Chương 349: Chương 349: Hoàng ngân bị bắt
Diệt Thiên
15/07/2018
Bạch Hải lúc này nhìn về phía Hoàng Ngân với Nhã Kỳ đang đi về phía chỗ ghế đá gần bọn hắn. Cách chiếc xe của nhóm người Bạch Hải chừng vài bước chân. Lúc này Hoàng Ngân cùng với Nhã Kỳ ngồi xuống Nhã Kỳ lúc này mới mở ra hộp bột chiên trứng của mình, lấy gia vị đổ vào.
Hoàng Ngân cũng thao tác không khác gì Nhã Kỳ trộn đều tất cả các thứ trong hộp lên. Hoàng Ngân mới nhìn Nhã Kỳ nói.
-Dạo gần đây có tin tức gì của anh Kiệt không chị cả tuần nay hầu như không nghe chị nói gì về chuyện anh Kiệt về nước.
-Cái này chị cũng không biết. Sao em không hỏi Ngọc Nhi? Cô ta chắc biết Thiếu Kiệt chừng nào về mà?
Nhã Kỳ giả vờ như không biết chuyện gì vừa ăn vừa nói với Hoàng Ngân. Thở dài một tiếng Hoàng Ngân lấy chiếc nĩa nhựa được người bán đưa cho ghim ghim lên miếng bột chiên nói.
-Dạo này cứ thấy Ngọc Nhi bận bịu sao ấy! Thấy bạn đó hết xử lý chuyện này đến chuyện kia. Em lại sợ làm phiền, đúng thật là anh em có những công ty nhiều thế mà Ngọc Nhi lại thay anh em điều hành chắc cũng mệt mỏi không kém đâu.
Hoàng Ngân nghĩ sao nói vậy về những gì cô thấy được kể từ khi Thiếu Kiệt đi du lịch mà ra. Ngoài mặt Ngọc Nhi vẫn bình thường ở trường nhưng bên trong từng cái mệnh lệnh được âm thầm đưa ra để giải quyết mọi việc. Ngay cả Nhã Kỳ cũng thấy đây là một việc làm không dễ.
-Cái này chị cũng chịu! Ngọc Nhi thay Thiếu Kiệt truyền đạt những thứ cậu ta muốn. Cũng không dễ dàng gì, nếu công việc vẫn tốt những mà công việc không ổn thì Ngọc Nhi cũng liên lụy không nhẹ.
-Mà thôi khi nào anh Kiệt về em phải đòi anh ấy vài món quà mới được. Không thì lỗ chết, em sẽ thay chị đòi một phần quà của anh Kiệt cho chị. Dù sao chị cũng là người kèm em học chắc chắn anh Kiệt phải có quà cho chị. Có gì em nói với ảnh.
Sự hồn nhiên của Hoàng Ngân làm cho Nhã Kỳ có chút chột dạ. Nhưng nghĩ đến những người phía sau mình cô lại không nói gì tiếp tục cầm hộp thức ăn của mình cùng với Hoàng Ngân vừa ăn vừa nói chuyện về những gì đã diễn ra trong ngày.
Trên xe lúc này Văn Thoại mới lấy ra một chai nước nhỏ nhìn Bạch Hải nói.
-Cũng may trước khi qua đây em chuẩn bị một hai lọ thế này. Đề phòng con nhỏ kia la lớn em nghĩ nên chụp thuốc mê nó.
Bạch Hải lúc này cũng quay lưng xuống nhìn chai nước thuốc trong tay Văn Thoại cười nói.
-Đến cả cái này chú cũng chuẩn bị à. Anh định để mấy chú xuống xe lôi hai đưa nó lên thôi. Nếu có cái này nữa thì đúng là đỡ phiền phức. Mà chú mày làm sao biết mà đem theo thế.
-Có gì đâu định qua đây thấy em nào đẹp đẹp cho vào một tý để vui vẻ ấy mà. Không ngờ giờ lại có đất dùng. Bắt hai đứa nó nếu mà thấy ồn quá thì cho vài giọt. Yên tỉnh đỡ làm phiền.
Văn Thoại đem những gì mình dự định khi còn ở Myanmar nói cho mọi người trên xe nghe. Bốn người lúc này đều lắc đầu bởi thằng này tính toán cả phần không cua được thì cưỡng bức như thế này thì thật tâm tư không nhỏ. Nhưng vì bọn họ cũng không khác gì hắn đứa nào trên chiếc xe này mà không từng dùng qua thủ đoạn như thế này.
-Đợi một chút khi nó bỏ cái hộp qua bên cạnh thì xuống xe ra tay như đã định. Làm trong êm thắm rút đi trong âm thầm không để ai chú ý là được.
Bạch Hải nói ra ký hiệu mọi người trên xe đều gật đầu. Chỉ có Văn Thoại nhìn chằm chằm vào hai người qua của kính xe ô tô. Hắn cần phải đến đúng thời gian mới đổ thuốc mê vào khăn, như thế mới tránh được sự bay hơi của nước thuốc.
Một lúc sau khi mà Nhã Kỳ đem hộp đồ ăn của mình đặt xuống. Bạch Hải thấy thế nói.
-Ra tay!
Văn Thoại nhanh chóng mở chai nước thuốc đem vài giọt thấm vào giữa khăn của Tứ Hải với của mình. Cái khăn lúc này hiện lên một vết đậm. Cửa bên hông xe được mở ra bốn người đều bước xuống xe chỉ còn lại Bạch Hải bắt đầu đề máy xe ô tô.
Bước đến từ phía sau của hai ngươi Hoàng Ngân và Nhã Kỳ. Vốn đang nói chuyện vui vẻ. Bất chợt bị một bàn tay từ phía sau chụp tới Hoàng Ngân vốn muốn vùng vẫy nhưng lúc này quán tính bị bất ngờ của cơ thể đem lượng không khí trước cái khăn thông qua đường hô hấp hít thật sâu. Đôi tay vốn đưa lên nhưng từ từ chậm lại ánh mắt của Hoàng Ngân từ từ chìm xuống. Nhã Kỳ bên cạnh cũng không khác gì mình cô chỉ biết rằng theo quán tính nhìn qua Nhã Kỳ cũng thấy trên mặt Nhã Kỳ một cái khăn giống như của mình. Chỉ kịp đụng nhẹ vào người Nhã Kỳ Hoàng Ngân hoàn toàn chìm vào giấc ngủ của nước thuốc.
Cơ thể hai người bị nhấc bỗng lên. Nhóm người Bạch Hải nhanh chóng đặt hai người lên băng ghế. Lấy dây gút buột lại tay và chân của Nhã Kỳ cùng với Hoàng Ngân.
Đóng cánh cửa xe lại Bạch Hải nhanh chóng cho xe chạy vào con đường trước mặt theo lộ tuyến mà Nhã Kỳ đã đưa cho hắn. Vô Lăng trên tay nhìn đồng hồ lúc này kém mười lăm phút sáu giờ. Dòng đường lúc này hoàn toàn đông đúc xe cộ.
Chỉ có chiếc xe của Bạch Hải là lướt đi vào trong những còn đường thông với các con đường khác di chuyển một cách nhẹ nhàng không cản trỡ.
Bây giờ gần đó mới có ba bốn người chạy lại nơi của Nhã Kỳ với Hoàng Ngân, một người trong đó chạy tới bỏ luôn cả chiếc xe máy hắn đang ngồi trên đó.
-Mẹ nó! Lần này toi rồi Nhã Kỳ với em của Thiếu Chủ bị bọn nó bắt đi rồi. Má nó.
-Thật quá ỷ y cô ta trong tầm mắt không tiếp cận gần. Đến kịp lúc là không có chuyện gì rồi lần này làm sao mà báo cáo đây.
Lúc tất cả họ đều nhìn nhau. Việc xảy ra quá bất ngờ làm họ trở tay không kịp. Một người trong đó mới thở dài nói với mấy người còn lại.
-Không báo cũng phải báo! Kỳ này có khiển trách thì cả đám chịu chung hết cách rồi. Bọn nó hình như biết được bố cục chỗ này tính toán cả đường thoát rồi.
Một người trong nhóm nhìn người vừa đưa ra ý kiến nói.
-Ông gọi đi việc này báo cáo càng sớm càng tốt. Đội trưởng mà biết tụi mình làm việc bất lực không xong thế này cũng chết. Má tức thật!
Những người còn lại lúc này cũng nhìn về phía người đã đưa ra ý kiến, như bảo tự hắn gọi cho Bảo Huân. Một người cầm lên cặp xách của Hoàng Ngân thở dài lắc đầu.
Bây giờ người đề xuất ý kiến cũng chỉ có thể đem việc này báo cáo. Cầm trên tay điện thoại của mình tìm trong danh bạ số điện thoại của Lưu Bảo Huân. Cố gắng lắm hắn mới nhấn được nút gọi đi.
Đợi cho một âm thanh đơn điệu của những hồi chuông điện thoại của hệ thống người này cũng lấy hết can đảm hít thở thật sâu. Đối với hắn giờ đây mọi thứ như nặng nề thêm.
Lưu Bảo Huân lúc này thấy điện thoại gọi đến từ đội viên của mình cũng mừng thầm hắn đang hi vọng bên kia báo cáo cho hắn một tin tức tốt lành về việc đã tìm thấy nhóm người của Ngô Trực. Nếu không người đội trưởng như hắn thật thất bại.
Bước ra gần đến chỗ lối lên của tầng hầm, cách xa nơi Thiếu Kiệt đang ngồi ở bàn làm việc. Lúc này Bảo Huân mới chấp nhận cuộc gọi nói.
-Sao có tin nhóm người Ngô Trực chưa? Bọn họ ở đâu?
Vốn hi vọng sẽ tìm được nơi ở của nhóm người Ngô Trực làm cho Bảo Huân càng gấp gáp, hối đội viên mình báo cáo. Người đội viên nghe thế cũng thở dài qua điện thoại nói.
-Vâng đúng là có một ít tung tích của bọn người Ngô Trực nhưng mà đội trưởng phải bình tĩnh.
-Thì nói lẹ đi anh mày đang hết sức bình tĩnh rồi, có tin tức báo cáo gỡ lại mặt mũi chút chứ. Bọn hắn đang ở đâu?
Bảo Huân nói chuyện qua điện thoại thấy đội viên mình dài dòng hắn cũng hối thúc. Người đội viên lúc này cũng méo mặt nhìn những người xung quanh đang nhìn hắn như để hắn nói càng sớm càng tốt.
-Vâng Bọn người Ngô Trực vừa bắt Nhã Kỳ với Hoàng Ngân em họ thiếu chủ ở công viên xong.
-Ừ... Ừ! Ở công viên … Cái Gì! Mấy người đùa! Sao lại như thế được.
Vốn đang vui vẻ lúc này vừa nghe xong câu nói của người đội viên Lưu Bảo Huân có chút hồ đồ. Nhưng chợt hiểu ra điều gì đó hắn quát thẳng vào điện thoại khiến Thiếu Kiệt đang ngồi làm việc cũng đưa mắt nhìn.
-Không chuyện này không đùa!... Bọn em nói thật!... Bọn chúng vừa mới ra tay xong … Không kịp đuổi theo.
-Giờ phải báo cáo thế nào đây trời. Mấy người hại thảm rồi!
Bảo Huân lúc này muốn khóc cũng không được việc này giờ thành không phải việc có thể qua loa nữa. Vốn còn tin vào năng lực của nhóm mình chỉ là chưa quen với theo dõi mục tiêu di động. Giờ đây Bảo Huân thật sự bó tay với đội ngũ của mình.
Hắn cúp máy điện thoại bước chầm chậm về phía Thiếu Kiệt. Công Toại nhìn hắn như muốn hỏi tìm được tin tức gì chưa. Nhưng chỉ nhận lại khuôn mặt mếu và cái lắc đầu làm hắn thở dài.
Tiến đến bên cạnh Công Toại, Bảo Huân lúc này vừa định lên tiếng thì Thiếu Kiệt đang đánh máy dừng lại cất tiếng hỏi hắn trước.
-Có tin tức gì về nhóm người của Ngô Trực không?
Bảo Huân lúc này cũng tự mình trấn an trong lòng rằng Thiếu Kiệt sẽ bình tĩnh giải quyết mọi chuyện. Nhìn thấy Thiếu Kiệt nhìn mình. Bảo Huân mới chậm chậm nói.
-Vâng không hẳn là tin tức của nhóm người của Ngô Trực mà còn có cả những thông tin khác.
Công Toại lúc này cũng nhìn Bảo Huân ánh mắt hình viên đạn. Bởi qua việc giao tiếp ngầm vừa rồi. Bảo Huân nói hắn không có tin tức. Giờ lại nói có tin tức thì Công Toại không hài lòng.
-Vâng nhóm người của Ngô Trực vừa mới bắt đi Nhã Kỳ cùng với Hoàng Ngân ở công viên hiện tại đã chạy thoát khỏi những người của mình.
Mọi người đang có mặt ở đây đều ngẫn người ra. Thiếu Kiệt đang cầm cái cốc uống một ngụm nước cũng vuột tay rơi xuống bể tan tành. Công Toại thì xám mặt sắc mặt không tốt thấy rõ.
Hoàng Ngân cũng thao tác không khác gì Nhã Kỳ trộn đều tất cả các thứ trong hộp lên. Hoàng Ngân mới nhìn Nhã Kỳ nói.
-Dạo gần đây có tin tức gì của anh Kiệt không chị cả tuần nay hầu như không nghe chị nói gì về chuyện anh Kiệt về nước.
-Cái này chị cũng không biết. Sao em không hỏi Ngọc Nhi? Cô ta chắc biết Thiếu Kiệt chừng nào về mà?
Nhã Kỳ giả vờ như không biết chuyện gì vừa ăn vừa nói với Hoàng Ngân. Thở dài một tiếng Hoàng Ngân lấy chiếc nĩa nhựa được người bán đưa cho ghim ghim lên miếng bột chiên nói.
-Dạo này cứ thấy Ngọc Nhi bận bịu sao ấy! Thấy bạn đó hết xử lý chuyện này đến chuyện kia. Em lại sợ làm phiền, đúng thật là anh em có những công ty nhiều thế mà Ngọc Nhi lại thay anh em điều hành chắc cũng mệt mỏi không kém đâu.
Hoàng Ngân nghĩ sao nói vậy về những gì cô thấy được kể từ khi Thiếu Kiệt đi du lịch mà ra. Ngoài mặt Ngọc Nhi vẫn bình thường ở trường nhưng bên trong từng cái mệnh lệnh được âm thầm đưa ra để giải quyết mọi việc. Ngay cả Nhã Kỳ cũng thấy đây là một việc làm không dễ.
-Cái này chị cũng chịu! Ngọc Nhi thay Thiếu Kiệt truyền đạt những thứ cậu ta muốn. Cũng không dễ dàng gì, nếu công việc vẫn tốt những mà công việc không ổn thì Ngọc Nhi cũng liên lụy không nhẹ.
-Mà thôi khi nào anh Kiệt về em phải đòi anh ấy vài món quà mới được. Không thì lỗ chết, em sẽ thay chị đòi một phần quà của anh Kiệt cho chị. Dù sao chị cũng là người kèm em học chắc chắn anh Kiệt phải có quà cho chị. Có gì em nói với ảnh.
Sự hồn nhiên của Hoàng Ngân làm cho Nhã Kỳ có chút chột dạ. Nhưng nghĩ đến những người phía sau mình cô lại không nói gì tiếp tục cầm hộp thức ăn của mình cùng với Hoàng Ngân vừa ăn vừa nói chuyện về những gì đã diễn ra trong ngày.
Trên xe lúc này Văn Thoại mới lấy ra một chai nước nhỏ nhìn Bạch Hải nói.
-Cũng may trước khi qua đây em chuẩn bị một hai lọ thế này. Đề phòng con nhỏ kia la lớn em nghĩ nên chụp thuốc mê nó.
Bạch Hải lúc này cũng quay lưng xuống nhìn chai nước thuốc trong tay Văn Thoại cười nói.
-Đến cả cái này chú cũng chuẩn bị à. Anh định để mấy chú xuống xe lôi hai đưa nó lên thôi. Nếu có cái này nữa thì đúng là đỡ phiền phức. Mà chú mày làm sao biết mà đem theo thế.
-Có gì đâu định qua đây thấy em nào đẹp đẹp cho vào một tý để vui vẻ ấy mà. Không ngờ giờ lại có đất dùng. Bắt hai đứa nó nếu mà thấy ồn quá thì cho vài giọt. Yên tỉnh đỡ làm phiền.
Văn Thoại đem những gì mình dự định khi còn ở Myanmar nói cho mọi người trên xe nghe. Bốn người lúc này đều lắc đầu bởi thằng này tính toán cả phần không cua được thì cưỡng bức như thế này thì thật tâm tư không nhỏ. Nhưng vì bọn họ cũng không khác gì hắn đứa nào trên chiếc xe này mà không từng dùng qua thủ đoạn như thế này.
-Đợi một chút khi nó bỏ cái hộp qua bên cạnh thì xuống xe ra tay như đã định. Làm trong êm thắm rút đi trong âm thầm không để ai chú ý là được.
Bạch Hải nói ra ký hiệu mọi người trên xe đều gật đầu. Chỉ có Văn Thoại nhìn chằm chằm vào hai người qua của kính xe ô tô. Hắn cần phải đến đúng thời gian mới đổ thuốc mê vào khăn, như thế mới tránh được sự bay hơi của nước thuốc.
Một lúc sau khi mà Nhã Kỳ đem hộp đồ ăn của mình đặt xuống. Bạch Hải thấy thế nói.
-Ra tay!
Văn Thoại nhanh chóng mở chai nước thuốc đem vài giọt thấm vào giữa khăn của Tứ Hải với của mình. Cái khăn lúc này hiện lên một vết đậm. Cửa bên hông xe được mở ra bốn người đều bước xuống xe chỉ còn lại Bạch Hải bắt đầu đề máy xe ô tô.
Bước đến từ phía sau của hai ngươi Hoàng Ngân và Nhã Kỳ. Vốn đang nói chuyện vui vẻ. Bất chợt bị một bàn tay từ phía sau chụp tới Hoàng Ngân vốn muốn vùng vẫy nhưng lúc này quán tính bị bất ngờ của cơ thể đem lượng không khí trước cái khăn thông qua đường hô hấp hít thật sâu. Đôi tay vốn đưa lên nhưng từ từ chậm lại ánh mắt của Hoàng Ngân từ từ chìm xuống. Nhã Kỳ bên cạnh cũng không khác gì mình cô chỉ biết rằng theo quán tính nhìn qua Nhã Kỳ cũng thấy trên mặt Nhã Kỳ một cái khăn giống như của mình. Chỉ kịp đụng nhẹ vào người Nhã Kỳ Hoàng Ngân hoàn toàn chìm vào giấc ngủ của nước thuốc.
Cơ thể hai người bị nhấc bỗng lên. Nhóm người Bạch Hải nhanh chóng đặt hai người lên băng ghế. Lấy dây gút buột lại tay và chân của Nhã Kỳ cùng với Hoàng Ngân.
Đóng cánh cửa xe lại Bạch Hải nhanh chóng cho xe chạy vào con đường trước mặt theo lộ tuyến mà Nhã Kỳ đã đưa cho hắn. Vô Lăng trên tay nhìn đồng hồ lúc này kém mười lăm phút sáu giờ. Dòng đường lúc này hoàn toàn đông đúc xe cộ.
Chỉ có chiếc xe của Bạch Hải là lướt đi vào trong những còn đường thông với các con đường khác di chuyển một cách nhẹ nhàng không cản trỡ.
Bây giờ gần đó mới có ba bốn người chạy lại nơi của Nhã Kỳ với Hoàng Ngân, một người trong đó chạy tới bỏ luôn cả chiếc xe máy hắn đang ngồi trên đó.
-Mẹ nó! Lần này toi rồi Nhã Kỳ với em của Thiếu Chủ bị bọn nó bắt đi rồi. Má nó.
-Thật quá ỷ y cô ta trong tầm mắt không tiếp cận gần. Đến kịp lúc là không có chuyện gì rồi lần này làm sao mà báo cáo đây.
Lúc tất cả họ đều nhìn nhau. Việc xảy ra quá bất ngờ làm họ trở tay không kịp. Một người trong đó mới thở dài nói với mấy người còn lại.
-Không báo cũng phải báo! Kỳ này có khiển trách thì cả đám chịu chung hết cách rồi. Bọn nó hình như biết được bố cục chỗ này tính toán cả đường thoát rồi.
Một người trong nhóm nhìn người vừa đưa ra ý kiến nói.
-Ông gọi đi việc này báo cáo càng sớm càng tốt. Đội trưởng mà biết tụi mình làm việc bất lực không xong thế này cũng chết. Má tức thật!
Những người còn lại lúc này cũng nhìn về phía người đã đưa ra ý kiến, như bảo tự hắn gọi cho Bảo Huân. Một người cầm lên cặp xách của Hoàng Ngân thở dài lắc đầu.
Bây giờ người đề xuất ý kiến cũng chỉ có thể đem việc này báo cáo. Cầm trên tay điện thoại của mình tìm trong danh bạ số điện thoại của Lưu Bảo Huân. Cố gắng lắm hắn mới nhấn được nút gọi đi.
Đợi cho một âm thanh đơn điệu của những hồi chuông điện thoại của hệ thống người này cũng lấy hết can đảm hít thở thật sâu. Đối với hắn giờ đây mọi thứ như nặng nề thêm.
Lưu Bảo Huân lúc này thấy điện thoại gọi đến từ đội viên của mình cũng mừng thầm hắn đang hi vọng bên kia báo cáo cho hắn một tin tức tốt lành về việc đã tìm thấy nhóm người của Ngô Trực. Nếu không người đội trưởng như hắn thật thất bại.
Bước ra gần đến chỗ lối lên của tầng hầm, cách xa nơi Thiếu Kiệt đang ngồi ở bàn làm việc. Lúc này Bảo Huân mới chấp nhận cuộc gọi nói.
-Sao có tin nhóm người Ngô Trực chưa? Bọn họ ở đâu?
Vốn hi vọng sẽ tìm được nơi ở của nhóm người Ngô Trực làm cho Bảo Huân càng gấp gáp, hối đội viên mình báo cáo. Người đội viên nghe thế cũng thở dài qua điện thoại nói.
-Vâng đúng là có một ít tung tích của bọn người Ngô Trực nhưng mà đội trưởng phải bình tĩnh.
-Thì nói lẹ đi anh mày đang hết sức bình tĩnh rồi, có tin tức báo cáo gỡ lại mặt mũi chút chứ. Bọn hắn đang ở đâu?
Bảo Huân nói chuyện qua điện thoại thấy đội viên mình dài dòng hắn cũng hối thúc. Người đội viên lúc này cũng méo mặt nhìn những người xung quanh đang nhìn hắn như để hắn nói càng sớm càng tốt.
-Vâng Bọn người Ngô Trực vừa bắt Nhã Kỳ với Hoàng Ngân em họ thiếu chủ ở công viên xong.
-Ừ... Ừ! Ở công viên … Cái Gì! Mấy người đùa! Sao lại như thế được.
Vốn đang vui vẻ lúc này vừa nghe xong câu nói của người đội viên Lưu Bảo Huân có chút hồ đồ. Nhưng chợt hiểu ra điều gì đó hắn quát thẳng vào điện thoại khiến Thiếu Kiệt đang ngồi làm việc cũng đưa mắt nhìn.
-Không chuyện này không đùa!... Bọn em nói thật!... Bọn chúng vừa mới ra tay xong … Không kịp đuổi theo.
-Giờ phải báo cáo thế nào đây trời. Mấy người hại thảm rồi!
Bảo Huân lúc này muốn khóc cũng không được việc này giờ thành không phải việc có thể qua loa nữa. Vốn còn tin vào năng lực của nhóm mình chỉ là chưa quen với theo dõi mục tiêu di động. Giờ đây Bảo Huân thật sự bó tay với đội ngũ của mình.
Hắn cúp máy điện thoại bước chầm chậm về phía Thiếu Kiệt. Công Toại nhìn hắn như muốn hỏi tìm được tin tức gì chưa. Nhưng chỉ nhận lại khuôn mặt mếu và cái lắc đầu làm hắn thở dài.
Tiến đến bên cạnh Công Toại, Bảo Huân lúc này vừa định lên tiếng thì Thiếu Kiệt đang đánh máy dừng lại cất tiếng hỏi hắn trước.
-Có tin tức gì về nhóm người của Ngô Trực không?
Bảo Huân lúc này cũng tự mình trấn an trong lòng rằng Thiếu Kiệt sẽ bình tĩnh giải quyết mọi chuyện. Nhìn thấy Thiếu Kiệt nhìn mình. Bảo Huân mới chậm chậm nói.
-Vâng không hẳn là tin tức của nhóm người của Ngô Trực mà còn có cả những thông tin khác.
Công Toại lúc này cũng nhìn Bảo Huân ánh mắt hình viên đạn. Bởi qua việc giao tiếp ngầm vừa rồi. Bảo Huân nói hắn không có tin tức. Giờ lại nói có tin tức thì Công Toại không hài lòng.
-Vâng nhóm người của Ngô Trực vừa mới bắt đi Nhã Kỳ cùng với Hoàng Ngân ở công viên hiện tại đã chạy thoát khỏi những người của mình.
Mọi người đang có mặt ở đây đều ngẫn người ra. Thiếu Kiệt đang cầm cái cốc uống một ngụm nước cũng vuột tay rơi xuống bể tan tành. Công Toại thì xám mặt sắc mặt không tốt thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.