Sinh Hoạt Bình Thường Của Một Nhân Loại Bình Thường
Chương 39: Tâm Nguyện Của Huyên Huyên
Hà Xử Khả Đào
26/07/2022
**EDITOR: TIỂU THIÊN KIM**
Hà Tứ Hải không biết phải an ủi cô bé như thế nào.
Cuối cùng suy nghĩ một chút chỉ có thể ôm và nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.
“Được rồi, đừng khóc, nếu mẹ em biết em thương tâm như vậy thì nhất định sẽ càng đau buồn hơn.”
“Anh ơi, anh có thể giúp em ôm mẹ có được không? Em muốn nói với mẹ rằng mẹ không cần phải xin lỗi, mẹ rất tốt, em rất muốn ôm lấy mẹ, nói chuyện với mẹ,...” Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào.
“Được, anh đáp ứng.”
“Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Hà Tứ Hải phát hiện tiểu cô nương này kỳ thực rất hiền lành, lễ phép.
“Em sẽ không khóc nữa, em phải đi tìm chị gái vì đã hứa với chị ấy đêm nay sẽ ngủ cùng nhau.” Lưu Nhược Huyên buông Hà Tứ Hải ra.
“Được, vậy em...”
Hà Tứ Hải vốn tính nói ‘vậy em đi đường cẩn thận một chút’.
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng mới chợt nhớ lại, cô bé là một quỷ hồn thì có cái gì mà phải cẩn thận.
“Hẹn gặp lại.”
Lưu Nhược Huyên dùng tay áo của mình lau nước mắt trên mặt rồi vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.
“Gặp lại.”
Sau đó liền thấy thân ảnh cô bé mờ dần rồi biến mất.
Hà Tứ Hải trong lòng hơi động.
Cầm lấy quyển notebook trên bàn.
Quả nhiên bên trong xuất hiện ghi chép mới.
Họ tên: Lưu Nhược Huyên.
Sinh nhật: năm Đinh Sửu, tháng Kỷ Dậu, ngày Giáp Dần, giờ dần tám khắc.
Tâm nguyện:
1, Được ôm mẹ, nói với mẹ rằng con rất muốn trở thành người như mẹ và con rất rất yêu mẹ.
2, Nói với cha rằng cha không nên hút thuốc lá nữa, mẹ nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe, cha phải nghe lời, làm đứa trẻ ngoan.
3, Chị từng nói sẽ dắt mình đi mua kẹo bông, vậy khi nào chị mới dắt mình đi đây, có phải chị quên rồi không? Ai nha, thật lo lắng, có nên nhắc nhở chị ấy hay không đây?
4, Mẹ đã hứa sinh nhật sẽ mua cho mình một chiếc bánh kem thật lớn, bao giờ mẹ mới mua nhỉ? Đã lâu lắm rồi, sinh nhật mình bao giờ đến nhỉ?
5, Gia gia thổi sáo rất giỏi, rất hay, gia gia đã hứa dạy mình thổi sáo, vậy bao giờ mới dạy mình đây?
6, Bà nội làm bánh hoa quế ăn ngon thật, mình rất muốn ăn lại lần nữa.
7, Tất cả mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm tối và trò chuyện, mình rất muốn nói chuyện cùng tất cả mọi người, thật là sung sướng nha.
8, Chị ơi, em lạnh quá, nước lạnh quá, chị mau tới kéo em lên đi.
Thù lao: ???
Nhiều tâm nguyện như vậy?
Hà Tứ Hải rất kinh ngạc.
Hơn nữa vì sao thù lao lại toàn dấu chấm hỏi.
Cuốn notebook này thực sự là càng ngày càng vô căn cứ rồi.
Hơn nữa nhiều tâm nguyện như vậy, cô bé định lấy cái gì để làm thù lao đây?
Hà Tứ Hải vô cùng hiếu kì.
Bất quá nếu như bây giờ Lưu Nhược Huyên còn sống thì nhất định cô bé sẽ giống với chị gái của mình, lớn lên xinh đẹp và có cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng có những lúc, vận mệnh hoàn toàn không thể nào đoán trước được.
Hà Tứ Hải gấp cuốn sổ lại rồi tắt đèn, căn phòng lần nữa chìm vào bóng tối.
“Ai~”
...
“Baba.”
“Hửm, mới sáng sớm mà vui vẻ thế kia.”
Sáng sớm rời giường, Hà Tứ Hải thấy Đào Tử mặt đầy tươi cười, hạnh phúc tràn ngập.
“Con hôm qua mơ thấy bà nội đấy.” Đào Tử cười nói.
Hà Tứ Hải đang mặc quần áo cho bé không khỏi ngừng một chút.
Sau đó mới hỏi: “Thật sao? Bà nội nói gì với em vậy?”
“Bà nội nói với con rất nhiều rất nhiều chuyện, còn hát ru con ngủ, dặn con phải nghe lời baba, phải làm bé ngoan, bà nội còn tặng con một miếng bánh trôi, rất ngọt nha.”
Đào Tử liếm liếm môi nhớ lại dư vị ngọt ngào phảng phát từ giấc mộng.
“Thật sao? Con tiểu tham ăn này, sao không chừa lại một ít cho baba chứ.”
Nhìn dáng vẻ hài lòng của Đào Tử, Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, đưa tay điểm nhẹ lên mũi nhỏ của bé.
“Con có giữ lại cho baba, nhưng mà sau khi tỉnh lại thì không thấy nữa.” Đào Tử giang hai tay, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ.
“Haha, cảm ơn Đào Tử còn nhớ đến baba nha, tối nay chúng ta sẽ cùng đi ăn bánh trôi được không? Cái loại mà siêu ngọt đó nhé.” Hà Tứ Hải ôm bé nói.
“Được ạ.”
Đào Tử vui vẻ hôn một cái lên khuôn mặt hắn.
Tuy rằng chưa từng ăn bánh trôi.
Nhưng Hà Tứ Hải đã cảm nhận được vị ngọt.
Dưới ánh nắng ban mai, Hà Tứ Hải dẫn theo Đào Tử đến công trường.
“Mặt trời nói: Dậy thật sớm, dậy thật sớm, nắng lung linh tỏa xuống khắp nơi...”
Đào Tử vừa đi vừa nghêu ngao hát.
Bài hát này là từ trên sách tranh, nghe Hà Tứ Hải đọc qua vài lần bé liền nhớ kỹ.
Bởi vì bé mỗi ngày đều dậy rất sớm.
Bọn họ không biết rằng khi bọn họ rời đi không lâu, một nhà Lưu Trung Mưu đã tìm đến chỗ ở của hắn.
“Ồ? Mới sáng sớm như vậy đã ra khỏi nhà sao?” Lưu Trung Mưu xuyên qua khe cửa sổ nhìn vào bên trong nhà.
Gian phòng trống rỗng, liếc mắt một cái đã hết.
Vốn trong lòng ông có chút nghi ngờ Hà Tứ Hải là tên lừa đảo thì hiện tại ông hơi hoài nghi liệu có phải mình sai rồi không.
Lừa đảo cũng phải để ý đến bề ngoài, không thể nào sống ở cái nơi chết tiệt này được.
“Tại sao lại không có ai chứ? Không thể mới sáng sớm lại đi bày sạp được?” Tôn Nhạc Dao hai mắt sưng đỏ, trên khuôn mặt đều là vẻ nôn nóng và không kiên nhẫn.
Bà cả buổi tối hầu như không ngủ, trời vừa sáng liền kéo gia đình đến muốn gặp Hà Tứ Hải.
Không, nói chính xác là muốn gặp con gái.
Bà đã chờ quá lâu rồi.
Dù cho có thật như chồng bà đoán, bà cũng không quan tâm phải dùng thuốc hay bị thôi miên, chỉ cần có thể giúp bà được gặp con gái, bà đều nguyện ý chấp nhận.
“Hẳn là...hắn đang đến công trường?” Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút, mơ hồ nhớ lại Đào Tử đã từng nói baba bé làm việc ở công trường.
Hơn nữa nàng nhiều lần thấy Hà Tứ Hải mặc mấy bộ quần áo bảo hiểm lao động ở công trường.
“Công trường?”
Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đều hơi kinh ngạc.
Nếu hắn thật sự là kỳ nhân vậy hẳn là một người rất bản lĩnh? Không thể lao động tay chân trên công trường được?
Thế nhưng nếu nghĩ ngược lại, người như vậy càng đáng để kính nể.
Hơn nữa hắn còn mang theo một đứa trẻ.
Vừa nghĩ như thế, Lưu Trung Mưu trái lại không tiện đánh giá Hà Tứ Hải này nữa.
“Nếu không có ai thì chúng ta về trước thôi.” Lưu Trung Mưu suy nghĩ rồi nói.
“Không, tôi sẽ ở đây chờ.” Tôn Nhạc Dao nghe vậy lập tức lắc đầu.
“Ở đây?” Lưu Trung Mưu kinh ngạc.
Nơi này sập xệ rách rưới, khi họ lái xe vào đây đã khiến rất nhiều người để ý rồi.
“Mẹ, Hà Tứ Hải hẳn là sẽ về rất trễ.” Lưu Vãn Chiếu khuyên nhủ.
“Trễ cũng phải chờ, như vậy mới thể hiện sự thành tâm.” Tôn Nhạc Dao kiên trì.
“Nếu vậy thì chúng ta chờ ở trên xe đi.” Lưu Trung Mưu suy nghĩ một lát rồi nói.
Cũng không thể đứng trước cửa nhà người ta chờ cả ngày được.
Tôn Nhạc Dao nghe thấy thì không phản đối.
Thế là ba người trở lại xe rồi lái xe đến dưới một bóng cây ven đường.
Nếu Hà Tứ Hải tan tầm trở về liền có thể nhìn thấy.
Ba người ngồi trên xe không nói gì mà chỉ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Mỗi người không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này Tôn Nhạc Dao chợt nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Hai người nói xem, có phải hiện giờ Huyên Huyên cũng ở trên xe hay không?”
Tôn Nhạc Dao ngồi ghế sau lập tức sờ chỗ ngồi trống không bên cạnh.
Phảng phất như con gái nhỏ thật sự đang ngồi bên cạnh nàng.
Lưu Trung Mưu từ kính chiếu hậu liếc nhìn dáng vẻ si ngốc của vợ mình.
Quay đầu nói với Lưu Vãn Chiếu ngồi ở ghế phó lái: “Con kể lại cho ta về người tên Hà Tứ Hải này đi, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Tuy rằng tối hôm qua Lưu Vãn Chiếu đã kể lại mọi chuyện lớn nhỏ cho ông rất nhiều lần rồi.
Nhưng Lưu Trung Mưu vẫn như cũ hy vọng có thể từ trong lời của Lưu Vãn Chiếu phát hiện liệu mình có bỏ sót hay lơ là điểm nào của đối phương hay không.
Hà Tứ Hải không biết phải an ủi cô bé như thế nào.
Cuối cùng suy nghĩ một chút chỉ có thể ôm và nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.
“Được rồi, đừng khóc, nếu mẹ em biết em thương tâm như vậy thì nhất định sẽ càng đau buồn hơn.”
“Anh ơi, anh có thể giúp em ôm mẹ có được không? Em muốn nói với mẹ rằng mẹ không cần phải xin lỗi, mẹ rất tốt, em rất muốn ôm lấy mẹ, nói chuyện với mẹ,...” Lưu Nhược Huyên nghẹn ngào.
“Được, anh đáp ứng.”
“Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Hà Tứ Hải phát hiện tiểu cô nương này kỳ thực rất hiền lành, lễ phép.
“Em sẽ không khóc nữa, em phải đi tìm chị gái vì đã hứa với chị ấy đêm nay sẽ ngủ cùng nhau.” Lưu Nhược Huyên buông Hà Tứ Hải ra.
“Được, vậy em...”
Hà Tứ Hải vốn tính nói ‘vậy em đi đường cẩn thận một chút’.
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng mới chợt nhớ lại, cô bé là một quỷ hồn thì có cái gì mà phải cẩn thận.
“Hẹn gặp lại.”
Lưu Nhược Huyên dùng tay áo của mình lau nước mắt trên mặt rồi vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải.
“Gặp lại.”
Sau đó liền thấy thân ảnh cô bé mờ dần rồi biến mất.
Hà Tứ Hải trong lòng hơi động.
Cầm lấy quyển notebook trên bàn.
Quả nhiên bên trong xuất hiện ghi chép mới.
Họ tên: Lưu Nhược Huyên.
Sinh nhật: năm Đinh Sửu, tháng Kỷ Dậu, ngày Giáp Dần, giờ dần tám khắc.
Tâm nguyện:
1, Được ôm mẹ, nói với mẹ rằng con rất muốn trở thành người như mẹ và con rất rất yêu mẹ.
2, Nói với cha rằng cha không nên hút thuốc lá nữa, mẹ nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe, cha phải nghe lời, làm đứa trẻ ngoan.
3, Chị từng nói sẽ dắt mình đi mua kẹo bông, vậy khi nào chị mới dắt mình đi đây, có phải chị quên rồi không? Ai nha, thật lo lắng, có nên nhắc nhở chị ấy hay không đây?
4, Mẹ đã hứa sinh nhật sẽ mua cho mình một chiếc bánh kem thật lớn, bao giờ mẹ mới mua nhỉ? Đã lâu lắm rồi, sinh nhật mình bao giờ đến nhỉ?
5, Gia gia thổi sáo rất giỏi, rất hay, gia gia đã hứa dạy mình thổi sáo, vậy bao giờ mới dạy mình đây?
6, Bà nội làm bánh hoa quế ăn ngon thật, mình rất muốn ăn lại lần nữa.
7, Tất cả mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm tối và trò chuyện, mình rất muốn nói chuyện cùng tất cả mọi người, thật là sung sướng nha.
8, Chị ơi, em lạnh quá, nước lạnh quá, chị mau tới kéo em lên đi.
Thù lao: ???
Nhiều tâm nguyện như vậy?
Hà Tứ Hải rất kinh ngạc.
Hơn nữa vì sao thù lao lại toàn dấu chấm hỏi.
Cuốn notebook này thực sự là càng ngày càng vô căn cứ rồi.
Hơn nữa nhiều tâm nguyện như vậy, cô bé định lấy cái gì để làm thù lao đây?
Hà Tứ Hải vô cùng hiếu kì.
Bất quá nếu như bây giờ Lưu Nhược Huyên còn sống thì nhất định cô bé sẽ giống với chị gái của mình, lớn lên xinh đẹp và có cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng có những lúc, vận mệnh hoàn toàn không thể nào đoán trước được.
Hà Tứ Hải gấp cuốn sổ lại rồi tắt đèn, căn phòng lần nữa chìm vào bóng tối.
“Ai~”
...
“Baba.”
“Hửm, mới sáng sớm mà vui vẻ thế kia.”
Sáng sớm rời giường, Hà Tứ Hải thấy Đào Tử mặt đầy tươi cười, hạnh phúc tràn ngập.
“Con hôm qua mơ thấy bà nội đấy.” Đào Tử cười nói.
Hà Tứ Hải đang mặc quần áo cho bé không khỏi ngừng một chút.
Sau đó mới hỏi: “Thật sao? Bà nội nói gì với em vậy?”
“Bà nội nói với con rất nhiều rất nhiều chuyện, còn hát ru con ngủ, dặn con phải nghe lời baba, phải làm bé ngoan, bà nội còn tặng con một miếng bánh trôi, rất ngọt nha.”
Đào Tử liếm liếm môi nhớ lại dư vị ngọt ngào phảng phát từ giấc mộng.
“Thật sao? Con tiểu tham ăn này, sao không chừa lại một ít cho baba chứ.”
Nhìn dáng vẻ hài lòng của Đào Tử, Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm, đưa tay điểm nhẹ lên mũi nhỏ của bé.
“Con có giữ lại cho baba, nhưng mà sau khi tỉnh lại thì không thấy nữa.” Đào Tử giang hai tay, khuôn mặt đầy bất đắc dĩ.
“Haha, cảm ơn Đào Tử còn nhớ đến baba nha, tối nay chúng ta sẽ cùng đi ăn bánh trôi được không? Cái loại mà siêu ngọt đó nhé.” Hà Tứ Hải ôm bé nói.
“Được ạ.”
Đào Tử vui vẻ hôn một cái lên khuôn mặt hắn.
Tuy rằng chưa từng ăn bánh trôi.
Nhưng Hà Tứ Hải đã cảm nhận được vị ngọt.
Dưới ánh nắng ban mai, Hà Tứ Hải dẫn theo Đào Tử đến công trường.
“Mặt trời nói: Dậy thật sớm, dậy thật sớm, nắng lung linh tỏa xuống khắp nơi...”
Đào Tử vừa đi vừa nghêu ngao hát.
Bài hát này là từ trên sách tranh, nghe Hà Tứ Hải đọc qua vài lần bé liền nhớ kỹ.
Bởi vì bé mỗi ngày đều dậy rất sớm.
Bọn họ không biết rằng khi bọn họ rời đi không lâu, một nhà Lưu Trung Mưu đã tìm đến chỗ ở của hắn.
“Ồ? Mới sáng sớm như vậy đã ra khỏi nhà sao?” Lưu Trung Mưu xuyên qua khe cửa sổ nhìn vào bên trong nhà.
Gian phòng trống rỗng, liếc mắt một cái đã hết.
Vốn trong lòng ông có chút nghi ngờ Hà Tứ Hải là tên lừa đảo thì hiện tại ông hơi hoài nghi liệu có phải mình sai rồi không.
Lừa đảo cũng phải để ý đến bề ngoài, không thể nào sống ở cái nơi chết tiệt này được.
“Tại sao lại không có ai chứ? Không thể mới sáng sớm lại đi bày sạp được?” Tôn Nhạc Dao hai mắt sưng đỏ, trên khuôn mặt đều là vẻ nôn nóng và không kiên nhẫn.
Bà cả buổi tối hầu như không ngủ, trời vừa sáng liền kéo gia đình đến muốn gặp Hà Tứ Hải.
Không, nói chính xác là muốn gặp con gái.
Bà đã chờ quá lâu rồi.
Dù cho có thật như chồng bà đoán, bà cũng không quan tâm phải dùng thuốc hay bị thôi miên, chỉ cần có thể giúp bà được gặp con gái, bà đều nguyện ý chấp nhận.
“Hẳn là...hắn đang đến công trường?” Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút, mơ hồ nhớ lại Đào Tử đã từng nói baba bé làm việc ở công trường.
Hơn nữa nàng nhiều lần thấy Hà Tứ Hải mặc mấy bộ quần áo bảo hiểm lao động ở công trường.
“Công trường?”
Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đều hơi kinh ngạc.
Nếu hắn thật sự là kỳ nhân vậy hẳn là một người rất bản lĩnh? Không thể lao động tay chân trên công trường được?
Thế nhưng nếu nghĩ ngược lại, người như vậy càng đáng để kính nể.
Hơn nữa hắn còn mang theo một đứa trẻ.
Vừa nghĩ như thế, Lưu Trung Mưu trái lại không tiện đánh giá Hà Tứ Hải này nữa.
“Nếu không có ai thì chúng ta về trước thôi.” Lưu Trung Mưu suy nghĩ rồi nói.
“Không, tôi sẽ ở đây chờ.” Tôn Nhạc Dao nghe vậy lập tức lắc đầu.
“Ở đây?” Lưu Trung Mưu kinh ngạc.
Nơi này sập xệ rách rưới, khi họ lái xe vào đây đã khiến rất nhiều người để ý rồi.
“Mẹ, Hà Tứ Hải hẳn là sẽ về rất trễ.” Lưu Vãn Chiếu khuyên nhủ.
“Trễ cũng phải chờ, như vậy mới thể hiện sự thành tâm.” Tôn Nhạc Dao kiên trì.
“Nếu vậy thì chúng ta chờ ở trên xe đi.” Lưu Trung Mưu suy nghĩ một lát rồi nói.
Cũng không thể đứng trước cửa nhà người ta chờ cả ngày được.
Tôn Nhạc Dao nghe thấy thì không phản đối.
Thế là ba người trở lại xe rồi lái xe đến dưới một bóng cây ven đường.
Nếu Hà Tứ Hải tan tầm trở về liền có thể nhìn thấy.
Ba người ngồi trên xe không nói gì mà chỉ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Mỗi người không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lúc này Tôn Nhạc Dao chợt nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Hai người nói xem, có phải hiện giờ Huyên Huyên cũng ở trên xe hay không?”
Tôn Nhạc Dao ngồi ghế sau lập tức sờ chỗ ngồi trống không bên cạnh.
Phảng phất như con gái nhỏ thật sự đang ngồi bên cạnh nàng.
Lưu Trung Mưu từ kính chiếu hậu liếc nhìn dáng vẻ si ngốc của vợ mình.
Quay đầu nói với Lưu Vãn Chiếu ngồi ở ghế phó lái: “Con kể lại cho ta về người tên Hà Tứ Hải này đi, càng tỉ mỉ càng tốt.”
Tuy rằng tối hôm qua Lưu Vãn Chiếu đã kể lại mọi chuyện lớn nhỏ cho ông rất nhiều lần rồi.
Nhưng Lưu Trung Mưu vẫn như cũ hy vọng có thể từ trong lời của Lưu Vãn Chiếu phát hiện liệu mình có bỏ sót hay lơ là điểm nào của đối phương hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.