Chương 1294: Sao có thể thế được?
Tiểu Tiểu Vũ
20/03/2013
- Trưởng phòng Ngô!
Cục trưởng Quách là người đầu tiên nhìn thấy Ngô Hưng Chính, vội vàng chạy đến gọi một tiếng.
Tiếng ông gọi làm những khác đều nhìn qua, trong đó Ngô Dương và Cục trưởng Thường là chạy nhanh nhất, đối với bọn họ Ngô Hưng Chính chính là người đáng tin cậy nhất.
- Lão Ngô, cuối cùng ông cũng đến?
Nhìn thấy chồng xuất hiện, Ngô Dương và mẹ liền hờn dỗi nói một câu, cho đến bây giờ bà vẫn còn cho rằng con trai chịu thiệt thòi, có người ức hiếp con trai bà.
- Không đến được sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Ngô Hưng Chính 48 tuôi, nhìn có vẻ trẻ hơn Cục trưởng Thường rất nhiều, dáng vẻ rất uy nghiêm.
Xung quanh đều là người của công an, Ngô Hưng Chính là Phó thường vụ của phòng cảnh sát, là ông chủ của ông chủ của ông chủ bọn họ, những người này lúc này không ai dám lên trước nói gì cả.
- Anh rể…
Cục trưởng Thường cẩn thận đi đến, Ngô Hưng Chính chợt chau mày lại, ông liền đổi giọng nói:
- Trưởng phòng Ngô, chuyện là thế này…
Cục trưởng Thường kể lại chuyện lúc nãy đã nói với chị mình, lúc này mới cẩn thận đứng bên cạnh, Cục trưởng Quách và Đội trưởng Lưu đứng bên ngoài, mặt hai người có vẻ chua xót.
Trưởng phòng Ngô đã đích thân đến rồi, sự việc rất có thể sẽ chuyển sang một hướng khác.
Ai cũng biết, người đạt đến cấp bậc Phó trưởng phòng công an thì không thể không có người đứng sau, người đứng sau Trưởng phòng Ngô không phải là nhạc phụ mà là Bí thư chính pháp tỉnh, trước đây Trưởng phòng Ngô chính là thư ký của Bí thư chính pháp tỉnh bây giờ.
Cho dù lần này người mà Ngô Dương đắc tội rất là ghê gớm, nhưng có sự ủng hộ của tỉnh, chỉ cần Trưởng phòng Ngô cúi đầu, nhờ Bí thư chính pháp đứng ra giải quyết, thì có thể làm chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có.
Nếu đường đường tình ủy thường ủy ra mặt, thì khả năng giải quyết mâu thuẫn là vẫn có thể.
Tuy nhiên chuyện này chắc chắn cần phải có người đứng ra đỡ đạn thay, Ngô Dương không sao cả, Cục trưởng Thường cũng sẽ không có chuyện gì, người cuối cùng chịu xui xẻo chỉ co thể là bọn họ,hai người không có người đỡ đầu, hai người họ lúc này đều hiểu rõ một vài điều rồi, vì vậy mới phải khổ sở như thế.
Hiểu cũng chẳng giải quyết được gì, ở tuổi này rồi có một người cha tốt là điều quan trọng nhất, bọn họ chỉ có thể than vãn rằng mình chưa đầu thai đúng thôi.
Lúc hai người đang nghĩ kết quả mình sẽ như thế nào, thì bên ngoài Cục công an lại có thêm mấy chiếc xe nữa chạy đến.
Mã Tuấn Đào, Trần Vô Cực, và cả Tống Lão, Hồng Lão đều đã đến. Ngoài ra còn có mấy người trong Hiệp hội Ngọc thạch nữa.
Bọn họ nhận được điện thoại của Trầm Chính Đức nên đã đến, Trầm Chính Đức gọi điện hơi muộn một tí, thực ra hắn định xác định không có chuyện gì xong mới gọi, sự xuất hiện cảu Hoàng Thiên Kiệt làm Trầm Chính Đức càng chắc chắn là Lý Dương không có chuyện gì.
Xe của bọn họ bị bảo vệ ngăn lại, không cho vào như những chiếc xe trước.
Cục công an thành phố, không phải muốn vào là vào được.
Sau cùng Trần Vô Cực phải xuất hiện thì bảo vệ mới cho vào trong, dù sao Trần Vô Cực cũng là một Tông sư, cho dù là đối với người bình thường cũng có một tiếng tăm nhất định. Ai cũng biết Trần Vô Cực là một niềm tự hào lớn của Yết Dương.
Những người làm quan bây giờ cũng cầu có được một tấc phẩm điêu khắc ngọc của Trần Vô Cực là thấy vinh dự lắm rồi, sau khi Trần Vô Cực trở thành Tông sư, những tác phẩm ông đích thân làm rất ít, một tác phẩm được cho ra đều là những bảo bối vô giá.
Một đoàn bay tám người trực tiếp đi đến nơi người đang đứng nhiều nhất.
Trầm Chính Đức, An Văn Quân, Thiệu Chí Hiên đều đi đến, An Vân Quân rất coi trọng những vị tiền bối điêu khắc ngọc này, không giám tỏ ra kiêu căng gì cả.
Sau khi Trầm Chính Đức biết được tin Lý Dương không bị làm sao, Trần Vô Cực và Tống Lão cũng thở dài, trước lời khuyên của Đào Mã Tuấn, mấy ông già mới lên xe ngồi đợi, đợi Lý Dương ra rồi cùng về.
Trần Vô Cực và mấy người nữa đến cũng không gây sự chú ý nào cả, Ngô Hưng Chính quay sang nhìn một cái, hắn chau mày rồi đưa điện thoại lên tai.
Ngô Hưng Chính lúc này đang gọi điện cho Hoàng Thiên Kiệt nhưng gọi mãi không được.
Ngô Hưng Chính đang cầm điện thoại do dự không biết có nên đi gõ cửa phòng họp hay không, chợt ông ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn trên tầng hai.
Cửa phòng họp trên tầng hai đã mở, có mấy người hồng hộc bước ra, người đi đầu tiên là Hoàng Thiên Kiệt, phía sau là Hồ Hân và Vương Đức, phía sau nữa là Lý Dương và Vương Vân.
Tay Vương Vân cuối cùng đã không kéo áo Lý Dương nữa, cô cũng không còn thấy sợ hãi như lúc nãy, chỉ là vẫn còn khóc thút thít.
- Bí thư Hoàng!
Ngô Hưng Chính vội bước đến, ông không giống như vợ chỉ đơn giản là bảo vệ con trai mình, con trai phạm tội ông là người biết rõ nhất, ông biết hôm nay đã đụng đến người không nên đụng.
Lúc nãy ông gọi là để hỏi Hoàng Thiên Kiệt đối phương rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Hoàng Thiên Kiệt dừng lại một chút, nhìn Ngô Hưng Chính một cái, ông không nói gì mà hồng hộc đi ra cửa, tim Ngô Hưng Chính như đập mạnh hơn.
Từ ánh mắt của Hoàng Thiên Kiệt ông biết được một điều, thương hại và thông cảm, ánh mắt của Hoàng Thiên Kiệt lúc nãy đúng là nói lên điều này.
Điều này làm Ngô Hưng Chính cũng có một linh tính không lành.
Hoàng Thiên Kiệt, Hồ Hân, Vương Đức trực tiếp đi ra cổng chính rồi đứng đó, Lý Dương bị bọn họ kéo đến, không đi theo cũng không được.
Lúc này Lý Dương cũng biết được Bí thư và Chủ tịch tỉnh đều đã đến, chính là vì chuyện nhỏ này của hắn.
Lúc nãy khi ở trong phòng họp, hắn vừa mở xong đoạn bang ghi âm, Hoàng Thiên Kiệt vẫn chưa nghĩ ra nên giải quyết chuyện này như thế nào thì có điện thoại, là hai người thư ký của hai vị đại lão gọi đến, nói với ông là Bí thư và chủ tịch tỉnh đã tụ họp, săp đến Cục công an rồi.
Hai vị đại lão này trên đường đi đã biết được tin đối phương cũng có cùng hành động như vậy.
Sau khi biết được, hai người liền bất đắc dĩ lắc đầu, họ không ngờ là chuyện này lại làm kinh động đến nhiều người như vậy, hai người cùng một vì chuyện riêng mà phải lộ diện, hình như là có phần hơi long trọng chút.
Nhưng sự việc đã đến nước này rồi, bọn họ cũng không thể quay đầu về được, chỉ có thể tụ họp lại, đến rồi hẵng nói.
Nói ra thì Chủ tịch tỉnh Hứa An Đức lần này lộ diện thuần túy là vì Vương Giai Giai.
Vương Giai Giai không yên tâm về Lý Dương, sau khi bố gọi điện đến, cô liền lén lút gọi cho cậu.
Cậu của Vương Giai Giai là ông Lương, Chủ tịch tỉnh Hà Nam, cô biết cậu mình có quan hệ rất tốt với Chủ tịch tỉnh Quảng Đông, nên đã nhờ cậu giúp đỡ.
Chủ tịch Lương rất thích đứa cháu này của mình, cũng không biết là Vương Toàn đã liên hệ với Liễu Quốc Sinh nên đã trực tiếp gọi cho Hứa An Đức.
Kể ra thì Hứa An Đức cũng quen Vương Giai Giai, ông cũng từng định là cho cháu nội mình thành hôn với cô, nhưng cuối cùng hai đứa chúng nó đều không đồng ý nên đành chịu.
Điện thoại của Chủ tịch tỉnh Lương thì Hứa An Đức không thể không coi trọng được, chồng của Vương Giai Giai là người của Hà Gia, Hứa An Đức cũng hiểu rõ điều này nên đã đích thân đi một chuyến, như vậy thì Chủ tịch tỉnh Lương cũng giữ được thể diện, ông cũng có thể tạo ấn tượng tốt đối với Hà Gia.
Chỉ là ông không ngờ Bí thư tỉnh cũng đến, hơn nữa là đã nhận được điện thoại của hai người, sau cùng đến Hà Lão cũng bị kinh động.
Tất cả những điều này cũng chỉ là sai sót ngẫu nhiên, hai người cũng không còn cách nào khác nên đành phải đến trước, điều này mới có chuyện Hoàng Thiên Kiệt đích thân đến Cục công an, lại tỏ ra rất khách sáo với Lý Dương.
Sau khi Hoàng Thiên Kiệt và mấy người nữa rời đi, Ngô Hưng Chính sững người một lúc rồi cũng đi theo sau.
Hắn không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng Hoàng Thiên Kiệt, Hồ Hân và Vương Đức đều coi trọng như vậy, thì dù thể nào hắn cũng phải đến xem mới được.
Cục trưởng Thường, Cục trưởng Quách và cả Đội trưởng Lưu đều đã đi rồi, còn lại là một nhóm cảnh sát và mẹ con Ngô Dương.
Mấy người này không phải là không muốn đi xem, chỉ là không đủ cấp bậc nên không dám đi theo thôi.
- Bí thư Hoàng!
Ngô Hưng Chính lại chạy đến, Hoàng Liên Kiệt giờ cũng đã chú ý đến hắn, nhưng chỉ là thở dài mà thôi, vỗ vỗ vai hắn rồi không nói gì cả.
Điều này càng làm Ngô Hưng Chính thấy khó hiểu hơn.
Ngô Hưng Chính liếc nhìn Vương Đức một cái, hắn biết thân phận của Vương Đức, là người từ Kinh thành đến, nhưng trong lòng cũng không thấy lo lắng cho lắm, dù sao thì đây cũng là Quảng Đông, không phải Bắc Kinh.
Hắn đang khổ sở suy nghĩ không biết có chuyện gì, chợt trợn tròn mắt.
Phía xa có một xe cảnh sát đang đi đến, theo sau là một đoàn xe, xe cảnh sát mở đường chắc chắn là có lãnh đạo đến, nhìn thì không có vẻ là lãnh đạo nhỏ, có thể như vậy trong thành phố thì thấp nhất cũng là lãnh đạo cấp tỉnh, hơn nữa còn là lãnh đạo quan trọng.
Đoàn xe đến trước mặt, Ngô Hưng Chính càng thấy lo lắng hơn.
Lúc này hắn đã nhìn thấy biển số xe, đúng là có xe Tỉnh ủy mang số một, đoàn xe dừng lại ở cổng, Bí thư tỉnh ủy Liễu Quốc Sinh xuống xe trước, sau đó là chủ tịch tỉnh Hứa An Đức.
Theo sau là cả một đoàn nhân viên.
Bí thư tỉnh đến rồi, Chủ tịch tỉnh cũng đến rồi, đầu óc Ngô Hưng Chính bây giờ chỉ cảm thấy on gong, hai vị đại lão cùng lúc xuất hiện là rất hiếm gặp, lại đồng thời xuất hiện tại cửa Cục công an nữa, Ngô Hưng Chính định xem xem hôm nay có phải là ngày cá tháng tư không, hoặc là có phải mình đang nằm mơ hay không.
- Bí thư Liễu, Chủ tịch tỉnh Hứa!
Hoàng Thiên Kiệt phản ứng nhanh nhất, hắn đi lên phía trước chào đón hai vị lãnh đạo.
Hồ Hân dù sao cũng là phụ nữ, không nhanh bằng Hoàng Thiên Kiệt, nhưng cũng vội vã đi đến đón hai sếp lớn.
Còn Vương Đức và Lý Dương thì gật đầu rồi mới đi đến, họ tự nhiên hơn những người kia nhiều.
Liễu Quốc Sinh và Hứa An Đức đứng cùng nhau, chỉ bắt tay mấy người Hoàng Thiên Kiệt còn mắt hướng nhìn về phía Lý Dương.
- Cậu là Tiểu Lý phải không, động tĩnh của tiểu tử cậu cũng làm ầm không ít đó chứ, làm cả hai người chúng tôi phải chạy đến đây!
Liễu Quốc Sinh cười ha ha nhìn Lý Dương, nghe ông nói như vậy Lý Dương mới có phản ứng vội vàng đi đến.
Lúc này hắn mới biết chuyện của hắn đã làm kinh động đến Bí thư và Chủ tịch tỉnh, họ đích thân đến Yết Dương là vì hắn.
Chỉ bước được mấy bước thì Lý Dương lập tức hiểu ra, chuyện này chắc chắn đã làm kinh động đến người lớn trong nhà, thậm chí là kinh động đến Hà Lão, nếu không thì đa không xảy ra chuyện này.
Lý Dương bây giờ lại càng cảm kích Ông hơn.
ở cửa, điện thoại của Cục trưởng Thường chợt rơi xuống đất, ông há hốc miệng không dám tin.
Cục trưởng Quách, Đội trưởng Lưu cũng sững sờ nhìn Bí thư và Chủ tịch tỉnh bắt tay Lý Dương, lúc này trong đầu bọn họ chỉ là một mớ hỗn độn, không nghĩ gì cả.
Người con giá kia và Ngô Dương cũng ngơ ngác đứng ở đó, bọn họ biết Bí thư và Chủ tịch tỉnh, chỉ là không ngờ hai người này vì chuyện của Lý Dương mà đến đây.
Lúc này, Ngô Dương và mẹ hắn trong đầu chỉ có bốn chữ.
- Làm sao có thể thế được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.