Chương 44: Lidia dũng mãnh
Kangnam
27/05/2016
Bá Thông bất ngờ bị kẹp cổ trở thành con tin trong lòng không khỏi tự
trách bản thân hắn. Hắn nhíu mày nhìn xuống tứ chi, nếu không có mấy
khối tạ này hẳn là tránh được rồi.
-Mày...mau chịu trói đi...không là tao giết nó.
Thiếu niên tóc vàng cầm dao găm run run nói, Bá Thông rũ hai mắt xuống cảm giác dao găm cứ run run trước cổ sao mà nguy hiểm quá.
Lidia đứng yên nhìn thiếu niên tóc vàng kê dao vào cổ Bá Thông, miệng nhếch lên nói:
-Mày không ra tay được đâu.
-Sao mày dám chắc!!?
Thiếu niên tóc vàng bị Lidia khiêu khích vô cùng tức giận kê dao vào cổ Bá Thông sát hơn.
Phập
-A!!
Đột nhiên một mũi kim từ trên cao cắm xuống bả vai bên phía tay cầm dao găm của thiếu niên tóc vàng, đồng thời miệng của thiếu niên dùng sóng xung kích cũng bị nhiều thanh kim loại cực mỏng may lại.
-O-Ở đâu có cái kim châm!!!?
Thiêu niên tóc vàng kinh hãi nhìn kim châm cắm sâu vào bả vai hắn, kim châm cắm đúng huyệt khiến cho bàn tay cầm dao găm tê liệt và buông lỏng con dao. Bá Thông nhân cơ hội này tẩu thoát.
-Iêu...ăng...ực...S...S...um...
Thiếu niên bị vá miệng ú ớ nói, hai mắt trợn trừng vì kinh hãi.
-Không thể nào. Không phải bọn bây chỉ là phế vật thôi sao? Không có đeo cái thẻ nào...
Thiếu niên tóc vàng cố gắng rút kim châm khỏi vai, vẻ mặt không thể tin được nói.
-Thẻ? A, cái đó thì người ngoại vực bọn tao không có đeo.
Lidia điềm đạm nhún nhún vai nói.
-N-Ngoại vực...
Hai thiếu niên nghe đến chữ "ngoại vực" liền kinh hãi. Bọn người ngoài đó lúc nào cũng đối mặt với quái thú nên ai ai cũng là quái vật chiến đấu cả, không phải loại mà những kẻ được sống yên bình như bọn chúng có thể đối mặt.
-Làm ơn tha cho bọn em...bọn em không dám nữa, không dám gây sự nữa đâu ạ!!!
Thiếu niên tóc vàng quỳ xuống lạy lục, van xin thảm thiết.
-Được thôi. Nhưng với điều kiện...
Lidia hơi híp mắt, đi tới trước mặt thiếu niên tóc vàng và ngồi xổm xuống.
-C-Chị cứ nói ạ.
Thiếu niên tóc vàng run như cầy sấy, xanh mặt nói.
-Bảo với thằng thuê tụi bây rằng tụi bây đã xử đẹp hai đứa tụi tao rồi và hãy nói bằng cái giọng chiến thằng đầy tự tin. Mày có điện thoại mà phải không?
Lidia âm trầm lạnh lùng nói, tay đặt lên sau gáy của thiếu niên tóc vàng.
-Vâng, vâng, thưa chị. Em có một cái.
Thiếu niên tóc vàng tim đập thình thịch gật đầu lia lịa. Sau đó hắn gọi cho Gwakap và làm theo những gì Lidia nói.
-Giờ thì hốt xác đồng bọn rời khỏi đây. Đừng bao giờ quay lại và nhớ rằng nếu tụi bây dám đánh chủ ý lên bạn tao thì coi chừng...lần sau sẽ không là bả vai và cái miệng đâu. À, còn về vụ việc hôm nay cấm tụi bây nói với bất cứ ai kể cả việc tao có siêu năng lực, hiểu chưa?
Lidia cả người toát ra lãnh khí, thân người nhỏ nhắn nhưng khí thế bức người khiến cho thiếu niên tóc vàng và thiếu niên bị vá miệng kinh hãi, nhìn chúng bây giờ cứ như bị teo nhỏ trước Lidia.
-Vâng. Tụi em hiểu rồi, tụi em đi đây!
Thiếu niên tóc vàng và thiếu niên bị vá miệng hãi hùng, mỗi người mang theo một đồng bọn và chạy mất dạng.
Nhìn đám thiếu niên to xác bỏ chạy như chó cụp đuôi, Bá Thông không khỏi trầm trồ:
-Oa. Nhìn bé tí nhưng mà có võ nha.
-Người ngoại vực lúc nào cũng phải kiếm sống bằng nghề săn quái thú và phải luôn gặp sự cạnh tranh khốc liệt, phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ chiến lợi phẩm nên họ phải trải qua nhiều chuyện gió tanh mưa máu và rèn luyện rất ác liệt.
Lidia nhàn nhạt nói, da mặt của cô có chút xanh xao bởi cơn đau đầu.
- Cậu cũng săn quái thú để kiếm sống sao?
Bá Thông có chút không dám tin, còn nhỏ vậy mà phải tự bản thân kiếm sống...hắn tự hỏi Lidia đã trải qua những năm tháng như thế nào.
-Ừm...cũng không hẳn. Mà cũng có thể.
Lidia hơi trầm ngâm nói.
-Cái gì mà không hẳn với có thể? Nhưng gác chuyện đó sang một bên đi, mặt cậu xanh quá có sao không?
Bá Thông nhìn thấy gương mặt có chút xanh và đổ mồ hôi của Lidia thì đâm ra lo lắng hỏi.
-Không có gì đâu...chỉ là vận động hơi quá thôi.
Lidia khoác khoác tay, cô không muốn Bá Thông lo lắng, dù sao căn bệnh cô mắc phải cũng không gây chết người nếu không sử dụng siêu năng lực quá thường xuyên hay quá mức cho phép.
-Oa, Lidia cậu thật là dũng mãnh.
Bất chợt một âm thanh quen thuộc vang lên tiếng khen ngợi. Lidia nhìn về phía lối ra của công trường, mặt không khỏi xanh thêm một chút.
Habai không biết đi theo từ khi nào mà trên tay còn cầm theo máy quay nữa chứ!
-Cậu đến đây lúc nào vậy?
Bá Thông nhìn Habai cầm máy quay đi tới, hỏi.
-Từ lúc hai cậu bị bọn kia "xách" đi! Tớ lo lắng nên đi theo xem sao.
Habai giơ hai ngón tay hình chứ "V" lên, nói.
-Vậy là cậu nghi ngờ ngay từ đầu à?
Lidia ngạc nhiên, không ngờ diễn xuất của cô quá kém.
-Cậu không biết đấy thôi. Tớ sinh ra là con nhà báo nhưng cũng là người chuyên buôn thông tin nên mắt quan sát không tệ nha.
Habai chỉ vào một bên mắt mình, đá lông nheo, liếm liếm môi nói.
-Cậu định làm gì với những gì mình quay lại?
Bá Thông nhìn cái máy quay trông có vẻ đắt tiền hỏi.
-Tất nhiên đem thước phim này lưu trữ rồi. Cậu không thấy Lidia lúc đó rất uy mãnh sao? "Giờ thì đứa nào muốn xử tao?" rồi còn "...lần sau không chỉ là bả vai và cái miệng thôi đâu". OAAAA, cậu biết không lúc đó tim tớ nhịn không được mà nhảy nhót luôn đó.
Habai bắt chước tư thế bức người của Lidia, môi chu lên thuật lại làm cho Lidia nổi da gà.
Lidia giăng hắc tuyến đầy đầu nói:
-Làm ơn, xóa đoạn phim đó dùm mình.
-Không.
Habai tươi cười, dứt khoát nói.
Lidia trầm mặc, không lẽ cô kiếm một cái thùng rác và vứt cô nàng nhiều chuyện này vào rồi ném xuống biển phi tang luôn nhân chứng vật chứng?
-Được rồi. Nếu Lidia mạnh mẽ như thế tớ sẽ không lo lắng khi cậu tỏ ra không sợ kẻ khác.
Bá Thông vỗ vỗ vai Lidia đang trầm mặc, nói.
-Người cần lo lắng chính là cậu đấy, Leaka. Chỉ cần tên kia biết rằng chúng ta đã bị xử đẹp thì hắn sẽ không cho người đến tìm cậu hay tớ nữa.
Lidia nhìn Bá Thông đầy quan tâm lo lắng nói, nhưng nghe hắn bảo lo lắng cho mình, cô cảm thấy trong lòng thật cảm động và ấm áp.
-Cậu nói đúng. Giờ tớ thấy đói rồi, Habai có muốn đi ăn cùng bọn này không?
Bá Thông mỉm cười hỏi.
-Đi chứ, đi chứ! Tớ đang đói meo đây, đói từ lúc hoàn thành tiết thể chất đến giờ.
Habai xoa xoa bụng, miệng chu lên nói.
Đói đến thế sao không về nhà ăn đi còn ra đây nhiều chuyện? Lidia, Bá Thông đầu giăng đầy hắc tuyến thầm nghĩ.
Tuy nhiên, việc Habai vì lo lắng mà chạy theo xem khiến cho Bá Thông và Lidia cảm động, họ nghĩ người bạn này thật đáng kết giao.
Ngày hôm sau, đoạn phim "Lidia dũng mãnh" có cắt xén vài chỗ được trình chiếu ở lớp 6-C và nhận được sự hâm mộ của đông đảo các học sinh.
-Ha ha, hôm qua về coi hoài không chán, tớ nghĩ mình nên khoe một chút nên đem đoạn phim đó đến đây chiếu cho mọi người xem.
Habai gãi đầu cười ha ha, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói.
Hai mắt Lidia nhìn đoạn phim liền tối sầm, nắm đấm run run giơ lên, giận mà không có chỗ phát tiết.
-Mày...mau chịu trói đi...không là tao giết nó.
Thiếu niên tóc vàng cầm dao găm run run nói, Bá Thông rũ hai mắt xuống cảm giác dao găm cứ run run trước cổ sao mà nguy hiểm quá.
Lidia đứng yên nhìn thiếu niên tóc vàng kê dao vào cổ Bá Thông, miệng nhếch lên nói:
-Mày không ra tay được đâu.
-Sao mày dám chắc!!?
Thiếu niên tóc vàng bị Lidia khiêu khích vô cùng tức giận kê dao vào cổ Bá Thông sát hơn.
Phập
-A!!
Đột nhiên một mũi kim từ trên cao cắm xuống bả vai bên phía tay cầm dao găm của thiếu niên tóc vàng, đồng thời miệng của thiếu niên dùng sóng xung kích cũng bị nhiều thanh kim loại cực mỏng may lại.
-O-Ở đâu có cái kim châm!!!?
Thiêu niên tóc vàng kinh hãi nhìn kim châm cắm sâu vào bả vai hắn, kim châm cắm đúng huyệt khiến cho bàn tay cầm dao găm tê liệt và buông lỏng con dao. Bá Thông nhân cơ hội này tẩu thoát.
-Iêu...ăng...ực...S...S...um...
Thiếu niên bị vá miệng ú ớ nói, hai mắt trợn trừng vì kinh hãi.
-Không thể nào. Không phải bọn bây chỉ là phế vật thôi sao? Không có đeo cái thẻ nào...
Thiếu niên tóc vàng cố gắng rút kim châm khỏi vai, vẻ mặt không thể tin được nói.
-Thẻ? A, cái đó thì người ngoại vực bọn tao không có đeo.
Lidia điềm đạm nhún nhún vai nói.
-N-Ngoại vực...
Hai thiếu niên nghe đến chữ "ngoại vực" liền kinh hãi. Bọn người ngoài đó lúc nào cũng đối mặt với quái thú nên ai ai cũng là quái vật chiến đấu cả, không phải loại mà những kẻ được sống yên bình như bọn chúng có thể đối mặt.
-Làm ơn tha cho bọn em...bọn em không dám nữa, không dám gây sự nữa đâu ạ!!!
Thiếu niên tóc vàng quỳ xuống lạy lục, van xin thảm thiết.
-Được thôi. Nhưng với điều kiện...
Lidia hơi híp mắt, đi tới trước mặt thiếu niên tóc vàng và ngồi xổm xuống.
-C-Chị cứ nói ạ.
Thiếu niên tóc vàng run như cầy sấy, xanh mặt nói.
-Bảo với thằng thuê tụi bây rằng tụi bây đã xử đẹp hai đứa tụi tao rồi và hãy nói bằng cái giọng chiến thằng đầy tự tin. Mày có điện thoại mà phải không?
Lidia âm trầm lạnh lùng nói, tay đặt lên sau gáy của thiếu niên tóc vàng.
-Vâng, vâng, thưa chị. Em có một cái.
Thiếu niên tóc vàng tim đập thình thịch gật đầu lia lịa. Sau đó hắn gọi cho Gwakap và làm theo những gì Lidia nói.
-Giờ thì hốt xác đồng bọn rời khỏi đây. Đừng bao giờ quay lại và nhớ rằng nếu tụi bây dám đánh chủ ý lên bạn tao thì coi chừng...lần sau sẽ không là bả vai và cái miệng đâu. À, còn về vụ việc hôm nay cấm tụi bây nói với bất cứ ai kể cả việc tao có siêu năng lực, hiểu chưa?
Lidia cả người toát ra lãnh khí, thân người nhỏ nhắn nhưng khí thế bức người khiến cho thiếu niên tóc vàng và thiếu niên bị vá miệng kinh hãi, nhìn chúng bây giờ cứ như bị teo nhỏ trước Lidia.
-Vâng. Tụi em hiểu rồi, tụi em đi đây!
Thiếu niên tóc vàng và thiếu niên bị vá miệng hãi hùng, mỗi người mang theo một đồng bọn và chạy mất dạng.
Nhìn đám thiếu niên to xác bỏ chạy như chó cụp đuôi, Bá Thông không khỏi trầm trồ:
-Oa. Nhìn bé tí nhưng mà có võ nha.
-Người ngoại vực lúc nào cũng phải kiếm sống bằng nghề săn quái thú và phải luôn gặp sự cạnh tranh khốc liệt, phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ chiến lợi phẩm nên họ phải trải qua nhiều chuyện gió tanh mưa máu và rèn luyện rất ác liệt.
Lidia nhàn nhạt nói, da mặt của cô có chút xanh xao bởi cơn đau đầu.
- Cậu cũng săn quái thú để kiếm sống sao?
Bá Thông có chút không dám tin, còn nhỏ vậy mà phải tự bản thân kiếm sống...hắn tự hỏi Lidia đã trải qua những năm tháng như thế nào.
-Ừm...cũng không hẳn. Mà cũng có thể.
Lidia hơi trầm ngâm nói.
-Cái gì mà không hẳn với có thể? Nhưng gác chuyện đó sang một bên đi, mặt cậu xanh quá có sao không?
Bá Thông nhìn thấy gương mặt có chút xanh và đổ mồ hôi của Lidia thì đâm ra lo lắng hỏi.
-Không có gì đâu...chỉ là vận động hơi quá thôi.
Lidia khoác khoác tay, cô không muốn Bá Thông lo lắng, dù sao căn bệnh cô mắc phải cũng không gây chết người nếu không sử dụng siêu năng lực quá thường xuyên hay quá mức cho phép.
-Oa, Lidia cậu thật là dũng mãnh.
Bất chợt một âm thanh quen thuộc vang lên tiếng khen ngợi. Lidia nhìn về phía lối ra của công trường, mặt không khỏi xanh thêm một chút.
Habai không biết đi theo từ khi nào mà trên tay còn cầm theo máy quay nữa chứ!
-Cậu đến đây lúc nào vậy?
Bá Thông nhìn Habai cầm máy quay đi tới, hỏi.
-Từ lúc hai cậu bị bọn kia "xách" đi! Tớ lo lắng nên đi theo xem sao.
Habai giơ hai ngón tay hình chứ "V" lên, nói.
-Vậy là cậu nghi ngờ ngay từ đầu à?
Lidia ngạc nhiên, không ngờ diễn xuất của cô quá kém.
-Cậu không biết đấy thôi. Tớ sinh ra là con nhà báo nhưng cũng là người chuyên buôn thông tin nên mắt quan sát không tệ nha.
Habai chỉ vào một bên mắt mình, đá lông nheo, liếm liếm môi nói.
-Cậu định làm gì với những gì mình quay lại?
Bá Thông nhìn cái máy quay trông có vẻ đắt tiền hỏi.
-Tất nhiên đem thước phim này lưu trữ rồi. Cậu không thấy Lidia lúc đó rất uy mãnh sao? "Giờ thì đứa nào muốn xử tao?" rồi còn "...lần sau không chỉ là bả vai và cái miệng thôi đâu". OAAAA, cậu biết không lúc đó tim tớ nhịn không được mà nhảy nhót luôn đó.
Habai bắt chước tư thế bức người của Lidia, môi chu lên thuật lại làm cho Lidia nổi da gà.
Lidia giăng hắc tuyến đầy đầu nói:
-Làm ơn, xóa đoạn phim đó dùm mình.
-Không.
Habai tươi cười, dứt khoát nói.
Lidia trầm mặc, không lẽ cô kiếm một cái thùng rác và vứt cô nàng nhiều chuyện này vào rồi ném xuống biển phi tang luôn nhân chứng vật chứng?
-Được rồi. Nếu Lidia mạnh mẽ như thế tớ sẽ không lo lắng khi cậu tỏ ra không sợ kẻ khác.
Bá Thông vỗ vỗ vai Lidia đang trầm mặc, nói.
-Người cần lo lắng chính là cậu đấy, Leaka. Chỉ cần tên kia biết rằng chúng ta đã bị xử đẹp thì hắn sẽ không cho người đến tìm cậu hay tớ nữa.
Lidia nhìn Bá Thông đầy quan tâm lo lắng nói, nhưng nghe hắn bảo lo lắng cho mình, cô cảm thấy trong lòng thật cảm động và ấm áp.
-Cậu nói đúng. Giờ tớ thấy đói rồi, Habai có muốn đi ăn cùng bọn này không?
Bá Thông mỉm cười hỏi.
-Đi chứ, đi chứ! Tớ đang đói meo đây, đói từ lúc hoàn thành tiết thể chất đến giờ.
Habai xoa xoa bụng, miệng chu lên nói.
Đói đến thế sao không về nhà ăn đi còn ra đây nhiều chuyện? Lidia, Bá Thông đầu giăng đầy hắc tuyến thầm nghĩ.
Tuy nhiên, việc Habai vì lo lắng mà chạy theo xem khiến cho Bá Thông và Lidia cảm động, họ nghĩ người bạn này thật đáng kết giao.
Ngày hôm sau, đoạn phim "Lidia dũng mãnh" có cắt xén vài chỗ được trình chiếu ở lớp 6-C và nhận được sự hâm mộ của đông đảo các học sinh.
-Ha ha, hôm qua về coi hoài không chán, tớ nghĩ mình nên khoe một chút nên đem đoạn phim đó đến đây chiếu cho mọi người xem.
Habai gãi đầu cười ha ha, vẻ mặt ngây thơ vô số tội nói.
Hai mắt Lidia nhìn đoạn phim liền tối sầm, nắm đấm run run giơ lên, giận mà không có chỗ phát tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.