Chương 16: Phó ước
Diệt Thiên
08/09/2017
Chẳng mấy chốc một buổi sáng phỏng vấn tuyển người đã xong mọi việc còn
lại Thiếu Kiệt để cho Trương Hạo tiếp tục làm chủ nhà. Hiện tại nhà hắn
xem như là cái công ty mà nhìn chung thì tới lui chỉ có 24 mét vuông mà
lại là nhà ở nên có chút khó khăn tình hình này nếu phát triển lên nữa
thì hoàn toàn không ổn.
Trong Buổi ăn Trưa Thiếu Kiệt cùng Trương Hạo hiện tại đều dùng cơm của Hoàng Lâm Nhu nấu cho hai đứa ăn dù sao thì việc ăn cơm Hoàng Lâm Nhu bỗng nhiên trở thành chuyện hàng ngày với Trương Hạo theo nhận định của Trương Hạo thì hắn cũng nên kiếm một cái nhà nào đó vừa đủ và thuê lại để làm công ty vừa thuận tiện buôn bán vừa có thể không để Hoàng Lâm Nhu biết nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết hiện tại thì chưa được. Việc kinh doanh chỉ mới bắt đầu tuy là khá thuận lợi ở mặc phương diện bán hàng cũng có một số khách hàng ổn định từ những người mua đi bán lại nhưng như vậy chưa phải là thiết yếu cần phải thay đổi.
Việc hiện tại tuy giá phòng thuê tương đối còn rẻ nhưng không vì thế mà Thiếu Kiệt là phung phí vì một tháng phải trả tiền thuê nhà thường xuyên với lương hai người Chu Tường và Nhã Kỳ sắp tới nữa nên hắn cũng muốn di dời mặt bằng, nhưng mà điều kiện hiện nay là không cho phép.
Sau một hồi bàn bạc Thiếu Kiệt với Trương Hạo quyết định sau này sẽ thuê trước mắt cứ để như vậy dù sao kinh phí cũng còn eo hẹp do thấy Thiếu Kiệt tính ra được một tháng chi phí trả tiền nhân viên và trả tiền thuê nhà khá nặng nên Trương Hạo cũng thấy lúc này khoảng tiền hai người kiếm được hầu như là chưa đủ cho mấy.
Để lại Trương Hạo ở nhà vừa chơi Game vừa đăng quảng cáo ở diễn đàn và cách nơi buôn bán rao vặt là điều Thiếu Kiệt muốn Trương Hạo làm hằng ngày và phải luôn thường xuyên trả lời những câu hỏi của khách hàng, điều nào mà không thể trả lời được thì có thể tìm trên công cụ tìm kiếm đó là cách mà Thiếu Kiệt đã hướng dẫn hắn.
Thiếu Kiệt đến trường học trong tâm trạng thư giãn nhất hắn có mỗi ngày bây giờ hắn đều học hành một cách nghiêm túc nếu có ai nhìn nhận hắn như thế nào hắn cũng không quan tâm. Vừa vào trường học hắn được Lý Bân đứng ở trước cổng trường đợi hắn vừa thấy hắn dắt xe vào trường Lý Bân đã chạy lại nói.
- Anh Kiệt ba thằng hôm qua hôm nay quay lại đây nói là Chiều nay đại ca chúng muốn gặp anh đó. Cần em gọi anh em không chơi tụi nó.
Thấy Lý Bân nói thế Thiếu Kiệt cũng biết là ai cần gặp hắn nhưng hắn cũng không vội vàng như tên Lý Bân này. Nghe hắn nói thì có vẻ gan dạ ghê lắm, nhưng với cái thân hình mập mạp của hắn thì đánh ai, có chăng chỉ đi theo cho đông để lấy uy thôi. Thằng này hư vinh làm đại ca bang hội lắm, mà tội cái miệng cọp gan thỏ nên chỉ có đi theo ra oai thì được, chứ mà đi đánh nhau thì hắn chỉ có nước làm bao tải cho người ta đánh thôi.
- Tao nói mày chỉ được cái miệng bô bô lên chuyện này cũng không phải là chuyện gì
là lớn với gọi khoảng ba bốn đứa nữa đi cũng là được nhớ gọi luôn Tiểu Vũ. Thằng này đánh nhau được phản ứng cũng mau lẹ hơn cái thân hình của chú mày nhiều, cũng không cần nhiều người đâu. à tụi nó hẹn ở đâu thế?
- Tụi nó hẹn ở bên nhà hàng 751 thôi để em đi gọi mấy thằng nói nó sắp xếp.
Trong chưa đầy hai tiết học sự việc Thiếu Kiệt đánh nhau với thành viên hắc bang được lan truyền trong trường học và sự kiện đại ca hắc bang sau buổi chiều sẽ gặp Thiếu Kiệt để nói chuyện làm cho trong trường thêm một cú oanh tạc, lúc này Thiếu Kiệt lại là trọng điểm, các học viên lớp cao hơn, khi nghe chuyện này xong cũng rùng mình. Một học sinh mà dính dáng vào hắc bang mà lại là bang phái có thế lực trong Thành Phố Lưu Minh này một vài người tỏ ra e ngại hắn khá nhiều,nhưng hơn ai hết Thiếu Kiệt biết tuy lần này đi sẽ có thể đánh nhau nhưng đó là ở trạng thái xấu nhất xảy đến, vì nhà hàng 751 nằm đối diện với đồn cảnh sát gặp mặt ở đó thì Hắc Bang hay không cũng chẳng thể nào gây chuyện nhưng hắn bắt buộc phải đi vì trước sau gì cũng sẽ gặp mặt nên cứ theo tư thái chuẩn bị trước còn hơn là bị động.
Ngồi trong giờ học Thiếu Kiệt hoàn toàn nghiêm túc làm cho một số người vì nghe tin đồn cứ chốc chốc lại nhìn hắn cả giáo viên hôm nay có giờ cũng úp mở bảo hắn tránh đi dù sao còn là học sinh dính dáng với những thành phần xã hội thì lại không hay. Ngược lại ở trên phòng giáo viên một Thiếu Niên đang đứng nói chuyện với một người trung niên. hai người một là Minh Long đang hướng Từ Phong nói.
- Thầy nghĩ xem một thành phần như vậy mà lại xuất hiện trong trường mình, như thế làm ảnh hưởng tới các bạn cùng trường chưa kể nếu phát sinh điều gì làm ảnh hưởng danh tiếng thi đua trường ta em thấy tốt nhất nên đưa ra hội đồng kỷ luật răng đe thật mạnh.
Nghe lời một phía của Minh Long thêm cả việc Thiếu Kiệt là cái gai trong mắt Từ Phong hắn đối với hắn trường học không nên tồn tại những học sinh như vậy chỉ làm bôi nhọ thanh danh trường. Tức giận hắn nói với Minh Long.
- Hư Một lũ sâu mọt của xã hội được rồi chuyện này thầy sẽ ý kiến lên Ban Giám Hiệu nhà trường còn hình thức kỷ luật với những thành phần này em không cần phải nói thầy biết làm thế nào.
Trong lòng Minh Long thầm nói.
- Hoàng thiếu Kiệt ơi là Hoàng Thiếu Kiệt tao sẽ cho mày biết đánh tao thì mày phải chịu hậu quả như thế nào.
Kết thúc buổi học Thiếu Kiệt thu dọn tập vở lại cùng Lý Bân ra khỏi trường ở trước trường hắn đã thấy Lâm Vũ và một số anh em đang tụ tập khá đông ở trước cổng trường. Nhìn thấy nhiều người vậy Thiếu Kiệt nhìn qua Lý Bân. Lúc này hắn cũng chỉ biết xua tay lắc đầu nói.
- Không phải lỗi tại đệ tại tụi nó đòi theo em có nói mà tụi nó không chịu nghe, em cũng cũng bó tay rồi.
Nghe Lý Bân nói thế Thiếu Kiệt hướng mọi người học sinh đang tụ tập ở đây nói.
- Tụi bây làm gì mà đông thế? Đâu phải đi đánh nhau đâu mà hăng hái thế? chỉ là đi nói chuyện thôi mà có cần tập trung đông vậy không? giải tán bớt đi 5 người đi với tao là được.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế nguyên một đám trả lời lại làm Thiếu Kiệt cũng lắc đầu
- Anh Kiệt dù sao đến địa bàn bọn nó mình đi đông cũng có mặt mũi hơn chứ.
Trong lòng thầm nghĩ móa bây giờ tự nhiên mình lại thành đại ca hắc bang à! kiếp trước mình nhớ đâu có rầm rộ như vậy. Chỉ thông qua Lý Bân làm một số việc thôi có cần như thế không. Nhìn xung quanh tụ tập lại ít nhất cũng hơn ba mươi đứa Thiếu Kiệt cũng không biết làm sao để đuổi tụi này về, với lại cũng muốn thử làm đại ca một lần kéo đi hơn ba chục đứa đàn em ở phía sau xem có giống như phim người trong giang hồ không nên cũng nói.
- Được Rồi muốn theo cũng được nhưng lỡ chuyện gì phải biết cẩn thận không đánh lại thì chạy.
Thế là theo sau Thiếu Kiệt là một đoàn anh em nhìn từ xa tương đối khá đồ sộ làm mấy nữ sinh ở ngoài trường thấy ánh mắt sùng bái mê mẩn. Đứng bên đường một người dõi ánh mắt theo thân ảnh đi đầu của nhóm người kia không rời. còn ở hai bên ven đường, nơi một nhóm nữ sinh tụ tập đang nhìn nhóm Thiếu Kiệt rời đi Thì nói.
- Không ngờ Thiếu Kiệt lại được nhiều người đi theo như vậy.
Nghe Thấy thế người nữ sinh bên cạnh nói
- Nhã Oanh à như thế là ít rồi đó nghe nói đâu nhóm Thiếu Kiệt cả trăm người. Lần này hắn chỉ chọn những người đánh nhau tốt đi thôi, còn số còn lại hắn không cho đi đó.
Một nữ sinh trong đó thốt lên.
- Cái gì khối mình chỉ có hơn 600 người mà một mình hắn có gần 100 người là đàn em! Thiệt không đó?
Không ai biết điều đó đúng hay sai, nhưng chỉ với số người đang đi cùng Thiếu Kiệt mà đánh nhau với bất cứ một lớp nào thì cũng là điều mà không ai nghĩ tới năng lực này còn hơn cả chủ tịch hội học sinh.
Từ trường tới quán 751 không xa lắm nên tất cả đều đi bộ, không ai nói ai cứ thế lấy xe khỏi trường. Toàn bộ trong nhóm người hơn ba mươi người đang đi theo Thiếu Kiệt đều đem xe mình gửi lại bãi xe ngoài trường hoặc tiệm game hay tới mà đi bộ cùng Thiếu Kiệt đến nơi đã hẹn.
Đang ung dung đợi Thiếu Kiệt bên ngoài nhà hàng một đứa bị đánh trong ba đứa hôm qua trên mặt vẫn còn đang bông băng thuốc đỏ được cử ra xem khi nào Thiếu Kiệt đến thì báo. Hắn cũng khá hậm hực vì sao hắn lại là người ngoài đây đợi xem chừng nào tên học sinh ấy đến mà báo chứ không phải người khác.
Khi hắn đang phì phèo điếu thuốc trên tay, nhả ra từng làn khói trắng lên trời nghe thấy mọi người nhốn nháo xung quanh hắn liền quay lại. Thì hỡi ơi hắn thấy ngay một cảnh tượng mà làm hắn đứng hình miệng há hốc thành chữ o đến tay rớt luôn cả điếu thuốc run run chạy vào trong nhà hàng giọng lắp ba lắp hướng một người đang ngồi trong phòng với hơn mười người đứng xung quanh trong đó có cả hai thằng chung với mình bị đánh hôm qua nói.
- Th..ằng … thằng nhóc nó…nó… nó tới người…người đông lắm!
Nghe thằng này báo cáo mọi người xung quanh cũng xám mặt, phải đông thế nào thằng này mới nói lắp như vậy, dù mày có bị thương đi nữa thì cũng có cần phải khoa trương như thế chứ, tụi nó chỉ là học sinh thôi mà. Tên nào trong số những người đứng đây đều có tâm tư xem thường miệng mỉm cười như trêu chọc. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa nguyên một đám mặt mày xám lại nhìn về hướng người đang ngồi trên ghế giữa. Lúc này ngồi hưởng thụ hút thuốc giữa phòng Tước Phàm cũng không ngờ cảnh tượng lớn đến thế, hơn ba mươi người nam sinh mặc đồng phục không còn chỉnh chu như chuẩn bị để đánh nhau mà không phải vướng víu, một người đi đầu rất ung dung như không có việc gì xem như đang đi dạo vừa đi vừa cười đùa với một đám ở đằng sau.
Những người bảo vệ trông xe bên ngoài thấy thế cũng mất tích, chưa kể những người xung quanh đó cũng lục tục dọn dẹp hàng quán đang bày biện ngoài đường vào trong nhà, còn bên ủy ban vì đã tan giờ làm nên chỉ còn lại một hai người dân phòng ngồi trong ủy ban chỉ từ trong đứng nhìn ra. Lúc này Tước Phàm mới hướng ba thằng đàn em bị đánh của mình nói.
- Con mẹ nó cái này mà là học sinh cái gì tao thấy nó thuộc giang hồ thứ thiệt chứ ở đó mà học sinh, tụi mày làm vậy đó hả lỡ xung đột với bang phái khác tao làm sao ăn nói với đại ca ở trên, mẹ nó học sinh cái rắm bao nhiêu người kia đủ làm gỏi cả bọn ở đây.
Ba thằng bị đánh cũng im thin thít không hó hé nửa lời lòng thầm rủa mười tám đời tổ tông Minh Long. Móa vậy mà thằng chó đó nói nó là học sinh cá biệt quậy phá trong trường, con mẹ nó cá biệt thật kéo một lúc đi hơn từng này người. Tước Phàm biết lúc này mình phải cố gắng khống chế tốt tình hình cho dù bên mình lăn lộn cũng không đến nỗi, nhưng mười người đánh hơn ba mươi người hắn cũng không có ngu ngốc tụi học sinh nó đã dám tới đây thì đâu có hiền.
Một mặt đến đây hôm nay hắn chủ yếu hăm dọa một hồi rồi rời đi, hắn còn nhiều việc phải làm nếu mà lộ chuyện này ra hắn bị ba thằng kia cười thúi đầu, ai nghĩ được đường chủ một đường của Xuân Nghĩa Bang giờ bị một đám học sinh Trung học tạo ra cảnh tượng như phim đến mức này.
Trong Buổi ăn Trưa Thiếu Kiệt cùng Trương Hạo hiện tại đều dùng cơm của Hoàng Lâm Nhu nấu cho hai đứa ăn dù sao thì việc ăn cơm Hoàng Lâm Nhu bỗng nhiên trở thành chuyện hàng ngày với Trương Hạo theo nhận định của Trương Hạo thì hắn cũng nên kiếm một cái nhà nào đó vừa đủ và thuê lại để làm công ty vừa thuận tiện buôn bán vừa có thể không để Hoàng Lâm Nhu biết nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết hiện tại thì chưa được. Việc kinh doanh chỉ mới bắt đầu tuy là khá thuận lợi ở mặc phương diện bán hàng cũng có một số khách hàng ổn định từ những người mua đi bán lại nhưng như vậy chưa phải là thiết yếu cần phải thay đổi.
Việc hiện tại tuy giá phòng thuê tương đối còn rẻ nhưng không vì thế mà Thiếu Kiệt là phung phí vì một tháng phải trả tiền thuê nhà thường xuyên với lương hai người Chu Tường và Nhã Kỳ sắp tới nữa nên hắn cũng muốn di dời mặt bằng, nhưng mà điều kiện hiện nay là không cho phép.
Sau một hồi bàn bạc Thiếu Kiệt với Trương Hạo quyết định sau này sẽ thuê trước mắt cứ để như vậy dù sao kinh phí cũng còn eo hẹp do thấy Thiếu Kiệt tính ra được một tháng chi phí trả tiền nhân viên và trả tiền thuê nhà khá nặng nên Trương Hạo cũng thấy lúc này khoảng tiền hai người kiếm được hầu như là chưa đủ cho mấy.
Để lại Trương Hạo ở nhà vừa chơi Game vừa đăng quảng cáo ở diễn đàn và cách nơi buôn bán rao vặt là điều Thiếu Kiệt muốn Trương Hạo làm hằng ngày và phải luôn thường xuyên trả lời những câu hỏi của khách hàng, điều nào mà không thể trả lời được thì có thể tìm trên công cụ tìm kiếm đó là cách mà Thiếu Kiệt đã hướng dẫn hắn.
Thiếu Kiệt đến trường học trong tâm trạng thư giãn nhất hắn có mỗi ngày bây giờ hắn đều học hành một cách nghiêm túc nếu có ai nhìn nhận hắn như thế nào hắn cũng không quan tâm. Vừa vào trường học hắn được Lý Bân đứng ở trước cổng trường đợi hắn vừa thấy hắn dắt xe vào trường Lý Bân đã chạy lại nói.
- Anh Kiệt ba thằng hôm qua hôm nay quay lại đây nói là Chiều nay đại ca chúng muốn gặp anh đó. Cần em gọi anh em không chơi tụi nó.
Thấy Lý Bân nói thế Thiếu Kiệt cũng biết là ai cần gặp hắn nhưng hắn cũng không vội vàng như tên Lý Bân này. Nghe hắn nói thì có vẻ gan dạ ghê lắm, nhưng với cái thân hình mập mạp của hắn thì đánh ai, có chăng chỉ đi theo cho đông để lấy uy thôi. Thằng này hư vinh làm đại ca bang hội lắm, mà tội cái miệng cọp gan thỏ nên chỉ có đi theo ra oai thì được, chứ mà đi đánh nhau thì hắn chỉ có nước làm bao tải cho người ta đánh thôi.
- Tao nói mày chỉ được cái miệng bô bô lên chuyện này cũng không phải là chuyện gì
là lớn với gọi khoảng ba bốn đứa nữa đi cũng là được nhớ gọi luôn Tiểu Vũ. Thằng này đánh nhau được phản ứng cũng mau lẹ hơn cái thân hình của chú mày nhiều, cũng không cần nhiều người đâu. à tụi nó hẹn ở đâu thế?
- Tụi nó hẹn ở bên nhà hàng 751 thôi để em đi gọi mấy thằng nói nó sắp xếp.
Trong chưa đầy hai tiết học sự việc Thiếu Kiệt đánh nhau với thành viên hắc bang được lan truyền trong trường học và sự kiện đại ca hắc bang sau buổi chiều sẽ gặp Thiếu Kiệt để nói chuyện làm cho trong trường thêm một cú oanh tạc, lúc này Thiếu Kiệt lại là trọng điểm, các học viên lớp cao hơn, khi nghe chuyện này xong cũng rùng mình. Một học sinh mà dính dáng vào hắc bang mà lại là bang phái có thế lực trong Thành Phố Lưu Minh này một vài người tỏ ra e ngại hắn khá nhiều,nhưng hơn ai hết Thiếu Kiệt biết tuy lần này đi sẽ có thể đánh nhau nhưng đó là ở trạng thái xấu nhất xảy đến, vì nhà hàng 751 nằm đối diện với đồn cảnh sát gặp mặt ở đó thì Hắc Bang hay không cũng chẳng thể nào gây chuyện nhưng hắn bắt buộc phải đi vì trước sau gì cũng sẽ gặp mặt nên cứ theo tư thái chuẩn bị trước còn hơn là bị động.
Ngồi trong giờ học Thiếu Kiệt hoàn toàn nghiêm túc làm cho một số người vì nghe tin đồn cứ chốc chốc lại nhìn hắn cả giáo viên hôm nay có giờ cũng úp mở bảo hắn tránh đi dù sao còn là học sinh dính dáng với những thành phần xã hội thì lại không hay. Ngược lại ở trên phòng giáo viên một Thiếu Niên đang đứng nói chuyện với một người trung niên. hai người một là Minh Long đang hướng Từ Phong nói.
- Thầy nghĩ xem một thành phần như vậy mà lại xuất hiện trong trường mình, như thế làm ảnh hưởng tới các bạn cùng trường chưa kể nếu phát sinh điều gì làm ảnh hưởng danh tiếng thi đua trường ta em thấy tốt nhất nên đưa ra hội đồng kỷ luật răng đe thật mạnh.
Nghe lời một phía của Minh Long thêm cả việc Thiếu Kiệt là cái gai trong mắt Từ Phong hắn đối với hắn trường học không nên tồn tại những học sinh như vậy chỉ làm bôi nhọ thanh danh trường. Tức giận hắn nói với Minh Long.
- Hư Một lũ sâu mọt của xã hội được rồi chuyện này thầy sẽ ý kiến lên Ban Giám Hiệu nhà trường còn hình thức kỷ luật với những thành phần này em không cần phải nói thầy biết làm thế nào.
Trong lòng Minh Long thầm nói.
- Hoàng thiếu Kiệt ơi là Hoàng Thiếu Kiệt tao sẽ cho mày biết đánh tao thì mày phải chịu hậu quả như thế nào.
Kết thúc buổi học Thiếu Kiệt thu dọn tập vở lại cùng Lý Bân ra khỏi trường ở trước trường hắn đã thấy Lâm Vũ và một số anh em đang tụ tập khá đông ở trước cổng trường. Nhìn thấy nhiều người vậy Thiếu Kiệt nhìn qua Lý Bân. Lúc này hắn cũng chỉ biết xua tay lắc đầu nói.
- Không phải lỗi tại đệ tại tụi nó đòi theo em có nói mà tụi nó không chịu nghe, em cũng cũng bó tay rồi.
Nghe Lý Bân nói thế Thiếu Kiệt hướng mọi người học sinh đang tụ tập ở đây nói.
- Tụi bây làm gì mà đông thế? Đâu phải đi đánh nhau đâu mà hăng hái thế? chỉ là đi nói chuyện thôi mà có cần tập trung đông vậy không? giải tán bớt đi 5 người đi với tao là được.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế nguyên một đám trả lời lại làm Thiếu Kiệt cũng lắc đầu
- Anh Kiệt dù sao đến địa bàn bọn nó mình đi đông cũng có mặt mũi hơn chứ.
Trong lòng thầm nghĩ móa bây giờ tự nhiên mình lại thành đại ca hắc bang à! kiếp trước mình nhớ đâu có rầm rộ như vậy. Chỉ thông qua Lý Bân làm một số việc thôi có cần như thế không. Nhìn xung quanh tụ tập lại ít nhất cũng hơn ba mươi đứa Thiếu Kiệt cũng không biết làm sao để đuổi tụi này về, với lại cũng muốn thử làm đại ca một lần kéo đi hơn ba chục đứa đàn em ở phía sau xem có giống như phim người trong giang hồ không nên cũng nói.
- Được Rồi muốn theo cũng được nhưng lỡ chuyện gì phải biết cẩn thận không đánh lại thì chạy.
Thế là theo sau Thiếu Kiệt là một đoàn anh em nhìn từ xa tương đối khá đồ sộ làm mấy nữ sinh ở ngoài trường thấy ánh mắt sùng bái mê mẩn. Đứng bên đường một người dõi ánh mắt theo thân ảnh đi đầu của nhóm người kia không rời. còn ở hai bên ven đường, nơi một nhóm nữ sinh tụ tập đang nhìn nhóm Thiếu Kiệt rời đi Thì nói.
- Không ngờ Thiếu Kiệt lại được nhiều người đi theo như vậy.
Nghe Thấy thế người nữ sinh bên cạnh nói
- Nhã Oanh à như thế là ít rồi đó nghe nói đâu nhóm Thiếu Kiệt cả trăm người. Lần này hắn chỉ chọn những người đánh nhau tốt đi thôi, còn số còn lại hắn không cho đi đó.
Một nữ sinh trong đó thốt lên.
- Cái gì khối mình chỉ có hơn 600 người mà một mình hắn có gần 100 người là đàn em! Thiệt không đó?
Không ai biết điều đó đúng hay sai, nhưng chỉ với số người đang đi cùng Thiếu Kiệt mà đánh nhau với bất cứ một lớp nào thì cũng là điều mà không ai nghĩ tới năng lực này còn hơn cả chủ tịch hội học sinh.
Từ trường tới quán 751 không xa lắm nên tất cả đều đi bộ, không ai nói ai cứ thế lấy xe khỏi trường. Toàn bộ trong nhóm người hơn ba mươi người đang đi theo Thiếu Kiệt đều đem xe mình gửi lại bãi xe ngoài trường hoặc tiệm game hay tới mà đi bộ cùng Thiếu Kiệt đến nơi đã hẹn.
Đang ung dung đợi Thiếu Kiệt bên ngoài nhà hàng một đứa bị đánh trong ba đứa hôm qua trên mặt vẫn còn đang bông băng thuốc đỏ được cử ra xem khi nào Thiếu Kiệt đến thì báo. Hắn cũng khá hậm hực vì sao hắn lại là người ngoài đây đợi xem chừng nào tên học sinh ấy đến mà báo chứ không phải người khác.
Khi hắn đang phì phèo điếu thuốc trên tay, nhả ra từng làn khói trắng lên trời nghe thấy mọi người nhốn nháo xung quanh hắn liền quay lại. Thì hỡi ơi hắn thấy ngay một cảnh tượng mà làm hắn đứng hình miệng há hốc thành chữ o đến tay rớt luôn cả điếu thuốc run run chạy vào trong nhà hàng giọng lắp ba lắp hướng một người đang ngồi trong phòng với hơn mười người đứng xung quanh trong đó có cả hai thằng chung với mình bị đánh hôm qua nói.
- Th..ằng … thằng nhóc nó…nó… nó tới người…người đông lắm!
Nghe thằng này báo cáo mọi người xung quanh cũng xám mặt, phải đông thế nào thằng này mới nói lắp như vậy, dù mày có bị thương đi nữa thì cũng có cần phải khoa trương như thế chứ, tụi nó chỉ là học sinh thôi mà. Tên nào trong số những người đứng đây đều có tâm tư xem thường miệng mỉm cười như trêu chọc. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa nguyên một đám mặt mày xám lại nhìn về hướng người đang ngồi trên ghế giữa. Lúc này ngồi hưởng thụ hút thuốc giữa phòng Tước Phàm cũng không ngờ cảnh tượng lớn đến thế, hơn ba mươi người nam sinh mặc đồng phục không còn chỉnh chu như chuẩn bị để đánh nhau mà không phải vướng víu, một người đi đầu rất ung dung như không có việc gì xem như đang đi dạo vừa đi vừa cười đùa với một đám ở đằng sau.
Những người bảo vệ trông xe bên ngoài thấy thế cũng mất tích, chưa kể những người xung quanh đó cũng lục tục dọn dẹp hàng quán đang bày biện ngoài đường vào trong nhà, còn bên ủy ban vì đã tan giờ làm nên chỉ còn lại một hai người dân phòng ngồi trong ủy ban chỉ từ trong đứng nhìn ra. Lúc này Tước Phàm mới hướng ba thằng đàn em bị đánh của mình nói.
- Con mẹ nó cái này mà là học sinh cái gì tao thấy nó thuộc giang hồ thứ thiệt chứ ở đó mà học sinh, tụi mày làm vậy đó hả lỡ xung đột với bang phái khác tao làm sao ăn nói với đại ca ở trên, mẹ nó học sinh cái rắm bao nhiêu người kia đủ làm gỏi cả bọn ở đây.
Ba thằng bị đánh cũng im thin thít không hó hé nửa lời lòng thầm rủa mười tám đời tổ tông Minh Long. Móa vậy mà thằng chó đó nói nó là học sinh cá biệt quậy phá trong trường, con mẹ nó cá biệt thật kéo một lúc đi hơn từng này người. Tước Phàm biết lúc này mình phải cố gắng khống chế tốt tình hình cho dù bên mình lăn lộn cũng không đến nỗi, nhưng mười người đánh hơn ba mươi người hắn cũng không có ngu ngốc tụi học sinh nó đã dám tới đây thì đâu có hiền.
Một mặt đến đây hôm nay hắn chủ yếu hăm dọa một hồi rồi rời đi, hắn còn nhiều việc phải làm nếu mà lộ chuyện này ra hắn bị ba thằng kia cười thúi đầu, ai nghĩ được đường chủ một đường của Xuân Nghĩa Bang giờ bị một đám học sinh Trung học tạo ra cảnh tượng như phim đến mức này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.