Siêu Cơ Tiến Hoá

Chương 19: Trúng Rồi

Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ

13/12/2024

“Thôi đi, tao không có một đứa cháu vô dụng như mày đâu,” Lâm Tâm cười giả vờ chê bai.

Cậu biết rõ Vệ Vũ Phu đã dùng mánh khóe gì đó, nhưng không nhìn ra được là loại thủ đoạn nào. Dù có thử cũng chỉ là phí công, không cách nào trúng nổi, không cần tự bêu xấu mình làm gì.

“Đừng có mà ba hoa ở đây! Có bản lĩnh thì thử đi, trúng rồi thì ĐM mày gọi tao là cháu tao cũng chịu. Không có gan thì đừng đứng đây lảm nhảm,” Tề Thiên Phúc chỉ tay vào mặt Lâm Tâm mà chửi.

Lâm Tâm định đáp trả, nhưng chợt nghe thấy Vệ Vũ Phu, người từ đầu đến giờ vẫn im lặng như lão Phật ngồi thiền, bất ngờ lên tiếng:

“Có trúng hay không, thử là biết.”

Cả Lâm Tâm và Tề Thiên Phúc đều ngạc nhiên nhìn Vệ Vũ Phu. Tề Thiên Phúc cau mày, còn Lâm Tâm thì cảm thấy khó hiểu.

“Vệ Vũ Phu tự nhiên lại nói vậy là có ý gì? Mọi người không biết, nhưng mình thì rõ ràng anh ta chắc chắn đã làm trò. Nhưng nghe giọng điệu này, chẳng lẽ không định giở trò nữa? Thật khó hiểu!” Lâm Tâm suy nghĩ, cảm giác có gì đó không ổn.

Cậu không nghĩ rằng mình vừa nói vài câu đã khiến Vệ Vũ Phu thay đổi thái độ, quyết định cho cậu cơ hội trúng được quả trứng hợp kim. Với thực lực của Vệ Vũ Phu, dù không cần giải vây, Tề Thiên Phúc cũng không làm gì được anh ta. Nếu thực sự xảy ra xung đột, người thiệt thòi chắc chắn là Tề Thiên Phúc.

Trong khi Lâm Tâm còn đang phân vân, Tề Thiên Phúc đã thêm dầu vào lửa:

“Ban nãy tao nói hắn gian lận,mày bảo là do kỹ thuật và vận may của tao không đủ. Bây giờ người ta cũng đồng ý cho mày thử rồi, mày thử cho tao xem. Nếu không dám, cũng được thôi, chỉ cần thừa nhận vừa nãy mày nói xằng bậy, gọi một tiếng ‘Phúc gia’, tao sẽ đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho mày hôm nay.”

Rõ ràng, Tề Thiên Phúc nghĩ rằng Vệ Vũ Phu cũng muốn lừa tiền của Lâm Tâm, nên mới cố tình đẩy cậu vào thế khó.

Đối với Tề Thiên Phúc, nếu hắn bị gài bẫy sẽ tức giận ngủ không yên, nếu như Lâm Thâm cũng bị gài bẫy, vậy hắn trong nháy mắt đã cảm thấy trời cao biển rộng, cả người đều thăng hoa sáng sủa, có tiền hay không không trọng yếu, mấu chốt là Lâm Thâm không được sống khá giả.

“Không phải chỉ là trò chơi ném vòng thôi sao? Ném thì ném.”

Lâm Tâm vừa nói vừa đi đến chiếc hộp, rút 100 tệ bỏ vào, đếm ra 10 chiếc vòng.

Thật ra, cậu không bị khiêu khích mà hành động. Cậu chỉ cảm thấy Vệ Vũ Phu quá mức kỳ lạ. Việc bày quầy ở đây hôm nay, có lẽ không đơn giản chỉ vì muốn kiếm tiền. Có vẻ như anh ta nhắm vào cậu hoặc Tề Thiên Phúc. Cậu muốn xem thử rốt cuộc Vệ Vũ Phu đang toan tính điều gì.

“Có ít vậy thôi à? Không đủ thì nói một tiếng, Phúc gia trả tiền giúp mày,” Tề Thiên Phúc nhếch mép khiêu khích.

“Đủ hay không, ném là biết,” Lâm Tâm đáp, rồi vung tay ném một vòng đầu tiên về phía quả trứng hợp kim trên đầu Vệ Vũ Phu.

Cú ném này do đã lâu không chơi nên kỹ thuật rõ ràng kém, vòng rơi thẳng xuống đất, chẳng chạm được vào mục tiêu.

“Tiểu Ngũ ca, nhân phẩm của mày thế nào tao không nói, nhưng kỹ thuật này thì rõ ràng không ổn rồi!” Tề Thiên Phúc cười to đến nỗi khép miệng không được.



“Tao chỉ đang chừa mặt mũi cho mày thôi. Mày vừa ném ít nhất cả trăm vòng rồi, nếu tao ném trúng ngay vòng đầu, chẳng phải sẽ làm cho mày mất hết mặt mũi sao?” Lâm Tâm vừa nói vừa tiếp tục ném thêm hai vòng nữa, nhưng vẫn không trúng.

“Mặt mũi của tao không cần ai giữ! Mày có bản lĩnh thì cứ ném trúng đi, ai không trúng thì là cháu!” Tề Thiên Phúc hừ lạnh.

“Ôi trời, Tiểu Phúc tử, mày quả là người cứng cỏi. Cứng đến mức ngay cả bản thân mình cũng mắng được!” Lâm Tâm bật cười. Cậu thuận tay ném thêm một vòng nữa, vừa định nói gì đó thì chợt khựng lại.

Chiếc vòng ấy rơi trúng quả trứng hợp kim, va nhẹ vào bề mặt, bật lên một chút, rồi rơi lại và gắn chặt vào quả trứng, hoàn hảo bao quanh mục tiêu.

Mặt Tề Thiên Phúc tối sầm lại, giận đến mức cơ mặt giật liên hồi, chỉ tay vào Lâm Tâm và Vệ Vũ Phu, lớn tiếng mắng:

“Lâm Tâm, mày chơi bẩn phải không? Gã này là người mày thuê đến để gài bẫy tao, đúng không?”

Lâm Tâm chưa kịp đáp, Vệ Vũ Phu đã đứng dậy, lấy quả trứng hợp kim từ trên đầu mình xuống, ném về phía Lâm Tâm, vừa thu dọn đồ vừa thản nhiên nói:

“Ném trúng rồi, quả trứng là của cậu. Tôi đi theo cậu.”

“Hay lắm! Các người quả nhiên là đồng bọn. Tiểu Ngũ ca à, mày càng ngày càng vô liêm sỉ, cả chiêu này cũng dám dùng!” Tề Thiên Phúc đỏ mặt tía tai, nhìn như sắp lao vào đánh nhau với Lâm Tâm.

Lâm Thâm cảm thấy khó hiểu, không rõ Vệ Vũ Phu đang có ý gì. Vì sao chỉ với một cú ném trúng trứng cơ biến hợp kim mà giờ anh ta lại phải đi theo mình?

“Không phải chứ, Vệ lão ca, anh làm gì thế? Nếu anh tiếc cái trứng hợp kim đó, tôi trả lại cho anh là được mà.”

Vệ Vũ Phu thu dọn đồ đạc, vác một chiếc túi lớn lên vai, khuôn mặt lạnh tanh đáp:

“Giải thưởng chính là tôi và trứng hợp kim này. Cậu ném trúng, thì đương nhiên tôi phải theo cậu.”

Lâm Thâm cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, cau mày mà không nói gì thêm.

Rõ ràng, Vệ Vũ Phu bày cái quầy này là nhằm vào cậu mà tới.

“Muốn đi dễ vậy sao?”

Đúng lúc này, Tề Thiên Phúc đứng chắn trước mặt Vệ Vũ Phu. Cơ bắp trên người hắn rung động, một lớp vật chất thần bí như cương thiết từ da hắn chảy ra, trong chốc lát ngưng kết thành một bộ giáp cương thiết dày cộp bao phủ toàn thân, khiến quần áo trên người hắn rách tan.

Hắn như một chiếc xe tăng cương thiết, vung nắm đấm bọc thép hướng thẳng vào ngực Vệ Vũ Phu mà đấm tới. Hắn vừa ra đòn vừa tức giận quát lớn:

“Chơi kỹ thuật thì phúc gia đây nhận thua, nhưng chơi mờ ám thì phúc gia tôi nhất định giết chết ông!”

Nắm đấm cương thiết khổng lồ chỉ trong nháy mắt đã đến sát trước ngực Vệ Vũ Phu. Thế nhưng Vệ Vũ Phu lại làm như không thấy, cứ thẳng lưng bước tới, ngực đón lấy cú đấm.



Những người xung quanh há hốc kinh ngạc, nghĩ rằng cú đấm này sẽ để lại một lỗ thủng lớn trên ngực Vệ Vũ Phu.

Nhưng một giây sau, chuyện bất ngờ đã xảy ra.

Nắm đấm cương thiết của Tề Thiên Phúc đấm mạnh vào ngực Vệ Vũ Phu, chẳng những không phá vỡ được mà còn chẳng làm chậm được bước chân của anh ta.

Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên như kim loại va chạm, ngay sau đó là tiếng hét thảm của Tề Thiên Phúc. Hắn lùi lại, ôm chặt nắm tay vừa đấm, loạng choạng vài bước rồi ngồi bệt xuống đất.

Lớp giáp cương thiết trên nắm đấm của hắn vỡ nát, máu chảy không ngừng. Năm ngón tay run rẩy không ngừng, đến mức không thể nắm chặt lại, xương ngón tay e là đã nứt hoặc gãy.

“Lâm Thâm, mày giỏi lắm! Dám tìm một cơ biến hợp kim đỉnh cấp tới chơi tao. Chuyện này, Tề gia tao không bỏ qua đâu!” Tề Thiên Phúc nghiến răng chịu đau, hung hăng trừng mắt nói.

“Anh ta không phải người của Lâm gia tao, cũng không phải do tao mời tới để xử lý mày. Tin hay không thì tuỳ.” Lâm Thâm thản nhiên nói, quay người rời đi.

Vệ Vũ Phu vác túi lớn, theo sát Lâm Thâm. Khi ngang qua Tề Thiên Phúc, anh lạnh nhạt buông một câu:

“Tôi là Vệ Vũ Phu. Không phục thì cứ tới tìm tôi.”

Nói rồi, Anh ta không ngoái đầu lại mà bước đi.

“Vệ Vũ Phu?” Tề Thiên Phúc ngẩn ra.

Dù hắn không nhận ra Vệ Vũ Phu, nhưng chuyện một cơ biến giả hợp kim xuất hiện tại đại hội chiêu mộ thì hắn đã nghe qua. Hắn không ngờ, cái người ngồi bày quầy hàng ven đường lại chính là Vệ Vũ Phu.

Hôm qua, hắn còn nghe nói người nhà mình từng tìm đến Vệ Vũ Phu, mong anh ta gia nhập Tề gia nhưng bị từ chối.

Trước Tề gia, Vương gia cũng từng tiếp cận anh ta, nhưng kết quả cũng bị từ chối thẳng thừng. Nghe nói, người Vương gia thậm chí đã dùng vũ lực để thuyết phục, nhưng chỉ với một cú đấm, Vệ Vũ Phu đã đập tan lớp giáp hợp kim của cơ biến giả bên Vương gia, khiến họ hoảng sợ rút lui trong nhục nhã.

Sau sự việc đó, Tề gia chỉ dám đưa ra lời mời, khi bị từ chối cũng không dám động thủ. Họ đoán rằng Vệ Vũ Phu là một cơ biến giả hợp kim đỉnh cấp, độ cứng của cơ thể ít nhất phải đạt mức 19.

Trong giới cơ biến, độ cứng là yếu tố quyết định đẳng cấp. Không đủ cứng thì chỉ là kẻ tầm thường.

Nghĩ đến đây, Tề Thiên Phúc hiểu rằng một nhân vật như Vệ Vũ Phu không cần phải bắt tay với Lâm Thâm để gài bẫy hắn. Hắn thừa biết nếu Vệ Vũ Phu muốn xử lý hắn, chẳng cần bày trò phức tạp thế này.

“Chẳng lẽ... Vệ Vũ Phu thật sự bị Lâm Thâm ‘ném trúng’ rồi?” Nghĩ đến đây, Tề Thiên Phúc không khỏi hối hận. Nếu lúc trước hắn kiên nhẫn thêm một chút, biết đâu người ném trúng Vệ Vũ Phu lại chính là mình!

Những người đứng xem càng không ngớt lời kinh ngạc, khen ngợi vận may của Lâm Thâm. Chỉ bỏ ra bốn mươi đồng mà đã ném trúng một trứng hợp kim, lại còn kèm theo cả một cơ biến giả hợp kim đỉnh cấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cơ Tiến Hoá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook