Chương 1296: Phần thắng sẽ thuộc về ai
Tiểu Tiểu Vũ
20/03/2013
Sân vận động Yết Dương hôm nay vẫn nườm nượp người.
Nhiều người đã đến cổng sân vận động từ rất sớm, hi vọng có thể gặp được mấy vị đại đại sư điêu khắc ngọc ở đây, trong đó phần lớn là học sinh, người bọn họ muốn gặp là Lý Dương.
Cho đến nay, danh tiếng của Lý Dương lớn nhất chính là ở trong lòng học sinh, những việc mà hắn làm đều được học sinh công nhận.
Tiếc là bọn họ không biết, nguyện vọng này rất khó thực hiện, Lý Dương lúc này đã vào trong sân vận động rồi, những đại sư khác cũng vậy, người ở cổng quá đông, bên phía tổ chức không trực tiếp đón họ ở cổng, nhằm tránh ảnh hưởng đến tinh thần của họ.
Điêu khắc ngọc là một việc tinh tế, đối với đại sư thì tinh thần rất quan trọng.
- Lý Dương, cháu không sao chứ?
Trần Vô Cực hơi lo lắng, chuyện hôm qua làm ông lo cả buổi chiều, sau khi về Lý Dương ăn tạm chút gì đó rồi đi nghỉ, nên ông cũng không dám hỏi nhiều.
Nhưng ông dám khẳng định chuyện hôm qua chắc chắn cũng sẽ có ảnh hưởng đến Lý Dương.
Những ảnh hưởng này tuyệt đối không phải là điều tốt, bất cứ ai trước trận thi chung kết mà bị đưa đến đồn cảnh sát, còn xảy ra nhiều chuyện như thế thì tinh thần không thể tốt được.
- Ông yên tâm, cháu không sao!
Lý Dương cười để lộ hằm răng trắng tinh.
Nhìn Lý Dương cười như vậy Trần Vô Cực cũng bớt lo lắng, tinh thần của Lý Dương có vẻ rất tốt, không bị ảnh hưởng gì cả.
Cho dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nhưng ông cũng không nói ra, nói càng nhiều thì ảnh hưởng đến Lý Dương càng lớn.
Trần Vô Cực lo lắng cũng phải, Lý Dương đúng là bị một chút ảnh hưởng, chỉ là ảnh hưởng không lớn lắm mà thôi, chuyện như vậy trước đây không phải Lý Dương chưa từng trải qua, hơn nữa hắn rất tự tin, chỉ cần đi vào cuộc đấu là hắn lại bình tĩnh trở lại.
Niềm tin này Lý Dương vẫn có, tinh thần của hắn vẫn luôn giữ được ở trạng tốt nhất.
Lúc này Lý Dương đang ở phòng nghỉ của ban giám khảo, Trần Vô Cực đứng riêng một góc với Lý Dương, còn những giám khảo khác thì cứ liếc nhìn qua phía ông.
Bọn họ cũng biết chuyện của Lý Dương hôm qua, những chuyện như vậy không thể giấu ai được.
Trần Vô Cực quay lại nhìn một cái rồi thở dài nói:
- Cháu đi ra trước đi, cuộc thi hôm nay cố gắng hết sức là được rồi!
Đây dù sao cũng là nơi nghỉ ngơi của ban giám khảo, Lý Dương đứng mãi ở đây cũng không hay, lát nữa hắn còn phải tham gia trận chung kết, tuyển thủ trước khi thi mà có liên hệ gì với giám khảo thì truyền ra ngoài sẽ không tốt.
- Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Lý Dương nói xong cười rồi đi ra, phía bên trong một phòng họp khác, mười bốn người tham gia chung kết cũng đã có mặt.
Cộng thêm Lý Dương nữa, có thể nói những người này hiện tại là những đại sư điêu khắc ngọc đỉnh cấp nhất của cả nước, bọn họ đại diện có trình độ điêu khắc ngọc thời kỳ hiện đại.
Về trình độ mà nói, những người này hoàn toàn không kém. Cho dù là Trần Vô Cực, Hồng Lão lúc huy hoàng nhất cũng chỉ là bốn người, còn hôm nay ở đây có ít nhất cũng được bốn vị đại sư đỉnh cấp rồi.
Trình độ của những người này bây giờ đã bắt kịp lúc trước, cộng thêm một người không biết giới hạn là Lý Dương nữa, thậm chí có thể nó giờ đã vượt qua được lúc trước.
- Lý Dương, ghê, cậu không làm quan đúng là tiếc thật!
Vừa mới bước vào, Hoàng Hạo đã giơ ngón tay cái ra với Lý Dương. Chuyện hôm qua đã kinh động đến Hiệp hội Ngọc thạch, rất nhiều người đều có nghe nói, Bí thư và Chủ tịch tỉnh vì xung đột giữa Lý Dương và đồn công an mà đã đích thân đến Yết Dương.
Còn có người nói, hai ông lớn này đến là để nâng đỡ Lý Dương.
Ngoài ra có một vài lời đồn hơi thái quá một tí, gì mà trưởng cục công an đắc tội với Lý Dương, chỉ một cuộc gọi của Lý Dương mà đã gọi được Bí thư và Chủ tịch tỉnh đến, Cục trưởng cục công an liền bị xúi quẩy.
Thậm chí còn có người nói, Lý Dương là con riêng của Bí thư nữa, nói chung là đủ loại tin đồn, từ điểm này có thể thấy sức tưởng tượng của nhiều người cũng thật là phong phú.
Đương nhiên, những người trong phòng họp này sẽ không tin, Hoàng Hạo cũng coi như là tương đối hiểu Lý Dương, trong lòng cùng biết được vài điều.
- Tôi không phù hợp với nghề đó!
Lý Dương cười ha ha nói, hắn đúng là có ưu thế để làm quan, chỉ dựa vào thân thế của mình thôi thì người khác có cưỡi ngựa cũng không chạy theo kịp.
- Hoàng đại sư, nếu Lý đại sư thực sự làm quan, thì ngành điêu khắc ngọc của chúng ta đã bị mất đi một thiên tài lợi hại rồi!
Một đại sư điêu khắc ngọc Nam Dương Hà Nam cười ha ha nói một câu, Lý Dương nhìn mười mấy người xung quanh mình, trong lòng cũng cảm thấy rất cảm khái.
Lúc trước Trần Vô Cực muốn thu nhận hắn làm đồ đệ, dạy hắn làm điêu khắc ngọc thì trong lòng hắn vẫn có chút mâu thuẫn và nghi ngờ, cảm thấy mình không chắc sẽ học giỏi cái này, từ trước đến giờ không hề nghĩ qua một thời gian ngắn như vậy mà mình đã là đại sư đỉnh cấp trong nước rồi.
Có thể cùng tranh đấu với mười bốn vị đại sư này là sự khẳng định lớn nhất thực lực của hắn.
- Ông Lý, hôm nay ông có còn dùng Ngô Côn Đao không?
Chu Diệp đi đến, hưng phấn hỏi Lý Dương một câu, Hoàng Hạo lại quay đầu sang.
Tuy Chu Diệp cũng là đại sư đỉnh cấp, tuy nhiên thành kiến của Hoàng Hạo đối với hắn e rằng không thể thay đổi trong một thời gian ngắn được, không chỉ có Hoàng Hạo mà tất cả các đại sư điêu khắc ngọc ở Tô Châu đều như vậy.
- Đúng, tôi đã sử dụng rất thành thạo Ngô Côn Đao rồi!
Lý Dương cười, hắn không hề có kỳ thị gì với Chu Diệp cả.
Chu Diệp gật đầu nói:
- Ông Lý, cố lên, dùng Ngô Côn Đao nhất định sẽ làm nên một tác phẩm tuyệt vời, đây là đao khắc tốt nhất, cho nên đừng có mà bôi nhọ uy danh của nó đấy nhé!
- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức!
Lý Dương lại cười nói, Chu Diệp không nói gì nữa, ông đi qua chỗ khác, mấy đại sư ở Tô Châu không đứng cùng ông, những đại sư khác tuy là có nói chuyện với ông nhưng cũng chẳng có điểm gì chung để nói cả, ở trong phòng họp nghỉ ngơi Chu Diệp lúc nào cũng chỉ có một mình.
Nhìn ông ta từ sau lưng, Lý Dương lại thở dài.
Hắn hiểu Chu Diệp đến nói những lời này là có ý gì, có thể nói Chu Diệp là truyền nhân của Lục Tử Cương, tất nhiên sẽ hi vọng binh khí độc môn của Lục Tử Cương khi đến thời kỳ hiện đại vẫn có thể phát huy được sự hào quang của mình.
Dùng đao này để làm ra sản phẩm tốt nhất cũng chính là một sự khẳng định đối với nó.
- Các vị đại sư, bắt đầu vào hội trường thôi!
Cửa phòng họp được mở, một nhân viên cung kính bước vào nói nhỏ một câu.
- Đi thôi, phần thắng sẽ thuộc về ai, hôm nay chúng ta sẽ biết!
Hoàng Hạo cười lớn một tiếng, dáng vẻ rất hào hùng, điều này cũng phù hợp với tính cách của hắn, rất nhiều lúc Hoàng Hạo tỏ ra rất tỏa sáng, rất chủ động.
- Để tôi nói, nên Hoa Sơn luận kiếm, sau cuộc thi đại sư này, chắc chắn sẽ có một trật tự mới!
Tề Hải Thiên cười một tiếng, lời nói của hắn làm nhiều người khác gật đầu theo.
Hoa Sơn luận kiếm, không sai, lần này chắc chắn sẽ có một trật tự mới, bốn vị đại sư đỉnh cấp mới xuất hiện sẽ là những người dẫn đầu ngành điêu khắc ngọc trong tương lai.
Còn bọn họ, chỉ có thể đỏ mắt trông chờ mà thôi, trở thành chiếc là xanh bên cạnh những bông hoa rực rỡ, ai bảo bọn họ không đạt đến đẳng cấp đó chứ.
Tuy nhiên cũng có ngoại lệ, Lý Dương là người mà tất cả bọn họ đều nhìn không thấu, sau cuộc thi đại sư này, Lý Dương sẽ ở vị trí nào thì bây giờ vẫn chưa ai đoán ra được.
- Ông Lý, ông nên đi trước đi!
Đứng ngoài cửa thông, Hành Khải chợt nói một câu, theo quy định, người đứng đầu ngày hôm qua hôm nay sẽ đi trước, Lý Dương hôm qua vì hôm trước đứng thứ nhất nên đã đi đầu, đây cũng là một sự khẳng định thành tích của hắn.
- Hành đại sư, hôm qua người đứng nhất là ông, lần này thì ông đừng khiêm tốn nữa!
Lý Dương lắc đầu, thành tích hôm qua khác với hôm trước, có hai người đứng nhất, nếu vậy thì Lý Dương và Hành Khải ai đi trước cũng được cả.
- Tôi thấy hai người đừng có tranh nhau nữa, cùng đi đi!
Hành Khải đang định nói thì Hoàng Hạo đứng tới trước ông, để hai người này nhường tới nhường lui không biết là đến lúc nào mới xong.
Lúc nói, Hoàng Hạo cũng không tránh khỏi ghen tị với họ.
Hắn cũng là đại sư đỉnh cấp, bình thường đi đến đâu cũng là trung tâm, không ngờ lần này lại gặp nhiều đối thủ lợi hại như vậy, bây giờ đến cơ hội đi đầu cũng không có.
Đương nhiên, chỉ là trong lòng hắn có chút không ổn định, chứ không vì nó mà làm chuyện gì.
Lý Dương và Hành Khải cùng nhìn nhau, rồi cười, sau đó cả hai người cùng bước lên phía trước, một hàng gồm mười lăm vị đại sư hôm nay tham gia trận chung kết đã lần lượt đi ra.
Người xem hôm nay nhiều hơn hôm qua nữa, cũng may là hội trường ở sân vận động, nếu không nhiều người như vậy không thể đi vào trong, cũng không thể ngồi xuống được.
Tại bàn của Chủ tịch, ban giám khảo cũng đã ổn định chỗ ngồi, Chủ tịch Cao của Trung Bảo Hiệp, và Hội trưởng Tịch của Hiệp hội Ngọc thạch đều ngồi bên bàn cố vấn, hôm nay là trận đấu cuối cùng, đợi sau khi trận đấu kết thúc, Chủ tịch Cao và Trần Vô Cực sẽ cùng ban thưởng cho quán quân.
Quán quân của cuộc thi đại sư được nhận một cúp ngọc, giá trị rất cao, cúp ngọc này là tự tay Trần Vô Cực điêu khắc.
Một tác phẩm của Tông sư, giải thưởng này cũng hậu hĩnh đó chứ.
Tuy nhiên chiếc cúp như vậy cũng chỉ có một, và cũng chỉ thuộc về quán quân, còn kỳ tiếp theo, thì phải xem thành tích như thế nào, thành tích trước mắt cũng không tồi, đề tài của kỳ sau cũng đã định rồi, Hiệp hội Ngọc thạch đã định mời Trần Vô Cực làm thêm mấy chiếc cúp nữa, để phục vụ cho những kỳ tiếp theo.
Sau khi tất cả tuyển thủ lên khán đài, toàn bộ đều ngồi vào chiếc bàn ở giữa.
Mỗi người còn có một cái máy trợ thính, có thể tránh đươc những tạp âm, hôm qua ở hội trường gặp vấn đề, bên ban tổ chức đã lập tức áp dụng phương pháp để khắc phục, điểm này rất tốt, rất đáng được biểu dương.
Các đại sư đều đã lên khán đài rồi, hội trường cũng trở nên yên lặng hơn.
Những người hôm nay đến, bất kể là có liên quan đến ngành điêu khắc ngọc hay không thì họ vẫn có một sự yêu thích nhất định đối với ngọc khí, những người yêu ngọc khí, cũng chưa chắc đã được tận mắt chứng kiến ngọc khí được làm ra như thế nào.
Lần này, bọn họ đã có cơ hội thưởng thức sự ra đời của một ngọc khí chân chính, hơn nữa lần này không chỉ được nhìn thấy một cái mà là mười lăm cái, mỗi cái đều do một đại sư nổi tiếng làm ra.
Cơ hội như vậy, đối với nhiều người mà nói thật không dễ dàng, nếu không phải cuộc thi này được công khai thì nhiều người có thể cả đời cũng không có được cơ hội như vậy.
Mười lăm vị đại sư này bình thường họ đều làm việc trong phòng, lúc họ làm việc nhiều nhất cũng chỉ có đồ đệ hoặc bạn bè đứng xem, những người không liên quan thì làm sao xem được chứ.
Vì vậy lần này không cần người khác phải nhắc, mọi người đều tự giác yên lặng đợi thưởng thức màn trình diễn của những vị đại sư đỉnh cấp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.