Chương 20: Sống Lại
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
13/12/2024
Nếu Lâm Thâm biết Tề Thiên Phúc lại nghĩ như thế, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy hắn ta bị mỡ lợn che mờ đầu óc.
Trên đường trở về, Lâm Thâm đã khuyên Vệ Vũ Phu, muốn trả lại trứng hợp kim rồi để anh ta tự tìm chỗ để đi.
Vệ Vũ Phu chỉ đáp gọn một câu: “Đã bị cậu ném trúng, tôi chính là người của cậu. Cậu đi đâu, tôi đi đó.”
Lâm Thâm cũng không nói thêm gì. Rõ ràng Vệ Vũ Phu đến đây là nhắm vào cậu, dù không chơi trò ném vòng, anh ta cũng sẽ tìm cách khác để bám theo cậu.
“Có vẻ như Vệ Vũ Phu cũng nhằm vào Hồ Lô Sơn. Rốt cuộc trong Hồ Lô Sơn có gì mà cả Bạch Thần Phi và một người mạnh mẽ như Vệ Vũ Phu đều không tiếc công sức tranh giành?” Lâm Thâm nghĩ ngợi một lúc, rồi để anh ta ở phòng khách tại đại viện Lâm gia, đồng thời sai người âm thầm theo dõi.
“Tiểu Ngũ ca, nghe nói cậu đã ‘bắt’ được Vệ Vũ Phu?” Lão Dã nhanh chóng xuất hiện, gấp gáp hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Thâm gật đầu nhẹ.
“Vệ Vũ Phu đó chắc chắn có vấn đề. Trước đây, cả hai nhà Tề Vương đều cử người mời hắn ta gia nhập, nhưng đều bị từ chối. Vương Xuyên, một cơ biến giả hợp kim của Vương gia, định dằn mặt hắn ta, thế mà bị một đấm phá nát lớp vỏ hợp kim.” Lão Dã thở dài: “Tiểu Ngũ ca, cậu không nên mang phiền phức này về.”
“Nếu tôi không mang về, anh ta sẽ không tự mò đến sao?” Lâm Thâm lạnh nhạt đáp. “Đến thì đến, giờ người muốn động đến Lâm gia chúng ta đâu chỉ có một mình anh ta.”
Lão Dã định nói gì đó, nhưng Lâm Thâm đã ngắt lời:
“Tôi đã đồng ý với Bạch Thần Phi rằng ngày kia sẽ cùng cô ta đến Hồ Lô Sơn. Người của Tề gia và Vương gia cũng sẽ đi cùng. Ông hãy chuẩn bị, hôm đó đi theo tôi.”
Nghe vậy, mặt Lão Dã tái mét. Hắn vội vàng kêu lên:
“Tiểu Ngũ ca, cậu hồ đồ quá! Sao lại dẫn người ngoài đến Hồ Lô Sơn?”
“Không phải tôi dẫn họ, mà là Bạch Thần Phi đưa chúng ta đi.” Lâm Thâm nhìn thẳng vào hắn.
“Cô ta không thể biết Hồ Lô Sơn ở đâu được! Chắc chắn là muốn lừa cậu dẫn đường. Cậu kể chi tiết những gì cô ta nói cho tôi.” Mặt Lão Dã đanh lại.
“Tôi cũng đâu biết Hồ Lô Sơn ở đâu. Cô ta có lừa tôi thì ích gì?” Lâm Thâm kể lại sơ lược cuộc nói chuyện với Bạch Thần Phi, chỉ lược bỏ đoạn liên quan đến Lão Dã.
“Không thể nào! Nếu thật sự là Tứ gia bảo cô ta đưa cậu đi, sao tôi lại không biết?” Lão Dã lộ vẻ khó hiểu, thần sắc biến ảo.
“Lão Dã, lần này tôi không đi cũng không được. Hồ Lô Sơn rốt cuộc nằm ở đâu, bên trong có gì, giờ ông có thể nói cho tôi biết được rồi chứ? Chúng ta cần chuẩn bị trước.” Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào Lão Dã.
“Tiểu Ngũ ca, Tam gia và Tứ gia chưa bao giờ nói với cậu về chuyện Hồ Lô Sơn sao?” Lão Dã hỏi dò.
“Chưa.” Lâm Thâm trả lời chắc chắn.
Lão Dã nhìn cậu một hồi, cuối cùng thở dài:
“Nếu Tam gia và Tứ gia không nói, chắc chắn là có lý do. Tôi mà nói ra, e rằng lại làm hỏng việc của họ.”
“Vậy đi, đã hứa với Bạch Thần Phi thì cứ cùng cô ta đến Hồ Lô Sơn. Xem cô ta có âm mưu gì.” Lão Dã cân nhắc rồi nói tiếp:
“Nhưng cơ biến giả hợp kim trong nhà chỉ có vài người, chúng ta cần tính toán mang ai đi. Ít nhất phải để lại hai người để trấn giữ, tránh bị Tề gia và Vương gia thừa cơ lợi dụng.”
“Không cần. Tam ca và Tứ ca không ở nhà, dù mang hết cơ biến giả đi, chúng ta cũng không phải đối thủ của hai nhà đó. Vì vậy, tôi chỉ định dẫn ông đi. Nếu Vệ Vũ Phu nhất định muốn theo, thì thêm anh ta.” Lâm Thâm quả quyết.
“Không được đâu…” Lão Dã lắc đầu, lo lắng.
“Họ ở lại căn cứ mới có thể bảo vệ sản nghiệp Lâm gia. Bên Hồ Lô Sơn có Tam ca và Tứ ca, chúng ta không chịu thiệt được.” Lâm Thâm cắt ngang.
“Nhỡ đâu Tam gia và Tứ gia bị kẹt không thoát thân được thì sao?” Lão Dã vẫn không yên tâm.
“Nếu ngay cả họ cũng không lo nổi cho mình, thì chúng ta mang thêm vài cơ biến giả đi có ích gì?” Lâm Thâm lạnh nhạt nói: “Lão Dã, quyết định vậy đi. Nếu ông thấy quá nguy hiểm, thì cứ ở lại căn cứ giữ nhà giúp tôi.”
“Tôi nhất định phải đi theo cậu, Tiểu Ngũ ca. Dù phải đánh đổi mạng già này, tôi cũng phải bảo vệ cậu an toàn. Không thì làm sao đối mặt được với Tứ gia?” Lão Dã xúc động, giọng khản đặc.
“Vậy cứ quyết định vậy đi. Ông về chuẩn bị, sáng sớm ngày kia khởi hành.” Lâm Thâm trầm giọng nói.
“Được, tôi về chuẩn bị ngay.” Lão Dã nói xong định xoay người rời đi, nhưng ngay khi quay lưng, hắn bất ngờ vung tay, đập thẳng vào ngực Lâm Thâm.
Lão Dã ra tay nhanh như chớp, không có sự hỗ trợ của Thất Bộ Can Qua, Lâm Thâm hoàn toàn không kịp phản ứng, ngực cậu đã bị bàn tay của hắn ép mạnh vào.
Lâm Thâm chỉ cảm nhận được một lực mạnh kinh hồn từ lòng bàn tay ấy, khiến cậu liên tiếp lùi lại vài bước. Đó là trong trường hợp Lão Dã đã kịp thu hồi phần lớn sức mạnh, nếu không, e rằng cậu đã bị hất văng xa hơn.
“Tiểu Ngũ ca, cậu…” Lão Dã nhìn Lâm Thâm với vẻ mặt đầy kinh ngạc, nghi ngờ không dứt.
“Đúng vậy, tôi không phải cơ biến giả hợp kim, cũng không phải cơ biến giả cương thiết. Tôi còn chưa tiến hành cơ biến.” Lâm Thâm bình thản đáp.
“Vậy làm sao cậu…” Lão Dã bán tín bán nghi hỏi.
“Có thể chế ngự được Tay Súng Nhanh Siêu Tốc, đơn giản là nhờ món đồ bảo mệnh Tam ca từng để lại cho tôi. Nhưng thứ đó chỉ có thể sử dụng một lần, trong tình huống đó tôi không còn cách nào khác, đành phải dùng đến.” Lâm Thâm giải thích.
“Cậu thật sự chưa từng cơ biến sao?” Lão Dã vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn.
“Ông tự xem đi.” Lâm Thâm xắn tay áo, chìa cánh tay ra trước mặt Lão Dã.
Lão Dã cẩn thận sờ nắn da thịt và xương cánh tay của Lâm Thâm. Sau khi cơ biến, dù không sử dụng năng lượng cơ biến, cơ thể vẫn sẽ xuất hiện những thay đổi đặc trưng, đặc biệt là xương, trở nên cứng cáp và có mật độ cao hơn người thường. Đây là điều không thể giả mạo. Chỉ sau một hồi kiểm tra, Lão Dã đã nhận ra Lâm Thâm thực sự chưa từng cơ biến.
“Tiểu Ngũ ca, cậu chưa từng cơ biến, vậy đi Hồ Lô Sơn sẽ nguy hiểm lắm.” Lão Dã nói, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ.
“Không sao, ông sẽ bảo vệ tôi, đúng không? Hơn nữa, giờ nếu tôi nói không đi, liệu Tề gia và Vương gia có đồng ý không? Kể cả họ đồng ý, Bạch Thần Phi liệu có tha cho tôi không?” Lâm Thâm thu tay lại, kéo tay áo xuống.
“Tiểu Ngũ ca, cậu yên tâm, Lão Dã tôi có liều mạng cũng sẽ bảo vệ cậu an toàn.” Lão Dã cam đoan chắc nịch.
“Vậy là được rồi, về chuẩn bị đi. Chuyến này tôi chỉ có thể dựa vào ông.” Sau khi tiễn Lão Dã rời đi, Lâm Thâm rơi vào trầm tư.
Cậu cảm thấy Lão Dã ngày càng đáng ngờ, không thể tin tưởng được nữa. Trong khi đó, Tề gia và Vương gia lại như hổ đói rình mồi, Bạch Thần Phi và Vệ Vũ Phu thì khó lường. Chuyến đi này rõ ràng là đầy rẫy nguy hiểm.
Dù là Bạch Thần Phi hay Lão Dã, Lâm Thâm đều khó đặt lòng tin. Bởi Tam ca và Tứ ca từng nói rõ, dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không để cậu mạo hiểm.
Nếu nói họ chính là người đã sắp xếp cậu đến Hồ Lô Sơn, Lâm Thâm thực sự nghi ngờ.
Nhưng cậu không đi không được. Nếu từ chối, họ sẽ dùng biện pháp cứng rắn, chẳng những cậu sẽ bị ép đến Hồ Lô Sơn, mà toàn bộ tâm huyết mấy đời của Lâm gia cũng có thể bị tàn phá nặng nề.
“Phải chuẩn bị thêm vài lá bài tẩy mới được. Hy vọng lần này hỏa chủng sẽ phát huy tác dụng.” Lâm Thâm nhìn xác cơ biến sinh vật dài như một cây thương đặt bên giường, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Quả trứng cơ biến hợp kim của Vệ Vũ Phu hiện nằm trong tay cậu, nhưng việc ấp trứng cần thời gian, trong lúc này khó mà trông cậy được.
“Tay Súng Nhanh Siêu Tốc là một đồng minh khá tốt, nhưng để đối phó tình thế hiểm nguy phức tạp thế này, chỉ có một sủng vật là không đủ.” Lâm Thâm có chút hối hận vì trước kia không nuôi thêm vài sủng vật hợp kim. Hiện giờ, cậu không còn nơi nào để tìm thêm.
Khi ở trong căn cứ, Lâm Thâm luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, không có nhu cầu sử dụng đến sủng vật.
“Có vẻ thứ duy nhất có thể trông chờ bây giờ là những hỏa chủng như bug của thế giới này.” Nghĩ ngợi mãi, Lâm Thâm thiếp đi trong mơ màng.
Không rõ đã ngủ bao lâu, Lâm Thâm cảm thấy trên người có gì đó lành lạnh đang trườn qua. Cái cảm giác mát rượi lướt qua da thịt khiến từng sợi lông tơ dựng đứng, làm cậu giật mình tỉnh giấc.
Lâm Thâm mở mắt, vừa nhìn đã thấy cả người chấn động, gần như bật dậy khỏi giường.
Không phải cậu không muốn đứng dậy, mà là cơ thể bị một thứ như con rắn quấn chặt, gò bó như một khúc gỗ, không tài nào động đậy được.
“Nó… đã sống lại!” Lâm Thâm nhìn thứ đang ngẩng đầu, mắt đối mắt với mình, cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng thật sự của nó.
Trên đường trở về, Lâm Thâm đã khuyên Vệ Vũ Phu, muốn trả lại trứng hợp kim rồi để anh ta tự tìm chỗ để đi.
Vệ Vũ Phu chỉ đáp gọn một câu: “Đã bị cậu ném trúng, tôi chính là người của cậu. Cậu đi đâu, tôi đi đó.”
Lâm Thâm cũng không nói thêm gì. Rõ ràng Vệ Vũ Phu đến đây là nhắm vào cậu, dù không chơi trò ném vòng, anh ta cũng sẽ tìm cách khác để bám theo cậu.
“Có vẻ như Vệ Vũ Phu cũng nhằm vào Hồ Lô Sơn. Rốt cuộc trong Hồ Lô Sơn có gì mà cả Bạch Thần Phi và một người mạnh mẽ như Vệ Vũ Phu đều không tiếc công sức tranh giành?” Lâm Thâm nghĩ ngợi một lúc, rồi để anh ta ở phòng khách tại đại viện Lâm gia, đồng thời sai người âm thầm theo dõi.
“Tiểu Ngũ ca, nghe nói cậu đã ‘bắt’ được Vệ Vũ Phu?” Lão Dã nhanh chóng xuất hiện, gấp gáp hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Thâm gật đầu nhẹ.
“Vệ Vũ Phu đó chắc chắn có vấn đề. Trước đây, cả hai nhà Tề Vương đều cử người mời hắn ta gia nhập, nhưng đều bị từ chối. Vương Xuyên, một cơ biến giả hợp kim của Vương gia, định dằn mặt hắn ta, thế mà bị một đấm phá nát lớp vỏ hợp kim.” Lão Dã thở dài: “Tiểu Ngũ ca, cậu không nên mang phiền phức này về.”
“Nếu tôi không mang về, anh ta sẽ không tự mò đến sao?” Lâm Thâm lạnh nhạt đáp. “Đến thì đến, giờ người muốn động đến Lâm gia chúng ta đâu chỉ có một mình anh ta.”
Lão Dã định nói gì đó, nhưng Lâm Thâm đã ngắt lời:
“Tôi đã đồng ý với Bạch Thần Phi rằng ngày kia sẽ cùng cô ta đến Hồ Lô Sơn. Người của Tề gia và Vương gia cũng sẽ đi cùng. Ông hãy chuẩn bị, hôm đó đi theo tôi.”
Nghe vậy, mặt Lão Dã tái mét. Hắn vội vàng kêu lên:
“Tiểu Ngũ ca, cậu hồ đồ quá! Sao lại dẫn người ngoài đến Hồ Lô Sơn?”
“Không phải tôi dẫn họ, mà là Bạch Thần Phi đưa chúng ta đi.” Lâm Thâm nhìn thẳng vào hắn.
“Cô ta không thể biết Hồ Lô Sơn ở đâu được! Chắc chắn là muốn lừa cậu dẫn đường. Cậu kể chi tiết những gì cô ta nói cho tôi.” Mặt Lão Dã đanh lại.
“Tôi cũng đâu biết Hồ Lô Sơn ở đâu. Cô ta có lừa tôi thì ích gì?” Lâm Thâm kể lại sơ lược cuộc nói chuyện với Bạch Thần Phi, chỉ lược bỏ đoạn liên quan đến Lão Dã.
“Không thể nào! Nếu thật sự là Tứ gia bảo cô ta đưa cậu đi, sao tôi lại không biết?” Lão Dã lộ vẻ khó hiểu, thần sắc biến ảo.
“Lão Dã, lần này tôi không đi cũng không được. Hồ Lô Sơn rốt cuộc nằm ở đâu, bên trong có gì, giờ ông có thể nói cho tôi biết được rồi chứ? Chúng ta cần chuẩn bị trước.” Lâm Thâm nhìn chằm chằm vào Lão Dã.
“Tiểu Ngũ ca, Tam gia và Tứ gia chưa bao giờ nói với cậu về chuyện Hồ Lô Sơn sao?” Lão Dã hỏi dò.
“Chưa.” Lâm Thâm trả lời chắc chắn.
Lão Dã nhìn cậu một hồi, cuối cùng thở dài:
“Nếu Tam gia và Tứ gia không nói, chắc chắn là có lý do. Tôi mà nói ra, e rằng lại làm hỏng việc của họ.”
“Vậy đi, đã hứa với Bạch Thần Phi thì cứ cùng cô ta đến Hồ Lô Sơn. Xem cô ta có âm mưu gì.” Lão Dã cân nhắc rồi nói tiếp:
“Nhưng cơ biến giả hợp kim trong nhà chỉ có vài người, chúng ta cần tính toán mang ai đi. Ít nhất phải để lại hai người để trấn giữ, tránh bị Tề gia và Vương gia thừa cơ lợi dụng.”
“Không cần. Tam ca và Tứ ca không ở nhà, dù mang hết cơ biến giả đi, chúng ta cũng không phải đối thủ của hai nhà đó. Vì vậy, tôi chỉ định dẫn ông đi. Nếu Vệ Vũ Phu nhất định muốn theo, thì thêm anh ta.” Lâm Thâm quả quyết.
“Không được đâu…” Lão Dã lắc đầu, lo lắng.
“Họ ở lại căn cứ mới có thể bảo vệ sản nghiệp Lâm gia. Bên Hồ Lô Sơn có Tam ca và Tứ ca, chúng ta không chịu thiệt được.” Lâm Thâm cắt ngang.
“Nhỡ đâu Tam gia và Tứ gia bị kẹt không thoát thân được thì sao?” Lão Dã vẫn không yên tâm.
“Nếu ngay cả họ cũng không lo nổi cho mình, thì chúng ta mang thêm vài cơ biến giả đi có ích gì?” Lâm Thâm lạnh nhạt nói: “Lão Dã, quyết định vậy đi. Nếu ông thấy quá nguy hiểm, thì cứ ở lại căn cứ giữ nhà giúp tôi.”
“Tôi nhất định phải đi theo cậu, Tiểu Ngũ ca. Dù phải đánh đổi mạng già này, tôi cũng phải bảo vệ cậu an toàn. Không thì làm sao đối mặt được với Tứ gia?” Lão Dã xúc động, giọng khản đặc.
“Vậy cứ quyết định vậy đi. Ông về chuẩn bị, sáng sớm ngày kia khởi hành.” Lâm Thâm trầm giọng nói.
“Được, tôi về chuẩn bị ngay.” Lão Dã nói xong định xoay người rời đi, nhưng ngay khi quay lưng, hắn bất ngờ vung tay, đập thẳng vào ngực Lâm Thâm.
Lão Dã ra tay nhanh như chớp, không có sự hỗ trợ của Thất Bộ Can Qua, Lâm Thâm hoàn toàn không kịp phản ứng, ngực cậu đã bị bàn tay của hắn ép mạnh vào.
Lâm Thâm chỉ cảm nhận được một lực mạnh kinh hồn từ lòng bàn tay ấy, khiến cậu liên tiếp lùi lại vài bước. Đó là trong trường hợp Lão Dã đã kịp thu hồi phần lớn sức mạnh, nếu không, e rằng cậu đã bị hất văng xa hơn.
“Tiểu Ngũ ca, cậu…” Lão Dã nhìn Lâm Thâm với vẻ mặt đầy kinh ngạc, nghi ngờ không dứt.
“Đúng vậy, tôi không phải cơ biến giả hợp kim, cũng không phải cơ biến giả cương thiết. Tôi còn chưa tiến hành cơ biến.” Lâm Thâm bình thản đáp.
“Vậy làm sao cậu…” Lão Dã bán tín bán nghi hỏi.
“Có thể chế ngự được Tay Súng Nhanh Siêu Tốc, đơn giản là nhờ món đồ bảo mệnh Tam ca từng để lại cho tôi. Nhưng thứ đó chỉ có thể sử dụng một lần, trong tình huống đó tôi không còn cách nào khác, đành phải dùng đến.” Lâm Thâm giải thích.
“Cậu thật sự chưa từng cơ biến sao?” Lão Dã vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn.
“Ông tự xem đi.” Lâm Thâm xắn tay áo, chìa cánh tay ra trước mặt Lão Dã.
Lão Dã cẩn thận sờ nắn da thịt và xương cánh tay của Lâm Thâm. Sau khi cơ biến, dù không sử dụng năng lượng cơ biến, cơ thể vẫn sẽ xuất hiện những thay đổi đặc trưng, đặc biệt là xương, trở nên cứng cáp và có mật độ cao hơn người thường. Đây là điều không thể giả mạo. Chỉ sau một hồi kiểm tra, Lão Dã đã nhận ra Lâm Thâm thực sự chưa từng cơ biến.
“Tiểu Ngũ ca, cậu chưa từng cơ biến, vậy đi Hồ Lô Sơn sẽ nguy hiểm lắm.” Lão Dã nói, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ.
“Không sao, ông sẽ bảo vệ tôi, đúng không? Hơn nữa, giờ nếu tôi nói không đi, liệu Tề gia và Vương gia có đồng ý không? Kể cả họ đồng ý, Bạch Thần Phi liệu có tha cho tôi không?” Lâm Thâm thu tay lại, kéo tay áo xuống.
“Tiểu Ngũ ca, cậu yên tâm, Lão Dã tôi có liều mạng cũng sẽ bảo vệ cậu an toàn.” Lão Dã cam đoan chắc nịch.
“Vậy là được rồi, về chuẩn bị đi. Chuyến này tôi chỉ có thể dựa vào ông.” Sau khi tiễn Lão Dã rời đi, Lâm Thâm rơi vào trầm tư.
Cậu cảm thấy Lão Dã ngày càng đáng ngờ, không thể tin tưởng được nữa. Trong khi đó, Tề gia và Vương gia lại như hổ đói rình mồi, Bạch Thần Phi và Vệ Vũ Phu thì khó lường. Chuyến đi này rõ ràng là đầy rẫy nguy hiểm.
Dù là Bạch Thần Phi hay Lão Dã, Lâm Thâm đều khó đặt lòng tin. Bởi Tam ca và Tứ ca từng nói rõ, dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không để cậu mạo hiểm.
Nếu nói họ chính là người đã sắp xếp cậu đến Hồ Lô Sơn, Lâm Thâm thực sự nghi ngờ.
Nhưng cậu không đi không được. Nếu từ chối, họ sẽ dùng biện pháp cứng rắn, chẳng những cậu sẽ bị ép đến Hồ Lô Sơn, mà toàn bộ tâm huyết mấy đời của Lâm gia cũng có thể bị tàn phá nặng nề.
“Phải chuẩn bị thêm vài lá bài tẩy mới được. Hy vọng lần này hỏa chủng sẽ phát huy tác dụng.” Lâm Thâm nhìn xác cơ biến sinh vật dài như một cây thương đặt bên giường, rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Quả trứng cơ biến hợp kim của Vệ Vũ Phu hiện nằm trong tay cậu, nhưng việc ấp trứng cần thời gian, trong lúc này khó mà trông cậy được.
“Tay Súng Nhanh Siêu Tốc là một đồng minh khá tốt, nhưng để đối phó tình thế hiểm nguy phức tạp thế này, chỉ có một sủng vật là không đủ.” Lâm Thâm có chút hối hận vì trước kia không nuôi thêm vài sủng vật hợp kim. Hiện giờ, cậu không còn nơi nào để tìm thêm.
Khi ở trong căn cứ, Lâm Thâm luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, không có nhu cầu sử dụng đến sủng vật.
“Có vẻ thứ duy nhất có thể trông chờ bây giờ là những hỏa chủng như bug của thế giới này.” Nghĩ ngợi mãi, Lâm Thâm thiếp đi trong mơ màng.
Không rõ đã ngủ bao lâu, Lâm Thâm cảm thấy trên người có gì đó lành lạnh đang trườn qua. Cái cảm giác mát rượi lướt qua da thịt khiến từng sợi lông tơ dựng đứng, làm cậu giật mình tỉnh giấc.
Lâm Thâm mở mắt, vừa nhìn đã thấy cả người chấn động, gần như bật dậy khỏi giường.
Không phải cậu không muốn đứng dậy, mà là cơ thể bị một thứ như con rắn quấn chặt, gò bó như một khúc gỗ, không tài nào động đậy được.
“Nó… đã sống lại!” Lâm Thâm nhìn thứ đang ngẩng đầu, mắt đối mắt với mình, cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng thật sự của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.