Chương 701: Mỹ tửu Dạ Quang Bôi(7)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Những chuyên gia không nhịn được đều nhỏ giọng nghị luận, 100 triệu cộng thêm số bảo bối trị giá hơn trăm triệu, đây chính là món tài phú hơn 200 triệu Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút phát điên, tốn nhiều tiền như vậy không ngờ chỉ để dổi hai cái chén trị giá cao nhất chỉ là 60 vạn, mọi người lúc này đã có chút mơ hồ rồi.
-Lý Dương, đáp ứng hắn, đáp ứng hắn!
Bạch Minh lại bắt đầu cầu nguyện trong lòng, hắn không có ý kiến gì với Khổng lão, có điều vì có quan hệ với Lý Dương nên hắn muốn Lý Dương có thể đạt được điều tốt nhất.
Trong mắt Bạch Minh, đây là một cái bánh vô cùng lớn rơi từ trên trời xuống.
Lý Dương nhìn Khổng lão vài phút rồi lắc lắc đầu, nói:-Khổng lão tiền bối, thật có lỗi, cho dù thêm nhiều tiền, nhiều bảo bối hơn nữa tôi cũng không đổi!
"Oanh!"
Những người xung quanh, không chỉ là chuyên gia mà còn có nhân viên công tác của đài truyền hình đều nhỏ giọng thảo luận.
Kẻ điên, hai người đều là kẻ điên, một cặp chén bị người điên cuồng nâng giá tối hơn 200 triệu, mà điên cuồng hơn nữa là chủ nhân của chúng lại không muốn bán, nếu không phải việc này xãy ra trước mắt họ thì bọn họ không thể nào tin được.
Bạch Minh trong lòng ai thán một tiếng, âm thầm vì Lý Dương sốt ruột, hắn hận không thể cướp lấy cái chén giúp Lý Dương giao dịch.
Có 200 triệu này thì muốn mua bao nhiêu cái Dạ Quang Bôi mà không được chứ?
Cũng may là mọi người đang trong phòng nghỉ, phòng nghỉ tuy rằng rất lớn, nhưng người cũng không nhiều, cộng thêm nhân viên công tác của đài truyền hình thì cũng chưa tới 40 người, nếu như chuyện này xảy ra bên ngoài thì chỉ trong một ngày chuyện này sẽ lan truyền khắp trên mạng.
-Tiểu Lý, tôi có thể mạo muội hỏi vì sao cậu không bán được không?
Khổng lão không để ý tới những người xung quanh mà chỉ nhìn lý Dương, lời của Khổng lão làm cho mọi người yên lặng trở lại, vấn đề này mọi người cũng rất muốn biết.
Đối mặt với món tài sản hơn 20o triệu, thế nhưng còn lựa chọn không bán, không phải điên thì chính là ngốc, cho dù thế nào thì mọi người cũng không nghĩ rằng Lý Dương là điên hay ngốc, tất cả mọi người đều muốn biết nguyên nhân tại sao Lý Dương làm như vậy.
Dù sao đổi thành ai khác thì chỉ cần nâng giá lên 100 vạn thì họ sẽ bán ngay rồi
Lý Dương có chút do dự, một lát sau hắn mới nói:-Khổng lão tiền bối, ngài có thể cho tôi biết ngài vì cái gì lại muốn mua thứ này hay không?
Lý Dương không trả lời vấn đề của Khổng lão mà hỏi lại một câu, mọi người lại đều chuyển ánh mắt sang Khổng lão, vấn đề này mọi người cũng rất muốn biết.
-Kỳ thật rất đơn giản, cái chén này vốn là của Khổng gia, là đồ gia truyền của nhà chúng tôi, rất lâu đã thất truyền, tôi hiện tại rất muốn tìm lại nó, mong ngài hỗ trợ cho!
Khổng lão nói, xưng hô đã có chút rối loạn, ngay cả từ ngữ cung kính cũng dùng tới, thái độ có thể nói là vô cùng cung kính, mọi người một lần nữa nhìn về phía Lý Dương.
Khổng lão giải thích như thế có chút miễng cưỡng, nhưng cũng là một lý do, cái chén này là đồ gia truyền, người ta muốn thu hồi là chuyện tất nhiên, chẳng qua trả giá cao như vậy có đáng giá không thì mọi người đều không biết.
-Khổng lão tiền bối, xin lỗi ngàu, tôi không bán cái chén này không phải là vì tiền tài, cũng không phải chướng mắt bảo bối của ngài, mà là cái chén này còn có tác dụng khác. Tôi có cảm giác cái chén này không phải có diện mạo như thế này, bên trong chén ngọc khẳng định là có thứ gì khác!"
Lý Dương do dự thật lâu, mới chậm rãi nói, khi nói tới hắn đều quang sát Khổng lão.
Nghe được Lý Dương nói như vậy sắc mặt Khổng lão liền có chút thay đổi nhưng lập tức khôi phục lại, thay đổi này rất nhanh, nếu không phải Lý Dương vẫn chú ý thì chỉ sợ không thể phát hiện được.
Lý Dương nói ra tình huống của cái chén Dạ Quang Bôi cũng chỉ là muốn thử. Hắn nghi ngờ Khổng lão đã nhìn thấu thực hư của cái chén này, hiện tại xem ra điều hắn đoán đã trở thành sự thật, nếu không biết bên trong có bảo bối tốt thì ai lại quyết đoán như vậy chứ.
-Tiểu Lý, lý do này của cậu không tốt, đây chỉ là cái chén bình thường, làm gì có thứ khác bên trong chứ?
Khổng lão lập tức lại nói một câu, những ngướ xung quanh đều gật gật đầu.
Sau khi Lý Dương nói đây không phải là diện mạo thật sự của cái chén thì mọi người đều chú ý tới nó, mọi người đều cẩn thận nhìn chằm chằm cái chén ngọc, Bạch Minh ngồi gấn nhất còn cầm lên cẩn thận quan sát, cuối cùng cũng lắc đầu rồi đặt xuống.
Đây là một cái chén Lam Điền Ngọc rất bình thường, ít nhất thì hắn không nhìn ra vấn đề gì.
Bạch Minh không thấy, những người khác cũng không thấy, Lương lão cũng cầm cái chén lên xem nhưng cuối cùng cũng lắc đầu.
Mọi người lại nhìn về phía Lý Dương, lời giải thích này của Lý Dương mọi người đều không tin tưởng.
-Khổng lão, lý do của tôi là thật hay chỉ là tìm cớ thì chỉ cần chứng minh là được, tôi hiện tại dùng đao thủy tinh để mở cái chén Dạ Quang Bôi này ra, ngài thấy thế nào?
Lý Dương đã có chút nắm chắt nên cười nói một câu, lần này sắc mặt Khổng lão chuyển thàn rất khó coi.
Những người xung quanh đều ngây dại nhìn Lý Dương.
Đây chính là bảo bối có người ra giá 200 triệu, Lý Dương không ngờ lạ muốn mở nó ra, thật không biết Lý Dương đang nghĩ gì nữa.
-Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiểu Lý, cậu thật sự đã làm tôi nhìn bằng cặp mắt khác, Hà lão thật lợi hại, thu được một học trò làm tôi vô cùng ganh tị!
Khổng lão đột nhiên thở dài, mọi người vốn đang nhìn Lý Dương đều quay đầu lại nhìn Khổng lão.
-Ba, ba có ý gì thế?
Khổng Huyên vội vàng hỏi, cô cũng sớm nhìn ra không đúng cho nên vẫn không nói gì, lúc này nghe cha mình nói thế nên mới nhịn không được hỏi.
-Không có gì, tiểu Lý nói không sai, bên trong cái chén này còn có thứ khác, nói cách khác cái chén này đang bị che giấu, bên trong mới thật sự là Dạ Quang Bôi!
Khổng lão lắc lắc đầu rồi nói, những người xung quanh đều sững sờ, trong đó có cả Lương lão.
Khổng lão chỉ vào cái chén kia rồi nói với Khồng Huyên:-Tiểu Huyên, đây là gia truyền chí bảo của nhà chúng ta, được truyền từ thời Đường, đáng tiếc là đã thất truyền, chúng nó mấy trăm năm trước đã thất lạc, nếu như cha thấy nó trước thì đã không tiếc hêt thảy mọi thứ đoạt nó lại, tại sao cha không tới trước chứ!
Khổng lão có chút tiếc hận nói.
Nói xong, ông lại ngẩng đầu nhìn Lý Dương:-Tiểu Lý, nếu cậu đã biết thứ này có huyền cơ thì tôi cũng không giấu diếm nữa, cái chén này bên trong có chứa gia truyền chí bảo của chúng tôi, thứ này rất quang trọng với Khổng Gia, tôi đồng ý dùng một cái giá lớn để mua lại nó, nếu cậu đồng ý thì xin nhường lại cho tôi!
Những người xung quanh không ai nói chuyện, mọi người đều ngơ ngác nhìn hai người, chuyện này đã phát triển vượt ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.
Một cặp chén bình thường không ngờ Lý Dương lại nói bên trong nó có huyền cơ, hơn nữa Khổng lão cũng thừa nhận, còn nói bên trong cấu giấu gia truyền chí bảo của bọn họ, đáng tiếc là không ai có thể thấy diện mạo thật của nó.
-Khổng lão tiền bối, đề tài này để sau hãy nói, tôi muốn biết vì sao ngại lại biết thứ này là gia truyền chí bảo của gia tộc ngài?
Lý Dương không có trả lời mà lại hỏi ra nghi hoặc của mình. Khổng lão cũng đã nói thứ này đã thất truyền mấy trăm năm, vậy thì thứ này khẳng định là ông chưa có gặp qua, vậy sao có thể khẳng định chắc chắn, hơn nữa còn dùng số tiền lớn để mua.
-Bởi vì loại Bộ Ẩn Pháp của cái chén này chỉ có người cùa Khổng gia mới có thể sử dụng, cho nên tôi chỉ cần liếc mắt là có thể biết dược!
-Bộ Ẩn Pháp!
Khổng lão vừa mới nói xong thì Khổng Huyên đã hét to một tiếng.
-Đúng vậy, con gái, lần này là cha sai, nếu như cha sớm dạy nó cho con thì cái chén này đã trở lại với Khổng gia rồi!
Khổng lão gật gật đầu, trên mặt còn có sự ảo não, Bộ Ẩn Pháp là một loại che giấu chỉ có Khổng gia mới biết, chủ yếu dùng trên đồ ngọc, nó có thể biến một món đồ ngọc đỉnh cấp trở thành một món đồ ngọc bình thường.
Bộ Ẩn Pháp, Hiện Ẩn Pháp và Vụ Ẩn Pháp giống nhau, chúng đều là phương pháp che giấu để bảo vệ bảo bối, điểm khác nhau là Bộ Ẩn Pháp chỉ có Khổng gia mới biết, đây là là phát minh của Khổng Gia, cũng là một loại tài nghệ cao siêu còn được lưu truyền.
Tới thế hệ của Khổng lão, ba đứa con trai đều không có húng thú với đồ ngọc, chỉ có đứa con gái là có thiên phú nhưng trải qua những biến cố tâm lý, ông sợ tay nghề này rất khó có thể truyền lại. Vốn ông còn định vài năm nữa sẽ dạy thứ này cho con gái để cho con gái mình truyền lại cho con cháu đời sau, không ngờ lại vì vậy mà đánh mất gia truyền chí bảo.
Chuyện này Khổng lão cũng không có nói dối, thứ này quả thật là gia truyền chí bảo của Khổng gia, đã thất lạc vào thời Thanh, Khổng gia tới nay vẫn còn đi tìm, đáng tiếc là vẫn không tìm thấy.
Khổng lão nào ngờ Dạ Quang Bôi lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn để cho con gái ông nhìn thấy. Làm cho ông hối hận là con gái mình không biết Bộ Ẩn Pháp, hơn nữa cũng không biết chuyện bảo bối gia truyền, cuối cùng mất đi cơ hội có được nó, làm cho nó rơi vào tay người khác.
Nếu như rơi vào tay người bình thường còn đỡ, nhưng người này lại là Lý Dương, điểm quan trọng hơn là Lý Dương lại nhìn ra điểm kỳ lạ của cái chén này làm cho ông muốn thu hồi nó cũng không có cách nào
Đáng tiếc hiện tại nói những thứ này thì đã chậm, khi Lý Dương nói bên trong cái chén còn có huyền cơ khác thì Khổng lão đã có cảm giác không ổnkhi nghe Lý Dương muốn mở cái chén ra thì ông đa biết mình không thể giấu diếm được nữa.
Bộ Ẩn Pháp không phải là một thứ bình thường, nếu dùng đao thủy tinh rất có thể sẽ làm hòng bảo vật bên trong, Khổng lão tuyệt đối không dám mạo hiểm, dù sao thì thứ này cũng là bảo vật gia truyền nhiều đời của Khổng gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.