Chương 8
Moon
25/07/2019
- Ôi, tôi biết tôi đẹp mà..anh ko cần phải quỳ xuống vậy đâu, cũng ko cần nhìn tôi với ánh mắt đắm đuối vậy đâu. – nó nói rồi lại lăn ra cười.. – ha ha ha ha......
- C..cô.. –hắn giận sôi máu mà ko thể làm gì được, phải chăng, ở đây ko có ai, hắn sẽ cho nó 1 trận nhừ tử cho chết luôn cái thói sao chổi.. – cô có xin lỗi tôi ngay ko thì bảo ? (>`` - Ô..ca sĩ nổi tiếng mà nhỏ nhen thế hả ? – nó cố ý nói to ọi ng nghe thấy - ...tôi đâu có cố ý đâu ?...ko cho qua đc sao ? hố hố hố (nghe nó cười mà vô duyên thế ko biết ?)
- Cô..- thôi, máu dồn lên não hắn rồi, tức quá mà, híc, tức đến đau cả bụng luôn...hắn tiến lại gần mặc kệ cho bao nhiêu khán giả đang nhìn hắn.. – ....tôi cho cô đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn...
- I...I..am sorry... – nó thấy tình thế cấp bách quá liền phun đại ra 1 câu, khi thấy hắn dừng lại, cũng tỏ vẻ vừa ý, còn đám bạn bên dưới thì ngã ngửa ra đất, trời ơi, sao nay nó ngoan dữ vậy...đi xin lỗi ng khác cơ đấy..híc... thế nhưng chưa kịp định thần lại thì nó bồi thêm câu nữa.. - ...I am sorry... Nói yêu em từ lâu mà sao lòng anh lại câm nín ... (ko biết có đúng ko, mong các bác thông cảm)... (@.@)
Đúng thật, nó cất lên giọng hát oanh vàng của mình khiến hắn và khán giả suýt té ngửa, giọng hát của nó phải nói là hay nhưng nó ko muốn để lộ nên cố tình hát sai nhạc, Hải Tường khẽ cau mày rồi mỉm cười.. còn hắn..tức muốn ói máu luôn..giận sôi ng, mặt tím tái..híc..đau cả bụng..bắt nó xin lỗi, nó lại hát..
- Cô làm gì vậy hả ? – Hắn cau có rồi lại cố nén cơn giận.. (>`` - Tui....hát – nó hồn nhiên đáp rồi quay lại nói to ọi ng nghe thấy.. – đây là bài ‘I am sorry’ của ca sĩ Khánh Phương.. mong các bạn cho 1 tràng pháo tay..
Cả trường rầm rộ vỗ tay khi thấy nó nhận tấm học bổng từ tay Hải Tường, các thầy cô thì nước mắt ngắn nước mắt dài vì thứ hai sẽ ko thấy nó nữa..sẽ mất đi 1......cái của nợ...giọt nước mắt hạnh phúc..lăn tràn trên má..còn nó thì cười toe toét, mặc cho hắn đang bực như thế nào.. (^^)
- Cái đồ đầu thì to mà óc thì không có, tui hát mà anh tưởng tui xin lỗi anh hả, anh tự nguyện quỳ xuống chân tui mà...he he..nếu muốn cầu hôn thì chọn nơi kín kín tí nhe cưng... – nó nói nhỏ với hắn rồi ba chân 4 cẳng chạy biến, còn hắn...ngơ ng ra 1 lúc thì mới hiểu lời nó nói...(con ng chậm tiêu dễ sợ)..
Cầu hôn ? Nó ư ? Trời đất, thế này thì... hắn chết mất thôi, híc..tức sôi máu lên rồi mà..huhu..nghĩ mà ức chế quá đi được, ‘tôi thề là sẽ trả mối thù khắc cốt ghi xương này’ (khắc cốt ghi tâm, ng gì mà ngu dễ sợ)..
mà cũng đúng, khi yêu nhau ng ta thường thề sống chết có nhau còn khi đã ghét nhau rồi thì ng ta lại thề sống chết với nhau..đôi này cũng ko phải là ngoại lệ... (+.+).
Nó về mà miệng thì cứ cười toe, giường như cái miệng nó muốn ngoác ra luôn, hí hí, nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu thôi, nó ko ngờ cái tai họa mà nó vô tình gây ra ấy sẽ theo bám nó mãi đến sau này..
Còn hắn, do bực quá nên bị đau bụng, và mỗi lần đau bụng hắn lại phải ăn thật nhiều….
- Hừm..ko thể tin đc, sao lại có thể bất cẩn vậy chứ ? – tay quản lí đi đi lại lại trong phòng thi thoảng còn khẽ gắt.. – mai biết ăn nói sao với báo chí đây, sao lại gặp con nhỏ đó chứ ? Hôm trước nó ám ta, bây giờ... – quản lí khẽ chỉ vào hắn trong lúc đang..húp nốt tô mì.. – sao cậu bất cẩn thế ? Sao cậu lại...mà thôi.. cái quan trọng là cậu nghĩ cái khỉ gì khi đưa cho con bé sao chổi đó tấm học bổng.. lại còn..trời ơi..nó vào trường thì nhỡ gây ra bao nhiêu vụ xì cang dan đây ? Cậu ko muốn làm ca sĩ nữa phải ko...thôi, trong tháng tới, cậu chịu khó đi học, tôi lo giải quyết đám báo chí, nhưng cậu phải giám sát con nhỏ đó... (>’’ - Ừ... Ưm...oàm..xụp..xì xụp..xì xụp.. PHỤT..........– Hắn vẫn mải ăn cho no cái bụng hắn chứ nào có để ý tay quản lí nói gì đâu, mãi cho đến khi tên quản lí nói hắn phải giám sát nó thì.. hắn tuôn hết mọi thứ trong miệng ra..phản cảm ko chịu đc..- c..cá...cá..cái ...gì...ki..kia ? Em mà phải đi giám sát con nhóc đó á ? Ko đời nào...ko có đâu nha..
- Nếu cậu ko muốn thì để mình – Hải Tường lên tiếng, anh lại cười, (híc, anh ui, đừng cười nữa, ko em ngã ngửa bất tỉnh vô viện giờ)..trong đó kéo theo sự ngạc nhiên tột độ của hắn và tên quản lí.. - ..em thấy cô ấy rất có tố chất để trở thành ca sĩ.. (^^)
- Con nhóc nấm lùn đó á ? – hắn như ko tin nổi vào mắt mình,.- ..nó mà đc á ?
- Sao lại nấm ? đủ tiêu chuẩn mà – Hải Tường ngơ ngác..
- Con nhóc ấy 1m60 là cùng, tiêu chuẩn gái đẹp là phải 1m70 cơ.. – hắn phân bua.. (@@) (tiêu chuẩn gái đẹp của anh ý nghe mà sợ lun)
- Cái gì ? – Hải Tường tròn mắt – quái vật hả cha nội ? cao thế nhìn khiếp, mà hôm trước ai nói nhóc ấy có tiêu chuẩn dáng đẹp nhỉ..
- Thì... tại,..nhìn cô ta.. – hắn ko cãi lại nổi bèn im bặt.. (đuối lí rồi kìa ..hô hô)
- Vậy cũng được, nhưng ko nên nhẹ tay, con bé đó.. giao cho cả 2 cậu, vì hai cậu tự rước thì tự hứng, nhân tiện, Hải Tường, cậu nên nghỉ ngơi, vì nhóm 2 ng mà 1 ng hoạt động 1 mình ko đc, nhưng phải nhớ, ko đc tạo ra bất kì 1 vụ xicangdan nào nữa đâu, tôi ko giải quyết nổi đâu.. mà nhất là cậu.. – tên quản lí, nhìn hắn và quay đi, hắn thì lêu lêu tên quản lí sau lưng rồi xì xụp....ăn tiếp...(=.=’’)
- C..cô.. –hắn giận sôi máu mà ko thể làm gì được, phải chăng, ở đây ko có ai, hắn sẽ cho nó 1 trận nhừ tử cho chết luôn cái thói sao chổi.. – cô có xin lỗi tôi ngay ko thì bảo ? (>`` - Ô..ca sĩ nổi tiếng mà nhỏ nhen thế hả ? – nó cố ý nói to ọi ng nghe thấy - ...tôi đâu có cố ý đâu ?...ko cho qua đc sao ? hố hố hố (nghe nó cười mà vô duyên thế ko biết ?)
- Cô..- thôi, máu dồn lên não hắn rồi, tức quá mà, híc, tức đến đau cả bụng luôn...hắn tiến lại gần mặc kệ cho bao nhiêu khán giả đang nhìn hắn.. – ....tôi cho cô đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn...
- I...I..am sorry... – nó thấy tình thế cấp bách quá liền phun đại ra 1 câu, khi thấy hắn dừng lại, cũng tỏ vẻ vừa ý, còn đám bạn bên dưới thì ngã ngửa ra đất, trời ơi, sao nay nó ngoan dữ vậy...đi xin lỗi ng khác cơ đấy..híc... thế nhưng chưa kịp định thần lại thì nó bồi thêm câu nữa.. - ...I am sorry... Nói yêu em từ lâu mà sao lòng anh lại câm nín ... (ko biết có đúng ko, mong các bác thông cảm)... (@.@)
Đúng thật, nó cất lên giọng hát oanh vàng của mình khiến hắn và khán giả suýt té ngửa, giọng hát của nó phải nói là hay nhưng nó ko muốn để lộ nên cố tình hát sai nhạc, Hải Tường khẽ cau mày rồi mỉm cười.. còn hắn..tức muốn ói máu luôn..giận sôi ng, mặt tím tái..híc..đau cả bụng..bắt nó xin lỗi, nó lại hát..
- Cô làm gì vậy hả ? – Hắn cau có rồi lại cố nén cơn giận.. (>`` - Tui....hát – nó hồn nhiên đáp rồi quay lại nói to ọi ng nghe thấy.. – đây là bài ‘I am sorry’ của ca sĩ Khánh Phương.. mong các bạn cho 1 tràng pháo tay..
Cả trường rầm rộ vỗ tay khi thấy nó nhận tấm học bổng từ tay Hải Tường, các thầy cô thì nước mắt ngắn nước mắt dài vì thứ hai sẽ ko thấy nó nữa..sẽ mất đi 1......cái của nợ...giọt nước mắt hạnh phúc..lăn tràn trên má..còn nó thì cười toe toét, mặc cho hắn đang bực như thế nào.. (^^)
- Cái đồ đầu thì to mà óc thì không có, tui hát mà anh tưởng tui xin lỗi anh hả, anh tự nguyện quỳ xuống chân tui mà...he he..nếu muốn cầu hôn thì chọn nơi kín kín tí nhe cưng... – nó nói nhỏ với hắn rồi ba chân 4 cẳng chạy biến, còn hắn...ngơ ng ra 1 lúc thì mới hiểu lời nó nói...(con ng chậm tiêu dễ sợ)..
Cầu hôn ? Nó ư ? Trời đất, thế này thì... hắn chết mất thôi, híc..tức sôi máu lên rồi mà..huhu..nghĩ mà ức chế quá đi được, ‘tôi thề là sẽ trả mối thù khắc cốt ghi xương này’ (khắc cốt ghi tâm, ng gì mà ngu dễ sợ)..
mà cũng đúng, khi yêu nhau ng ta thường thề sống chết có nhau còn khi đã ghét nhau rồi thì ng ta lại thề sống chết với nhau..đôi này cũng ko phải là ngoại lệ... (+.+).
Nó về mà miệng thì cứ cười toe, giường như cái miệng nó muốn ngoác ra luôn, hí hí, nhưng tất cả mới chỉ bắt đầu thôi, nó ko ngờ cái tai họa mà nó vô tình gây ra ấy sẽ theo bám nó mãi đến sau này..
Còn hắn, do bực quá nên bị đau bụng, và mỗi lần đau bụng hắn lại phải ăn thật nhiều….
- Hừm..ko thể tin đc, sao lại có thể bất cẩn vậy chứ ? – tay quản lí đi đi lại lại trong phòng thi thoảng còn khẽ gắt.. – mai biết ăn nói sao với báo chí đây, sao lại gặp con nhỏ đó chứ ? Hôm trước nó ám ta, bây giờ... – quản lí khẽ chỉ vào hắn trong lúc đang..húp nốt tô mì.. – sao cậu bất cẩn thế ? Sao cậu lại...mà thôi.. cái quan trọng là cậu nghĩ cái khỉ gì khi đưa cho con bé sao chổi đó tấm học bổng.. lại còn..trời ơi..nó vào trường thì nhỡ gây ra bao nhiêu vụ xì cang dan đây ? Cậu ko muốn làm ca sĩ nữa phải ko...thôi, trong tháng tới, cậu chịu khó đi học, tôi lo giải quyết đám báo chí, nhưng cậu phải giám sát con nhỏ đó... (>’’ - Ừ... Ưm...oàm..xụp..xì xụp..xì xụp.. PHỤT..........– Hắn vẫn mải ăn cho no cái bụng hắn chứ nào có để ý tay quản lí nói gì đâu, mãi cho đến khi tên quản lí nói hắn phải giám sát nó thì.. hắn tuôn hết mọi thứ trong miệng ra..phản cảm ko chịu đc..- c..cá...cá..cái ...gì...ki..kia ? Em mà phải đi giám sát con nhóc đó á ? Ko đời nào...ko có đâu nha..
- Nếu cậu ko muốn thì để mình – Hải Tường lên tiếng, anh lại cười, (híc, anh ui, đừng cười nữa, ko em ngã ngửa bất tỉnh vô viện giờ)..trong đó kéo theo sự ngạc nhiên tột độ của hắn và tên quản lí.. - ..em thấy cô ấy rất có tố chất để trở thành ca sĩ.. (^^)
- Con nhóc nấm lùn đó á ? – hắn như ko tin nổi vào mắt mình,.- ..nó mà đc á ?
- Sao lại nấm ? đủ tiêu chuẩn mà – Hải Tường ngơ ngác..
- Con nhóc ấy 1m60 là cùng, tiêu chuẩn gái đẹp là phải 1m70 cơ.. – hắn phân bua.. (@@) (tiêu chuẩn gái đẹp của anh ý nghe mà sợ lun)
- Cái gì ? – Hải Tường tròn mắt – quái vật hả cha nội ? cao thế nhìn khiếp, mà hôm trước ai nói nhóc ấy có tiêu chuẩn dáng đẹp nhỉ..
- Thì... tại,..nhìn cô ta.. – hắn ko cãi lại nổi bèn im bặt.. (đuối lí rồi kìa ..hô hô)
- Vậy cũng được, nhưng ko nên nhẹ tay, con bé đó.. giao cho cả 2 cậu, vì hai cậu tự rước thì tự hứng, nhân tiện, Hải Tường, cậu nên nghỉ ngơi, vì nhóm 2 ng mà 1 ng hoạt động 1 mình ko đc, nhưng phải nhớ, ko đc tạo ra bất kì 1 vụ xicangdan nào nữa đâu, tôi ko giải quyết nổi đâu.. mà nhất là cậu.. – tên quản lí, nhìn hắn và quay đi, hắn thì lêu lêu tên quản lí sau lưng rồi xì xụp....ăn tiếp...(=.=’’)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.