Chương 13: Giải quyết vấn đề (1)
Mun
27/05/2015
Một lát sau, chiếc xe dừng lại , nó từ trên xe bước xuống lập tức thu hút ánh nhìn của nhiều người. Làn da trắng noãn làm nó càng thêm nổi bật. Jun và nó đi dạo đến khi nó mỏi chân, ngồi lại trên một ghế đá ven hồ. Còn nhớ lúc trước, nó và hắn cũng ngồi như thế này bên bờ sông, hắn đánh ghita còn nó ngồi hát. Cũng không có ai nói chuyện nhưng rất yên bình, chứ không như bây giờ. Cả hai cứ chìm vào trầm mặc cho đến khi nó lên tiếng.
-Lúc anh đi, tôi thật sự, thật sự không thể nào tin được. Chỉ còn hai tuần nữa là có thể tự do, có thể ở bên nhau như đã hứa. Nhưng anh lại bỏ đi. – Nó bất chợt lên tiếng
-…
-…
-Khi đó, tôi đã sốt cả tuần liền, cứ ngây ngốc nằm ở đó mãi cho đến khi…họ đưa tôi số của anh. Ngày nào tôi cũng nhìn hàng số đó đến thuộc lòng, nhưng không đủ can đảm để gọi. Khi tôi thật sự cần anh nhất, khi cha tôi qua đời, tôi đã gọi cho anh, dùng hết can đảm để gọi cho anh. Không có ai bắt máy… tôi cứ gọi mãi như thế nhưng vẫn không được. Cả đêm tôi không tài nào ngủ nổi. Chỉ sợ nếu ngủ quên, anh gọi đến sẽ không có ai bắt máy. Tôi… - nó nghẹn ngào
-Lúc đó là anh sai. Lẽ ra không nên để em lại một mình, không nên thất hứa. – Jun ôm chầm lấy nó, ép nó vào lồng ngực anh, lau nước mắt cho nó
-Đều là do anh. Tại anh hết… - nó đấm vào người hắn, cắn vào cổ hắn.
-Được rồi. Là do anh. Em đừng khóc.
-Em không khóc. – nó quẹt nước mắt
-Ừ. Lần này anh về, nhất định sẽ không đi nữa. Sẽ ở đây chăm sóc em, được không?
-Nói dối. Lần đó cũng nói như vậy, nhưng anh lại bỏ đi. – nó không nhịn được khóc lớn lên
-Ngoan, nín đi. Lần này là thật.
Nó không trả lời, vùi đầu vào ngực hắn.
-Em là cún sao, cắn đau quá. – hắn xoa cổ mình
-Có tin là em cắn anh chết không. – nó chu môi
-Ngoan. Về nhà nào. – Jun xoa đầu nó, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó
-Em không phải cún con anh nuôi. Đừng xoa đầu em. – nó nắm chặt tay hắn
-Lại đây xem nào. – hắn kéo nó lại, lấy chiếc áo phao lông của hắn khoác lên cho nó, gài kín, trùm mũ rồi nhếch miệng khen đẹp
-Ai lại mặc như thế này chứ? – Zu hừ mũi
-Lần sau ra ngoài không được mặc bộ này nữa. Váy phải dài đến gót chân, biết chưa.
-Biết…chết liền. Haha. – Nó nói xong thì bỏ chạy, quay lại cười với hắn
-Chạy đi đâu. – Jun nắm tay nó kéo lại.
Cả hai vừa đi vừa đùa giỡn cho đến khi lên xe. Hắn thắt dây an toàn cho nó, không nhịn được xoa đầu nó lần nữa rồi khởi động xe. Zu nhăn mặt ôm lấy đầy, trừng mắt nhìn hắn. Chẳng mấy chốc cả hai đã về đến nhà. Tuy chưa vào cửa nhưng tiếng cãi nhau ngày nào cũng đều đặn vang lên.
-Anh là heo sao? Có tô phở cũng ăn không xong. – Su hét lên
-Tôi là heo thì ăn xong lâu rồi. – Bin đáp lại
-Có chuyện gì vậy? – Nó chạy vào, nhảy phốc lên ghế
-Chúng tớ thi ăn phở đua. Ai thua phải nấu ăn một tuần. Tớ với anh ta một đội. Thật không ra gì mà. – Su phụng phịu
-Cái gì mà không ra gì. Cô giỏi thì ăn thử xem.
-Hai người thua rồi đấy, nhớ thực hiện lời hứa nhé. – Ken cười tưoi
-Hai người thích cãi nhau lắm hả? – Mun hỏi
-Chỉ có chúng ta là yên tĩnh nhất, đúng không. – Kin kéo vai Mun
-Đúng vậy. – nhỏ mỉm cười
-Lúc anh đi, tôi thật sự, thật sự không thể nào tin được. Chỉ còn hai tuần nữa là có thể tự do, có thể ở bên nhau như đã hứa. Nhưng anh lại bỏ đi. – Nó bất chợt lên tiếng
-…
-…
-Khi đó, tôi đã sốt cả tuần liền, cứ ngây ngốc nằm ở đó mãi cho đến khi…họ đưa tôi số của anh. Ngày nào tôi cũng nhìn hàng số đó đến thuộc lòng, nhưng không đủ can đảm để gọi. Khi tôi thật sự cần anh nhất, khi cha tôi qua đời, tôi đã gọi cho anh, dùng hết can đảm để gọi cho anh. Không có ai bắt máy… tôi cứ gọi mãi như thế nhưng vẫn không được. Cả đêm tôi không tài nào ngủ nổi. Chỉ sợ nếu ngủ quên, anh gọi đến sẽ không có ai bắt máy. Tôi… - nó nghẹn ngào
-Lúc đó là anh sai. Lẽ ra không nên để em lại một mình, không nên thất hứa. – Jun ôm chầm lấy nó, ép nó vào lồng ngực anh, lau nước mắt cho nó
-Đều là do anh. Tại anh hết… - nó đấm vào người hắn, cắn vào cổ hắn.
-Được rồi. Là do anh. Em đừng khóc.
-Em không khóc. – nó quẹt nước mắt
-Ừ. Lần này anh về, nhất định sẽ không đi nữa. Sẽ ở đây chăm sóc em, được không?
-Nói dối. Lần đó cũng nói như vậy, nhưng anh lại bỏ đi. – nó không nhịn được khóc lớn lên
-Ngoan, nín đi. Lần này là thật.
Nó không trả lời, vùi đầu vào ngực hắn.
-Em là cún sao, cắn đau quá. – hắn xoa cổ mình
-Có tin là em cắn anh chết không. – nó chu môi
-Ngoan. Về nhà nào. – Jun xoa đầu nó, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó
-Em không phải cún con anh nuôi. Đừng xoa đầu em. – nó nắm chặt tay hắn
-Lại đây xem nào. – hắn kéo nó lại, lấy chiếc áo phao lông của hắn khoác lên cho nó, gài kín, trùm mũ rồi nhếch miệng khen đẹp
-Ai lại mặc như thế này chứ? – Zu hừ mũi
-Lần sau ra ngoài không được mặc bộ này nữa. Váy phải dài đến gót chân, biết chưa.
-Biết…chết liền. Haha. – Nó nói xong thì bỏ chạy, quay lại cười với hắn
-Chạy đi đâu. – Jun nắm tay nó kéo lại.
Cả hai vừa đi vừa đùa giỡn cho đến khi lên xe. Hắn thắt dây an toàn cho nó, không nhịn được xoa đầu nó lần nữa rồi khởi động xe. Zu nhăn mặt ôm lấy đầy, trừng mắt nhìn hắn. Chẳng mấy chốc cả hai đã về đến nhà. Tuy chưa vào cửa nhưng tiếng cãi nhau ngày nào cũng đều đặn vang lên.
-Anh là heo sao? Có tô phở cũng ăn không xong. – Su hét lên
-Tôi là heo thì ăn xong lâu rồi. – Bin đáp lại
-Có chuyện gì vậy? – Nó chạy vào, nhảy phốc lên ghế
-Chúng tớ thi ăn phở đua. Ai thua phải nấu ăn một tuần. Tớ với anh ta một đội. Thật không ra gì mà. – Su phụng phịu
-Cái gì mà không ra gì. Cô giỏi thì ăn thử xem.
-Hai người thua rồi đấy, nhớ thực hiện lời hứa nhé. – Ken cười tưoi
-Hai người thích cãi nhau lắm hả? – Mun hỏi
-Chỉ có chúng ta là yên tĩnh nhất, đúng không. – Kin kéo vai Mun
-Đúng vậy. – nhỏ mỉm cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.