Chương 1295: Ác giả ác báo
Tiểu Tiểu Vũ
20/03/2013
Đừng nói là bọn họ. đến cả trưởng phòng Ngô Hưng Chính lúc này cũng như vậy.
Làm sao có có thể thế được?
Bí thư và Chủ tịch tỉnh lại vì một thanh niên mà đích thân đến Yết Dương, rốt cuộc thân phận của người này là như thế nào mà lại cùng lúc làm kinh động hai vị đại quan phong kiến.
Cũng có thể là do khổ sở trong lòng mà Ngô Hưng Chính đã có cảm giác này.
Đầu óc hắn không phải ngu đần, nhưng hắn thà ngu đần, hiện thực trước mặt làm hắn không thể chấp nhận được.
Nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì chuyện như vậy có đánh chết hắn cũng không tin.
Ngô Hưng Chính không lên trước nói câu gì cả, Bí thư và Chủ tịch tỉnh không gọi thì hắn cũng không có tư cách để lên.
Hình như Ngô Dương đã nghĩ ra được điều gì đó, chợt lùi về sau mấy bước.
Hắn sợ rồi, đúng là sợ rồi, Vương Vân đứng bên cạnh Lý Dương, chỉ cần Vương Vân nói gì đó là hắn coi như xong, cho dù ba hắn là Trưởng phòng Chính thì lần này cũng bảo vệ không nổi hắn.
Ngô Dương chỉ là quần áo lượt là, nhưng không phải là thằng ngốc, tình hình trước mặt như thế nào hắn hiểu rất rõ.
Hi vọng duy nhất là Vương Vân chừa cho hắn một đường sống, mà tha cho hắn lần này, không nhắc đến những chuyện lúc trước.
Nhưng khả năng này liệu có có không?
Ngô Dương vô cùng hi vọng nó có, nhưng hắn hiểu chuyện này là không thể, hắn làm bạn học của người ta một người chết còn một người bị điên, sau đó còn động tay động chân với người ta nữa, suýt nữa thì không trực tiếp làm chuyện ở trong nhà vệ sinh, sau đó uy hiếp người ta chơi xong sẽ bán đi, chuyện này có thể tha cho hắn được sao?
Nếu đổi lại với bất cứ người nào e rằng cũng không thể như vậy.
Lúc này hắn chỉ muốn chạy trốn, muốn chạy ra nước ngoài, ra nước ngoài sẽ không có chuyện gì cả, ở nước ngoài vẫn còn có một nhóm người đang đợi hắn, chỉ cần có thể đi là người nhà sẽ cho hắn tiền, lúc đó ở nước ngoài cũng sẽ sướng như vậy.
Đây chính là suy nghĩ của hắn lúc này.
Bước lùi lại vài bước, hắn liền cúi đầu đi vào bên trong, hắn biết trong Cục công an có một phòng trực ban thông với một phòng làm việc bên ngoài, hắn cũng hiểu là bây giờ không thể đi ra từ cổng chính Cục công an được.
- Tiểu tử, định đi đâu?
Một bóng người chợt chặn Ngô Dương lại, người khác không để ý nhưng vẫn có người luôn theo dõi hắn, thấy hắn hành động là lập tức ngăn lại ngay.
- Tôi, tôi đi vệ sinh!
Ngô Dương hơi hoảng sợ, hắn nhận ra người đang chặn hắn. là người lúc nãy đứng bên cạnh cái tên khốn nạn đó, trước đây chính họ đã cưỡng ép mình.
Cho đến bây giờ hắn vẫn cho rằng Lý Dương là tên khốn nạn làm hỏng chuyện của hắn.
- Nhịn chút đi, cậu phạm tội gì chúng tôi đều biết, lát nữa sẽ có người giải quyết cậu!
Hải Đông cười hi hi, lúc Vương Vân nói những chuyện đó cũng có hắn đứng bên cạnh, lúc đó Hải Đông còn định muốn lôi tên tiểu tử này ra dìm cho đến chết, nên lúc này tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn rồi.
Nghe Hải Đông nói vậy, mặt Ngô Dương càng trắng bạch.
Hắn sợ nhất là cái này, lời Hải Đông giống như một chiếc búa đánh trúng tim hắn, tim hắn như nhói lên một cái.
Sợ hãi, hốt hoảng, hắn không muốn đi tù, càng không chịu đi tù.
Nhìn Hải Đông, mắt hắn chợt đỏ lên, vội vàng chạy vào bên trong, hắn muốn xô ngã Hải Đông rồi tháo chạy.
Tính toán rất tốt nhưng hắn đã đánh giá thấp Hải Đông rồi.
Phịch một tiếng, Hải Đông không sao, còn Ngô Dương thì chạy như bay vào trong, lúc nãy vừa bị xô một cái, Hải Đông chợt đá tên này ra xa.
Cái đá này không mạnh lắm, dù sao thì cũng có Bí thư tỉnh ở đây, nhưng Ngô Dương muốn chạy không dễ dàng như vậy đâu.
- Bỏ tôi ra, tôi là cảnh sát, anh định làm gì?
Ngô Dương hét lớn, nhưng tiếng nói hơi lạ một chút, nghe giống tiếng sợ hãi hơn, thậm chí còn mang lời cầu khẩn.
Mẹ của Ngô Dương lúc này mới chú ý đến con của mình, vội vàng chạy đến.
- Làm gì vậy, cậu định làm gì vậy?
Là một người mẹ, thương con mình là đúng, nhưng người mẹ này cũng hơi quá đáng, Hải Đông lạnh lùng nhìn bà ôm con trai, không một chút thương cảm.
Vì một người mẹ như vậy mới có một người con vô pháp vô thiên như thế, kể ra, con gặp như vậy thì mẹ cũng có một phẩn trách nhiệm, có một phần tội lỗi.
Chỉ là tội này pháp luật không thể trừng phạt được.
- Chuyện gì vậy?
Liễu Quốc Sinh chau mày, vẻ uy nghi của Bí thư tỉnh ủy vãn rất lớn, ông chau mày làm Hoàng Thiên Kiệt và Hồ Hân đều hoảng hồn.
Do dự một lúc, Hoàng Thiên Kiệt chợt thuật lại chuyện lúc nãy cho ông nghe.
Ông không bảo vệ Ngô Dương, cái gì cần nói thì nói, lúc này không phải là lúc bảo vệ người khác, làm không tốt có khi mình còn bị liên lụy, vốn dĩ Hoàng Thiên Kiệt đang đau đầu không biết xử lý vụ này như thế nào, dù sao thì cũng có liên quan đến trưởng phòng công an Ngô Hưng Chính.
Trưởng phòng nửa năm nữa là về hưu rồi, theo thông tin đáng tin cậy, hi vọng Ngô Hưng Chính thăng chức là 90%, lúc đầu Hoàng Thiên Kiệt không muốn vì một đứa con trai mà đắc tội với một người như vậy.
Hơn nữa sau lưng hắn còn có lãnh đạo cũ.
Chỉ là cục diện lúc này đã không thuộc tầm kiểm soát của hắn, người anh em cậu chết đi, tôi không chết, ông chỉ có thể kể chuyện này ra, nếu không để Lý Dương chủ động nói ra thì trách nhiệm ông lại càng lớn hơn nữa.
- Càn quấy!
Liễu Quốc Sinh trừng mắt nhìn Hoàng Thiên Kiệt, ông cùng đi vào sân với chủ tịch tỉnh, chuyện này bất kể là thế nào cũng không thể dùng miệng để giải quyết được.
Cửa phòng họp lại được mở, trong Cục công an thì chỗ này là rộng nhất, cũng thích hợp làm nơi cho lãnh đạo nói chuyện nhất.
Lần này số người đi vào nhiều hơn lúc nãy, Cục trưởng Thường cũng đi vào theo, ngoài ra còn có cháu của ông ta, Ngô Dương bị kéo vào bên trong, hắn đang run rẫy.
- Bác Liễu, cháu cho bác nghe cái này, bác sẽ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì!
Vừa ngồi xuống, Lý Dương chợt đảo mắt, cười ha ha lôi điện thoại ra rồi đặt lên bàn, hắn ngồi bên Liếu Quốc Sinh và Hứa An Đức nên rất tiện.
Điện thoại mở phát đoạn băng ghi âm.
- Tên khốn nạn, dám đánh tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu chết…
Giọng Ngô Dương được phát ra từ chiếc điện thoại, hắn liền ngồi sụp xuống đất, lúc nãy không còn kiên trì thêm được nữa.
Đoạn ghi âm vẫn đang được phát, một lúc sau Cục trưởng Thường cũng quỳ sụp xuống đất.
Ông ta nghe thấy giọng của mình, lúc nghe ông còn nghĩ là có phải mình đang nói hay không. Mình bình thường nói chuyện kiêu ngạo như vậy sao?
Những lời này hoàn toàn không giống với một Cục trưởng công an.
Liễu Quốc Sinh ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên Kiệt, Hoàng Thiên Kiệt lúc này đang toát mồ hôi vội đứng đó nói mấy câu, hắn vẫn còn thông minh, lúc này không chối bỏ trách nhiệm mà nhận sai về mình, cấp dưới phạm tội, cấp trên chắc chắn phải chịu trách nhiệm.
Đoạn ghi âm đang phát đến đoạn thứ hai, đây là lúc Vương Vân vừa khóc vừa tố cáo.
Đoạn này Hoàng Thiên Kiệt đã nghe qua một lần, lúc trước chỉ nghĩ làm sao để giải quyết chuyện giữa Lý Dương và Trưởng phòng Ngô, lúc này nghe thì lại thấy rất nhức tai và khó chịu, muốn bắt Ngô Dương lại để bắn chết cho rồi.
Mặt Hồ Hân cũng trở nên khó nhìn, chuyện này xảy ra ở Yết Dương, cô cũng có một phần trách nhiệm.
Đoạn băng ghi âm đã được phát xong, Cục trưởng Thường và Ngô Dương đều quỳ bất động dưới đất. Mặt Cục trưởng Thường dại ra, miệng không ngừng nói hai chữ “xong rồi”.
Ngô Hưng Chính lúc này cũng run lẫy bẫy, suýt nữa ngồi không vững.
- Thật hoang đường!
Liễu Quốc Sinh chợt phẫn nộ hét lên một tiếng, Lý Dương vội đi lên phía trước, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Quốc Sinh, nhưng đã biết được vị này có quan hệ rất tốt với bố vợ mình, là trưởng bối của nhà mình.
- Bác Liễu, đây là Vương Vân, người bị hại, hôm nay việc này của cháu thực ra chỉ là việc nhỏ, tuy nhiên nếu không phải cháu có mặt ở hiện trường, thì Vương Vân hôm nay chắc chắn sẽ có một kết cục rất bi thảm!
Lý Dương nói nhỏ, những lời hắn nói đều là sự thật.
Nếu đổi lại người khác, e rằng mình cũng bị dính vào, từ sau khi bọn họ bước vào Cục công an những chuyện này đều có thể thấy được.
Vương Vân cũng rất thông minh, Lý Dương vừa nói xong, cô liền quỳ xuống đất khóc, thỉnh cầu mấy người Liễu Quốc Sinh giúp đỡ mình, đòi lại công bằng cho những người bạn đã chết và bị điên của cô.
Kéo Vương Vân đứng dậy, Liễu Quốc Sinh đang rất phẫn nộ, Hứa An Đức cũng tức giận không kém.
Lý Dương thì lại thở phào nhẹ nhõm, chuyện của Vương Vân, lúc trước khi nói ra nhìn thấy Hoàng Thiên Kiệt không có biểu thái gì liền cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ Bí thư và Chủ tịch tỉnh đều đã xuất hiện, Vương Vân chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Còn cái tên Ngô Dương kia cũng sẽ bị pháp luật trừng trị, trả giá vì những chuyện mình đã làm.
Đây cũng coi như là đã làm được một việc tốt.
Còn mục đích trước đó của Lý Dương có thể nói bây giờ đã thực hiện được, thậm chí là vượt quá sự mong đợi, chuyện hôm nay người dân sẽ không biết, nhưng những người làm quan đều biết rất rõ, sự xuất hiện của Bí thư và Chủ tịch tỉnh đã làm chấn động rất lớn, sau này xưởng Ngọc khí của hắn, đừng nói là ở Yết Dương, mà ở bất cứ nơi nào trong Quảng Đông cũng sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì cả.
Liễu Quốc Sinh và Hứa An Đức an ủi Lý Dương mấy câu rồi rời đi.
Họ không đến tỉnh ủy mà trực tiếp về tỉnh.
Còn những chuyện mà Vương Vân nói, Liễu Quốc Sinh sẽ đích thân hạ lệnh cho công an tỉnh liên kết với ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh điều tra, sau khi điều tra được chân tướng, tất cả những người có liên quan đều bị xử lý.
Lần này là một vụ tai tiếng làm xấu mặt hai vị lãnh đạo lớn.
Vụ tai tiếng này lại là do Lý Dương phát hiện trước, có thể tưởng tượng được chuyện này không thể giấu giếm, mà sẽ truyền đến tai những người khác, điều này càng làm cho hai vị lãnh đạo phẫn nộ.
Chuyện làm cả hai lãnh đạo lớn đều tức giận thì những nhân viên cũng không giám lơ là, mấy ngày sau vụ án đã được rõ ràng.
Thực ra vụ án cũng không phức tạp, Ngô Dương đã thành thật khai những chuyện hắn đã làm ra, người trong phòng cảnh sát cũng lấy được nhiều chứng cứ từ sào huyệt của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.