Chương 544: Một Phút Sảy Chân
Diệt Thiên
22/11/2018
Cũng ngay lúc này cái hộp thủy tinh trong ba lô vỡ ra dòng nước đó vô hình thấm ra ba lô và bốc lên làn khói nghi ngút. An ninh sân bay cũng giật mình sợ rằng Thanh Lân mang trong ba lô là bom hay mìn, liền nhanh chóng áp sát tới. Đưa tay chặn lấy Thanh Lân.
Hà Vi từ phía sau bay lên đá một cái giữa lưng hắn ngã nhào ra phía trước. Thanh Lân trong lúc nguy cấp nhanh chóng đấm về phía một người an ninh gần mình nhất.
Hắn cố tình mượn lực đá của Hà Vi để cố gắng trốn thoát. Nhưng mọi việc có vẻ không như hắn thường thấy trên phim. Nhưng người nhân viên an ninh của sân bay thật sự hết sức cơ động. Người này vội né quá một bên đưa gối lên thúc ngay vào bụng hằn. Người cón lại dùng trỏ đành từ trên đánh xuống ngay giữa lưng hắn. Thanh Lân hoàn toàn thất thế.
Hai người an ninh lúc này nhanh chóng quật ngã Thanh Lân xuống cố định hai tay hắn lại một người lấy ra một cái cóng chụp lấy vào tay của Thanh Lân. Người còn lại đè hằn xuống đất. Dùng dao cắt ngay cái ba lô hắn đang đeo.
Dù cho Thanh Lân có được huấn luyện nhung với bản chất là một người thu thập thông tin hắn vẫn không ứng biến được với nhân viên an ninh sân bay. Bởi ở đây họ thường xuyên được diễn tập những vấn đề như thế này. Những người xung quanh lúc này tản ra cái ba lô của Thanh Lân lúc này vẫn nghi ngút khỏi bốc lên.
Hà Vi nhanh chóng nhận ngay cái ba lô từ tay của người an ninh cầm trong tay minh nhưng không mở ra. Cùng với hai người nhân viên an ninh bây giờ dẫn Thanh Lân đi rời đi. Ngọc Nhi với Thanh Lân dựa theo những gì xuất hiện của mảnh ghép mà mình đem theo nhanh chóng tìm đến Hà Vi. Thấy mọi người xung quanh đang chăm chú nhìn theo họ nên cũng gật đầu với Hà Vi.
Hai người hiểu rằng mảnh ghép hiện tại đang nằm trong tay của Hà Vi. Cái ba lô lúc này cũng không còn bốc khói ra nữa mà dịu lại một chút.
- Đem hắn ra xe đưa đi tôi cần mấy người áp giải hắn đến nơi cần thiết để lấy lời khai!
Hà Vi nhanh chóng nói với hai người an ninh sân bay. Họ cũng hiểu những việc như thế này cấp trên đã ra lệnh thì không còn thuộc quyền hạn của họ nữa. Nhưng vì trên người của Thanh Lân lúc này cũng không có thiết bị kích nổ hay vật gì đó nguy hiểm. Còn cái ba lô đã có Hà Vi cầm. Mà trạng thái của nó dường như lúc này không gây đến vấn đề nguy hiểm gì.
- Thanh Trúc cô lái xe được chứ. Hay là để cho một người lái xe chở hai người. Tên này tôi muốn tự mình áp giải hắn đến trước mặt Thiếu Kiệt.
- Không cần Cao Thịnh vừa đến rồi anh ta sẽ chở hai bọn tôi. Cô cũng với mấy người an ninh đi cùng nhau đi. Tên này thật sự cần phải có người canh giữ mới được. Hắn được huấn luyện tháo còng và các thứ rồi cẩn thận.
Ngọc Nhi nhìn qua Thanh Lân một cái ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống tên này. Thanh Lân bị Ngọc Nhi nói như thế vốn còn tâm lý có thể trên đường tự mình thoát thân. Giờ có cảnh báo của Ngọc Nhi hai người an ninh cũng mạnh tay hơn.
Nếu không biết được điều này có thể trên đường áp giải họ mà lơ là thì tên này trốn mất. Lúc đó không biết phải bàn giao với cấp trên như thế nào thì họ là người chịu tội nặng à.
- Được mình biết rồi! Lấy dây rút đi trói hắn trước xong còng thêm một tay một chân lên xe áp giải nữa. Thiếu Kiệt từng nói nếu sử dụng dây rút thấy nó mỏng manh như thế nhưng tính cơ động cao hơn.
Hai người nhân viên an ninh lúc này gật đầu. Ở đây có thể kiếm cái này khó chứ bộ phận sân bay không thiếu nhất là khâu quản lý hành lý và cố định các nắp thùng hàng đề luôn có vật này.
- Xem ra cải trang cũng không kém. Hắn mà chạy thoát chưa biết chừng lại cải trang thành một người khác. Cứ để mình và mấy người an ninh sân bay áp giải hắn về. Cậu với Thanh Trúc đi với Cao Thịnh là được chìa khóa xe bên bãi đỗ này.
Nói rồi Hà Vi quăn cho Ngọc Nhi chùng chìa khóa khởi động xe mà cô đã dùng chở hai người đến đây! Xe công vụ của sân bay cũng đã xuất hiện lúc này hai người an ninh cùng với Hà Vi đẩy hắn lên trên xe. Nhanh chóng dây gút với còng tay và còng chân cố định và những song chấn của xe áp tả được khóa chặt.
- Hứ lần này tôi không may đang lý ra tôi phải đi đường bộ mới chắc chắn không việc gì!
- Anh đi đường bộ chắc chắn sẽ dễ bị bắt hơn đấy! Nhưng vấn đề là bị chính huyết long bắt lại tử hình anh không cam lòng nên mới muốn cấp tốc sử dụng máy bay rời khỏi. Giống như Thiếu Kiệt dự đoán đi.
Thanh Lân lúc này hai mắt như đổ lữa hắn không ngờ việc hắn muốn rời khỏi nhanh chóng lại bị phát hiện. Nhưng có quá nhiều cách để hắn thoát đi nhưng tại sao Thiếu Kiệt biết hắn lại đi bằng đường hàng không trong ngày hôm này thì hoàn toàn không hiểu. Hơn nữa sơ hở của hắn ở đâu để Hà Vi phát hiện mới là điều quan trong mà hắn không cam lòng bị bắt lại như thế này.
- Các người chỉ mèo mù vớ cá rán thôi! Nếu tôi thoát đi bằng đường bộ hoặc đường thủy chưa chắc cá người đã phát hiện ra tôi. Chỉ là ăn may thôi.
- Mới đâu tôi cũng tưởng là Thiếu Kiệt dự đoán mơ hồ nhưng nghĩ lại thấy hoàn toàn có cơ sở. Ông muốn đi mỹ thì ít nhất đã có tất cả hồ sơ cần thiết. Việc đi bằng đường bộ hoặc đường thủy ông cũng cần phải có thời gian xắp xếp chuyến đi. Nhưng đường hàng không lại khác chỉ cần ông đi từ sân bay quốc tế qua một nước khác. Từ đó ông có thể đi mỹ một cách an toàn. Vốn tôi không hiểu lắm nếu máy bay trực thăng đổ bộ được trên nhà tôi tại sao ông không đi máy bay của họ rời đi cũng có phần lý giải. Cái đạo tràng của ông nhỏ quá. Nếu ông mà rời đi bằng đường đó máy bay phải dừng lại khi đó ra đa không lưu sẽ phát hiện đi.
Hà Vi vừa nói vừa mở ba lô ra tìm khối mảnh ghép của mình. Nhanh chóng nó nắm trong tay Hà Vi, Nhưng cô lại bỏ vào trong túi của mình. Thanh Lâm nhìn thấy hành động đó rất tức giận chính mình. Hắn thấy nếu hắn không phải vì muốn có công trạng lớn mà rời đi thì chắc chắn sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh này.
Lần đó Hạ Vi đến đạo trường của hắn mảnh ghép đã phản ứng lại hắn phải cố gắng để cho cô và nhóm người Thiếu Kiệt ra về càng sớm càng tốt để không bị phát hiện ra mảnh ghép hắn đang sở hữu. Nhưng hắn không ngờ đến một trong hai mảnh ghép đã dính máu của Ngọc Nhi và phản ứng lại lời gọi của cô rời đi trước mắt hắn.
- Tại sao mấy người biết tôi nắm giữ mấy cái này không phải khi không mấy người biết đi. Tôi đã giữ lâu lắm rồi tôi cần muốn biết bí mật của nó. Tại sao cô lại phát hiện ra tôi nữa! Tôi nhớ cô chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo này. Làm sao mấy người làm được.
- về bí mật mảnh ghép lát anh sẽ hiểu con tại sao tôi tim ra anh trong một đám người thì cũng khá đơn giản. Chỉ cần suy luận một chút là biết. Không khó lắm. Bản thân anh đã bán đứng anh rồi.
Hà Vi nhàn nhã nói ra. Đến lúc này Thanh Lân mới giật mình hắn đã làm gì mà để Hà Vi phát hiện ra hắn. Không phải biểu hiện hắn giống người bình thường không một chút thay đổi nào. Việc Hà Vi nói hắn tự làm lộ bản thân mình hắn không tin được hắn đã khống chế mình rất tốt.
- Cô nói láo. Làm sao tôi để cô phát hiện ra mình được. Tôi rất bình thường! hoàn toàn bình thường kể cả lúc đối đáp với cô vẫn vậy. Không một chút nào có thể làm tôi bị phát hiện được cô nói láo.
- Cái Bình thường của anh bán đứng anh đấy. Anh bình thường một cách bất thường. Anh có thấy một tiếp viên hàng không nào dưới một mét bảy vẫn giống một học sinh trung học không. Trong khi tôi đóng vai mình là một người tiếp viên hàng không. Có một số người khi nói chuyện với tôi vẫn đặc ra câu hỏi này còn anh thì khác. Kể ca khi tôi đi ngang qua anh. Nếu người khác họ cũng nhìn một chút anh thì không. Dường như anh biết tôi từ trước và cho rằng tôi ở đó để tìm kiếm anh là đương nhiên vậy.
Hai người an ninh lúc này cũng gật gật đầu. Nếu là họ thấy một người ở quầy tiếp viên sân bay làm thủ tục với một người như Hà Vi chắc chắn sẽ thắc mắc. Thanh Lân không thắc mắc bởi vì hắn biết chức vụ của Hà Vi và biết cả lý do tại sao Hà Vi lại có mặt ở đó. Việc này hắn thấy bình thường nhưng lại quên mất đối với người khác là bất bình thường.
- Chưa hết nhe! Khi tôi gọi anh là Đạo Trưởng để quên thẻ công dân. Nếu là người khác họ sẽ không quay lại. Nhưng thói quen bị gọi là Đạo Trưởng hằng ngày của anh giúp anh công khai danh tính thật sự của mình. Anh có bình thường đi nữa cũng không thay đổi được việc đã thành thói quen đi.
Thanh Lân bây giờ ngẫn ra. Hắn không ngờ sự cố gắng bình thường của mình lại trở thành điều bất bình thường. Và chính thói quen được gọi là đạo trưởng hắn ngày khi tiếp xúc với mọi người làm cho hắn công khai danh tính của mình.
- Hay! Hay không ngờ thông minh bị chính cái thông minh của mình hại. Không ngờ Thanh Lân vốn cẩn thận trước nay một phút xảy chân ân hận cả đời đáng lắm, đáng lắm.
- Có nói gì cũng vậy thôi! Thiếu Kiệt gặp ông rồi lúc đó ông sẽ biết tại sao chúng tôi là biết ông nắm giữ nhưng gì thuộc về mình. Dù tôi có thắc mắc về những gì năm xưa chuyện của bố mẹ tôi và tại sao ông lấy mảnh ghép này từ trong tay tôi được. Nhưng đợi ông trả lời xong với Thiếu Kiệt đi tôi tính đến chuyện của tôi. Sắp tới nơi rồi. Ông cứ chuẩn bị tin thần cho mình đi.
Hà Vi bây giờ nhìn ngoài đường một chút thấy cũng gần về đến nhà dù sao đi áp giải có xe mở đường thì không chậm như lúc phải chạy ra sân bay. Thay vào đó nó còn nhanh gấp nhiều lần mà xe Cao Thịnh lại ở phía sau cũng được đi theo một cách nhanh nhất.
Hà Vi từ phía sau bay lên đá một cái giữa lưng hắn ngã nhào ra phía trước. Thanh Lân trong lúc nguy cấp nhanh chóng đấm về phía một người an ninh gần mình nhất.
Hắn cố tình mượn lực đá của Hà Vi để cố gắng trốn thoát. Nhưng mọi việc có vẻ không như hắn thường thấy trên phim. Nhưng người nhân viên an ninh của sân bay thật sự hết sức cơ động. Người này vội né quá một bên đưa gối lên thúc ngay vào bụng hằn. Người cón lại dùng trỏ đành từ trên đánh xuống ngay giữa lưng hắn. Thanh Lân hoàn toàn thất thế.
Hai người an ninh lúc này nhanh chóng quật ngã Thanh Lân xuống cố định hai tay hắn lại một người lấy ra một cái cóng chụp lấy vào tay của Thanh Lân. Người còn lại đè hằn xuống đất. Dùng dao cắt ngay cái ba lô hắn đang đeo.
Dù cho Thanh Lân có được huấn luyện nhung với bản chất là một người thu thập thông tin hắn vẫn không ứng biến được với nhân viên an ninh sân bay. Bởi ở đây họ thường xuyên được diễn tập những vấn đề như thế này. Những người xung quanh lúc này tản ra cái ba lô của Thanh Lân lúc này vẫn nghi ngút khỏi bốc lên.
Hà Vi nhanh chóng nhận ngay cái ba lô từ tay của người an ninh cầm trong tay minh nhưng không mở ra. Cùng với hai người nhân viên an ninh bây giờ dẫn Thanh Lân đi rời đi. Ngọc Nhi với Thanh Lân dựa theo những gì xuất hiện của mảnh ghép mà mình đem theo nhanh chóng tìm đến Hà Vi. Thấy mọi người xung quanh đang chăm chú nhìn theo họ nên cũng gật đầu với Hà Vi.
Hai người hiểu rằng mảnh ghép hiện tại đang nằm trong tay của Hà Vi. Cái ba lô lúc này cũng không còn bốc khói ra nữa mà dịu lại một chút.
- Đem hắn ra xe đưa đi tôi cần mấy người áp giải hắn đến nơi cần thiết để lấy lời khai!
Hà Vi nhanh chóng nói với hai người an ninh sân bay. Họ cũng hiểu những việc như thế này cấp trên đã ra lệnh thì không còn thuộc quyền hạn của họ nữa. Nhưng vì trên người của Thanh Lân lúc này cũng không có thiết bị kích nổ hay vật gì đó nguy hiểm. Còn cái ba lô đã có Hà Vi cầm. Mà trạng thái của nó dường như lúc này không gây đến vấn đề nguy hiểm gì.
- Thanh Trúc cô lái xe được chứ. Hay là để cho một người lái xe chở hai người. Tên này tôi muốn tự mình áp giải hắn đến trước mặt Thiếu Kiệt.
- Không cần Cao Thịnh vừa đến rồi anh ta sẽ chở hai bọn tôi. Cô cũng với mấy người an ninh đi cùng nhau đi. Tên này thật sự cần phải có người canh giữ mới được. Hắn được huấn luyện tháo còng và các thứ rồi cẩn thận.
Ngọc Nhi nhìn qua Thanh Lân một cái ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống tên này. Thanh Lân bị Ngọc Nhi nói như thế vốn còn tâm lý có thể trên đường tự mình thoát thân. Giờ có cảnh báo của Ngọc Nhi hai người an ninh cũng mạnh tay hơn.
Nếu không biết được điều này có thể trên đường áp giải họ mà lơ là thì tên này trốn mất. Lúc đó không biết phải bàn giao với cấp trên như thế nào thì họ là người chịu tội nặng à.
- Được mình biết rồi! Lấy dây rút đi trói hắn trước xong còng thêm một tay một chân lên xe áp giải nữa. Thiếu Kiệt từng nói nếu sử dụng dây rút thấy nó mỏng manh như thế nhưng tính cơ động cao hơn.
Hai người nhân viên an ninh lúc này gật đầu. Ở đây có thể kiếm cái này khó chứ bộ phận sân bay không thiếu nhất là khâu quản lý hành lý và cố định các nắp thùng hàng đề luôn có vật này.
- Xem ra cải trang cũng không kém. Hắn mà chạy thoát chưa biết chừng lại cải trang thành một người khác. Cứ để mình và mấy người an ninh sân bay áp giải hắn về. Cậu với Thanh Trúc đi với Cao Thịnh là được chìa khóa xe bên bãi đỗ này.
Nói rồi Hà Vi quăn cho Ngọc Nhi chùng chìa khóa khởi động xe mà cô đã dùng chở hai người đến đây! Xe công vụ của sân bay cũng đã xuất hiện lúc này hai người an ninh cùng với Hà Vi đẩy hắn lên trên xe. Nhanh chóng dây gút với còng tay và còng chân cố định và những song chấn của xe áp tả được khóa chặt.
- Hứ lần này tôi không may đang lý ra tôi phải đi đường bộ mới chắc chắn không việc gì!
- Anh đi đường bộ chắc chắn sẽ dễ bị bắt hơn đấy! Nhưng vấn đề là bị chính huyết long bắt lại tử hình anh không cam lòng nên mới muốn cấp tốc sử dụng máy bay rời khỏi. Giống như Thiếu Kiệt dự đoán đi.
Thanh Lân lúc này hai mắt như đổ lữa hắn không ngờ việc hắn muốn rời khỏi nhanh chóng lại bị phát hiện. Nhưng có quá nhiều cách để hắn thoát đi nhưng tại sao Thiếu Kiệt biết hắn lại đi bằng đường hàng không trong ngày hôm này thì hoàn toàn không hiểu. Hơn nữa sơ hở của hắn ở đâu để Hà Vi phát hiện mới là điều quan trong mà hắn không cam lòng bị bắt lại như thế này.
- Các người chỉ mèo mù vớ cá rán thôi! Nếu tôi thoát đi bằng đường bộ hoặc đường thủy chưa chắc cá người đã phát hiện ra tôi. Chỉ là ăn may thôi.
- Mới đâu tôi cũng tưởng là Thiếu Kiệt dự đoán mơ hồ nhưng nghĩ lại thấy hoàn toàn có cơ sở. Ông muốn đi mỹ thì ít nhất đã có tất cả hồ sơ cần thiết. Việc đi bằng đường bộ hoặc đường thủy ông cũng cần phải có thời gian xắp xếp chuyến đi. Nhưng đường hàng không lại khác chỉ cần ông đi từ sân bay quốc tế qua một nước khác. Từ đó ông có thể đi mỹ một cách an toàn. Vốn tôi không hiểu lắm nếu máy bay trực thăng đổ bộ được trên nhà tôi tại sao ông không đi máy bay của họ rời đi cũng có phần lý giải. Cái đạo tràng của ông nhỏ quá. Nếu ông mà rời đi bằng đường đó máy bay phải dừng lại khi đó ra đa không lưu sẽ phát hiện đi.
Hà Vi vừa nói vừa mở ba lô ra tìm khối mảnh ghép của mình. Nhanh chóng nó nắm trong tay Hà Vi, Nhưng cô lại bỏ vào trong túi của mình. Thanh Lâm nhìn thấy hành động đó rất tức giận chính mình. Hắn thấy nếu hắn không phải vì muốn có công trạng lớn mà rời đi thì chắc chắn sẽ không phải lâm vào hoàn cảnh này.
Lần đó Hạ Vi đến đạo trường của hắn mảnh ghép đã phản ứng lại hắn phải cố gắng để cho cô và nhóm người Thiếu Kiệt ra về càng sớm càng tốt để không bị phát hiện ra mảnh ghép hắn đang sở hữu. Nhưng hắn không ngờ đến một trong hai mảnh ghép đã dính máu của Ngọc Nhi và phản ứng lại lời gọi của cô rời đi trước mắt hắn.
- Tại sao mấy người biết tôi nắm giữ mấy cái này không phải khi không mấy người biết đi. Tôi đã giữ lâu lắm rồi tôi cần muốn biết bí mật của nó. Tại sao cô lại phát hiện ra tôi nữa! Tôi nhớ cô chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo này. Làm sao mấy người làm được.
- về bí mật mảnh ghép lát anh sẽ hiểu con tại sao tôi tim ra anh trong một đám người thì cũng khá đơn giản. Chỉ cần suy luận một chút là biết. Không khó lắm. Bản thân anh đã bán đứng anh rồi.
Hà Vi nhàn nhã nói ra. Đến lúc này Thanh Lân mới giật mình hắn đã làm gì mà để Hà Vi phát hiện ra hắn. Không phải biểu hiện hắn giống người bình thường không một chút thay đổi nào. Việc Hà Vi nói hắn tự làm lộ bản thân mình hắn không tin được hắn đã khống chế mình rất tốt.
- Cô nói láo. Làm sao tôi để cô phát hiện ra mình được. Tôi rất bình thường! hoàn toàn bình thường kể cả lúc đối đáp với cô vẫn vậy. Không một chút nào có thể làm tôi bị phát hiện được cô nói láo.
- Cái Bình thường của anh bán đứng anh đấy. Anh bình thường một cách bất thường. Anh có thấy một tiếp viên hàng không nào dưới một mét bảy vẫn giống một học sinh trung học không. Trong khi tôi đóng vai mình là một người tiếp viên hàng không. Có một số người khi nói chuyện với tôi vẫn đặc ra câu hỏi này còn anh thì khác. Kể ca khi tôi đi ngang qua anh. Nếu người khác họ cũng nhìn một chút anh thì không. Dường như anh biết tôi từ trước và cho rằng tôi ở đó để tìm kiếm anh là đương nhiên vậy.
Hai người an ninh lúc này cũng gật gật đầu. Nếu là họ thấy một người ở quầy tiếp viên sân bay làm thủ tục với một người như Hà Vi chắc chắn sẽ thắc mắc. Thanh Lân không thắc mắc bởi vì hắn biết chức vụ của Hà Vi và biết cả lý do tại sao Hà Vi lại có mặt ở đó. Việc này hắn thấy bình thường nhưng lại quên mất đối với người khác là bất bình thường.
- Chưa hết nhe! Khi tôi gọi anh là Đạo Trưởng để quên thẻ công dân. Nếu là người khác họ sẽ không quay lại. Nhưng thói quen bị gọi là Đạo Trưởng hằng ngày của anh giúp anh công khai danh tính thật sự của mình. Anh có bình thường đi nữa cũng không thay đổi được việc đã thành thói quen đi.
Thanh Lân bây giờ ngẫn ra. Hắn không ngờ sự cố gắng bình thường của mình lại trở thành điều bất bình thường. Và chính thói quen được gọi là đạo trưởng hắn ngày khi tiếp xúc với mọi người làm cho hắn công khai danh tính của mình.
- Hay! Hay không ngờ thông minh bị chính cái thông minh của mình hại. Không ngờ Thanh Lân vốn cẩn thận trước nay một phút xảy chân ân hận cả đời đáng lắm, đáng lắm.
- Có nói gì cũng vậy thôi! Thiếu Kiệt gặp ông rồi lúc đó ông sẽ biết tại sao chúng tôi là biết ông nắm giữ nhưng gì thuộc về mình. Dù tôi có thắc mắc về những gì năm xưa chuyện của bố mẹ tôi và tại sao ông lấy mảnh ghép này từ trong tay tôi được. Nhưng đợi ông trả lời xong với Thiếu Kiệt đi tôi tính đến chuyện của tôi. Sắp tới nơi rồi. Ông cứ chuẩn bị tin thần cho mình đi.
Hà Vi bây giờ nhìn ngoài đường một chút thấy cũng gần về đến nhà dù sao đi áp giải có xe mở đường thì không chậm như lúc phải chạy ra sân bay. Thay vào đó nó còn nhanh gấp nhiều lần mà xe Cao Thịnh lại ở phía sau cũng được đi theo một cách nhanh nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.