực và sức chịu đựng, có thể kiếm được số tiền lớn như vậy thì không ai là người dễ xúc động cả.
Điểm này cũng là điểm mà Lương lão bội phục nhất, Lương lão có nhiều tài sản, nhưng phần lớn đều là tổ tiên để lại, ông chỉ tiếp quản rồi từ từ mở rộng gia sản mà thôi.
Một người như vậy thuần túy không thể nào xúc động được, càng không thể nào sử dụng bảo bối để đi đổi thứ có giá trị nhỏ hơn rất nhiều được, Khổng lão làm như vậy, khẳng định là có nguyên nhân khác.
-Ngoại trừ những thứ này còn có một trăm triệu tôi vừa nói trước đó, tôi dùng những thứ này để đổi hai cái chén Dạ Quang Bôi!
Thấy Lý Dương không nói gì Khổng lão lại nói một câu.
-Xôn xao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.