Chương 350: Chương 350: Náo động lưu minh (1)
Diệt Thiên
15/07/2018
Cám ơn đọc giả malua01 đã ủng hộ 1 kim đậu để góp tiền đóng net cám ơn bạn nhiều.. Thank mọi người đã ủng hộ mua chương theo dõi góp thêm giúp tác có thêm thu nhập cám ơn mọi người.
Thiếu Kiệt lúc này đứng bật dậy, hắn tức giận cho chính bản thân mình tại sao quên mất Hoàng Ngân mà không để người bảo vệ cô. Dẫn đến những hệ lụy thấy rõ. Một ánh mắt toát lên vẻ đằng đằng sát khí, một cổ áp lực không tên đè nặng lên mỗi người ở đây. Hà Vi lúc này mới bước đến bên cạnh hắn đưa tay nắm chặt lại nắm đấm đang hình thành trong tay hắn nói.
-Thiếu Kiệt lúc này là thời điểm anh thật cẩn thận bình tỉnh. Nếu anh càng nóng giận càng dễ dẫn đến những quyết định sai lầm.
-Đúng đó Thiếu Kiệt! anh cần bình tỉnh lại em biết Hoàng Ngân là em anh. Cũng là bạn của em, việc bắt lấy Hoàng Ngân mục đích chắc chắn là dụ anh về nước theo cục diện mà Ngô Trực biết. Vì thế anh cần thật sự bình tỉnh.
Nhã Oanh lúc này cũng lên tiếng nói ra lý lẽ mà cô tìm được trong phút chốc. Thiếu Kiệt lúc này vẫn chưa hết sự âm trầm của mình, nhưng hắn hiểu cả Hà Vi với Nhã Oanh nói ra sự việc này không sai, Hắn cần phải bình tỉnh. Nhưng để làm sao hắn có thể không nóng và có thể bình tỉnh trong lúc này mới là điều quan trọng, Thế Hải lúc này vội vàng lấy một chiếc điện thoại còn lại trong túi gọi báo cho Ngọc Nhi đang ở bên ngoài đối phó.
-Em nghĩ anh cần phải nhanh chóng hơn trong việc tìm ra bằng chứng của Ngô Trực, bởi vì chỉ như thế mới có thể định tội hắn. Hiện tại có thể nói Nhã Kỳ là nội gián chắc chắn rồi. Nhã Kỳ bị bắt có thể là một trong những phương án phòng bị cần thiết của họ. Mục tiêu chính thức là Hoàng Ngân.
Hà Vi lúc này biết chỉ có bây giờ Thiếu Kiệt cố gắng tập trung tìm những thứ trong điện thoại Ngô Trực là điều cần thiết, Thiếu Kiệt thấy thế mới ngồi xuống bàn tay hắn đánh trên bàn phím một cách nhanh nhất như muốn trút bỏ hết sự tức giận của mình.
Công Toại lúc này đưa ánh mắt nhìn lấy Bảo Huân ra hiệu ra chỗ khác nói chuyện, Thể Hải bây giờ thấy Thiếu Kiệt như thế cũng nói nhỏ với Hà Vi.
-Ngọc Nhi bên ngoài đã vận dụng Cao Thịnh cho người tìm kiếm, nhưng sợ bọn chúng đã rút đi êm đẹp mà không tin tức gì. Như vậy rất khó có thể tìm kiếm.
-Chuyện này chỉ có thể như thế thôi! Hiện tại nếu để Thiếu Kiệt ra ngoài có thể bại lộ nhiều thứ. Nếu Ngô Trực đã bắt Hoàng Ngân chắc chắn hắn sẽ dụ Thiếu Kiệt ra mặt, chúng ta còn ít nhất 24 giờ tìm kiếm, càng kéo dài tình hình càng tệ.
Hà Vi lúc này đánh giá tình hình cho Thế Hải nghe. Nhìn Thiếu Kiệt đang tập trung hết tất cả sức lực của mình vào máy vi tính xách tay đem theo Hà Vi biết hắn cần thời gian nhất định trước khi Lưu Chính tới Lưu Minh.
Nhã Oanh lúc này thấy Thiếu Kiệt như thế cũng cắn môi một tiếng hướng về những người đội viên đang thao tác thu thập thông tin cùng Tú Trinh nói.
-Mọi người ngưng lại hoạt động của mình đi. Đem mọi thứ ở đây giữ nguyên hiện tại không cần thiết nữa. Xuất phát ra bên ngoài tìm kiếm cho được tung tích của nhóm người Ngô Trực này, có tin gì về báo cáo gấp.
Tú Trinh nghe Nhã Oanh nói vậy cô nhìn Thiếu Kiệt một lúc. Hiện tại mệnh lệnh của những người nữ nhân bên cạnh Thiếu Kiệt có trọng lượng nhất định. Họ như là một người truyền đạt ý chỉ của hắn hiện tại.
Tú Trinh bây giờ cũng gật đầu đem nhóm người thu thập thông tin rời đi ra bên ngoài, Hà Vi lần này cũng bất ngờ vì sự linh động gặp trường hợp khẩn cấp lại đưa ra quyết định của Nhã Oanh.
Bảo Huân với Công Toại hai người ra một góc bàn bạc điều gì đó cũng rời đi. Họ thấy lần này bắt buộc họ phải ra hết sức lực để tìm kiếm cho bằng được nhóm người của Ngô Trực, sai lầm ở đâu họ cần phải sửa chữa sai lầm ở đó.
Ngọc Nhi nghe tin của Hoàng Ngân cũng báo lại cho Hoàng Lâm Nhu rồi đi về trung tâm Vô Ảnh một cách nhanh nhất. Về đến trung tâm, nhìn thấy Hà Vi với Nhã Oanh đứng một bên Ngọc Nhi cất tiếng hỏi.
-Thiếu Kiệt sao rồi?
-Giờ có thế nói cậu ấy đang tập trung hết sức có thể để làm việc, Hi vọng Thiếu Kiệt không căng thẳng quá.
Nghe được lời của Hà Vi, Ngọc Nhi lúc này thở dài một cái nhìn Hà Vi nói.
-Người của mình còn thiếu kinh nghiệm quá, thật sự không nghĩ đến họ yếu kém như thế này.
-Cũng không hẳn mình nghĩ họ chưa trãi qua thực tế nhiều, vẫn còn hoạt động với những theo dõi tiêu điểm nhiều, chưa thật sự va chạm với những loại người như Ngô Trực, qua lần này họ sẽ có kinh nghiệm cho mình. Ngô Trực cũng không phải là tên dễ đối phó.
Lúc này Thiếu Kiệt mới nhìn thấy Ngọc Nhi, hắn ngưng lại đôi chút suy nghĩ điều gì đó nói với Ngọc Nhi.
-Em nói với Lý Bân lấy danh nghĩa của anh triệu tập toàn bộ anh em trong trường, tập trung tại sân trường lúc tám giờ đi. Nói anh cần họ, như thế là được.
-Cậu nói với Lý bân mình triệu tập những thành viên nữ trong trường luôn.
Ngọc Nhi nghe thế cũng giật mình không hiểu Thiếu Kiệt định làm gì, lúc này Thiếu Kiệt tiếp tục nói với Ngọc Nhi.
-Em đem tám tấm hình của nhóm người ngô trực để trên tờ giấy A4 phô tô ra cho anh hơn năm trăm tấm hoặc hơn.
Hà Vi lúc này cũng ngẫn người không hiểu Thiếu Kiệt làm gì. Bây giờ lấy điện thoại của mình ra Thiếu Kiệt gọi vào một số điện thoại của Tần Tiến đợi cho bên kia vang lên những hồi chuông dài sau đó mới có âm thanh bắt máy.
-Thằng nhóc định chừng nào mới về đây, gần một tháng rồi đấy. Đến tận hôm nay mới gọi cho thầy là sao.
Giọng của Tần Tiến vang lên nghe khá vui vẻ thông qua điện thoại, Thiếu Kiệt lúc này mới trả lời lại với Tần Tiến.
-Hiện tại em không có thời gian, hôm nay em nhờ thầy có việc lát nữa sẽ có một số học sinh tập trung ở sân trường thầy giúp em chuẩn bị một cái máy chiếu và một cái máy tính ở đó. Ngọc Nhi sẽ đem những gì em quay lại gửi cho cô ấy mà phát ra cho các bạn, em thật sự cần thầy giúp đỡ lúc này.
Tần Tiến nghe được lời Thiếu Kiệt nói cũng cau mày bởi hắn biết Thiếu Kiệt định làm gì đó trọng đại nên mới phải nhờ hắn như thế.
-Có chuyện gì vậy triệu tập học sinh ngoài giờ là không được với lại em định làm gì khi mà tập trung các bạn học lại như thế, phụ Huynh biết được không hay đâu.
-Không họ sẽ tự nguyện đến chắc chắn như thế dù không biết là bao nhiêu nhưng có thể sẽ đông, bởi vì em cần họ tìm người giúp em.
Tần Tiến nghe thấy thế cũng thắc mắc, phải là người nào Thiếu Kiệt lại cần nhờ những học sinh trong trường đi kiếm. Vốn biết rõ năng lực hiệu triệu của Thiếu Kiệt không ít nhưng với vấn đề tìm người thì lần đầu tiên Tần Tiến thấy Thiếu Kiệt vận dụng bạn học để đi tìm.
-Ừ vậy để thầy giúp tới đâu hay tới đó nhé, tìm người thôi mà em có cần phải gấp rút như thế không? Được rồi gọi quốc tế tốn tiền lắm cúp máy đi có gì thì thầy nhờ người sắp xếp cho.
-À mà thầy nhớ máy tính phải có kết nối internet nhá, để em có thể nói chuyện cùng mọi người. Thông qua mic với loa của máy tính nữa.
Thiếu Kiệt cũng không quên những thiết bị cần thiết để cho Tần Tiến chuẩn bị sẵn giúp hắn rồi mới cúp máy, cả ba người không biết Thiếu Kiệt sẽ làm gì nên Ngọc Nhi mới nhìn Thiếu Kiệt hỏi.
-Cậu định nhờ học sinh trường mình tìm người thật đấy hả? Như thế có nguy hiểm cho họ không?
-Mình sẽ để cho họ báo cáo tung tích của nhóm người của Ngô Trực không bảo họ trực tiếp đối đầu với bọn người đó là được.
Vốn còn e ngại ít nhiều Ngọc Nhi lúc này cũng gật đầu, Thiếu Kiệt bây giờ mới nhìn Ngọc Nhi hỏi.
-Máy tính nhà em có kết nối internet không anh, cần hướng dẫn em cài đặt cái này cho máy tính ở trường không anh?
-Có chứ, máy tính em có internet!
Thiếu Kiệt lúc này gấp lại máy tính xách tay thu lại dây điện cùng với mọi người rời khỏi tầng hầm. Hầu hết cả ba người chưa biết Thiếu Kiệt sẽ làm gì đợi khởi động máy tính của Ngọc Nhi lên Thiếu Kiệt nhìn xung quanh xong mới nói với Thế Hải.
-Chú ra ngoài mua giùm cháu một cái webcam và một cái mic, chú có thể liên lạc người bên công ty tin học của cháu để lấy cũng được.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa thao tác trên trình duyệt web nói với Ngọc Nhi.
-Lát nữa qua đó em tải cái này về lấy ID này đăng nhập vào nó y như của Garena thôi chắc em hiểu mà phải không? Khi kết nối xong khi em nghe chế độ đổ chuông điện thoại thì nhấn vào một cái nút xanh như điện thoại của mình là được.
-Ừ em hiểu rồi! Cũng không khó.
Thiếu Kiệt giải thích đơn giản nhất về chương trình mà hắn để cho Ngọc Nhi tải vì hiện tại chỉ có skype là có chế độ video call chính thức từ năm 2007 đến hiện tại.
-Được rồi em! Xem mà làm đi anh sẽ gọi cho Lý Bân!
Thiếu Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bân, rất nhanh chóng nhận được tín hiệu nhận cuộc gọi của Thiếu Kiệt cũng như Tần Tiến câu đầu tiên mà Lý Bân hỏi Thiếu Kiệt là.
-Chừng nào anh về thế anh Kiệt! Anh em ở đây nhớ anh quá trời này!
-Không nói nhiều! Triệu tập anh em ở sân trường mình trước tám giờ mọi chuyện ra sao thì gọi cho Ngọc Nhi biết, ai đi được thì đi không đi được thì thôi anh cần gấp Hoàng Ngân bị bắt cóc rồi! Anh cần anh em giúp tìm bọn người đó đang ở đâu.
Lý Bân nghe không sót một chữ cũng bất ngờ một lúc mới đáp lại một câu dứt khoát với Thiếu Kiệt.
-Vâng! Em làm ngay!
Biết Thiếu Kiệt thương em gái mình ra sao Lý Bân cũng không vòng vo như thường lệ mà cúp máy chấp hành ngay, việc Thiếu Kiệt vừa nói. Thiếu Kiệt lúc này thở hắc ra một hơi. Nhã Oanh và Hà Vi bây giờ lại thấy hắn tiếp tục mở máy tính xách tay ra làm việc với tốc độ không thay đổi như ở bên dưới tầng hầm.
Thiếu Kiệt lúc này đứng bật dậy, hắn tức giận cho chính bản thân mình tại sao quên mất Hoàng Ngân mà không để người bảo vệ cô. Dẫn đến những hệ lụy thấy rõ. Một ánh mắt toát lên vẻ đằng đằng sát khí, một cổ áp lực không tên đè nặng lên mỗi người ở đây. Hà Vi lúc này mới bước đến bên cạnh hắn đưa tay nắm chặt lại nắm đấm đang hình thành trong tay hắn nói.
-Thiếu Kiệt lúc này là thời điểm anh thật cẩn thận bình tỉnh. Nếu anh càng nóng giận càng dễ dẫn đến những quyết định sai lầm.
-Đúng đó Thiếu Kiệt! anh cần bình tỉnh lại em biết Hoàng Ngân là em anh. Cũng là bạn của em, việc bắt lấy Hoàng Ngân mục đích chắc chắn là dụ anh về nước theo cục diện mà Ngô Trực biết. Vì thế anh cần thật sự bình tỉnh.
Nhã Oanh lúc này cũng lên tiếng nói ra lý lẽ mà cô tìm được trong phút chốc. Thiếu Kiệt lúc này vẫn chưa hết sự âm trầm của mình, nhưng hắn hiểu cả Hà Vi với Nhã Oanh nói ra sự việc này không sai, Hắn cần phải bình tỉnh. Nhưng để làm sao hắn có thể không nóng và có thể bình tỉnh trong lúc này mới là điều quan trọng, Thế Hải lúc này vội vàng lấy một chiếc điện thoại còn lại trong túi gọi báo cho Ngọc Nhi đang ở bên ngoài đối phó.
-Em nghĩ anh cần phải nhanh chóng hơn trong việc tìm ra bằng chứng của Ngô Trực, bởi vì chỉ như thế mới có thể định tội hắn. Hiện tại có thể nói Nhã Kỳ là nội gián chắc chắn rồi. Nhã Kỳ bị bắt có thể là một trong những phương án phòng bị cần thiết của họ. Mục tiêu chính thức là Hoàng Ngân.
Hà Vi lúc này biết chỉ có bây giờ Thiếu Kiệt cố gắng tập trung tìm những thứ trong điện thoại Ngô Trực là điều cần thiết, Thiếu Kiệt thấy thế mới ngồi xuống bàn tay hắn đánh trên bàn phím một cách nhanh nhất như muốn trút bỏ hết sự tức giận của mình.
Công Toại lúc này đưa ánh mắt nhìn lấy Bảo Huân ra hiệu ra chỗ khác nói chuyện, Thể Hải bây giờ thấy Thiếu Kiệt như thế cũng nói nhỏ với Hà Vi.
-Ngọc Nhi bên ngoài đã vận dụng Cao Thịnh cho người tìm kiếm, nhưng sợ bọn chúng đã rút đi êm đẹp mà không tin tức gì. Như vậy rất khó có thể tìm kiếm.
-Chuyện này chỉ có thể như thế thôi! Hiện tại nếu để Thiếu Kiệt ra ngoài có thể bại lộ nhiều thứ. Nếu Ngô Trực đã bắt Hoàng Ngân chắc chắn hắn sẽ dụ Thiếu Kiệt ra mặt, chúng ta còn ít nhất 24 giờ tìm kiếm, càng kéo dài tình hình càng tệ.
Hà Vi lúc này đánh giá tình hình cho Thế Hải nghe. Nhìn Thiếu Kiệt đang tập trung hết tất cả sức lực của mình vào máy vi tính xách tay đem theo Hà Vi biết hắn cần thời gian nhất định trước khi Lưu Chính tới Lưu Minh.
Nhã Oanh lúc này thấy Thiếu Kiệt như thế cũng cắn môi một tiếng hướng về những người đội viên đang thao tác thu thập thông tin cùng Tú Trinh nói.
-Mọi người ngưng lại hoạt động của mình đi. Đem mọi thứ ở đây giữ nguyên hiện tại không cần thiết nữa. Xuất phát ra bên ngoài tìm kiếm cho được tung tích của nhóm người Ngô Trực này, có tin gì về báo cáo gấp.
Tú Trinh nghe Nhã Oanh nói vậy cô nhìn Thiếu Kiệt một lúc. Hiện tại mệnh lệnh của những người nữ nhân bên cạnh Thiếu Kiệt có trọng lượng nhất định. Họ như là một người truyền đạt ý chỉ của hắn hiện tại.
Tú Trinh bây giờ cũng gật đầu đem nhóm người thu thập thông tin rời đi ra bên ngoài, Hà Vi lần này cũng bất ngờ vì sự linh động gặp trường hợp khẩn cấp lại đưa ra quyết định của Nhã Oanh.
Bảo Huân với Công Toại hai người ra một góc bàn bạc điều gì đó cũng rời đi. Họ thấy lần này bắt buộc họ phải ra hết sức lực để tìm kiếm cho bằng được nhóm người của Ngô Trực, sai lầm ở đâu họ cần phải sửa chữa sai lầm ở đó.
Ngọc Nhi nghe tin của Hoàng Ngân cũng báo lại cho Hoàng Lâm Nhu rồi đi về trung tâm Vô Ảnh một cách nhanh nhất. Về đến trung tâm, nhìn thấy Hà Vi với Nhã Oanh đứng một bên Ngọc Nhi cất tiếng hỏi.
-Thiếu Kiệt sao rồi?
-Giờ có thế nói cậu ấy đang tập trung hết sức có thể để làm việc, Hi vọng Thiếu Kiệt không căng thẳng quá.
Nghe được lời của Hà Vi, Ngọc Nhi lúc này thở dài một cái nhìn Hà Vi nói.
-Người của mình còn thiếu kinh nghiệm quá, thật sự không nghĩ đến họ yếu kém như thế này.
-Cũng không hẳn mình nghĩ họ chưa trãi qua thực tế nhiều, vẫn còn hoạt động với những theo dõi tiêu điểm nhiều, chưa thật sự va chạm với những loại người như Ngô Trực, qua lần này họ sẽ có kinh nghiệm cho mình. Ngô Trực cũng không phải là tên dễ đối phó.
Lúc này Thiếu Kiệt mới nhìn thấy Ngọc Nhi, hắn ngưng lại đôi chút suy nghĩ điều gì đó nói với Ngọc Nhi.
-Em nói với Lý Bân lấy danh nghĩa của anh triệu tập toàn bộ anh em trong trường, tập trung tại sân trường lúc tám giờ đi. Nói anh cần họ, như thế là được.
-Cậu nói với Lý bân mình triệu tập những thành viên nữ trong trường luôn.
Ngọc Nhi nghe thế cũng giật mình không hiểu Thiếu Kiệt định làm gì, lúc này Thiếu Kiệt tiếp tục nói với Ngọc Nhi.
-Em đem tám tấm hình của nhóm người ngô trực để trên tờ giấy A4 phô tô ra cho anh hơn năm trăm tấm hoặc hơn.
Hà Vi lúc này cũng ngẫn người không hiểu Thiếu Kiệt làm gì. Bây giờ lấy điện thoại của mình ra Thiếu Kiệt gọi vào một số điện thoại của Tần Tiến đợi cho bên kia vang lên những hồi chuông dài sau đó mới có âm thanh bắt máy.
-Thằng nhóc định chừng nào mới về đây, gần một tháng rồi đấy. Đến tận hôm nay mới gọi cho thầy là sao.
Giọng của Tần Tiến vang lên nghe khá vui vẻ thông qua điện thoại, Thiếu Kiệt lúc này mới trả lời lại với Tần Tiến.
-Hiện tại em không có thời gian, hôm nay em nhờ thầy có việc lát nữa sẽ có một số học sinh tập trung ở sân trường thầy giúp em chuẩn bị một cái máy chiếu và một cái máy tính ở đó. Ngọc Nhi sẽ đem những gì em quay lại gửi cho cô ấy mà phát ra cho các bạn, em thật sự cần thầy giúp đỡ lúc này.
Tần Tiến nghe được lời Thiếu Kiệt nói cũng cau mày bởi hắn biết Thiếu Kiệt định làm gì đó trọng đại nên mới phải nhờ hắn như thế.
-Có chuyện gì vậy triệu tập học sinh ngoài giờ là không được với lại em định làm gì khi mà tập trung các bạn học lại như thế, phụ Huynh biết được không hay đâu.
-Không họ sẽ tự nguyện đến chắc chắn như thế dù không biết là bao nhiêu nhưng có thể sẽ đông, bởi vì em cần họ tìm người giúp em.
Tần Tiến nghe thấy thế cũng thắc mắc, phải là người nào Thiếu Kiệt lại cần nhờ những học sinh trong trường đi kiếm. Vốn biết rõ năng lực hiệu triệu của Thiếu Kiệt không ít nhưng với vấn đề tìm người thì lần đầu tiên Tần Tiến thấy Thiếu Kiệt vận dụng bạn học để đi tìm.
-Ừ vậy để thầy giúp tới đâu hay tới đó nhé, tìm người thôi mà em có cần phải gấp rút như thế không? Được rồi gọi quốc tế tốn tiền lắm cúp máy đi có gì thì thầy nhờ người sắp xếp cho.
-À mà thầy nhớ máy tính phải có kết nối internet nhá, để em có thể nói chuyện cùng mọi người. Thông qua mic với loa của máy tính nữa.
Thiếu Kiệt cũng không quên những thiết bị cần thiết để cho Tần Tiến chuẩn bị sẵn giúp hắn rồi mới cúp máy, cả ba người không biết Thiếu Kiệt sẽ làm gì nên Ngọc Nhi mới nhìn Thiếu Kiệt hỏi.
-Cậu định nhờ học sinh trường mình tìm người thật đấy hả? Như thế có nguy hiểm cho họ không?
-Mình sẽ để cho họ báo cáo tung tích của nhóm người của Ngô Trực không bảo họ trực tiếp đối đầu với bọn người đó là được.
Vốn còn e ngại ít nhiều Ngọc Nhi lúc này cũng gật đầu, Thiếu Kiệt bây giờ mới nhìn Ngọc Nhi hỏi.
-Máy tính nhà em có kết nối internet không anh, cần hướng dẫn em cài đặt cái này cho máy tính ở trường không anh?
-Có chứ, máy tính em có internet!
Thiếu Kiệt lúc này gấp lại máy tính xách tay thu lại dây điện cùng với mọi người rời khỏi tầng hầm. Hầu hết cả ba người chưa biết Thiếu Kiệt sẽ làm gì đợi khởi động máy tính của Ngọc Nhi lên Thiếu Kiệt nhìn xung quanh xong mới nói với Thế Hải.
-Chú ra ngoài mua giùm cháu một cái webcam và một cái mic, chú có thể liên lạc người bên công ty tin học của cháu để lấy cũng được.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa thao tác trên trình duyệt web nói với Ngọc Nhi.
-Lát nữa qua đó em tải cái này về lấy ID này đăng nhập vào nó y như của Garena thôi chắc em hiểu mà phải không? Khi kết nối xong khi em nghe chế độ đổ chuông điện thoại thì nhấn vào một cái nút xanh như điện thoại của mình là được.
-Ừ em hiểu rồi! Cũng không khó.
Thiếu Kiệt giải thích đơn giản nhất về chương trình mà hắn để cho Ngọc Nhi tải vì hiện tại chỉ có skype là có chế độ video call chính thức từ năm 2007 đến hiện tại.
-Được rồi em! Xem mà làm đi anh sẽ gọi cho Lý Bân!
Thiếu Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bân, rất nhanh chóng nhận được tín hiệu nhận cuộc gọi của Thiếu Kiệt cũng như Tần Tiến câu đầu tiên mà Lý Bân hỏi Thiếu Kiệt là.
-Chừng nào anh về thế anh Kiệt! Anh em ở đây nhớ anh quá trời này!
-Không nói nhiều! Triệu tập anh em ở sân trường mình trước tám giờ mọi chuyện ra sao thì gọi cho Ngọc Nhi biết, ai đi được thì đi không đi được thì thôi anh cần gấp Hoàng Ngân bị bắt cóc rồi! Anh cần anh em giúp tìm bọn người đó đang ở đâu.
Lý Bân nghe không sót một chữ cũng bất ngờ một lúc mới đáp lại một câu dứt khoát với Thiếu Kiệt.
-Vâng! Em làm ngay!
Biết Thiếu Kiệt thương em gái mình ra sao Lý Bân cũng không vòng vo như thường lệ mà cúp máy chấp hành ngay, việc Thiếu Kiệt vừa nói. Thiếu Kiệt lúc này thở hắc ra một hơi. Nhã Oanh và Hà Vi bây giờ lại thấy hắn tiếp tục mở máy tính xách tay ra làm việc với tốc độ không thay đổi như ở bên dưới tầng hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.