Chương 741: Lựa Chọn Tin Tưởng
Diệt Thiên
22/11/2018
Đợi cho nhóm người của Trịnh Hòa với Công Toại rời đi Thiếu Kiệt mới nói với Bảo Huân.
- Sắp tới sẽ có một số thay đổi nhất định. Việc của anh trong thời gian em rời đi phải bảo đảm an toàn cho Hà Vi. Giống như khi có em ở đây vậy. Song song đó liên hệ với Blake với Jackson trở về đây trong vòng vài ngày tới. Họ sẽ cùng em đi thực thi nhiệm vụ lần này.
Bảo Huân nghe Thiếu Kiệt nói những việc này cũng thở dài hắn biết chắc chắn là mình không được đi cùng với Thiếu Kiệt nhưng không ngờ Blake với Jackson lại được đi.
- Được rồi vậy để anh gọi hai người đó về. À mà Thiếu Kiệt em định để đám người vừa rồi đi cùng với Công Toại làm gì vậy?
- Kiếm thêm một số người sau khi huấn luyện tốt để họ bảo vệ vòng ngoài rút các anh về tiếng hành để vào vòng bí mật. Khi nào cần thiết sẽ sử dụng.
Nói xong Thiếu Kiệt để cho Bảo Huân đứng ngẩn người vài giây rồi trên mặt tỏ ra hớn hở yêu đời. Thiếu Kiệt lúc này về phòng máy vi tính của mình ngồi xuống bắt đầu làm một loạt những công việc cần thiết sắp tới mà hắn cần phải chuẩn bị.
Ba ngày trôi qua cực kỳ nhanh chóng. Nhã Oanh với một số người của Công Toại đã bắt đầu lên đường đi Ngọc Châu. Ngọc Nhi sau khi đưa Nhã Oanh lên máy bay cùng với mọi người bây giờ mới trở về. Nhìn Thiếu Kiệt đang ôm một đống hồ sơ văn kiện sắp xếp lại từng thứ mới nói.
- Thiếu Kiệt mọi thứ đã xong rồi. Nhã Oanh hai giờ nữa có mặt ở Ngọc Châu. Blake với Jackson sáng này vừa về đến. Đợi họ nghĩ ngơi một ngày rồi sẽ qua gặp anh.
Ngưng lại bút viết trên tay của mình Thiếu Kiệt mới nhìn lấy Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh mình hắn mới nói.
- Ừ làm phiền em nhiều rồi. Bên Lâm gia có động thái gì mới chưa? Bên đó hiện tại là nơi có thể xảy ra vấn đề nhất. Chỉ cần mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa không có gì thay đổi thì mọi việc có thế xong.
- Bên đó sẽ không có gì thay đổi. Tin tức đưa về cho dù họ có kiểm chứng như thế nào thì hoàn toàn sự thật. Nhã Oanh theo lời dặn của anh thao tác như thế nào em chỉ báo cáo về là cô ấy thay mặt anh thu gom các công ty cần thiết thôi. Còn cho họ biết là Phùng Kiếm Hoa sẽ đứng ra đại diện. Họ sau khi nhận được tin có kiểm chứng cũng không thấy được vấn đề gì.
Vừa trả lời vừa lấy tay xoa bóp vai cho Thiếu Kiệt Ngọc Nhi nói ra những gì mà cô đã chuẩn bị thông tin cho Lâm gia dựa theo tình hình thực tế cần thiết. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó nên mới nói với Thiếu Kiệt.
- À Connor nói việc mỏ bên tam giác vàng người của chị Lý Bân đã cho người làm các thao tác cần thiết. Chỉ là giá tiền anh ta không dám quyết định chỉ để xuất mấy mức giá mà anh ta cho là thích hợp. Anh em rồi dựa theo đó ký hợp đồng với họ. Hồ sơ thì em đang cho người làm. Còn chi tiết báo trong hộp thư anh rồi đấy.
- Ừ anh có đọc. Đợi gặp mặt họ xem họ để hợp đồng như thế nào lúc đó chúng ta ký luôn. Về phần điều hành mấy công ty trình tự như thế nào thì anh đã đọc qua báo cáo dạo gần đây rồi. Đây là hồ sơ tổng hợp anh chuẩn bị trong thời gian anh đi vắng em xem mà thực hiện. Còn về việc bên kia có Trương Hạo với lại hai bố con Hoách Nam anh nghĩ chắc đối phó được ít nhiều.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa đưa ra một mấy bìa hồ sơ rất dày đặt lên trên bàn cho Ngọc Nhi thấy. Nhìn mấy cái hồ sơ dày cộm Ngọc Nhi mới hỏi hắn.
- Anh chuẩn bị cái gì mà nhiều dữ. Không phải chỉ đi nhận thân thôi sao. Cao lắm một tháng làm gì chuẩn bị một đống như thế này.
- Chú yếu là phòng ngừa thôi. Đúng là theo tính toán có thể là một tháng cũng có thể là hơn. Trong mấy cái hồ sơ này anh đã nghĩ ra những thay đổi mà anh dự đoán trước bởi thị trường chuyển biến của từng công ty. Dựa theo từng hình thức thay đổi khác nhau mà em sử dụng. Anh không biết là bên đó như thế nào nên cũng làm ra biện pháp an toàn. Nếu tình hình nằm ngoài kiểm soát quá thì trực tiếp liên hệ với anh. Khi nào qua tới bên kia anh sẽ để Blake đi làm một số điện thoại có thể liên lạc về đây.
Thiếu Kiệt mấy ngày gần đây dường như là thức trắng đêm để làm ra những quyết định cần thiết. Hắn thấy nếu không trù tính một con đường khó có thể nào làm được mọi thứ. Đem trọng trách này giao cho Ngọc Nhi về phần những công ty này hắn tương đối yên tâm. Còn về những việc khác thì sẽ có Hà Vi thay hắn lo lắng.
- Việc lần này anh lên kế hoạch em không nói nhưng mà đi gấp như vậy liệu có ổn không. Ngày lên đường cũng là ngày bắt đầu đấu giá em sợ rằng quá gấp đi.
- Cái này em cũng phải hiểu. Nếu không đi lúc đó sợ rằng không có cơ hội. Em nghĩ xem Lâm gia khi đó chắc chắn cho rằng anh vẫn còn ở Ngọc Châu đợi tin tức của Nhã Oanh. Dù anh không ra mặt nhưng phải ở sau màn khống chế. Họ càng chủ quan thì anh càng có thể rời đi mà họ không biết. Dù sao thì để Hà Vi thay thế anh cần phải có sự đồng bộ nhất định.
Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu. Đúng như Thiếu Kiệt nói nếu là cô tâm lý sẽ đợi chờ kết quả thu hoạch được của buổi đấu giá. Không ai biết được rằng tất cả chỉ là màn che mắt của mọi người để xóa đi sự chú ý ở Lưu Minh này. Bởi vì Nhã Oanh ở Ngọc Châu dường như là thế thân cho Thiếu Kiệt.
- Như vậy lần này mọi chuyện ở Ngọc Châu anh để Nhã Oanh tự quyết định liệu cô ấy làm được không đấy. Anh nên nhớ rằng Nhã Oanh không phải em hay Hà Vi đâu.
- Đây cũng là điều mà anh không đoán trước được. Nếu đưa em hoặc Hà Vi đi làm thế thân chắc chắn sẽ không được mà để Nhã Oanh đi thì anh phải suy nghĩ khá nhiều. Hồ sơ em đưa cho Nhã Oanh thì em cũng đã thấy rồi đấy. Nhưng anh tin cô ấy sẽ làm được. Xét về góc độ nào đó anh lại thấy Nhã Oanh phù hợp với việc này. Và cũng để cho cô ấy tự trải nghiệm năng lực đối phó của mình.
Thiếu Kiệt đem suy nghĩ của mình nói cho Ngọc Nhi biết. Bởi hắn lo lắng tính trước tính sau dường như chỉ có Nhã Oanh đi làm việc này là thích hợp hơn hết. Nếu để người khác sợ rằng không hiệu quả như cô.
- Sao anh tự tin với Nhã Oanh thế. Em thấy lần đầu anh đặc một việc gì đó vào tay một người mà không nắm chắc đấy.
Ngọc Nhi cũng khá ngạc nhiên khi chính bản thân Thiếu Kiệt lại phải suy tính cho việc để Nhã Oanh đi thay mình còn là không dám chắc chắn lại còn phải suy nghĩ nhiều. Theo như cô biết hắn chưa để một công việc có tính rủi ro vào tay một người nào nếu không dám chắc người đó có thể thực hiện được.
- Cái Nhã Oanh thiếu là tâm lý. Cô ấy hiện tại có thể nói là tốt tự làm được mọi thứ. Nhưng vấn đề tâm lý khi tiếp xúc với những người ở các tầng lớp cao hơn như đám người của Lâm gia hoặc một số người ở Ngọc Châu thì lại khác.
Ngọc Nhi thấy việc này Thiếu Kiệt nói khá mơ hồ tại sao lại áp lực đối với những người Lâm gia hay những người làm ăn ở Ngọc Châu thì cô hoàn toàn không hiểu. Ít nhất cô biết là bố của Nhã Oanh cũng làm quan chức nhà nước. Việc giao tiếp như thế này có thể nói là không khó đối với Nhã Oanh mới đúng.
- Ấy Không phải Nhã Oanh cũng đã quen với những người kinh doanh với mấy người làm nhà nước từ bố cô ấy sao. Tại sao lại tâm lý em thấy mấy người đó như nhau có khác gì đâu? Với lại cô ấy cũng đã tiếp xúc với Hà Thúc không ít lần.
- Không đó là em thấy nhưng Nhã Oanh thì không. Đối với cô ấy trò chuyện này trả lời vấn đề gì đó với người lớn như Hà Thúc sẽ không vấn đề bởi vì cô ấy cho rằng Hà Thúc cũng chỉ là ông của Hà Vi. Còn ở phương diện tiếp xúc theo dạng đối tác làm ăn. Cấp trên và cấp dưới thì lại khác. Bố cô ấy tiếp xúc chỉ là những người quan chức làm ăn cấp nhỏ còn ở Ngọc Châu lại khác. Nơi đó ngọa hổ tàng long đi sai một bước đổ cục cả toàn bộ ván cờ. Cái gọi là gần mặt trời thì càng nóng là như thế. Chức vị và quan hệ lớn mạnh của họ lớn hơn bố Nhã Oanh và cô ấy tiếp xúc rất nhiều.
Ngọc Nhi trầm mặc. Nếu xét về mức độ nào đó Thiếu Kiệt không sai nhưng cô thấy việc giao cho Nhã Oanh những thứ này dường như là quá tầm của cô nàng. Nếu như tiếp xúc nhiều với Lâm gia đã từng thấy qua nhiều loại người như Ngọc Nhi, Hà Vi thì không nói nhưng với Nhã Oanh những thứ Thiếu Kiệt vừa kể đều nằm ngoài khả năng có được của cô nàng đang trên đường đến Ngọc Châu kia.
- Nhưng anh vẫn tin giao cho Nhã Oanh việc này chắc chắn là có lý do của nó. Thậm chí anh lựa chọn tin tưởng trong khi bản thân vẫn chưa chắc chắn thì làm em hơi bất ngờ.
- Ừ Nhã Oanh chỉ có vấn đề anh vừa kể còn những việc khác cô ấy làm rất tốt. Thậm chí tốt hơn cả em gấp nhiều lần. Và so về năng lực giữa em và Nhã Oanh anh đánh giá cô ấy cao hơn hẳn. Điều này không phải ngẫu nhiên mà nó đã được anh theo dõi và thống kê nhiều lần. Khả năng của Nhã Oanh có thể nói là anh không dám đoán.
Dù biết có thể làm cô nàng bên cạnh mình khó chịu đôi chút nhưng Thiếu Kiệt vẫn phải nói ra bởi vì mọi số liệu và những gì Nhã Oanh đạt được trong thời gian qua đã cho thấy rằng cô có năng lực làm việc của mình. Dù đây chỉ là việc quản lý một cửa hàng bán linh kiện máy tính đơn giản.
- Anh! Thật tức chết mà có cần phải khen Nhã Oanh như thế không. Năng lực của Nhã Oanh em tiếp xúc hàng ngày không thấy. Anh thì cứ dạo bước xem hoa thì lại thấy. Không lý nào đâu.
Ngọc Nhi bất bình. Bởi mỗi ngày cô đều bên cạnh Nhã Oanh. Mọi thứ cô thấy Nhã Oanh làm đều rất bình thường. Vậy mà Thiếu Kiệt lúc này lại Đánh giá cô ấy cao hơn chính mình. Tâm lý ghen tị trỗi dậy khiếu kiện với Thiếu Kiệt.
- Sắp tới sẽ có một số thay đổi nhất định. Việc của anh trong thời gian em rời đi phải bảo đảm an toàn cho Hà Vi. Giống như khi có em ở đây vậy. Song song đó liên hệ với Blake với Jackson trở về đây trong vòng vài ngày tới. Họ sẽ cùng em đi thực thi nhiệm vụ lần này.
Bảo Huân nghe Thiếu Kiệt nói những việc này cũng thở dài hắn biết chắc chắn là mình không được đi cùng với Thiếu Kiệt nhưng không ngờ Blake với Jackson lại được đi.
- Được rồi vậy để anh gọi hai người đó về. À mà Thiếu Kiệt em định để đám người vừa rồi đi cùng với Công Toại làm gì vậy?
- Kiếm thêm một số người sau khi huấn luyện tốt để họ bảo vệ vòng ngoài rút các anh về tiếng hành để vào vòng bí mật. Khi nào cần thiết sẽ sử dụng.
Nói xong Thiếu Kiệt để cho Bảo Huân đứng ngẩn người vài giây rồi trên mặt tỏ ra hớn hở yêu đời. Thiếu Kiệt lúc này về phòng máy vi tính của mình ngồi xuống bắt đầu làm một loạt những công việc cần thiết sắp tới mà hắn cần phải chuẩn bị.
Ba ngày trôi qua cực kỳ nhanh chóng. Nhã Oanh với một số người của Công Toại đã bắt đầu lên đường đi Ngọc Châu. Ngọc Nhi sau khi đưa Nhã Oanh lên máy bay cùng với mọi người bây giờ mới trở về. Nhìn Thiếu Kiệt đang ôm một đống hồ sơ văn kiện sắp xếp lại từng thứ mới nói.
- Thiếu Kiệt mọi thứ đã xong rồi. Nhã Oanh hai giờ nữa có mặt ở Ngọc Châu. Blake với Jackson sáng này vừa về đến. Đợi họ nghĩ ngơi một ngày rồi sẽ qua gặp anh.
Ngưng lại bút viết trên tay của mình Thiếu Kiệt mới nhìn lấy Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh mình hắn mới nói.
- Ừ làm phiền em nhiều rồi. Bên Lâm gia có động thái gì mới chưa? Bên đó hiện tại là nơi có thể xảy ra vấn đề nhất. Chỉ cần mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa không có gì thay đổi thì mọi việc có thế xong.
- Bên đó sẽ không có gì thay đổi. Tin tức đưa về cho dù họ có kiểm chứng như thế nào thì hoàn toàn sự thật. Nhã Oanh theo lời dặn của anh thao tác như thế nào em chỉ báo cáo về là cô ấy thay mặt anh thu gom các công ty cần thiết thôi. Còn cho họ biết là Phùng Kiếm Hoa sẽ đứng ra đại diện. Họ sau khi nhận được tin có kiểm chứng cũng không thấy được vấn đề gì.
Vừa trả lời vừa lấy tay xoa bóp vai cho Thiếu Kiệt Ngọc Nhi nói ra những gì mà cô đã chuẩn bị thông tin cho Lâm gia dựa theo tình hình thực tế cần thiết. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó nên mới nói với Thiếu Kiệt.
- À Connor nói việc mỏ bên tam giác vàng người của chị Lý Bân đã cho người làm các thao tác cần thiết. Chỉ là giá tiền anh ta không dám quyết định chỉ để xuất mấy mức giá mà anh ta cho là thích hợp. Anh em rồi dựa theo đó ký hợp đồng với họ. Hồ sơ thì em đang cho người làm. Còn chi tiết báo trong hộp thư anh rồi đấy.
- Ừ anh có đọc. Đợi gặp mặt họ xem họ để hợp đồng như thế nào lúc đó chúng ta ký luôn. Về phần điều hành mấy công ty trình tự như thế nào thì anh đã đọc qua báo cáo dạo gần đây rồi. Đây là hồ sơ tổng hợp anh chuẩn bị trong thời gian anh đi vắng em xem mà thực hiện. Còn về việc bên kia có Trương Hạo với lại hai bố con Hoách Nam anh nghĩ chắc đối phó được ít nhiều.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa đưa ra một mấy bìa hồ sơ rất dày đặt lên trên bàn cho Ngọc Nhi thấy. Nhìn mấy cái hồ sơ dày cộm Ngọc Nhi mới hỏi hắn.
- Anh chuẩn bị cái gì mà nhiều dữ. Không phải chỉ đi nhận thân thôi sao. Cao lắm một tháng làm gì chuẩn bị một đống như thế này.
- Chú yếu là phòng ngừa thôi. Đúng là theo tính toán có thể là một tháng cũng có thể là hơn. Trong mấy cái hồ sơ này anh đã nghĩ ra những thay đổi mà anh dự đoán trước bởi thị trường chuyển biến của từng công ty. Dựa theo từng hình thức thay đổi khác nhau mà em sử dụng. Anh không biết là bên đó như thế nào nên cũng làm ra biện pháp an toàn. Nếu tình hình nằm ngoài kiểm soát quá thì trực tiếp liên hệ với anh. Khi nào qua tới bên kia anh sẽ để Blake đi làm một số điện thoại có thể liên lạc về đây.
Thiếu Kiệt mấy ngày gần đây dường như là thức trắng đêm để làm ra những quyết định cần thiết. Hắn thấy nếu không trù tính một con đường khó có thể nào làm được mọi thứ. Đem trọng trách này giao cho Ngọc Nhi về phần những công ty này hắn tương đối yên tâm. Còn về những việc khác thì sẽ có Hà Vi thay hắn lo lắng.
- Việc lần này anh lên kế hoạch em không nói nhưng mà đi gấp như vậy liệu có ổn không. Ngày lên đường cũng là ngày bắt đầu đấu giá em sợ rằng quá gấp đi.
- Cái này em cũng phải hiểu. Nếu không đi lúc đó sợ rằng không có cơ hội. Em nghĩ xem Lâm gia khi đó chắc chắn cho rằng anh vẫn còn ở Ngọc Châu đợi tin tức của Nhã Oanh. Dù anh không ra mặt nhưng phải ở sau màn khống chế. Họ càng chủ quan thì anh càng có thể rời đi mà họ không biết. Dù sao thì để Hà Vi thay thế anh cần phải có sự đồng bộ nhất định.
Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu. Đúng như Thiếu Kiệt nói nếu là cô tâm lý sẽ đợi chờ kết quả thu hoạch được của buổi đấu giá. Không ai biết được rằng tất cả chỉ là màn che mắt của mọi người để xóa đi sự chú ý ở Lưu Minh này. Bởi vì Nhã Oanh ở Ngọc Châu dường như là thế thân cho Thiếu Kiệt.
- Như vậy lần này mọi chuyện ở Ngọc Châu anh để Nhã Oanh tự quyết định liệu cô ấy làm được không đấy. Anh nên nhớ rằng Nhã Oanh không phải em hay Hà Vi đâu.
- Đây cũng là điều mà anh không đoán trước được. Nếu đưa em hoặc Hà Vi đi làm thế thân chắc chắn sẽ không được mà để Nhã Oanh đi thì anh phải suy nghĩ khá nhiều. Hồ sơ em đưa cho Nhã Oanh thì em cũng đã thấy rồi đấy. Nhưng anh tin cô ấy sẽ làm được. Xét về góc độ nào đó anh lại thấy Nhã Oanh phù hợp với việc này. Và cũng để cho cô ấy tự trải nghiệm năng lực đối phó của mình.
Thiếu Kiệt đem suy nghĩ của mình nói cho Ngọc Nhi biết. Bởi hắn lo lắng tính trước tính sau dường như chỉ có Nhã Oanh đi làm việc này là thích hợp hơn hết. Nếu để người khác sợ rằng không hiệu quả như cô.
- Sao anh tự tin với Nhã Oanh thế. Em thấy lần đầu anh đặc một việc gì đó vào tay một người mà không nắm chắc đấy.
Ngọc Nhi cũng khá ngạc nhiên khi chính bản thân Thiếu Kiệt lại phải suy tính cho việc để Nhã Oanh đi thay mình còn là không dám chắc chắn lại còn phải suy nghĩ nhiều. Theo như cô biết hắn chưa để một công việc có tính rủi ro vào tay một người nào nếu không dám chắc người đó có thể thực hiện được.
- Cái Nhã Oanh thiếu là tâm lý. Cô ấy hiện tại có thể nói là tốt tự làm được mọi thứ. Nhưng vấn đề tâm lý khi tiếp xúc với những người ở các tầng lớp cao hơn như đám người của Lâm gia hoặc một số người ở Ngọc Châu thì lại khác.
Ngọc Nhi thấy việc này Thiếu Kiệt nói khá mơ hồ tại sao lại áp lực đối với những người Lâm gia hay những người làm ăn ở Ngọc Châu thì cô hoàn toàn không hiểu. Ít nhất cô biết là bố của Nhã Oanh cũng làm quan chức nhà nước. Việc giao tiếp như thế này có thể nói là không khó đối với Nhã Oanh mới đúng.
- Ấy Không phải Nhã Oanh cũng đã quen với những người kinh doanh với mấy người làm nhà nước từ bố cô ấy sao. Tại sao lại tâm lý em thấy mấy người đó như nhau có khác gì đâu? Với lại cô ấy cũng đã tiếp xúc với Hà Thúc không ít lần.
- Không đó là em thấy nhưng Nhã Oanh thì không. Đối với cô ấy trò chuyện này trả lời vấn đề gì đó với người lớn như Hà Thúc sẽ không vấn đề bởi vì cô ấy cho rằng Hà Thúc cũng chỉ là ông của Hà Vi. Còn ở phương diện tiếp xúc theo dạng đối tác làm ăn. Cấp trên và cấp dưới thì lại khác. Bố cô ấy tiếp xúc chỉ là những người quan chức làm ăn cấp nhỏ còn ở Ngọc Châu lại khác. Nơi đó ngọa hổ tàng long đi sai một bước đổ cục cả toàn bộ ván cờ. Cái gọi là gần mặt trời thì càng nóng là như thế. Chức vị và quan hệ lớn mạnh của họ lớn hơn bố Nhã Oanh và cô ấy tiếp xúc rất nhiều.
Ngọc Nhi trầm mặc. Nếu xét về mức độ nào đó Thiếu Kiệt không sai nhưng cô thấy việc giao cho Nhã Oanh những thứ này dường như là quá tầm của cô nàng. Nếu như tiếp xúc nhiều với Lâm gia đã từng thấy qua nhiều loại người như Ngọc Nhi, Hà Vi thì không nói nhưng với Nhã Oanh những thứ Thiếu Kiệt vừa kể đều nằm ngoài khả năng có được của cô nàng đang trên đường đến Ngọc Châu kia.
- Nhưng anh vẫn tin giao cho Nhã Oanh việc này chắc chắn là có lý do của nó. Thậm chí anh lựa chọn tin tưởng trong khi bản thân vẫn chưa chắc chắn thì làm em hơi bất ngờ.
- Ừ Nhã Oanh chỉ có vấn đề anh vừa kể còn những việc khác cô ấy làm rất tốt. Thậm chí tốt hơn cả em gấp nhiều lần. Và so về năng lực giữa em và Nhã Oanh anh đánh giá cô ấy cao hơn hẳn. Điều này không phải ngẫu nhiên mà nó đã được anh theo dõi và thống kê nhiều lần. Khả năng của Nhã Oanh có thể nói là anh không dám đoán.
Dù biết có thể làm cô nàng bên cạnh mình khó chịu đôi chút nhưng Thiếu Kiệt vẫn phải nói ra bởi vì mọi số liệu và những gì Nhã Oanh đạt được trong thời gian qua đã cho thấy rằng cô có năng lực làm việc của mình. Dù đây chỉ là việc quản lý một cửa hàng bán linh kiện máy tính đơn giản.
- Anh! Thật tức chết mà có cần phải khen Nhã Oanh như thế không. Năng lực của Nhã Oanh em tiếp xúc hàng ngày không thấy. Anh thì cứ dạo bước xem hoa thì lại thấy. Không lý nào đâu.
Ngọc Nhi bất bình. Bởi mỗi ngày cô đều bên cạnh Nhã Oanh. Mọi thứ cô thấy Nhã Oanh làm đều rất bình thường. Vậy mà Thiếu Kiệt lúc này lại Đánh giá cô ấy cao hơn chính mình. Tâm lý ghen tị trỗi dậy khiếu kiện với Thiếu Kiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.