Chương 501: Hắn Yên Bình Quá Lâu Rồi!
Diệt Thiên
22/11/2018
Thiếu Kiệt cũng biết mình không hiểu được Vô Ảnh nhiều như Ngọc Nhi, nhưng Hoàng Lâm Nhu lại biết thì Thiếu Kiệt thấy có điều gì đó không ổn cho lắm.
Từ lúc hắn tự kiểm điểm chính mình cho tới này. Nhưng lời mẹ hắn nói ra đều làm cho hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không phải tự nhiên mẹ hắn nắm chắc như thế, phải có điều gì đó Thiếu Kiệt không biết mà hắn có thắc mắc chắc rằng bà cũng không giải đáp cho mình.
- Hôm nay để con biết những điều này đã là nằm ngoài thừa nhận của con. Dù sao con cũng không phải nhỏ bé gì. Để con tự kiểm điểm và đưa ra những quyết định chỉnh sửa con để những người khác không nghe thấy chỉ muốn tốt cho con thôi. Con hãy nhớ rằng nếu chừng nào con còn chưa nắm giữ được Vô Ảnh thì con sẽ không được biết những gì cần thiết.
Hoàng Lâm Nhu nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng để cho Thiếu Kiệt một mình ở trong phòng tự suy nghĩ lấy những gì bà đã nói.
Nhìn thấy Hoàng Lâm Nhu đi ra khỏi phòng mọi người cũng tò mò muốn biết bà đã nói những gì với Thiếu Kiệt. Nhưng không kịp tiếng lại gần phòng bà đã lên tiếng nhìn mọi người nói.
- Tạm thời để Thiếu Kiệt một mình trong phòng đi khi nào nó suy nghĩ xong sẽ đi ra mấy đứa phụ dì làm một ít đồ ăn. Từ ba mươi tới giờ nhà quá lộn xộn rồi đừng làm phiền nó.
Tính ra trong nhà này người ra lệnh cao nhất là Hoàng Lâm Nhu nên dù cho có tò mò việc gì đi nữa những cô nàng cũng phải gác qua một bên cũng Hoàng Lâm Nhu đi xuống bếp.
Thiếu Kiệt ngồi trong phòng một mình im lặng suy nghĩ lấy những gì mà mẹ hắn đã nói. Hắn cần thời gian để thích nghi với chuyện này. Hắn có một nhóm quân đội nhỏ chỉ tiến hành huấn luyện mình thường như bao quân nhân khác.
Thời gian hắn định ra để tấn công cơ sở của Khung Chang hắn nghĩ được thì người khác cũng nghĩ được. Nếu đến thời điểm đó mới tiến hành để Vô Ảnh đi sinh tử chiến chẵn khác nào đưa họ đi vào chỗ chết.
“ Mẹ nói đúng à! Mình không kiểm soát và hiểu hết Vô Ảnh thì làm sao có thể làm việc khác đây. Chỉ là một thế lực nhỏ còn không hiểu được nó thì sau này làm sao quản lý những thứ khác. Kinh nghiệm của mình còn non thật. Cũng may là mẹ nhắc nhở. Những chẳng hiểu những cái này bà kiếm ở đâu ra nhỉ? ”
Thiếu Kiệt tự mình lầm bầm trong phòng hiện tại hắn có nhiều nghi vấn nhưng trước mắt Thiếu Kiệt cần giải quyết hết những thứ cần thiết. Việc quan trọng nhất là bà đã nhắc nhở hắn cần phải để cho Khung Chang biết được hắn không dễ chọc dù thua nhưng cũng có thể làm cho Khung Chang e ngại hắn. Thiếu Kiêt giờ đã hiểu hắn phải làm thế nào và cũng thầm biết ơn mẹ hắn có chút tâm lý.
Việc tự kiểm điểm như thế này cũng là một cách biết được những sai lầm mà hắn mắc phải. Cũng có thể đưa ra được những quyết định sửa chữa cũng như không mất mặt với những người khác nhất là với những người của Vô Ảnh.
Thiếu Kiệt đi đến quyết định của chính mình nên mới đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nhìn bốn người Blake bên ngoài đang xem ti vi cũng gật đầu lên tiếng nói.
- Tú Trinh gọi Connor đến đi có việc cho mọi người đây!
Nghe Thiếu Kiệt nói có việc rồi lại hướng phòng khách ngồi xuống. Blake đang xem tivi cũng lấy điều khiển tắc đi lên tiếng hỏi hắn.
- Thiếu Kiệt gọi Connor đến có việc gì thế?
- Không có gì! Lần này chủ yếu gọi anh ta tới để bàn bạc một số kế sách nhất định tấn công căn cứ của Khung Chang thôi.
Lời của Thiếu Kiệt nhẹ nhàng làm cho Blake giật mình ngẫn ra một chút nhưng suy nghĩ một lúc cũng gật đầu cho rằng điều này nên làm. Tu Trinh đang nhân điện thoại tìm lấy số của Connor cũng đình chỉ dừng lại. Cô ngạc nhiên nhìn Thiếu Kiệt một lúc. Bởi đây là lần đầu tiên hắn chủ chiến. Mà điều này làm cho hai người Công Toại với Bảo Huân mắt sáng lên không ít. Thiếu Kiệt đưa tay rót lấy tách trà cho mình uống một hớp rồi nhàng nhã nói ra.
- Cũng đã đến lúc dẹp bỏ mối nguy hiểm này rồi nếu không thành công thì ích ra cũng để Khung Chang biết hắn chọc phải người nào. Hắn tự tung tự tác được. Làm ra điều gì đó tự hắn phải có tâm lý bị người khác tấn công lại hắn yên bình quá lâu rồi.
- Đúng điều này nên làm lâu rồi. Để chỉ gọi hắn qua. Nói trước việc lần này chị phải tham gia. Không thể cho chị ra rìa đâu đấy.
Tú Trinh vừa cười vừa nói xem như cuộc chiến này không có gì và còn thích thú xung phong sợ rằng mình bị bỏ lại không được tham gia sự kiện trọng đại này.
- Chị gọi hắn qua đi rồi tính. Blake theo anh đánh giá thì việc này như thế nào. Vô Ảnh sẽ thương vong bao nhiêu trong việc này.
Thiếu Kiệt hỏi Blake trực tiếp con số thương vong phải chịu khi cuộc chiến chưa bắt đầu làm cho Blake cũng trầm ngâm. Nhưng hắn chưa kịp trả lời thì đã nhận được một câu trả lời từ Công Toại đưa ra ý kiến cho Blake.
- Thương Vong của Vô Ảnh không sao hết ít hay nhiều chỉ làm một lần chết đi thôi. Không cần phải quan tâm đâu. Họ ngã xuống có người khác tiếp bước cứ báo con số dự đoán cụ thể là được.
Bảo Huân bên cạnh cũng gật đầu. Thiếu Kiệt bây giờ mới hiểu bên cạnh mình lúc nào cũng có hai người tâm lý chịu chết sẵn sàng hi sinh việc này làm cho hắn thấy được mẹ mình đã đưa ra ý kiến cực kỳ chính xác về Vô Ảnh. Điều này bản thân hắn cũng không thể biết được cho đến ngày hôm nay.
- Xét về tình hình qua việc phối hợp bố trí và huấn luyện thời gian qua với Vô Ảnh thì tôi nghĩ chắc sẽ có năm mươi phần trăm người bị tử vong. Nhưng đó chỉ là cái dự đoán có thể làm cho bên Khung Chang hao tổn một ít thực lực thôi. Và hoàn toàn chưa tính đến người của Connor tham gia vào. Nếu có người của Connor nữa chắc sẽ khác.
Thiếu Kiệt lúc này nhíu mày một cái. Việc dự đoán có thể không chắc lắm nhưng đây là việc dựa theo thực lực hiện giờ của nhóm người Vô Ảnh mà Blake dự đoán dựa vào thực lực vốn có của nhóm người Connor qua huấn luyện. Thiếu Kiệt bây giờ sau một lúc suy nghĩ mời lên tiếng hỏi Blake.
- Nếu có cả nhóm người của Connor trong ứng ngoài hợp cũng lúc tấn công vào căn cứ quân khu của Khung Chang thì sẽ như thế nào? Con số có cải thiện hơn chút nào không.
- Tính cả yếu tố bất ngờ của nhóm người hiện tại của Connor và sự chỉ dẫn thêm cả nội ứng tỉ lệ thương vong có thể giảm được mười phần trăm. Nâng tỷ lệ thành công lên sáu mươi phần trăm đây là một hiểu số rất cao rồi. Vì chúng ta quân lực không nhiều lấy ít đánh nhiều con số này là quá lớn rồi.
Blake cũng đưa ra suy nghĩ của mình cộng với lại những gì phân tích trong đầu đưa ra số liệu làm cho những thứ tính toàn này hiện thực hơn nói với Thiếu Kiệt.
- Xem ra việc này khả thi! Trước giờ chúng ta luôn đợi người khác ra tay rồi mới phòng thủ. Đây cũng là một yếu tố bất ngờ cần thiết. Khung Chang và những đối thủ lân cận đã có cam kết với nhau. Hắn chắc sẽ không nghĩ chúng ta sẽ tấn công vào địa bàn của chính hắn đâu khi đó tỉ lệ có thể cao một chút.
Công Toại bây giờ nói ra ý kiến của mình. Hắn theo Thiếu Kiệt cũng được một thời gian hiểu được cũng không ít chuyện đưa ra lập luận dựa theo những gì tiếp xúc với lại Connor và những người của mình cũng cho Công Toại được một ít thông tin.
- Được đấy! Nếu thế thì khả năng thành công nâng tỉ lệ lên được một chút. Nhưng hiện vũ khí của Vô Ảnh chỉ dựa vào những thứ đang có sợ rằng không ổn lắm.
Blake đem suy nghĩ của mình nói ra dù Vô Ảnh của Thiếu Kiệt sở hữu không ít vũ khí nhưng nó chỉ là tồn tại phạm vi đáng chặn hổ trợ cự ly không xa còn tấn công vào một căn cứ không đơn giản chỉ là súng lục với AK là có thể nói đánh là đánh.
- Việc vũ khí tôi sẽ tình đến sau. Hiện tại chúng ta thiếu nhất là bản đồ cần thiết. Nếu có được sơ đồ tồng quan về địa hình và khu vực của Khung Chang để mọi người nghiên cứu các đường dẫn binh và đánh vào căn cứ đó thế nào thì sẽ hiệu quả hơn. Địa hình ở đó vệ tinh chỉ có thể thu được cây cối mà không thể chính xác hết toàn cảnh. Nếu không Khung Sa cũng không làm mưa làm gió những năm đầu thập niên chín mươi đi.
Thiếu Kiệt nói ra suy nghĩ nhất thời của minh. Vì hắn có thể nói ra ý kiến của mình mượn Hà thúc một số vũ khí tấn công tầm xa. Bất quá hắn có thể bỏ tiền ra mua lại các vũ khí này để cho Hà thúc mua vũ khí tối tân hơn điều này không khó. Cái hắn quan ngại thật sự là địa hình chiến đấu cần thiết của Vô Ảnh phải đối mặt. Không biết địa điểm cụ thể muốn đánh trận thật sự khá khó.
Bảo Huân im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng nói ý kiến của mình cho Thiếu Kiệt nghe. Dù sao người hiểu căn cứ của Khung Chang nhất là Connor dù không có bản đồ nhưng là người lâu năm chắc chắn Connor cũng có thể vẽ ra một ít thứ gì đó.
- Theo anh vấn đề này Connor chắc chắn sẽ có thể vẽ ra địa đồ cần thiết. Chỉ sợ là nó không chính xác thôi. Có chăn chỉ là chênh lệch với một số thứ cần thiết chắc không có vấn đề gì đi.
- Ừ việc này chắc chắn có thể. Connor không phải lính ngày một ngày hai của căn cứ đó. Anh ta tồn tại cả hai đời chắc chắn có thể vẽ cái địa hình chi tiết. Như thế chúng ta chia đội phân bố cũng dễ hơn. Đợi Connor đến vậy.
Blake cũng không bác bỏ ý kiến của Bảo Huân. Vì ai cũng hiểu có một người quan trọng hiện tại không có mặt ở đây. Mà người đó mới là người đánh dấu thành bại của chiến dịch mới được đề xuất này. Tú Trinh sau một lúc ra ngoài gọi cho Connor cũng đi vào nhìn mọi người đưa ra một câu nói.
- Mười phút nữa Connor qua tới. Hắn vừa nghe chị gọi qua bàn chuyện đánh căn cứ lập tức bỏ hết mọi việc đang làm chạy qua đây đấy.
Cám ơn đọc giả MVRinStar. và situvodanh_07 hai bạn đã ủng hộ cho mình nhất là MVRinStar đã tặng khá nhiều kim đậu thank hai bạn đã luôn đi cùng mình với sự nghiệp đam mê viết lách bán chữ ăn tiền này. Thank cả hai người đọc giả tâm huyết.
Từ lúc hắn tự kiểm điểm chính mình cho tới này. Nhưng lời mẹ hắn nói ra đều làm cho hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không phải tự nhiên mẹ hắn nắm chắc như thế, phải có điều gì đó Thiếu Kiệt không biết mà hắn có thắc mắc chắc rằng bà cũng không giải đáp cho mình.
- Hôm nay để con biết những điều này đã là nằm ngoài thừa nhận của con. Dù sao con cũng không phải nhỏ bé gì. Để con tự kiểm điểm và đưa ra những quyết định chỉnh sửa con để những người khác không nghe thấy chỉ muốn tốt cho con thôi. Con hãy nhớ rằng nếu chừng nào con còn chưa nắm giữ được Vô Ảnh thì con sẽ không được biết những gì cần thiết.
Hoàng Lâm Nhu nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng để cho Thiếu Kiệt một mình ở trong phòng tự suy nghĩ lấy những gì bà đã nói.
Nhìn thấy Hoàng Lâm Nhu đi ra khỏi phòng mọi người cũng tò mò muốn biết bà đã nói những gì với Thiếu Kiệt. Nhưng không kịp tiếng lại gần phòng bà đã lên tiếng nhìn mọi người nói.
- Tạm thời để Thiếu Kiệt một mình trong phòng đi khi nào nó suy nghĩ xong sẽ đi ra mấy đứa phụ dì làm một ít đồ ăn. Từ ba mươi tới giờ nhà quá lộn xộn rồi đừng làm phiền nó.
Tính ra trong nhà này người ra lệnh cao nhất là Hoàng Lâm Nhu nên dù cho có tò mò việc gì đi nữa những cô nàng cũng phải gác qua một bên cũng Hoàng Lâm Nhu đi xuống bếp.
Thiếu Kiệt ngồi trong phòng một mình im lặng suy nghĩ lấy những gì mà mẹ hắn đã nói. Hắn cần thời gian để thích nghi với chuyện này. Hắn có một nhóm quân đội nhỏ chỉ tiến hành huấn luyện mình thường như bao quân nhân khác.
Thời gian hắn định ra để tấn công cơ sở của Khung Chang hắn nghĩ được thì người khác cũng nghĩ được. Nếu đến thời điểm đó mới tiến hành để Vô Ảnh đi sinh tử chiến chẵn khác nào đưa họ đi vào chỗ chết.
“ Mẹ nói đúng à! Mình không kiểm soát và hiểu hết Vô Ảnh thì làm sao có thể làm việc khác đây. Chỉ là một thế lực nhỏ còn không hiểu được nó thì sau này làm sao quản lý những thứ khác. Kinh nghiệm của mình còn non thật. Cũng may là mẹ nhắc nhở. Những chẳng hiểu những cái này bà kiếm ở đâu ra nhỉ? ”
Thiếu Kiệt tự mình lầm bầm trong phòng hiện tại hắn có nhiều nghi vấn nhưng trước mắt Thiếu Kiệt cần giải quyết hết những thứ cần thiết. Việc quan trọng nhất là bà đã nhắc nhở hắn cần phải để cho Khung Chang biết được hắn không dễ chọc dù thua nhưng cũng có thể làm cho Khung Chang e ngại hắn. Thiếu Kiêt giờ đã hiểu hắn phải làm thế nào và cũng thầm biết ơn mẹ hắn có chút tâm lý.
Việc tự kiểm điểm như thế này cũng là một cách biết được những sai lầm mà hắn mắc phải. Cũng có thể đưa ra được những quyết định sửa chữa cũng như không mất mặt với những người khác nhất là với những người của Vô Ảnh.
Thiếu Kiệt đi đến quyết định của chính mình nên mới đứng dậy bước ra khỏi phòng. Nhìn bốn người Blake bên ngoài đang xem ti vi cũng gật đầu lên tiếng nói.
- Tú Trinh gọi Connor đến đi có việc cho mọi người đây!
Nghe Thiếu Kiệt nói có việc rồi lại hướng phòng khách ngồi xuống. Blake đang xem tivi cũng lấy điều khiển tắc đi lên tiếng hỏi hắn.
- Thiếu Kiệt gọi Connor đến có việc gì thế?
- Không có gì! Lần này chủ yếu gọi anh ta tới để bàn bạc một số kế sách nhất định tấn công căn cứ của Khung Chang thôi.
Lời của Thiếu Kiệt nhẹ nhàng làm cho Blake giật mình ngẫn ra một chút nhưng suy nghĩ một lúc cũng gật đầu cho rằng điều này nên làm. Tu Trinh đang nhân điện thoại tìm lấy số của Connor cũng đình chỉ dừng lại. Cô ngạc nhiên nhìn Thiếu Kiệt một lúc. Bởi đây là lần đầu tiên hắn chủ chiến. Mà điều này làm cho hai người Công Toại với Bảo Huân mắt sáng lên không ít. Thiếu Kiệt đưa tay rót lấy tách trà cho mình uống một hớp rồi nhàng nhã nói ra.
- Cũng đã đến lúc dẹp bỏ mối nguy hiểm này rồi nếu không thành công thì ích ra cũng để Khung Chang biết hắn chọc phải người nào. Hắn tự tung tự tác được. Làm ra điều gì đó tự hắn phải có tâm lý bị người khác tấn công lại hắn yên bình quá lâu rồi.
- Đúng điều này nên làm lâu rồi. Để chỉ gọi hắn qua. Nói trước việc lần này chị phải tham gia. Không thể cho chị ra rìa đâu đấy.
Tú Trinh vừa cười vừa nói xem như cuộc chiến này không có gì và còn thích thú xung phong sợ rằng mình bị bỏ lại không được tham gia sự kiện trọng đại này.
- Chị gọi hắn qua đi rồi tính. Blake theo anh đánh giá thì việc này như thế nào. Vô Ảnh sẽ thương vong bao nhiêu trong việc này.
Thiếu Kiệt hỏi Blake trực tiếp con số thương vong phải chịu khi cuộc chiến chưa bắt đầu làm cho Blake cũng trầm ngâm. Nhưng hắn chưa kịp trả lời thì đã nhận được một câu trả lời từ Công Toại đưa ra ý kiến cho Blake.
- Thương Vong của Vô Ảnh không sao hết ít hay nhiều chỉ làm một lần chết đi thôi. Không cần phải quan tâm đâu. Họ ngã xuống có người khác tiếp bước cứ báo con số dự đoán cụ thể là được.
Bảo Huân bên cạnh cũng gật đầu. Thiếu Kiệt bây giờ mới hiểu bên cạnh mình lúc nào cũng có hai người tâm lý chịu chết sẵn sàng hi sinh việc này làm cho hắn thấy được mẹ mình đã đưa ra ý kiến cực kỳ chính xác về Vô Ảnh. Điều này bản thân hắn cũng không thể biết được cho đến ngày hôm nay.
- Xét về tình hình qua việc phối hợp bố trí và huấn luyện thời gian qua với Vô Ảnh thì tôi nghĩ chắc sẽ có năm mươi phần trăm người bị tử vong. Nhưng đó chỉ là cái dự đoán có thể làm cho bên Khung Chang hao tổn một ít thực lực thôi. Và hoàn toàn chưa tính đến người của Connor tham gia vào. Nếu có người của Connor nữa chắc sẽ khác.
Thiếu Kiệt lúc này nhíu mày một cái. Việc dự đoán có thể không chắc lắm nhưng đây là việc dựa theo thực lực hiện giờ của nhóm người Vô Ảnh mà Blake dự đoán dựa vào thực lực vốn có của nhóm người Connor qua huấn luyện. Thiếu Kiệt bây giờ sau một lúc suy nghĩ mời lên tiếng hỏi Blake.
- Nếu có cả nhóm người của Connor trong ứng ngoài hợp cũng lúc tấn công vào căn cứ quân khu của Khung Chang thì sẽ như thế nào? Con số có cải thiện hơn chút nào không.
- Tính cả yếu tố bất ngờ của nhóm người hiện tại của Connor và sự chỉ dẫn thêm cả nội ứng tỉ lệ thương vong có thể giảm được mười phần trăm. Nâng tỷ lệ thành công lên sáu mươi phần trăm đây là một hiểu số rất cao rồi. Vì chúng ta quân lực không nhiều lấy ít đánh nhiều con số này là quá lớn rồi.
Blake cũng đưa ra suy nghĩ của mình cộng với lại những gì phân tích trong đầu đưa ra số liệu làm cho những thứ tính toàn này hiện thực hơn nói với Thiếu Kiệt.
- Xem ra việc này khả thi! Trước giờ chúng ta luôn đợi người khác ra tay rồi mới phòng thủ. Đây cũng là một yếu tố bất ngờ cần thiết. Khung Chang và những đối thủ lân cận đã có cam kết với nhau. Hắn chắc sẽ không nghĩ chúng ta sẽ tấn công vào địa bàn của chính hắn đâu khi đó tỉ lệ có thể cao một chút.
Công Toại bây giờ nói ra ý kiến của mình. Hắn theo Thiếu Kiệt cũng được một thời gian hiểu được cũng không ít chuyện đưa ra lập luận dựa theo những gì tiếp xúc với lại Connor và những người của mình cũng cho Công Toại được một ít thông tin.
- Được đấy! Nếu thế thì khả năng thành công nâng tỉ lệ lên được một chút. Nhưng hiện vũ khí của Vô Ảnh chỉ dựa vào những thứ đang có sợ rằng không ổn lắm.
Blake đem suy nghĩ của mình nói ra dù Vô Ảnh của Thiếu Kiệt sở hữu không ít vũ khí nhưng nó chỉ là tồn tại phạm vi đáng chặn hổ trợ cự ly không xa còn tấn công vào một căn cứ không đơn giản chỉ là súng lục với AK là có thể nói đánh là đánh.
- Việc vũ khí tôi sẽ tình đến sau. Hiện tại chúng ta thiếu nhất là bản đồ cần thiết. Nếu có được sơ đồ tồng quan về địa hình và khu vực của Khung Chang để mọi người nghiên cứu các đường dẫn binh và đánh vào căn cứ đó thế nào thì sẽ hiệu quả hơn. Địa hình ở đó vệ tinh chỉ có thể thu được cây cối mà không thể chính xác hết toàn cảnh. Nếu không Khung Sa cũng không làm mưa làm gió những năm đầu thập niên chín mươi đi.
Thiếu Kiệt nói ra suy nghĩ nhất thời của minh. Vì hắn có thể nói ra ý kiến của mình mượn Hà thúc một số vũ khí tấn công tầm xa. Bất quá hắn có thể bỏ tiền ra mua lại các vũ khí này để cho Hà thúc mua vũ khí tối tân hơn điều này không khó. Cái hắn quan ngại thật sự là địa hình chiến đấu cần thiết của Vô Ảnh phải đối mặt. Không biết địa điểm cụ thể muốn đánh trận thật sự khá khó.
Bảo Huân im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng nói ý kiến của mình cho Thiếu Kiệt nghe. Dù sao người hiểu căn cứ của Khung Chang nhất là Connor dù không có bản đồ nhưng là người lâu năm chắc chắn Connor cũng có thể vẽ ra một ít thứ gì đó.
- Theo anh vấn đề này Connor chắc chắn sẽ có thể vẽ ra địa đồ cần thiết. Chỉ sợ là nó không chính xác thôi. Có chăn chỉ là chênh lệch với một số thứ cần thiết chắc không có vấn đề gì đi.
- Ừ việc này chắc chắn có thể. Connor không phải lính ngày một ngày hai của căn cứ đó. Anh ta tồn tại cả hai đời chắc chắn có thể vẽ cái địa hình chi tiết. Như thế chúng ta chia đội phân bố cũng dễ hơn. Đợi Connor đến vậy.
Blake cũng không bác bỏ ý kiến của Bảo Huân. Vì ai cũng hiểu có một người quan trọng hiện tại không có mặt ở đây. Mà người đó mới là người đánh dấu thành bại của chiến dịch mới được đề xuất này. Tú Trinh sau một lúc ra ngoài gọi cho Connor cũng đi vào nhìn mọi người đưa ra một câu nói.
- Mười phút nữa Connor qua tới. Hắn vừa nghe chị gọi qua bàn chuyện đánh căn cứ lập tức bỏ hết mọi việc đang làm chạy qua đây đấy.
Cám ơn đọc giả MVRinStar. và situvodanh_07 hai bạn đã ủng hộ cho mình nhất là MVRinStar đã tặng khá nhiều kim đậu thank hai bạn đã luôn đi cùng mình với sự nghiệp đam mê viết lách bán chữ ăn tiền này. Thank cả hai người đọc giả tâm huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.