Chương 764: Phùng Kiếm Hoa Lo Lắng
Diệt Thiên
22/11/2018
Nhã Oanh bây giờ đang ngồi ở trong phòng của mình đối diện cô là Phùng Kiếm Hoa và Trịnh Hòa, Công Toại ngồi một bên đang nghe Phùng Kiếm Hoa hắn kể lại những gì đã diễn ra khi hai người rời đi.
- Chủ yếu là cái tên kia dẫn giới thiệu mấy người nhưng mà chủ yếu vẫn là lấy mấy cái danh sách các công ty, theo lệnh của Thiếu Kiệt thì tôi đã giả vờ cho hắn biết mình nhắm đến những công ty nào rồi.
Phùng Kiếm Hoa trả lời Nhã Oanh tuy có một chút hơi mem từ những lời nói nhưng không đến mức là say. Vì trong buổi tiệc hầu hết mọi người đều giữ hình tượng lẫn nhau nên cũng không ai muốn mất mặt vì bia rượu trước mặt người khác.
- Ừ thế thì tốt! Nhưng ông có hỏi xem được gì không liệu có bao nhiêu người cạnh tranh với mình ở mấy cái công ty trong danh sách mà Thiếu Kiệt đưa cho ông hay là họ nhắm vào công ty nào nhiều nhất không?
Nhã Oanh nói lời này chủ yếu để xem coi Phùng Kiếm Hoa hắn thật sự có được tin tức gì hay không, cô cũng chẳn quan tâm đến chủ yếu muốn biết xem liệu có công ty nào cạnh tranh với Lâm Dương nâng giá thành cần thiết hay không.
- Có chứ điều này tôi chú tâm rất nhiều nhé. Mọi người không biết trong đó nhiều công ty đối chọi với nhau lắm. Nên chỉ cần biết công ty nào đấu với công ty nào là ra được việc họ sẽ nhắm tới công ty cạnh tranh ra sao. Chúng ta không cần phải thu thập hết các thứ cũng có được thông tin toàn bộ. Mọi người xem tôi đã lén ghi lại hết rồi này.
Vừa nói Phùng Kiếm Hoa vừa đưa ra một loạt danh sách các công ty đối thủ với nhau cùng cạnh tranh một công ty mà họ nhắm đến. Nhã Oanh không ngờ Phùng Kiếm Hoa lại có được một mặt này nhìn vào danh sách cô thấy được không ít những công ty có trong danh sách của Thiếu Kiệt đưa cho mình.
Công Toại nhìn tờ giấy trên tay Nhã Oanh cũng nhíu mày một chút. Theo hắn được biết những công ty này đã số là hoạt động không hiệu quả nhưng lại có được nhiều người cạnh tranh lẫn nhau như thế này thì hắn không suy nghĩ được họ làm sao phải đấu giá những công ty này. Khá thắc mắc nên hắn mới nói ra suy nghĩ của mình với Nhã Oanh.
- Không phải những công ty này theo như Thiếu Kiệt biết sẽ hoạt động không hiệu quả hay sao. Giờ lại có những công ty vì nó mà đấu giá. Đúng ra họ phải chọn những công ty mà tiềm năng đem lại lợi ích khi thu mua về mới đúng chứ.
- Cái này không hẳn trong kinh doanh có một thứ mà mọi người vẫn không hiểu thường là đối tượng hướng đến của mỗi người đều khác nhau nên ở đây dù trong mắt của Thiếu Kiệt nó không đáng như với người khác lại cần thiết để đầu tư. Nó không thích hợp với người này nhưng lại thích hợp với người khác. Không có cái gì sinh ra là vô dụng nó được sử dụng theo đúng mục đích của mình.
Nhã Oanh nhìn vào tờ danh sách trước mặt mình. Không quá khó cô đã tìm ra những công ty liên quan với nhau mà những công ty đó nhắm đến.
- Đúng vậy đa số những công ty được họ nhắm đến là những nơi có điều kiện sản xuất phù hợp hoặc là bổ trợ cho công ty họ ở một phương diện nào đó cần thiết. Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm tại sao họ lại nhắm đến những công ty biết chắc rằng không có doanh thu nhưng lại ra sức như thế nếu như nó có có lợi nhuận hoặc là không thua lỗ thì tôi còn thấy thích hợp.
Phùng Kiếm Hoa cũng đưa ra ý kiến của mình dù cho Nhã Oanh đã nói ra suy nghĩ giải tỏa được một phần thắc mắc cho Công Toại biết. Nhưng đối với hắn nếu đem về một công ty chỉ phụ trợ một ít như thế này thật sự không đáng với cái gia bỏ ra cho toàn bộ khâu sản xuất cải tổ.
- Cái này không hẳn. Chúng ta thừa biết đấu giá các công ty này đúng thật không mang lại lợi nhuận nhưng ở phương diện nào đó giá thành của nó hoàn toàn thấp nhất vì nó cân chỉnh theo điều kiện cần thiết của tất cả các công ty mà đưa ra mức giá thích hợp. Những công ty thế này không đem lại lợi nhuận nhưng nó là cách tốt nhất. Đối với các công ty khác họ không đủ tài lực để cạnh tranh vào những công ty mà người khác đều nhắm vào thì họ chọn đi con người mà ít người cạnh tranh nhất. Như thế mới phát huy được hết nguồn vốn đang có và khả năng không bị thua lỗ quá nhiều.
Nhã Oanh vô tư lập luận theo những gì mình đã học được từ Nhã Kỳ và những kiến thức thông qua sách vở mà mình được biết để có câu trả lời gần như hoàn hảo trong điều kiện này. Cô bây giờ mới hiểu được kiến thức của Thiếu Kiệt có thể không từ kinh nghiệm nhưng từ những sách vỡ mà hắn đã đọc thật sự rất bổ ích. Việc đọc sách nhiều cũng khiến cô có thêm nhiều những lập luận cần thiết khi tiếp cận sự việc.
- Nói chung những việc này tôi không hiểu nhưng để mọi người không làm ra động thái gì như thế có ổn không mấy ngày ở lỳ trong phòng cũng không ổn lắm.
Trịnh Hòa sau khi được nhóm người Nhã Oanh ra lệnh cho toàn bộ thành viên mình ở trong phòng thì cũng cảm thấy khó chịu, dù sao trước giờ họ vẫn thích tự do nên hắn trực tiếp hỏi Công Toại thắc mắc của mình. Vì đơn giản nếu đã đến Ngọc Châu mà cứ ở lỳ trong phòng như hiện tại cũng không phải là giải pháp.
- Chỉ qua hết đêm nay thôi. tầm sáng mai người của Thiếu Kiệt điều từ Lưu Minh đến lúc đó chúng ta sẽ thoải mái hơn. Hiện tại vừa mới đến đây lại trong trạng thái nhạy cảm với đám người Lâm gia không khéo anh em của cậu đi đâu đó bị họ gài tang vật các thứ thì chúng ta lại trở về điểm xuất phát ban đầu thì sao.
Công Toại trả lời cho Trịnh Hòa nhưng kèm theo đó là cái nhíu mày không nhẹ. Hắn nghi ngờ rằng lần này hướng dẫn Trịnh Hòa có thật sự tốt không đến mức độ hiện tại mà Trình Hòa vẫn có thể nói ra được những lời như vậy thì hắn cũng không hiểu nỗi.
- Tôi biết như thế nhưng chỉ hỏi xem mình có phải ở miết trong phòng thôi không. Chứ nếu từ giờ đến lúc đấu giá tất cả mỏi người ở trong phòng không thì cũng không cần làm ra những biện pháp bảo vệ mà mấy ngày nay đã học. Rồi chuyến đi này cũng xem như không có rút ra được kinh nghiệm gì.
Nhã Oanh lúc này chỉ cười cười lắc đầu đối với Trình Hòa. Nhìn hắn dường như muốn áp dụng toàn bộ những gì đã học được trong mấy ngày nay vào chuyến đi này. Đôi khi kỳ vọng quá lớn sẽ đem lại thất vọng nhiều hơn điều đó áp dụng với tình trạng bây giờ của Trịnh Hòa hoàn toàn không sai biệt lắm.
- Các anh không phải đợi lâu đâu lát nữa các anh ra sân bay đón người của Thiếu Kiệt đưa đến là được. Không cần cứ ở trong phòng hoài như thế. Nhưng mà lưu ý tất cả các biện pháp gì đó các anh đã học thì tốt nhất không được áp dụng kể cả không được đem súng theo nếu có chuyện gì xảy ra chỉ được nhịn không được chống trả, nếu làm được điều đó các anh có thể làm gì cũng được.
Vừa nghe được câu đầu Trịnh Hòa mở cờ trong bụng vì sắp được thoải mái nhưng nghe đến câu sau mặt hắn sụ xuống không nhẹ. Nếu đi ngoài đường bị người khác kiếm chuyện mà không phản ứng lại thì nhóm người của hắn chắc chắn làm không được.
- Như thế nào chẳng khác không ra ngoài là mấy.
- Nói đùa với anh vậy thôi căn dặn mọi người một chút tránh để xảy ra xích mích là được tối nay mọi người cùng nhau đi dạo xem Ngọc Châu thế nào. Đã đến đây thì sao lại phải ở trong phòng suốt mấy ngày đây
Nhã Oanh cười cười nhìn Trịnh Hòa vui vẻ trêu chọc cô lần đầu tiên có dịp di Ngọc Châu cũng không muốn mình vì sợ bóng sợ gió mà cứ ở trong phòng. Hơn nữa cô thấy nếu cứ ở trong phòng không ra đường chả khác nào thừa nhận mình sợ thua thiệt trong tay của Lâm Dương và người mình.
Phùng Kiếm Hoa giật mình nhìn Nhã Oanh lên tiếng nói.
- Việc này ổn không vậy. Chúng ta đi ra ngoài lỡ như bọn người đó kiếm chuyện phiền toái đến chúng ta thì sao tôi nghĩ tốt nhất vẫn ở trong khuôn viên khách sạn thì tốt hơn. Họ cũng không làm gì mình được.
Trịnh Hòa nhíu mày hắn hoàn toàn không hài lòng với câu nói của Phùng Kiếm Hoa là mấy nhưng biết mình không có tiếng nói ở đây nên chỉ có thể để cho Nhã Oanh hoặc Công Toại quyết định.
- Không cần phải lo đâu. Nếu có việc gì thì cứ chúng ta đối phó sau. Lâm gia có làm gì thì cũng phải mất thời gian khá lâu chỉ cần bên chúng ta trụ được vài ngày là ổn chứ không cần phải chính diện đối mặt với họ. Cứ quyết định như thế đi chúng ta đi dạo một vòng Ngọc Châu sau đó đi kiếm nơi nào đó ăn đêm rồi về lại khách sạn.
Công Toại thấy việc này cũng không có gì lớn nếu họ đi nhiều người dù cho Lâm Dương muốn gây bất lợi đối với Nhã Oanh cũng không phải cứ muốn là được.
- Được rồi! Mọi người cũng cần phải giải trí một chút chúng ta đi nhiều người chứ không phải một hai người. Nếu có gì xảy ra thì việc bảo vệ Nhã Oanh là điều quan trọng nhất. Trịnh Hòa về nói lại với anh em như thế là được.
Không đợi chờ Nhã Oanh ra hiệu giải tán cuộc nói chuyện Trịnh Hòa đã nhanh chóng đứng lên rời đi như sợ rằng những lời nói vừa rồi của Nhã Oanh bị thay đổi.
Phùng Kiếm Hoa thấy Trịnh Hòa rời đi hắn cũng thở dài một hơi nhìn Nhã Oanh nói.
- Thôi tôi cũng về phòng đây, Mọi người có đi ra ngoài thì cũng nên cẩn thận không khéo Thiếu Kiệt cậu ấy lại mắng tôi nữa thì mệt lắm.
Nhã Oanh với Công Toại nhìn Phùng Kiếm Hoa rời đi mới bật cười, Hai người đều biết hắn chủ yếu lo lắng bởi vị sợ Thiếu Kiệt mà không phải là lo lắng cho Nhã Oanh thật sự, Nhưng mà thấy khuôn mặt của hắn vừa lo lắng vừa không cách nào hết làm cho hai người khá vui vể
- Chủ yếu là cái tên kia dẫn giới thiệu mấy người nhưng mà chủ yếu vẫn là lấy mấy cái danh sách các công ty, theo lệnh của Thiếu Kiệt thì tôi đã giả vờ cho hắn biết mình nhắm đến những công ty nào rồi.
Phùng Kiếm Hoa trả lời Nhã Oanh tuy có một chút hơi mem từ những lời nói nhưng không đến mức là say. Vì trong buổi tiệc hầu hết mọi người đều giữ hình tượng lẫn nhau nên cũng không ai muốn mất mặt vì bia rượu trước mặt người khác.
- Ừ thế thì tốt! Nhưng ông có hỏi xem được gì không liệu có bao nhiêu người cạnh tranh với mình ở mấy cái công ty trong danh sách mà Thiếu Kiệt đưa cho ông hay là họ nhắm vào công ty nào nhiều nhất không?
Nhã Oanh nói lời này chủ yếu để xem coi Phùng Kiếm Hoa hắn thật sự có được tin tức gì hay không, cô cũng chẳn quan tâm đến chủ yếu muốn biết xem liệu có công ty nào cạnh tranh với Lâm Dương nâng giá thành cần thiết hay không.
- Có chứ điều này tôi chú tâm rất nhiều nhé. Mọi người không biết trong đó nhiều công ty đối chọi với nhau lắm. Nên chỉ cần biết công ty nào đấu với công ty nào là ra được việc họ sẽ nhắm tới công ty cạnh tranh ra sao. Chúng ta không cần phải thu thập hết các thứ cũng có được thông tin toàn bộ. Mọi người xem tôi đã lén ghi lại hết rồi này.
Vừa nói Phùng Kiếm Hoa vừa đưa ra một loạt danh sách các công ty đối thủ với nhau cùng cạnh tranh một công ty mà họ nhắm đến. Nhã Oanh không ngờ Phùng Kiếm Hoa lại có được một mặt này nhìn vào danh sách cô thấy được không ít những công ty có trong danh sách của Thiếu Kiệt đưa cho mình.
Công Toại nhìn tờ giấy trên tay Nhã Oanh cũng nhíu mày một chút. Theo hắn được biết những công ty này đã số là hoạt động không hiệu quả nhưng lại có được nhiều người cạnh tranh lẫn nhau như thế này thì hắn không suy nghĩ được họ làm sao phải đấu giá những công ty này. Khá thắc mắc nên hắn mới nói ra suy nghĩ của mình với Nhã Oanh.
- Không phải những công ty này theo như Thiếu Kiệt biết sẽ hoạt động không hiệu quả hay sao. Giờ lại có những công ty vì nó mà đấu giá. Đúng ra họ phải chọn những công ty mà tiềm năng đem lại lợi ích khi thu mua về mới đúng chứ.
- Cái này không hẳn trong kinh doanh có một thứ mà mọi người vẫn không hiểu thường là đối tượng hướng đến của mỗi người đều khác nhau nên ở đây dù trong mắt của Thiếu Kiệt nó không đáng như với người khác lại cần thiết để đầu tư. Nó không thích hợp với người này nhưng lại thích hợp với người khác. Không có cái gì sinh ra là vô dụng nó được sử dụng theo đúng mục đích của mình.
Nhã Oanh nhìn vào tờ danh sách trước mặt mình. Không quá khó cô đã tìm ra những công ty liên quan với nhau mà những công ty đó nhắm đến.
- Đúng vậy đa số những công ty được họ nhắm đến là những nơi có điều kiện sản xuất phù hợp hoặc là bổ trợ cho công ty họ ở một phương diện nào đó cần thiết. Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm tại sao họ lại nhắm đến những công ty biết chắc rằng không có doanh thu nhưng lại ra sức như thế nếu như nó có có lợi nhuận hoặc là không thua lỗ thì tôi còn thấy thích hợp.
Phùng Kiếm Hoa cũng đưa ra ý kiến của mình dù cho Nhã Oanh đã nói ra suy nghĩ giải tỏa được một phần thắc mắc cho Công Toại biết. Nhưng đối với hắn nếu đem về một công ty chỉ phụ trợ một ít như thế này thật sự không đáng với cái gia bỏ ra cho toàn bộ khâu sản xuất cải tổ.
- Cái này không hẳn. Chúng ta thừa biết đấu giá các công ty này đúng thật không mang lại lợi nhuận nhưng ở phương diện nào đó giá thành của nó hoàn toàn thấp nhất vì nó cân chỉnh theo điều kiện cần thiết của tất cả các công ty mà đưa ra mức giá thích hợp. Những công ty thế này không đem lại lợi nhuận nhưng nó là cách tốt nhất. Đối với các công ty khác họ không đủ tài lực để cạnh tranh vào những công ty mà người khác đều nhắm vào thì họ chọn đi con người mà ít người cạnh tranh nhất. Như thế mới phát huy được hết nguồn vốn đang có và khả năng không bị thua lỗ quá nhiều.
Nhã Oanh vô tư lập luận theo những gì mình đã học được từ Nhã Kỳ và những kiến thức thông qua sách vở mà mình được biết để có câu trả lời gần như hoàn hảo trong điều kiện này. Cô bây giờ mới hiểu được kiến thức của Thiếu Kiệt có thể không từ kinh nghiệm nhưng từ những sách vỡ mà hắn đã đọc thật sự rất bổ ích. Việc đọc sách nhiều cũng khiến cô có thêm nhiều những lập luận cần thiết khi tiếp cận sự việc.
- Nói chung những việc này tôi không hiểu nhưng để mọi người không làm ra động thái gì như thế có ổn không mấy ngày ở lỳ trong phòng cũng không ổn lắm.
Trịnh Hòa sau khi được nhóm người Nhã Oanh ra lệnh cho toàn bộ thành viên mình ở trong phòng thì cũng cảm thấy khó chịu, dù sao trước giờ họ vẫn thích tự do nên hắn trực tiếp hỏi Công Toại thắc mắc của mình. Vì đơn giản nếu đã đến Ngọc Châu mà cứ ở lỳ trong phòng như hiện tại cũng không phải là giải pháp.
- Chỉ qua hết đêm nay thôi. tầm sáng mai người của Thiếu Kiệt điều từ Lưu Minh đến lúc đó chúng ta sẽ thoải mái hơn. Hiện tại vừa mới đến đây lại trong trạng thái nhạy cảm với đám người Lâm gia không khéo anh em của cậu đi đâu đó bị họ gài tang vật các thứ thì chúng ta lại trở về điểm xuất phát ban đầu thì sao.
Công Toại trả lời cho Trịnh Hòa nhưng kèm theo đó là cái nhíu mày không nhẹ. Hắn nghi ngờ rằng lần này hướng dẫn Trịnh Hòa có thật sự tốt không đến mức độ hiện tại mà Trình Hòa vẫn có thể nói ra được những lời như vậy thì hắn cũng không hiểu nỗi.
- Tôi biết như thế nhưng chỉ hỏi xem mình có phải ở miết trong phòng thôi không. Chứ nếu từ giờ đến lúc đấu giá tất cả mỏi người ở trong phòng không thì cũng không cần làm ra những biện pháp bảo vệ mà mấy ngày nay đã học. Rồi chuyến đi này cũng xem như không có rút ra được kinh nghiệm gì.
Nhã Oanh lúc này chỉ cười cười lắc đầu đối với Trình Hòa. Nhìn hắn dường như muốn áp dụng toàn bộ những gì đã học được trong mấy ngày nay vào chuyến đi này. Đôi khi kỳ vọng quá lớn sẽ đem lại thất vọng nhiều hơn điều đó áp dụng với tình trạng bây giờ của Trịnh Hòa hoàn toàn không sai biệt lắm.
- Các anh không phải đợi lâu đâu lát nữa các anh ra sân bay đón người của Thiếu Kiệt đưa đến là được. Không cần cứ ở trong phòng hoài như thế. Nhưng mà lưu ý tất cả các biện pháp gì đó các anh đã học thì tốt nhất không được áp dụng kể cả không được đem súng theo nếu có chuyện gì xảy ra chỉ được nhịn không được chống trả, nếu làm được điều đó các anh có thể làm gì cũng được.
Vừa nghe được câu đầu Trịnh Hòa mở cờ trong bụng vì sắp được thoải mái nhưng nghe đến câu sau mặt hắn sụ xuống không nhẹ. Nếu đi ngoài đường bị người khác kiếm chuyện mà không phản ứng lại thì nhóm người của hắn chắc chắn làm không được.
- Như thế nào chẳng khác không ra ngoài là mấy.
- Nói đùa với anh vậy thôi căn dặn mọi người một chút tránh để xảy ra xích mích là được tối nay mọi người cùng nhau đi dạo xem Ngọc Châu thế nào. Đã đến đây thì sao lại phải ở trong phòng suốt mấy ngày đây
Nhã Oanh cười cười nhìn Trịnh Hòa vui vẻ trêu chọc cô lần đầu tiên có dịp di Ngọc Châu cũng không muốn mình vì sợ bóng sợ gió mà cứ ở trong phòng. Hơn nữa cô thấy nếu cứ ở trong phòng không ra đường chả khác nào thừa nhận mình sợ thua thiệt trong tay của Lâm Dương và người mình.
Phùng Kiếm Hoa giật mình nhìn Nhã Oanh lên tiếng nói.
- Việc này ổn không vậy. Chúng ta đi ra ngoài lỡ như bọn người đó kiếm chuyện phiền toái đến chúng ta thì sao tôi nghĩ tốt nhất vẫn ở trong khuôn viên khách sạn thì tốt hơn. Họ cũng không làm gì mình được.
Trịnh Hòa nhíu mày hắn hoàn toàn không hài lòng với câu nói của Phùng Kiếm Hoa là mấy nhưng biết mình không có tiếng nói ở đây nên chỉ có thể để cho Nhã Oanh hoặc Công Toại quyết định.
- Không cần phải lo đâu. Nếu có việc gì thì cứ chúng ta đối phó sau. Lâm gia có làm gì thì cũng phải mất thời gian khá lâu chỉ cần bên chúng ta trụ được vài ngày là ổn chứ không cần phải chính diện đối mặt với họ. Cứ quyết định như thế đi chúng ta đi dạo một vòng Ngọc Châu sau đó đi kiếm nơi nào đó ăn đêm rồi về lại khách sạn.
Công Toại thấy việc này cũng không có gì lớn nếu họ đi nhiều người dù cho Lâm Dương muốn gây bất lợi đối với Nhã Oanh cũng không phải cứ muốn là được.
- Được rồi! Mọi người cũng cần phải giải trí một chút chúng ta đi nhiều người chứ không phải một hai người. Nếu có gì xảy ra thì việc bảo vệ Nhã Oanh là điều quan trọng nhất. Trịnh Hòa về nói lại với anh em như thế là được.
Không đợi chờ Nhã Oanh ra hiệu giải tán cuộc nói chuyện Trịnh Hòa đã nhanh chóng đứng lên rời đi như sợ rằng những lời nói vừa rồi của Nhã Oanh bị thay đổi.
Phùng Kiếm Hoa thấy Trịnh Hòa rời đi hắn cũng thở dài một hơi nhìn Nhã Oanh nói.
- Thôi tôi cũng về phòng đây, Mọi người có đi ra ngoài thì cũng nên cẩn thận không khéo Thiếu Kiệt cậu ấy lại mắng tôi nữa thì mệt lắm.
Nhã Oanh với Công Toại nhìn Phùng Kiếm Hoa rời đi mới bật cười, Hai người đều biết hắn chủ yếu lo lắng bởi vị sợ Thiếu Kiệt mà không phải là lo lắng cho Nhã Oanh thật sự, Nhưng mà thấy khuôn mặt của hắn vừa lo lắng vừa không cách nào hết làm cho hai người khá vui vể
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.