Chương 484: Nhã Kỳ Ý Kiến
Diệt Thiên
22/11/2018
Nhưng lúc này toàn bộ những nhân viên tin học đang có mặt trong phòng đều bật dậy. Bởi hơn ai hết họ hiểu, họ còn hiểu rõ hết nó nghĩa là gì. Chu Tường chụp lấy một tờ giấy và cây viết bắt đầu viết ra những ký tự trên đó.
Mọi người chăm chú lại. Không hiểu sao chỉ những người nhân viên lập trình là hiểu được cái này ngay cả Lâm Vũ cũng viết được ra tờ giấy làm mọi người giật mình.
Tất cả mọi người đề đưa ra một kết quả so sánh với nhau.
“Xe toyota biển số …….đi NC.”
Mọi người ở đây đều có một đáp án. Hà Thúc biết đây là thứ Thiếu Kiệt dám chắc rằng những người này khá quen thuộc. Nhưng ông vẫn thắc mắc rằng tại sao bọn người kia lại có thể để cho Thiếu Kiệt viết giấy để lại thông điệp như thế.
- Cho cảnh sát giao thông tuần tra các nẽo đường đi về Ngọc Châu cho tôi. Chú ý xe biển kiểm soát ….. lưu ý đôi phương chắc chắn có súng và sát nhận xem tin trạng của một Thiếu Niên trên xe như thế nào.
Hà thúc tuy có gút mắt về suy nghĩ của mình nhưng vẫn ra lênh với một số người qua bộ điện thoại của ông. Đợi khi cúp máy Hà thúc mới hỏi Chu Tường.
- Sao các cậu lại giải được cái thông điệp này thế nó liên quan gì đến công việt lập trình đúng không nếu không các cậu cũng không quen thuộc như thế này.
Chu tường bây giờ cũng gật gật đầu đáp lại lời của Hà thúc. Bởi nhân viên lập trình như hắn có thể không thắc mắc nhưng đối với những người như Hà thúc không có kiến thức về lập trình sẽ thấy đây chỉ là đơn thuần là dãy số khó hiểu.
- Vâng! Cái này người ta gọi là mã nhị phân thường được nhân viên lập trình ngôn ngữ sử dụng thật chất nó từ khá lâu nhưng giờ đây nó được ứng dụng trong các phần mềm và lập trình phần cứng máy tính. Mã này tương ứng với bàn phím hiện tại của máy tính. Bắt đầu bằng chuỗi kí từ giống như thế này.
Vừa nói Chu Tương tìm kiếm trên mạng ra một bản đầy đủ về các ký tự của mã nhị phân của các ký tự số và chữ số đưa ra màn hình cho Hà Thúc nhìn.
- Vậy là Thiếu Kiệt viết ra mã này đề cho mọi người có thể đọc được nhưng tại sao lại là mã thông điệp mà không ghi luôn chữ viết. Nếu cậu ấy có thể tiếp cận được giấy viết thì chắc chắn viết thông điệp bình thường sẽ tốt hơn mọi người cũng hiểu rõ hơn tình hình chứ.
Tú Trinh lúc này cũng nói ra suy nghĩ của mình. Cô thấy đã tiếp cận được giấy viết nếu Thiếu Kiệt cẩn thận có thể ghi lại những ngôn ngữ thông thường mà người khác có thể hiểu được cũng dễ dàng cho việc tìm kiếm ra hắn hơn. Và cũng không phải rắc rối trong quá trình viết nhiều như thế này.
- Không biết nhưng Thiếu Kiệt chắc chắn có ly do riêng gì của cậu ấy. Chưa biết chừng cậu ta sợ những người kia phát hiện hay là bọn họ cậu ta có nỗi khổ gì đó.
- Giờ chúng ta sẽ phải đợi tin tức xem bên bộ phận giao thông có người nào phát hiện ra xe mà Thiếu Kiệt đã đưa ra chỉ dẫn không. Nhưng mà tín theo khoảng cách của Thiếu Kiệt với lộ trình thời gian dường như có điều gì đó sai sai ở đây.
Khương Đào vẽ ra lộ trình khoảng cách của Trạm xăng với Lưu Minh khoảng cách mà họ đang ở chỉ tầm hơn năm trăm đến sáu trăm mét. Mọi người nhìn vào đó một chút Trương Hoành mới nói
- Cũng đúng nhưng chắc là bọn họ đã nghĩ chân ở đâu đó có thể là bọn này chỉ di chuyển ban đêm. Sáng thì lựa chỗ nào đó nghĩ chân không để người khác phát hiện đi. Hôm nay lại là mùng một tết việc có khách sạn nhà nghĩ vẫn hoạt động thì vẫn không phải là chuyện gì lạ
- Cháu nghĩ không hẳn đâu. Bọn hắn phải đem theo Thiếu Kiệt như thế dù cho có bị uy hiếp chỉ cần Thiếu Kiệt để lại chút manh mối gì đó cũng phải là khách sạn chứ không phải là ở một trạm xăng đâu. Bọn hắn có phải đi chơi đâu mà mướn khách sạn.
Hà Vi bác bỏ ngay ý kiến của Trương Hoành ai cũng hiểu việc này là bắt cóc một người chứ có phải là dạo chơi ghé khách sạn nghĩ ngời. Nghe Hà Vi nói thế Trương Hoành cũng thấy mình không đúng miệng quạ đen người ta bắt cóc lại đem người đó vào khách sạn chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
- Những người của Aaron chắc chắn sẽ được hổ trợ bởi những người nhà của Ngô gia kia. Khung Chang để họ đi chắc chắn là có cái giá nào đó đưa ra giống như lần trước là một trăm ngàn đô. Nhưng xem ra lần này có thể giá cao hơn hẳn. Nên bọn chúng lên kế hoạch tỉ mỉ hơn cũng là lựa thời điểm chúng ta lơ là cảnh giác nhất mà ra tay.
Connor đưa ra ý kiến. Blake cũng gật đầu bởi điều này thuyết phục sao. Chỉ có một mình Thiếu Kiệt bị bắt và trong lúc gần như mọi người vô tâm nhất.
- Lại là Ngô gia. Thật người nhà họ lại làm ra cả chuyện này. Sau lưng lại chơi cái trò mà lão đây ghét nhất thà cứ đàng hoàng tới sử dụng người của chính họ thì không có gì đằng này lại thuê người bên ngoài can thiệp.
Hà thúc đập bàn một cái làm cho mọi người thấy được ông phẫn nộ như thế nào. Hà Vi suy nghĩ một chút nhìn trên bản đồ tuyến đường đi Lưu Minh và Ngọc Châu.
Nhã Kỳ bây giờ mới nói nhỏ với Ngọc Nhi. Cô thấy Hà thúc đang giận dữ nên cũng chỉ có thể để cho Ngọc Nhi chuyển lời của cô ra cho mọi người biết bởi vì cô thấy mình có mặt ở đây nhưng trước đó trong sự kiện kia vẫn là người của Ngô Long.
- Ngọc Nhi! Chị thấy chắc bọn chúng đưa Thiếu Kiệt đến những nhà kho của công ty của Diệp Nhi đây. Công ty bà ta có một số nhà kho năm rải rác khắp cả nước chỉ cần để những nhân viên trông kho cho nhóm người này vào tá túc hoặc những kho không hàng hóa như cái kho ở vung ven phụ cận Lưu Minh lần trước.
Ngọc Nhi nhìn Nhã Kỳ lên tiếng thắc mắc nói.
- Sao chị không nói với mọi người luôn mà nói với chỉ mình em ít gì?
- Tại! Tại hồi trước chị là người của Ngô Long nên sợ nói ra không có hiệu quả mấy.
Ngọc Nhi nghe Nhã Kỳ trả lời câu hỏi của mình với dáng vẻ hơi lo lắng mới mỉm cười đánh nhẹ vào vai Nhã Kỳ một cái nói.
- Mọi người đã gọi chị tới tức là mọi người tin tưởng chị gọi chị đến đây thì chị không cần phải lo lắng chuyện này cứ nói ra cho mọi người biết đi. Không sao đâu ý kiến của chị nói với một mình em cũng không có ích gì phải mọi người đều biết mới tốt.
An ủi Nhã Kỳ một câu Ngọc Nhi mới nói lớn với mọi người đang đứng trong phòng nhìn bản đồ đường đi cơ sở.
- Chị Nhã Kỳ có ý kiến một chút về chuyện này nè mọi người.
Mọi người dừng lại nhìn lấy Nhã Kỳ. Thấy mọi người đề dừng việc bàn bạc địa hình cần thiết lắng nghe ý kiến của mình thì cũng lấy bình tỉnh nói ra những gì vừa nói với Ngọc Nhi.
Khi cô nói hết lời của mình thì Khương Đào mới gật đầu.
- Cũng đúng chỉ có như thế bọn chúng mới hoàn toàn kiểm soát Thiếu Kiệt được và không lo lắng bị người khác phát hiện. Cũng như việc dừng lại ở cây xăng chỉ một chút đổ xăng cho đây bình là nhanh chóng rời đi vì sợ người khác nghi ngờ.
- Ý Kiến này không phải không đúng nhưng chúng ta làm sao biết nơi nào là nhà kho của Diệp Nhi. Nếu như khoanh vùng lại hết trong một khu vực thì chắc chắn không phải ít nhà kho dọc tuyền đường này.
Hà Thúc bây giờ mới gật đầu đồng ý chuyện này. Nhưng phát sinh vấn đề là việc xác định được nhà kho nào được sử dụng trên dọc tuyến đường từ Lưu Minh tới Ngọc Châu mới tiến hành bố trí giải cứu Thiếu Kiệt hắn được.
- Cháu nghĩ có thể tim kiếm được. Thứ nhất đặc điểm nhà kho này phải ít người qua lại. Hiện đang không có hàng hóa là thì nó thuộc dạng mà kho rỗng. Nếu thế thì chỉ cần lựa chọn ra những đặc điểm này mà lọc ra những nhà kho đang có. Khu vựa đi qua đã thì chúng ta không xét tới nữa mà chỉ lọc ra các nhà kho chưa đi qua thôi như thế sẽ đỡ tốn công hơn.
- Việc này liên quan đến sở địa chính nhỉ. Không biết Trương Hoành ông có thể trích xuất quyền truy cập không?
Khương Đào bây giờ nhìn Trương Hoành đang trâm tư suy nghĩ về những gì hắn vừa nghe thấy cũng làm cho hắn giật mình nói.
- Ấy Được chứ đợi chút.!
Với sự trợ giúp của Trương Hoành những hồ sơ nhà kho của khu vực từ Lưu Minh đi Ngọc Châu hiện ra một danh sách dài gồm tên và thông tinh của chủ sở hữu. Nhưng nhà kho nào đang ở dạng hoạt động bình thường bị loại ra bởi nó có công ty nào đang thuê mướn. Dựa theo mặc hàng sản phẩm của công ty đó kinh doanh mà loại bỏ đi những công ty đang hoạt động.
Cao Thịnh cũng gọi điện đi đến một số người trong lĩnh vực kinh doanh ngành bảo vệ hỏi về sự sắp xếp ở những nhà kho có trong danh sách. Hầu hết những nơi nay đều là sử dụng nhân sự bảo vệ của bên thứ ba. mà người trong ngàng với nhau Cao Thịnh đã hỏi thì họ phải nển mặt một chút.
Từng Thông tin được Hoàng Ngân ghi lại ở một bên ghi lại các nhà kho nào đang trong tình trạng không sử dụng. Danh sách từ hơn cả trăm cái nhà kho trên dọc tuyến đường này được trích xuất từ từ. Điện thoại thì được Hoàng Ngân, Ngọc Nhi, Nhã Oanh ở một bên bấm đi đến các công ty. Những công ty nào đang có bảo vệ chịu trách nhiệm nhiều cái nhà kho thì được liên lạc trước để xác minh rằng nơi đó được bố trí bảo vệ hàng hóa thì sẽ được loại bỏ khỏi danh sách.
Ai cũng chăm chú làm việc một cách nhanh nhất để xác định những gì trí cần Thiết. Hiện tại họ chỉ cần có tin tức từ những cảnh sát giao thông được bố trí trạm chốt tuần tra trên đường. Nếu phát hiện ra xe mà Thiếu Kiệt đã đưa thông tin thì xác nhận hắn an toàn và tình hình như thế nào.
Mọi người chăm chú lại. Không hiểu sao chỉ những người nhân viên lập trình là hiểu được cái này ngay cả Lâm Vũ cũng viết được ra tờ giấy làm mọi người giật mình.
Tất cả mọi người đề đưa ra một kết quả so sánh với nhau.
“Xe toyota biển số …….đi NC.”
Mọi người ở đây đều có một đáp án. Hà Thúc biết đây là thứ Thiếu Kiệt dám chắc rằng những người này khá quen thuộc. Nhưng ông vẫn thắc mắc rằng tại sao bọn người kia lại có thể để cho Thiếu Kiệt viết giấy để lại thông điệp như thế.
- Cho cảnh sát giao thông tuần tra các nẽo đường đi về Ngọc Châu cho tôi. Chú ý xe biển kiểm soát ….. lưu ý đôi phương chắc chắn có súng và sát nhận xem tin trạng của một Thiếu Niên trên xe như thế nào.
Hà thúc tuy có gút mắt về suy nghĩ của mình nhưng vẫn ra lênh với một số người qua bộ điện thoại của ông. Đợi khi cúp máy Hà thúc mới hỏi Chu Tường.
- Sao các cậu lại giải được cái thông điệp này thế nó liên quan gì đến công việt lập trình đúng không nếu không các cậu cũng không quen thuộc như thế này.
Chu tường bây giờ cũng gật gật đầu đáp lại lời của Hà thúc. Bởi nhân viên lập trình như hắn có thể không thắc mắc nhưng đối với những người như Hà thúc không có kiến thức về lập trình sẽ thấy đây chỉ là đơn thuần là dãy số khó hiểu.
- Vâng! Cái này người ta gọi là mã nhị phân thường được nhân viên lập trình ngôn ngữ sử dụng thật chất nó từ khá lâu nhưng giờ đây nó được ứng dụng trong các phần mềm và lập trình phần cứng máy tính. Mã này tương ứng với bàn phím hiện tại của máy tính. Bắt đầu bằng chuỗi kí từ giống như thế này.
Vừa nói Chu Tương tìm kiếm trên mạng ra một bản đầy đủ về các ký tự của mã nhị phân của các ký tự số và chữ số đưa ra màn hình cho Hà Thúc nhìn.
- Vậy là Thiếu Kiệt viết ra mã này đề cho mọi người có thể đọc được nhưng tại sao lại là mã thông điệp mà không ghi luôn chữ viết. Nếu cậu ấy có thể tiếp cận được giấy viết thì chắc chắn viết thông điệp bình thường sẽ tốt hơn mọi người cũng hiểu rõ hơn tình hình chứ.
Tú Trinh lúc này cũng nói ra suy nghĩ của mình. Cô thấy đã tiếp cận được giấy viết nếu Thiếu Kiệt cẩn thận có thể ghi lại những ngôn ngữ thông thường mà người khác có thể hiểu được cũng dễ dàng cho việc tìm kiếm ra hắn hơn. Và cũng không phải rắc rối trong quá trình viết nhiều như thế này.
- Không biết nhưng Thiếu Kiệt chắc chắn có ly do riêng gì của cậu ấy. Chưa biết chừng cậu ta sợ những người kia phát hiện hay là bọn họ cậu ta có nỗi khổ gì đó.
- Giờ chúng ta sẽ phải đợi tin tức xem bên bộ phận giao thông có người nào phát hiện ra xe mà Thiếu Kiệt đã đưa ra chỉ dẫn không. Nhưng mà tín theo khoảng cách của Thiếu Kiệt với lộ trình thời gian dường như có điều gì đó sai sai ở đây.
Khương Đào vẽ ra lộ trình khoảng cách của Trạm xăng với Lưu Minh khoảng cách mà họ đang ở chỉ tầm hơn năm trăm đến sáu trăm mét. Mọi người nhìn vào đó một chút Trương Hoành mới nói
- Cũng đúng nhưng chắc là bọn họ đã nghĩ chân ở đâu đó có thể là bọn này chỉ di chuyển ban đêm. Sáng thì lựa chỗ nào đó nghĩ chân không để người khác phát hiện đi. Hôm nay lại là mùng một tết việc có khách sạn nhà nghĩ vẫn hoạt động thì vẫn không phải là chuyện gì lạ
- Cháu nghĩ không hẳn đâu. Bọn hắn phải đem theo Thiếu Kiệt như thế dù cho có bị uy hiếp chỉ cần Thiếu Kiệt để lại chút manh mối gì đó cũng phải là khách sạn chứ không phải là ở một trạm xăng đâu. Bọn hắn có phải đi chơi đâu mà mướn khách sạn.
Hà Vi bác bỏ ngay ý kiến của Trương Hoành ai cũng hiểu việc này là bắt cóc một người chứ có phải là dạo chơi ghé khách sạn nghĩ ngời. Nghe Hà Vi nói thế Trương Hoành cũng thấy mình không đúng miệng quạ đen người ta bắt cóc lại đem người đó vào khách sạn chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
- Những người của Aaron chắc chắn sẽ được hổ trợ bởi những người nhà của Ngô gia kia. Khung Chang để họ đi chắc chắn là có cái giá nào đó đưa ra giống như lần trước là một trăm ngàn đô. Nhưng xem ra lần này có thể giá cao hơn hẳn. Nên bọn chúng lên kế hoạch tỉ mỉ hơn cũng là lựa thời điểm chúng ta lơ là cảnh giác nhất mà ra tay.
Connor đưa ra ý kiến. Blake cũng gật đầu bởi điều này thuyết phục sao. Chỉ có một mình Thiếu Kiệt bị bắt và trong lúc gần như mọi người vô tâm nhất.
- Lại là Ngô gia. Thật người nhà họ lại làm ra cả chuyện này. Sau lưng lại chơi cái trò mà lão đây ghét nhất thà cứ đàng hoàng tới sử dụng người của chính họ thì không có gì đằng này lại thuê người bên ngoài can thiệp.
Hà thúc đập bàn một cái làm cho mọi người thấy được ông phẫn nộ như thế nào. Hà Vi suy nghĩ một chút nhìn trên bản đồ tuyến đường đi Lưu Minh và Ngọc Châu.
Nhã Kỳ bây giờ mới nói nhỏ với Ngọc Nhi. Cô thấy Hà thúc đang giận dữ nên cũng chỉ có thể để cho Ngọc Nhi chuyển lời của cô ra cho mọi người biết bởi vì cô thấy mình có mặt ở đây nhưng trước đó trong sự kiện kia vẫn là người của Ngô Long.
- Ngọc Nhi! Chị thấy chắc bọn chúng đưa Thiếu Kiệt đến những nhà kho của công ty của Diệp Nhi đây. Công ty bà ta có một số nhà kho năm rải rác khắp cả nước chỉ cần để những nhân viên trông kho cho nhóm người này vào tá túc hoặc những kho không hàng hóa như cái kho ở vung ven phụ cận Lưu Minh lần trước.
Ngọc Nhi nhìn Nhã Kỳ lên tiếng thắc mắc nói.
- Sao chị không nói với mọi người luôn mà nói với chỉ mình em ít gì?
- Tại! Tại hồi trước chị là người của Ngô Long nên sợ nói ra không có hiệu quả mấy.
Ngọc Nhi nghe Nhã Kỳ trả lời câu hỏi của mình với dáng vẻ hơi lo lắng mới mỉm cười đánh nhẹ vào vai Nhã Kỳ một cái nói.
- Mọi người đã gọi chị tới tức là mọi người tin tưởng chị gọi chị đến đây thì chị không cần phải lo lắng chuyện này cứ nói ra cho mọi người biết đi. Không sao đâu ý kiến của chị nói với một mình em cũng không có ích gì phải mọi người đều biết mới tốt.
An ủi Nhã Kỳ một câu Ngọc Nhi mới nói lớn với mọi người đang đứng trong phòng nhìn bản đồ đường đi cơ sở.
- Chị Nhã Kỳ có ý kiến một chút về chuyện này nè mọi người.
Mọi người dừng lại nhìn lấy Nhã Kỳ. Thấy mọi người đề dừng việc bàn bạc địa hình cần thiết lắng nghe ý kiến của mình thì cũng lấy bình tỉnh nói ra những gì vừa nói với Ngọc Nhi.
Khi cô nói hết lời của mình thì Khương Đào mới gật đầu.
- Cũng đúng chỉ có như thế bọn chúng mới hoàn toàn kiểm soát Thiếu Kiệt được và không lo lắng bị người khác phát hiện. Cũng như việc dừng lại ở cây xăng chỉ một chút đổ xăng cho đây bình là nhanh chóng rời đi vì sợ người khác nghi ngờ.
- Ý Kiến này không phải không đúng nhưng chúng ta làm sao biết nơi nào là nhà kho của Diệp Nhi. Nếu như khoanh vùng lại hết trong một khu vực thì chắc chắn không phải ít nhà kho dọc tuyền đường này.
Hà Thúc bây giờ mới gật đầu đồng ý chuyện này. Nhưng phát sinh vấn đề là việc xác định được nhà kho nào được sử dụng trên dọc tuyến đường từ Lưu Minh tới Ngọc Châu mới tiến hành bố trí giải cứu Thiếu Kiệt hắn được.
- Cháu nghĩ có thể tim kiếm được. Thứ nhất đặc điểm nhà kho này phải ít người qua lại. Hiện đang không có hàng hóa là thì nó thuộc dạng mà kho rỗng. Nếu thế thì chỉ cần lựa chọn ra những đặc điểm này mà lọc ra những nhà kho đang có. Khu vựa đi qua đã thì chúng ta không xét tới nữa mà chỉ lọc ra các nhà kho chưa đi qua thôi như thế sẽ đỡ tốn công hơn.
- Việc này liên quan đến sở địa chính nhỉ. Không biết Trương Hoành ông có thể trích xuất quyền truy cập không?
Khương Đào bây giờ nhìn Trương Hoành đang trâm tư suy nghĩ về những gì hắn vừa nghe thấy cũng làm cho hắn giật mình nói.
- Ấy Được chứ đợi chút.!
Với sự trợ giúp của Trương Hoành những hồ sơ nhà kho của khu vực từ Lưu Minh đi Ngọc Châu hiện ra một danh sách dài gồm tên và thông tinh của chủ sở hữu. Nhưng nhà kho nào đang ở dạng hoạt động bình thường bị loại ra bởi nó có công ty nào đang thuê mướn. Dựa theo mặc hàng sản phẩm của công ty đó kinh doanh mà loại bỏ đi những công ty đang hoạt động.
Cao Thịnh cũng gọi điện đi đến một số người trong lĩnh vực kinh doanh ngành bảo vệ hỏi về sự sắp xếp ở những nhà kho có trong danh sách. Hầu hết những nơi nay đều là sử dụng nhân sự bảo vệ của bên thứ ba. mà người trong ngàng với nhau Cao Thịnh đã hỏi thì họ phải nển mặt một chút.
Từng Thông tin được Hoàng Ngân ghi lại ở một bên ghi lại các nhà kho nào đang trong tình trạng không sử dụng. Danh sách từ hơn cả trăm cái nhà kho trên dọc tuyến đường này được trích xuất từ từ. Điện thoại thì được Hoàng Ngân, Ngọc Nhi, Nhã Oanh ở một bên bấm đi đến các công ty. Những công ty nào đang có bảo vệ chịu trách nhiệm nhiều cái nhà kho thì được liên lạc trước để xác minh rằng nơi đó được bố trí bảo vệ hàng hóa thì sẽ được loại bỏ khỏi danh sách.
Ai cũng chăm chú làm việc một cách nhanh nhất để xác định những gì trí cần Thiết. Hiện tại họ chỉ cần có tin tức từ những cảnh sát giao thông được bố trí trạm chốt tuần tra trên đường. Nếu phát hiện ra xe mà Thiếu Kiệt đã đưa thông tin thì xác nhận hắn an toàn và tình hình như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.