Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Chương 41: Bi Thương

Hà Xử Khả Đào

26/07/2022

**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**

Tôn Nhạc Dao muốn ôm lấy con gái.

Nhưng chỉ cần thả tay Hà Tứ Hải thì lập tức không thể nhìn thấy được nữa.

Bà chỉ có thể một tay nắm cánh tay Hà Tứ Hải, tay kia vẫy vẫy với Lưu Nhược Huyên: “Huyên Huyên, lại đây với mẹ nào, cho...mẹ...ôm con một cái nhé...mẹ...mẹ rất muốn...xin lỗi...xin lỗi con...”

Bà vừa nói vừa khóc không thành tiếng, câu nói bị ngập ngừng đứt quãng.

Huyên Huyên nghe lời ngoan ngoãn đi tới, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc.”

Nói xong nhón chân vươn tay muốn lau nước mắt cho Tôn Nhạc Dao.

Tôn Nhạc Dao thấy dáng vẻ khéo léo như thế của con gái, lòng càng đau như cắt, đau khổ đến không thở được.

Bà vội vàng khom người ngồi xuống phối hợp.

Một tay ôm con gái vào ngực, một tay nắm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, nhìn qua cực kỳ khó chịu.

“Dì trước tiên thả cháu ra đi, cháu đặt tay trên vai dì là được, như vậy dì có thể ôm con gái.”

Hà Tứ Hải đưa tay ôm lấy Đào Tử đang mờ mịt và có chút kinh hoảng, bé có vẻ bị dọa sợ rồi.

Nhìn dáng vẻ lúc này của Đào Tử khiến Hà Tứ Hải có chút không vui, nhíu chặt hai mày.

“Xin lỗi, mẹ tôi quá kích động, gây phiền phức cho cậu rồi.” Lưu Vãn Chiếu đi tới từ phía sau, lập tức xin lỗi với Hà Tứ Hải.

Đằng sau nàng còn có một nam nhân trung niên với khí chất nho nhã, hẳn là cha của Lưu Vãn Chiếu.

“Không sao.” Hà Tứ Hải thuận miệng nói một câu.

Nếu không phải hắn hiểu được tâm tình của Tôn Nhạc Dao và thấy hoàn cảnh đáng thương này thì hắn đã sớm hất tay bỏ đi rồi.

Hà Tứ Hải rút tay về, thuận tay đặt trên vai Tôn Nhạc Dao.

Mà theo góc nhìn của Tôn Nhạc Dao, con gái trong chớp mắt biến mất rồi lại xuất hiện trước mắt bà.

Bây giờ bà đã dùng được hai tay, mạnh mẽ vươn ra ôm chặt Huyên Huyên vào lòng.

“Bảo bối, bảo bối, mẹ xin lỗi bảo bối của mẹ, con đã đi đâu? Mẹ rất muốn xin lỗi con, xin lỗi, xin lỗi,...”

“Mẹ đừng khóc, đừng khóc mà, ngoan nào...” Huyên Huyên ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ lên lưng bà.

Bởi vì lúc trước mỗi khi bé buồn hay đau khổ thì mẹ đều sẽ an ủi bé như vậy.

Nhìn động tác quen thuộc của con gái, Tôn Nhạc Dao càng thấy bi thương, khóc không thành tiếng ôm chặt và hôn lên mặt con gái.

Nhưng trong mắt Lưu Vãn Chiếu và Lưu Trung Mưu chỉ nhìn thấy Tôn Nhạc Dao hai tay ôm không khí khóc không thành tiếng chứ không nhìn thấy Lưu Nhược Huyên.

Lưu Vãn Chiếu đã biết chuyện, đoán mẹ mình chắc chắn đang ôm em gái.

Thế nhưng đối với Lưu Trung Mưu, ông không nghĩ Hà Tứ Hải dùng thủ đoạn gì mà chính là do Tôn Nhạc Dao vì quá nhớ con gái mà sinh ra ảo giác.

Ông bước tới đặt tay lên vai Tôn Nhạc Dao tính đỡ vợ mình đứng dậy.

Nhưng tay vừa mới chạm tới cơ thể của Tôn Nhạc Dao thì trước mắt ông đã xuất hiện thêm một bóng người.

“Huyên Huyên?”

Lưu Trung Mưu nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, dùng âm thanh run rẩy kêu một tiếng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt, lòng ông đau như dao cắt.



“Cha.”

Huyên Huyên ngẩng đầu lên gọi ông.

Trong lòng Lưu Trung Mưu trong nháy mắt như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

“Huyên Huyên.”

Ông ngồi xổm xuống ôm lấy hai mẹ con, thấp giọng nghẹn ngào.

Như một dã thú bị thương phát ra tiếng rên trầm thấp vì đau đớn.

Khóe mắt Hà Tứ Hải cũng có chút ướt át.

Bất quá lại càng thêm thắc mắc là Lưu Trung Mưu không trực tiếp tiếp xúc với hắn mà chỉ tiếp xúc với Tôn Nhạc Dao cũng có thể nhìn thấy Lưu Nhược Huyên.

Người truyền người cũng có thể kết nối?

Sau đó động tác của Lưu Vãn Chiếu đã chứng thực suy đoán của hắn.

Nhìn một nhà “bốn” người bắt đầu ôm nhau khóc rống.

Hắn cũng có chút chua xót.

Bất quá chuyện làm hắn càng khó chịu đó là người dân và người đi đường đã bắt đầu tò mò nhìn bọn họ.

“Hay là...chúng ta trở về rồi tiếp tục được không?” Hà Tứ Hải đề nghị.

...

Nhưng không có người nào lắng nghe mà chỉ đang bận rộn khóc lóc.

Nhìn vẻ khổ sở của họ, Hà Tứ Hải hơi không đành lòng nhưng bọn họ đang đứng trên đường đi, thật sự rất không thích hợp.

Hơn nữa bây giờ là giờ tan tầm, người đi đường sẽ lui tới ngày càng đông đúc.

Hắn suy nghĩ một lát rồi rút tay về, thuận tiện làm họ yên tĩnh một chút.

Quả nhiên khi Hà Tứ Hải vừa bỏ tay ra, ba người lập tức phản ứng lại.

Cùng nhau quay đầu nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải bị bọn họ nhìn hơi sốt sắng.

“À...có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói được không? Chúng ta đang ở ngoài đường.”

Lưu Trung Mưu phản ứng lại đầu tiền, xoa nước mắt đứng lên.

“Hà đại sư nói rất có lý, chúng ta trở về, trở về rồi nói tiếp.”

Lưu Vãn Chiếu cũng đỡ Tôn Nhạc Dao đứng lên.

Vì quá mức bi thương và ngồi xổm hơi lâu nên Tôn Nhạc Dao đứng lên không vững suýt bị ngã chúi xuống đất.

Hà Tứ Hải thuận tay đỡ bà.

Tôn Nhạc Dao lập tức lại nhìn thấy con gái Huyên Huyên đang muốn dìu bà.

“Bé ngoan, bé ngoan, bảo bối của mẹ...”

Bà lại bắt đầu đau lòng.

Lưu Vãn Chiếu vội vàng lấy khăn giấy đã chuẩn bị trước đưa cho Lưu Trung Mưu và lau nước mắt trên mặt Tôn Nhạc Dao.



“Cháu đi trước, Lưu lão sư biết cháu sống ở đâu, mọi người đi theo phía sau cháu.” Hà Tứ Hải lần nữa ôm Đào Tử lên xe.

“Hà tiên sinh, Hà đại sư, tôi có thể nắm tay Huyên Huyên không?” Tôn Nhạc Dao.”

“Đương nhiên là được.”

Hà Tứ Hải chạm vào tay bà, chờ Tôn Nhạc Dao nắm tay Huyên Huyên xong mới thả ra.

Sau đó bà duy trì tư thế giống như Lưu Vãn Chiếu tối hôm qua đi theo sau Hà Tứ Hải đến phòng trọ.

Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi theo.

Đào Tử ngồi xổm ở chỗ để chân, đưa lưng về phía trước tay ôm chặt eo Hà Tứ Hải, từ dưới nách hắn tò mò nhìn đằng sau.

“Baba.”

“Ừm?”

“Sao họ lại thương tâm như thế?” Đào Tử tò mò hỏi.

“Baba không phải đã nói với con rồi sao? Vì em gái của dì ấy đã lên thiên đường rồi, họ đều là người thân của dì ấy nên rất khó để vượt qua.” Hà Tứ Hải nhỏ giọng giải thích.

Đào Tử nghe vậy đặt cằm lên đùi Hà Tứ Hải, nhìn ra phía sau không biết đang nghĩ gì.

...

“Ừm...Cháu vừa mới từ công trường về, toàn thân đều là tro bụi và mồ hôi, cảm phiền mọi người ngồi chờ một lát cháu đi thay quần áo.”

Hà Tứ Hải để ba người ngồi trên mép giường.

Vì trong nhà thực sự không có gì khác.

“Không sao, Hà đại sư...”

Nhìn sinh hoạt “mộc mạc” của Hà Tứ Hải, Lưu Trung Mưu càng cảm thấy tôn kính hắn.

Hà Tứ Hải lấy cho mình và Đào Tử hai bộ quần áo sạch, dắt Đào Tử tới chỗ cung cấp nước sinh hoạt lau sơ người rồi thay quần áo, thời tiết quá nóng bức, quần áo trên người Hà Tứ Hải đẫm mồ hôi dính chặt vào nhau.

Đào Tử ở trong lều thì khá hơn một chút nhưng quần áo vẫn thấm mồ hôi, mồ hôi ra nhiều thì trên người sẽ có một mùi hôi thiu khó ngửi.

“Bốn” người nhà Lưu Trung Mưu ngoan ngoãn ngồi trong phòng, không ai nói lời nào cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử vào đều vội vàng đứng lên.

Đặc biệt là Lưu Vãn Chiếu trên tay còn cầm một ít đồ đưa tới: “Đây là đồ chơi tôi mua cho Đào Tử và một chút đồ ăn vặt.”

Nguyên lai là một ngày này bọn họ không chỉ ngồi chờ không mà có chuẩn bị một số thứ.

Sau khi Lưu Trung Mưu hiểu rõ tỉ mỉ tình huống của Hà Tứ Hải thì đã mua một ít lễ vật.

Nếu như Hà Tứ Hải là tên lừa đảo thì coi như xong.

Còn nếu đúng là “cao nhân”, bọn họ mang theo lễ vật như vậy mới không thất lễ.

Hiện tại không phải đã phát huy được tác dụng rồi sao?

“Oa, là búp bê.” Đào Tử nhìn hộp đồ chơi vui vẻ nói.

Hóa ra là một con búp bê và ngôi nhà búp bê, giá cả hẳn không rẻ.

Đào Tử cũng không lập tức nhận lấy mà ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật đầu Đào Tử mới hoan hô một tiếng rồi nhận lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook