Chương 185: Sức bật.
Huyết Đồ
04/04/2013
Hắc hắc......
Triệu Tử Văn cười xấu xa, hỏi lại :
- Còn có cửa ải nào nữa không ?
Hạ tướng quân nhìn gã thư đồng vô sỉ này. Vừa rồi quả thật là lão cũng mất mặt, tức giận hồi lâu, cố gắng bình tĩnh trở lại mới lạnh lùng nói :
- Cho dù là ngươi đoạt được hạng nhất ta cũng sẽ không gả con gái ta cho ngươi đâu.
Tiếng nói của lão ép xuống rất nhỏ, chỉ có Triệu Tử Văn đang đứng trong vòng tròn là nghe thấy được.
Thư đồng Hạ phủ cưới Đại tiểu thư, chuyện buồn cười thế này, Hạ tướng quân sao có thể đi làm được. Chuyện này mà truyền ra bên ngoài, không chỉ có nhục nhã gia môn mà sẽ càng làm Hạ tướng quân mất hết thể diện.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói :
- Đến lúc ta đoạt được hạng nhất thì tướng quân nói câu này cũng chưa muộn.
Hạ tướng quân biết, bằng vào võ công của thư đồng này, không phải hắn dành được hạng nhất thì sẽ là không ai nữa cả. Nếu như cự tuyệt không cho thư đồng này làm nữ tế thì mình cũng mang tiếng là kẻ lật lọng, thất tín bội nghĩa. Đôi mắt lão toát ra ánh sáng lạnh lẽo, nói với Triệu Tử Văn :
- Đêm qua ta đã đáp ứng chuyện hôn sự của ngươi và Hạ Bình. Hôm nay ngươi lại muốn cưới cả Tình Nhi, ngươi không biết là mình được một tấc lại muốn tiến một thước rồi sao ?
Đáp ứng nhanh vậy à ? Triệu Tử Văn nghe nao nao, thầm nghĩ, "Thân phận của Hạ Bình mặc dù không đơn giản, nhưng Hạ tướng quân này vì sao lại đáp ứng nhanh vậy chứ ? Chẳng lẽ là đã biết thân phận của ta rồi ư ?”
Da mặt Triệu Tử Văn dù có dày nhưng cũng ửng đỏ, cưới cả tiểu thư và thư đồng, đúng là có vẻ như đã được một tấc rồi lại muốn tiến một thước. Hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói :
- Ta cũng là có nỗi khổ trong lòng thôi.
Hạ tướng quân phẫn nộ chất vấn :
- Ngươi là một tiểu thư đồng thì làm gì có nỗi khổ gì chứ. Nếu không phải là xem ngươi có vài phần bản lĩnh, lại đã sớm tự định chung thân với Hạ Bình rồi thì ta làm sao đồng ý gả Hạ Bình cho ngươi được. Giờ ngươi lại muốn cưới cả tiểu thư nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn vơ vét sạch hết sao ?
Mọi người thấy hai người đang nói chuyện trong vòng tròn trên thuyền hoa, cũng không biết là đang nói chuyện gì. Trận quyết đấu vừa rồi của hai đỉnh cấp cao thủ thật sự là vô cùng phấn khích. Ánh mắt bọn họ đầy vẻ mong chờ, hy vọng hai người sẽ lại đánh tiếp trận nữa.
Triệu Tử Văn nhảy ra khỏi vòng, cũng không muốn nói lắm tốn nước bọt với Hạ tướng quân làm gì. Hôm nay hắn tới đây chính là quấy rối thôi. Đêm qua, đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư vừa thê lương như hoa lê gặp mưa, lại vừa điềm đạm đáng yêu, bộ dạng nhu nhược không chịu nổi luôn bồi hồi trong mắt hắn. Hắn không đành lòng nhìn Đại tiểu thư phải ôm hận nuối tiếc cả đời vì cuộc tỷ võ chiêu thân phong kiến này. “Cho dù là đắc tội với Hạ tướng quân thì sao nào ? Triệu Tử Văn ta có sợ ai chưa ?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Cửu Hoàng tử tràn đầy vẻ lo lắng. Gã chăm chú nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Văn, dường như muốn nhìn thấu hắn, xem xem rốt cuộc hắn là kẻ nào. Vì sao có thể đánh bại được "vua đối - đối thủng bụng", lại có năng lực đánh tay đôi không phân thắng bại với một cao thủ như Hạ tướng quân. Thật sự là rất khó tin.
Sắc mặt Hạng Tử Hiên thì có vẻ nhợt nhạt. Cứ từ trận đấu này mà xét, tỉ võ chiêu chân hôm nay có lẽ chỉ có hai kết quả. Một là Hạ tướng quân tống cổ Triệu Tử Văn đi rồi hủy bỏ tỷ võ chiêu thân, hai là Triệu Tử Văn diễn giả làm thực cưới luôn Hạ Vũ Tình làm vợ. Vẻ mặt Hạng Tử Hiên ảm đạm. Hai kết quả này căn bản là hắn sẽ chẳng xơ múi được gì.
"Keng" - Gia đinh Hạ phủ lại gõ một tiếng thanh la, lớn tiếng nói :
- Luận võ chính thức bắt đầu. Những người thăng cấp rút thăm để tỷ thí.
Hạ tướng quân sắc mặt trầm trọng. Lão biết rõ năng lực võ công của hơn mười người này, sao có thể địch nổi gã thư đồng biến thái này cơ chứ. Thư đồng này nếu cứ tiếp tục phá rối, thật không hiểu cuối cùng sẽ kết thúc thế nào nữa. Chẳng lẽ thật sự phải gả Tình Nhi cho một thư đồng nho nhỏ như hắn sao ?
Mọi người thấy Triệu Tử Văn đã nhảy ra khỏi vòng tròn thì đều không kìm nổi thở dài. Nếu như lại có thể tiếp tục xem hai cao thủ như thế so tài thì quả thật là một chuyện thú vị nhất đời người. Bọn họ đều không nhịn nổi tự hỏi, "Chẳng lẽ hắn chỉ là một thư đồng thôi ư ?" Không chỉ có đánh bại "vua đối - đối thủng bụng". Lại còn đấu ngang tay với Hạ tướng quân. Khó có thể tin nổi một nhân vật như thế lại chỉ là một thư đồng nho nhỏ.
Lúc này, chỉ còn tám người được thăng cấp. Gia đinh Hạ phủ cầm một cái ống đựng các que thăm bằng trúc, đi đến trước mặt tám người, đưa cho bọn họ và nói :
- Mời các vị công tử tới rút thăm.
Bảy người đều đồng thời nhìn thoáng qua Triệu Tử Văn. Bọn họ cũng không muốn làm con rùa đen rụt cổ nhưng vẫn e ngại gặp phải thư đồng khủng bố này, nuốt nước miếng, nói :
- Rút thì rút nào.
Triệu Tử Văn là người đầu tiên đến rút một que, vừa mở ra là một dãy tám chữ, hắn cũng không nói năng gì. Đối thủ của hắn chắc là cũng có thăm tám chữ, là cặp đấu cuối cùng. Vừa hay lại có thể thanh nhàn được một lúc, hắn xoay người ngắm nhìn cảnh vật non sông tươi đẹp.
Bảy người đồng thời nhìn thăm trong tay Triệu Tử Văn, hắn lại đột nhiên xoay người đi, không để cho ai trông thấy cả. Bảy người còn lại đành bất đắc dĩ đến rút thăm, mặc cho số phận định đoạt.
Hạ tướng quân một lần nữa trở lại ngồi bên cạnh Hạ phu nhân. Lúc này Hạ phu nhân cũng rất kinh ngạc. Bà sao có thể biết được võ công của thư đồng này lại tới mức xuất thần nhập hóa như vậy chứ.
- Lão gia, thế này thì nên làm thế nào bây giờ ?
Hạ phu nhân nói khẽ bên tai Hạ tướng quân. Chuyện Hạ Văn đoạt được hạng nhất trong cuộc tỷ võ chiêu thân cơ bản là việc quá dễ dàng. Nhưng phải gả Tình Nhi cho thư đồng thì làm sao có thể được.
Hạ tướng quân lạnh lùng đáp :
- Được đến đâu hay đến đó. Xem xem thư đồng này rốt cuộc là định chơi trò gì.
Hạ phu nhân gật đầu, liếc nhìn về lầu các. Vũ Tình đã sớm âm thầm có tình ý với thư đồng này. Nếu như Hạ Văn mà đoạt được hạng nhất mà không gặp phải sự cản trở nào thì Vũ Tình chắc chắn sẽ đáp ứng. Nếu thế thì biết làm sao cho phải đây.
- Tiểu thư, nếu như Hạ Văn thực sự đánh bại mọi người thì lão gia có thể đuổi huynh ấy đi không ?
Trong sương phòng, Hạ Bình khẽ lắc cánh tay của Hạ Vũ Tình, lo lắng hỏi.
Hạ Vũ Tình hoang mang lắc đầu. Nàng cũng không biết kết cuộc sẽ như thế nào nữa, chỉ mong sao ước nguyện kia có thể trở thành sự thật được.
Hạ Văn Đăng mê võ thì si mê nhìn cuộc luận võ phía dưới, cũng không quay đầu lại, cười nói :
- Yên tâm đi, cha ta và Hạ Văn là cao thủ ngang sức ngang tài. Bọn họ có đánh một ngày một đêm cũng không phân thắng bại được đâu.
Hạ Bình mím cái miệng nhỏ nhắn, cười nói :
- Thế nếu như lão gia đáp ứng thì phải làm thế nào ? ...... Có phải là để tiểu thư đá huynh ấy đi không ?
- Nếu như cha đáp ứng thì ta đây ......
Hạ Vũ Tình mặt cười ửng hồng, tiếng nói càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu, nhỏ nhẹ nói :
- Ta sẽ ......là tỷ tỷ ......của muội.
Hạ Bình đâu có nghe ra tiếng nói nhỏ nhẹ của tiểu thư. Đôi mắt nàng còn đang ngây ngốc nhìn Triệu Tử Văn dưới lầu.
Cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu. Đầu tiên là tổ một đến tổ tám thay nhau quyết đấu. Trải qua sự "sàng lọc" của Hạ tướng quân, những người thăng cấp còn lại đều thuộc diện những người nổi bật, dung mạo thượng đẳng, võ công hơn người.
Quyết đấu giữa những cao thủ ngang tài, đương nhiên là không giới hạn trong khoảng ba chiêu. Tổng cộng có ba tổ không cần đấu cũng ra kết quả. Đó chính là tổ của tiểu Vương gia Hạng Tử Hiên và Cửu Hoàng tử Hạng Long Đào. Kỳ thực là có đấu cũng thế thôi, đối thủ chỉ có hai ba gạt đã bị đánh ra khỏi vòng rồi, coi như không đấu cũng vậy. Ai dám đánh Vương gia và Hoàng tử nào ? Chỉ có hai người bị loại là xui xẻo thôi.
- Xui xẻo ! Quá xui xẻo ! Nếu biết cả Tiểu Vương gia và Cửu Hoàng tử cũng tới tham gia thì ta sẽ không dại gì mà tham gia lần tranh đoạt này.
Hai nam tử bị loại mặt mày xám xịt rời khỏi thuyền hoa, hạ giọng ai oán.
Người không cần đấu cũng thắng còn lại đương nhiên là Triệu Tử Văn. Ai dám đấu với cao thủ ngang tài như Hạ tướng quân ? Công tử đấu cùng cặp với Triệu Tử Văn trực tiếp bỏ quyền. Mọi người cũng chẳng ai cười nhạo y cả. Dù sao thì thư đồng này cũng quá lợi hại đi,
"Keng !" Gia đinh Hạ phủ lại gõ thanh la, nói :
- Người thắng tổ một đấu với người thắng ở tổ hai. Người thắng ở tổ ba đấu với người thắng ở tổ bốn.
- Không phải rút thăm nữa sao ?
Cửu Hoàng tử đứng ra trước mặt gia đinh, hừng hực khí thế mà chất vấn.
Tên gia đinh bị dọa sợ lui lại mấy bước, ấp úng không biết giải thích thế nào với cái gã Cửu Hoàng tử hung hăng này.
Hạ tướng quân đứng lên, ôn hòa nói :
- Cửu Hoàng tử điện hạ, đây vốn là quy tắc rất ổn, không cần phải thay đổi làm gì, hy vọng điện hạ có thể tuân thủ.
Hạ tướng quân không hề thiên vị, nét mặt già nua không có chút cung kính nào. Cửu Hoàng tử tức tối đến nắm chặt tay lại. Nhưng Hạ tướng quân là trọng thần của Đại Kinh, là thống soái của mấy chục vạn đại quân, gã sao dám có hành động thiếu suy nghĩ ?
Ánh mắt Cửu Hoàng tử thỉnh thoảng lại lườm về phía Triệu Tử Văn và Hạng Tử Hiên, dường như là đang cân nhắc chuyện gì đó. Thật lâu sau rồi mới thở dài, nói :
- Ta bỏ quyền !
Những lời này nói ra rất bất ngờ, mọi người đều sững sờ nhưng không quá kinh ngạc. Cửu Hoàng tử là người thắng ở tổ một. Còn tiểu Vương gia lại là người thắng ở tổ hai. Bọn họ mà giao thủ thì chỉ là trò cười của hoàng thất, có khi Hoàng thượng sẽ truy cứu trách nhiệm. Cân nhắc bên trọng bên khinh, Hạng Long Đào cũng hiểu ra được, là cháu, gã đương nhiên phải bỏ quyền.
Sau khi Hạng Long Đào nói ra những lời này, cũng không nhịn nổi hừ nhẹ một tiếng, không thèm liếc mắt nhìn hoàng thúc của gã một cái mà lạnh lùng lườm Triệu Tử Văn rồi phất tay áo rời đi. Trước khi đi còn đưa mắt ra hiệu cho người thăng cấp ở tổ cuối cùng.
Cửu Hoàng tử rời đi thật không cam lòng, nhưng sự nhục nhã hôm nay gã sẽ vĩnh viễn ghi nhớ kỹ. Hạ tướng quân ngông cuồng tự đại, thư đồng chết tiệt, hoàng thúc không biết tốt xấu gì.
Hạng Tử Hiên cười khổ không nói gì. Quan hệ giữa hắn với hoàng chất này, đến hôm nay coi như là đoạn tuyệt.
- Nếu Cửu Hoàng tử bỏ quyền, vậy là Chính Nam Vương thắng.
Hạ tướng quân thản nhiên nói :
- Tiếp theo là người thắng tổ ba đấu với người thắng ở tổ bốn.
Triệu Tử Văn nghe thế thì xoay người, đi vào trong vòng, thấy người thắng ở tổ thứ ba đã sớm ở trong vòng rồi. Người thắng ở tổ ba này mặc một bộ đồ trắng, diện mạo thanh tú, mỗi hành động cử chỉ đều có một phong vị Đạo gia.
- Tại hạ Trương Cư Chính, xin hãy chỉ giáo.
Trương Cư Chính ôm quyền nói với Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cười hì hì, nói :
- Tại hạ Triệu Tử Văn.
Cuộc thi đấu duy nhất vừa rồi, chính là Trương Cư Chính đấu với một người khác nữa, nhưng song phương có sự chênh lệch khá lớn, Trương Cư Chính không hề phí chút công phu nào đã đánh bại được đối thủ. Có thể thấy là Trương Cư Chính này cũng có chút lợi hại.
- Trương huynh ra tay trước, nhưng ngàn vạn lần đừng thủ hạ lưu tình.
Triệu Tử Văn cười nói.
Thư đồng này quả là có tư tưởng thiên mã hành không, hoàn toàn không như đường lối sáo mòn, Trương Cư Chính nghe mà buồn cười, ôm quyền nghiêm mặt nói :
- Tại hạ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình !
Nói xong trong mắt hiện lên sát khí nồng hậu.
Trương Cư Chính sửa tay nhấc chân, một chưởng đã đánh về Triệu Tử Văn.
Chưởng pháp ư? Triệu Tử Văn nao nao rồi một trường quyền vung lên đánh vào lòng bàn tay Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính hời hợt vỗ khẽ lên trên nắm tay hung mãnh kia, lực đạo cường đại lập tức bị hóa giải, lại là một chưởng bổ vào bả vai Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn lui lại phía sau một bước, né tránh chưởng phách nhìn như vô lực nhưng lại như thiên quân vạn mã, đùi phải đá vào chưởng phách đang phát lực kia.
Tiếng xé gió linh hoạt và sắc bén vang lên, sau khi Trương Cư Chính đỡ một cước của Triệu Tử Văn thì thiết quyền của hắn như xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng xé gió khiến người ta kinh sợ rồi lao thẳng vào bụng của Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính biến sắc, chưởng pháp của y là lấy nhu thắng cương, nhưng nếu như tốc độ cực nhanh thì y có muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Y nhanh tay nhanh mắt dùng cả song chưởng kẹp chặt lấy cánh tay của Triệu Tử Văn, đồng thời co rút bụng lại, lấy nhu thắng cương hóa giải kình đạo, bả vai đồng thời huých vào ngực Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn trễ mất một nhịp thì bị đụng đến lui liền mấy bước, ngực cũng hơi đau, cũng lớn tiếng cười, nói:
- Chưởng pháp tốt! Chẳng lẽ đây là Thái Cực chưởng?
Trương Cư Chính ôn hòa cười nhạo, nói:
- Đây là Bát Quái Liên Hoàn Chưởng, không chỉ có thể tiến công, còn có thể phòng thủ bằng cách lấy nhu thắng cương.
- Bát Quái Chưởng? Người này là Võ Trạng nguyên Trương Cư Chính!
Cũng không biết là một vị huynh đệ nào đó trong đám đông nhận ra Trương Cư Chính, kinh hãi kêu lên.
Bát Quái Chưởng Trương Cư Chính. Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên là biết Võ Trạng nguyên. Nghe nói Trương Cư Chính này là đệ nhất cao thủ ở kinh đô. Chỉ bằng một bộ Bát Quái Liên Hoàn Chưởng chế khắc kẻ địch, đến nay cũng chưa từng thua lần nào.
Hóa ra là y...... Hạ tướng quân vui sướng gật gù. Nếu như gả con gái cho y so với cho gã thư đồng này thì cũng còn tốt hơn. Nhưng lại nghĩ tới Trương Cư Chính này dường như là thủ hạ của Cửu Hoàng tử, sao có thể gả cho y được, Hạ tướng quân lại lắc đầu, vô cùng mâu thuẫn.
Trương Cư Chính chưa từng bại trận, Bát Quái Chưởng đã luyện tập đến mức đỉnh cao, lô hỏa thuần thanh. Những người vốn nhận định là Triệu Tử Văn thắng đều nhấp nhô không yên, cũng không đoán ra được là rốt cuộc ai thắng ai thua nữa.
- Văn Đăng, y là Võ Trạng nguyên Trương Cư Chính đó. Hạ Văn hắn ......
Đại tiểu thư cắn chặt môi, biến hóa bất ngờ làm nàng hết hồn vía, thân thể mềm mại hơi run rẩy, lo lắng nói.
Hạ Văn Đăng như đang cân nhắc, đánh giá hai người trong vòng, một lúc lâu sau mới nói:
- Thế này thì rất khó nói. Hạ Văn và y đều là tuyệt đỉnh cao thủ. Đệ cũng đoán không ra được là rốt cuộc ai sẽ thắng.
- Ngươi nói bậy.
Hạ Bình trừng mắt lườm Hạ Văn Đăng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại quay sang Đại tiểu thư, kéo tay nàng cười bảo:
- Tiểu thư, người đừng lo lắng, Hạ Văn lợi hại nhất, nhất định sẽ thắng!
Từ khi nhập ngũ trở về, cái tên xấu xa này đã khi nào thua chưa? Đại tiểu thư gật đầu, đôi mắt đẹp vẫn nhìn về phía người xấu đang oai dũng, hào hùng.
Tại sao tự dưng lại tòi ra một gã Trạng nguyên? Đến giờ lại là một Võ Trạng nguyên nữa. Triệu Tử Văn cảm thấy có chút choáng váng. Hắn có vẻ khá có thiện cảm với Trương Cư Chính có khí chất nho nhã này. Khi nghe nói y là Võ Trạng nguyên, thần sắc cợt nhả của Triệu Tử Văn đột nhiên biến đổi, con ngươi hiện ra ánh sáng lạnh, chất vấn:
- Là Cửu Hoàng tử phái ngươi tới ư?
- Đúng thì sao nào? Bằng vào công lực vừa rồi của ngươi, muốn đánh bại ta là điều không thể. Hôm nay ta sẽ thay Hoàng tử điện hạ giáo huấn một tiểu thư đồng không ai chịu nổi như ngươi một trận cho tử tế.
Trương Cư Chính không hề cười cợt, lạnh lùng nói.
- Hóa ra ngươi là con chó của Cửu Hoàng tử. Hôm nay ta phải đóng cửa đánh chó, dạy dỗ ngươi cho tử tế mới được.
Cả người Triệu Tử Văn toát ra một khí phách như thủy triều mãnh liệt, sự bá đạo linh hoạt và sắc bén khiến cho Trương Cư Chính nhìn mà kinh ngạc vô cùng.
- Xuất khẩu cuồng ngôn!
Nhưng lúc này đây Trương Cư Chính làm sao lùi bước được. Y xoay người một cái, đánh úp vào ngực của Triệu Tử Văn.
Bát Quái Chưởng của Trương Cư Chính đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, bước trụ vững chắc, bước tiến vững vàng, từng chiêu từng thức đều rất có quy củ, không chậm không nhanh, mỗi chưởng lại như có sức lực của cả ngàn quân. Hơn nữa, điểm lợi hại chính là một chưởng đều có thể biến hóa ra rất nhiều chưởng pháp. Một chưởng sinh tám chưởng, tám tám sáu tư chưởng như thủy triều công tới.
- Chưởng pháp tốt!
Một chưởng sinh ra nhiều chưởng, mọi người nhìn mà hoa cả mắt. Hạ tướng quân không kìm nổi, vỗ tay tán thưởng.
Nhưng Triệu Tử Văn lại không tùy tiện như vừa rồi, quyền pháp vô cùng bá đạo bắt đầu giao phong với Trương Cư Chính. Quyền pháp của hắn là chí cương, mãnh liệt và vô cùng bá đạo, bộ pháp nhanh nhẹn, toát ra tự nhiên, vô số quyền ảnh và chưởng phong cùng mở ra.
- Ầm!
Vô số tiếng va chạm, tiếng xé gió lại vang lên, quyền phong chưởng phong phát ra ảo ảnh khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác. Ai nấy đều như người mù, không biết được hai đối thủ đã giao đấu được bao nhiêu chiêu.
Lúc này, Trương Cư Chính âm thầm kêu khổ. Triệu Tử Văn này vừa rồi quả thực là chưa xuất ra toàn lực. Sức mạnh quyền pháp và tốc độ của hắn hoàn toàn không phải kém cỏi như vừa rồi. Đối với các chiêu thức có tốc độ cực nhanh, Bát Quái Chưởng lấy nhu thắng cương của Trương Cư Chính căn bản là không có tí tác dụng nào. Song chưởng của y chỉ vì đỡ lại một số quyền đánh tới mà đã như chết lặng, rất nhanh mất đi tri giác.
Hai người giao thủ hơn hai mươi chiêu, Triệu Tử Văn không muốn lại tiếp tục giằng co nữa, đơn quyền bỗng nhiên phát lực, toàn bộ sức mạnh của cơ thể tập trung vào một điểm, thiết quyền xoay tròn, phát ra một quyền móc, hung hăng giáng vào ngực của Trương Cư Chính.
"Ầm!" Một tiếng va chạm mạnh mẽ ầm ĩ, tiếng xé gió khiến cho Trương Cư Chính hạ song chưởng chắn lại theo bản năng. Đáng kinh ngạc nhất là một quyền kinh thiên động địa giận giữ lăng không lao tới, hai nắm quyền liên tiếp xoay chuyển trong không trung, nện mạnh vào ngực y. Miệng y phun máu tươi, không cam lòng, lại không thể tin nổi, nói:
- Vì sao sức mạnh trong quyền pháp của ngươi lại trở nên cường đại đến như vậy?
- Cái này gọi là sức bật. Có hiểu không?
Triệu Tử Văn ôn hòa nói.
Trương Cư Chính đầu mờ mịt, thua thật là không cam lòng, hỏi lại:
- Sức bật là cái gì?
Triệu Tử Văn liếc mắt xem thường, đáp:
- Tập trung năng lượng vào một điểm, phát lực trong nháy mắt, cái đó gọi là tạo ra sức bật.
"Còn có loại quyền pháp thế này ư? Bảo sao sức mạnh lại to lớn như thế. Quyền pháp còn mang theo cả lực luân chuyển, một quyền này chỉ sợ là bất cứ ai cũng sẽ rất khó mà tiếp nhận nổi". Trương Cư Chính chịu đựng sự đau đớn kịch liệt trong lồng ngực, giật mình thầm nhủ.
Triệu Tử Văn cười xấu xa, hỏi lại :
- Còn có cửa ải nào nữa không ?
Hạ tướng quân nhìn gã thư đồng vô sỉ này. Vừa rồi quả thật là lão cũng mất mặt, tức giận hồi lâu, cố gắng bình tĩnh trở lại mới lạnh lùng nói :
- Cho dù là ngươi đoạt được hạng nhất ta cũng sẽ không gả con gái ta cho ngươi đâu.
Tiếng nói của lão ép xuống rất nhỏ, chỉ có Triệu Tử Văn đang đứng trong vòng tròn là nghe thấy được.
Thư đồng Hạ phủ cưới Đại tiểu thư, chuyện buồn cười thế này, Hạ tướng quân sao có thể đi làm được. Chuyện này mà truyền ra bên ngoài, không chỉ có nhục nhã gia môn mà sẽ càng làm Hạ tướng quân mất hết thể diện.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói :
- Đến lúc ta đoạt được hạng nhất thì tướng quân nói câu này cũng chưa muộn.
Hạ tướng quân biết, bằng vào võ công của thư đồng này, không phải hắn dành được hạng nhất thì sẽ là không ai nữa cả. Nếu như cự tuyệt không cho thư đồng này làm nữ tế thì mình cũng mang tiếng là kẻ lật lọng, thất tín bội nghĩa. Đôi mắt lão toát ra ánh sáng lạnh lẽo, nói với Triệu Tử Văn :
- Đêm qua ta đã đáp ứng chuyện hôn sự của ngươi và Hạ Bình. Hôm nay ngươi lại muốn cưới cả Tình Nhi, ngươi không biết là mình được một tấc lại muốn tiến một thước rồi sao ?
Đáp ứng nhanh vậy à ? Triệu Tử Văn nghe nao nao, thầm nghĩ, "Thân phận của Hạ Bình mặc dù không đơn giản, nhưng Hạ tướng quân này vì sao lại đáp ứng nhanh vậy chứ ? Chẳng lẽ là đã biết thân phận của ta rồi ư ?”
Da mặt Triệu Tử Văn dù có dày nhưng cũng ửng đỏ, cưới cả tiểu thư và thư đồng, đúng là có vẻ như đã được một tấc rồi lại muốn tiến một thước. Hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói :
- Ta cũng là có nỗi khổ trong lòng thôi.
Hạ tướng quân phẫn nộ chất vấn :
- Ngươi là một tiểu thư đồng thì làm gì có nỗi khổ gì chứ. Nếu không phải là xem ngươi có vài phần bản lĩnh, lại đã sớm tự định chung thân với Hạ Bình rồi thì ta làm sao đồng ý gả Hạ Bình cho ngươi được. Giờ ngươi lại muốn cưới cả tiểu thư nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn vơ vét sạch hết sao ?
Mọi người thấy hai người đang nói chuyện trong vòng tròn trên thuyền hoa, cũng không biết là đang nói chuyện gì. Trận quyết đấu vừa rồi của hai đỉnh cấp cao thủ thật sự là vô cùng phấn khích. Ánh mắt bọn họ đầy vẻ mong chờ, hy vọng hai người sẽ lại đánh tiếp trận nữa.
Triệu Tử Văn nhảy ra khỏi vòng, cũng không muốn nói lắm tốn nước bọt với Hạ tướng quân làm gì. Hôm nay hắn tới đây chính là quấy rối thôi. Đêm qua, đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư vừa thê lương như hoa lê gặp mưa, lại vừa điềm đạm đáng yêu, bộ dạng nhu nhược không chịu nổi luôn bồi hồi trong mắt hắn. Hắn không đành lòng nhìn Đại tiểu thư phải ôm hận nuối tiếc cả đời vì cuộc tỷ võ chiêu thân phong kiến này. “Cho dù là đắc tội với Hạ tướng quân thì sao nào ? Triệu Tử Văn ta có sợ ai chưa ?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Cửu Hoàng tử tràn đầy vẻ lo lắng. Gã chăm chú nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Văn, dường như muốn nhìn thấu hắn, xem xem rốt cuộc hắn là kẻ nào. Vì sao có thể đánh bại được "vua đối - đối thủng bụng", lại có năng lực đánh tay đôi không phân thắng bại với một cao thủ như Hạ tướng quân. Thật sự là rất khó tin.
Sắc mặt Hạng Tử Hiên thì có vẻ nhợt nhạt. Cứ từ trận đấu này mà xét, tỉ võ chiêu chân hôm nay có lẽ chỉ có hai kết quả. Một là Hạ tướng quân tống cổ Triệu Tử Văn đi rồi hủy bỏ tỷ võ chiêu thân, hai là Triệu Tử Văn diễn giả làm thực cưới luôn Hạ Vũ Tình làm vợ. Vẻ mặt Hạng Tử Hiên ảm đạm. Hai kết quả này căn bản là hắn sẽ chẳng xơ múi được gì.
"Keng" - Gia đinh Hạ phủ lại gõ một tiếng thanh la, lớn tiếng nói :
- Luận võ chính thức bắt đầu. Những người thăng cấp rút thăm để tỷ thí.
Hạ tướng quân sắc mặt trầm trọng. Lão biết rõ năng lực võ công của hơn mười người này, sao có thể địch nổi gã thư đồng biến thái này cơ chứ. Thư đồng này nếu cứ tiếp tục phá rối, thật không hiểu cuối cùng sẽ kết thúc thế nào nữa. Chẳng lẽ thật sự phải gả Tình Nhi cho một thư đồng nho nhỏ như hắn sao ?
Mọi người thấy Triệu Tử Văn đã nhảy ra khỏi vòng tròn thì đều không kìm nổi thở dài. Nếu như lại có thể tiếp tục xem hai cao thủ như thế so tài thì quả thật là một chuyện thú vị nhất đời người. Bọn họ đều không nhịn nổi tự hỏi, "Chẳng lẽ hắn chỉ là một thư đồng thôi ư ?" Không chỉ có đánh bại "vua đối - đối thủng bụng". Lại còn đấu ngang tay với Hạ tướng quân. Khó có thể tin nổi một nhân vật như thế lại chỉ là một thư đồng nho nhỏ.
Lúc này, chỉ còn tám người được thăng cấp. Gia đinh Hạ phủ cầm một cái ống đựng các que thăm bằng trúc, đi đến trước mặt tám người, đưa cho bọn họ và nói :
- Mời các vị công tử tới rút thăm.
Bảy người đều đồng thời nhìn thoáng qua Triệu Tử Văn. Bọn họ cũng không muốn làm con rùa đen rụt cổ nhưng vẫn e ngại gặp phải thư đồng khủng bố này, nuốt nước miếng, nói :
- Rút thì rút nào.
Triệu Tử Văn là người đầu tiên đến rút một que, vừa mở ra là một dãy tám chữ, hắn cũng không nói năng gì. Đối thủ của hắn chắc là cũng có thăm tám chữ, là cặp đấu cuối cùng. Vừa hay lại có thể thanh nhàn được một lúc, hắn xoay người ngắm nhìn cảnh vật non sông tươi đẹp.
Bảy người đồng thời nhìn thăm trong tay Triệu Tử Văn, hắn lại đột nhiên xoay người đi, không để cho ai trông thấy cả. Bảy người còn lại đành bất đắc dĩ đến rút thăm, mặc cho số phận định đoạt.
Hạ tướng quân một lần nữa trở lại ngồi bên cạnh Hạ phu nhân. Lúc này Hạ phu nhân cũng rất kinh ngạc. Bà sao có thể biết được võ công của thư đồng này lại tới mức xuất thần nhập hóa như vậy chứ.
- Lão gia, thế này thì nên làm thế nào bây giờ ?
Hạ phu nhân nói khẽ bên tai Hạ tướng quân. Chuyện Hạ Văn đoạt được hạng nhất trong cuộc tỷ võ chiêu thân cơ bản là việc quá dễ dàng. Nhưng phải gả Tình Nhi cho thư đồng thì làm sao có thể được.
Hạ tướng quân lạnh lùng đáp :
- Được đến đâu hay đến đó. Xem xem thư đồng này rốt cuộc là định chơi trò gì.
Hạ phu nhân gật đầu, liếc nhìn về lầu các. Vũ Tình đã sớm âm thầm có tình ý với thư đồng này. Nếu như Hạ Văn mà đoạt được hạng nhất mà không gặp phải sự cản trở nào thì Vũ Tình chắc chắn sẽ đáp ứng. Nếu thế thì biết làm sao cho phải đây.
- Tiểu thư, nếu như Hạ Văn thực sự đánh bại mọi người thì lão gia có thể đuổi huynh ấy đi không ?
Trong sương phòng, Hạ Bình khẽ lắc cánh tay của Hạ Vũ Tình, lo lắng hỏi.
Hạ Vũ Tình hoang mang lắc đầu. Nàng cũng không biết kết cuộc sẽ như thế nào nữa, chỉ mong sao ước nguyện kia có thể trở thành sự thật được.
Hạ Văn Đăng mê võ thì si mê nhìn cuộc luận võ phía dưới, cũng không quay đầu lại, cười nói :
- Yên tâm đi, cha ta và Hạ Văn là cao thủ ngang sức ngang tài. Bọn họ có đánh một ngày một đêm cũng không phân thắng bại được đâu.
Hạ Bình mím cái miệng nhỏ nhắn, cười nói :
- Thế nếu như lão gia đáp ứng thì phải làm thế nào ? ...... Có phải là để tiểu thư đá huynh ấy đi không ?
- Nếu như cha đáp ứng thì ta đây ......
Hạ Vũ Tình mặt cười ửng hồng, tiếng nói càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu, nhỏ nhẹ nói :
- Ta sẽ ......là tỷ tỷ ......của muội.
Hạ Bình đâu có nghe ra tiếng nói nhỏ nhẹ của tiểu thư. Đôi mắt nàng còn đang ngây ngốc nhìn Triệu Tử Văn dưới lầu.
Cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu. Đầu tiên là tổ một đến tổ tám thay nhau quyết đấu. Trải qua sự "sàng lọc" của Hạ tướng quân, những người thăng cấp còn lại đều thuộc diện những người nổi bật, dung mạo thượng đẳng, võ công hơn người.
Quyết đấu giữa những cao thủ ngang tài, đương nhiên là không giới hạn trong khoảng ba chiêu. Tổng cộng có ba tổ không cần đấu cũng ra kết quả. Đó chính là tổ của tiểu Vương gia Hạng Tử Hiên và Cửu Hoàng tử Hạng Long Đào. Kỳ thực là có đấu cũng thế thôi, đối thủ chỉ có hai ba gạt đã bị đánh ra khỏi vòng rồi, coi như không đấu cũng vậy. Ai dám đánh Vương gia và Hoàng tử nào ? Chỉ có hai người bị loại là xui xẻo thôi.
- Xui xẻo ! Quá xui xẻo ! Nếu biết cả Tiểu Vương gia và Cửu Hoàng tử cũng tới tham gia thì ta sẽ không dại gì mà tham gia lần tranh đoạt này.
Hai nam tử bị loại mặt mày xám xịt rời khỏi thuyền hoa, hạ giọng ai oán.
Người không cần đấu cũng thắng còn lại đương nhiên là Triệu Tử Văn. Ai dám đấu với cao thủ ngang tài như Hạ tướng quân ? Công tử đấu cùng cặp với Triệu Tử Văn trực tiếp bỏ quyền. Mọi người cũng chẳng ai cười nhạo y cả. Dù sao thì thư đồng này cũng quá lợi hại đi,
"Keng !" Gia đinh Hạ phủ lại gõ thanh la, nói :
- Người thắng tổ một đấu với người thắng ở tổ hai. Người thắng ở tổ ba đấu với người thắng ở tổ bốn.
- Không phải rút thăm nữa sao ?
Cửu Hoàng tử đứng ra trước mặt gia đinh, hừng hực khí thế mà chất vấn.
Tên gia đinh bị dọa sợ lui lại mấy bước, ấp úng không biết giải thích thế nào với cái gã Cửu Hoàng tử hung hăng này.
Hạ tướng quân đứng lên, ôn hòa nói :
- Cửu Hoàng tử điện hạ, đây vốn là quy tắc rất ổn, không cần phải thay đổi làm gì, hy vọng điện hạ có thể tuân thủ.
Hạ tướng quân không hề thiên vị, nét mặt già nua không có chút cung kính nào. Cửu Hoàng tử tức tối đến nắm chặt tay lại. Nhưng Hạ tướng quân là trọng thần của Đại Kinh, là thống soái của mấy chục vạn đại quân, gã sao dám có hành động thiếu suy nghĩ ?
Ánh mắt Cửu Hoàng tử thỉnh thoảng lại lườm về phía Triệu Tử Văn và Hạng Tử Hiên, dường như là đang cân nhắc chuyện gì đó. Thật lâu sau rồi mới thở dài, nói :
- Ta bỏ quyền !
Những lời này nói ra rất bất ngờ, mọi người đều sững sờ nhưng không quá kinh ngạc. Cửu Hoàng tử là người thắng ở tổ một. Còn tiểu Vương gia lại là người thắng ở tổ hai. Bọn họ mà giao thủ thì chỉ là trò cười của hoàng thất, có khi Hoàng thượng sẽ truy cứu trách nhiệm. Cân nhắc bên trọng bên khinh, Hạng Long Đào cũng hiểu ra được, là cháu, gã đương nhiên phải bỏ quyền.
Sau khi Hạng Long Đào nói ra những lời này, cũng không nhịn nổi hừ nhẹ một tiếng, không thèm liếc mắt nhìn hoàng thúc của gã một cái mà lạnh lùng lườm Triệu Tử Văn rồi phất tay áo rời đi. Trước khi đi còn đưa mắt ra hiệu cho người thăng cấp ở tổ cuối cùng.
Cửu Hoàng tử rời đi thật không cam lòng, nhưng sự nhục nhã hôm nay gã sẽ vĩnh viễn ghi nhớ kỹ. Hạ tướng quân ngông cuồng tự đại, thư đồng chết tiệt, hoàng thúc không biết tốt xấu gì.
Hạng Tử Hiên cười khổ không nói gì. Quan hệ giữa hắn với hoàng chất này, đến hôm nay coi như là đoạn tuyệt.
- Nếu Cửu Hoàng tử bỏ quyền, vậy là Chính Nam Vương thắng.
Hạ tướng quân thản nhiên nói :
- Tiếp theo là người thắng tổ ba đấu với người thắng ở tổ bốn.
Triệu Tử Văn nghe thế thì xoay người, đi vào trong vòng, thấy người thắng ở tổ thứ ba đã sớm ở trong vòng rồi. Người thắng ở tổ ba này mặc một bộ đồ trắng, diện mạo thanh tú, mỗi hành động cử chỉ đều có một phong vị Đạo gia.
- Tại hạ Trương Cư Chính, xin hãy chỉ giáo.
Trương Cư Chính ôm quyền nói với Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cười hì hì, nói :
- Tại hạ Triệu Tử Văn.
Cuộc thi đấu duy nhất vừa rồi, chính là Trương Cư Chính đấu với một người khác nữa, nhưng song phương có sự chênh lệch khá lớn, Trương Cư Chính không hề phí chút công phu nào đã đánh bại được đối thủ. Có thể thấy là Trương Cư Chính này cũng có chút lợi hại.
- Trương huynh ra tay trước, nhưng ngàn vạn lần đừng thủ hạ lưu tình.
Triệu Tử Văn cười nói.
Thư đồng này quả là có tư tưởng thiên mã hành không, hoàn toàn không như đường lối sáo mòn, Trương Cư Chính nghe mà buồn cười, ôm quyền nghiêm mặt nói :
- Tại hạ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình !
Nói xong trong mắt hiện lên sát khí nồng hậu.
Trương Cư Chính sửa tay nhấc chân, một chưởng đã đánh về Triệu Tử Văn.
Chưởng pháp ư? Triệu Tử Văn nao nao rồi một trường quyền vung lên đánh vào lòng bàn tay Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính hời hợt vỗ khẽ lên trên nắm tay hung mãnh kia, lực đạo cường đại lập tức bị hóa giải, lại là một chưởng bổ vào bả vai Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn lui lại phía sau một bước, né tránh chưởng phách nhìn như vô lực nhưng lại như thiên quân vạn mã, đùi phải đá vào chưởng phách đang phát lực kia.
Tiếng xé gió linh hoạt và sắc bén vang lên, sau khi Trương Cư Chính đỡ một cước của Triệu Tử Văn thì thiết quyền của hắn như xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng xé gió khiến người ta kinh sợ rồi lao thẳng vào bụng của Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính biến sắc, chưởng pháp của y là lấy nhu thắng cương, nhưng nếu như tốc độ cực nhanh thì y có muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Y nhanh tay nhanh mắt dùng cả song chưởng kẹp chặt lấy cánh tay của Triệu Tử Văn, đồng thời co rút bụng lại, lấy nhu thắng cương hóa giải kình đạo, bả vai đồng thời huých vào ngực Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn trễ mất một nhịp thì bị đụng đến lui liền mấy bước, ngực cũng hơi đau, cũng lớn tiếng cười, nói:
- Chưởng pháp tốt! Chẳng lẽ đây là Thái Cực chưởng?
Trương Cư Chính ôn hòa cười nhạo, nói:
- Đây là Bát Quái Liên Hoàn Chưởng, không chỉ có thể tiến công, còn có thể phòng thủ bằng cách lấy nhu thắng cương.
- Bát Quái Chưởng? Người này là Võ Trạng nguyên Trương Cư Chính!
Cũng không biết là một vị huynh đệ nào đó trong đám đông nhận ra Trương Cư Chính, kinh hãi kêu lên.
Bát Quái Chưởng Trương Cư Chính. Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên là biết Võ Trạng nguyên. Nghe nói Trương Cư Chính này là đệ nhất cao thủ ở kinh đô. Chỉ bằng một bộ Bát Quái Liên Hoàn Chưởng chế khắc kẻ địch, đến nay cũng chưa từng thua lần nào.
Hóa ra là y...... Hạ tướng quân vui sướng gật gù. Nếu như gả con gái cho y so với cho gã thư đồng này thì cũng còn tốt hơn. Nhưng lại nghĩ tới Trương Cư Chính này dường như là thủ hạ của Cửu Hoàng tử, sao có thể gả cho y được, Hạ tướng quân lại lắc đầu, vô cùng mâu thuẫn.
Trương Cư Chính chưa từng bại trận, Bát Quái Chưởng đã luyện tập đến mức đỉnh cao, lô hỏa thuần thanh. Những người vốn nhận định là Triệu Tử Văn thắng đều nhấp nhô không yên, cũng không đoán ra được là rốt cuộc ai thắng ai thua nữa.
- Văn Đăng, y là Võ Trạng nguyên Trương Cư Chính đó. Hạ Văn hắn ......
Đại tiểu thư cắn chặt môi, biến hóa bất ngờ làm nàng hết hồn vía, thân thể mềm mại hơi run rẩy, lo lắng nói.
Hạ Văn Đăng như đang cân nhắc, đánh giá hai người trong vòng, một lúc lâu sau mới nói:
- Thế này thì rất khó nói. Hạ Văn và y đều là tuyệt đỉnh cao thủ. Đệ cũng đoán không ra được là rốt cuộc ai sẽ thắng.
- Ngươi nói bậy.
Hạ Bình trừng mắt lườm Hạ Văn Đăng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại quay sang Đại tiểu thư, kéo tay nàng cười bảo:
- Tiểu thư, người đừng lo lắng, Hạ Văn lợi hại nhất, nhất định sẽ thắng!
Từ khi nhập ngũ trở về, cái tên xấu xa này đã khi nào thua chưa? Đại tiểu thư gật đầu, đôi mắt đẹp vẫn nhìn về phía người xấu đang oai dũng, hào hùng.
Tại sao tự dưng lại tòi ra một gã Trạng nguyên? Đến giờ lại là một Võ Trạng nguyên nữa. Triệu Tử Văn cảm thấy có chút choáng váng. Hắn có vẻ khá có thiện cảm với Trương Cư Chính có khí chất nho nhã này. Khi nghe nói y là Võ Trạng nguyên, thần sắc cợt nhả của Triệu Tử Văn đột nhiên biến đổi, con ngươi hiện ra ánh sáng lạnh, chất vấn:
- Là Cửu Hoàng tử phái ngươi tới ư?
- Đúng thì sao nào? Bằng vào công lực vừa rồi của ngươi, muốn đánh bại ta là điều không thể. Hôm nay ta sẽ thay Hoàng tử điện hạ giáo huấn một tiểu thư đồng không ai chịu nổi như ngươi một trận cho tử tế.
Trương Cư Chính không hề cười cợt, lạnh lùng nói.
- Hóa ra ngươi là con chó của Cửu Hoàng tử. Hôm nay ta phải đóng cửa đánh chó, dạy dỗ ngươi cho tử tế mới được.
Cả người Triệu Tử Văn toát ra một khí phách như thủy triều mãnh liệt, sự bá đạo linh hoạt và sắc bén khiến cho Trương Cư Chính nhìn mà kinh ngạc vô cùng.
- Xuất khẩu cuồng ngôn!
Nhưng lúc này đây Trương Cư Chính làm sao lùi bước được. Y xoay người một cái, đánh úp vào ngực của Triệu Tử Văn.
Bát Quái Chưởng của Trương Cư Chính đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, bước trụ vững chắc, bước tiến vững vàng, từng chiêu từng thức đều rất có quy củ, không chậm không nhanh, mỗi chưởng lại như có sức lực của cả ngàn quân. Hơn nữa, điểm lợi hại chính là một chưởng đều có thể biến hóa ra rất nhiều chưởng pháp. Một chưởng sinh tám chưởng, tám tám sáu tư chưởng như thủy triều công tới.
- Chưởng pháp tốt!
Một chưởng sinh ra nhiều chưởng, mọi người nhìn mà hoa cả mắt. Hạ tướng quân không kìm nổi, vỗ tay tán thưởng.
Nhưng Triệu Tử Văn lại không tùy tiện như vừa rồi, quyền pháp vô cùng bá đạo bắt đầu giao phong với Trương Cư Chính. Quyền pháp của hắn là chí cương, mãnh liệt và vô cùng bá đạo, bộ pháp nhanh nhẹn, toát ra tự nhiên, vô số quyền ảnh và chưởng phong cùng mở ra.
- Ầm!
Vô số tiếng va chạm, tiếng xé gió lại vang lên, quyền phong chưởng phong phát ra ảo ảnh khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác. Ai nấy đều như người mù, không biết được hai đối thủ đã giao đấu được bao nhiêu chiêu.
Lúc này, Trương Cư Chính âm thầm kêu khổ. Triệu Tử Văn này vừa rồi quả thực là chưa xuất ra toàn lực. Sức mạnh quyền pháp và tốc độ của hắn hoàn toàn không phải kém cỏi như vừa rồi. Đối với các chiêu thức có tốc độ cực nhanh, Bát Quái Chưởng lấy nhu thắng cương của Trương Cư Chính căn bản là không có tí tác dụng nào. Song chưởng của y chỉ vì đỡ lại một số quyền đánh tới mà đã như chết lặng, rất nhanh mất đi tri giác.
Hai người giao thủ hơn hai mươi chiêu, Triệu Tử Văn không muốn lại tiếp tục giằng co nữa, đơn quyền bỗng nhiên phát lực, toàn bộ sức mạnh của cơ thể tập trung vào một điểm, thiết quyền xoay tròn, phát ra một quyền móc, hung hăng giáng vào ngực của Trương Cư Chính.
"Ầm!" Một tiếng va chạm mạnh mẽ ầm ĩ, tiếng xé gió khiến cho Trương Cư Chính hạ song chưởng chắn lại theo bản năng. Đáng kinh ngạc nhất là một quyền kinh thiên động địa giận giữ lăng không lao tới, hai nắm quyền liên tiếp xoay chuyển trong không trung, nện mạnh vào ngực y. Miệng y phun máu tươi, không cam lòng, lại không thể tin nổi, nói:
- Vì sao sức mạnh trong quyền pháp của ngươi lại trở nên cường đại đến như vậy?
- Cái này gọi là sức bật. Có hiểu không?
Triệu Tử Văn ôn hòa nói.
Trương Cư Chính đầu mờ mịt, thua thật là không cam lòng, hỏi lại:
- Sức bật là cái gì?
Triệu Tử Văn liếc mắt xem thường, đáp:
- Tập trung năng lượng vào một điểm, phát lực trong nháy mắt, cái đó gọi là tạo ra sức bật.
"Còn có loại quyền pháp thế này ư? Bảo sao sức mạnh lại to lớn như thế. Quyền pháp còn mang theo cả lực luân chuyển, một quyền này chỉ sợ là bất cứ ai cũng sẽ rất khó mà tiếp nhận nổi". Trương Cư Chính chịu đựng sự đau đớn kịch liệt trong lồng ngực, giật mình thầm nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.