Chương 485: Thông Điệp Thứ Hai
Diệt Thiên
22/11/2018
Xe của nhóm người Aaron chạy trên đường không có gì thay đổi lộ trình được định ra. Bọn hắn chỉ chạy thẳng một đường quốc lộ cần thiết để đến Ngọc Châu. Trên tuyến đường này Thiếu Kiệt dù vừa giả vờ điên nhưng trong lòng hắn không ngừng lo lắng. Bởi việc để lại đồ ở trạm xăng chỉ là một cách hên xui may rủi.
Nếu những người kia hiếu kỳ vào nhà vệ sinh hoặc có ai đó vào trong thì mới phát hiện ra đồ vật. Đây là một việc Thiếu Kiệt chỉ dựa vào hên xui, Nếu sớm phát hiện ra thì hắn sẽ có cơ may nhiêu hơn còn nều đợi chờ lâu thì trên đường đi chưa biết chừng Aaron lại đổi lộ trình thì sẽ khó tìm kiếm hơn.
Bây giờ trên xe bổng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại Aaron đang nhìn đường bên ngoài cũng vội đặt tay vào vị trí điện thoại trong túi quần rồi lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình hiển thị đưa lên nhận máy.
- Alo! chúng tôi đang chạy xe đi Ngọc Châu đây cậu gọi có gì không?
- Báo các anh biết Lưu Minh giờ loạn lắm nếu ra khỏi đó rồi thì không sao nhưng nếu mà còn trong địa phận Lưu Minh thi cẩn thận. Nó đâu rồi? Đưa điện thoại tôi hỏi thăm nó mấy câu xem nào.
Aaron nghe thế cũng giật mình. Hắn vội nhìn xuống băng ghế sau Thấy Thiếu Kiệt không có phản ứng gì nói.
- À Chúng tôi ra khỏi Lưu Minh từ ngày hôm qua rồi. Hiện tại nếu cứ cái đà này chắc là khoảng bốn ngày nữa mới tới Ngọc Châu đi. Còn việc cậu muốn gặp hắn thì chắc không được. Hắn đang nằm gọn trong cốp sau rồi. Giờ dừng xe giữa đường cũng không ổn lắm đâu.
Aaron nhanh chóng đưa ra một lý do thích hợp nhất hắn cũng không muốn cho Ngô Long biết được tình trạng của Thiếu Kiệt hiện tại. Đến lúc cần thiết giao dịch chỉ cần nói qua loa có thể được. Hắn không tin Ngô Long dám trở mặt.
Bởi nếu thế Khung Chang với những người của Ngô gia việc kinh doanh độc phẩm sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nói họ cần mở rộng thị trường nhưng đối tượng cần tiền để duy tri những công tác của mình cũng không phải họ.
- À thôi được rồi! Chuyện này khỏi cần đi tôi thích gặp trực tiếp hắn hơn. Nhớ trên đường cẩn thận một chút nếu có gặp cảnh sát giao thông hay gì đó cứ bỏ tiền ra cho bọn nó là được qua thôi. Đừng để bọn nó phát hiện điều gì là được.
- Ừ việc này chúng tôi sẽ chú ý cậu xem xem tình báo ở Lưu Minh tình trạng như thế nào. Hiện tại chúng tôi chỉ đi trong đêm nên không thể nào đến sớm hơn và tin tức cũng không cập nhật được thường xuyên.
Aaron cũng muốn thông qua Ngô Long biết được một chút sự việc bọn hắn không thể nào tiếp xúc quá nhiều tới những việc như thế này chỉ có tin tức của Ngô Long là chính xác. Trong thời điểm tết này báo giấy cũng không được phát hành. Mà làm gì báo nào lại dám đăng thông tin này trong ngày tết. Mọi thứ phải được bí mật vì việc này rất dễ làm tâm lý mọi người trong dân chúng lo lắng.
- Cũng không ít những người kia hiện tại chắc đang lục tung Lưu Minh lên để tìm tung tích các anh. Sợ rằng ngày mai sẽ lan tới các vùng phụ cận ngày cuối cùng có lẽ sẽ bắt kịp bước đi của các anh. Nhưng đến lúc đó chỉ cần tới Ngọc Châu tôi sẽ đảm bảo các anh an toàn.
- Như vậy cũng được! Đại khái tôi cũng nắm được chút tình hình rồi. Chúng tôi sẽ cố gắng tăng tốc ở những đoạn đường cần thiết để rút ngắn thời gian. Hẹn cậu mấy ngày nữa gặp ở Ngọc Châu.
Aaron bây giờ cũng biết thời gian đi đêm tuy dài nhưng họ cũng không thể đạp hết ga hết số mà chạy. Bởi việc đó là một đường tử lộ ai lại dám chắc trên đường mình có thể an toàn tuyệt đối được. Nếu chạy nhanh quá không làm chủ được tay lái cả năm người bọn hắn đều gặp ông bà cùng với Thiếu Kiệt thì hắn hoàn toàn không muốn.
- Ừ như thế đi gặp lại ở Ngọc Châu! gửi lời hỏi thăm thằng kia nằm trong cốp xe tốt không nhé. Chắc nó chưa trải qua đãi ngộ này đâu. Thôi hẹn gặp lại.
Nói ròi Ngô Long cúp máy để cho Aaron thở phào nhẹ nhỏm. Hắn không biết nếu mà vui vui thằng điên ở phía sau này la lên một cái thì chẵn hiểu thế nào.
- May thật! mấy ngày nữa phải cẩn thận một chút. Để xem nào chạy khoảng cứ cách năm giờ đường có một cái nhà kho đi. Như thế thì giờ mới chín giờ lát nữa tầm mười một giờ cho xe vào nghĩ ngơi một tý ở quán xa nào đó cũng được để thằng này trên xe khoảng mười hai giờ chạy đến bốn hay năm giờ sáng vào nhà kho thứ hai là ổn xăng còn nhiều không..
- Còn một can ở đằng sau lấy ở nhà kho đem theo kìa hồi nãy lại đổ đầy xăng rồi. chắc chạy từ giờ đến lúc đó không vấn đề gì. Mẹ nó không phải tại thằng chó điên này thì đâu tốn tiền đổ xăng. Lát nữa để nó trên xe kiếm chỗ nào ngã lưng ăn uống gì đó chắc trên đường chắc hẳn phải có. Không thể nào mọi quán sá đề đóng của hết.
Munez vừa lái xe vừa đáp lại cho Aaron biết tình hình. Cũng bực tức nếu không vì Thiếu Kiệt hắn cũng không tốn tiền gì. Thiếu Kiệt nghe thế hắn vẫn viết những mã nhị phân vào trong cuốn sổ của mình nhưng hiện tại cấu trúc không còn giống như những trang đầu nữa.
- Mày ấy! Có chút tiền cũng tiếc. Xong vụ này không phải có một mớ tiền rồi sao. Ngô Long nói nếu trên đường gặp cảnh sát thì cứ đưa tiền cho bọn nó là đi được. Đừng làm hành động nông nỗi không bọn nó nghi ngờ đấy.
- Anh lo quá! đi trên đường buổi tôi làm gì có thằng cảnh sát nào làm việc. Minh chạy xe như thế này bọn nó cũng đâu có bắt phạt được.
Munez thấy việc chạy buổi tối như thế này cũng không dễ dàng gặp phải cảnh sát giao thông chằn đường lại vì bất cứ lý do gì. Đường thì rộng thênh thang chỉ có hắn xe của bọn hắn làm gì có xe của ai khác nữa đâu.
- Cứ nhắc mày trước thôi! Mẹ không khéo lúc đó mày lại đạp ga chạy mất thì bọn nó di theo lộ hết chuyện.
- Anh yên tâm thấy không ngay cả ngã tư cũng không có một chiếc xe nào mình chạy thì chạy thôi lo gì khi nào gặp thì tính.
Munez vừa nói chuyện với Aaron nên hắn không hề chú ý ở gã tư phía trên xuất hiện một cái đèn đỏ. Mà cho dù hắn có nhìn thấy thì đường có một mình hắn không chạy qua thì đứng lại làm gì. Ung dung đạp chân ga chạy lên phía trước tầm năm trăm mét. Munez vội mắng một câu.
- Má nó miệng quạ đen! Bọn nó xuất hiện kìa!
- Cứ như hồi nãy đã bàn là được! Cứ nhét tiền để bọn nó cho qua là xong.
Một nhóm người cảnh sát giao thông đứng ở bên đường với xe tải và vài người cảnh sát ngồi trên mô tô lúc nào cũng sẵn sàng. Người cảnh sát đi bộ ra giữa đường đừa cây gậy chị về chiếc xe của họ với chỉ vào bên đường.
Munez lúc này cũng giảm ga lại di chuyển xe tấp vào trong lề đường. Vị cạnh sát bước đến từ xà nhìn thấy biển số xe liền làm một động tác chỉnh nón cảnh sát mình lại. Phản ứng rất bình thường nhưng một người ngồi trên xe mô tô liên bước xuống xe.
- Đế ngay bên cửa kính xe người cảnh sát nói với Munez!
- Vui lòng các anh xuống xe xuất trình giấy tờ anh chạy vượt đèn đỏ còn quá tốc độ nên cách anh vui lòng chấp hành. Các anh có thể xem hình ảnh vi phạm tại bàn của chúng tôi.
Munez lúc này cũng gật dầu mở cửa bước xuống xe Aaron cũng thế. Tâm lý đề phòng hắn cũng bước xuống xe để quan sát xung quanh. Hai người còn lại giả vờ mở cửa xe ra làm vài động tác thể dục. Thiếu Kiệt cũng cố chui ra.
Hai người thấy thế vội vàng giữ Thiếu Kiệt lại, Nhưng chợt thấy người cảnh sát đi bộ tới bên cạnh xe cười cười nói.
- Mùng một mà đi đâu gấp vậy mấy anh? có gì cũng đi từ từ thôi làm gì vượt cả đèn đỏ còn quá tốc độ thế?
- Ha ha tại trời tối quá nên mới vội chạy về nhà ấy mà.
Thấy hành động của mình Không cho Thiếu Kiệt đi ra khá mập mờ nên hai người buôn tay Thiếu Kiệt ra. Bất ngờ một chỗ là khi Thiếu Kiệt bước ra cũng làm những động tác tập thể dục kia giống như bọn họ. suy nghĩ lúc này của hai người là Thiếu Kiệt thấy họ hoạt động cho giản gân giản cốt nên bắt chước
Vì trang phục của Thiếu Kiệt khá kỳ quái nên người cảnh sát nhìn hắn tù trên xuống dưới mới thấy được ở hai ngón chân Thiếu Kiệt kẹp một mẫu giấy cực nhỏ,. Hắn vội cười cười nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Ra đường mà mặc gì kỳ thế nhóc chân không lại quần đùi sao.
Thiếu Kiệt nhanh chóng đẩy tờ giấy vào trong gầm xe. Không trả lời người cảnh sát. Aaron mới vội lên tiếng.
- Đứng để ý nó! No bị điên ấy mà. Này anh em suốt ngày nó chỉ biết ghi mấy cái này thôi. Tội nó học quá nên giờ cứ ngơ ngơ ngáo ngáo. Anh em nó tự đánh mình thương tích như thế này này. Đem đi viện thì nó lại không chịu nhà khổ với nó hết sức.
Aaron vội giật lấy cuốn sổ của Thiếu Kiệt giả vờ chứng minh là Thiếu Kiệt là một người điên. Còn biện minh những vết thương trên người Thiếu Kiệt là hắn làm. Người cảnh sát cầm lấy cuốn sổ thì lắc đầu đáp lại.
- Tội nghiệp! thật nhà có người như thế này cũng khổ. Ấy bạn các anh hình như xong thủ tục rồi kìa. Thôi có gì đi nhớ cẩn thận.
Munez trở lại cố gắng tươi cười nhưng mặt hắn hầm hầm thấy rõ. Đưa Thiếu Kiệt về lại trong xe rời đi vừa khuất một chút người cảnh sát đứng bên cạnh xe lúc này bước đến bên vệ đường một chút rồi cúi xuống nhặt lên mẫu giấy mà Thiếu Kiệt đã đẩy vào lúc nãy. Rồi lấy điện thoại di động ra gọi đi.
- Báo cáo tổng bộ đã nhận được thông điệp thứ hai của người nhà lãnh đạo. Xem ra cậu ta phải giả điên để qua mắt bọn nó. Trên người khá nhiều thương tích không nhẹ có thể bị tra tấn. Tôi sẽ đem hình về đồn ngay.
Vừa nói người cảnh sát vừa chạy về xe moto của một đồng đội khác. đã nổ máy sẵn chạy đi một hướng khác một cách nhanh nhất.
Nếu những người kia hiếu kỳ vào nhà vệ sinh hoặc có ai đó vào trong thì mới phát hiện ra đồ vật. Đây là một việc Thiếu Kiệt chỉ dựa vào hên xui, Nếu sớm phát hiện ra thì hắn sẽ có cơ may nhiêu hơn còn nều đợi chờ lâu thì trên đường đi chưa biết chừng Aaron lại đổi lộ trình thì sẽ khó tìm kiếm hơn.
Bây giờ trên xe bổng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại Aaron đang nhìn đường bên ngoài cũng vội đặt tay vào vị trí điện thoại trong túi quần rồi lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình hiển thị đưa lên nhận máy.
- Alo! chúng tôi đang chạy xe đi Ngọc Châu đây cậu gọi có gì không?
- Báo các anh biết Lưu Minh giờ loạn lắm nếu ra khỏi đó rồi thì không sao nhưng nếu mà còn trong địa phận Lưu Minh thi cẩn thận. Nó đâu rồi? Đưa điện thoại tôi hỏi thăm nó mấy câu xem nào.
Aaron nghe thế cũng giật mình. Hắn vội nhìn xuống băng ghế sau Thấy Thiếu Kiệt không có phản ứng gì nói.
- À Chúng tôi ra khỏi Lưu Minh từ ngày hôm qua rồi. Hiện tại nếu cứ cái đà này chắc là khoảng bốn ngày nữa mới tới Ngọc Châu đi. Còn việc cậu muốn gặp hắn thì chắc không được. Hắn đang nằm gọn trong cốp sau rồi. Giờ dừng xe giữa đường cũng không ổn lắm đâu.
Aaron nhanh chóng đưa ra một lý do thích hợp nhất hắn cũng không muốn cho Ngô Long biết được tình trạng của Thiếu Kiệt hiện tại. Đến lúc cần thiết giao dịch chỉ cần nói qua loa có thể được. Hắn không tin Ngô Long dám trở mặt.
Bởi nếu thế Khung Chang với những người của Ngô gia việc kinh doanh độc phẩm sẽ bị ảnh hưởng. Tuy nói họ cần mở rộng thị trường nhưng đối tượng cần tiền để duy tri những công tác của mình cũng không phải họ.
- À thôi được rồi! Chuyện này khỏi cần đi tôi thích gặp trực tiếp hắn hơn. Nhớ trên đường cẩn thận một chút nếu có gặp cảnh sát giao thông hay gì đó cứ bỏ tiền ra cho bọn nó là được qua thôi. Đừng để bọn nó phát hiện điều gì là được.
- Ừ việc này chúng tôi sẽ chú ý cậu xem xem tình báo ở Lưu Minh tình trạng như thế nào. Hiện tại chúng tôi chỉ đi trong đêm nên không thể nào đến sớm hơn và tin tức cũng không cập nhật được thường xuyên.
Aaron cũng muốn thông qua Ngô Long biết được một chút sự việc bọn hắn không thể nào tiếp xúc quá nhiều tới những việc như thế này chỉ có tin tức của Ngô Long là chính xác. Trong thời điểm tết này báo giấy cũng không được phát hành. Mà làm gì báo nào lại dám đăng thông tin này trong ngày tết. Mọi thứ phải được bí mật vì việc này rất dễ làm tâm lý mọi người trong dân chúng lo lắng.
- Cũng không ít những người kia hiện tại chắc đang lục tung Lưu Minh lên để tìm tung tích các anh. Sợ rằng ngày mai sẽ lan tới các vùng phụ cận ngày cuối cùng có lẽ sẽ bắt kịp bước đi của các anh. Nhưng đến lúc đó chỉ cần tới Ngọc Châu tôi sẽ đảm bảo các anh an toàn.
- Như vậy cũng được! Đại khái tôi cũng nắm được chút tình hình rồi. Chúng tôi sẽ cố gắng tăng tốc ở những đoạn đường cần thiết để rút ngắn thời gian. Hẹn cậu mấy ngày nữa gặp ở Ngọc Châu.
Aaron bây giờ cũng biết thời gian đi đêm tuy dài nhưng họ cũng không thể đạp hết ga hết số mà chạy. Bởi việc đó là một đường tử lộ ai lại dám chắc trên đường mình có thể an toàn tuyệt đối được. Nếu chạy nhanh quá không làm chủ được tay lái cả năm người bọn hắn đều gặp ông bà cùng với Thiếu Kiệt thì hắn hoàn toàn không muốn.
- Ừ như thế đi gặp lại ở Ngọc Châu! gửi lời hỏi thăm thằng kia nằm trong cốp xe tốt không nhé. Chắc nó chưa trải qua đãi ngộ này đâu. Thôi hẹn gặp lại.
Nói ròi Ngô Long cúp máy để cho Aaron thở phào nhẹ nhỏm. Hắn không biết nếu mà vui vui thằng điên ở phía sau này la lên một cái thì chẵn hiểu thế nào.
- May thật! mấy ngày nữa phải cẩn thận một chút. Để xem nào chạy khoảng cứ cách năm giờ đường có một cái nhà kho đi. Như thế thì giờ mới chín giờ lát nữa tầm mười một giờ cho xe vào nghĩ ngơi một tý ở quán xa nào đó cũng được để thằng này trên xe khoảng mười hai giờ chạy đến bốn hay năm giờ sáng vào nhà kho thứ hai là ổn xăng còn nhiều không..
- Còn một can ở đằng sau lấy ở nhà kho đem theo kìa hồi nãy lại đổ đầy xăng rồi. chắc chạy từ giờ đến lúc đó không vấn đề gì. Mẹ nó không phải tại thằng chó điên này thì đâu tốn tiền đổ xăng. Lát nữa để nó trên xe kiếm chỗ nào ngã lưng ăn uống gì đó chắc trên đường chắc hẳn phải có. Không thể nào mọi quán sá đề đóng của hết.
Munez vừa lái xe vừa đáp lại cho Aaron biết tình hình. Cũng bực tức nếu không vì Thiếu Kiệt hắn cũng không tốn tiền gì. Thiếu Kiệt nghe thế hắn vẫn viết những mã nhị phân vào trong cuốn sổ của mình nhưng hiện tại cấu trúc không còn giống như những trang đầu nữa.
- Mày ấy! Có chút tiền cũng tiếc. Xong vụ này không phải có một mớ tiền rồi sao. Ngô Long nói nếu trên đường gặp cảnh sát thì cứ đưa tiền cho bọn nó là đi được. Đừng làm hành động nông nỗi không bọn nó nghi ngờ đấy.
- Anh lo quá! đi trên đường buổi tôi làm gì có thằng cảnh sát nào làm việc. Minh chạy xe như thế này bọn nó cũng đâu có bắt phạt được.
Munez thấy việc chạy buổi tối như thế này cũng không dễ dàng gặp phải cảnh sát giao thông chằn đường lại vì bất cứ lý do gì. Đường thì rộng thênh thang chỉ có hắn xe của bọn hắn làm gì có xe của ai khác nữa đâu.
- Cứ nhắc mày trước thôi! Mẹ không khéo lúc đó mày lại đạp ga chạy mất thì bọn nó di theo lộ hết chuyện.
- Anh yên tâm thấy không ngay cả ngã tư cũng không có một chiếc xe nào mình chạy thì chạy thôi lo gì khi nào gặp thì tính.
Munez vừa nói chuyện với Aaron nên hắn không hề chú ý ở gã tư phía trên xuất hiện một cái đèn đỏ. Mà cho dù hắn có nhìn thấy thì đường có một mình hắn không chạy qua thì đứng lại làm gì. Ung dung đạp chân ga chạy lên phía trước tầm năm trăm mét. Munez vội mắng một câu.
- Má nó miệng quạ đen! Bọn nó xuất hiện kìa!
- Cứ như hồi nãy đã bàn là được! Cứ nhét tiền để bọn nó cho qua là xong.
Một nhóm người cảnh sát giao thông đứng ở bên đường với xe tải và vài người cảnh sát ngồi trên mô tô lúc nào cũng sẵn sàng. Người cảnh sát đi bộ ra giữa đường đừa cây gậy chị về chiếc xe của họ với chỉ vào bên đường.
Munez lúc này cũng giảm ga lại di chuyển xe tấp vào trong lề đường. Vị cạnh sát bước đến từ xà nhìn thấy biển số xe liền làm một động tác chỉnh nón cảnh sát mình lại. Phản ứng rất bình thường nhưng một người ngồi trên xe mô tô liên bước xuống xe.
- Đế ngay bên cửa kính xe người cảnh sát nói với Munez!
- Vui lòng các anh xuống xe xuất trình giấy tờ anh chạy vượt đèn đỏ còn quá tốc độ nên cách anh vui lòng chấp hành. Các anh có thể xem hình ảnh vi phạm tại bàn của chúng tôi.
Munez lúc này cũng gật dầu mở cửa bước xuống xe Aaron cũng thế. Tâm lý đề phòng hắn cũng bước xuống xe để quan sát xung quanh. Hai người còn lại giả vờ mở cửa xe ra làm vài động tác thể dục. Thiếu Kiệt cũng cố chui ra.
Hai người thấy thế vội vàng giữ Thiếu Kiệt lại, Nhưng chợt thấy người cảnh sát đi bộ tới bên cạnh xe cười cười nói.
- Mùng một mà đi đâu gấp vậy mấy anh? có gì cũng đi từ từ thôi làm gì vượt cả đèn đỏ còn quá tốc độ thế?
- Ha ha tại trời tối quá nên mới vội chạy về nhà ấy mà.
Thấy hành động của mình Không cho Thiếu Kiệt đi ra khá mập mờ nên hai người buôn tay Thiếu Kiệt ra. Bất ngờ một chỗ là khi Thiếu Kiệt bước ra cũng làm những động tác tập thể dục kia giống như bọn họ. suy nghĩ lúc này của hai người là Thiếu Kiệt thấy họ hoạt động cho giản gân giản cốt nên bắt chước
Vì trang phục của Thiếu Kiệt khá kỳ quái nên người cảnh sát nhìn hắn tù trên xuống dưới mới thấy được ở hai ngón chân Thiếu Kiệt kẹp một mẫu giấy cực nhỏ,. Hắn vội cười cười nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Ra đường mà mặc gì kỳ thế nhóc chân không lại quần đùi sao.
Thiếu Kiệt nhanh chóng đẩy tờ giấy vào trong gầm xe. Không trả lời người cảnh sát. Aaron mới vội lên tiếng.
- Đứng để ý nó! No bị điên ấy mà. Này anh em suốt ngày nó chỉ biết ghi mấy cái này thôi. Tội nó học quá nên giờ cứ ngơ ngơ ngáo ngáo. Anh em nó tự đánh mình thương tích như thế này này. Đem đi viện thì nó lại không chịu nhà khổ với nó hết sức.
Aaron vội giật lấy cuốn sổ của Thiếu Kiệt giả vờ chứng minh là Thiếu Kiệt là một người điên. Còn biện minh những vết thương trên người Thiếu Kiệt là hắn làm. Người cảnh sát cầm lấy cuốn sổ thì lắc đầu đáp lại.
- Tội nghiệp! thật nhà có người như thế này cũng khổ. Ấy bạn các anh hình như xong thủ tục rồi kìa. Thôi có gì đi nhớ cẩn thận.
Munez trở lại cố gắng tươi cười nhưng mặt hắn hầm hầm thấy rõ. Đưa Thiếu Kiệt về lại trong xe rời đi vừa khuất một chút người cảnh sát đứng bên cạnh xe lúc này bước đến bên vệ đường một chút rồi cúi xuống nhặt lên mẫu giấy mà Thiếu Kiệt đã đẩy vào lúc nãy. Rồi lấy điện thoại di động ra gọi đi.
- Báo cáo tổng bộ đã nhận được thông điệp thứ hai của người nhà lãnh đạo. Xem ra cậu ta phải giả điên để qua mắt bọn nó. Trên người khá nhiều thương tích không nhẹ có thể bị tra tấn. Tôi sẽ đem hình về đồn ngay.
Vừa nói người cảnh sát vừa chạy về xe moto của một đồng đội khác. đã nổ máy sẵn chạy đi một hướng khác một cách nhanh nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.