Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 40: Gặp Lại
Hà Xử Khả Đào
26/07/2022
**EDITOR: TIỂU THIÊN KIM**
Đào Tử đứng ở phần để chân phía trước của xe điện, vui vẻ liếm kẹo que trong tay, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng và thỏa mãn.
Kẹo que được Lý Đại Lộ mua cho.
Không phải mua ở những tạp hóa, cửa hàng bình thường mà là trong một siêu thị lớn, nghe nói là hàng Nhật Bản, Hà Tứ Hải cũng không hiểu lắm.
Nhưng nhìn bảng thành phần thì hẳn chất lượng sẽ khá tốt, Hà Tứ Hải cho rằng những thành phần được ghi trên bao bì có chất phụ gia tương đối ít, chất lượng sẽ tốt hơn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là phán đoán chủ quan của Hà Tứ Hải.
“Ngon đến thế sao?” Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
“Hì hì, baba có muốn ăn không?” Đào Tử quay đầu ra sau hỏi.
“Đừng quay đầu, nhìn đằng trước.” Hà Tứ Hải dùng cằm đẩy đẩy đầu bé.
“Vậy baba có muốn ăn hay không?” Đào Tử tiếp tục hỏi.
“Không muốn.”
“Tại sao vậy chứ? Ăn rất ngon mà?”
“Baba mới không muốn ăn đâu, ăn ngọt nhiều sẽ khiến răng rụng sạch đấy.”
Đào Tử nghe vậy liền sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Giống như bà nội sao?”
“Đúng, giống như bà nội vậy, không có răng, và con sẽ biến thành một tiểu lão thái bà không răng.”
“Rắc.” Đào Tử trực tiếp cắn một miếng.
“Vẫn còn ăn, con không sợ răng bị rụng hết à?”
“Sợ chứ, nên phải thừa dịp răng chưa rụng nhanh chóng ăn hết.” Đào Tử nói.
“...”
Hà Tứ Hải không nhịn được cười phá lên.
Đào Tử không biết lí do.
Nhưng cũng toét miệng cười ngây ngô.
“Baba, bà nội không có răng cũng vì ăn ngọt nhiều sao?”
“Không phải, vì bà nội đã già rồi.”
“Vậy tại sao ăn nhiều ngọt lại bị rụng răng?”
“Bởi vì ăn nhiều ngọt sẽ bị sâu răng.”
“Sâu răng là cái gì?”
“Sâu răng là sâu răng, là răng bị bệnh.”
Rất nhiều người cho rằng sâu răng là răng bị sâu, là bị trùng mọt răng, điều này là không đúng.
Đào Tử như có 10 vạn câu hỏi vì sao, vấn đề nối tiếp vấn đề hỏi ra.
Nếu Hà Tứ Hải biết sẽ ngay lập tức trả lời.
Nếu như không biết hoặc khó trả lời thì hắn sẽ trực tiếp nói với bé rằng hắn không biết và sẽ đi tìm hiểu sau.
Không giống nhiều người lớn, tỏ vẻ hiểu biết rồi truyền thụ rất nhiều quan điểm sai lầm cho trẻ con.
...
Một nhà ba người Lưu Vãn Chiếu hầu như ở trong xe đợi cả một ngày.
Thậm chí ngay cả bữa trưa cũng chỉ ăn tạm ở một quán ăn lề đường, lo sợ bỏ qua việc Hà Tứ Hải trở về.
Cuối cùng vì tối hôm qua không ngủ được nên buổi trưa Tôn Nhạc Dao không chống đỡ nổi đã ngủ ở hàng ghế phía sau.
“Con nên xin số điện thoại hoặc thêm Wechat với hắn.”
Lưu Trung Mưu cũng mệt rã rời quay đầu nhìn người vợ đang ngủ say của mình, nhỏ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu.
“Con nhất thời kích động nên đã quên mất.” Lưu Vãn Chiếu cũng có chút ảo não.
May mắn là đã biết nơi ở của Hà Tứ Hải, bằng không thì đúng là không thể tìm tới.
“Ai.” Lưu Trung Mưu sâu sắc thở dài.
“Cha, người có phải vẫn không tin lời của con không?” Lưu Vãn Chiếu nghiêng mặt hỏi.
Lưu Trung Mưu lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cha hi vọng những điều con nói là sự thật, vì cha cũng rất nhớ Huyên Huyên, nhưng cũng hi vọng những điều đó là giả, bởi vì ít nhất vẫn có hi vọng rằng Huyên Huyên vẫn còn sống trên thế giới này.”
Lưu Trung Mưu rất mâu thuẫn.
“Cha, con xin lỗi, những năm nay vì sợ con đau khổ mà mọi người ở nhà đều không nhắc tới Huyên Huyên, kỳ thực con rất nhiều lần nhìn thấy cha mẹ lén lút chảy nước mắt.” Hai mắt Lưu Vãn Chiếu đỏ ngầu nói.
Nàng còn chưa dứt lời, hai mắt Lưu Trung Mưu đã ửng đỏ lên.
Những năm này mọi người đều sống không dễ dàng.
Tuy rằng dư dả trên phương diện vật chất nhưng lại thiếu thốn trên tinh thần, còn không bằng những ngày tháng nghèo khó trước kia nhưng lại tràn ngập niềm vui.
Lưu Vãn Chiếu cũng bởi vậy mà trở nên lạnh lùng, thường ngày đều bọc mình trong dáng vẻ khó gần.
Mà hai vợ chồng Lưu Trung Mưu tuy nhớ con gái nhỏ, luôn phái người tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi nhưng lại sợ con gái lớn thương tâm tự trách, mọi lúc đều cẩn thận từng li từng tí một, ở nhà đều im lặng không nhắc tới, chôn hết thảy những tư niệm và thống khổ sâu trong lòng.
“Thật ra thì cha hiện tại vẫn không thể xác định được con nói thật hay giả, nhưng bất kể như thế nào, dù có là tên lừa đảo thì cha cũng sẽ đồng ý tin tưởng. Vì nếu cứ tiếp tục như vậy tinh thần mẹ con sẽ rất nhanh không chống đỡ được. Bị người ta lừa nhưng lại có chỗ để ký thác tinh thần so ra vẫn tốt hơn.”
“Cha, con nói đều là thật, Hà Tứ Hải hắn...không phải là tên lừa đảo.”
“Lừa đảo có thể nói với con hắn là lừa đảo sao? Con còn quá trẻ.”
Lưu Vãn Chiếu mới vừa đầy cảm động thì lập tức có cảm giác tức đến phát điên.
Nàng không phải kẻ ngu, có phải lừa đảo hay không sao nàng có thể phân biệt được?
Nàng tin chắc Hà Tứ Hải tuyệt đối không phải tên lừa đảo, tuy rằng miệng lưỡi rất biết lung lạc lòng người.
Mấu chốt nhất là nàng thật sự nhìn thấy em gái, còn cùng em ấy nói rất nhiều chuyện khi còn bé mà người khác tuyệt đối không biết.
Đúng lúc này nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của trẻ con.
Thanh âm này nàng đã quá quen thuộc rồi, là tiếng nói chuyện của Đào Tử.
Quả nhiên nhìn về phía trước liền thấy Hà Tứ Hải đang đi xe điện đang chở Đào Tử về nhà.
“ Hà Tứ Hải về rồi.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
Tiếng nói có hơi lớn.
Tôn Nhạc Dao ở phía sau đang ngủ rất nông giật mình tỉnh dậy sốt sắng hỏi: “Chính là hắn sao?”
“Đúng, chính là hắn.” Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị xuống xe.
Nhưng Tôn Nhạc Dao tốc độ còn nhanh hơn, trực tiếp đẩy cửa xe nhảy xuống.
Sau đó vọt tới trước mặt Hà Tứ Hải cản đường đi của hắn.
Hà Tứ Hải bị dọa sợ hết hồn, vội vàng phanh lại.
“Dì làm gì đấy? Muốn đụng chạm rồi đòi tiền sao? Tôi cho dì biết tôi không có tiền đâu, hơn nữa dì muốn đụng chạm cũng phải biết nhìn...” Hà Tứ Hải có chút sốt sắng.
Nhưng lời còn chưa dứt liền phát hiện có điểm không đúng, vội vàng bảo vệ Đào Tử cẩn thận.
“Cậu là Hà Tứ Hải, Hà đại sư phải không?” Tôn Nhạc Dao hỏi.
“Hả...?”
Mình khi nào thì thành đại sư rồi? Hà Tứ Hải còn đang nghi ngờ thì đối phương đã vươn tay một phát bắt lấy cánh tay của hắn.
“Dì à, dì muốn làm gì?”
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị rút tay về liền nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu từ sau chạy tới thì bừng tỉnh, không động nữa.
Khi Tôn Nhạc Dao nắm tay Hà Tứ Hải, trong chớp mắt bà liền nhìn thấy Huyên Huyên đang chạy theo ở phía sau.
Thân thể nho nhỏ vẫn luôn quen thuộc như vậy.
Cả quần áo trên người con bé cũng đều được bà tự tay dệt, cho dù có chết bà cũng sẽ không quên được.
“Huyên Huyên.” Hô to một tiếng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tôn Nhạc Dao đang chuẩn bị chạy lại ôm thì Huyên Huyên bỗng như bọt biển biến mất vô tung. Bà lúc này mới nhớ mình đã thả tay của Hà Tứ Hải ra mất rồi.
Vội vàng nắm lấy tay Hà Tứ Hải, Huyên Huyên lại xuất hiện trong tầm mắt, bất quá đã đi tới bên cạnh bà.
Bây giờ bà đã hoàn toàn tin tưởng con gái.
Lúc trước khi nghe con gái lớn nói, chỉ cần tiếp xúc cơ thể với Hà Tứ Hải thì có thể nhìn thấy Huyên Huyên.
Bà dù sao cũng là người trưởng thành, lại còn là một phụ nữ thông minh, tuy bà đồng ý tin tưởng lời con gái nói nhưng cũng không hy vọng con gái bị người khác lừa.
Nên khi Hà Tứ Hải vừa xuất hiện bà liền nắm lấy tay Hà Tứ Hải, nếu có dược vật hay thôi miên đều không thể phản ứng kịp.
Nhưng hiện giờ bà không cân nhắc được điều gì nữa, chỉ muốn được ôm chầm lấy Huyên Huyên...
Đào Tử đứng ở phần để chân phía trước của xe điện, vui vẻ liếm kẹo que trong tay, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng và thỏa mãn.
Kẹo que được Lý Đại Lộ mua cho.
Không phải mua ở những tạp hóa, cửa hàng bình thường mà là trong một siêu thị lớn, nghe nói là hàng Nhật Bản, Hà Tứ Hải cũng không hiểu lắm.
Nhưng nhìn bảng thành phần thì hẳn chất lượng sẽ khá tốt, Hà Tứ Hải cho rằng những thành phần được ghi trên bao bì có chất phụ gia tương đối ít, chất lượng sẽ tốt hơn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là phán đoán chủ quan của Hà Tứ Hải.
“Ngon đến thế sao?” Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì.
“Hì hì, baba có muốn ăn không?” Đào Tử quay đầu ra sau hỏi.
“Đừng quay đầu, nhìn đằng trước.” Hà Tứ Hải dùng cằm đẩy đẩy đầu bé.
“Vậy baba có muốn ăn hay không?” Đào Tử tiếp tục hỏi.
“Không muốn.”
“Tại sao vậy chứ? Ăn rất ngon mà?”
“Baba mới không muốn ăn đâu, ăn ngọt nhiều sẽ khiến răng rụng sạch đấy.”
Đào Tử nghe vậy liền sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Giống như bà nội sao?”
“Đúng, giống như bà nội vậy, không có răng, và con sẽ biến thành một tiểu lão thái bà không răng.”
“Rắc.” Đào Tử trực tiếp cắn một miếng.
“Vẫn còn ăn, con không sợ răng bị rụng hết à?”
“Sợ chứ, nên phải thừa dịp răng chưa rụng nhanh chóng ăn hết.” Đào Tử nói.
“...”
Hà Tứ Hải không nhịn được cười phá lên.
Đào Tử không biết lí do.
Nhưng cũng toét miệng cười ngây ngô.
“Baba, bà nội không có răng cũng vì ăn ngọt nhiều sao?”
“Không phải, vì bà nội đã già rồi.”
“Vậy tại sao ăn nhiều ngọt lại bị rụng răng?”
“Bởi vì ăn nhiều ngọt sẽ bị sâu răng.”
“Sâu răng là cái gì?”
“Sâu răng là sâu răng, là răng bị bệnh.”
Rất nhiều người cho rằng sâu răng là răng bị sâu, là bị trùng mọt răng, điều này là không đúng.
Đào Tử như có 10 vạn câu hỏi vì sao, vấn đề nối tiếp vấn đề hỏi ra.
Nếu Hà Tứ Hải biết sẽ ngay lập tức trả lời.
Nếu như không biết hoặc khó trả lời thì hắn sẽ trực tiếp nói với bé rằng hắn không biết và sẽ đi tìm hiểu sau.
Không giống nhiều người lớn, tỏ vẻ hiểu biết rồi truyền thụ rất nhiều quan điểm sai lầm cho trẻ con.
...
Một nhà ba người Lưu Vãn Chiếu hầu như ở trong xe đợi cả một ngày.
Thậm chí ngay cả bữa trưa cũng chỉ ăn tạm ở một quán ăn lề đường, lo sợ bỏ qua việc Hà Tứ Hải trở về.
Cuối cùng vì tối hôm qua không ngủ được nên buổi trưa Tôn Nhạc Dao không chống đỡ nổi đã ngủ ở hàng ghế phía sau.
“Con nên xin số điện thoại hoặc thêm Wechat với hắn.”
Lưu Trung Mưu cũng mệt rã rời quay đầu nhìn người vợ đang ngủ say của mình, nhỏ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu.
“Con nhất thời kích động nên đã quên mất.” Lưu Vãn Chiếu cũng có chút ảo não.
May mắn là đã biết nơi ở của Hà Tứ Hải, bằng không thì đúng là không thể tìm tới.
“Ai.” Lưu Trung Mưu sâu sắc thở dài.
“Cha, người có phải vẫn không tin lời của con không?” Lưu Vãn Chiếu nghiêng mặt hỏi.
Lưu Trung Mưu lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cha hi vọng những điều con nói là sự thật, vì cha cũng rất nhớ Huyên Huyên, nhưng cũng hi vọng những điều đó là giả, bởi vì ít nhất vẫn có hi vọng rằng Huyên Huyên vẫn còn sống trên thế giới này.”
Lưu Trung Mưu rất mâu thuẫn.
“Cha, con xin lỗi, những năm nay vì sợ con đau khổ mà mọi người ở nhà đều không nhắc tới Huyên Huyên, kỳ thực con rất nhiều lần nhìn thấy cha mẹ lén lút chảy nước mắt.” Hai mắt Lưu Vãn Chiếu đỏ ngầu nói.
Nàng còn chưa dứt lời, hai mắt Lưu Trung Mưu đã ửng đỏ lên.
Những năm này mọi người đều sống không dễ dàng.
Tuy rằng dư dả trên phương diện vật chất nhưng lại thiếu thốn trên tinh thần, còn không bằng những ngày tháng nghèo khó trước kia nhưng lại tràn ngập niềm vui.
Lưu Vãn Chiếu cũng bởi vậy mà trở nên lạnh lùng, thường ngày đều bọc mình trong dáng vẻ khó gần.
Mà hai vợ chồng Lưu Trung Mưu tuy nhớ con gái nhỏ, luôn phái người tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi nhưng lại sợ con gái lớn thương tâm tự trách, mọi lúc đều cẩn thận từng li từng tí một, ở nhà đều im lặng không nhắc tới, chôn hết thảy những tư niệm và thống khổ sâu trong lòng.
“Thật ra thì cha hiện tại vẫn không thể xác định được con nói thật hay giả, nhưng bất kể như thế nào, dù có là tên lừa đảo thì cha cũng sẽ đồng ý tin tưởng. Vì nếu cứ tiếp tục như vậy tinh thần mẹ con sẽ rất nhanh không chống đỡ được. Bị người ta lừa nhưng lại có chỗ để ký thác tinh thần so ra vẫn tốt hơn.”
“Cha, con nói đều là thật, Hà Tứ Hải hắn...không phải là tên lừa đảo.”
“Lừa đảo có thể nói với con hắn là lừa đảo sao? Con còn quá trẻ.”
Lưu Vãn Chiếu mới vừa đầy cảm động thì lập tức có cảm giác tức đến phát điên.
Nàng không phải kẻ ngu, có phải lừa đảo hay không sao nàng có thể phân biệt được?
Nàng tin chắc Hà Tứ Hải tuyệt đối không phải tên lừa đảo, tuy rằng miệng lưỡi rất biết lung lạc lòng người.
Mấu chốt nhất là nàng thật sự nhìn thấy em gái, còn cùng em ấy nói rất nhiều chuyện khi còn bé mà người khác tuyệt đối không biết.
Đúng lúc này nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của trẻ con.
Thanh âm này nàng đã quá quen thuộc rồi, là tiếng nói chuyện của Đào Tử.
Quả nhiên nhìn về phía trước liền thấy Hà Tứ Hải đang đi xe điện đang chở Đào Tử về nhà.
“ Hà Tứ Hải về rồi.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
Tiếng nói có hơi lớn.
Tôn Nhạc Dao ở phía sau đang ngủ rất nông giật mình tỉnh dậy sốt sắng hỏi: “Chính là hắn sao?”
“Đúng, chính là hắn.” Lưu Vãn Chiếu chuẩn bị xuống xe.
Nhưng Tôn Nhạc Dao tốc độ còn nhanh hơn, trực tiếp đẩy cửa xe nhảy xuống.
Sau đó vọt tới trước mặt Hà Tứ Hải cản đường đi của hắn.
Hà Tứ Hải bị dọa sợ hết hồn, vội vàng phanh lại.
“Dì làm gì đấy? Muốn đụng chạm rồi đòi tiền sao? Tôi cho dì biết tôi không có tiền đâu, hơn nữa dì muốn đụng chạm cũng phải biết nhìn...” Hà Tứ Hải có chút sốt sắng.
Nhưng lời còn chưa dứt liền phát hiện có điểm không đúng, vội vàng bảo vệ Đào Tử cẩn thận.
“Cậu là Hà Tứ Hải, Hà đại sư phải không?” Tôn Nhạc Dao hỏi.
“Hả...?”
Mình khi nào thì thành đại sư rồi? Hà Tứ Hải còn đang nghi ngờ thì đối phương đã vươn tay một phát bắt lấy cánh tay của hắn.
“Dì à, dì muốn làm gì?”
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị rút tay về liền nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu từ sau chạy tới thì bừng tỉnh, không động nữa.
Khi Tôn Nhạc Dao nắm tay Hà Tứ Hải, trong chớp mắt bà liền nhìn thấy Huyên Huyên đang chạy theo ở phía sau.
Thân thể nho nhỏ vẫn luôn quen thuộc như vậy.
Cả quần áo trên người con bé cũng đều được bà tự tay dệt, cho dù có chết bà cũng sẽ không quên được.
“Huyên Huyên.” Hô to một tiếng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tôn Nhạc Dao đang chuẩn bị chạy lại ôm thì Huyên Huyên bỗng như bọt biển biến mất vô tung. Bà lúc này mới nhớ mình đã thả tay của Hà Tứ Hải ra mất rồi.
Vội vàng nắm lấy tay Hà Tứ Hải, Huyên Huyên lại xuất hiện trong tầm mắt, bất quá đã đi tới bên cạnh bà.
Bây giờ bà đã hoàn toàn tin tưởng con gái.
Lúc trước khi nghe con gái lớn nói, chỉ cần tiếp xúc cơ thể với Hà Tứ Hải thì có thể nhìn thấy Huyên Huyên.
Bà dù sao cũng là người trưởng thành, lại còn là một phụ nữ thông minh, tuy bà đồng ý tin tưởng lời con gái nói nhưng cũng không hy vọng con gái bị người khác lừa.
Nên khi Hà Tứ Hải vừa xuất hiện bà liền nắm lấy tay Hà Tứ Hải, nếu có dược vật hay thôi miên đều không thể phản ứng kịp.
Nhưng hiện giờ bà không cân nhắc được điều gì nữa, chỉ muốn được ôm chầm lấy Huyên Huyên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.