Chương 50: Giải thích và biện minh
Kangnam
30/06/2016
Leaka sau khi đoạt lại xác, cả người thả lỏng nhìn Lidia đang hướng tới chỗ hắn.
-Trả lời tớ mau. Cậu còn nhớ thuyết Đoạt Xác không?
-Sao lại không? Chính tớ đọc nó cho cậu nghe mà, Lidia.
Leaka ngẩng mặt lên, ánh mắt mềm mỏng nhu hòa nhìn Lidia đối diện hắn. Cô lớn lên thật xinh đẹp và đáng yêu cho dù là đang phẫn nộ, giận dữ và lạnh lùng như lúc này.
Lidia nhìn thấy ánh mắt nhu hòa kia, thân thể bất giác cứng lại.
-Trong một điều kiện nhất định một người có thể bị một linh hồn khác đoạt mất xác. Người bị đoạt xác sẽ thay đổi tính cách, thói quen và không nhớ gì về con người cũ bởi vì linh hồn cũ đã bị linh hồn mới thay thế. Lidia, nếu tớ bị người khác đoạt xác cậu sẽ làm gì?
Leaka ôn hòa, nhu mềm hỏi nhưng câu hỏi của hắn khiến Lidia cảm thấy rối loạn.
-L-Làm gì? T-Tớ...
Lidia lúng túng.
-Cậu định giết tớ sao?
Leaka áp tay lên ngực, có chút trêu chọc, mỉm cười nói.
-Không. Tớ sẽ không...
-Vậy thì...sẽ đối xử tốt với một người không phải là tớ?
Lidia chưa biết trả lời thế nào, Leaka lại hỏi vặn khiến Lidia không thốt nên lời. Sau đó, cô có hơi ngập ngừng nói:
-Tớ...không biết...
Leaka mỉm cười, thì thào:
-Vậy...nhớ chăm sóc tốt cho cơ thể của tớ.
Trong khi đó, bên trong không gian chứa. Bá Thông túm cổ Albert lắc lắc nói:
-Ông mau giải thích đi! Không phải ông bảo không thể chiếm xác bởi vì bị nhốt bởi linh hồn của tôi sao!?
Bá Thông vô cùng tức giận, hắn chưa bao giờ hụt hẫng thế này.
-Ta...có thể giải thích, buông nào.
Albert bị lắc đến chóng mặt, giật tay Bá Thông ra.
-Liệu mà giải thích đi, bằng không tôi cho cái cơ thể này đi tong một khi trở lại.
Bá Thông hậm hực, đe dọa.
-Bình tĩnh nào. Thực ra thì có thể chiếm xác nhưng mà đối với linh hồn bị nhốt điều đó không hề tốt. Thời gian chiếm càng nhiều thì linh hồn sẽ bị thiêu đốt và bào mòn càng nhiều và nhanh.
Albert hơi nhíu mày giải thích.
-Nói như ông...vậy là Leaka...
Bá Thông có chút giật mình và lo lắng.
-Đúng. Mới nãy ta còn thấy ngực và đầu của nó nhưng một khi trở lại có khi chỉ còn phần đầu thôi. Ngoài điều đó, sau này khi ngươi tiêu hóa hết linh hồn của nó thì có khả năng một đoạn kí ức nào đó sẽ biến mất. Đồng nghĩa với việc, ngươi sẽ không bao giờ biết một khoảng thời gian trong quá khứ tại đoạn kí ức đó đã xảy ra cái gì.
Albert trầm trọng nói.
-Ông nói s--
Phốc
Bá Thông chưa kịp hỏi gì liền biến mất, Leaka xuất hiện với phần linh hồn còn cái đầu.
-Sao!!?
Bá Thông trở lại thân thể, quát một tiếng cuối cùng.
Lidia đang bối rối thì giật mình vì nghe tiếng quát của Leaka, cô nghĩ hẳn là hắn đang giận mình. Cô nhắm tịt mắt cúi đầu nói:
-Xin lỗi đã nghi ngờ cậu.
-Hả?
Bá Thông chẳng hiểu gì cả nhìn Lidia cúi đầu, ngạc nhiên.
-Hả? Hả...gì?
Lidia ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày kì quái hỏi.
Bá Thông giật mình phát giác ra hắn đã quay trở lại thân thể. Hắn cũng không rõ Leaka đã nói gì bởi vì lo cãi nhau với Albert nhưng nếu Leaka đã trả xác lại thì hẳn đã giải quyết tốt. Hắn đảo mắt suy nghĩ nhanh rồi đằng hắng nói:
-T-Tớ sẽ nói cho cậu nguyên nhân...tớ thay đổi và có siêu năng lực.
-Ừm.
Lidia gật đầu. Sau đó, hai người yên yên lặng lặng ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.
-Thực ra lúc tớ mười tuổi, trong lúc đi chơi đã bị sét đánh.
Bá Thông làm vẻ nghiêm trọng nói.
Lidia tỏ ra giật mình nhưng sâu trong đôi mắt là sự lạnh nhạt khó phát hiện:
-B-Bị sét đánh!? Cậu không đùa chứ?
-Thật đấy. Đánh đau lắm đó cậu biết không nhưng thật kì lạ là tớ đã không sao. Từ lúc đó trở đi tớ phát hiện mình có siêu năng lực, cậu xem.
Bá Thông không dừng lại cho Lidia cơ hội suy nghĩ về bất cứ câu nào của hắn, hắn hành động liên tục sau khi nói thì đưa tay ra khiến cho ly trà để trên bàn kiếng bị nứt một chút sau đó thì lành lại.
-Đây là siêu năng lực gì?
Lidia kinh ngạc hỏi.
-Điều khiển nguyên tử.
Bá Thông mỉm cười đáp.
-Lợi hại thật. Ngoài ra, tớ còn thấy cậu chạy rất nhanh, cái đó là như thế nào?
Lidia đụng vào cái ly trầm trồ, kinh ngạc. Sau đó lại nhớ đến lúc Bá Thông lướt đi như gió thì có chút tò mò.
-Đấy là một dạng võ thuật tớ tự nghĩ ra.
Bá Thông sờ sờ cằm, mỉm cười đắc ý làm như Ngự Vân Bộ là do hắn tự sáng tạo nói.
-Ra là vậy.
Lidia tỏ vẻ không nghi ngờ gì, gật gù.
-Với năng lực điều khiển nguyên tử và những võ thuật thần thông mà tớ sáng tạo ra, tớ sẽ không lo bị người khác bắt nạt nữa.
Bá Thông ngửa mặt hất cằm, dạt dào đắc ý nói.
-Nếu như thế sao cậu không làm chuyện này từ trước mà tới bây giờ mới làm, luyện võ ấy?
Lidia nhớ đến mấy lúc nói chuyện cùng Habai về Leaka cô mới biết trước đây hắn thảm hại thế nào, vậy mà đùng một cái xuất viện liền biến thành người khác. Hai mắt cô đầy thâm ý khẽ híp lại hỏi khó hắn.
Bá Thông đổ mồ hôi hột, hắn thoáng đảo mắt vài cái rồi biện minh:
-T-T-Thì đó, cậu thấy đấy...tớ vì quá yếu nên không bảo vệ được bản thân cho đến khi bị đánh vỡ đầu mới tỉnh...mộng ấy mà. Nếu tớ không quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn t...t...thì chẳng phải dễ chết lắm sao? Cậu có nhớ lúc bọn côn đồ kia đến gây sự không? Vì quá yếu nên tớ mới dễ trở thành con tin rồi biến thành gánh nặng cho cậu, đúng không?
-Cậu nói lắp nhiều quá.
Lidia hơi nheo mắt nói.
Đầu Bá Thông giăng đầy mồ hồi, nói:
-Tiểu tiết, đừng để ý. À, tớ đi tắm rồi đi ngủ một chút sợ sáng sẽ thức trễ mất.
Hắn vội lãng sang chuyện khác để Lidia không hỏi nữa, người lật đật chạy đi trông khá chật vật vì sợ hãi điều gì.
Lidia ngồi bất động nhìn cái dáng chạy loắt choắt của Bá Thông, ánh mắt đượm buồn thì thầm:
-Đừng lo. Tớ sẽ chăm sóc cho thân thể của cậu thật tốt, Leaka.
-Trả lời tớ mau. Cậu còn nhớ thuyết Đoạt Xác không?
-Sao lại không? Chính tớ đọc nó cho cậu nghe mà, Lidia.
Leaka ngẩng mặt lên, ánh mắt mềm mỏng nhu hòa nhìn Lidia đối diện hắn. Cô lớn lên thật xinh đẹp và đáng yêu cho dù là đang phẫn nộ, giận dữ và lạnh lùng như lúc này.
Lidia nhìn thấy ánh mắt nhu hòa kia, thân thể bất giác cứng lại.
-Trong một điều kiện nhất định một người có thể bị một linh hồn khác đoạt mất xác. Người bị đoạt xác sẽ thay đổi tính cách, thói quen và không nhớ gì về con người cũ bởi vì linh hồn cũ đã bị linh hồn mới thay thế. Lidia, nếu tớ bị người khác đoạt xác cậu sẽ làm gì?
Leaka ôn hòa, nhu mềm hỏi nhưng câu hỏi của hắn khiến Lidia cảm thấy rối loạn.
-L-Làm gì? T-Tớ...
Lidia lúng túng.
-Cậu định giết tớ sao?
Leaka áp tay lên ngực, có chút trêu chọc, mỉm cười nói.
-Không. Tớ sẽ không...
-Vậy thì...sẽ đối xử tốt với một người không phải là tớ?
Lidia chưa biết trả lời thế nào, Leaka lại hỏi vặn khiến Lidia không thốt nên lời. Sau đó, cô có hơi ngập ngừng nói:
-Tớ...không biết...
Leaka mỉm cười, thì thào:
-Vậy...nhớ chăm sóc tốt cho cơ thể của tớ.
Trong khi đó, bên trong không gian chứa. Bá Thông túm cổ Albert lắc lắc nói:
-Ông mau giải thích đi! Không phải ông bảo không thể chiếm xác bởi vì bị nhốt bởi linh hồn của tôi sao!?
Bá Thông vô cùng tức giận, hắn chưa bao giờ hụt hẫng thế này.
-Ta...có thể giải thích, buông nào.
Albert bị lắc đến chóng mặt, giật tay Bá Thông ra.
-Liệu mà giải thích đi, bằng không tôi cho cái cơ thể này đi tong một khi trở lại.
Bá Thông hậm hực, đe dọa.
-Bình tĩnh nào. Thực ra thì có thể chiếm xác nhưng mà đối với linh hồn bị nhốt điều đó không hề tốt. Thời gian chiếm càng nhiều thì linh hồn sẽ bị thiêu đốt và bào mòn càng nhiều và nhanh.
Albert hơi nhíu mày giải thích.
-Nói như ông...vậy là Leaka...
Bá Thông có chút giật mình và lo lắng.
-Đúng. Mới nãy ta còn thấy ngực và đầu của nó nhưng một khi trở lại có khi chỉ còn phần đầu thôi. Ngoài điều đó, sau này khi ngươi tiêu hóa hết linh hồn của nó thì có khả năng một đoạn kí ức nào đó sẽ biến mất. Đồng nghĩa với việc, ngươi sẽ không bao giờ biết một khoảng thời gian trong quá khứ tại đoạn kí ức đó đã xảy ra cái gì.
Albert trầm trọng nói.
-Ông nói s--
Phốc
Bá Thông chưa kịp hỏi gì liền biến mất, Leaka xuất hiện với phần linh hồn còn cái đầu.
-Sao!!?
Bá Thông trở lại thân thể, quát một tiếng cuối cùng.
Lidia đang bối rối thì giật mình vì nghe tiếng quát của Leaka, cô nghĩ hẳn là hắn đang giận mình. Cô nhắm tịt mắt cúi đầu nói:
-Xin lỗi đã nghi ngờ cậu.
-Hả?
Bá Thông chẳng hiểu gì cả nhìn Lidia cúi đầu, ngạc nhiên.
-Hả? Hả...gì?
Lidia ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày kì quái hỏi.
Bá Thông giật mình phát giác ra hắn đã quay trở lại thân thể. Hắn cũng không rõ Leaka đã nói gì bởi vì lo cãi nhau với Albert nhưng nếu Leaka đã trả xác lại thì hẳn đã giải quyết tốt. Hắn đảo mắt suy nghĩ nhanh rồi đằng hắng nói:
-T-Tớ sẽ nói cho cậu nguyên nhân...tớ thay đổi và có siêu năng lực.
-Ừm.
Lidia gật đầu. Sau đó, hai người yên yên lặng lặng ngồi đối diện nhau trên ghế sofa.
-Thực ra lúc tớ mười tuổi, trong lúc đi chơi đã bị sét đánh.
Bá Thông làm vẻ nghiêm trọng nói.
Lidia tỏ ra giật mình nhưng sâu trong đôi mắt là sự lạnh nhạt khó phát hiện:
-B-Bị sét đánh!? Cậu không đùa chứ?
-Thật đấy. Đánh đau lắm đó cậu biết không nhưng thật kì lạ là tớ đã không sao. Từ lúc đó trở đi tớ phát hiện mình có siêu năng lực, cậu xem.
Bá Thông không dừng lại cho Lidia cơ hội suy nghĩ về bất cứ câu nào của hắn, hắn hành động liên tục sau khi nói thì đưa tay ra khiến cho ly trà để trên bàn kiếng bị nứt một chút sau đó thì lành lại.
-Đây là siêu năng lực gì?
Lidia kinh ngạc hỏi.
-Điều khiển nguyên tử.
Bá Thông mỉm cười đáp.
-Lợi hại thật. Ngoài ra, tớ còn thấy cậu chạy rất nhanh, cái đó là như thế nào?
Lidia đụng vào cái ly trầm trồ, kinh ngạc. Sau đó lại nhớ đến lúc Bá Thông lướt đi như gió thì có chút tò mò.
-Đấy là một dạng võ thuật tớ tự nghĩ ra.
Bá Thông sờ sờ cằm, mỉm cười đắc ý làm như Ngự Vân Bộ là do hắn tự sáng tạo nói.
-Ra là vậy.
Lidia tỏ vẻ không nghi ngờ gì, gật gù.
-Với năng lực điều khiển nguyên tử và những võ thuật thần thông mà tớ sáng tạo ra, tớ sẽ không lo bị người khác bắt nạt nữa.
Bá Thông ngửa mặt hất cằm, dạt dào đắc ý nói.
-Nếu như thế sao cậu không làm chuyện này từ trước mà tới bây giờ mới làm, luyện võ ấy?
Lidia nhớ đến mấy lúc nói chuyện cùng Habai về Leaka cô mới biết trước đây hắn thảm hại thế nào, vậy mà đùng một cái xuất viện liền biến thành người khác. Hai mắt cô đầy thâm ý khẽ híp lại hỏi khó hắn.
Bá Thông đổ mồ hôi hột, hắn thoáng đảo mắt vài cái rồi biện minh:
-T-T-Thì đó, cậu thấy đấy...tớ vì quá yếu nên không bảo vệ được bản thân cho đến khi bị đánh vỡ đầu mới tỉnh...mộng ấy mà. Nếu tớ không quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn t...t...thì chẳng phải dễ chết lắm sao? Cậu có nhớ lúc bọn côn đồ kia đến gây sự không? Vì quá yếu nên tớ mới dễ trở thành con tin rồi biến thành gánh nặng cho cậu, đúng không?
-Cậu nói lắp nhiều quá.
Lidia hơi nheo mắt nói.
Đầu Bá Thông giăng đầy mồ hồi, nói:
-Tiểu tiết, đừng để ý. À, tớ đi tắm rồi đi ngủ một chút sợ sáng sẽ thức trễ mất.
Hắn vội lãng sang chuyện khác để Lidia không hỏi nữa, người lật đật chạy đi trông khá chật vật vì sợ hãi điều gì.
Lidia ngồi bất động nhìn cái dáng chạy loắt choắt của Bá Thông, ánh mắt đượm buồn thì thầm:
-Đừng lo. Tớ sẽ chăm sóc cho thân thể của cậu thật tốt, Leaka.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.