Chương 740: Trả Giá
Diệt Thiên
22/11/2018
Thiếu Kiệt thấy một phần ba những người của nhóm Trịnh Hòa lên tiếng đồng ý như thế nên cũng mỉm cười. Hắn không cần thiết cho rằng số người như thế là quá nhiều bởi nếu như ở đây chỉ có một người hiểu được những việc hắn nói thì buộc lòng Thiếu Kiệt vẫn phải sử dụng Vô Ảnh để làm nhiệm vụ này.
- Mọi người cứ từ từ. Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện đơn giản thôi, rồi mọi người hãy đưa ra quyết định của chính mình.
Để ngưng lại những người đang có một tấm nhiệt huyết nhất thời Thiếu Kiệt mới đem một câu chuyện kể ra. Mọi người chăm chú nghe hắn kể chuyện cũng không biết tại sao Thiếu Kiệt lại muốn kể chuyện cho mọi người nghe.
“ Có một người trung niên tầm sáu bảy mươi tuổi. Cái tuổi này vốn ông phải ở nhà hưởng phước được con cháu chăm sóc. Nhưng ông lại không được như thế. Ông cả đời phải sống trong cực khổ kiếm tiền để nuôi sống chính mình. Tại sao lại có điều này? Bởi vì con cháu của ông rất nghèo. Họ còn không đủ lo cho họ, cơm lo từng bữa ngày lo từng đồng để có thể trả được các chi phí phát sinh trong gia đình. Cho đến một ngày ông mới quyết định một điều tưởng chừng như ở cái lứa tuổi xế chiều của mọi người sẽ không như thế. Ông tự mình vận chuyển mười kg ma túy. Và cũng chính vì việc này mà ông bị cảnh sát bắt.
Khi người cảnh sát lấy lời khai. Điều ông trả lời làm cho người cảnh sát này phải im lặng một lúc lâu cũng không nói được gì.
Người cảnh sát hỏi ông là:
- Tại sao ông lại làm việc phi pháp này. Trong khi đó ông trước giờ vẫn là người lương thiện sống chưa từng phạm pháp.
- Bởi vì tôi nghèo! Con cháu tôi cũng nghèo! Cả đời này làm ăn lương thiện không đủ sống, vậy nên những ngày tháng cuối đời mình tôi thà hi sinh bản thân một lần để con cháu tôi, gia đình tôi sau này được sống tốt cũng không gì là không thể.”
Thiếu Kiệt nói đến đây rồi im lặng nhìn qua mọi người. Một nụ cười trên khóe môi hắn xuất hiện. Bởi đây là một câu chuyện hắn đã được chứng thực bằng chính mắt mình và thuật lại một cách nguyên mẫu của câu chuyện.
- Mọi người cho tôi hỏi! Tại sao một người cho đến lúc họ gần đất xa trời lại lựa chọn cho mình một cái trả giá rất đắt dù biết rằng họ khi bị bắt vào tù con cháu của mình sẽ phải sống cơ cực hơn như thế?
Một người trong nhóm Trịnh Hòa cũng là một trong những người vừa rồi nói ra chấp nhận hi sinh lên tiếng nói vừa đủ cho mọi người xung quanh hắn nghe.
- Vì nghèo!
Hắn nói ra hai từ làm cho mọi người im lặng thật lâu bởi họ hiều câu chuyện vừa rồi xoay quanh vấn đề gì. Và họ đang tự hỏi mình nếu mình là người đàn ông kia liệu sẽ có như ông ta. Đáp án dường như trong mọi người đều có được câu trả lời.
Thiếu Kiệt bây giờ mới lên tiếng một lần nữa.
- Vậy nếu tôi tuyển mọi người vào một công việc nguy hiểm. Đổi lại nó hợp pháp và được trả một lượng tiền lương khá cao so với mức sống hiện tại thì mọi người liệu có làm hay không? Cũng nhắc nhở trước công việc này nếu trong quá trình thi hành nhiệm vụ miễn là các bạn không chết thì cho dù trong lúc làm nhiệm vụ đổ máu chết người các bạn cũng không phải lo lắng gì cả. Còn ngược lại nếu bạn hi sinh, tôi cam đoan người nhà của các bạn sẽ nhận được một khoản tiền đủ để họ có thể làm được nhiều việc sau này và sự hi sinh của bạn hoàn toàn không vô nghĩa.
Lời Thiếu Kiệt nói ra làm một số người nhìn nhau. Trịnh Hào suy nghĩ điều gì đó rồi mới lên tiếng nói với nhóm người của mình
- Trước giờ anh em mình sống ra sao mọi người đều hiểu việc một ngày nào đó chúng ta sẽ phải đổ máu. Ít nhất là hiện tại thì chưa nhưng rồi cũng sẽ đến một ngày một trong những người ở đây sẽ phải chịu cảnh này. Đơn giản bởi ai không một lần phải chết. Nhưng nếu chết vì bị đâm hoặc vì tranh giành địa bàn nào đó thì cái chết của mình có ý nghĩa không? Mọi người có kiếm được tiền từ chính mạng sống của mình hay không? Qua việc lần trước mọi người đã thấy rồi đấy. Một ngày nào đó chúng ta sẽ chọc phải người chọc không nổi vậy thì sao?
Trịnh Hòa nói ra những suy nghĩ của mình trong khoản thời gian ngắn ngủi và cũng là súc tích lại những gì mà hắn đã cảm thấy được trong buổi sáng này.
Những lời nói của hắn làm cho mọi người im lặng. Cái kết dường như đã quá rõ với họ. Việc Thiếu Kiệt đã nói ra mục đích chính của mình về công việc sắp tới của họ đã nói lên tất cả những thứ trước đây với họ chỉ xem như là một thứ đi qua không thể nào thay đổi. Thay đổi chính là việc họ lựa chọn ra sao cho cuộc sống sau này. Nguy hiểm để đổi lấy cuộc sống không lo lắng cuối đời như người đàn ông mà Thiếu Kiệt đã nói hay là vẫn như thế cho đến hết đời này, bị một chữ nghèo đeo bám sẽ được quyết định bởi chính bản thân họ.
- Được rồi, nếu mọi người còn đang suy nghĩ thì tôi sẽ nói luôn. Nếu mọi người làm việc thì lương một tháng sẽ là hai mươi triệu nếu được nhận chính thức. Còn việc nếu có mệnh hệ nào thì tùy theo mức độ cống hiến mà người nhà sẽ được nhận trợ cấp theo mức thỏa đáng. Còn trong thời gian thử thách thì lương bảy mươi phần trăm số tiền chính thức. Mọi người tự suy nghĩ đi.
Chỉ trong vài giây đã có một số người đồng ý. Cái mức tiền lương của Thiếu Kiệt đưa ra quá mức dụ hoặc. Nên hiểu rằng thời buổi này nếu kiếm một mức lương như thế phải tốt nghiệp trường lớp khá cao và còn phải nắm giữ chức vụ cần có mới đạt đến mức lương như thế này.
Mà họ vốn chẳng bao giờ có thể mơ ước đến số tiền hàng tháng như thế. Thâm tâm mỗi người bây giờ đều là một chữ liều. Nếu liều để có cuộc sống sau này tốt hơn và không phải lo lắng nữa thì họ phải liều.
Thiếu Kiệt thuyết phục vốn cũng không bằng cách nào khác, đưa ra cái khó rồi lại đem lợi ích ra dụ hoặc. Đối với những người trước mặt khi họ thấy được lợi ích quá lớn như thế sẽ không từ bỏ. Đến khi đã làm quen với công việc thì bản thân họ sẽ nhận ra công việc của họ cũng không nguy hiểm đến mức như Thiếu Kiệt nói. Mà nếu có nguy hiểm thì người nhà của họ vẫn có được cuộc sống tốt hơn trước đây rất nhiều.
- Nếu mọi người đã có kết quả trong lòng mình rồi thì chúng ta sẽ quyết định. Bên trái là những người không muốn thay đổi và bên phải là những người muốn thay đổi, muốn trả giá để có được cuộc sống mới hơn. Như thế đi cho mọi người năm phút suy nghĩ.
Chi trong phút chốc dường như những người của Trịnh Hòa đã có cho mình sự lựa chọn. Lựa chọn để chính mình có thể thay đổi cuộc sống.
Bây giờ bên trái trống không, toàn bộ những người của Trịnh Hòa đem đến đều đừng về phía bên phải. Không một ai suy nghĩ sẽ bước về phía bên trái. Tâm lý là thế, khi thấy người khác làm được họ không thừa nhận mình sẽ cam chịu nhìn lấy người khác gặt hái được thành quả. Đây là một trò chơi tâm lý mà Thiếu Kiệt đưa ra vì hắn biết tính cộng minh của nhiều người sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của những người bên cạnh.
Cũng như việc đi trên đường, nếu thấy có một việc gì đó khiến cho mọi người tập trung tại một chỗ. Tâm lý tò mò theo số đông người khiến những người đi ngang qua phải dừng lại đôi chút để nghe ngóng.
Công Toại với Bảo Huân lúc này mới nói nhỏ với Thiếu Kiệt
- Xem ra đám người này lăn lộn chịu khổ nhiều rồi nên mới làm ra quyết định như thế này.
- Cũng một phần nào là đúng nhưng với mức lương đưa ra với họ là một thứ gì đó không cưỡng lại được đi.
Thiếu Kiệt không đáp lại nhưng cũng gật đầu nhìn nhóm người của Trịnh Hòa đã đưa ra quyết định cho mình. Xong Thiếu Kiệt mới lên tiếng nói
- Như vậy mọi người đã có quyết định cho mình. Vậy thì sắp tới mọi người sẽ có được những gì? So với sự trả giá bằng chính suy nghĩ và hành động quyết định của ngày hôm này mọi người sẽ từ từ cảm nhận được những gì tôi nói. Nhưng muốn có được những thứ này thì mọi người cần phải qua một đợt thử thách lâu dài để chứng thực cho việc mình muốn làm và muốn bỏ ra cho cuộc sống sau này. Như thế thì Công Toại sẽ trở thành người theo dõi các bạn trong thời gian sắp tới. Và làm những thủ tục cần thiết cho từng người. Công Toại, anh nói cho họ biết đi.
Từng lời nói của Thiếu Kiệt như được nhóm người của Trịnh Hòa nuốt lấy từng lời và nhìn về phía Công Toại đợi chờ hắn mở ra cánh cửa tương lai của họ sau này.
- Được rồi! Tôi cũng không nói nhiều nữa làm gì. Hiện tại tôi cũng không biết các bạn có được những gì nhưng trước mắt chúng ta sẽ có một nhiệm vụ đơn giản để trắc nghiệm xem các bạn cần phải có những gì cho thử thách của mình thông qua một nhiệm vụ đầu tiên để đánh giá năng lực. Bây giờ mọi người đi theo tôi để ký kết hồ sơ cần thiết, sau đó sẽ bắt đầu tìm hiểu sơ lược qua công việc mà các bạn sẽ nhận mấy ngày tới.
Không muốn tốn thời gian. Công Toại thấy tốt nhất vẫn là làm những giấy tờ thiết yếu và đưa ra những kiến thức cơ bản trước để cho những người của Trịnh Hòa có thể thực hiện nhiệm vụ trắc thí năng lực bảo vệ Nhã Oanh ở Ngọc Châu.
Thấy Công Toại cũng không muốn nói gì nhiều với nhóm người của mình mà trực tiếp đưa qua khâu huấn luyện tập huấn kiểm tra năng lực, nhóm người của Trịnh Hòa cũng hào hứng không kém. Bởi vì họ biết chỉ cần làm xong các công việc thủ tục thì họ xem như đã có việc làm chính thức không còn là người vô công rỗi nghề như trước đây nữa.
- Mọi người cứ từ từ. Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện đơn giản thôi, rồi mọi người hãy đưa ra quyết định của chính mình.
Để ngưng lại những người đang có một tấm nhiệt huyết nhất thời Thiếu Kiệt mới đem một câu chuyện kể ra. Mọi người chăm chú nghe hắn kể chuyện cũng không biết tại sao Thiếu Kiệt lại muốn kể chuyện cho mọi người nghe.
“ Có một người trung niên tầm sáu bảy mươi tuổi. Cái tuổi này vốn ông phải ở nhà hưởng phước được con cháu chăm sóc. Nhưng ông lại không được như thế. Ông cả đời phải sống trong cực khổ kiếm tiền để nuôi sống chính mình. Tại sao lại có điều này? Bởi vì con cháu của ông rất nghèo. Họ còn không đủ lo cho họ, cơm lo từng bữa ngày lo từng đồng để có thể trả được các chi phí phát sinh trong gia đình. Cho đến một ngày ông mới quyết định một điều tưởng chừng như ở cái lứa tuổi xế chiều của mọi người sẽ không như thế. Ông tự mình vận chuyển mười kg ma túy. Và cũng chính vì việc này mà ông bị cảnh sát bắt.
Khi người cảnh sát lấy lời khai. Điều ông trả lời làm cho người cảnh sát này phải im lặng một lúc lâu cũng không nói được gì.
Người cảnh sát hỏi ông là:
- Tại sao ông lại làm việc phi pháp này. Trong khi đó ông trước giờ vẫn là người lương thiện sống chưa từng phạm pháp.
- Bởi vì tôi nghèo! Con cháu tôi cũng nghèo! Cả đời này làm ăn lương thiện không đủ sống, vậy nên những ngày tháng cuối đời mình tôi thà hi sinh bản thân một lần để con cháu tôi, gia đình tôi sau này được sống tốt cũng không gì là không thể.”
Thiếu Kiệt nói đến đây rồi im lặng nhìn qua mọi người. Một nụ cười trên khóe môi hắn xuất hiện. Bởi đây là một câu chuyện hắn đã được chứng thực bằng chính mắt mình và thuật lại một cách nguyên mẫu của câu chuyện.
- Mọi người cho tôi hỏi! Tại sao một người cho đến lúc họ gần đất xa trời lại lựa chọn cho mình một cái trả giá rất đắt dù biết rằng họ khi bị bắt vào tù con cháu của mình sẽ phải sống cơ cực hơn như thế?
Một người trong nhóm Trịnh Hòa cũng là một trong những người vừa rồi nói ra chấp nhận hi sinh lên tiếng nói vừa đủ cho mọi người xung quanh hắn nghe.
- Vì nghèo!
Hắn nói ra hai từ làm cho mọi người im lặng thật lâu bởi họ hiều câu chuyện vừa rồi xoay quanh vấn đề gì. Và họ đang tự hỏi mình nếu mình là người đàn ông kia liệu sẽ có như ông ta. Đáp án dường như trong mọi người đều có được câu trả lời.
Thiếu Kiệt bây giờ mới lên tiếng một lần nữa.
- Vậy nếu tôi tuyển mọi người vào một công việc nguy hiểm. Đổi lại nó hợp pháp và được trả một lượng tiền lương khá cao so với mức sống hiện tại thì mọi người liệu có làm hay không? Cũng nhắc nhở trước công việc này nếu trong quá trình thi hành nhiệm vụ miễn là các bạn không chết thì cho dù trong lúc làm nhiệm vụ đổ máu chết người các bạn cũng không phải lo lắng gì cả. Còn ngược lại nếu bạn hi sinh, tôi cam đoan người nhà của các bạn sẽ nhận được một khoản tiền đủ để họ có thể làm được nhiều việc sau này và sự hi sinh của bạn hoàn toàn không vô nghĩa.
Lời Thiếu Kiệt nói ra làm một số người nhìn nhau. Trịnh Hào suy nghĩ điều gì đó rồi mới lên tiếng nói với nhóm người của mình
- Trước giờ anh em mình sống ra sao mọi người đều hiểu việc một ngày nào đó chúng ta sẽ phải đổ máu. Ít nhất là hiện tại thì chưa nhưng rồi cũng sẽ đến một ngày một trong những người ở đây sẽ phải chịu cảnh này. Đơn giản bởi ai không một lần phải chết. Nhưng nếu chết vì bị đâm hoặc vì tranh giành địa bàn nào đó thì cái chết của mình có ý nghĩa không? Mọi người có kiếm được tiền từ chính mạng sống của mình hay không? Qua việc lần trước mọi người đã thấy rồi đấy. Một ngày nào đó chúng ta sẽ chọc phải người chọc không nổi vậy thì sao?
Trịnh Hòa nói ra những suy nghĩ của mình trong khoản thời gian ngắn ngủi và cũng là súc tích lại những gì mà hắn đã cảm thấy được trong buổi sáng này.
Những lời nói của hắn làm cho mọi người im lặng. Cái kết dường như đã quá rõ với họ. Việc Thiếu Kiệt đã nói ra mục đích chính của mình về công việc sắp tới của họ đã nói lên tất cả những thứ trước đây với họ chỉ xem như là một thứ đi qua không thể nào thay đổi. Thay đổi chính là việc họ lựa chọn ra sao cho cuộc sống sau này. Nguy hiểm để đổi lấy cuộc sống không lo lắng cuối đời như người đàn ông mà Thiếu Kiệt đã nói hay là vẫn như thế cho đến hết đời này, bị một chữ nghèo đeo bám sẽ được quyết định bởi chính bản thân họ.
- Được rồi, nếu mọi người còn đang suy nghĩ thì tôi sẽ nói luôn. Nếu mọi người làm việc thì lương một tháng sẽ là hai mươi triệu nếu được nhận chính thức. Còn việc nếu có mệnh hệ nào thì tùy theo mức độ cống hiến mà người nhà sẽ được nhận trợ cấp theo mức thỏa đáng. Còn trong thời gian thử thách thì lương bảy mươi phần trăm số tiền chính thức. Mọi người tự suy nghĩ đi.
Chỉ trong vài giây đã có một số người đồng ý. Cái mức tiền lương của Thiếu Kiệt đưa ra quá mức dụ hoặc. Nên hiểu rằng thời buổi này nếu kiếm một mức lương như thế phải tốt nghiệp trường lớp khá cao và còn phải nắm giữ chức vụ cần có mới đạt đến mức lương như thế này.
Mà họ vốn chẳng bao giờ có thể mơ ước đến số tiền hàng tháng như thế. Thâm tâm mỗi người bây giờ đều là một chữ liều. Nếu liều để có cuộc sống sau này tốt hơn và không phải lo lắng nữa thì họ phải liều.
Thiếu Kiệt thuyết phục vốn cũng không bằng cách nào khác, đưa ra cái khó rồi lại đem lợi ích ra dụ hoặc. Đối với những người trước mặt khi họ thấy được lợi ích quá lớn như thế sẽ không từ bỏ. Đến khi đã làm quen với công việc thì bản thân họ sẽ nhận ra công việc của họ cũng không nguy hiểm đến mức như Thiếu Kiệt nói. Mà nếu có nguy hiểm thì người nhà của họ vẫn có được cuộc sống tốt hơn trước đây rất nhiều.
- Nếu mọi người đã có kết quả trong lòng mình rồi thì chúng ta sẽ quyết định. Bên trái là những người không muốn thay đổi và bên phải là những người muốn thay đổi, muốn trả giá để có được cuộc sống mới hơn. Như thế đi cho mọi người năm phút suy nghĩ.
Chi trong phút chốc dường như những người của Trịnh Hòa đã có cho mình sự lựa chọn. Lựa chọn để chính mình có thể thay đổi cuộc sống.
Bây giờ bên trái trống không, toàn bộ những người của Trịnh Hòa đem đến đều đừng về phía bên phải. Không một ai suy nghĩ sẽ bước về phía bên trái. Tâm lý là thế, khi thấy người khác làm được họ không thừa nhận mình sẽ cam chịu nhìn lấy người khác gặt hái được thành quả. Đây là một trò chơi tâm lý mà Thiếu Kiệt đưa ra vì hắn biết tính cộng minh của nhiều người sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của những người bên cạnh.
Cũng như việc đi trên đường, nếu thấy có một việc gì đó khiến cho mọi người tập trung tại một chỗ. Tâm lý tò mò theo số đông người khiến những người đi ngang qua phải dừng lại đôi chút để nghe ngóng.
Công Toại với Bảo Huân lúc này mới nói nhỏ với Thiếu Kiệt
- Xem ra đám người này lăn lộn chịu khổ nhiều rồi nên mới làm ra quyết định như thế này.
- Cũng một phần nào là đúng nhưng với mức lương đưa ra với họ là một thứ gì đó không cưỡng lại được đi.
Thiếu Kiệt không đáp lại nhưng cũng gật đầu nhìn nhóm người của Trịnh Hòa đã đưa ra quyết định cho mình. Xong Thiếu Kiệt mới lên tiếng nói
- Như vậy mọi người đã có quyết định cho mình. Vậy thì sắp tới mọi người sẽ có được những gì? So với sự trả giá bằng chính suy nghĩ và hành động quyết định của ngày hôm này mọi người sẽ từ từ cảm nhận được những gì tôi nói. Nhưng muốn có được những thứ này thì mọi người cần phải qua một đợt thử thách lâu dài để chứng thực cho việc mình muốn làm và muốn bỏ ra cho cuộc sống sau này. Như thế thì Công Toại sẽ trở thành người theo dõi các bạn trong thời gian sắp tới. Và làm những thủ tục cần thiết cho từng người. Công Toại, anh nói cho họ biết đi.
Từng lời nói của Thiếu Kiệt như được nhóm người của Trịnh Hòa nuốt lấy từng lời và nhìn về phía Công Toại đợi chờ hắn mở ra cánh cửa tương lai của họ sau này.
- Được rồi! Tôi cũng không nói nhiều nữa làm gì. Hiện tại tôi cũng không biết các bạn có được những gì nhưng trước mắt chúng ta sẽ có một nhiệm vụ đơn giản để trắc nghiệm xem các bạn cần phải có những gì cho thử thách của mình thông qua một nhiệm vụ đầu tiên để đánh giá năng lực. Bây giờ mọi người đi theo tôi để ký kết hồ sơ cần thiết, sau đó sẽ bắt đầu tìm hiểu sơ lược qua công việc mà các bạn sẽ nhận mấy ngày tới.
Không muốn tốn thời gian. Công Toại thấy tốt nhất vẫn là làm những giấy tờ thiết yếu và đưa ra những kiến thức cơ bản trước để cho những người của Trịnh Hòa có thể thực hiện nhiệm vụ trắc thí năng lực bảo vệ Nhã Oanh ở Ngọc Châu.
Thấy Công Toại cũng không muốn nói gì nhiều với nhóm người của mình mà trực tiếp đưa qua khâu huấn luyện tập huấn kiểm tra năng lực, nhóm người của Trịnh Hòa cũng hào hứng không kém. Bởi vì họ biết chỉ cần làm xong các công việc thủ tục thì họ xem như đã có việc làm chính thức không còn là người vô công rỗi nghề như trước đây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.