Chương 1: Phòng học tanh máu
Oai Đảo Thần
30/09/2013
Lâm Phi, Lâm trong song mộc lâm, Phi trong phi tường, vóc người gầy yếu, là một trẻ mồ côi. Có người nói tính tình Lâm Phi quá quái dị, mặc dù có
cảm giác buồn vui mừng tủi nhưng cũng chỉ để trong lòng, vẻ mặt luôn
lãnh đạm không có chút biến hóa gì, đối với bất cứ chuyện gì cũng không
để tâm. Nhưng hắn lại thuộc tuýp người hành động, một khi quyết định
chuyện gì thì dù khó khăn nguy hiểm thấy nào cũng sẽ hoàn thành.
Có thể là bởi lớn lên tại cô nhi viện nên khiến Lâm Phi thiếu nhiệt tình đối với rất nhiều chuyện. Hiện tại chuyện duy nhất có thể khiến hắn hưng phấn chính là máu tươi. Mỗi lần thấy cảnh tượng máu chảy là hắn lại kích thích, hưng phấn. Đó cũng chính là một nguyên nhân khiến Lâm Phi ghi danh vào trường quân sự. Mặt khác là bởi bất cứ thị dân nào của đế quốc, tiến vào trường quân sự đều được miễn học phí, bao ăn ở, còn có một số hỗ trợ nhất định, dù là hỗ trợ ít tới đáng thương.
Vì nuôi sống bản thân, ban ngày Lâm Phi học ở trường quân sự, buổi tối lại làm trợ lý giải phẫu y sinh. Thực tế là nhà giải phẫu rất ít khi tự mình làm, phần lớn đều là do người học nghề Lâm Phi này đi hoàn thành công việc. Hắn giải phẫu các loại khí quan của thi thể ra, cân trọng lượng, cũng để vào túi bảo quản, cuối cùng là giữ lạnh.
Lâm Phi mười chín tuổi hiện giờ đang ngồi bên trong phòng của trường quân sự, cùng hai mươi chín bạn học khác nghe huấn luyện viên cận chiến giảng bài. Huấn luyện viên đang dạy bọn họ lý thuyết cận chiến.
Lâm Phi nhìn mây trắng bay bầu trời ngoài cửa sổ , trong đầu đang muốn học xong liền cùng đám bạn học đi xem một trận đấu máu tanh kích thích: Trận Chiến Cơ Giáp Tử Vong.
Trận Chiến Tử Vong mấy năm gần đây đều là những đại hội dùng Thật Thể Cơ Giáp, mỗi người tham gia không phải là chiến sĩ từ quốc gia đối địch Bách Thú Đế Quốc thì sẽ là tội phạm tử hình của Thiên Long Liên Bang. Trong chiến đấu, bọn họ đều điều khiển Thật Thể Cơ giao chiến, người thua sẽ bị giết chết trong phòng điều khiển. Lâm Phi mới mười chín tuổi, mỗi lần nhìn qua phòng bảo hộ, thấy cảnh tượng chiến đấu máu tanh đó đều cảm thấy máu nóng bốc lên. Cảnh máu tươi như thế làm cho hắn lại có cảm giác trở lại thành người bình thường.
Là một học viên của học viện cơ giáp hạng ba của đế quốc, còn một năm nữa là Lâm Phi sẽ tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ trở thành một bộ binh cơ giáp bình thường của đế quốc, có lẽ sẽ đi thi khảo hạch tư cách thợ giải phẫu, trở thành một tiểu thị dân. Tóm lại, tất cả đối với hắn hiện giờ đều rất bình thản. Cuộc đời bình thản, quỹ tích cuộc sống bình thản.
Nhưng chuyện phát sinh sau đó lại thay đổi cuộc sống sau này của Lâm Phi.
Lâm Phi ẩn hiện có thể thấy bên ngoài cửa sổ có một chiếc lông màu trắng, từ từ bay lên tay hắn, sau đó liền biến mất.
Ngay lúc Lâm Phi dụi hai mắt mình, xác định xem mình có hoa mắt hay không thì bên tai lại nghe thấy tiếng nói " xác nhận vật chủ, tiến hành dung hợp..." Sau đó hắn liền cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, dù chỉ trong một giây nhưng dường như đau tới tận xương tủy, khiến hắn rống lớn một tiếng "á" trong phòng học.
Các bạn học trong phòng đều kinh ngạc nhìn hắn.
- Em kia? Em làm gì đó? Mau ngồi xuống!
Huấn luyện viên nói với Lâm Phi.
Nhìn Lâm Phi không có phản ứng, huấn luyện viên cận chiến đi tới, cầm thước quật vào đầu Lâm Phi. Đánh học sinh đối với giáo viên trường quân sự hạng ba thế này là rất bình thường.
Bị đau đớn trong một giây khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân, Lâm Phi đang định ngồi xuống thì phát hiện ra cơ thể mình đã không còn theo sự khống chế, kể cả cánh tay cũng không nâng dậy nổi. Hai mắt, kể cả hai mắt cũng không nhắm lại nổi.
Lâm Phi chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cái thước trong tay huấn luyện viên đang càng ngày càng tới gần đầu mình.
- Tinh thần lực phù hợp. Hệ Thống Chiến Thần tiến hành dung hợp... Khởi động hệ thống quét tự động, tiêu diệt sinh vật gây nguy hiểm ở phụ cận... Tiến hành quét... Khu vực phụ cận nguy hiểm cấp độ 32, nguy hiểm sơ cấp, tiến hành tiêu diệt...
Bên tai Lâm Phi lại vang lên giọng nói điện tử lạnh như băng.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện ảo giác như vậy? Cơ thể tôi tại sao lại không chuyển động được?
Lâm Phi giống như là người ngoài đang quan sát mọi chuyện vậy.
Sau đó đột nhiên cơ thể hắn bắt đầu chuyển động nhưng lại không phải do hắn khống chế. Hắn lách một cái, tránh được cái thước mà vị huấn luyện viên đánh tới, dùng tốc độ mắt thường khó thấy được, đưa tay trái túm lấy cổ họng của huấn luyện viên. Sau đó răng rắc một tiếng, năm ngón tay chụm lại. Khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì Lâm Phi đã bóp gãy cổ của vị huấn luyện viên cận chiến của bọn họ trong thời gian không quá một giây.
Bạn học bốn phía thấy hành động của Lâm Phi đều sợ hãi, cũng vô cùng kinh ngạc. Lâm Phi muốn giải thích nhưng lại phát hiện ra cơ thể mình hoàn toàn không thể khống chế.
Huấn luyện viên không ngờ đã bị hắn giết. Lâm Phi mất đi quyền khống chế cơ thể. Không biết tại sao, khuôn mặt Lâm Phi lúc bình thường thì vẫn bình thản như vậy nhưng khi nhìn thấy huấn luyện viên cận chiến hung ác vẫn luôn đánh đập học viên chết dưới tay hắn, ánh mắt bỗng mở to tột độ, cảm thấy hơi hưng phấn.
Ngay lúc này, bên tai Lâm Phi lại vang lên tiếng nói điện tử:
- Công kích tiêu diệt, khởi động hệ thống quét. Độ nguy hiểm vùng phụ cận là 14, tiến hành thanh trừ tiếp theo...
Sau đó Lâm Phi mất đi quyền khống chế cơ thể liền nhìn thấy cảnh tượng cả đời này hắn không muốn thấy. Chính cơ thể hắn, lấy tốc độ linh hoạt chạy khắp bốn phía căn phòng, công kích các bạn học. Lúc này hắn giống như tử thần, mỗi lần công kích đều một đòn hạ sát. Qua thời gian không tới một phút, không ngờ hắn đã giết chết cả hai mươi chín bạn học trong phòng này.
- Khởi động thiết bị quét. Mức độ nguy hiểm khu vực lân cận bằng không. Tiến hành dung hợp sâu...
Bên tai lại vang lên tiếng nói điện tử.
- Không!!!!
Lâm Phi muốn rống to nhưng lại không phát ra nổi âm thanh. Sau khi tiếng nói điện tử phát ra bên tai hắn, hắn phát hiện ra mình liền ngồi xuống không nhúc nhích.
- Dung hợp tinh thần thành công.
Đại khái hai mươi phút sau, tiếng nói điện tử lạnh như băng vang lên. Hắn lại chiếm được quyền khống chế cơ thể thể mình lần nữa.
Nhìn bên trong phòng học, kể cả huấn luyện viên và ba mươi thi thể, còn có máu tươi khắp nơi. Nửa giờ trước, cả căn phòng ngồi đầy học viên, giờ lại giống như một nhà xác. Dù Lâm Phi bình thường rất thích nhìn cảnh máu me thì hắn cũng hy vọng đây là một giấc mơ. Lâm Phi ra sức cấu cánh tay mình. Đau đớn làm hắn biết đây không phải một giấc mộng.
- Reng reng reng...
Tiếng chuông tan học vang lên. Hắn biết mình không còn khả năng tiếp tục đi học như bình thường nữa. Cuộc sống bình thản đã tan thành bọt nước.
Làm như thế nào đây? Nói với người khác là mình bị người ngoài hành tinh nhập xác, giết hết toàn bộ bạn học và thầy giáo trong một phút sao? Cho dù nói thì cũng không có ai tin.
Lâm Phi ngồi tại chỗ, ánh mắt lại khôi phục vẻ bình thản, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt, mây trắng đang trôi thong thả.
Ánh mắt hắn mông lung.
Có thể là bởi lớn lên tại cô nhi viện nên khiến Lâm Phi thiếu nhiệt tình đối với rất nhiều chuyện. Hiện tại chuyện duy nhất có thể khiến hắn hưng phấn chính là máu tươi. Mỗi lần thấy cảnh tượng máu chảy là hắn lại kích thích, hưng phấn. Đó cũng chính là một nguyên nhân khiến Lâm Phi ghi danh vào trường quân sự. Mặt khác là bởi bất cứ thị dân nào của đế quốc, tiến vào trường quân sự đều được miễn học phí, bao ăn ở, còn có một số hỗ trợ nhất định, dù là hỗ trợ ít tới đáng thương.
Vì nuôi sống bản thân, ban ngày Lâm Phi học ở trường quân sự, buổi tối lại làm trợ lý giải phẫu y sinh. Thực tế là nhà giải phẫu rất ít khi tự mình làm, phần lớn đều là do người học nghề Lâm Phi này đi hoàn thành công việc. Hắn giải phẫu các loại khí quan của thi thể ra, cân trọng lượng, cũng để vào túi bảo quản, cuối cùng là giữ lạnh.
Lâm Phi mười chín tuổi hiện giờ đang ngồi bên trong phòng của trường quân sự, cùng hai mươi chín bạn học khác nghe huấn luyện viên cận chiến giảng bài. Huấn luyện viên đang dạy bọn họ lý thuyết cận chiến.
Lâm Phi nhìn mây trắng bay bầu trời ngoài cửa sổ , trong đầu đang muốn học xong liền cùng đám bạn học đi xem một trận đấu máu tanh kích thích: Trận Chiến Cơ Giáp Tử Vong.
Trận Chiến Tử Vong mấy năm gần đây đều là những đại hội dùng Thật Thể Cơ Giáp, mỗi người tham gia không phải là chiến sĩ từ quốc gia đối địch Bách Thú Đế Quốc thì sẽ là tội phạm tử hình của Thiên Long Liên Bang. Trong chiến đấu, bọn họ đều điều khiển Thật Thể Cơ giao chiến, người thua sẽ bị giết chết trong phòng điều khiển. Lâm Phi mới mười chín tuổi, mỗi lần nhìn qua phòng bảo hộ, thấy cảnh tượng chiến đấu máu tanh đó đều cảm thấy máu nóng bốc lên. Cảnh máu tươi như thế làm cho hắn lại có cảm giác trở lại thành người bình thường.
Là một học viên của học viện cơ giáp hạng ba của đế quốc, còn một năm nữa là Lâm Phi sẽ tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ trở thành một bộ binh cơ giáp bình thường của đế quốc, có lẽ sẽ đi thi khảo hạch tư cách thợ giải phẫu, trở thành một tiểu thị dân. Tóm lại, tất cả đối với hắn hiện giờ đều rất bình thản. Cuộc đời bình thản, quỹ tích cuộc sống bình thản.
Nhưng chuyện phát sinh sau đó lại thay đổi cuộc sống sau này của Lâm Phi.
Lâm Phi ẩn hiện có thể thấy bên ngoài cửa sổ có một chiếc lông màu trắng, từ từ bay lên tay hắn, sau đó liền biến mất.
Ngay lúc Lâm Phi dụi hai mắt mình, xác định xem mình có hoa mắt hay không thì bên tai lại nghe thấy tiếng nói " xác nhận vật chủ, tiến hành dung hợp..." Sau đó hắn liền cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, dù chỉ trong một giây nhưng dường như đau tới tận xương tủy, khiến hắn rống lớn một tiếng "á" trong phòng học.
Các bạn học trong phòng đều kinh ngạc nhìn hắn.
- Em kia? Em làm gì đó? Mau ngồi xuống!
Huấn luyện viên nói với Lâm Phi.
Nhìn Lâm Phi không có phản ứng, huấn luyện viên cận chiến đi tới, cầm thước quật vào đầu Lâm Phi. Đánh học sinh đối với giáo viên trường quân sự hạng ba thế này là rất bình thường.
Bị đau đớn trong một giây khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân, Lâm Phi đang định ngồi xuống thì phát hiện ra cơ thể mình đã không còn theo sự khống chế, kể cả cánh tay cũng không nâng dậy nổi. Hai mắt, kể cả hai mắt cũng không nhắm lại nổi.
Lâm Phi chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cái thước trong tay huấn luyện viên đang càng ngày càng tới gần đầu mình.
- Tinh thần lực phù hợp. Hệ Thống Chiến Thần tiến hành dung hợp... Khởi động hệ thống quét tự động, tiêu diệt sinh vật gây nguy hiểm ở phụ cận... Tiến hành quét... Khu vực phụ cận nguy hiểm cấp độ 32, nguy hiểm sơ cấp, tiến hành tiêu diệt...
Bên tai Lâm Phi lại vang lên giọng nói điện tử lạnh như băng.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện ảo giác như vậy? Cơ thể tôi tại sao lại không chuyển động được?
Lâm Phi giống như là người ngoài đang quan sát mọi chuyện vậy.
Sau đó đột nhiên cơ thể hắn bắt đầu chuyển động nhưng lại không phải do hắn khống chế. Hắn lách một cái, tránh được cái thước mà vị huấn luyện viên đánh tới, dùng tốc độ mắt thường khó thấy được, đưa tay trái túm lấy cổ họng của huấn luyện viên. Sau đó răng rắc một tiếng, năm ngón tay chụm lại. Khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì Lâm Phi đã bóp gãy cổ của vị huấn luyện viên cận chiến của bọn họ trong thời gian không quá một giây.
Bạn học bốn phía thấy hành động của Lâm Phi đều sợ hãi, cũng vô cùng kinh ngạc. Lâm Phi muốn giải thích nhưng lại phát hiện ra cơ thể mình hoàn toàn không thể khống chế.
Huấn luyện viên không ngờ đã bị hắn giết. Lâm Phi mất đi quyền khống chế cơ thể. Không biết tại sao, khuôn mặt Lâm Phi lúc bình thường thì vẫn bình thản như vậy nhưng khi nhìn thấy huấn luyện viên cận chiến hung ác vẫn luôn đánh đập học viên chết dưới tay hắn, ánh mắt bỗng mở to tột độ, cảm thấy hơi hưng phấn.
Ngay lúc này, bên tai Lâm Phi lại vang lên tiếng nói điện tử:
- Công kích tiêu diệt, khởi động hệ thống quét. Độ nguy hiểm vùng phụ cận là 14, tiến hành thanh trừ tiếp theo...
Sau đó Lâm Phi mất đi quyền khống chế cơ thể liền nhìn thấy cảnh tượng cả đời này hắn không muốn thấy. Chính cơ thể hắn, lấy tốc độ linh hoạt chạy khắp bốn phía căn phòng, công kích các bạn học. Lúc này hắn giống như tử thần, mỗi lần công kích đều một đòn hạ sát. Qua thời gian không tới một phút, không ngờ hắn đã giết chết cả hai mươi chín bạn học trong phòng này.
- Khởi động thiết bị quét. Mức độ nguy hiểm khu vực lân cận bằng không. Tiến hành dung hợp sâu...
Bên tai lại vang lên tiếng nói điện tử.
- Không!!!!
Lâm Phi muốn rống to nhưng lại không phát ra nổi âm thanh. Sau khi tiếng nói điện tử phát ra bên tai hắn, hắn phát hiện ra mình liền ngồi xuống không nhúc nhích.
- Dung hợp tinh thần thành công.
Đại khái hai mươi phút sau, tiếng nói điện tử lạnh như băng vang lên. Hắn lại chiếm được quyền khống chế cơ thể thể mình lần nữa.
Nhìn bên trong phòng học, kể cả huấn luyện viên và ba mươi thi thể, còn có máu tươi khắp nơi. Nửa giờ trước, cả căn phòng ngồi đầy học viên, giờ lại giống như một nhà xác. Dù Lâm Phi bình thường rất thích nhìn cảnh máu me thì hắn cũng hy vọng đây là một giấc mơ. Lâm Phi ra sức cấu cánh tay mình. Đau đớn làm hắn biết đây không phải một giấc mộng.
- Reng reng reng...
Tiếng chuông tan học vang lên. Hắn biết mình không còn khả năng tiếp tục đi học như bình thường nữa. Cuộc sống bình thản đã tan thành bọt nước.
Làm như thế nào đây? Nói với người khác là mình bị người ngoài hành tinh nhập xác, giết hết toàn bộ bạn học và thầy giáo trong một phút sao? Cho dù nói thì cũng không có ai tin.
Lâm Phi ngồi tại chỗ, ánh mắt lại khôi phục vẻ bình thản, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt, mây trắng đang trôi thong thả.
Ánh mắt hắn mông lung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.