Chương 32: Tái Ngộ Biến Dị
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
13/12/2024
Mặt đất rải rác xác cương thiết thứ quy, trọng giáp ma thú và huyền thiết yến cũng đã hóa thành những bức tượng kim loại vô tri.
Trọng giáp ma thú quá lớn, việc mang nó về gần như là không thể, còn huyền thiết yến thì có thể mang về được, nhưng Lâm Thâm lo ngại nó mang theo loại độc tố nào đó nên cậu cũng không dám động vào.
"Nếu biết trước thế này, đáng lẽ nên để Tử Phấn giải quyết độc thứ quy." Lâm Thâm lẩm bẩm. Trước đây cậu sợ Tử Phấn cũng sẽ bị độc tố làm hại, nên không dám sử dụng.
Bây giờ thấy Tử Phấn không chỉ nuốt chửng xác độc thứ quy mà không hề hấn gì, còn bắt đầu tiến hóa, cậu mới hiểu nỗi lo của mình là dư thừa.
"Biến dị độc thứ quy là sinh vật biến dị, nhưng trên người lại không có hỏa chủng. Là do vấn đề địa phương, hay sinh vật biến dị vốn dĩ không nhất định phải có hỏa chủng?" Lâm Thâm không nghĩ thêm nữa. Sau khi thu thập được một số lượng lớn cơ biến dịch từ xác cương thiết thứ quy, cậu men theo bờ biển tiếp tục đi về phía trước.
Bên ngoài bãi cát trắng là khu rừng cương thiết. Khác với vùng gần căn cứ Huyền Điểu, nơi này hoàn toàn không có cây xanh, mọi thực vật đều ở trạng thái kim loại.
Lâm Thâm không dám mạo hiểm bước vào khu rừng cương thiết. Với thân thể yếu ớt như cậu, nếu trong bụi cây đột nhiên chui ra một cơ biến sinh vật thì chạy cũng không kịp.
Phóng tầm mắt dọc theo bờ biển, ở phía xa có những khối đá ngầm lớn và vách đá dựng đứng, nơi đó tầm nhìn trống trải hơn.
Lâm Thâm dự định tìm một chỗ ẩn náu an toàn ở đó. Chỉ cần qua được bảy mươi hai giờ, cậu có thể kích hoạt thiết bị truyền tống và trở về.
Nhưng chỉ đi vài mét, cậu đã thấy mình không thể bước thêm được nữa. Cậu thở hồng hộc, mệt đến mức cơ thể như muốn rã rời.
Lâm Thâm gọi Tay Súng Nhanh Siêu Tốc đến, ra hiệu cho nó cúi xuống rồi cậu leo lên lưng nó, để nó cõng mình tiếp tục hành trình.
Không phải cậu không muốn thử thách bản thân, mà là đi vài mét thôi đã mồ hôi đầm đìa, toàn thân đau nhức không chịu nổi.
"Nơi này rốt cuộc là đâu? Có phải bên trong Hồ Lô Sơn thần bí? Nếu nội bộ Hồ Lô Sơn có thể tự hình thành một thế giới thế này, thì bản thân Hồ Lô Sơn rốt cuộc là sự tồn tại cỡ nào? Tam ca, Tứ ca, có phải cũng đã đến nơi này? Còn Nhị ca mất tích, liệu có khả năng cũng ở đây không..."
Nằm trên lưng Tay Súng Nhanh Siêu Tốc, Lâm Thâm không ngừng suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu biết Tam ca và Tứ ca vẫn có khả năng còn sống, nhưng Nhị ca thì hy vọng sống sót cực kỳ mong manh.
Dù tốc độ của Tay Súng Nhanh Siêu Tốc bị ảnh hưởng, nhưng nó vẫn di chuyển nhanh nhẹn và không gặp vấn đề lớn.
Đi được khoảng hai ba cây số, Lâm Thâm chợt phát hiện phía trước có một người nằm trên bãi cát.
Người nọ nằm úp sấp trên bãi biển, từng đợt sóng nhỏ vỗ vào thân thể, nhưng anh ta không hề động đậy.
"Không lẽ là một người chết?" Vì khoảng cách xa nên Lâm Thâm không thể nhìn rõ. Cậu ra lệnh cho Tay Súng Nhanh Siêu Tốc tăng tốc tiến lại gần.
Trong đầu Lâm Thâm xuất hiện ý nghĩ liệu người đó là người của Tề gia hay Vương gia. Nhưng khi khoảng cách gần hơn, cậu lập tức nhận ra quần áo trên người anh ta.
"Vệ Vũ Phu? Anh ta chết rồi sao?" Lâm Thâm hơi sững lại.
Mặc dù biết Vệ Vũ Phu tiếp cận mình là có mục đích, nhưng khi cậu gặp nguy hiểm, Anh ta đã đứng ra giúp. Giờ đây thấy anh ta nằm chết ở đây, trong lòng Lâm Thâm không khỏi có chút buồn bã.
Tay Súng Nhanh Siêu Tốc đặt Lâm Thâm xuống bên cạnh thi thể của Vệ Vũ Phu.
Lâm Thâm bảo Tay Súng Nhanh Siêu Tốc kéo thi thể anh ta ra xa khỏi những đợt sóng.
Quần áo trên người Vệ Vũ Phu có nhiều chỗ rách nát, nhưng cơ thể anh ta lại không có vết thương nào rõ rệt. Mái tóc rối bù bị nước biển làm ướt, dính chặt vào da đầu.
Lâm Thâm đưa tay kiểm tra hơi thở, rồi sờ vào động mạch, ngạc nhiên nhận ra rằng anh ta vẫn còn sống, dường như chỉ là ngất đi mà thôi.
Phát hiện này khiến Lâm Thâm có chút khó xử. Nếu trước đây Vệ Vũ Phu chưa từng giúp cậu, giờ phút này Lâm Thâm chắc chắn sẽ lập tức ra lệnh cho Tay Súng Nhanh Siêu Tốc nổ súng kết liễu anh ta, tránh để lại mối họa sau này.
Nhưng Lâm Thâm vốn chịu ảnh hưởng từ các anh chị của mình, luôn luôn ân oán rõ ràng. Bảo cậu ra tay giết người đã từng cứu mình thì thực sự không làm được.
Ngay khi Lâm Thâm còn đang suy nghĩ cách xử lý Vệ Vũ Phu, anh ta bỗng nhiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt thấy Lâm Thâm, Vệ Vũ Phu thoáng sững sờ, nhưng không nói lời nào, chỉ chống tay lên cát định đứng dậy.
Nhưng vừa nhúc nhích, sắc mặt anh lập tức thay đổi. Hai chân của anh ta hình như đã gặp vấn đề, không thể đứng lên nổi, chỉ có thể ngồi dậy bằng nửa thân trên.
“Không sao chứ?” Lâm Thâm nhìn chân Vệ Vũ Phu, hỏi.
“Chân không động đậy được.” Vệ Vũ Phu trả lời.
Nghe vậy, Lâm Thâm im lặng. Chân đã phế, cả đời này xem như kết thúc. Đối với cơ biến giả, mất đi đôi chân thì không còn khả năng chiến đấu với cơ biến sinh vật nữa.
“Chỉ là không cử động được, chưa phế.” Vệ Vũ Phu nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thâm, bình thản nói.
Lâm Thâm cảm thấy đây chỉ là sự quật cường cuối cùng của Vệ Vũ Phu. Đôi chân anh ta rõ ràng không có chút cảm giác nào, nếu không gọi là phế thì là gì?
Tuy vậy, Lâm Thâm cũng không muốn tranh luận về vấn đề này. Cậu chú ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay Vệ Vũ Phu, giống hệt với chiếc của mình, liền hỏi:
“Sau khi anh yểm trợ tôi chạy thoát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khi tôi quay lại hẻm núi, không thấy ai cả? Anh làm sao mà tới được đây?”
“Gặp phải một quái vật, không đánh lại, chạy trốn,chậm thì chết, trốn vào núi, huyền điểu dẫn đường, phát hiện Hồ Lô Sơn. Trên núi có hang động, chui vào thì đến được đây. Trên tay tự dưng có cái đồng hồ, ngã xuống biển, gặp cơ biến sinh vật, đánh không lại, liều mạng, cơ biến sinh vật rút lui, hôn mê, tỉnh lại thấy cậu.”
Cách nói gãy gọn của Vệ Vũ Phu khiến Lâm Thâm sửng sốt. Người bình thường kể chuyện sẽ tiền căn hậu quả thêm thắt thêm nhiều chi tiết miêu tả,trong một đoạn hội thoại phần lớn là tin tức vô dụng. Nhưng Vệ Vũ Phu thì khác, lời anh ta nói toàn là ý chính, chẳng khác nào đọc một dàn bài tóm tắt.
“Quái vật gì?” Lâm Thâm chú ý đến cách dùng từ của Vệ Vũ Phu. Anh ta nói là “quái vật”, không phải “cơ biến sinh vật”.
“Không rõ. Vừa giống người, vừa không giống người. Giống cơ biến sinh vật, lại không giống cơ biến sinh vật.”
“Vậy... có thể miêu tả một chút tướng mạo của quái vật kia không?” Lâm Thâm cảm thấy mình nghe mà như chưa nghe gì.
Vệ Vũ Phu định trả lời thì bỗng nghe thấy tiếng nước biển xao động. Cả hai cùng quay đầu nhìn, vừa thấy đã biến sắc.
Một sinh vật với cơ thể bằng kim loại xanh lam, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, dáng vẻ tựa người nhưng da phủ kín vảy cá, sau lưng và trên đỉnh đầu có vây cá, dưới má còn có mang, từ dưới biển trồi lên. Tay nó cầm một cây đinh ba màu đỏ chói, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Lâm Thâm và Vệ Vũ Phu, từng bước áp sát lên bờ cát.
“Cậu đi. Không đánh lại. Là biến dị hợp kim sinh vật.” Vệ Vũ Phu lên tiếng.
“Nói nhảm! Đi được tôi chẳng đi từ lâu rồi à?” Lâm Thâm sầu não, cơ thể cậu yếu ớt như vậy, muốn chạy cũng không thoát, chỉ còn cách gọi Tay Súng Nhanh Siêu Tốc lại cõng mình.
Nhưng Tay Súng Nhanh Siêu Tốc vừa cử động đã lập tức thu hút sự chú ý của cơ biến sinh vật kia. Nó chẳng cần biết Tay Súng Nhanh Siêu Tốc có ý định tấn công hay không, đôi chân phủ đầy vảy cá bùng nổ sức mạnh kinh khủng, tốc độ như thuấn tốc, lao vọt qua hơn mười mét chỉ trong chớp mắt, nhắm thẳng tới Tay Súng Nhanh Siêu Tốc, một nhát đinh ba đâm xuống.
“Mẹ kiếp! Có bệnh à?!” Lâm Thâm vừa tức vừa muốn khóc.
Trọng giáp ma thú quá lớn, việc mang nó về gần như là không thể, còn huyền thiết yến thì có thể mang về được, nhưng Lâm Thâm lo ngại nó mang theo loại độc tố nào đó nên cậu cũng không dám động vào.
"Nếu biết trước thế này, đáng lẽ nên để Tử Phấn giải quyết độc thứ quy." Lâm Thâm lẩm bẩm. Trước đây cậu sợ Tử Phấn cũng sẽ bị độc tố làm hại, nên không dám sử dụng.
Bây giờ thấy Tử Phấn không chỉ nuốt chửng xác độc thứ quy mà không hề hấn gì, còn bắt đầu tiến hóa, cậu mới hiểu nỗi lo của mình là dư thừa.
"Biến dị độc thứ quy là sinh vật biến dị, nhưng trên người lại không có hỏa chủng. Là do vấn đề địa phương, hay sinh vật biến dị vốn dĩ không nhất định phải có hỏa chủng?" Lâm Thâm không nghĩ thêm nữa. Sau khi thu thập được một số lượng lớn cơ biến dịch từ xác cương thiết thứ quy, cậu men theo bờ biển tiếp tục đi về phía trước.
Bên ngoài bãi cát trắng là khu rừng cương thiết. Khác với vùng gần căn cứ Huyền Điểu, nơi này hoàn toàn không có cây xanh, mọi thực vật đều ở trạng thái kim loại.
Lâm Thâm không dám mạo hiểm bước vào khu rừng cương thiết. Với thân thể yếu ớt như cậu, nếu trong bụi cây đột nhiên chui ra một cơ biến sinh vật thì chạy cũng không kịp.
Phóng tầm mắt dọc theo bờ biển, ở phía xa có những khối đá ngầm lớn và vách đá dựng đứng, nơi đó tầm nhìn trống trải hơn.
Lâm Thâm dự định tìm một chỗ ẩn náu an toàn ở đó. Chỉ cần qua được bảy mươi hai giờ, cậu có thể kích hoạt thiết bị truyền tống và trở về.
Nhưng chỉ đi vài mét, cậu đã thấy mình không thể bước thêm được nữa. Cậu thở hồng hộc, mệt đến mức cơ thể như muốn rã rời.
Lâm Thâm gọi Tay Súng Nhanh Siêu Tốc đến, ra hiệu cho nó cúi xuống rồi cậu leo lên lưng nó, để nó cõng mình tiếp tục hành trình.
Không phải cậu không muốn thử thách bản thân, mà là đi vài mét thôi đã mồ hôi đầm đìa, toàn thân đau nhức không chịu nổi.
"Nơi này rốt cuộc là đâu? Có phải bên trong Hồ Lô Sơn thần bí? Nếu nội bộ Hồ Lô Sơn có thể tự hình thành một thế giới thế này, thì bản thân Hồ Lô Sơn rốt cuộc là sự tồn tại cỡ nào? Tam ca, Tứ ca, có phải cũng đã đến nơi này? Còn Nhị ca mất tích, liệu có khả năng cũng ở đây không..."
Nằm trên lưng Tay Súng Nhanh Siêu Tốc, Lâm Thâm không ngừng suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu biết Tam ca và Tứ ca vẫn có khả năng còn sống, nhưng Nhị ca thì hy vọng sống sót cực kỳ mong manh.
Dù tốc độ của Tay Súng Nhanh Siêu Tốc bị ảnh hưởng, nhưng nó vẫn di chuyển nhanh nhẹn và không gặp vấn đề lớn.
Đi được khoảng hai ba cây số, Lâm Thâm chợt phát hiện phía trước có một người nằm trên bãi cát.
Người nọ nằm úp sấp trên bãi biển, từng đợt sóng nhỏ vỗ vào thân thể, nhưng anh ta không hề động đậy.
"Không lẽ là một người chết?" Vì khoảng cách xa nên Lâm Thâm không thể nhìn rõ. Cậu ra lệnh cho Tay Súng Nhanh Siêu Tốc tăng tốc tiến lại gần.
Trong đầu Lâm Thâm xuất hiện ý nghĩ liệu người đó là người của Tề gia hay Vương gia. Nhưng khi khoảng cách gần hơn, cậu lập tức nhận ra quần áo trên người anh ta.
"Vệ Vũ Phu? Anh ta chết rồi sao?" Lâm Thâm hơi sững lại.
Mặc dù biết Vệ Vũ Phu tiếp cận mình là có mục đích, nhưng khi cậu gặp nguy hiểm, Anh ta đã đứng ra giúp. Giờ đây thấy anh ta nằm chết ở đây, trong lòng Lâm Thâm không khỏi có chút buồn bã.
Tay Súng Nhanh Siêu Tốc đặt Lâm Thâm xuống bên cạnh thi thể của Vệ Vũ Phu.
Lâm Thâm bảo Tay Súng Nhanh Siêu Tốc kéo thi thể anh ta ra xa khỏi những đợt sóng.
Quần áo trên người Vệ Vũ Phu có nhiều chỗ rách nát, nhưng cơ thể anh ta lại không có vết thương nào rõ rệt. Mái tóc rối bù bị nước biển làm ướt, dính chặt vào da đầu.
Lâm Thâm đưa tay kiểm tra hơi thở, rồi sờ vào động mạch, ngạc nhiên nhận ra rằng anh ta vẫn còn sống, dường như chỉ là ngất đi mà thôi.
Phát hiện này khiến Lâm Thâm có chút khó xử. Nếu trước đây Vệ Vũ Phu chưa từng giúp cậu, giờ phút này Lâm Thâm chắc chắn sẽ lập tức ra lệnh cho Tay Súng Nhanh Siêu Tốc nổ súng kết liễu anh ta, tránh để lại mối họa sau này.
Nhưng Lâm Thâm vốn chịu ảnh hưởng từ các anh chị của mình, luôn luôn ân oán rõ ràng. Bảo cậu ra tay giết người đã từng cứu mình thì thực sự không làm được.
Ngay khi Lâm Thâm còn đang suy nghĩ cách xử lý Vệ Vũ Phu, anh ta bỗng nhiên tỉnh lại.
Vừa mở mắt thấy Lâm Thâm, Vệ Vũ Phu thoáng sững sờ, nhưng không nói lời nào, chỉ chống tay lên cát định đứng dậy.
Nhưng vừa nhúc nhích, sắc mặt anh lập tức thay đổi. Hai chân của anh ta hình như đã gặp vấn đề, không thể đứng lên nổi, chỉ có thể ngồi dậy bằng nửa thân trên.
“Không sao chứ?” Lâm Thâm nhìn chân Vệ Vũ Phu, hỏi.
“Chân không động đậy được.” Vệ Vũ Phu trả lời.
Nghe vậy, Lâm Thâm im lặng. Chân đã phế, cả đời này xem như kết thúc. Đối với cơ biến giả, mất đi đôi chân thì không còn khả năng chiến đấu với cơ biến sinh vật nữa.
“Chỉ là không cử động được, chưa phế.” Vệ Vũ Phu nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thâm, bình thản nói.
Lâm Thâm cảm thấy đây chỉ là sự quật cường cuối cùng của Vệ Vũ Phu. Đôi chân anh ta rõ ràng không có chút cảm giác nào, nếu không gọi là phế thì là gì?
Tuy vậy, Lâm Thâm cũng không muốn tranh luận về vấn đề này. Cậu chú ý đến chiếc đồng hồ trên cổ tay Vệ Vũ Phu, giống hệt với chiếc của mình, liền hỏi:
“Sau khi anh yểm trợ tôi chạy thoát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khi tôi quay lại hẻm núi, không thấy ai cả? Anh làm sao mà tới được đây?”
“Gặp phải một quái vật, không đánh lại, chạy trốn,chậm thì chết, trốn vào núi, huyền điểu dẫn đường, phát hiện Hồ Lô Sơn. Trên núi có hang động, chui vào thì đến được đây. Trên tay tự dưng có cái đồng hồ, ngã xuống biển, gặp cơ biến sinh vật, đánh không lại, liều mạng, cơ biến sinh vật rút lui, hôn mê, tỉnh lại thấy cậu.”
Cách nói gãy gọn của Vệ Vũ Phu khiến Lâm Thâm sửng sốt. Người bình thường kể chuyện sẽ tiền căn hậu quả thêm thắt thêm nhiều chi tiết miêu tả,trong một đoạn hội thoại phần lớn là tin tức vô dụng. Nhưng Vệ Vũ Phu thì khác, lời anh ta nói toàn là ý chính, chẳng khác nào đọc một dàn bài tóm tắt.
“Quái vật gì?” Lâm Thâm chú ý đến cách dùng từ của Vệ Vũ Phu. Anh ta nói là “quái vật”, không phải “cơ biến sinh vật”.
“Không rõ. Vừa giống người, vừa không giống người. Giống cơ biến sinh vật, lại không giống cơ biến sinh vật.”
“Vậy... có thể miêu tả một chút tướng mạo của quái vật kia không?” Lâm Thâm cảm thấy mình nghe mà như chưa nghe gì.
Vệ Vũ Phu định trả lời thì bỗng nghe thấy tiếng nước biển xao động. Cả hai cùng quay đầu nhìn, vừa thấy đã biến sắc.
Một sinh vật với cơ thể bằng kim loại xanh lam, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc, dáng vẻ tựa người nhưng da phủ kín vảy cá, sau lưng và trên đỉnh đầu có vây cá, dưới má còn có mang, từ dưới biển trồi lên. Tay nó cầm một cây đinh ba màu đỏ chói, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Lâm Thâm và Vệ Vũ Phu, từng bước áp sát lên bờ cát.
“Cậu đi. Không đánh lại. Là biến dị hợp kim sinh vật.” Vệ Vũ Phu lên tiếng.
“Nói nhảm! Đi được tôi chẳng đi từ lâu rồi à?” Lâm Thâm sầu não, cơ thể cậu yếu ớt như vậy, muốn chạy cũng không thoát, chỉ còn cách gọi Tay Súng Nhanh Siêu Tốc lại cõng mình.
Nhưng Tay Súng Nhanh Siêu Tốc vừa cử động đã lập tức thu hút sự chú ý của cơ biến sinh vật kia. Nó chẳng cần biết Tay Súng Nhanh Siêu Tốc có ý định tấn công hay không, đôi chân phủ đầy vảy cá bùng nổ sức mạnh kinh khủng, tốc độ như thuấn tốc, lao vọt qua hơn mười mét chỉ trong chớp mắt, nhắm thẳng tới Tay Súng Nhanh Siêu Tốc, một nhát đinh ba đâm xuống.
“Mẹ kiếp! Có bệnh à?!” Lâm Thâm vừa tức vừa muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.