Siêu Cơ Tiến Hoá

Chương 30: Chiến Ngũ Cặn Bã

Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ

13/12/2024

"Đồng hồ?" Lâm Thâm có phần kinh ngạc.

Cậu vốn tưởng thứ mà Tề Quan vẫn nắm chặt ngay cả khi chết hẳn phải là một vật gì đó cực kỳ quý giá, nhưng không ngờ lại chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử. Bề ngoài của nó cũng chẳng có vẻ gì là đắt tiền.

Dây đeo, vỏ đồng hồ và cả mặt hiển thị đều mang một màu đen tuyền, chỉ có phần số trên mặt đồng hồ là trắng sáng rõ nét.

"Chẳng lẽ chiếc đồng hồ này có ý nghĩa đặc biệt với Tề Quan? Nếu có cơ hội, mình nên mang nó trả lại cho người thân của cậu ấy." Lâm Thâm cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía, chợt nhận ra số giờ hiển thị trên đó có gì đó không ổn.

"00:00:07? Đồng hồ này bị hỏng à?" Lâm Thâm ngước nhìn trời, rõ ràng bây giờ trời vẫn sáng, sao lại hiển thị giờ nửa đêm?

Trong lúc Lâm Thâm còn đang quan sát, thời gian trên mặt đồng hồ vẫn tiếp tục đếm ngược:

6… 5… 4… 3… 2… 1… 0…

Ngay khi con số trở về 0, một giọng nói máy móc vang lên từ bên trong đồng hồ:

"Xác nhận người sử dụng đã tử vong… Phát hiện người sử dụng mới… Kích hoạt ràng buộc thành công… Đếm ngược truyền tống bắt đầu: 10… 9… 8…"

Thời gian trên mặt đồng hồ lập tức chuyển thành 00:00:10, sau đó tiếp tục giảm xuống.

"Quái quỷ gì thế này!" Lâm Thâm hoảng hốt ném chiếc đồng hồ ra xa.

Chiếc đồng hồ rơi xuống đất, nhưng vẫn tiếp tục đếm ngược. Lâm Thâm lập tức lùi lại, cố gắng tránh xa vật thể kỳ lạ này.

Thế nhưng, ngay khi con số trên đồng hồ về đến 0, cậu cảm thấy cảnh vật xung quanh bỗng trở nên méo mó kỳ dị. Bầu trời, núi non, cây cối, hoa cỏ và mặt đất trước mắt Lâm Thâm như bị hòa quyện vào nhau, xoay cuồng một cách điên cuồng.

Sau một trận hoa mắt chóng mặt, đầu óc đau như búa bổ, Lâm Thâm đột nhiên cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề, không tự chủ mà khuỵu xuống. Áp lực như hàng nghìn cân đè lên người khiến cậu chẳng thể nào đứng vững.

Lâm Thâm chống hai tay xuống đất, dùng hết sức lực mới chậm rãi đứng lên được. Toàn thân cậu như bị ràng buộc bởi một trọng lượng vô hình, chỉ đứng thôi cũng khiến chân run lẩy bẩy, cơ bắp như thể không thể gánh thêm chút sức nào nữa.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Lâm Thâm thốt lên, ánh mắt đầy kinh ngạc hướng về cảnh tượng trước mặt.

Núi non và hẻm vực vốn quen thuộc đã biến mất, thay vào đó là một bãi cát trắng trải dài bên cạnh một vùng biển xanh ngắt.

Trên bãi cát xung quanh, từng con từng con rùa biển với cơ thể như được bọc bởi thép trắng, trên người mọc đầy những gai nhọn, kích thước của chúng có thể so với những cối xay khổng lồ, đang nằm rải rác trên bờ cát không biết đang làm gì.

Sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thâm khiến đám sinh vật này đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo của chúng đổ dồn về phía cậu, trông đầy thù địch.

Lâm Thâm nuốt nước bọt, theo bản năng muốn đưa tay lên dụi mắt để xác nhận liệu đây có phải là ảo giác hay không. Nhưng khi cố gắng nhấc tay, cậu phát hiện ra cử động của mình đã chậm chạp hơn rất nhiều, như thể tồn tại một khoảng trễ giữa ý thức và hành động.

Khi tay còn chưa chạm tới mắt, Lâm Thâm đã nhận ra trên cổ tay trái của mình đang đeo chiếc đồng hồ điện tử màu đen đó.

Phản ứng đầu tiên của cậu là nhanh chóng đưa tay lên muốn tháo nó ra, nhưng ngón tay vừa chạm đến dây đeo thì giọng nói máy móc lại vang lên lần nữa:



"Thời gian làm lạnh của truyền tống chưa kết thúc. Tháo gỡ thiết bị truyền tống khi chưa được cho phép sẽ kích hoạt truyền tống lần nữa. Người sử dụng sẽ phải chịu tổn thương không thể khắc phục trong quá trình truyền tống."

Động tác của Lâm Thâm lập tức khựng lại. Cậu nhớ lại những vết thương khủng khiếp trên người Tề Quan.

"Không lẽ những vết thương của Tề Quan là tổn thương do cưỡng chế tháo gỡ thiết bị này?" Lâm Thâm run rẩy suy nghĩ, không dám chạm thêm vào chiếc đồng hồ.

Cơ biến giả hợp kim còn bị thương thành cái bộ dạng kia, thì cậu một kẻ chưa từng cơ biến sẽ bị thương thành hình dáng gì? Sẽ không trực tiếp biến thành một đống thịt vụn chứ?

Trên mặt đồng hồ, thời gian lúc này hiển thị 71:59:54, và con số vẫn không ngừng giảm xuống.

"Chẳng lẽ, phải đợi đủ 72 giờ thì mới có thể sử dụng thiết bị truyền tống này lần nữa?" Lâm Thâm lẩm bẩm, cố gắng suy luận.

Nhưng cậu không còn thời gian để nghĩ ngợi thêm, bởi vì đám Cương Thiết thứ Quy sau một khoảnh khắc ngỡ ngàng đã đồng loạt tức giận. Từng con một trườn nhanh về phía Lâm Thâm, ánh mắt của chúng như muốn xé cậu thành từng mảnh.

Lâm Thâm muốn bỏ chạy, nhưng vừa nhấc chân được một bước, toàn thân cậu lại khựng lại. Trọng lượng khủng khiếp vẫn đè nặng lên người khiến cậu gần như không thể di chuyển được.

Lâm Thâm vội vàng sờ lên người, khó nhọc lấy ra chìa khóa sủng vật và viên nang sủng vật. Ngay trước khi đám Cương Thiết Thứ Quy lao tới, cậu đã kịp thời triệu hồi Trọng Giáp Ma Thú.

Dưới sự điều khiển của Lâm Thâm, Trọng Giáp Ma Thú cắn lấy áo giáp lưới trên người cậu, nhấc bổng cậu lên rồi hất lên lưng nó.

Lâm Thâm nằm bẹp trên lưng Trọng Giáp Ma Thú, hai tay ôm chặt lấy cổ nó không dám buông.

Trọng Giáp Ma Thú gầm lên một tiếng vang dội, đôi chân hợp kim to như chân voi đạp mạnh xuống đám Cương Thiết Thứ Quy đang lao đến.

Rắc! Rắc!

Âm thanh sắt thép vỡ nát vang lên. Những chiếc cương thứ trên lưng đám rùa cùng lớp vỏ cứng bị nghiền nát, chất lỏng như thủy ngân bắn tung tóe ra xung quanh.

Lâm Thâm có thể rõ ràng cảm nhận được tốc độ của Trọng Giáp Ma Thú chậm hơn trước nhiều, nhưng tốc độ của đám Cương Thiết Thứ Quy này cũng không nhanh như những sinh vật cương thiết mà cậu từng thấy trước đây.

“Chắc là do vấn đề trọng lực?” Lâm Thâm thầm suy đoán. Đúng lúc đó, cậu nhận ra chiếc đồng hồ trên tay đang rung lên.

Nhìn thoáng qua, cậu phát hiện màn hình không còn hiển thị thời gian mà thay vào đó là lưu động chữ viết:

“Giết chết sinh vật cương thiết - Cương Thứ Quy… Giết chết sinh vật cương thiết - Cương Thứ Quy…”

Theo từng cú giẫm mạnh của Trọng Giáp Ma Thú, các dòng thông báo liên tục xuất hiện trên mặt đồng hồ.

Trọng Giáp Ma Thú cấp hợp kim đứng giữa một bầy Cương Thứ Quy cấp cương thiết, như hổ vào đàn cừu, bắt đầu một màn tàn sát một chiều.

Mặc dù biết rõ không phải đối thủ, đám Cương Thứ Quy vẫn điên cuồng lao vào Trọng Giáp Ma Thú, không màng đến mạng sống, giống như đang gấp gáp đi đầu thai. Chỉ trong chốc lát, hơn hai, ba chục con đã bị nghiền nát dưới chân Trọng Giáp Ma Thú.



Lâm Thâm vốn còn chút băn khoăn, tại sao đám Cương Thứ Quy này không bỏ chạy. Sinh vật cơ biến không phải ngu ngốc, ngay cả động vật bình thường cũng biết chạy trốn. Sinh vật cơ biến thậm chí có trí tuệ cao hơn, sao lại cố lao vào cái chết như vậy?

Ánh mắt cậu chợt rơi xuống nơi đám rùa ban đầu đang tụ tập. Lập tức cậu hiểu ra mọi chuyện.

Ở đó có từng cái hố cát, một số còn lộ rõ bên ngoài, trong các hố cát cậu nhìn thấy những quả trứng to cỡ bóng bàn.

“Thì ra đám Cương Thứ Quy này đang đẻ trứng! Chẳng khác nào mình xông vào phòng sinh tập thể của chúng!” Lâm Thâm ngỡ ngàng.

Nhìn những trứng cơ biến trong hố cát, Lâm Thâm đột nhiên nghĩ: Nếu có thể mang hết đống trứng này về, đó sẽ là một khoản thu nhập cực kỳ khả quan.

Cương Thứ Quy có vẻ có khả năng sinh sản rất mạnh mẽ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, một hố cát đã có ít nhất bảy, tám quả trứng. Với số lượng hố nhiều như thế, chắc cũng phải hơn ngàn quả trứng cơ biến!

Chỉ không biết liệu thiết bị truyền tống có thể mang hết chúng về hay không. Cả nguyên liệu trên người đám Cương Thứ Quy, tuy giá trị không cao nhưng với số lượng lớn thế này, vẫn có thể bán được kha khá tiền.

Lâm Thâm đang tính toán thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét đau đớn từ Trọng Giáp Ma Thú.

Cậu cúi xuống nhìn, lập tức kinh ngạc. Trọng Giáp Ma Thú dẫm một chân lên lưng một con Cương Thứ Quy, nhưng không ngờ con rùa này không hề bị nghiền nát như những con khác. Ngược lại, chân của Trọng Giáp Ma Thú bị những chiếc cương thứ trên lưng nó xuyên thủng.

“Chuyện gì xảy ra?” Lâm Thâm nhìn con rùa bị giẫm, từ hình dáng đến kích thước không có gì khác biệt với đám Cương Thứ Quy thông thường. Trông chẳng khác gì một con rùa bình thường.

Nhưng cuong thứ của sinh vật cương thiết sao có thể xuyên thủng hợp kim được?

Lâm Thâm vội nhìn đồng hồ, hy vọng có thể thấy thông tin về con rùa này. Nhưng thay vào đó, cậu chỉ nhìn thấy một số thông tin khác.

Người sử dụng: Sinh vật cấp thấp chưa cơ biến.

Sức mạnh: 5.

Tốc độ: 5.

Độ cứng: 5.

Độ dai: 5.

Giới hạn tuổi thọ lý thuyết của sinh mệnh thể: 100 năm.

Thiên phú cơ biến: Không.

Lâm Thâm ngẩn người: “Sinh vật cấp thấp chưa cơ biến này, chẳng phải nói mình sao?”

Nhưng nghĩ lại, điều đó cũng đúng. Bốn thuộc tính đều là 5, đích thị là “chiến ngũ cặn bã” rồi.

Một “chiến ngũ cặn bã” như vậy, đây đã là cực hạn mà con người bình thường có thể đạt được. Để đạt đến trình độ này, cậu đã tiêu tốn vô số dịch cơ biến trong nhiều năm trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cơ Tiến Hoá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook