Chương 11: Kẻ ở trong linh hồn
Kangnam
06/05/2016
Trở nên mạnh mẽ hơn!
'CÁI QUÁI GÌ!!?'
Bá Thông đột ngột ngồi bật dậy. Cả người hắn nhễ nhại mồ hôi, gương mặt có chút xanh xao. Hắn ôm trán suy nghĩ, trong lòng bây giờ cảm thấy rất hỗn loạn 'Rốt cuộc đó là thật hay mơ, tại sao mình cảm giác nó như văng vẳng bên tai?'
Sau một lúc bình tĩnh, Bá Thông mới nhìn ra bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ, hiện tại chỉ mới bốn giờ sáng nên bầu trời vẫn còn một chút đêm đen. Bên ngoài, bầu không khí còn lờ mờ sương sớm. Nhưng tiếng người lẫn tiếng xe đã ồn ào lên đến căn phòng của hắn.
'Trở nên mạnh mẽ hơn và bảo vệ à...'
Bá Thông đã từng muốn mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình và Tổ quốc, nhưng kết quả lại trở thành một thứ khiến hắn ám ảnh. Bàn tay hắn nhuốm đầy máu mỗi khi tỉnh dậy từ cơn u mê, hắn cũng từng nghe thấy tiếng kêu gào sợ hãi cùng với ánh mắt trân trối của những người bị hắn giết mỗi khi trầm vào sự mê muội.
Đối với hắn mang một sức mạnh không thể kiểm soát chính là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Bá Thông nhìn chính mình trong kính cửa sổ, chê cười 'Giờ mày gầy đét, yếu ớt thế này thì đòi bảo vệ ai hả? Mạnh mẽ kiểu gì đây khi cái chỉ số sóng hồn chỉ có năm mươi chứ!!?'
'Nhưng nếu mày mạnh hơn rồi liệu có bảo vệ được ai không hay là chỉ giỏi giết chóc, hả!!?' Hắn siết chặt hai nắm đấm, đôi lông mày nhăn lại bởi sự hoang mang bất định trong lòng mình.
'Nghe ngươi nói sao mà ta thấy tào lao quá!'
Bất chợt một âm thanh giễu cợt vang lên trong đầu Bá Thông.
'Ai!!?' Bá Thông hoảng hốt kêu lên.
'Hắc hắc, đừng có nhìn đi đâu, ta ở trong linh hồn của ngươi này!'
'HẢ!!?' Bá Thông trợn mắt. 'T-Trong linh hồn!!?'
'Đừng lo, đừng lo. Mặc dù ta ở trong linh hồn của ngươi nhưng cơ thể này vẫn do ngươi làm chủ. Còn cái việc ngươi không khống chế được năng lực điều khiển nguyên tử là có lí do của nó, chứ không phải vì ngươi sở hữu sức mạnh kia mà không kiểm soát được nó.' Giọng nói đầy từ tốn giải thích nhằm đánh tan sự lo lắng của Bá Thông.
'N-Nhưng ông là ai? Còn ở trong linh hồn tôi là sao?' Bá Thông có chút hoang mang, tự dưng ở đâu mọc ra một người ở trong linh hồn hắn còn nói chuyện với hắn nữa.
'Ta ư? Ta là kẻ mang năng lực mà mấy tên khoa học gọi là điều khiển nguyên tử đó.'
Bá Thông vừa nghe xong lời giới thiệu từ giọng nói kia liền phẫn nộ 'Vậy ra lúc đó chính là do ông!!!? Mau cút khỏi người tôi!!!'
'Ngươi nghĩ ngươi là ai mà nói chuyện với ta như thế, ta đây lớn hơn ngươi rất nhiều tuổi đấy, biết vậy lúc đó ta tàn ác chút nuốt chửng luôn linh hồn của ngươi! Nếu như ta không bị "thứ đó" khống chế thì làm gì có chuyện người Trái đất bị tàn sát dã man như vậy!' Lời nói đầy sự tức giận vang lên.
Khóe miệng Bá Thông co giật, đúng là hắn có hơi nóng tính rồi, suy nghĩ kĩ thì nếu cái gã ở trong linh hồn hắn muốn hại hắn sao còn ra đây nói chuyện đàng hoàng. tuy nhiên hắn vẫn còn chút nghi ngờ 'Ông nói thật?'
'Tin hay không thì tùy. Gốc gác ta vốn là người Trái đất, sau hai lần xuyên việt thì đến một hành tinh tên Thủy cầu, nơi đó chỉ toàn là bạch tuộc, bạch tuộc và bạch tuộc. Thật đúng là hành xác khi món ăn ta yêu thích lại là...bạch tuộc nướng!'
Bá Thông kinh ngạc, hắn không ngờ kẻ có cái giọng đang vang ong ong trong đầu hắn là người cùng hành tinh, đã vậy còn xuyên việt hai lần nữa chứ. Và còn món bạch tuộc nướng...mà, đó chẳng phải chuyện quan trọng. Quan trọng hơn là lí do vì sao cái kẻ tự cho mình lớn tuổi kia lại bảo hắn bị khống chế 'Vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào?'
'Ai...' Thở dài một cái, giọng nói có chút bùi ngùi khi nhớ đến hành tinh gọi là thủy cầu 'Ta đã nhập vào cơ thể của một "con" bạch tuộc gọi là Vuskivip, một tên có chức rất cao trong giới...bạch tuộc, Đại Soái lận đấy. Ta ở trong cơ thể hắn cũng đã ăn thịt đồng chủng của hắn rất nhiều a...phải nói là nó...ừm, khá là ngon...dù sao thì bạch tuộc nướng ở Trái đất vẫn ngon hơn bởi ở dưới nước không có nướng được.
Thật may là tên Đại Soái đó rất tàn độc nên khi ta xử sự lạnh lùng nhẫn tâm với chủng loài của chúng thì chúng chẳng có tí nghi ngờ gì. Nhưng không may trong một lần kiểm tra linh hồn thì chúng đã phát hiện ra tín hiệu linh hồn bất thường.'
Trong phòng xét xử, một tên Đại Soái bạch tuộc chột mắt đi tới đi lui, sau đó giận dữ chỉ vào Vuskivip 'Ta không ngờ đã có một thằng khốn Trái đất dám chiếm lấy cơ thể của Đại Soái Vuskivip để tàn sát chúng ta.'
'Lũ khỉ Trái đất, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này!'
Những tên cấp dưới khác hô hào, như thể người Trái đất là kẻ thù lâu năm của chúng.
'Cái hành tinh "cằn cõi", có cho ta cũng không thèm. Nhưng để trả thù cho những "quân" đồng chủng, chúng ta sẽ gửi đi mười quân bao gồm cả hắn.' Gã đại soái chột mắt chỉ vào Vuskivip. 'Nhưng ta sẽ không dễ dàng cho đi như vậy!'
'Ngài định dùng thứ mới phát minh của "Thần sư" Kavgocha!?' Một tên cấp dưới hứng thú nói.
'Phải!' Tên chột mắt độc ác gật đầu.
'Ta sau khi bị cấy "Hồn trùng" đã được đưa lên chiếc tàu không gian với chín chiến binh bạch tuộc khác. Và đám này chỉ là lũ cắc ké. Nhưng trên đường đi, tàu gặp phải va chạm nham thạch vũ trụ gần Trái Đất thứ đáng lẽ sẽ đâm vào Trái Đất khoảng mấy trăm năm nữa, đám bạch tuộc bị giết và linh hồn chúng lập tức bị "đóng gói" vào những khối đá bao gồm cả ta. Rồi mọi chuyện sau đó thế nào ngươi tự hiểu.' Giọng nói đầy bi ai kể lại toàn bộ sự tình.
Bá Thông sau khi nghe toàn bộ câu chuyện thì tỏ ra thông cảm, hắn gãi đầu nói 'Ừm...thì ra là vậy...khi nãy tôi đã lớn tiếng, xin lỗi.'
'Biết lỗi là tốt!' Giọng nói có vẻ rất hài lòng.
'Nhưng mà khi nãy ông bảo nếu tàn ác có thể nuốt chửng linh hồn tôi...rốt cuộc là sao? Tôi không nghĩ ai lại tốt bụng tới mức để kẻ khác chiếm một cái xác còn mình chỉ làm linh hồn ẩn trong linh hồn kẻ khác?' Bá Thông nhớ lại từng chi tiết, bắt đầu thấy kì quái và hỏi.
'À...á...về chuyện đó thì...' Giọng nói có chút ấp úng như giấu diếm điều gì.
Bá Thông mặt trầm xuống 'Tiền bối nói dối ăn tiền à?'
'Ai bảo ta nói dối! Ta nói đều là sự thật...chỉ là...chỉ là...ta thực ra rất tốt bụng.'
Giọng nói bất chợt hét lên rồi sau đó lại ấp úng.
Bá Thông lần nữa cảm thấy tên này thật đáng nghi, nhưng dù hắn đáng nghi thì Bá Thông làm được gì hắn. Bá Thông hoàn toàn mù tịt mấy vụ về linh hồn.
Cảm giác Bá Thông im lặng, giọng nói lại chán chường thở dài 'Ngươi đừng có đa nghi như Tào Tháo được không? Hẳn là không người hành tinh nào khác ngoài Trái đất nói câu này đâu!'
Mí mắt Bá Thông có chút giật nhẹ 'Đúng là vậy.' Hắn thà tin cho xong, cứ đa nghi mãi thì chuyện không tới đâu còn bị cái tên lạ hoắc này cù nhây đau cả đầu.
'Tốt! Trước tiên, ta đã chứng minh mình là người Trái đất rồi. Và thứ hai, ta sẽ nói ra mục đích của mình để chứng minh rằng ta sẽ không làm hại ngươi. Nhưng trước tiên, ta hỏi ngươi có muốn sở hữu sức mạnh trước đây không?'
Giọng nói trở nên nghiêm túc, không còn sự giễu cợt bông đùa nữa.
'Sở hữu sức mạnh trước đây sao!!?' Bá Thông trong nội tâm rung động, hắn rất bất ngờ khi nghe được điều này, thứ sức mạnh khủng khiếp đó sẽ trở lại ư?
'CÁI QUÁI GÌ!!?'
Bá Thông đột ngột ngồi bật dậy. Cả người hắn nhễ nhại mồ hôi, gương mặt có chút xanh xao. Hắn ôm trán suy nghĩ, trong lòng bây giờ cảm thấy rất hỗn loạn 'Rốt cuộc đó là thật hay mơ, tại sao mình cảm giác nó như văng vẳng bên tai?'
Sau một lúc bình tĩnh, Bá Thông mới nhìn ra bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ, hiện tại chỉ mới bốn giờ sáng nên bầu trời vẫn còn một chút đêm đen. Bên ngoài, bầu không khí còn lờ mờ sương sớm. Nhưng tiếng người lẫn tiếng xe đã ồn ào lên đến căn phòng của hắn.
'Trở nên mạnh mẽ hơn và bảo vệ à...'
Bá Thông đã từng muốn mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình và Tổ quốc, nhưng kết quả lại trở thành một thứ khiến hắn ám ảnh. Bàn tay hắn nhuốm đầy máu mỗi khi tỉnh dậy từ cơn u mê, hắn cũng từng nghe thấy tiếng kêu gào sợ hãi cùng với ánh mắt trân trối của những người bị hắn giết mỗi khi trầm vào sự mê muội.
Đối với hắn mang một sức mạnh không thể kiểm soát chính là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Bá Thông nhìn chính mình trong kính cửa sổ, chê cười 'Giờ mày gầy đét, yếu ớt thế này thì đòi bảo vệ ai hả? Mạnh mẽ kiểu gì đây khi cái chỉ số sóng hồn chỉ có năm mươi chứ!!?'
'Nhưng nếu mày mạnh hơn rồi liệu có bảo vệ được ai không hay là chỉ giỏi giết chóc, hả!!?' Hắn siết chặt hai nắm đấm, đôi lông mày nhăn lại bởi sự hoang mang bất định trong lòng mình.
'Nghe ngươi nói sao mà ta thấy tào lao quá!'
Bất chợt một âm thanh giễu cợt vang lên trong đầu Bá Thông.
'Ai!!?' Bá Thông hoảng hốt kêu lên.
'Hắc hắc, đừng có nhìn đi đâu, ta ở trong linh hồn của ngươi này!'
'HẢ!!?' Bá Thông trợn mắt. 'T-Trong linh hồn!!?'
'Đừng lo, đừng lo. Mặc dù ta ở trong linh hồn của ngươi nhưng cơ thể này vẫn do ngươi làm chủ. Còn cái việc ngươi không khống chế được năng lực điều khiển nguyên tử là có lí do của nó, chứ không phải vì ngươi sở hữu sức mạnh kia mà không kiểm soát được nó.' Giọng nói đầy từ tốn giải thích nhằm đánh tan sự lo lắng của Bá Thông.
'N-Nhưng ông là ai? Còn ở trong linh hồn tôi là sao?' Bá Thông có chút hoang mang, tự dưng ở đâu mọc ra một người ở trong linh hồn hắn còn nói chuyện với hắn nữa.
'Ta ư? Ta là kẻ mang năng lực mà mấy tên khoa học gọi là điều khiển nguyên tử đó.'
Bá Thông vừa nghe xong lời giới thiệu từ giọng nói kia liền phẫn nộ 'Vậy ra lúc đó chính là do ông!!!? Mau cút khỏi người tôi!!!'
'Ngươi nghĩ ngươi là ai mà nói chuyện với ta như thế, ta đây lớn hơn ngươi rất nhiều tuổi đấy, biết vậy lúc đó ta tàn ác chút nuốt chửng luôn linh hồn của ngươi! Nếu như ta không bị "thứ đó" khống chế thì làm gì có chuyện người Trái đất bị tàn sát dã man như vậy!' Lời nói đầy sự tức giận vang lên.
Khóe miệng Bá Thông co giật, đúng là hắn có hơi nóng tính rồi, suy nghĩ kĩ thì nếu cái gã ở trong linh hồn hắn muốn hại hắn sao còn ra đây nói chuyện đàng hoàng. tuy nhiên hắn vẫn còn chút nghi ngờ 'Ông nói thật?'
'Tin hay không thì tùy. Gốc gác ta vốn là người Trái đất, sau hai lần xuyên việt thì đến một hành tinh tên Thủy cầu, nơi đó chỉ toàn là bạch tuộc, bạch tuộc và bạch tuộc. Thật đúng là hành xác khi món ăn ta yêu thích lại là...bạch tuộc nướng!'
Bá Thông kinh ngạc, hắn không ngờ kẻ có cái giọng đang vang ong ong trong đầu hắn là người cùng hành tinh, đã vậy còn xuyên việt hai lần nữa chứ. Và còn món bạch tuộc nướng...mà, đó chẳng phải chuyện quan trọng. Quan trọng hơn là lí do vì sao cái kẻ tự cho mình lớn tuổi kia lại bảo hắn bị khống chế 'Vậy rốt cuộc chuyện là như thế nào?'
'Ai...' Thở dài một cái, giọng nói có chút bùi ngùi khi nhớ đến hành tinh gọi là thủy cầu 'Ta đã nhập vào cơ thể của một "con" bạch tuộc gọi là Vuskivip, một tên có chức rất cao trong giới...bạch tuộc, Đại Soái lận đấy. Ta ở trong cơ thể hắn cũng đã ăn thịt đồng chủng của hắn rất nhiều a...phải nói là nó...ừm, khá là ngon...dù sao thì bạch tuộc nướng ở Trái đất vẫn ngon hơn bởi ở dưới nước không có nướng được.
Thật may là tên Đại Soái đó rất tàn độc nên khi ta xử sự lạnh lùng nhẫn tâm với chủng loài của chúng thì chúng chẳng có tí nghi ngờ gì. Nhưng không may trong một lần kiểm tra linh hồn thì chúng đã phát hiện ra tín hiệu linh hồn bất thường.'
Trong phòng xét xử, một tên Đại Soái bạch tuộc chột mắt đi tới đi lui, sau đó giận dữ chỉ vào Vuskivip 'Ta không ngờ đã có một thằng khốn Trái đất dám chiếm lấy cơ thể của Đại Soái Vuskivip để tàn sát chúng ta.'
'Lũ khỉ Trái đất, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này!'
Những tên cấp dưới khác hô hào, như thể người Trái đất là kẻ thù lâu năm của chúng.
'Cái hành tinh "cằn cõi", có cho ta cũng không thèm. Nhưng để trả thù cho những "quân" đồng chủng, chúng ta sẽ gửi đi mười quân bao gồm cả hắn.' Gã đại soái chột mắt chỉ vào Vuskivip. 'Nhưng ta sẽ không dễ dàng cho đi như vậy!'
'Ngài định dùng thứ mới phát minh của "Thần sư" Kavgocha!?' Một tên cấp dưới hứng thú nói.
'Phải!' Tên chột mắt độc ác gật đầu.
'Ta sau khi bị cấy "Hồn trùng" đã được đưa lên chiếc tàu không gian với chín chiến binh bạch tuộc khác. Và đám này chỉ là lũ cắc ké. Nhưng trên đường đi, tàu gặp phải va chạm nham thạch vũ trụ gần Trái Đất thứ đáng lẽ sẽ đâm vào Trái Đất khoảng mấy trăm năm nữa, đám bạch tuộc bị giết và linh hồn chúng lập tức bị "đóng gói" vào những khối đá bao gồm cả ta. Rồi mọi chuyện sau đó thế nào ngươi tự hiểu.' Giọng nói đầy bi ai kể lại toàn bộ sự tình.
Bá Thông sau khi nghe toàn bộ câu chuyện thì tỏ ra thông cảm, hắn gãi đầu nói 'Ừm...thì ra là vậy...khi nãy tôi đã lớn tiếng, xin lỗi.'
'Biết lỗi là tốt!' Giọng nói có vẻ rất hài lòng.
'Nhưng mà khi nãy ông bảo nếu tàn ác có thể nuốt chửng linh hồn tôi...rốt cuộc là sao? Tôi không nghĩ ai lại tốt bụng tới mức để kẻ khác chiếm một cái xác còn mình chỉ làm linh hồn ẩn trong linh hồn kẻ khác?' Bá Thông nhớ lại từng chi tiết, bắt đầu thấy kì quái và hỏi.
'À...á...về chuyện đó thì...' Giọng nói có chút ấp úng như giấu diếm điều gì.
Bá Thông mặt trầm xuống 'Tiền bối nói dối ăn tiền à?'
'Ai bảo ta nói dối! Ta nói đều là sự thật...chỉ là...chỉ là...ta thực ra rất tốt bụng.'
Giọng nói bất chợt hét lên rồi sau đó lại ấp úng.
Bá Thông lần nữa cảm thấy tên này thật đáng nghi, nhưng dù hắn đáng nghi thì Bá Thông làm được gì hắn. Bá Thông hoàn toàn mù tịt mấy vụ về linh hồn.
Cảm giác Bá Thông im lặng, giọng nói lại chán chường thở dài 'Ngươi đừng có đa nghi như Tào Tháo được không? Hẳn là không người hành tinh nào khác ngoài Trái đất nói câu này đâu!'
Mí mắt Bá Thông có chút giật nhẹ 'Đúng là vậy.' Hắn thà tin cho xong, cứ đa nghi mãi thì chuyện không tới đâu còn bị cái tên lạ hoắc này cù nhây đau cả đầu.
'Tốt! Trước tiên, ta đã chứng minh mình là người Trái đất rồi. Và thứ hai, ta sẽ nói ra mục đích của mình để chứng minh rằng ta sẽ không làm hại ngươi. Nhưng trước tiên, ta hỏi ngươi có muốn sở hữu sức mạnh trước đây không?'
Giọng nói trở nên nghiêm túc, không còn sự giễu cợt bông đùa nữa.
'Sở hữu sức mạnh trước đây sao!!?' Bá Thông trong nội tâm rung động, hắn rất bất ngờ khi nghe được điều này, thứ sức mạnh khủng khiếp đó sẽ trở lại ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.