Chương 763: Lâm Tài Xả Xui
Diệt Thiên
22/11/2018
Lời của Lâm Huân Di làm Thiếu Kiệt hắn có chút không biết nên nói gì vào lúc này. Bà cô này thật sự là định đầu nhập vào làm nhân viên của hắn thì thật sự không mấy ổn trong lúc này.
- Bà cô đừng giỡn, cô chỉ cần đi làm cho tôi Lâm gia biết được thật sự không ổn đâu đấy. Như thế thì cả bố cô cũng phiền phức không ít đâu, đừng chơi dại.
- Đùa với cậu vậy thôi! Tôi đưa ra công ty Ngọc Minh cho họ, mỗi tháng không chia cho tôi một phân tiền nào mà dễ sao. Ít nhất họ phải cho tôi chút gì đó lợi ích như thế thì mới tốt chứ. Thôi tôi cúp máy đây tôi biết mình phải làm như thế nào thì việc này tương đối dễ
Lâm Huân Di đã biết mình nên làm thế nào nên chỉ đùa cợt Thiếu Kiệt một chút rồi cũng kết thúc cuộc gọi. Trong khi đó Thiếu Kiệt lại không vội trở về phòng mà chỉ cười nhẹ nhìn cái điện thoại của mình như vừa đạt được điều gì đó thú vị trong kế hoạch mình,
Trái ngược với sự thoái mái, vui vẻ của Thiếu Kiệt ở Ngọc Châu hiện tại có một người đang đi tới đi lui trong một căn phòng với chính đứa con của mình là Lâm Dương.
Sau cả một buổi chiều hắn mắng chửi con mình xong thì bây giờ cũng không thể tiếp tục một bài đó giảng đi giảng lại được. Cái trước mắt đúng là hắn đã đạt được thương lượng với Nhã Oanh trong những việc quá khứ của Lâm Tài, Nhưng ở phương diện nào đó hắn vẫn lo lắng những việc như thế này sẽ bị lặp lại lần nữa. Nếu mỗi lần việc này cứ diễn ra hắn mất nhiều hơn được, Lâm này phải thương lượng với Nhã Oanh điều bất khả kháng, hắn thấy mình hoàn toàn nằm ở thế bị động.
- Mày nói đi. Việc đến ngày hôm nay tao bị một con nhãi con sỏ mũi không phải vì mày sao. Tao đã nói rất nhiều lần với mày rồi, Làm việc phải lường trước các hậu quả nếu đã gây ra chuyện thì không được để lại cái gì liên quan đến mày. Giờ thì hay rồi một đống việc toàn dính líu đến mày, mày xem giờ thằng cha mày phải đi giải quyết hậu quả như thế này đây mày vừa lòng chưa?
Nhìn còn mình ngồi ở đó Lâm Dương cũng không chịu nổi đành phải nói ra mấy lời. Hắn chỉ có mỗi một mình Lâm Tài cũng không muốn con mình gặp việc gì giờ cái hắn muốn là từ con mình giải quyết những hậu quả để lại của những gì con hắn gây nên.
- Bộ việc này con đã làm rất tốt rồi. Không ai biết không ai hay những người nhà hay gì đó của máy người kia con đã để người cho tiền họ. Buộc họ im lặng vĩnh viễn đâu thể nào họ cầm tiền rồi lại lật lọng. Con dám bảo đảm bố việc chi tiền ra để cho mấy người đó không nói gì đến con hoàn toàn có thật.
Lâm Tài thấy mình cũng không chịu được việc này. Hắn nhớ những lần mình gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ đều đưa ra một số tiền không ít, để những người nhà nạn nhân với những người có liên quan im miệng.
- Mày nói hay quá. Nếu mày đã làm đúng như thế thì tại sao giờ đây còn mấy cái chứng cứ đó, Chưa kể đây là họ nói bất công với họ, Chỉ vì mày con thằng bố làm lớn một gia tộc đứng đằng sau nên mới không có ai kiện nếu không với một đống tội danh như thế này mày chết chắc rồi. Mày có biết chính vì mày không ra mặt để cho bên dưới lo liệu, nên tiền mày đưa ra toàn mấy đứa bên dưới lấy, không đến được tay người ta không. Mày còn nói là đã lo liệu.
Lâm Dương sau khi biết được mình bị Nhã Oanh dùng những thứ này uy hiếp hắn liền cho người điều tra sơ bộ. Không quá khó để chính hắn mò ra được những gì mà Lâm Tài đã làm, hằn càng thêm nhận thức một điều con mình bên dưới những người đó tự tung tự tác không làm theo chỉ thị còn nhiều lắm.
- Ấy có việc này! Như vậy thì sao giờ bố nếu những người đó có được chứng cứ cần thiết họ thưa kiện thi không thể nào đem ra uy hiếp mình đâu. Con thấy họ chỉ có những tài liệu thôi giờ nếu con đi bịt đầu mối lại chắc chắn vẫn còn được đi.
- Mày đừng có ngu. Mày có biết con bé đó nó đã nói được thì ít nhất những hồ sơ này phải từ trong tay đám người Hà thúc lấy được. Mày có nghĩ rằng mày đi bịt đầu mối hay mày đưa đầu vào rọ hay không. Cái họ không bắt được mày vì mày chưa nhúng tay vào. Nếu giờ mày đi làm thì ngay ngày hôm sau tao không bảo đảm đâu.
Đánh tan ngay ý định can thiệp để giải quyết mọi chuyện của Lâm Tài Lâm Dương đi tới đi lui bực mình vì tự nhiên bị mất một khoản tiền cực kỳ lớn. Trong thâm tâm hắn hiện tại không cam lòng rất lớn. Nếu không phải vì Lâm Tài hắn cũng không như thế này.
- Con thấy chuyện này có chút gì đó đáng ngờ hay sao ấy. Dường như chúng ta bị rơi vào bẫy của con bé đó thì đúng hơn. Bố nghĩ xem tại sao ở sân bay lúc lại có người quay chụp lại. Hơn nữa người thường thấy việc này họ đã tránh xa không dính dáng tới đằng này lại có người đứng đó quay lại mọi việc thật có thấy cái người quay phim kia hình như người của con bé đó đúng hơn đấy.
Lâm Tài lúc này sau một trận bị mắng cũng khai sáng ra được một chút hắn thấy nếu không có đoạn video ghi lại thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác. Hắn với bố mình sẽ không phải thương lượng với Nhã Oanh để chịu thiệt thòi.
- Mày bây giờ mới biết sao. Mẹ ăn cái gì mà ngu dữ vậy? tao nhớ đâu có bạc đãi mày đâu? đến giờ mày mới suy nghĩ được việc đó. Dù người quay có là người của nó hay hoặc người dân thì bây giờ nó có chứng cứ thật. Tốt nhất mày thôi ngay cái ý định giải quyết đi. Con nhỏ đó bây giờ không đụng được mày đừng có suy nghĩ dại dột mà làm tao phải căn mình đi giải quyết. Mày Về phòng mà tự kiểm cho tao trong vòng một tháng không được ra ngoài nửa bước. Mẹ nó con với chả cái, không được tích sự gì.
Lâm Tài nghe bố mình nói thế cũng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng. Hắn bực tức không chỗ phát tiết cả ngày hôm nay bị mắng không ít tâm lý rời khỏi phòng hậm hực không kém. Vừa đi về phòng mình hắn vừa mắng.
- Mẹ nó chuyện gì. Không phải những việc đó chính ông bảo tôi đi làm sao. Giờ xảy ra chuyện lại đổ lên đầu thằng này đúng thật là cái ngày xúi quẩy gì đâu không. Còn bắt ông ở trong nhà một tháng. Ở trong nhà không đến công ty ông cho chắc.
Lẩm bẩm một mình về đến phòng Lâm Tài ngồi xuống giường hắn bực tức vẫn chưa nguôi ngoa được. Đứng lên ngồi xuống đi tới đi lui trong phòng một lúc lâu hắn cảm thấy thật sự bị gò bó không dễ chịu.
“ Con mẹ nó bắt ông ở nhà như thế này thì sao màsống. Không được phải lôi mấy thằng về nhà nhậu mới được. Ở như thế này trong nhà chả khác gì bị giam lỏng.”
Suy nghĩ như thế Lâm Tài cầm điện thoại lên lấy một số điện thoại trong danh bạ gọi đi bên kia điện thoại vang lên một hồi âm thanh cuộc gọi rồi mới có một giọng của phái nữ nhận máy.
- Alo! Anh Tài à gọi em có chuyện gì không? Hay là hôm nay anh định đến chơi với bọn em đây.
Lâm Tài lúc này giọng nói vui vẽ đáp lại người phụ nữ vừa tiếp điện thoại của chính mình.
- Hôm nay anh không tới được nhưng mà anh lại muốn mấy đứa em qua bên nhà anh. Em xem cho vài đứa qua nhé, À quên nữa anh đang xui nên kiếm em nào tốt tốt đấy anh cần xả xui, Nói mấy đứa nó làm thịt một con rùa để nhắm xả xui còn mấy món khác qua loa là được. Gọi bọn thằng Đức qua bên anh luôn.
- Ây da anh Tài hôm nay may lắm nhé có một em mới vào nghề còn xinh tươi chưa qua tay ai đâu giá em nó có hơi cao còn là sinh viên nữa anh em được thì em gọi em nó qua cho anh
Bên kia trả lời lại Lâm Tài với một giọng ẻo lả kỳ kèo.
- Tiền bạc không thành vấn đề. Ầy mà khoang con bé đó nó đủ tuổi chưa thế. Nếu chưa anh đây cũng không dám nhận. Mẹ rước nó về xả xui đâu không thấy còn bị kiện thì ông đây dẹp cái quán đấy.
Lâm Tài đang nói chuyện cũng chợt nhớ đến điều gì đó mới hỏi lại người phụ nữ bên kia cho chắc ăn. Hắn mấy lần bị những vấn đề này nên mới dính vào rắc rối của hiện tại, hắn không muốn vì một chút xả xui lần này lại kéo theo một đống chuyện không may khác.
- Anh cứ yên tâm con bé vừa đủ tuổi. bố nó bị bệnh tim cần tiền nên em mới dụ nó lên đây làm nhân viên cho em được đấy. Việc nào ra việc đó khách hàng của em là ai em phải biết chứ đụng tới mấy con chưa đủ tuổi làm sao lấy ra chào hàng được.
- Nếu đã như thế thì được, sắp xếp cho con bé qua bên anh mày đây. Còn tiền nong lì xì gì đó yên tâm anh không để em thiệt đâu mà lo, Nhưng phải đảm bảo hàng ngon đấy nhé. Ông mày mà đụng tới hàng không phải chưa bóc thì ông mày trả hàng đấy. Giá cũng không như cứ muốn là được đâu.
Người phụ nữ bên kia cười một chút rồi mới đáp lại Lâm Tài, bởi vì bà thừa biết những người như Lâm Tài muốn xả xui thì cần phải có cái gì. Chủ yếu gái còn trinh chưa ra tay ai sử dụng như thế mới được nên một lời cam đoan.
- Anh cứ yên tâm. Bảo đảm với anh hàng còn nguyên vẹn. Nó chỉ đi học rồi ở nhà thôi. Gia đình gia giáo nhan sắc có một chút nhưng chủ yếu phía trước hơi nhỏ vì mới đủ tuổi chưa phát triển hết nhưng mà nếu qua tay được xoa nắn vài lần chắc sẽ tốt thôi. Cái đó thì còn do anh muốn chiếu cố em nó bao nhiêu lần.
- Ha Ha Ha! Thế thì được cứ để em nó qua đây đi anh bảo đảm sẽ làm cho em nó đầy đủ điện nước sau này có ra khỏi tay anh thì em bên đó cũng có nhân viên ngon. Không dài dòng nữa đi sắp xếp đi.
Lâm Tài bây giờ cúp máy trong lòng cũng vui vẻ hơn một chút hắn nghĩ đến vấn đề tối này sẽ được hưởng dụng một đứa chưa bóc tem lại mới lớn trong lòng có chút rạo rực đứng lên đi tới đi lui vài cái.
- Bà cô đừng giỡn, cô chỉ cần đi làm cho tôi Lâm gia biết được thật sự không ổn đâu đấy. Như thế thì cả bố cô cũng phiền phức không ít đâu, đừng chơi dại.
- Đùa với cậu vậy thôi! Tôi đưa ra công ty Ngọc Minh cho họ, mỗi tháng không chia cho tôi một phân tiền nào mà dễ sao. Ít nhất họ phải cho tôi chút gì đó lợi ích như thế thì mới tốt chứ. Thôi tôi cúp máy đây tôi biết mình phải làm như thế nào thì việc này tương đối dễ
Lâm Huân Di đã biết mình nên làm thế nào nên chỉ đùa cợt Thiếu Kiệt một chút rồi cũng kết thúc cuộc gọi. Trong khi đó Thiếu Kiệt lại không vội trở về phòng mà chỉ cười nhẹ nhìn cái điện thoại của mình như vừa đạt được điều gì đó thú vị trong kế hoạch mình,
Trái ngược với sự thoái mái, vui vẻ của Thiếu Kiệt ở Ngọc Châu hiện tại có một người đang đi tới đi lui trong một căn phòng với chính đứa con của mình là Lâm Dương.
Sau cả một buổi chiều hắn mắng chửi con mình xong thì bây giờ cũng không thể tiếp tục một bài đó giảng đi giảng lại được. Cái trước mắt đúng là hắn đã đạt được thương lượng với Nhã Oanh trong những việc quá khứ của Lâm Tài, Nhưng ở phương diện nào đó hắn vẫn lo lắng những việc như thế này sẽ bị lặp lại lần nữa. Nếu mỗi lần việc này cứ diễn ra hắn mất nhiều hơn được, Lâm này phải thương lượng với Nhã Oanh điều bất khả kháng, hắn thấy mình hoàn toàn nằm ở thế bị động.
- Mày nói đi. Việc đến ngày hôm nay tao bị một con nhãi con sỏ mũi không phải vì mày sao. Tao đã nói rất nhiều lần với mày rồi, Làm việc phải lường trước các hậu quả nếu đã gây ra chuyện thì không được để lại cái gì liên quan đến mày. Giờ thì hay rồi một đống việc toàn dính líu đến mày, mày xem giờ thằng cha mày phải đi giải quyết hậu quả như thế này đây mày vừa lòng chưa?
Nhìn còn mình ngồi ở đó Lâm Dương cũng không chịu nổi đành phải nói ra mấy lời. Hắn chỉ có mỗi một mình Lâm Tài cũng không muốn con mình gặp việc gì giờ cái hắn muốn là từ con mình giải quyết những hậu quả để lại của những gì con hắn gây nên.
- Bộ việc này con đã làm rất tốt rồi. Không ai biết không ai hay những người nhà hay gì đó của máy người kia con đã để người cho tiền họ. Buộc họ im lặng vĩnh viễn đâu thể nào họ cầm tiền rồi lại lật lọng. Con dám bảo đảm bố việc chi tiền ra để cho mấy người đó không nói gì đến con hoàn toàn có thật.
Lâm Tài thấy mình cũng không chịu được việc này. Hắn nhớ những lần mình gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ đều đưa ra một số tiền không ít, để những người nhà nạn nhân với những người có liên quan im miệng.
- Mày nói hay quá. Nếu mày đã làm đúng như thế thì tại sao giờ đây còn mấy cái chứng cứ đó, Chưa kể đây là họ nói bất công với họ, Chỉ vì mày con thằng bố làm lớn một gia tộc đứng đằng sau nên mới không có ai kiện nếu không với một đống tội danh như thế này mày chết chắc rồi. Mày có biết chính vì mày không ra mặt để cho bên dưới lo liệu, nên tiền mày đưa ra toàn mấy đứa bên dưới lấy, không đến được tay người ta không. Mày còn nói là đã lo liệu.
Lâm Dương sau khi biết được mình bị Nhã Oanh dùng những thứ này uy hiếp hắn liền cho người điều tra sơ bộ. Không quá khó để chính hắn mò ra được những gì mà Lâm Tài đã làm, hằn càng thêm nhận thức một điều con mình bên dưới những người đó tự tung tự tác không làm theo chỉ thị còn nhiều lắm.
- Ấy có việc này! Như vậy thì sao giờ bố nếu những người đó có được chứng cứ cần thiết họ thưa kiện thi không thể nào đem ra uy hiếp mình đâu. Con thấy họ chỉ có những tài liệu thôi giờ nếu con đi bịt đầu mối lại chắc chắn vẫn còn được đi.
- Mày đừng có ngu. Mày có biết con bé đó nó đã nói được thì ít nhất những hồ sơ này phải từ trong tay đám người Hà thúc lấy được. Mày có nghĩ rằng mày đi bịt đầu mối hay mày đưa đầu vào rọ hay không. Cái họ không bắt được mày vì mày chưa nhúng tay vào. Nếu giờ mày đi làm thì ngay ngày hôm sau tao không bảo đảm đâu.
Đánh tan ngay ý định can thiệp để giải quyết mọi chuyện của Lâm Tài Lâm Dương đi tới đi lui bực mình vì tự nhiên bị mất một khoản tiền cực kỳ lớn. Trong thâm tâm hắn hiện tại không cam lòng rất lớn. Nếu không phải vì Lâm Tài hắn cũng không như thế này.
- Con thấy chuyện này có chút gì đó đáng ngờ hay sao ấy. Dường như chúng ta bị rơi vào bẫy của con bé đó thì đúng hơn. Bố nghĩ xem tại sao ở sân bay lúc lại có người quay chụp lại. Hơn nữa người thường thấy việc này họ đã tránh xa không dính dáng tới đằng này lại có người đứng đó quay lại mọi việc thật có thấy cái người quay phim kia hình như người của con bé đó đúng hơn đấy.
Lâm Tài lúc này sau một trận bị mắng cũng khai sáng ra được một chút hắn thấy nếu không có đoạn video ghi lại thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác. Hắn với bố mình sẽ không phải thương lượng với Nhã Oanh để chịu thiệt thòi.
- Mày bây giờ mới biết sao. Mẹ ăn cái gì mà ngu dữ vậy? tao nhớ đâu có bạc đãi mày đâu? đến giờ mày mới suy nghĩ được việc đó. Dù người quay có là người của nó hay hoặc người dân thì bây giờ nó có chứng cứ thật. Tốt nhất mày thôi ngay cái ý định giải quyết đi. Con nhỏ đó bây giờ không đụng được mày đừng có suy nghĩ dại dột mà làm tao phải căn mình đi giải quyết. Mày Về phòng mà tự kiểm cho tao trong vòng một tháng không được ra ngoài nửa bước. Mẹ nó con với chả cái, không được tích sự gì.
Lâm Tài nghe bố mình nói thế cũng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng. Hắn bực tức không chỗ phát tiết cả ngày hôm nay bị mắng không ít tâm lý rời khỏi phòng hậm hực không kém. Vừa đi về phòng mình hắn vừa mắng.
- Mẹ nó chuyện gì. Không phải những việc đó chính ông bảo tôi đi làm sao. Giờ xảy ra chuyện lại đổ lên đầu thằng này đúng thật là cái ngày xúi quẩy gì đâu không. Còn bắt ông ở trong nhà một tháng. Ở trong nhà không đến công ty ông cho chắc.
Lẩm bẩm một mình về đến phòng Lâm Tài ngồi xuống giường hắn bực tức vẫn chưa nguôi ngoa được. Đứng lên ngồi xuống đi tới đi lui trong phòng một lúc lâu hắn cảm thấy thật sự bị gò bó không dễ chịu.
“ Con mẹ nó bắt ông ở nhà như thế này thì sao màsống. Không được phải lôi mấy thằng về nhà nhậu mới được. Ở như thế này trong nhà chả khác gì bị giam lỏng.”
Suy nghĩ như thế Lâm Tài cầm điện thoại lên lấy một số điện thoại trong danh bạ gọi đi bên kia điện thoại vang lên một hồi âm thanh cuộc gọi rồi mới có một giọng của phái nữ nhận máy.
- Alo! Anh Tài à gọi em có chuyện gì không? Hay là hôm nay anh định đến chơi với bọn em đây.
Lâm Tài lúc này giọng nói vui vẽ đáp lại người phụ nữ vừa tiếp điện thoại của chính mình.
- Hôm nay anh không tới được nhưng mà anh lại muốn mấy đứa em qua bên nhà anh. Em xem cho vài đứa qua nhé, À quên nữa anh đang xui nên kiếm em nào tốt tốt đấy anh cần xả xui, Nói mấy đứa nó làm thịt một con rùa để nhắm xả xui còn mấy món khác qua loa là được. Gọi bọn thằng Đức qua bên anh luôn.
- Ây da anh Tài hôm nay may lắm nhé có một em mới vào nghề còn xinh tươi chưa qua tay ai đâu giá em nó có hơi cao còn là sinh viên nữa anh em được thì em gọi em nó qua cho anh
Bên kia trả lời lại Lâm Tài với một giọng ẻo lả kỳ kèo.
- Tiền bạc không thành vấn đề. Ầy mà khoang con bé đó nó đủ tuổi chưa thế. Nếu chưa anh đây cũng không dám nhận. Mẹ rước nó về xả xui đâu không thấy còn bị kiện thì ông đây dẹp cái quán đấy.
Lâm Tài đang nói chuyện cũng chợt nhớ đến điều gì đó mới hỏi lại người phụ nữ bên kia cho chắc ăn. Hắn mấy lần bị những vấn đề này nên mới dính vào rắc rối của hiện tại, hắn không muốn vì một chút xả xui lần này lại kéo theo một đống chuyện không may khác.
- Anh cứ yên tâm con bé vừa đủ tuổi. bố nó bị bệnh tim cần tiền nên em mới dụ nó lên đây làm nhân viên cho em được đấy. Việc nào ra việc đó khách hàng của em là ai em phải biết chứ đụng tới mấy con chưa đủ tuổi làm sao lấy ra chào hàng được.
- Nếu đã như thế thì được, sắp xếp cho con bé qua bên anh mày đây. Còn tiền nong lì xì gì đó yên tâm anh không để em thiệt đâu mà lo, Nhưng phải đảm bảo hàng ngon đấy nhé. Ông mày mà đụng tới hàng không phải chưa bóc thì ông mày trả hàng đấy. Giá cũng không như cứ muốn là được đâu.
Người phụ nữ bên kia cười một chút rồi mới đáp lại Lâm Tài, bởi vì bà thừa biết những người như Lâm Tài muốn xả xui thì cần phải có cái gì. Chủ yếu gái còn trinh chưa ra tay ai sử dụng như thế mới được nên một lời cam đoan.
- Anh cứ yên tâm. Bảo đảm với anh hàng còn nguyên vẹn. Nó chỉ đi học rồi ở nhà thôi. Gia đình gia giáo nhan sắc có một chút nhưng chủ yếu phía trước hơi nhỏ vì mới đủ tuổi chưa phát triển hết nhưng mà nếu qua tay được xoa nắn vài lần chắc sẽ tốt thôi. Cái đó thì còn do anh muốn chiếu cố em nó bao nhiêu lần.
- Ha Ha Ha! Thế thì được cứ để em nó qua đây đi anh bảo đảm sẽ làm cho em nó đầy đủ điện nước sau này có ra khỏi tay anh thì em bên đó cũng có nhân viên ngon. Không dài dòng nữa đi sắp xếp đi.
Lâm Tài bây giờ cúp máy trong lòng cũng vui vẻ hơn một chút hắn nghĩ đến vấn đề tối này sẽ được hưởng dụng một đứa chưa bóc tem lại mới lớn trong lòng có chút rạo rực đứng lên đi tới đi lui vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.